Chương 17: Noãn Noãn muốn có chị gái, anh hai kết hôn với chị ấy đi
Doãn Tranh dẫn cô bé vào cửa hàng tiện lợi, liền bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc.
Khuôn mặt của Doãn Tranh hiện lên vô số dấu hỏi: "Mục Vân Kiêu? Cậu sao lại ở đây."
Noãn Noãn đang được cô bế liền dùng ngón tay nhỏ chỉ chỉ vào người Mục Vân Kiêu: "Chị ơi, đó là anh trai của em."
Doãn Tranh thả con bé xuống, cô nhìn Mục Vân Kiêu: "..." Trùng hợp nhỉ.
Mục Vân Kiêu đi ra khỏi quầy thu ngân, chạy đến ôm chầm lấy cô bé Noãn Noãn, khuôn mặt anh lo lắng hỏi: "Noãn Noãn, sao em lại đến đây, còn đi cùng chị gái này?"
Noãn Noãn ấp a ấp úng không nói lời nào, sau đó quay sang níu lấy áo Doãn Tranh: "Noãn Noãn không muốn ở nhà một mình, anh trai ngày nào cũng đi làm, Noãn Noãn rất sợ."
Hằng ngày, sau khi học trường về thì Mục Vân Kiêu sẽ về nhà nấu bữa trưa lẫn bữa tối để sẵn, khi nào Noãn Noãn đói sẽ tự khắc dậy ăn, rồi anh đi làm việc đến khuya mới về.
Doãn Tranh nhướng mày nhìn Mục Vân Kiêu, không ngờ cái tên này làm anh trai lại bỏ em gái ở nhà một mình: "Sao cậu lại để con bé ở nhà một mình, trẻ con ở nhà không may xảy ra chuyện gì thì sao? Lúc nãy tôi còn thấy con bé đứng dưới gốc cây khóc nức nở, nếu không phải tôi thấy thì bây giờ cậu không gặp lại em gái mình được đâu."
Mục Vân Kiêu cúi đầu cảm ơn cô, sau đó nắm lấy tay Noãn Noãn về quầy thu ngân thì Doãn Tranh liền gọi lại: "Ừm... Sau này cậu đi làm có thể gửi em gái cậu đến nhà tôi, cậu làm việc xong có thể qua biệt thự Doãn gia đón, tôi ở gần đây thôi."
Mục Vân Kiêu suy nghĩ, anh thật sự không muốn làm phiền đến người khác, nhưng mà lần này nếu Noãn Noãn không gặp Doãn Tranh, có lẽ cả đời anh cũng không thể gặp lại con bé.
Nhưng anh cũng không thể ở nhà chăm sóc con bé được, vì anh còn phải kiếm tiền trả viện phí cho mẹ.
Doãn Tranh sợ anh không đồng ý vì lòng tự trọng không cho phép, cô mỉm cười: "Vậy cậu có thể dạy tôi học, tôi sẽ trả tiền học phí và giúp cậu trông em. Thế nào?"
Mục Vấn Kiêu khẽ gật đầu, anh thật sự rất cảm kích Doãn Tranh.
"Thật sự cảm ơn cậu, bạn học Doãn. Em gái tôi hằng ngày sẽ đi học mẫu giáo, buổi tối rất mong cậu trông nom con bé, tôi hứa sẽ giúp cậu không đứng nhất từ dưới đếm lên nữa."
Noãn Noãn nghe vậy liền chạy quanh, sau đó nhào lòng cô: "Chị gái, cảm ơn chị đã giúp anh trai của em ạ."
Ôi con gái nhà ai đáng yêu chết mất, mẹ sẽ thích con bé cho mà xem. Dù gì cũng là em chồng tương lai, phải đối xử thật tốt mới được.
Anh nhìn cô, khuôn mặt lộ vẻ lúng túng: "Nhưng mà cậu giúp tôi nhiều thế, chúng ta thậm chí còn không thân gì nhau."
Doãn Tranh bật cười, trong lòng gào thét, Mục Vân Kiêu đáng yêu đáng yêu thật sự ấy.
"Ừm, xem như tôi đã bị dụ dỗ bởi nhan sắc của cậu đi."
Mục Vân Kiêu ngại ngùng quay mặt sang chỗ khác, vành tai thoáng chốc đỏ ửng.
Cô thầm cảm thán, sao mà con trai thời nay dễ ngại thế nhở? Khen đáng yêu mà cũng đỏ mặt được á.
Doãn Tranh tạm biệt anh, cô xoay người định rời đi thì cổ tay có cảm giác như được ai đó nắm lấy.
"Khoan... Khoan đã, đừng đi." Mục Vân Kiêu nắm chặt lấy tay cô, giọng nói trầm ấm có chút ngại ngùng vang lên.
Anh nhận ra mình hơi quá đà, liền rụt tay lại, lúng túng nói: "Ừm, để cảm ơn cậu đã tìm thấy Noãn Noãn, tôi cho cậu cái này."
