Chương : 29
Tôn Ngư quả thật mồ hôi như mưa, thấm ướt y phục.
Lúc này hắn mới biết, bình thường Thích Thiếu Thương giống như không chú ý lắm đến chuyện của hắn, nhưng ngay cả việc những năm gần đây hắn vẫn luôn khổ luyện và nghiên cứu một số phương pháp chế ngự uy lực của hỏa khí, trong đó bao gồm “bọc vải thơ”, Thích Thiếu Thương đều biết rõ ràng.
“Bọc vải thơ”, tên nghe rất hay, hình dáng lại rất bình thường, vốn là một loại vật chất kỳ lạ, như bộng mà không phải bông, như vải mà không phải vải, đã có chất đá, cũng có khoáng vật. Chỉ cần kịp thời bọc lấy chất nổ, nhất định có thể khiến cho sức nổ yếu đi, lực sát thương cũng giảm nhiều.
Hắn vẫn luôn âm thầm luyện tập và cải tiến công năng của “bọc vải thơ” này. Hắn không ngờ Thích Thiếu Thương lại biết được chuyện này, kể cả chuyện hắn vẫn luôn bí mật khổ luyện. Có lẽ không có chuyện gì mà y không biết.
Hắn luyện “bọc vải thơ”, thực ra là để phòng ngừa người của Sơn Đông Thần Thương hội Tôn gia.
Bởi vì hắn đã rời khỏi Đại Khẩu Tôn gia, ra ngoài xông pha. Tại Sơn Đông Thần Thương hội chỉ có hai loại đệ tử, một loại vẫn luôn ở Sơn Đông Thần Thương không ra ngoài, cả đời quên mình phục vụ cho Tôn gia; còn một loại lại ra ngoài phát triển, làm vẻ vang cho Sơn Đông Tôn thị.
Còn như môn đồ muốn “ra ngoài xông pha”, Sơn Đông Thần Thương hội cũng chỉ có hai phương pháp xử lý.
Một loại là mặc cho bọn họ ra ngoài xông pha, thậm chí còn hỗ trợ và giúp đỡ bọn họ.
Một loại lại hoàn toàn trái ngược, đó là môn nhân đệ tử không được phép rời khỏi Thần Thương hội. Nếu ai phản bội làm trái, cũng giống như khi sư diệt tổ, hễ là người của Thần Thương hội đều không tiếc đối địch với hắn.
Chẳng hạn như đám người Tôn Thanh Nha, Tôn Vưu Liệt, Thần Thương hội rất khuyến khích bọn họ ra ngoài, vì Sơn Đông Tôn gia tranh giành thiên hạ; còn mấy người như Tôn Thanh Hà, Tôn Ngư, lại bị cấm rời khỏi Sơn Đông.
Nguyên nhân không có gì khác, chỉ vì bọn họ đã biết quá nhiều.
Biết quá nhiều về bí kỹ và bí mật của Thần Thương hội.
Giống như Tôn Thanh Hà, hắn đã từng tham gia chế tạo hỏa khí “bằng bằng bằng”, cho nên khi hắn rời khỏi Thần Thương hội, đám nguyên lão của Đại Khẩu Tôn gia đều rất dè chừng.
Lại giống như Tôn Ngư, hắn ở trong Thần Thương hội đã tham gia không ít hội nghị phá giải hỏa khí. Sơn Đông Tôn gia đã sớm có ý đưa thế lực xâm nhập võ lâm Trung Nguyên, lại tranh giành giang sơn Giang Nam. “Quân địch giả” của bọn họ đương nhiên chính là người của Tứ Xuyên Thục Trung Đường môn và Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia, vẫn luôn liên thủ kết minh nhưng lại như gần như xa, cùng với vũ khí và quân bài sát thủ của bọn họ.
“Bọc vải thơ” mà Tôn Ngư nắm giữ là một trong số phương pháp phá giải hỏa dược của Lôi gia bảo, do các nguyên lão và tinh anh của Thần Thương hội Tôn gia khổ công nghiên cứu ra.
Bọn họ đương nhiên không muốn Tôn Ngư rời khỏi Thần Thương hội, giống như đối với Tôn Thanh Hà, không ai muốn những cơ mật trọng đại này bị tiết lộ, truyền ra ngoài.
Thế nhưng bởi vì Thần Thương hội nội bộ phân liệt, chia rẽ, cuối cùng vẫn không giữ được người, càng không giữ được nhân tài.
Tôn Thanh Hà vẫn ra đi.
