Chương : 16
Thiên hậu trở về - Chương 16: Chỉnh sửa phổ nhạc.
Hạ Lăng cảm thấy không thỏa đáng, chịu khổ tới mức ấy, hắn chỉ dùng một bó hoa cho qua mọi chuyện à? Chẳng qua ngẫm lại thì thấy người ta đã không chối từ tiền thuốc men, không những chủ động đưa đi chữa trị mà còn để cô ở lại phòng VIP trong biệt thự lớn như thế này, bao ăn bao ở, coi như là đã quan tâm hết lòng rồi.
Chỗ mà cô ở hiện tại thật sự là một căn phòng VIP. Không giống căn phòng khách sạn ở lưng chừng núi lúc quay MV đợt trước, trông giống hệt loại phòng cho đám nhân viên đi theo, nơi đây toát lên vẻ sang trọng và tao nhã. Thảm trải sàn dày và mềm, khi dẫm lên là có thể lún xuống tận mắt cá chân; quầy bar nhỏ ở chỗ khúc quanh thì bày đủ loại rượu nổi tiếng; trần nhà và các bức tường được vẽ những bức tranh bầu trời sao, biển khơi, sa mạc... có thể biến đổi ra các loại hiệu ứng ánh sáng, phối hợp với hương thơm và âm thanh thì có lẽ còn có thể so với cả tự nhiên.
Có thể thấy được chủ nhân của nơi này rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, khiến cô cũng được hưởng thụ vài ngày thoải mái. Không thể phủ nhận rằng sự hưởng thụ phù hợp khiến cho con người ta thấy thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần. Nhưng chỉ vài ngày thôi mà Hạ Lăng đã không thể ngồi yên được. Rảnh rỗi làm cô không quen, người sống ở thế gian này luôn phải làm điều gì đó.
Từ khi sống lại tới nay, cô dành phần lớn thời gian để luyện nhảy. Nay kỹ thuật nhảy của cô đã phù hợp với cơ thể, nên không thể để giọng hát cũng kém đi mới được. Bởi vì dù cô từng lấn sân sang nhiều lĩnh vực nghệ thuật, nhưng về cơ bản mà nói thì ban đầu cô vốn là ca sĩ.
Giọng hát của cô ở kiếp này hoàn toàn khác hẳn chất giọng của kiếp trước, đây chính là chất giọng trời ban, không ai có thể thay đổi được. Kiếp trước cô có âm sắc làm lòng người rung động và âm vực rất lớn, nên dù cô hát giọng cao hay thấp đều chẳng tốn sức chút nào. Những giai điệu cao vút rất khó với những ca sĩ khác, thì với cô chúng lại trở nên rất dễ.
Hạ Lăng nghĩ mà buồn bã, có lẽ đây chính là lý do vì sao khi đó Bùi Tử Hoành nhất định phải chọn cô từ trại trẻ mồ côi, bởi cô chẳng những có khuôn mặt đẹp xuất chúng, mà còn có giọng hát hay và độc đáo. Có lẽ, ngay từ ban đầu Bùi Tử Hoành chỉ muốn một nghệ sĩ hoàn mỹ, mà cô lại may mắn phù hợp với điều kiện của anh ta mà thôi.
Kiếp này trông cô bình thường hơn rất nhiều, chẳng những không còn sắc đẹp như trước mà chỉ có thể coi là ưa nhìn, âm vực cũng hẹp đi không ít. Những giai điệu mà kiếp trước cô có thể hát rất dễ thì nay lại phải vất vả luyện tập mới làm được.
Chẳng qua, nền tảng kém cũng không phải không thể dùng thời gian để bù đắp, chỉ đơn giản là phải bỏ ra nhiều tâm huyết và cố gắng hơn người khác. Suy cho cùng âm nhạc là âm thanh tới từ trái tim, tồn tại sâu trong linh hồn của mỗi con người như một cục đá nằm lặng lẽ trong dòng suối, mặc dù dáng dấp khác nhau, nhưng chỉ cần có đủ kiên nhẫn để mài giũa đánh bóng thì mỗi một cục đá ấy đều có thể toát ra thứ ánh sáng độc đáo của mình.
Điều cô phải làm chính là tìm ra phương pháp ca hát phù hợp với giọng hát ở kiếp này.
Những ngày sau đó, cô thử hát các ca khúc của kiếp trước, quả nhiên cô bất lực với rất nhiều quãng chuyển âm. Cô ghi hết lại, sau đó phân loại ra, xem đâu là vấn đề mà có thể dùng luyện tập để vượt qua, chỗ nào là cách biệt về thiên phú không thể tránh được, và nơi nào cần chỉnh sửa do không phù hợp với âm sắc hiện tại... Sau đó cô tiến hành giải quyết dựa theo những vấn đề khác nhau.
