Chương 4: Cẩu Hoàng Đế
Ngoan ngoãn nghe lời Cao Vương chàng, Dụ Quyên đành lê bước chân nặng trĩu trở về nhà. Phải, nàng nên bình tĩnh hơn nữa, nếu cứ khăng khăng ở lại đó vẫn sẽ không thể tìm được cách nào phù hợp. Nhưng Dụ Quyên càng cố giữ bản thân bình tĩnh trái tim nàng lại càng lúc càng đau, càng lúc càng hối thúc bản thân. Về đến Dụ Gia, mẫu thân của nàng cứ buồn mãi không vui, dường như là thấu hiểu cho nỗi lòng của nữ nhi. Dụ phu nhân vốn xuất thân từ tướng môn danh giá, cũng là người thấu hiểu bụi trần chốn triều đường, bà hiểu cho nỗi khổ của bách tính, thương yêu bách tính nhưng cũng là một người mẹ. Một người mẹ luôn muốn nhi nữ của mình được hạnh phúc, một người mẹ luôn muốn bảo ban nàng, luôn an ủi nàng. Mà hiện nay đứng trước thế sự, Dụ phu nhân lại không thể giúp gì được, không thể hiến cách, hay đúng hơn là không muốn. Cao Vương điện hạ là kiểu người thông minh, quyết đoán, bản thân có thể làm nên đại sự, vì thế con đường mà hắn đi ắt phải trải qua lắm chông gai hơn người khác, khiến con gái có thể từ bỏ nhân duyên với hắn, để Dụ Quyên nàng được một đời an nhiên cũng không phải chuyện xấu. Chỉ là khổ tâm của bà, Dụ Quyên một chút cũng không hiểu.
Gió vẫn không ngừng thổi, thổi vào lòng người làm tê buốt mọi thứ. Trong vương phủ của Cao Vương chàng, ba bóng hình nam nhân vẫn không ngừng chuyển động. A Thất, Tự Nguyên và cả Long Dĩ Ân đều nóng lòng không yên. Chợt tà áo màu xanh dừng lại trong gió, khóe miệng của Cửu Hoàng tử lẩm nhẩm mấy chữ gì đó, hai tay nắm chặt lại, thở một hơi rồi nhanh chóng bảo Tự Nguyên chuẩn bị cho chàng một con ngựa. Tự Nguyên hoàn toàn không hiểu Long Dĩ Ân định làm gì nhưng chân vẫn gấp rút đi chuẩn bị ngựa cho chàng, Cửu đệ hắn một thân một mình leo lên thân ngựa phi nhanh rồi mất hút giữa khoảng trời to lớn đấy. Tiếng hí ngựa vang lên trước cổng Dụ Gia, một tiểu thư đồng hiểu chuyện chạy vào trong nhà một chuyến, nhanh như cắt Dụ Quyên đã gặp được Long Dĩ Ân.
"Cửu ca, ca có phải tìm được cách gì rồi đúng không?"
"Tiểu đệ, chúng ta vào hoàng cung gặp phụ hoàng ta một chuyến."
Dụ Quyên như người bệnh gặp được thần dược, sắc mặt vốn ủ dột đã lấy lại chút ý cười. Đầu nhỏ của nàng gật gật liên tục mấy lần, rồi phi lên thân ngựa tiến thẳng về hoàng cung. Hoàng cung hiện lên trong mắt nàng giờ đây giống như một địa ngục, một địa ngục mang màu áo của thiên thần. Ngày thắng trận trở về, hoàng cung trong nàng nguy nga, lộng lẫy, là cái nôi nuôi lấy cuộc đời ủa ngàn vạn bách tính Chấn Thiên quốc, nhưng nào hay biết bên trong nó giờ đây lại là cái ảm đạm đáng sợ, cái âm mưu đầy rẫy, cái mà suýt chút nữa sẽ nuốt chửng người nàng yêu nhất. Hoàng thượng lúc này đang cùng mấy vị phi tần uống rượu, đàn hát say sưa, ngài nói nói cười cười rất tươi, đáy mắt liền trở nên mơ hồ nhờ men rượu nồng, xem ra cũng chẳng nhớ đến đứa con "nghịch tử" của mình nữa rồi. Dụ Quyên hai tay nắm chặt hai bên tà áo của mình khiến chúng trở nên nhàu đi, nghe tiếng đàn vang lên bên tai, nghe tiếng cười nói của họ mà lòng một chút cũng không can tâm. Vị công công chạy vào bên trong báo với hoàng thượng về việc hai người họ đến đây, mấy vị phi tần người thì quyến luyến, người thì bĩu môi tỏ ý không thích nhưng cũng đành đỏng đảnh trở về cung điện của mình. Giờ đây, ba người, ba mặt, hai ý, đang vô tình khiến bầu không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Vị hoàng đế cao cao tại thượng người đầy hương rượu chấn chỉnh tư thế nghiêm nghị của mình nhận lấy cái hành lễ của hai người bọn họ rồi cất tiếng hỏi.