Tôn Ngư cũng gia nhập Phong Vũ lâu.
Có điều Tôn Ngư vẫn sợ Sơn Đông Thần Thương hội sẽ phái người đến giết hắn.
Hắn vẫn luôn đề phòng, cũng nơm nớp lo sợ.
Bởi vì hắn biết rõ, thực lực của Sơn Đông Thần Thương đã có thể sánh ngang với Giang Nam Phích Lịch đường, cho nên hắn cũng khổ công luyện tập phương pháp phá giải thuốc nổ bằng “bọc vải thơ”. Lần này, hắn không chủ yếu dùng để đối phó với người của Lôi gia, mà là gia tộc của mình.
Không ngờ lần này lại có tác dụng lớn.
Thích Thiếu Thương muốn trưng dụng hắn, vừa lúc hắn cũng muốn thử một lần.
Hắn vừa trông thấy Thiên Hạ Đệ Thất, đã nhìn chăm chú vào đối phương, cũng “đóng đinh” đối phương.
Hắn đã sớm phát hiện ra Thiên Tuyến kia.
Hắn khẩn trương, đổ mồ hôi.
Thế nhưng hắn càng hưng phấn.
Bởi vì hắn đã chờ được, chờ được giây phút này.
Màn đã mở thì hắn phải ra sân, ra trận.
Mỗi người đều có lúc biểu hiện, hiện giờ đã đến phiên hắn, cuối cùng đã đến phiên hắn.
Thanh la đã vang lên thì phải ra sân, dù sao cũng phải diễn tuồng này, ai cũng như nhau.
Là vai diễn của ngươi thì phải cố gắng diễn cho tốt, tiếng vỗ tay lác đác không sao, chỉ sợ không có người thưởng thức.
Sau trận này Tôn Ngư lại được người ta khen ngợi.
Hắn là “mười năm mài một kiếm, lưỡi sắc chưa từng thử”, hôm nay cuối cùng đã ra mặt xuất thủ, toàn lực ứng phó, giống như ngư long vũ (1). Không vào hang hổ làm sao bắt được hổ con, hắn vẫn cứ đi về núi hổ.
Trong bọc vải kia chính là Hỏa Hổ.
“Hỏa Hổ” là thuốc nổ vô cùng lợi hại, ngòi nổ kéo một cái sẽ lập tức nổ tung.
Tôn Ngư lại lao đến, dùng tấm “vải” vốn bọc Tôn Thanh Hà, nhanh chóng trùm lấy Hỏa Hổ.
Trong nháy mắt này, hắn quả thật sinh ra một cảm giác như “giành ăn với hổ”.
Hắn thậm chí còn cảm giác được trong tai vang lên tiếng gầm mãnh liệt.
Hắn còn cảm giác được thân thể đã chia năm xẻ bảy, nhưng tay, chân, đầu, thậm chí là rốn vẫn nhạy bén sinh động.
Hắn vừa bọc lấy Hỏa Hổ, vụ nổ lập tức chậm đi một chút.
Chỉ một chút là đủ rồi.
Tôn Ngư lập tức ném Hỏa Hổ đi, kể cả “bọc vải thơ”.
Hắn ném Hỏa Hổ có uy lực cực mạnh này về một nơi không người trong Tam Hợp lâu, sau đó mới nổ tung.
Hỏa Hổ bị “bọc vải thơ” trùm lấy, sức nổ đã kém xa lúc trước, hơn nữa chủ yếu lan đến tầng dưới, tức là tầng trệt và lầu hai, còn ở nơi cao uy lực giảm đi rất nhiều. Đám người Thích Thiếu Thương đều lướt ra chỗ cao bên ngoài.
Tuy là như vậy, Tam Hợp lâu vẫn bị nổ tan tành.
Nhưng lại không thể cũng không đủ thương tổn đến mấy người này.
Cũng vì chậm trễ một chút, trì hoãn một chút, Địch Phi Kinh, Lôi Thuần, Thiên Hạ Đệ Thất, Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà, Dương Vô Tà, thậm chí là Tôn Ngư, đều có thể kịp thời lướt ra khỏi Tam Hợp lâu, không bị sức nổ gây thương tích.
Cũng vì như thế, Thích Thiếu Thương mới có thể truy kích Thiên Hạ Đệ Thất.
Chú thích:
(1) Xuất xứ từ bài thơ “Thanh Ngọc Án” của Tân Khí Tật, miêu tả việc múa đèn vào đêm Nguyên Tiêu, muốn nói đến sự rực rỡ.
