Chương 2: Giặc Bách Hàng Rồi
Dụ Quyên ngoan ngoãn ngồi im nhìn Long Dĩ Đàm ân cần chăm sóc vết thương của mình. Nơi khóe mắt của nàng lại ánh lên một niềm vui, cười như không cười, hạnh phúc nhưng lại tỏ vẻ thờ ơ. Cao Vương điện hạ chàng lần này càng không buồn liếc mắt về phía nàng, dẫu thế bàn tay chàng khi lướt qua vết thương của Dụ Nhi lại ôn nhu, dịu dàng đến vô cùng.
"Dụ Nhi, lát nữa muội dùng bữa tối ở đây nhé!"
Long Dĩ Đàm thường ngày không hay chú tâm vào thân thể bản thân, nói đúng hơn là hầu hết thời gian đều dành cho chính sự. Mà với chàng lúc này đây, Dụ Quyên quay về gọi là chuyện quan trọng, chàng muốn trân trọng từng khoảnh khắc gần bên nàng, lại không muốn khói lửa chiến tranh của sau này chia cách hai người.
"Dĩ Đàm, huynh đặc biệt chuẩn bị cho muội sao?"
Long Dĩ Đàm nhếch miệng cười, khóe môi hiện lên một đường cong đẹp mắt. Nếu không thì còn thế nào chứ? Nhưng chàng không muốn đáp lại câu hỏi ngốc này của Dụ Quyên, nếu nói sự thật nhất định sẽ bị muội ấy trêu chọc một phen. Long Dĩ Đàm ung dung đáp lại
"Vô tình thôi."
"Ồ!"
Dụ Quyên kết thúc câu nói với ánh mắt với sự hoài nghi. Nàng nhìn Dĩ Đàm trước mặt mình một lát rồi cứ thế ngồi im, hai chiếc má phúng phính mang theo ý hụt hẫng. Cả ngày vội vã lên đường quay lại kinh thành sau chiến công hiển hách, vừa về đến thành Kim Kê đã đến diện kiến Hoàng Thượng báo cáo tình hình nơi biên cương. Mất một khoảng thời gian về Dụ gia thăm mẫu thân mà nàng ngày đêm mong nhớ sau đó lại tức tốc lên ngựa để đến Vương phủ của chàng, thế mà cuối cùng lại bị cái tên "mặt đá" làm cho phát bực.
Đã bao lâu nàng lại có cơ hội cùng chàng đàm đạo nhân sinh, được nghe chàng đàn một khúc ca oanh liệt, được cùng chàng thưởng thức vị trà mới như thế này. Cũng không còn nhớ lần cuối cùng nàng được dạo chơi trong vương phủ rộng lớn này của chàng là lúc nào, tất cả cứ như hôm qua nhưng sao lại mơ hồ tựa giấc mộng. Tuy nói, nàng đến biên cương vào ba tháng trước nhưng trước ba tháng đó nàng vẫn không được đến nơi đây bởi Dụ phu nhân tính cách có chút quy củ. Lần này xem như là may mắn nhỉ? Trong đầu nàng vừa hiện lên một miền kí ức, vừa hiện lên những dòng suy nghĩ vu vơ mà chân đã dạo đến cái đình nhỏ giữa mặt hồ. Dụ Quyên nàng còn nhớ, năm đó nàng mười lăm tuổi còn chàng đã mười tám, nàng vốn đang đuổi theo một con bướm với đôi cánh màu tím lại không cẩn thận trượt chân té vào hồ nước đó. Dụ Quyên võ công tuy có thể gọi là cao cường, thân thủ không tồi nhưng lại không biết bơi. Long Dĩ Đàm năm đó không chút do dự nhảy xuống mặc kệ sự hốt hoảng của những nha hoàn cùng thị vệ bên cạnh để ôm nàng lên. Không những không đuổi được con bướm đó còn hại bản thân suýt chút gặp nguy hiểm, vừa lên bờ đã sợ hãi đến mức khóc òa lên. Nàng lần đó còn bị phụ thân đánh cho một trận thật đau chỉ vì ham chơi.
"Tiểu thư.. À không, tướng quân. Cao Vương điện hạ gọi người vào dùng bữa."
Một nha hoàn trong phủ đánh thức chuỗi hồi ức miên man trong lòng Dụ Quyên, nàng có hơi giật mình nhưng mỉm cười ôn hòa rồi nói
"Ta biết rồi."