"Hai khanh đến tìm trẫm có việc gì?"
Rồi đưa mắt thăm dò Dụ Quyên.
Dụ Quyên hiểu ý người liền cất lời đáp.
"Thần muốn xin người thả Cao Vương điện hạ."
"Khanh.." Hoàng thượng rõ tức giận, gầm lên một tiếng, tay đập mạnh xuống bàn.
"Phụ hoàng, xin bớt giận. Chỉ cần người không ép huynh ấy, nhi thần nguyện để người xử trí."
"Câm miệng, một Long Dĩ Đàm chưa đủ sao? Ngươi có tin trẫm sẽ giam ngươi vào chung ngục với tứ ca của ngươi không?"
"Phụ hoàng, tứ ca không cố ý mà, người tha cho huynh ấy, nhi thần vạn lần cầu xin người."
"Hoàng thượng, thần biết thần không có tư cách cầu xin người, càng không có quyền bàn việc chính sự cùng người. Thần cùng Cửu hoàng tử chấp nhận đánh đổi mọi giá chỉ cầu xin người bảo vệ huynh ấy bình an vô sự. Tài năng của Cao Vương điện hạ thần tin rằng người anh minh nhất định sẽ nhìn ra, chỉ cần có huynh ấy bách tính liền sẽ có được cuộc sống bình an vô sự, chỉ cần có huynh ấy, Chấn Thiên quốc sẽ ngày càng hùng mạnh. Huống hồ huynh ấy là máu thịt của người, người sẽ không đành lòng phải không. Ngày thần khải hoàn trở về, người từng ban cho thần một nguyện vọng, hứa sẽ giúp thần hoàn thành ước nguyện trước mặt bá quan trong triều, nay thần xin hoàng thượng khai ân cho Cao Vương điện hạ Long Dĩ Đàm, thần nguyện chết thay chàng."
Sắc mặt vị hoàng thượng như thoát khỏi cơn say, có hơi ôn hòa nhưng không thể không tức giận.
"Các ngươi đều muốn phản. Hắn buộc phải cầu thân cùng A Nhị Na công chúa, Dụ Tướng Quân khanh đành lòng sao?"
Một câu nói ngay lập tức đi thẳng vào tim nàng, nó tựa cú đánh trực diện vào lòng người, nàng không nhịn được giọt nước mắt trào ra khỏi hốc mắt nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh.
"Hoàng thượng, xin người khai ân. Rời xa chàng cũng được, vĩnh viễn như thế cũng được, khiến chàng hận cũng được, không gặp chàng nữa cũng được. Chàng cưới nữ nhân khác, cùng người khác hạnh phúc như thế nào đều được. Chàng bình an, thần có chết cũng cam lòng. Hoàng thượng, xin người khai ân."
Từng lời từng lời lúc này nàng nói ra luôn có cảm giác như mang theo trọng lực, khó khăn lắm mới nói hết ý lòng. Nước mắt không ngừng rơi, nàng chắp tay dập đầu cầu xin hoàng thượng, Long Dĩ Ân cũng như thế.
"Yêu cầu này của ngươi khiến trẫm cảm thấy có chút buồn cười. Hai tay dâng người mình yêu cho người khác, nguyện vì hắn mà đánh đổi cả tính mạng, trẫm lần đầu chứng kiến nữ tử như ngươi. Ta xem trọng tình ý của người dành cho hắn, nhưng điều kiện này của ngươi trẫm không thể đồng ý được. Nghịch tử đó trước mặt binh lính thẳng thừng kháng chỉ đó là đại nghịch bất đạo, hắn vốn không xem trẫm ra gì. Người bảo trẫm tha cho hắn một mạng ai tha cho danh dự của trẫm"
Dứt lời, hoàng thượng như chưa hả cơn giận mà tiếp tục nói
"Hắn trước mặt binh lính hoàng thất nói rằng cam nguyện chịu phạt. Nghịch tử! Hừ! Chính là nghịch tử! Trẫm thân là hoàng đế một nước, há có thể để nghịch tử đó tạo phản mà không trị. Dụ tướng quân, khanh nói xem. Nếu hôm nay trẫm không nghiêm trị hắn, sau này ai sẽ phục trẫm, ai sẽ phục luật lệ Chấn Thiên Quốc"
"Phụ hoàng, nhi thần nguyện đến nơi biên cương. Chỉ cần người tha cho Tứ ca, muốn nhi thần làm sao cũng được."