Lúc này hắn mới biết, bình thường Thích Thiếu Thương giống như không chú ý lắm đến chuyện của hắn, nhưng ngay cả việc những năm gần đây hắn vẫn luôn khổ luyện và nghiên cứu một số phương pháp chế ngự uy lực của hỏa khí, trong đó bao gồm “bọc vải thơ”, Thích Thiếu Thương đều biết rõ ràng.
“Bọc vải thơ”, tên nghe rất hay, hình dáng lại rất bình thường, vốn là một loại vật chất kỳ lạ, như bộng mà không phải bông, như vải mà không phải vải, đã có chất đá, cũng có khoáng vật. Chỉ cần kịp thời bọc lấy chất nổ, nhất định có thể khiến cho sức nổ yếu đi, lực sát thương cũng giảm nhiều.
Hắn vẫn luôn âm thầm luyện tập và cải tiến công năng của “bọc vải thơ” này. Hắn không ngờ Thích Thiếu Thương lại biết được chuyện này, kể cả chuyện hắn vẫn luôn bí mật khổ luyện. Có lẽ không có chuyện gì mà y không biết.
Hắn luyện “bọc vải thơ”, thực ra là để phòng ngừa người của Sơn Đông Thần Thương hội Tôn gia.
Bởi vì hắn đã rời khỏi Đại Khẩu Tôn gia, ra ngoài xông pha. Tại Sơn Đông Thần Thương hội chỉ có hai loại đệ tử, một loại vẫn luôn ở Sơn Đông Thần Thương không ra ngoài, cả đời quên mình phục vụ cho Tôn gia; còn một loại lại ra ngoài phát triển, làm vẻ vang cho Sơn Đông Tôn thị.
Còn như môn đồ muốn “ra ngoài xông pha”, Sơn Đông Thần Thương hội cũng chỉ có hai phương pháp xử lý.
Một loại là mặc cho bọn họ ra ngoài xông pha, thậm chí còn hỗ trợ và giúp đỡ bọn họ.
Một loại lại hoàn toàn trái ngược, đó là môn nhân đệ tử không được phép rời khỏi Thần Thương hội. Nếu ai phản bội làm trái, cũng giống như khi sư diệt tổ, hễ là người của Thần Thương hội đều không tiếc đối địch với hắn.
Chẳng hạn như đám người Tôn Thanh Nha, Tôn Vưu Liệt, Thần Thương hội rất khuyến khích bọn họ ra ngoài, vì Sơn Đông Tôn gia tranh giành thiên hạ; còn mấy người như Tôn Thanh Hà, Tôn Ngư, lại bị cấm rời khỏi Sơn Đông.
Nguyên nhân không có gì khác, chỉ vì bọn họ đã biết quá nhiều.
Biết quá nhiều về bí kỹ và bí mật của Thần Thương hội.
Giống như Tôn Thanh Hà, hắn đã từng tham gia chế tạo hỏa khí “bằng bằng bằng”, cho nên khi hắn rời khỏi Thần Thương hội, đám nguyên lão của Đại Khẩu Tôn gia đều rất dè chừng.
Lại giống như Tôn Ngư, hắn ở trong Thần Thương hội đã tham gia không ít hội nghị phá giải hỏa khí. Sơn Đông Tôn gia đã sớm có ý đưa thế lực xâm nhập võ lâm Trung Nguyên, lại tranh giành giang sơn Giang Nam. “Quân địch giả” của bọn họ đương nhiên chính là người của Tứ Xuyên Thục Trung Đường môn và Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia, vẫn luôn liên thủ kết minh nhưng lại như gần như xa, cùng với vũ khí và quân bài sát thủ của bọn họ.
“Bọc vải thơ” mà Tôn Ngư nắm giữ là một trong số phương pháp phá giải hỏa dược của Lôi gia bảo, do các nguyên lão và tinh anh của Thần Thương hội Tôn gia khổ công nghiên cứu ra.
Bọn họ đương nhiên không muốn Tôn Ngư rời khỏi Thần Thương hội, giống như đối với Tôn Thanh Hà, không ai muốn những cơ mật trọng đại này bị tiết lộ, truyền ra ngoài.
Thế nhưng bởi vì Thần Thương hội nội bộ phân liệt, chia rẽ, cuối cùng vẫn không giữ được người, càng không giữ được nhân tài.
Tôn Thanh Hà vẫn ra đi.
Tôn Ngư cũng gia nhập Phong Vũ lâu.