Mục đích của cô không phải là thực sự hát lại những ca khúc này, mà là thông qua việc điều chỉnh ấy để làm quen và hoàn thiện giọng hát hiện tại. Khi những vấn đề lần lượt được giải quyết, những ca khúc ấy đã được cô sửa khác hẳn đi, rồi dần dần hình thành và tạo ra một loại phong cách khác.
Phong cách vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy khiến cô vui mừng và say sưa.
Ngày hôm đó, Hạ Lăng dựa vào lan can sân thượng rồi hát một bài hát mà cô rất thích ở kiếp trước:
Trầm hương nhuộm đỏ tay áo, chiếc đàn cầm trong tay
Gảy cho anh một khúc hưng thịnh phồn hoa
Vó ngựa đạp nát cánh hoa đào
Xương trắng tử chiến trên cát vàng
Ải Kiếm Môn
Sông Vĩnh Định
Thiên hạ của ai!
Âm vận xa xưa, trong sự thê lương tươi đẹp đó là sát ý lạnh lẽo tận xương tủy, đúng là một kỹ thuật phức tạp. Kiếp trước cô thích nó quá nửa là vì chưa có ai hát được hoàn chỉnh cả bài. Không thể phủ nhận rằng có một khoảng thời gian cô rất thích nhìn cái vẻ mặt giận dữ của đám ca sĩ hay ghen ghét với cô. Khi đó bọn họ luôn nói rằng chẳng qua là cô dựa vào giọng hát hay trời sinh mà thôi.
Hiện giờ, giọng hát đã không còn, Hạ Lăng thử dùng nhiều kiểu hát, rồi điều chỉnh giai điệu để nắm giữ ca khúc khó hát này từng chút một. Mãi cho tới khi có thể hát trôi chảy, từ đầu tới cuối, cô mới cảm thấy mỹ mãn.
Đột nhiên không biết từ nơi nào tiếng vỗ tay vang lên.
Hạ Lăng giật mình, khiến xấp bản thảo trong tay rơi xuống, rơi lả tả giữa bụi cỏ dưới tầng.
Cô cúi đầu, thấy hai người đàn ông đứng dưới tán cây hoa phượng, là Lệ Lôi và Vệ Thiều Âm. Cả hai đang ngửa đầu nhìn cô.
"Hi, người đẹp!" Lệ Lôi một tay đút túi quần, tay kia vẫy vẫy với cô trông khá ngả ngớn.
Hôm nay trông anh ta khá cao ráo sáng sủa, nhìn không giống bị thương, hẳn là vết thương đã đỡ hơn nhiều rồi. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi lụa nhẵn mịn có màu trắng tao nhã hệt ánh trăng, nơi vạt áo có thêu hoa văn chìm. Lúc này anh ta phanh áo ra, để lộ cơ ngực cân xứng màu lúa mạch rất gợi cảm. Đây rõ là một phong cách ăn mặc khó kiểm soát, vậy mà anh ta ăn mặc tùy ý như vậy lại không hề có cảm giác phản cảm, mà trái lại còn khiến tim người ta đập loạn nhịp.
Hạ Lăng chợt nghĩ, người như vậy mà đi làm nghệ sĩ, chỉ dựa vào ngoại hình là có thể nổi tiếng rồi. Suy nghĩ cứ hiện lên trong đầu, mà ngoài mặt cô chỉ bình tĩnh nhìn anh ta: "Tôi tên là Diệp Tinh Lăng."
"Ok, Diệp Tinh Lăng." Anh ta sửa lại xưng hô một cách ngoan ngoãn: "Vừa nãy cô hát bài gì vậy? Nghe hay quá."
" ‘Nhiễm cầm hương’ của Hạ Lăng." Cô đáp. Bài này rất nổi tiếng, vừa ra mắt đã ôm trọn ba giải thưởng uy tín nhất của năm đó, còn thịnh hành trong một thời gian dài, tới bây giờ nó vẫn được coi là bài hát kinh điển, thế mà anh ta lại không biết.
"Cả bài này anh cũng không biết, vậy mở công ty giải trí làm gì nữa?" Giọng nói từ bên cạnh mang theo chút mỉa mai của Vệ Thiều Âm truyền đến. Anh ta cũng mặc áo sơ mi trắng như Lệ Lôi, điểm khác là áo của anh ta một màu trắng thuần, vô cùng đơn giản, lại còn cài cúc áo tới tận chiếc cuối cùng, phải nói là nghiêm túc và hoàn hảo tới mức không thể soi mói.