"Ngươi cũng câm miệng ngay cho ta. Ta phạt ngươi cấm túc hai tháng trong phủ, không có lệnh của ta không ai được ra vào phủ ngươi. Hừ! Cẩn thận suy xét lại đi"
"Dụ Tướng Quân, khanh ở lại trẫm có việc muốn nói, còn ngươi về đi."
Long Dĩ Ân cảm thấy không phục nhưng không thể làm cách nào khác. Nhận thấy cái gật đầu ra hiệu của Dụ Quyên, chàng ậm ừ rồi rời khỏi. Trong căn phòng rộng lớn giờ chỉ còn hai người, nữ nhân quỳ dưới sàn gương mặt đầm đìa lệ sầu nhưng lại xinh đẹp tuyệt mĩ dưới ánh nến mơ màng.
"Ngươi bảo, ta tha cho tiểu tử đấy một mạng, ngươi mặc ta xử trí?"
Hoàng thượng nghi ngờ hỏi lại nàng lần nữa, Dụ Quyên đờ người còn tưởng bản thân nghe nhầm, giọng nói luống cuống nên trở nên lắp bắp
"Vâng.. Vâng.. Chỉ cần người tha cho huynh ấy, ta nguyện mặc người chém giết."
"Nếu, trẫm nói trẫm muốn ngươi thì sao?"
Xem như đã tỏ, Dụ Quyên có chút nghi hoặc, giờ đây sự sợ hãi tràn đầy trên gương mặt nàng. Đôi mắt mở to nhìn người trước mặt, hai tay hai chân đều run đến mức đứng lên không vững. Nàng mặc hắn chém giết nhưng sao có thể mặc hắn càn rỡ chính mình, hơn cả sự sợ hãi rốt cuộc là cảm giác đáng sợ như thế nào chính là những gì mà hiện tại nàng phải nhận lấy. Nước mắt càng không ngừng tô đẫm vẻ đẹp của nàng. Cái gì bây giờ cũng không thể bình tĩnh được, chạy, nàng phải chạy. Mà đôi chân nàng dường như chút lực cũng tan biến, vừa đứng lên liền bị bàn tay của nam nhân trước mặt giữ lấy, miệng không ngừng kêu gào nhưng mọi thứ vô ích! Dụ Quyên hoảng hồn ngã trên sàn, quỳ trên mặt sàn lạnh lẽo.
"Người.. người muốn làm gì. Đừng mà."
Một người áp sát, một người lùi lại phía sau, Dụ Quyên rút chiếc trâm cài tóc ra hai tay run run cầm nó vừa lùi vừa cầu xin.
"Ngươi muốn giết ta, vậy ta không đảm bảo.."
Dụ Quyên như người mất hết đi thần trí vậy, nghe lời uy hiếp của hoàng thượng, nàng không thể, không thể hại chết chàng, nhưng cũng không thể, không thể để người làm bậy.
"Ta cầu xin người mà, đừng.. Tránh xa ta ra, đừng lại.. đừng lại gần.. Không, không được.. đừng mà."
"Ngươi muốn ta khai ân cho hắn, chẳng lẽ đổi lại thể diện hoàng thất chính là mấy cái dập đầu vừa nãy của ngươi. Tin thắng trận ta có thể thưởng người vàng bạc, nhưng chuyện chính sự ngươi lại muốn xen vào à"
"Đừng mà.. Cầu xin người.. Tránh ra.. Đừng mà!"
"Hắn phải bình an đúng không, ngươi muốn như thế mà. Nếu hôm nay ngươi dám kháng cự, đầu hắn tuyệt nhiên lìa khỏi cổ. Còn cả Dụ gia của ngươi.."
"Người.. Hoàng thượng, đừng mà.."