Dụ Quyên vừa dứt lời, nàng liền hướng mắt về đình nhỏ giữa hồ, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ liền nói ngay với nha hoàn đó.
"Ngươi giúp ta nói với Cao Vương điện hạ. Ta muốn dùng bữa tại cái đỉnh nhỏ này."
"Cái này.. Nô tì.."
Tiểu nô tì đằng đó có phần hơi e dè với ý nghĩ này của nàng, từ trước đến nay người được chàng mời cùng dùng bữa vốn dĩ rất hiếm, vì thế càng chưa có một ai có yêu cầu dùng bữa tại đây. Dụ Quyên dĩ nhiên hiểu, nàng nở một nụ cười trấn an tiểu nô tì đang lo lắng trước mặt.
"Không sao, cứ đi nói với ngài ấy đi."
"Dạ!"
Nàng ngẩn ngơ đứng đó ngắm cái đình nhỏ này. Phải, đó là nơi vì nàng mà được dựng lên. Vì biết nàng thích ngắm mặt hồ này nhưng không tiện bởi nắng và nóng, vì biết nàng sẽ không vì chút ánh nắng đó mà không ngắm mỹ cảnh trong lòng nữa. Chẳng mấy chốc Long Dĩ Đàm đã đến đây, chàng không nói gì chỉ đơn giản đứng bên cạnh nàng ngắm nhìn hoàng hôn, nghe tiếng nước róc rách chảy bên tai. Tà áo dài thước tha, vừa uy nghiêm, vừa diễm lệ cùng mái tóc dài đen nhánh theo làn gió tung bay trên khoảng không gian nhỏ. Bằng lăng một sắc tím cũng kiêu hãnh đứng giữa trời.
Một vài tùy tùng nhanh chóng di chuyển thức ăn theo yêu cầu của Dụ tướng quân. Chàng cũng là lần đầu ngồi nơi đây dùng thiện, bản thân tuy có hơi không quen nhưng cũng không thể không thừa nhận nơi này yên tĩnh đến lạ thường. Lòng người hòa theo làn gió, tâm tư trôi theo phương xa, lưu lại cái đình nhỏ này chính là cảm giác thoải mái, tự do, tự tại. Vòm trời bừng sáng với nhiều ánh sáng khác nhau, rất nhiều những màu sắc lóe lên trên nền trời cao cùng với đó là âm thanh của sự bùng cháy và sức sống. Dụ Quyên theo thói quen ngẩng đầu nhìn, cả gương mặt đều hiện lên một niềm vui khó giấu. Nụ cười tươi của nàng đã nở, nở rộ như pháo hoa mà Cao Vương đã chuẩn bị. Dụ Quyên chăm chú ngắm những đóa hoa đó, còn chàng lại chăm chú ngắm nhìn nụ cười của tiểu mỹ nhân.
"Muội thích nó chứ?"
"Thích. Muội rất thích. Muội đặc biệt thích nó."
Dụ Quyên không giấu được niềm vui trong mình, sao có thể có nữ nhân nào lại không thích mỹ cảnh thế này được.
"Muội vui là được."
Bầu trời vẫn còn đó ánh sáng của pháo hoa, đó là món quà cho sự bình yên mà nàng dùng mạng sống đổi lại cho Chấn Thiên quốc, cũng là món quà vì người chàng yêu cuối cùng đã có thể bình an trở về.
Tối đến, Dụ Quyên không thể lưu lại vương phủ của chàng. Đành tiếc nuối từ biệt Dĩ Đàm rồi trở về Dụ Gia cùng mẫu thân. Nàng thân là tướng quân trên chiến trường kiên định, khôn ngoan, căn bản không giống với nữ nhi khuê các gặp khó khăn trong việc đi lại vào ban đêm. Có thể nói, với nàng việc này là hoàn toàn bình thường. Mà Dĩ Đàm lại một mực theo sau, cho đến khi ngựa và nàng đã đến cửa nhà mới chịu quay trở về.
"Mẫu thân, nữ nhi về rồi."
Du phu nhân vốn rất có thành kiến với Long Dĩ Đàm vì tính cách có phần kiêu ngạo và cao lãnh của chàng, nhưng đối với Cửu đệ của Long Dĩ Đàm là Long Dĩ Ân lại rất có cảm tình và yêu quý. Cả ba người có thể nói là cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành, bởi thế Du phu nhân luôn tạo cơ hội để nữ nhi của mình được thân mật với Long Dĩ Ân. Có điều hầu như lần nào bà cũng phải tức giận vì kế hoạch luôn diễn ra với trạng thái "thất bại hoàn toàn". Nguyên do có thể là bởi, bà đã đánh giá thấp về tình huynh đệ giữa Dĩ Đàm và Dĩ Ân, cũng có thể bà đã không thể giữ được trái tim thiếu nữ của Dụ Quyên. Lần này, Dụ Quyên vượt quá phận như thế, Du phu nhân có mong nàng về đến mấy cũng chẳng màng hỏi han đến nàng.
