Chương : 15
Lễ Giáng Sinh Năm nay đúng dịp cuối tuần.
Sáng nay lúc Lãnh Lăng Duệ tỉnh dậy, cảm thấy cánh tay phải của mình đã mất đi tri giác,cúi đầu nhìn, thấy Lãnh Kỉ Kỉ tiểu bằng hữu đang lấy tư thế của gấu Koala, dùng cả tay lẫn chân gắt gao ôm cánh tay phải của mình ngủ không biết chết sống.
Từ khi mỗi ngày đều được Lãnh Lăng Duệ cho ăn no, nó liền không quấy nhiễu giấc ngủ của hắn nữa mà ngược lại, thời gian nó thức dậy ngày càng muộn.
Lãnh Lăng Duệ nghiêng người, đem bốn cái móng vuốt đang bám lấy mình từng chút một bài khai,sau đó rút ra cánh tay tê rần ngồi dậy.Trong giấc mộng, tiểu yêu tinh cảm thấy cái mình đang ôm biến mất, nhắm chặt hai mắt, chu miệng, tay chân vung vẩy lộn xộn, như là đang cố bắt cái gì.
Rút trừu khóe miệng, Lãnh Lăng Duệ đen mặt từ phía sau cầm lấy gối của mình chèn qua,Tiểu yêu tinh sờ sờ, bò lên, sau đó ôm lấy, lật người ghé vào trên giường, đặt toàn bộ gối đầu dưới thân, rầm rì hai tiếng tiếp tục nghiêng đầu ngủ.
Cái chăn phủ trên người tiểu yêu tinh có xu hướng rơi khỏi mông của nó, Lãnh Lăng Duệ vung vung tay một chút, đến khi hết thấy tê, dư quang chiếu lên Bé con, quả thực muốn hung hăng tát nó một cái.
Đắp lại chăn, cài tại bả vai tiểu yêu tinh không cho nó tuột xuống, trước khi đứng lên, Lãnh Lăng Duệ vẫn không nhịn được, nhìn thì ác nhưng thực ra rất nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má Bé,”ngô…” tiểu yêu tinh xoay mặt thoát khỏi, mắt vẫn nhắm, cau mày, nói thầm những tiếng mơ hồ, ko rõ:” Duệ Duệ..khi dễ người”.
“……”
Không trêu chọc tiểu yêu tinh nữa, Lãnh Lăng Duệ đứng lên, đi đến bên cửa sổ, đẩy ra bức màn, thoáng nhìn ra bên ngoài, lại thấy trên lớp thủy tinh của cửa sổ che một tầng sương mù mỏng manh, trời không sáng sủa như mấy hôm trước mà hơi hơi âm trầm. Nhiệt độ cũng có chút giảm, chỉ là tới gần cửa sổ mới thấy nhè nhẹ mát.
Lãnh Lăng Duệ nhìn nhìn Bé con nằm trên giường, đóng lại màn cửa, che lại chút khí lạnh chực chờ xâm nhập từ bên ngoài.
Đóng lại cửa phòng, mở các cửa thông gió trong nhà, sau đó tùy ý làm một bữa sáng đơn giản. Ăn xong, Lãnh Lăng Duệ nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm, liền vào thư phòng xử lý nốt công việc còn dang dở. Cứ làm việc là hắn quên cả thời gian
Thẳng đến khi nghe được có tiếng bước chân,tựa hồ đang đi đến đây,tiểu yêu tinh tỉnh? Lãnh Lăng Duệ rời mắt khỏi văn kiện, nhìn ra cửa phòng.
Vài giây sau, chỉ thấy mái tóc Bé như rối tung rối mù, mắt nhắm hờ, hếch mũi, tựa như mộng du đi ngang qua cửa phòng, chóp mũi tựa hồ còn rung rung hít hà, sờ sờ xoạng xoạng đi về phía trước.Lãnh Lăng Duệ nhìn cái hướng kia, nghĩ nghĩ…à,ra là phòng bếp!
Nhìn Bé như vậy, có chút buồn cười lại có chút bất đắc dĩ, Lãnh Lăng Duệ đứng dậy, cũng đi qua, chỉ thấy cuối cùng Bé đứng ở cửa phòng bếp, dùng cái mũi hít mạnh, mắt còn không có mở liền thầm thì thì thầm hỏi: ”Duệ Duệ, ăn cơm sao?”