"Trẫm là vua một nước, giết một tên phản đồ thì có gì không thể? Ta không vui, liền sẽ khiến tất cả hủy hoại."
Dụ Quyên đứng hình, thiên ngôn vạn ngữ vô dụng, kháng cự cũng vô dụng. Dẫu sao cả đời, nàng chỉ mong gả cho chàng. Nhưng nếu đã định chàng sẽ là phu quân của nữ nhân khác nàng chống cự có ích gì. Hơn nữa còn cả Dụ gia, phụ thân nàng mất rồi, nàng chính là điểm tựa bình an nhất cho họ. Há có thể mạo hiểm?
"Ngoan nào, lại đây."
Dụ Quyên đứng im bất động tựa như cái xác không hồn. Giọng nói trầm đến mức khiến người khác nổi da gà đang vang lên từ cổ nàng.
"Sau hôm nay, tất cả những người ngươi yêu thương đều sẽ bình an."
Hắn điêu luyện hôn nơi cổ nàng lần theo đó lên đến đôi môi nàng.
"Ngươi phải phối hợp cùng ta, nếu ngươi cứ bất động như thế ta cũng chẳng đủ hứng thú."
Hắn bế nàng lên, mặc cho Dụ Quyên giãy giụa bất chấp thế nào. Hai chân hắn vẫn mạnh mẽ bước đi, vén lớp màn màu vàng có thêu đầy hình rồng, hình phượng trang trọng, uy nghiêm, một chiếc giường hiện ra trước mắt. Bốn chân giường mạ vàng, được chạm trổ vô cùng công phu và tinh tế, chất lượng dành cho bậc đế vương cả thiên hạ đương nhiên chỉ có một. Ném nàng nằm lên đó, thuận tiện kéo lớp áo bên ngoài ra. Dụ Quyên bắt được tấm chăn muốn quấn quanh mình nhưng lại lần nữa thất thủ, nàng hoang mang nhìn hắn, sao nàng lại có thể thua một kẻ như hắn, nhưng đích thực là như thế.
Trong căn phòng đó chỉ còn xót lại tiếng khóc, tiếng uất hận của Dụ Quyên. Hắn bức nàng đến cực điểm, Dụ Quyên không thể nhún nhường trước con người như hắn, nàng vung chân đá mạnh vào người
"To gan!"
"Khốn nạn, ngươi khốn nạn"
Dụ Quyên thống lên từng hồi, không để hắn có cơ hội điều chỉnh lại bản thân, Dụ Quyên ngay lập tức bật dậy, nàng quỳ một chân làm trụ, chân còn lại đá thẳng vào ngực hắn. Hoàng thượng dáng vẻ đáng khinh hoảng hốt, chật vật ngồi dậy. Còn Dụ Quyên thân thủ mạnh mẽ, nàng dùng đôi bàn tay xé mạnh tấm mành, quấn vào người, rút trong mình một con dao mà nàng dùng để phòng thủ, đôi mắt ngập nước trừng trừng nhìn hắn, nàng đưa tay lên cao. Sau đó tiếng vút chợt đến, hoàng thượng không khỏi sợ hãi dùng tay ôm đầu. Nhưng mũi dao đến trước cổ hắn rồi dừng lại, bên ngoài có tiếng động.
Dụ Quyên vẫn im lặng như thế. Lúc này bên ngoài điện, vang lên tiếng bước chân cùng tiếng nói, không cần nhìn cũng biết là của Hoàng Hậu, hắn thoáng có chút giật mình, mặc vội y phục lại ra dáng chỉnh tề bước ra ngoài trước khi có giọng lảnh lót của công công truyền đến. Dụ Quyên cũng không do dự, nàng cất lại con dao, bàn tay lấy vội y phục rồi chạy ra phía sau trèo tường tìm lối thoát thân.