Hạ Lăng kinh ngạc, hóa ra nhân viên của Thiên Nghệ có thể nói chuyện với sếp như vậy? Ở Đế Hoàng lúc trước, Bùi Tử Hoành là một kẻ độc đoán và uy nghiêm, nói sao là phải làm vậy, cho nên chưa hề có công nhân viên nào dám dùng ngữ khí như thế với anh ta.
Cô không nhịn được mà liếc Lệ Lôi một cái.
Lệ Lôi trông có vẻ không quan tâm tới lời mỉa mai kia, còn cười vui vẻ: "Nên mới cần nhân viên tinh anh như anh trấn thủ đó, A Vệ." Rồi anh ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Chẳng qua bị các vị nói như vậy, tôi cảm thấy hình như mình nghe bài hát này ở chỗ nào rồi... Khoan, giai điệu lúc trước tôi nghe được khác hẳn vừa nãy, hèn chi tôi không nhận ra."
Vệ Thiều Âm khẽ nhíu mày: "Coi như anh vẫn biết." Anh ta cúi người nhặt nhạc phổ mà tôi đánh rơi dưới đất, lật giơ qua xem, khuôn mặt anh ta mới hiện lên vẻ kinh ngạc: "Những giai điệu này do cô sửa à? Diệp Tinh Lăng."
"Đúng vậy."
"Đều là bài hát của Hạ Lăng, không ngờ cô lại nghiên cứu về cô ta kỹ như vậy." Vệ Thiều Âm dùng ánh mắt đánh giá.
"Tôi là fan của Hạ Lăng." Hạ Lăng thản nhiên nói. Thân phận mà lần trước Lục Đào gán cho cô này đúng là rất thuận tiện.
Vệ Thiều Âm mỉm cười: "Bài hát của Hạ Lăng không phù hợp với âm sắc của cô, nhưng được cô thay đổi như vậy khiến chúng có ý vị khác hẳn."
"Quá khen rồi." Hạ Lăng lịch sự đáp lại một câu có lệ.
Vệ Thiều Âm hoàn toàn không để ý đến sự lãnh đạm trong giọng nói của cô, anh ta giơ nhạc phổ trong tay lên: "Cho tôi mượn về xem nhé?"
Hạ Lăng cảm thấy không thỏa đáng, chịu khổ tới mức ấy, hắn chỉ dùng một bó hoa cho qua mọi chuyện à? Chẳng qua ngẫm lại thì thấy người ta đã không chối từ tiền thuốc men, không những chủ động đưa đi chữa trị mà còn để cô ở lại phòng VIP trong biệt thự lớn như thế này, bao ăn bao ở, coi như là đã quan tâm hết lòng rồi.
Chỗ mà cô ở hiện tại thật sự là một căn phòng VIP. Không giống căn phòng khách sạn ở lưng chừng núi lúc quay MV đợt trước, trông giống hệt loại phòng cho đám nhân viên đi theo, nơi đây toát lên vẻ sang trọng và tao nhã. Thảm trải sàn dày và mềm, khi dẫm lên là có thể lún xuống tận mắt cá chân; quầy bar nhỏ ở chỗ khúc quanh thì bày đủ loại rượu nổi tiếng; trần nhà và các bức tường được vẽ những bức tranh bầu trời sao, biển khơi, sa mạc... có thể biến đổi ra các loại hiệu ứng ánh sáng, phối hợp với hương thơm và âm thanh thì có lẽ còn có thể so với cả tự nhiên.
Có thể thấy được chủ nhân của nơi này rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, khiến cô cũng được hưởng thụ vài ngày thoải mái. Không thể phủ nhận rằng sự hưởng thụ phù hợp khiến cho con người ta thấy thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần. Nhưng chỉ vài ngày thôi mà Hạ Lăng đã không thể ngồi yên được. Rảnh rỗi làm cô không quen, người sống ở thế gian này luôn phải làm điều gì đó.
Từ khi sống lại tới nay, cô dành phần lớn thời gian để luyện nhảy. Nay kỹ thuật nhảy của cô đã phù hợp với cơ thể, nên không thể để giọng hát cũng kém đi mới được. Bởi vì dù cô từng lấn sân sang nhiều lĩnh vực nghệ thuật, nhưng về cơ bản mà nói thì ban đầu cô vốn là ca sĩ.