Lãnh Lăng Duệ hắc tuyến, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay búng cái trán Bé:“Còn chưa tỉnh đã nghĩ ăn!”
Tiểu yêu tinh ôm đầu, rốt cục mở mắt, ngu ngơ: “Ta rõ ràng ngửi thấy mùi a!~”
Lãnh Lăng Duệ hất cằm hướng cửa sổ : ”truyền từ nhà khác sang.”
“……” Tiểu yêu tinh ủy khuất, “Cô lỗ ~” bụng Tiểu yêu tinh càng ủy khuất.
Lãnh chủ nhà đầu hàng, nhấc tiểu yêu tinh lên bồn rửa mặt liền gọi điện đặt đồ ăn.
Kì thật, Lãnh Lăng Duệ luôn theo phong cách ăn uống của người bình thường, cảm thấy rằng ăn tối nhiều quá không tốt,nhưng vì công việc của mình không thể gấp gáp trở về ăn cơm vào trưa. Mà thể chất đặc thù của tiểu yêu tinh khiến Bé không thể tự mình nhận đồ ăn gọi từ ngoài vào–người thường nhìn thấy một đứa Bé mỗi ngày cao thêm một ít, một tháng đều lớn hơn đứa nhỏ nhà khác vài năm chín phần là bị dọa sợ, còn một phần nhất định hưng phấn kéo tiểu yêu tinh vào phòng thí nghiệm tiến hành giải phẫu nghiên cứu.
Bình thường trong thời gian làm việc,Tiểu yêu tinh đều chờ Lãnh Lăng Duệ tối về gọi cơm, sau đó ăn thật no bù cho hôm sau, nhưng đến ngày nghỉ cuối tuần, Lãnh Lăng Duệ sẽ đem chỗ cơm này để dành đến giữa trưa, buổi tối kiềm chế tiểu yêu tinh ăn ít đi một chút
Dù sao hắn phát hiện, tiểu yêu tinh đói không chết, ăn no không vỡ bụng. Chính là không biết sức ăn khủng bố cùng mức tăng trưởng chiều cao kinh tủng của nó còn liên tục bao lâu!
Lãnh Kỉ Kỉ ngủ no rồi sẽ nhiễu, ngủ no rồi lại ăn no liền càng nhiễu (không ngủ đủ không ăn no lại càng càng nhiễu =_=)
Cho nên, ăn cơm trưa xong,Lãnh Lăng Duệ dọn dẹp tốt, vào thư phòng tiếp tục công việc ban sáng, gây sự đến đây!
“Đi xuống!” Lãnh Lăng Duệ nhíu mày ,nhìn tiểu yêu tinh nhảy lên đầu gối mình, thản nhiên tự đắc ngồi trên đùi mình, ôm lấy cổ xem văn kiện trên bàn, cứng rắn nói : ”đừng thêm phiền.”
Tiểu yêu tinh quay đầu, bất mãn lên án: “Ngươi nói sẽ dạy ta học chữ !”
“Chờ ngươi lớn thêm một chút nữa đã !” giỡn à,chỉ biết nghe biết nói đã có thể từ TV học những thứ loạn thất bát tao gì đó, nếu lại biết đọc biết viết nữa còn thế nào…!
“Ta đã rất lớn rồi !”
“Không được tranh luận!”
“Không được oán thầm!”
“……” Đều đã nói từ khó như vậy rồi !!=_=
Tiểu yêu tinh ngửa đầu, rất là kiêu ngạo: “Ta thông minh nhỉ? B-)~”
Lãnh Lăng Duệ lại phải đầu hàng:“được rồi được rồi ! Ta day, ta dạy là được?!”
Vì thế, cả buổi chiều, tiểu yêu tinh ngoan ngoãn ngồi trong lòng Lãnh Lăng Duệ, hai tay chống đầu, học từng chữ từng chữ một theo Lãnh Lăng Duệ.
Ngay từ đầu, Lãnh Lăng Duệ cũng không thiệt tình muốn dạy nó, cho có lệ trực tiếp lấy văn kiện mình để trên bàn làm tài liệu giảng dạy, nói ý tứ đại khái của từng chữ cho tiểu yêu tinh, ý tưởng tà ác trong nội tâm chính là:”không nhớ được là tốt nhất!”