Nàng đi lối sau nên không thể lấy ngựa mà lúc này Long Dĩ Ân cũng đã đi về, ngoại trừ việc tự mình chạy bộ về phủ dĩ nhiên là không còn con đường nào khác. Trời bắt đầu đổ cơn mưa, từng đợt từng đợt xoáy sâu vào lòng nàng, chưa lúc nào như thế này, đau đớn đến mức tuyệt vọng, đau đến mức trái tim như rỉ máu. Cả đời từng thề nguyện sắc son chỉ gả cho chàng, ngoại trừ chàng nàng tuyệt đối sẽ không nhưng cuối cùng hạnh phúc không thể giữ đến cả trinh tiết cũng một ngày không còn. Dụ Quyên loạng choạng bước đi rồi ngã lụi xuống mặt đất, thế gian vô tình đã cướp đi mọi thứ, cướp hết tất cả của nàng. Dụ Quyên khóc, nàng khóc đến giằng xéo tâm can, khóc đến đau lòng. Con đường mọi ngày đều đông đúc náo nhiệt mà bây giờ ngoại trừ nàng lại không còn ai cả, cảm giác giống như nàng đang gồng gánh cả cơn mưa nặng hạt. Mí mắt nàng sụp xuống, cả người bất lực nằm trên đường, chỉ mơ màng nhìn rõ một nam nhân tay cầm ô đứng trước mặt mình rồi không nhận ra gì nữa.
Gió vẫn không ngừng thổi, thổi vào lòng người làm tê buốt mọi thứ. Trong vương phủ của Cao Vương chàng, ba bóng hình nam nhân vẫn không ngừng chuyển động. A Thất, Tự Nguyên và cả Long Dĩ Ân đều nóng lòng không yên. Chợt tà áo màu xanh dừng lại trong gió, khóe miệng của Cửu Hoàng tử lẩm nhẩm mấy chữ gì đó, hai tay nắm chặt lại, thở một hơi rồi nhanh chóng bảo Tự Nguyên chuẩn bị cho chàng một con ngựa. Tự Nguyên hoàn toàn không hiểu Long Dĩ Ân định làm gì nhưng chân vẫn gấp rút đi chuẩn bị ngựa cho chàng, Cửu đệ hắn một thân một mình leo lên thân ngựa phi nhanh rồi mất hút giữa khoảng trời to lớn đấy. Tiếng hí ngựa vang lên trước cổng Dụ Gia, một tiểu thư đồng hiểu chuyện chạy vào trong nhà một chuyến, nhanh như cắt Dụ Quyên đã gặp được Long Dĩ Ân.
"Cửu ca, ca có phải tìm được cách gì rồi đúng không?"
"Tiểu đệ, chúng ta vào hoàng cung gặp phụ hoàng ta một chuyến."
Dụ Quyên như người bệnh gặp được thần dược, sắc mặt vốn ủ dột đã lấy lại chút ý cười. Đầu nhỏ của nàng gật gật liên tục mấy lần, rồi phi lên thân ngựa tiến thẳng về hoàng cung. Hoàng cung hiện lên trong mắt nàng giờ đây giống như một địa ngục, một địa ngục mang màu áo của thiên thần. Ngày thắng trận trở về, hoàng cung trong nàng nguy nga, lộng lẫy, là cái nôi nuôi lấy cuộc đời ủa ngàn vạn bách tính Chấn Thiên quốc, nhưng nào hay biết bên trong nó giờ đây lại là cái ảm đạm đáng sợ, cái âm mưu đầy rẫy, cái mà suýt chút nữa sẽ nuốt chửng người nàng yêu nhất. Hoàng thượng lúc này đang cùng mấy vị phi tần uống rượu, đàn hát say sưa, ngài nói nói cười cười rất tươi, đáy mắt liền trở nên mơ hồ nhờ men rượu nồng, xem ra cũng chẳng nhớ đến đứa con "nghịch tử" của mình nữa rồi. Dụ Quyên hai tay nắm chặt hai bên tà áo của mình khiến chúng trở nên nhàu đi, nghe tiếng đàn vang lên bên tai, nghe tiếng cười nói của họ mà lòng một chút cũng không can tâm. Vị công công chạy vào bên trong báo với hoàng thượng về việc hai người họ đến đây, mấy vị phi tần người thì quyến luyến, người thì bĩu môi tỏ ý không thích nhưng cũng đành đỏng đảnh trở về cung điện của mình. Giờ đây, ba người, ba mặt, hai ý, đang vô tình khiến bầu không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Vị hoàng đế cao cao tại thượng người đầy hương rượu chấn chỉnh tư thế nghiêm nghị của mình nhận lấy cái hành lễ của hai người bọn họ rồi cất tiếng hỏi.
"Hai khanh đến tìm trẫm có việc gì?"
Rồi đưa mắt thăm dò Dụ Quyên.
Dụ Quyên hiểu ý người liền cất lời đáp.
"Thần muốn xin người thả Cao Vương điện hạ."
"Khanh.." Hoàng thượng rõ tức giận, gầm lên một tiếng, tay đập mạnh xuống bàn.