Nói xong, anh lấy từ trong túi một gói kẹo nhiều viên đầy đủ màu sắc bỏ vào lòng bàn tay cô.
Doãn Tranh nhìn những viên kẹo xinh xắn trên tay, cô lẩm bẩm: "Cậu ấy xem mình là con nít hay gì? Còn dùng kẹo để cảm ơn."
Khoảng cách hai người đứng khá gần nên những lời cô nói đều lọt vào tai anh: "Không muốn lấy hả?"
Thấy anh đưa tay định lấy lại kẹo, cô liền rụt tay nhét kẹo vào túi, miệng cười toe toét bảo: "Gì chứ, kẹo ngon phải giữ để ăn. Làm gì có khái niệm cho rồi là lấy lại đúng không?"
Mục Vân Kiêu cong môi cười, vẻ ngoài của anh thật sự rất ngông cuồng khiến nụ cười trông rất giống thiếu niên hư hỏng, trái tim của cô không nhịn được mà đập loạn nhịp.
Điểm yếu chí mạng của Doãn Tranh kiếp trước chính là rất dễ bị cái đẹp cám dỗ, kẻ thù của cô người trông càng ngoan, cười càng đẹp thì cô sẽ có thể nhân nhượng một chút.
Doãn Tranh xoay người đi khỏi cửa hàng tiện lợi, anh chưa kịp định hình lại thì đã thấy cô đã chạy rất xa. Hơn nữa, khuôn mặt cô cũng rất đỏ nữa?
Noãn Noãn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, con bé nhìn chị gái đi xa rồi quay sang hỏi anh trai: "Anh trai ngốc, anh làm gì mà chị gái lại bỏ chạy thế?"
Mục Vân Kiêu quay lại quầy thu ngân, anh khẽ cười: "Chắc là chị gái kia bị ngốc đấy."
Trái tim anh như được ai đó ôm lấy, cảm giác thật ấm áp. Anh nhìn Doãn Tranh dần khuất bóng trong đêm, vừa rồi anh có chút không nỡ nhỉ?
Noãn Noãn gật gật đầu, con bé thắc mắc: "Trên đời này còn có người ngốc hơn anh trai nữa sao? Nhưng mà em cũng rất thích chị ấy, anh sau này kết hôn với chị ấy để Noãn Noãn có chị gái nhé."
Anh nghe con bé nói vậy liền ho sặc sụa, "Em có biết kết hôn có nghĩa là gì không mà nói thế? Anh sẽ không kết hôn đâu, sẽ chăm sóc mẹ và em cả đời."
Noãn Noãn lắc đầu, con bé phụng phịu: "Em không chịu, em muốn có chị gái cơ, anh hai xấu tính."
Khuôn mặt của Doãn Tranh hiện lên vô số dấu hỏi: "Mục Vân Kiêu? Cậu sao lại ở đây."
Noãn Noãn đang được cô bế liền dùng ngón tay nhỏ chỉ chỉ vào người Mục Vân Kiêu: "Chị ơi, đó là anh trai của em."
Doãn Tranh thả con bé xuống, cô nhìn Mục Vân Kiêu: "..." Trùng hợp nhỉ.
Mục Vân Kiêu đi ra khỏi quầy thu ngân, chạy đến ôm chầm lấy cô bé Noãn Noãn, khuôn mặt anh lo lắng hỏi: "Noãn Noãn, sao em lại đến đây, còn đi cùng chị gái này?"
Noãn Noãn ấp a ấp úng không nói lời nào, sau đó quay sang níu lấy áo Doãn Tranh: "Noãn Noãn không muốn ở nhà một mình, anh trai ngày nào cũng đi làm, Noãn Noãn rất sợ."
Hằng ngày, sau khi học trường về thì Mục Vân Kiêu sẽ về nhà nấu bữa trưa lẫn bữa tối để sẵn, khi nào Noãn Noãn đói sẽ tự khắc dậy ăn, rồi anh đi làm việc đến khuya mới về.
Doãn Tranh nhướng mày nhìn Mục Vân Kiêu, không ngờ cái tên này làm anh trai lại bỏ em gái ở nhà một mình: "Sao cậu lại để con bé ở nhà một mình, trẻ con ở nhà không may xảy ra chuyện gì thì sao? Lúc nãy tôi còn thấy con bé đứng dưới gốc cây khóc nức nở, nếu không phải tôi thấy thì bây giờ cậu không gặp lại em gái mình được đâu."
Mục Vân Kiêu cúi đầu cảm ơn cô, sau đó nắm lấy tay Noãn Noãn về quầy thu ngân thì Doãn Tranh liền gọi lại: "Ừm... Sau này cậu đi làm có thể gửi em gái cậu đến nhà tôi, cậu làm việc xong có thể qua biệt thự Doãn gia đón, tôi ở gần đây thôi."
Mục Vân Kiêu suy nghĩ, anh thật sự không muốn làm phiền đến người khác, nhưng mà lần này nếu Noãn Noãn không gặp Doãn Tranh, có lẽ cả đời anh cũng không thể gặp lại con bé.