Nhưng cố tình trí nhớ cũng như năng lực học tập của tiểu yêu tinh thần kì tốt, chẳng những nhớ kĩ tất cả, một số từ thậm chí nó có thể trực tiếp suy một ra ba, sau khi học xong một đoạn, Bé nhếch miệng hướng phía Lãnh Lăng Duệ âm mưu thất bại dựng thẳng hai ngón tay quơ quơ, vẻ mặt kia, động tác kia, thực khiến Lãnh Lăng Duệ muốn dùng xấp văn kiện dày đập Bé một cái cho bõ tức (chắc Bé giơ hình chữ V đây mà J)
Sắc trời càng ngày càng tối, gió lạnh theo cửa sổ thổi vào đến cũng càng ngày càng lạnh.
Thẳng đến đụng tới bàn tay nhỏ bé có chút đông cứng của tiểu yêu tinh, Lãnh Lăng Duệ mới có phản ứng, đứng dậy đi đóng cửa sổ trong phòng, khi đóng cửa sổ cuối cùng ở ban công, một ngày cuối cùng cũng đổ tuyết
Trực tiếp nhìn lên bầu trời đêm một giây trước còn vắng lặng, đột nhiên bay xuống những bông tuyết nhỏ vụn, hơn nữa càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều, Lãnh Lăng Duệ đứng ở bên cửa sổ, có chút giật mình.
Tiểu yêu tinh chạy tới chạy lui vẫn đi theo phía sau hắnnháy mắt nhìn hắn, sau đó nhảy lên nhào vào trong lòng hắn, muốn đứng ở chỗ rất cao nhìn những tinh thể ngân bạch bay múa .
Lãnh Lăng Duệ ôm tiểu yêu tinh, lẳng lặng đứng.
Điều hòa trong phòng mở ra khi Lãnh Lăng Duệ đóng cửa lẳng lặng chạy, hơi ấm từng chút một chút tràn ngập căn phòng. Cửa sổ thủy tinh dần dần bịt kín một tầng sương mù cực mỏng. Ở ngoài tầng sương mù, là mảng lớn mảng lớn tuyết trắng, đã rơi đầy trời, còn có ngọn đèn thành thị mơ hồ mà mông lung trong sắc tuyết, nhợt nhạt mà âm thầm, như là mảnh vụn của những ánh sao rực rỡ.
Tại thời khắc này, Lãnh Lăng Duệ bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ, hạnh phúc là như vậy…
Sáng nay lúc Lãnh Lăng Duệ tỉnh dậy, cảm thấy cánh tay phải của mình đã mất đi tri giác,cúi đầu nhìn, thấy Lãnh Kỉ Kỉ tiểu bằng hữu đang lấy tư thế của gấu Koala, dùng cả tay lẫn chân gắt gao ôm cánh tay phải của mình ngủ không biết chết sống.
Từ khi mỗi ngày đều được Lãnh Lăng Duệ cho ăn no, nó liền không quấy nhiễu giấc ngủ của hắn nữa mà ngược lại, thời gian nó thức dậy ngày càng muộn.
Lãnh Lăng Duệ nghiêng người, đem bốn cái móng vuốt đang bám lấy mình từng chút một bài khai,sau đó rút ra cánh tay tê rần ngồi dậy.Trong giấc mộng, tiểu yêu tinh cảm thấy cái mình đang ôm biến mất, nhắm chặt hai mắt, chu miệng, tay chân vung vẩy lộn xộn, như là đang cố bắt cái gì.
Rút trừu khóe miệng, Lãnh Lăng Duệ đen mặt từ phía sau cầm lấy gối của mình chèn qua,Tiểu yêu tinh sờ sờ, bò lên, sau đó ôm lấy, lật người ghé vào trên giường, đặt toàn bộ gối đầu dưới thân, rầm rì hai tiếng tiếp tục nghiêng đầu ngủ.
Cái chăn phủ trên người tiểu yêu tinh có xu hướng rơi khỏi mông của nó, Lãnh Lăng Duệ vung vung tay một chút, đến khi hết thấy tê, dư quang chiếu lên Bé con, quả thực muốn hung hăng tát nó một cái.
Đắp lại chăn, cài tại bả vai tiểu yêu tinh không cho nó tuột xuống, trước khi đứng lên, Lãnh Lăng Duệ vẫn không nhịn được, nhìn thì ác nhưng thực ra rất nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má Bé,”ngô…” tiểu yêu tinh xoay mặt thoát khỏi, mắt vẫn nhắm, cau mày, nói thầm những tiếng mơ hồ, ko rõ:” Duệ Duệ..khi dễ người”.