"Phụ hoàng, xin bớt giận. Chỉ cần người không ép huynh ấy, nhi thần nguyện để người xử trí."
"Câm miệng, một Long Dĩ Đàm chưa đủ sao? Ngươi có tin trẫm sẽ giam ngươi vào chung ngục với tứ ca của ngươi không?"
"Phụ hoàng, tứ ca không cố ý mà, người tha cho huynh ấy, nhi thần vạn lần cầu xin người."
"Hoàng thượng, thần biết thần không có tư cách cầu xin người, càng không có quyền bàn việc chính sự cùng người. Thần cùng Cửu hoàng tử chấp nhận đánh đổi mọi giá chỉ cầu xin người bảo vệ huynh ấy bình an vô sự. Tài năng của Cao Vương điện hạ thần tin rằng người anh minh nhất định sẽ nhìn ra, chỉ cần có huynh ấy bách tính liền sẽ có được cuộc sống bình an vô sự, chỉ cần có huynh ấy, Chấn Thiên quốc sẽ ngày càng hùng mạnh. Huống hồ huynh ấy là máu thịt của người, người sẽ không đành lòng phải không. Ngày thần khải hoàn trở về, người từng ban cho thần một nguyện vọng, hứa sẽ giúp thần hoàn thành ước nguyện trước mặt bá quan trong triều, nay thần xin hoàng thượng khai ân cho Cao Vương điện hạ Long Dĩ Đàm, thần nguyện chết thay chàng."
Sắc mặt vị hoàng thượng như thoát khỏi cơn say, có hơi ôn hòa nhưng không thể không tức giận.
"Các ngươi đều muốn phản. Hắn buộc phải cầu thân cùng A Nhị Na công chúa, Dụ Tướng Quân khanh đành lòng sao?"
Một câu nói ngay lập tức đi thẳng vào tim nàng, nó tựa cú đánh trực diện vào lòng người, nàng không nhịn được giọt nước mắt trào ra khỏi hốc mắt nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh.
"Hoàng thượng, xin người khai ân. Rời xa chàng cũng được, vĩnh viễn như thế cũng được, khiến chàng hận cũng được, không gặp chàng nữa cũng được. Chàng cưới nữ nhân khác, cùng người khác hạnh phúc như thế nào đều được. Chàng bình an, thần có chết cũng cam lòng. Hoàng thượng, xin người khai ân."
Từng lời từng lời lúc này nàng nói ra luôn có cảm giác như mang theo trọng lực, khó khăn lắm mới nói hết ý lòng. Nước mắt không ngừng rơi, nàng chắp tay dập đầu cầu xin hoàng thượng, Long Dĩ Ân cũng như thế.
"Yêu cầu này của ngươi khiến trẫm cảm thấy có chút buồn cười. Hai tay dâng người mình yêu cho người khác, nguyện vì hắn mà đánh đổi cả tính mạng, trẫm lần đầu chứng kiến nữ tử như ngươi. Ta xem trọng tình ý của người dành cho hắn, nhưng điều kiện này của ngươi trẫm không thể đồng ý được. Nghịch tử đó trước mặt binh lính thẳng thừng kháng chỉ đó là đại nghịch bất đạo, hắn vốn không xem trẫm ra gì. Người bảo trẫm tha cho hắn một mạng ai tha cho danh dự của trẫm"
Dứt lời, hoàng thượng như chưa hả cơn giận mà tiếp tục nói
"Hắn trước mặt binh lính hoàng thất nói rằng cam nguyện chịu phạt. Nghịch tử! Hừ! Chính là nghịch tử! Trẫm thân là hoàng đế một nước, há có thể để nghịch tử đó tạo phản mà không trị. Dụ tướng quân, khanh nói xem. Nếu hôm nay trẫm không nghiêm trị hắn, sau này ai sẽ phục trẫm, ai sẽ phục luật lệ Chấn Thiên Quốc"
"Phụ hoàng, nhi thần nguyện đến nơi biên cương. Chỉ cần người tha cho Tứ ca, muốn nhi thần làm sao cũng được."
"Ngươi cũng câm miệng ngay cho ta. Ta phạt ngươi cấm túc hai tháng trong phủ, không có lệnh của ta không ai được ra vào phủ ngươi. Hừ! Cẩn thận suy xét lại đi"
"Dụ Tướng Quân, khanh ở lại trẫm có việc muốn nói, còn ngươi về đi."