Giọng hát của cô ở kiếp này hoàn toàn khác hẳn chất giọng của kiếp trước, đây chính là chất giọng trời ban, không ai có thể thay đổi được. Kiếp trước cô có âm sắc làm lòng người rung động và âm vực rất lớn, nên dù cô hát giọng cao hay thấp đều chẳng tốn sức chút nào. Những giai điệu cao vút rất khó với những ca sĩ khác, thì với cô chúng lại trở nên rất dễ.
Hạ Lăng nghĩ mà buồn bã, có lẽ đây chính là lý do vì sao khi đó Bùi Tử Hoành nhất định phải chọn cô từ trại trẻ mồ côi, bởi cô chẳng những có khuôn mặt đẹp xuất chúng, mà còn có giọng hát hay và độc đáo. Có lẽ, ngay từ ban đầu Bùi Tử Hoành chỉ muốn một nghệ sĩ hoàn mỹ, mà cô lại may mắn phù hợp với điều kiện của anh ta mà thôi.
Kiếp này trông cô bình thường hơn rất nhiều, chẳng những không còn sắc đẹp như trước mà chỉ có thể coi là ưa nhìn, âm vực cũng hẹp đi không ít. Những giai điệu mà kiếp trước cô có thể hát rất dễ thì nay lại phải vất vả luyện tập mới làm được.
Chẳng qua, nền tảng kém cũng không phải không thể dùng thời gian để bù đắp, chỉ đơn giản là phải bỏ ra nhiều tâm huyết và cố gắng hơn người khác. Suy cho cùng âm nhạc là âm thanh tới từ trái tim, tồn tại sâu trong linh hồn của mỗi con người như một cục đá nằm lặng lẽ trong dòng suối, mặc dù dáng dấp khác nhau, nhưng chỉ cần có đủ kiên nhẫn để mài giũa đánh bóng thì mỗi một cục đá ấy đều có thể toát ra thứ ánh sáng độc đáo của mình.
Điều cô phải làm chính là tìm ra phương pháp ca hát phù hợp với giọng hát ở kiếp này.
Những ngày sau đó, cô thử hát các ca khúc của kiếp trước, quả nhiên cô bất lực với rất nhiều quãng chuyển âm. Cô ghi hết lại, sau đó phân loại ra, xem đâu là vấn đề mà có thể dùng luyện tập để vượt qua, chỗ nào là cách biệt về thiên phú không thể tránh được, và nơi nào cần chỉnh sửa do không phù hợp với âm sắc hiện tại... Sau đó cô tiến hành giải quyết dựa theo những vấn đề khác nhau.
Mục đích của cô không phải là thực sự hát lại những ca khúc này, mà là thông qua việc điều chỉnh ấy để làm quen và hoàn thiện giọng hát hiện tại. Khi những vấn đề lần lượt được giải quyết, những ca khúc ấy đã được cô sửa khác hẳn đi, rồi dần dần hình thành và tạo ra một loại phong cách khác.
Phong cách vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy khiến cô vui mừng và say sưa.
Ngày hôm đó, Hạ Lăng dựa vào lan can sân thượng rồi hát một bài hát mà cô rất thích ở kiếp trước:
Trầm hương nhuộm đỏ tay áo, chiếc đàn cầm trong tay
Gảy cho anh một khúc hưng thịnh phồn hoa
Vó ngựa đạp nát cánh hoa đào
Xương trắng tử chiến trên cát vàng
Ải Kiếm Môn
Sông Vĩnh Định
Thiên hạ của ai!
Âm vận xa xưa, trong sự thê lương tươi đẹp đó là sát ý lạnh lẽo tận xương tủy, đúng là một kỹ thuật phức tạp. Kiếp trước cô thích nó quá nửa là vì chưa có ai hát được hoàn chỉnh cả bài. Không thể phủ nhận rằng có một khoảng thời gian cô rất thích nhìn cái vẻ mặt giận dữ của đám ca sĩ hay ghen ghét với cô. Khi đó bọn họ luôn nói rằng chẳng qua là cô dựa vào giọng hát hay trời sinh mà thôi.
Hiện giờ, giọng hát đã không còn, Hạ Lăng thử dùng nhiều kiểu hát, rồi điều chỉnh giai điệu để nắm giữ ca khúc khó hát này từng chút một. Mãi cho tới khi có thể hát trôi chảy, từ đầu tới cuối, cô mới cảm thấy mỹ mãn.
Đột nhiên không biết từ nơi nào tiếng vỗ tay vang lên.
Hạ Lăng giật mình, khiến xấp bản thảo trong tay rơi xuống, rơi lả tả giữa bụi cỏ dưới tầng.