“……”
Không trêu chọc tiểu yêu tinh nữa, Lãnh Lăng Duệ đứng lên, đi đến bên cửa sổ, đẩy ra bức màn, thoáng nhìn ra bên ngoài, lại thấy trên lớp thủy tinh của cửa sổ che một tầng sương mù mỏng manh, trời không sáng sủa như mấy hôm trước mà hơi hơi âm trầm. Nhiệt độ cũng có chút giảm, chỉ là tới gần cửa sổ mới thấy nhè nhẹ mát.
Lãnh Lăng Duệ nhìn nhìn Bé con nằm trên giường, đóng lại màn cửa, che lại chút khí lạnh chực chờ xâm nhập từ bên ngoài.
Đóng lại cửa phòng, mở các cửa thông gió trong nhà, sau đó tùy ý làm một bữa sáng đơn giản. Ăn xong, Lãnh Lăng Duệ nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm, liền vào thư phòng xử lý nốt công việc còn dang dở. Cứ làm việc là hắn quên cả thời gian
Thẳng đến khi nghe được có tiếng bước chân,tựa hồ đang đi đến đây,tiểu yêu tinh tỉnh? Lãnh Lăng Duệ rời mắt khỏi văn kiện, nhìn ra cửa phòng.
Vài giây sau, chỉ thấy mái tóc Bé như rối tung rối mù, mắt nhắm hờ, hếch mũi, tựa như mộng du đi ngang qua cửa phòng, chóp mũi tựa hồ còn rung rung hít hà, sờ sờ xoạng xoạng đi về phía trước.Lãnh Lăng Duệ nhìn cái hướng kia, nghĩ nghĩ…à,ra là phòng bếp!
Nhìn Bé như vậy, có chút buồn cười lại có chút bất đắc dĩ, Lãnh Lăng Duệ đứng dậy, cũng đi qua, chỉ thấy cuối cùng Bé đứng ở cửa phòng bếp, dùng cái mũi hít mạnh, mắt còn không có mở liền thầm thì thì thầm hỏi: ”Duệ Duệ, ăn cơm sao?”
Lãnh Lăng Duệ hắc tuyến, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay búng cái trán Bé:“Còn chưa tỉnh đã nghĩ ăn!”
Tiểu yêu tinh ôm đầu, rốt cục mở mắt, ngu ngơ: “Ta rõ ràng ngửi thấy mùi a!~”
Lãnh Lăng Duệ hất cằm hướng cửa sổ : ”truyền từ nhà khác sang.”
“……” Tiểu yêu tinh ủy khuất, “Cô lỗ ~” bụng Tiểu yêu tinh càng ủy khuất.
Lãnh chủ nhà đầu hàng, nhấc tiểu yêu tinh lên bồn rửa mặt liền gọi điện đặt đồ ăn.
Kì thật, Lãnh Lăng Duệ luôn theo phong cách ăn uống của người bình thường, cảm thấy rằng ăn tối nhiều quá không tốt,nhưng vì công việc của mình không thể gấp gáp trở về ăn cơm vào trưa. Mà thể chất đặc thù của tiểu yêu tinh khiến Bé không thể tự mình nhận đồ ăn gọi từ ngoài vào–người thường nhìn thấy một đứa Bé mỗi ngày cao thêm một ít, một tháng đều lớn hơn đứa nhỏ nhà khác vài năm chín phần là bị dọa sợ, còn một phần nhất định hưng phấn kéo tiểu yêu tinh vào phòng thí nghiệm tiến hành giải phẫu nghiên cứu.
Bình thường trong thời gian làm việc,Tiểu yêu tinh đều chờ Lãnh Lăng Duệ tối về gọi cơm, sau đó ăn thật no bù cho hôm sau, nhưng đến ngày nghỉ cuối tuần, Lãnh Lăng Duệ sẽ đem chỗ cơm này để dành đến giữa trưa, buổi tối kiềm chế tiểu yêu tinh ăn ít đi một chút
Dù sao hắn phát hiện, tiểu yêu tinh đói không chết, ăn no không vỡ bụng. Chính là không biết sức ăn khủng bố cùng mức tăng trưởng chiều cao kinh tủng của nó còn liên tục bao lâu!