Có điều Tôn Ngư vẫn sợ Sơn Đông Thần Thương hội sẽ phái người đến giết hắn.
Hắn vẫn luôn đề phòng, cũng nơm nớp lo sợ.
Bởi vì hắn biết rõ, thực lực của Sơn Đông Thần Thương đã có thể sánh ngang với Giang Nam Phích Lịch đường, cho nên hắn cũng khổ công luyện tập phương pháp phá giải thuốc nổ bằng “bọc vải thơ”. Lần này, hắn không chủ yếu dùng để đối phó với người của Lôi gia, mà là gia tộc của mình.
Không ngờ lần này lại có tác dụng lớn.
Thích Thiếu Thương muốn trưng dụng hắn, vừa lúc hắn cũng muốn thử một lần.
Hắn vừa trông thấy Thiên Hạ Đệ Thất, đã nhìn chăm chú vào đối phương, cũng “đóng đinh” đối phương.
Hắn đã sớm phát hiện ra Thiên Tuyến kia.
Hắn khẩn trương, đổ mồ hôi.
Thế nhưng hắn càng hưng phấn.
Bởi vì hắn đã chờ được, chờ được giây phút này.
Màn đã mở thì hắn phải ra sân, ra trận.
Mỗi người đều có lúc biểu hiện, hiện giờ đã đến phiên hắn, cuối cùng đã đến phiên hắn.
Thanh la đã vang lên thì phải ra sân, dù sao cũng phải diễn tuồng này, ai cũng như nhau.
Là vai diễn của ngươi thì phải cố gắng diễn cho tốt, tiếng vỗ tay lác đác không sao, chỉ sợ không có người thưởng thức.
Sau trận này Tôn Ngư lại được người ta khen ngợi.
Hắn là “mười năm mài một kiếm, lưỡi sắc chưa từng thử”, hôm nay cuối cùng đã ra mặt xuất thủ, toàn lực ứng phó, giống như ngư long vũ (1). Không vào hang hổ làm sao bắt được hổ con, hắn vẫn cứ đi về núi hổ.
Trong bọc vải kia chính là Hỏa Hổ.
“Hỏa Hổ” là thuốc nổ vô cùng lợi hại, ngòi nổ kéo một cái sẽ lập tức nổ tung.
Tôn Ngư lại lao đến, dùng tấm “vải” vốn bọc Tôn Thanh Hà, nhanh chóng trùm lấy Hỏa Hổ.
Trong nháy mắt này, hắn quả thật sinh ra một cảm giác như “giành ăn với hổ”.
Hắn thậm chí còn cảm giác được trong tai vang lên tiếng gầm mãnh liệt.
Hắn còn cảm giác được thân thể đã chia năm xẻ bảy, nhưng tay, chân, đầu, thậm chí là rốn vẫn nhạy bén sinh động.
Hắn vừa bọc lấy Hỏa Hổ, vụ nổ lập tức chậm đi một chút.
Chỉ một chút là đủ rồi.
Tôn Ngư lập tức ném Hỏa Hổ đi, kể cả “bọc vải thơ”.
Hắn ném Hỏa Hổ có uy lực cực mạnh này về một nơi không người trong Tam Hợp lâu, sau đó mới nổ tung.
Hỏa Hổ bị “bọc vải thơ” trùm lấy, sức nổ đã kém xa lúc trước, hơn nữa chủ yếu lan đến tầng dưới, tức là tầng trệt và lầu hai, còn ở nơi cao uy lực giảm đi rất nhiều. Đám người Thích Thiếu Thương đều lướt ra chỗ cao bên ngoài.
Tuy là như vậy, Tam Hợp lâu vẫn bị nổ tan tành.
Nhưng lại không thể cũng không đủ thương tổn đến mấy người này.
Cũng vì chậm trễ một chút, trì hoãn một chút, Địch Phi Kinh, Lôi Thuần, Thiên Hạ Đệ Thất, Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà, Dương Vô Tà, thậm chí là Tôn Ngư, đều có thể kịp thời lướt ra khỏi Tam Hợp lâu, không bị sức nổ gây thương tích.
Cũng vì như thế, Thích Thiếu Thương mới có thể truy kích Thiên Hạ Đệ Thất.
Chú thích:
(1) Xuất xứ từ bài thơ “Thanh Ngọc Án” của Tân Khí Tật, miêu tả việc múa đèn vào đêm Nguyên Tiêu, muốn nói đến sự rực rỡ.