Nhưng anh cũng không thể ở nhà chăm sóc con bé được, vì anh còn phải kiếm tiền trả viện phí cho mẹ.
Doãn Tranh sợ anh không đồng ý vì lòng tự trọng không cho phép, cô mỉm cười: "Vậy cậu có thể dạy tôi học, tôi sẽ trả tiền học phí và giúp cậu trông em. Thế nào?"
Mục Vấn Kiêu khẽ gật đầu, anh thật sự rất cảm kích Doãn Tranh.
"Thật sự cảm ơn cậu, bạn học Doãn. Em gái tôi hằng ngày sẽ đi học mẫu giáo, buổi tối rất mong cậu trông nom con bé, tôi hứa sẽ giúp cậu không đứng nhất từ dưới đếm lên nữa."
Noãn Noãn nghe vậy liền chạy quanh, sau đó nhào lòng cô: "Chị gái, cảm ơn chị đã giúp anh trai của em ạ."
Ôi con gái nhà ai đáng yêu chết mất, mẹ sẽ thích con bé cho mà xem. Dù gì cũng là em chồng tương lai, phải đối xử thật tốt mới được.
Anh nhìn cô, khuôn mặt lộ vẻ lúng túng: "Nhưng mà cậu giúp tôi nhiều thế, chúng ta thậm chí còn không thân gì nhau."
Doãn Tranh bật cười, trong lòng gào thét, Mục Vân Kiêu đáng yêu đáng yêu thật sự ấy.
"Ừm, xem như tôi đã bị dụ dỗ bởi nhan sắc của cậu đi."
Mục Vân Kiêu ngại ngùng quay mặt sang chỗ khác, vành tai thoáng chốc đỏ ửng.
Cô thầm cảm thán, sao mà con trai thời nay dễ ngại thế nhở? Khen đáng yêu mà cũng đỏ mặt được á.
Doãn Tranh tạm biệt anh, cô xoay người định rời đi thì cổ tay có cảm giác như được ai đó nắm lấy.
"Khoan... Khoan đã, đừng đi." Mục Vân Kiêu nắm chặt lấy tay cô, giọng nói trầm ấm có chút ngại ngùng vang lên.
Anh nhận ra mình hơi quá đà, liền rụt tay lại, lúng túng nói: "Ừm, để cảm ơn cậu đã tìm thấy Noãn Noãn, tôi cho cậu cái này."
Nói xong, anh lấy từ trong túi một gói kẹo nhiều viên đầy đủ màu sắc bỏ vào lòng bàn tay cô.
Doãn Tranh nhìn những viên kẹo xinh xắn trên tay, cô lẩm bẩm: "Cậu ấy xem mình là con nít hay gì? Còn dùng kẹo để cảm ơn."
Khoảng cách hai người đứng khá gần nên những lời cô nói đều lọt vào tai anh: "Không muốn lấy hả?"
Thấy anh đưa tay định lấy lại kẹo, cô liền rụt tay nhét kẹo vào túi, miệng cười toe toét bảo: "Gì chứ, kẹo ngon phải giữ để ăn. Làm gì có khái niệm cho rồi là lấy lại đúng không?"
Mục Vân Kiêu cong môi cười, vẻ ngoài của anh thật sự rất ngông cuồng khiến nụ cười trông rất giống thiếu niên hư hỏng, trái tim của cô không nhịn được mà đập loạn nhịp.
Điểm yếu chí mạng của Doãn Tranh kiếp trước chính là rất dễ bị cái đẹp cám dỗ, kẻ thù của cô người trông càng ngoan, cười càng đẹp thì cô sẽ có thể nhân nhượng một chút.
Doãn Tranh xoay người đi khỏi cửa hàng tiện lợi, anh chưa kịp định hình lại thì đã thấy cô đã chạy rất xa. Hơn nữa, khuôn mặt cô cũng rất đỏ nữa?
Noãn Noãn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, con bé nhìn chị gái đi xa rồi quay sang hỏi anh trai: "Anh trai ngốc, anh làm gì mà chị gái lại bỏ chạy thế?"
Mục Vân Kiêu quay lại quầy thu ngân, anh khẽ cười: "Chắc là chị gái kia bị ngốc đấy."
Trái tim anh như được ai đó ôm lấy, cảm giác thật ấm áp. Anh nhìn Doãn Tranh dần khuất bóng trong đêm, vừa rồi anh có chút không nỡ nhỉ?
Noãn Noãn gật gật đầu, con bé thắc mắc: "Trên đời này còn có người ngốc hơn anh trai nữa sao? Nhưng mà em cũng rất thích chị ấy, anh sau này kết hôn với chị ấy để Noãn Noãn có chị gái nhé."
Anh nghe con bé nói vậy liền ho sặc sụa, "Em có biết kết hôn có nghĩa là gì không mà nói thế? Anh sẽ không kết hôn đâu, sẽ chăm sóc mẹ và em cả đời."
Noãn Noãn lắc đầu, con bé phụng phịu: "Em không chịu, em muốn có chị gái cơ, anh hai xấu tính."