"Mẫu thân, người xem nữ nhi mang gì về cho người này. Là bánh ngọt mà người thích nhất đấy."
"Ồ. Vậy con tự giữ lấy mà ăn đi."
Dụ phu nhân chẳng nhìn lấy nàng, chỉ nhàn nhạt nói như thế. Dụ phu nhân trước khi trở thành thê tử của lão tướng quân cũng là nữ nhi nhà tướng. Tính cách bị ảnh hưởng bởi môi trường nên trở nên kiên định, nghiêm túc. Bởi thế nên ngữ khí nói chuyện khi Dụ Quyên đến thăm phủ Long Dĩ Đàm hoàn toàn khác biệt, khiến nàng trong lòng có chút buồn.
"Con đem về cho người đó. Nữ nhi thật sự rất nhớ Dĩ Đàm ca ca, sao có thể không quan tâm đến huynh ấy. Mẫu thân, người đừng giận mà, huynh ấy thật sự rất tốt đó.."
Giọng nói của Dụ Quyên thay đổi một cách khó tin. Trở về với mẫu thân liền có thể ngọt ngào, nũng nịu như thể bản thân vẫn còn rất nhỏ vậy.
"Con đó. Thân phận nữ nhi mà nói như thế không thấy ngại à?"
"Không ngại. Nữ nhi không ngại. Nữ nhi chỉ sợ người buồn, cũng sợ người không thích huynh ấy."
"Lo rằng con sẽ buồn ấy."
Dụ phu nhân trong đáy mắt có vài phần thấp thỏm, còn Dụ Quyên thì ngơ ngẩn không hiểu mẫu thân đang nói gì. Nhưng rất nhanh sau đó, bà liền tiếp tục trò chuyện cùng nàng. Mẫu thân nàng dạo này sức khỏe có hơi yếu, không tiện thức khuya cũng không tiện ngồi lâu nên được thị nữ đưa vào nghỉ ngơi. Còn nàng trực tiếp đi tắm rửa mà không cần sự hầu hạ của hai nha hoàn bên cạnh. Lúc trở về giường, nàng nhẹ nhàng hỏi thị nữ bên cạnh
"Mẫu thân ta, người sao thế. Sao lại nói những câu mà ta nghe lại không hiểu."
"Tiểu thư, người đừng nghĩ nhiều nữa. Người đã vất vả ngày hôm nay rồi. Nghỉ ngơi đi ạ."
"Vậy em cũng đi nghỉ ngơi đi nhé!"
Bóng dáng của thị nữ dần bước xa, nàng vẫn còn loay hoay với những suy nghĩ bộn bề trong lòng. Không biết giờ này huynh ấy đang làm gì nhỉ, chắc lại đang nghiên cứu về binh lược, hoặc là đang luyện kiếm, hay là đang bị Long Dĩ Ân quấy rối nữa.
Thực chất giờ này Long Dĩ Đàm đang bận ngắm trâm cài tóc mà chàng đã lén lấy được của Dụ Nhi. Mùi hương bạch đàn vừa nhẹ nhàng lại vừa thanh đạm ấy vô tình có thể khiến cho con người không thích nói, không thích cười lại cảm thấy dễ chịu trong lòng.
"Liệu sau này, ta còn đủ tư cách để ngắm nó nữa không muội nhỉ!"
Chàng thở dài một lượt rồi hồi tưởng lại cách đây một canh giờ khi nàng rời khỏi. Cửu đệ của chàng tức tốc chạy đến tìm chàng, trang phục hơi xộc xệch, đến cả thở cũng không ra hơi, giọng nói do đó mà ngắt quãng
"Tứ ca.. Giặc Bách.. hàng rồi."
"Việc dĩ nhiên như thế mà đệ hốt hoảng cái gì?"
"Còn việc khác nữa. Bách quốc muốn hòa thân với triều ta. Phụ hoàng.. Người liền có ý định để huynh kết hôn với A Nhị Na công chúa."