Cô cúi đầu, thấy hai người đàn ông đứng dưới tán cây hoa phượng, là Lệ Lôi và Vệ Thiều Âm. Cả hai đang ngửa đầu nhìn cô.
"Hi, người đẹp!" Lệ Lôi một tay đút túi quần, tay kia vẫy vẫy với cô trông khá ngả ngớn.
Hôm nay trông anh ta khá cao ráo sáng sủa, nhìn không giống bị thương, hẳn là vết thương đã đỡ hơn nhiều rồi. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi lụa nhẵn mịn có màu trắng tao nhã hệt ánh trăng, nơi vạt áo có thêu hoa văn chìm. Lúc này anh ta phanh áo ra, để lộ cơ ngực cân xứng màu lúa mạch rất gợi cảm. Đây rõ là một phong cách ăn mặc khó kiểm soát, vậy mà anh ta ăn mặc tùy ý như vậy lại không hề có cảm giác phản cảm, mà trái lại còn khiến tim người ta đập loạn nhịp.
Hạ Lăng chợt nghĩ, người như vậy mà đi làm nghệ sĩ, chỉ dựa vào ngoại hình là có thể nổi tiếng rồi. Suy nghĩ cứ hiện lên trong đầu, mà ngoài mặt cô chỉ bình tĩnh nhìn anh ta: "Tôi tên là Diệp Tinh Lăng."
"Ok, Diệp Tinh Lăng." Anh ta sửa lại xưng hô một cách ngoan ngoãn: "Vừa nãy cô hát bài gì vậy? Nghe hay quá."
" ‘Nhiễm cầm hương’ của Hạ Lăng." Cô đáp. Bài này rất nổi tiếng, vừa ra mắt đã ôm trọn ba giải thưởng uy tín nhất của năm đó, còn thịnh hành trong một thời gian dài, tới bây giờ nó vẫn được coi là bài hát kinh điển, thế mà anh ta lại không biết.
"Cả bài này anh cũng không biết, vậy mở công ty giải trí làm gì nữa?" Giọng nói từ bên cạnh mang theo chút mỉa mai của Vệ Thiều Âm truyền đến. Anh ta cũng mặc áo sơ mi trắng như Lệ Lôi, điểm khác là áo của anh ta một màu trắng thuần, vô cùng đơn giản, lại còn cài cúc áo tới tận chiếc cuối cùng, phải nói là nghiêm túc và hoàn hảo tới mức không thể soi mói.
Hạ Lăng kinh ngạc, hóa ra nhân viên của Thiên Nghệ có thể nói chuyện với sếp như vậy? Ở Đế Hoàng lúc trước, Bùi Tử Hoành là một kẻ độc đoán và uy nghiêm, nói sao là phải làm vậy, cho nên chưa hề có công nhân viên nào dám dùng ngữ khí như thế với anh ta.
Cô không nhịn được mà liếc Lệ Lôi một cái.
Lệ Lôi trông có vẻ không quan tâm tới lời mỉa mai kia, còn cười vui vẻ: "Nên mới cần nhân viên tinh anh như anh trấn thủ đó, A Vệ." Rồi anh ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Chẳng qua bị các vị nói như vậy, tôi cảm thấy hình như mình nghe bài hát này ở chỗ nào rồi... Khoan, giai điệu lúc trước tôi nghe được khác hẳn vừa nãy, hèn chi tôi không nhận ra."
Vệ Thiều Âm khẽ nhíu mày: "Coi như anh vẫn biết." Anh ta cúi người nhặt nhạc phổ mà tôi đánh rơi dưới đất, lật giơ qua xem, khuôn mặt anh ta mới hiện lên vẻ kinh ngạc: "Những giai điệu này do cô sửa à? Diệp Tinh Lăng."
"Đúng vậy."
"Đều là bài hát của Hạ Lăng, không ngờ cô lại nghiên cứu về cô ta kỹ như vậy." Vệ Thiều Âm dùng ánh mắt đánh giá.
"Tôi là fan của Hạ Lăng." Hạ Lăng thản nhiên nói. Thân phận mà lần trước Lục Đào gán cho cô này đúng là rất thuận tiện.
Vệ Thiều Âm mỉm cười: "Bài hát của Hạ Lăng không phù hợp với âm sắc của cô, nhưng được cô thay đổi như vậy khiến chúng có ý vị khác hẳn."
"Quá khen rồi." Hạ Lăng lịch sự đáp lại một câu có lệ.
Vệ Thiều Âm hoàn toàn không để ý đến sự lãnh đạm trong giọng nói của cô, anh ta giơ nhạc phổ trong tay lên: "Cho tôi mượn về xem nhé?"