Lãnh Kỉ Kỉ ngủ no rồi sẽ nhiễu, ngủ no rồi lại ăn no liền càng nhiễu (không ngủ đủ không ăn no lại càng càng nhiễu =_=)
Cho nên, ăn cơm trưa xong,Lãnh Lăng Duệ dọn dẹp tốt, vào thư phòng tiếp tục công việc ban sáng, gây sự đến đây!
“Đi xuống!” Lãnh Lăng Duệ nhíu mày ,nhìn tiểu yêu tinh nhảy lên đầu gối mình, thản nhiên tự đắc ngồi trên đùi mình, ôm lấy cổ xem văn kiện trên bàn, cứng rắn nói : ”đừng thêm phiền.”
Tiểu yêu tinh quay đầu, bất mãn lên án: “Ngươi nói sẽ dạy ta học chữ !”
“Chờ ngươi lớn thêm một chút nữa đã !” giỡn à,chỉ biết nghe biết nói đã có thể từ TV học những thứ loạn thất bát tao gì đó, nếu lại biết đọc biết viết nữa còn thế nào…!
“Ta đã rất lớn rồi !”
“Không được tranh luận!”
“Không được oán thầm!”
“……” Đều đã nói từ khó như vậy rồi !!=_=
Tiểu yêu tinh ngửa đầu, rất là kiêu ngạo: “Ta thông minh nhỉ? B-)~”
Lãnh Lăng Duệ lại phải đầu hàng:“được rồi được rồi ! Ta day, ta dạy là được?!”
Vì thế, cả buổi chiều, tiểu yêu tinh ngoan ngoãn ngồi trong lòng Lãnh Lăng Duệ, hai tay chống đầu, học từng chữ từng chữ một theo Lãnh Lăng Duệ.
Ngay từ đầu, Lãnh Lăng Duệ cũng không thiệt tình muốn dạy nó, cho có lệ trực tiếp lấy văn kiện mình để trên bàn làm tài liệu giảng dạy, nói ý tứ đại khái của từng chữ cho tiểu yêu tinh, ý tưởng tà ác trong nội tâm chính là:”không nhớ được là tốt nhất!”
Nhưng cố tình trí nhớ cũng như năng lực học tập của tiểu yêu tinh thần kì tốt, chẳng những nhớ kĩ tất cả, một số từ thậm chí nó có thể trực tiếp suy một ra ba, sau khi học xong một đoạn, Bé nhếch miệng hướng phía Lãnh Lăng Duệ âm mưu thất bại dựng thẳng hai ngón tay quơ quơ, vẻ mặt kia, động tác kia, thực khiến Lãnh Lăng Duệ muốn dùng xấp văn kiện dày đập Bé một cái cho bõ tức (chắc Bé giơ hình chữ V đây mà J)
Sắc trời càng ngày càng tối, gió lạnh theo cửa sổ thổi vào đến cũng càng ngày càng lạnh.
Thẳng đến đụng tới bàn tay nhỏ bé có chút đông cứng của tiểu yêu tinh, Lãnh Lăng Duệ mới có phản ứng, đứng dậy đi đóng cửa sổ trong phòng, khi đóng cửa sổ cuối cùng ở ban công, một ngày cuối cùng cũng đổ tuyết
Trực tiếp nhìn lên bầu trời đêm một giây trước còn vắng lặng, đột nhiên bay xuống những bông tuyết nhỏ vụn, hơn nữa càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều, Lãnh Lăng Duệ đứng ở bên cửa sổ, có chút giật mình.
Tiểu yêu tinh chạy tới chạy lui vẫn đi theo phía sau hắnnháy mắt nhìn hắn, sau đó nhảy lên nhào vào trong lòng hắn, muốn đứng ở chỗ rất cao nhìn những tinh thể ngân bạch bay múa .
Lãnh Lăng Duệ ôm tiểu yêu tinh, lẳng lặng đứng.
Điều hòa trong phòng mở ra khi Lãnh Lăng Duệ đóng cửa lẳng lặng chạy, hơi ấm từng chút một chút tràn ngập căn phòng. Cửa sổ thủy tinh dần dần bịt kín một tầng sương mù cực mỏng. Ở ngoài tầng sương mù, là mảng lớn mảng lớn tuyết trắng, đã rơi đầy trời, còn có ngọn đèn thành thị mơ hồ mà mông lung trong sắc tuyết, nhợt nhạt mà âm thầm, như là mảnh vụn của những ánh sao rực rỡ.
Tại thời khắc này, Lãnh Lăng Duệ bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ, hạnh phúc là như vậy…