"Hoang đường!" Sắc mặt của Long Dĩ Đàm tức giận đến mức đáng sợ. Đến cả A Thất theo chàng đã lâu cũng cảm thấy lo lắng nên hạ lệnh để tất cả cung nữ ra ngoài. Trong phòng lúc bấy giờ chỉ còn lại hai huynh đệ họ.
"Dụ Nhi, lát nữa muội dùng bữa tối ở đây nhé!"
Long Dĩ Đàm thường ngày không hay chú tâm vào thân thể bản thân, nói đúng hơn là hầu hết thời gian đều dành cho chính sự. Mà với chàng lúc này đây, Dụ Quyên quay về gọi là chuyện quan trọng, chàng muốn trân trọng từng khoảnh khắc gần bên nàng, lại không muốn khói lửa chiến tranh của sau này chia cách hai người.
"Dĩ Đàm, huynh đặc biệt chuẩn bị cho muội sao?"
Long Dĩ Đàm nhếch miệng cười, khóe môi hiện lên một đường cong đẹp mắt. Nếu không thì còn thế nào chứ? Nhưng chàng không muốn đáp lại câu hỏi ngốc này của Dụ Quyên, nếu nói sự thật nhất định sẽ bị muội ấy trêu chọc một phen. Long Dĩ Đàm ung dung đáp lại
"Vô tình thôi."
"Ồ!"
Dụ Quyên kết thúc câu nói với ánh mắt với sự hoài nghi. Nàng nhìn Dĩ Đàm trước mặt mình một lát rồi cứ thế ngồi im, hai chiếc má phúng phính mang theo ý hụt hẫng. Cả ngày vội vã lên đường quay lại kinh thành sau chiến công hiển hách, vừa về đến thành Kim Kê đã đến diện kiến Hoàng Thượng báo cáo tình hình nơi biên cương. Mất một khoảng thời gian về Dụ gia thăm mẫu thân mà nàng ngày đêm mong nhớ sau đó lại tức tốc lên ngựa để đến Vương phủ của chàng, thế mà cuối cùng lại bị cái tên "mặt đá" làm cho phát bực.
Đã bao lâu nàng lại có cơ hội cùng chàng đàm đạo nhân sinh, được nghe chàng đàn một khúc ca oanh liệt, được cùng chàng thưởng thức vị trà mới như thế này. Cũng không còn nhớ lần cuối cùng nàng được dạo chơi trong vương phủ rộng lớn này của chàng là lúc nào, tất cả cứ như hôm qua nhưng sao lại mơ hồ tựa giấc mộng. Tuy nói, nàng đến biên cương vào ba tháng trước nhưng trước ba tháng đó nàng vẫn không được đến nơi đây bởi Dụ phu nhân tính cách có chút quy củ. Lần này xem như là may mắn nhỉ? Trong đầu nàng vừa hiện lên một miền kí ức, vừa hiện lên những dòng suy nghĩ vu vơ mà chân đã dạo đến cái đình nhỏ giữa mặt hồ. Dụ Quyên nàng còn nhớ, năm đó nàng mười lăm tuổi còn chàng đã mười tám, nàng vốn đang đuổi theo một con bướm với đôi cánh màu tím lại không cẩn thận trượt chân té vào hồ nước đó. Dụ Quyên võ công tuy có thể gọi là cao cường, thân thủ không tồi nhưng lại không biết bơi. Long Dĩ Đàm năm đó không chút do dự nhảy xuống mặc kệ sự hốt hoảng của những nha hoàn cùng thị vệ bên cạnh để ôm nàng lên. Không những không đuổi được con bướm đó còn hại bản thân suýt chút gặp nguy hiểm, vừa lên bờ đã sợ hãi đến mức khóc òa lên. Nàng lần đó còn bị phụ thân đánh cho một trận thật đau chỉ vì ham chơi.
"Tiểu thư.. À không, tướng quân. Cao Vương điện hạ gọi người vào dùng bữa."
Một nha hoàn trong phủ đánh thức chuỗi hồi ức miên man trong lòng Dụ Quyên, nàng có hơi giật mình nhưng mỉm cười ôn hòa rồi nói
"Ta biết rồi."
Dụ Quyên vừa dứt lời, nàng liền hướng mắt về đình nhỏ giữa hồ, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ liền nói ngay với nha hoàn đó.
"Ngươi giúp ta nói với Cao Vương điện hạ. Ta muốn dùng bữa tại cái đỉnh nhỏ này."
"Cái này.. Nô tì.."
Tiểu nô tì đằng đó có phần hơi e dè với ý nghĩ này của nàng, từ trước đến nay người được chàng mời cùng dùng bữa vốn dĩ rất hiếm, vì thế càng chưa có một ai có yêu cầu dùng bữa tại đây. Dụ Quyên dĩ nhiên hiểu, nàng nở một nụ cười trấn an tiểu nô tì đang lo lắng trước mặt.
"Không sao, cứ đi nói với ngài ấy đi."
"Dạ!"
Nàng ngẩn ngơ đứng đó ngắm cái đình nhỏ này. Phải, đó là nơi vì nàng mà được dựng lên. Vì biết nàng thích ngắm mặt hồ này nhưng không tiện bởi nắng và nóng, vì biết nàng sẽ không vì chút ánh nắng đó mà không ngắm mỹ cảnh trong lòng nữa. Chẳng mấy chốc Long Dĩ Đàm đã đến đây, chàng không nói gì chỉ đơn giản đứng bên cạnh nàng ngắm nhìn hoàng hôn, nghe tiếng nước róc rách chảy bên tai. Tà áo dài thước tha, vừa uy nghiêm, vừa diễm lệ cùng mái tóc dài đen nhánh theo làn gió tung bay trên khoảng không gian nhỏ. Bằng lăng một sắc tím cũng kiêu hãnh đứng giữa trời.
Một vài tùy tùng nhanh chóng di chuyển thức ăn theo yêu cầu của Dụ tướng quân. Chàng cũng là lần đầu ngồi nơi đây dùng thiện, bản thân tuy có hơi không quen nhưng cũng không thể không thừa nhận nơi này yên tĩnh đến lạ thường. Lòng người hòa theo làn gió, tâm tư trôi theo phương xa, lưu lại cái đình nhỏ này chính là cảm giác thoải mái, tự do, tự tại. Vòm trời bừng sáng với nhiều ánh sáng khác nhau, rất nhiều những màu sắc lóe lên trên nền trời cao cùng với đó là âm thanh của sự bùng cháy và sức sống. Dụ Quyên theo thói quen ngẩng đầu nhìn, cả gương mặt đều hiện lên một niềm vui khó giấu. Nụ cười tươi của nàng đã nở, nở rộ như pháo hoa mà Cao Vương đã chuẩn bị. Dụ Quyên chăm chú ngắm những đóa hoa đó, còn chàng lại chăm chú ngắm nhìn nụ cười của tiểu mỹ nhân.
"Muội thích nó chứ?"
"Thích. Muội rất thích. Muội đặc biệt thích nó."
Dụ Quyên không giấu được niềm vui trong mình, sao có thể có nữ nhân nào lại không thích mỹ cảnh thế này được.
"Muội vui là được."
Bầu trời vẫn còn đó ánh sáng của pháo hoa, đó là món quà cho sự bình yên mà nàng dùng mạng sống đổi lại cho Chấn Thiên quốc, cũng là món quà vì người chàng yêu cuối cùng đã có thể bình an trở về.
Tối đến, Dụ Quyên không thể lưu lại vương phủ của chàng. Đành tiếc nuối từ biệt Dĩ Đàm rồi trở về Dụ Gia cùng mẫu thân. Nàng thân là tướng quân trên chiến trường kiên định, khôn ngoan, căn bản không giống với nữ nhi khuê các gặp khó khăn trong việc đi lại vào ban đêm. Có thể nói, với nàng việc này là hoàn toàn bình thường. Mà Dĩ Đàm lại một mực theo sau, cho đến khi ngựa và nàng đã đến cửa nhà mới chịu quay trở về.
"Mẫu thân, nữ nhi về rồi."
Du phu nhân vốn rất có thành kiến với Long Dĩ Đàm vì tính cách có phần kiêu ngạo và cao lãnh của chàng, nhưng đối với Cửu đệ của Long Dĩ Đàm là Long Dĩ Ân lại rất có cảm tình và yêu quý. Cả ba người có thể nói là cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành, bởi thế Du phu nhân luôn tạo cơ hội để nữ nhi của mình được thân mật với Long Dĩ Ân. Có điều hầu như lần nào bà cũng phải tức giận vì kế hoạch luôn diễn ra với trạng thái "thất bại hoàn toàn". Nguyên do có thể là bởi, bà đã đánh giá thấp về tình huynh đệ giữa Dĩ Đàm và Dĩ Ân, cũng có thể bà đã không thể giữ được trái tim thiếu nữ của Dụ Quyên. Lần này, Dụ Quyên vượt quá phận như thế, Du phu nhân có mong nàng về đến mấy cũng chẳng màng hỏi han đến nàng.
"Mẫu thân, người xem nữ nhi mang gì về cho người này. Là bánh ngọt mà người thích nhất đấy."
"Ồ. Vậy con tự giữ lấy mà ăn đi."
Dụ phu nhân chẳng nhìn lấy nàng, chỉ nhàn nhạt nói như thế. Dụ phu nhân trước khi trở thành thê tử của lão tướng quân cũng là nữ nhi nhà tướng. Tính cách bị ảnh hưởng bởi môi trường nên trở nên kiên định, nghiêm túc. Bởi thế nên ngữ khí nói chuyện khi Dụ Quyên đến thăm phủ Long Dĩ Đàm hoàn toàn khác biệt, khiến nàng trong lòng có chút buồn.
"Con đem về cho người đó. Nữ nhi thật sự rất nhớ Dĩ Đàm ca ca, sao có thể không quan tâm đến huynh ấy. Mẫu thân, người đừng giận mà, huynh ấy thật sự rất tốt đó.."
Giọng nói của Dụ Quyên thay đổi một cách khó tin. Trở về với mẫu thân liền có thể ngọt ngào, nũng nịu như thể bản thân vẫn còn rất nhỏ vậy.
"Con đó. Thân phận nữ nhi mà nói như thế không thấy ngại à?"
"Không ngại. Nữ nhi không ngại. Nữ nhi chỉ sợ người buồn, cũng sợ người không thích huynh ấy."
"Lo rằng con sẽ buồn ấy."
Dụ phu nhân trong đáy mắt có vài phần thấp thỏm, còn Dụ Quyên thì ngơ ngẩn không hiểu mẫu thân đang nói gì. Nhưng rất nhanh sau đó, bà liền tiếp tục trò chuyện cùng nàng. Mẫu thân nàng dạo này sức khỏe có hơi yếu, không tiện thức khuya cũng không tiện ngồi lâu nên được thị nữ đưa vào nghỉ ngơi. Còn nàng trực tiếp đi tắm rửa mà không cần sự hầu hạ của hai nha hoàn bên cạnh. Lúc trở về giường, nàng nhẹ nhàng hỏi thị nữ bên cạnh
"Mẫu thân ta, người sao thế. Sao lại nói những câu mà ta nghe lại không hiểu."
"Tiểu thư, người đừng nghĩ nhiều nữa. Người đã vất vả ngày hôm nay rồi. Nghỉ ngơi đi ạ."
"Vậy em cũng đi nghỉ ngơi đi nhé!"
Bóng dáng của thị nữ dần bước xa, nàng vẫn còn loay hoay với những suy nghĩ bộn bề trong lòng. Không biết giờ này huynh ấy đang làm gì nhỉ, chắc lại đang nghiên cứu về binh lược, hoặc là đang luyện kiếm, hay là đang bị Long Dĩ Ân quấy rối nữa.
Thực chất giờ này Long Dĩ Đàm đang bận ngắm trâm cài tóc mà chàng đã lén lấy được của Dụ Nhi. Mùi hương bạch đàn vừa nhẹ nhàng lại vừa thanh đạm ấy vô tình có thể khiến cho con người không thích nói, không thích cười lại cảm thấy dễ chịu trong lòng.
"Liệu sau này, ta còn đủ tư cách để ngắm nó nữa không muội nhỉ!"
Chàng thở dài một lượt rồi hồi tưởng lại cách đây một canh giờ khi nàng rời khỏi. Cửu đệ của chàng tức tốc chạy đến tìm chàng, trang phục hơi xộc xệch, đến cả thở cũng không ra hơi, giọng nói do đó mà ngắt quãng
"Tứ ca.. Giặc Bách.. hàng rồi."
"Việc dĩ nhiên như thế mà đệ hốt hoảng cái gì?"
"Còn việc khác nữa. Bách quốc muốn hòa thân với triều ta. Phụ hoàng.. Người liền có ý định để huynh kết hôn với A Nhị Na công chúa."
"Hoang đường!" Sắc mặt của Long Dĩ Đàm tức giận đến mức đáng sợ. Đến cả A Thất theo chàng đã lâu cũng cảm thấy lo lắng nên hạ lệnh để tất cả cung nữ ra ngoài. Trong phòng lúc bấy giờ chỉ còn lại hai huynh đệ họ.