Long Dĩ Ân cảm thấy không phục nhưng không thể làm cách nào khác. Nhận thấy cái gật đầu ra hiệu của Dụ Quyên, chàng ậm ừ rồi rời khỏi. Trong căn phòng rộng lớn giờ chỉ còn hai người, nữ nhân quỳ dưới sàn gương mặt đầm đìa lệ sầu nhưng lại xinh đẹp tuyệt mĩ dưới ánh nến mơ màng.
"Ngươi bảo, ta tha cho tiểu tử đấy một mạng, ngươi mặc ta xử trí?"
Hoàng thượng nghi ngờ hỏi lại nàng lần nữa, Dụ Quyên đờ người còn tưởng bản thân nghe nhầm, giọng nói luống cuống nên trở nên lắp bắp
"Vâng.. Vâng.. Chỉ cần người tha cho huynh ấy, ta nguyện mặc người chém giết."
"Nếu, trẫm nói trẫm muốn ngươi thì sao?"
Xem như đã tỏ, Dụ Quyên có chút nghi hoặc, giờ đây sự sợ hãi tràn đầy trên gương mặt nàng. Đôi mắt mở to nhìn người trước mặt, hai tay hai chân đều run đến mức đứng lên không vững. Nàng mặc hắn chém giết nhưng sao có thể mặc hắn càn rỡ chính mình, hơn cả sự sợ hãi rốt cuộc là cảm giác đáng sợ như thế nào chính là những gì mà hiện tại nàng phải nhận lấy. Nước mắt càng không ngừng tô đẫm vẻ đẹp của nàng. Cái gì bây giờ cũng không thể bình tĩnh được, chạy, nàng phải chạy. Mà đôi chân nàng dường như chút lực cũng tan biến, vừa đứng lên liền bị bàn tay của nam nhân trước mặt giữ lấy, miệng không ngừng kêu gào nhưng mọi thứ vô ích! Dụ Quyên hoảng hồn ngã trên sàn, quỳ trên mặt sàn lạnh lẽo.
"Người.. người muốn làm gì. Đừng mà."
Một người áp sát, một người lùi lại phía sau, Dụ Quyên rút chiếc trâm cài tóc ra hai tay run run cầm nó vừa lùi vừa cầu xin.
"Ngươi muốn giết ta, vậy ta không đảm bảo.."
Dụ Quyên như người mất hết đi thần trí vậy, nghe lời uy hiếp của hoàng thượng, nàng không thể, không thể hại chết chàng, nhưng cũng không thể, không thể để người làm bậy.
"Ta cầu xin người mà, đừng.. Tránh xa ta ra, đừng lại.. đừng lại gần.. Không, không được.. đừng mà."
"Ngươi muốn ta khai ân cho hắn, chẳng lẽ đổi lại thể diện hoàng thất chính là mấy cái dập đầu vừa nãy của ngươi. Tin thắng trận ta có thể thưởng người vàng bạc, nhưng chuyện chính sự ngươi lại muốn xen vào à"
"Đừng mà.. Cầu xin người.. Tránh ra.. Đừng mà!"
"Hắn phải bình an đúng không, ngươi muốn như thế mà. Nếu hôm nay ngươi dám kháng cự, đầu hắn tuyệt nhiên lìa khỏi cổ. Còn cả Dụ gia của ngươi.."
"Người.. Hoàng thượng, đừng mà.."
"Trẫm là vua một nước, giết một tên phản đồ thì có gì không thể? Ta không vui, liền sẽ khiến tất cả hủy hoại."
Dụ Quyên đứng hình, thiên ngôn vạn ngữ vô dụng, kháng cự cũng vô dụng. Dẫu sao cả đời, nàng chỉ mong gả cho chàng. Nhưng nếu đã định chàng sẽ là phu quân của nữ nhân khác nàng chống cự có ích gì. Hơn nữa còn cả Dụ gia, phụ thân nàng mất rồi, nàng chính là điểm tựa bình an nhất cho họ. Há có thể mạo hiểm?
"Ngoan nào, lại đây."
Dụ Quyên đứng im bất động tựa như cái xác không hồn. Giọng nói trầm đến mức khiến người khác nổi da gà đang vang lên từ cổ nàng.
"Sau hôm nay, tất cả những người ngươi yêu thương đều sẽ bình an."
Hắn điêu luyện hôn nơi cổ nàng lần theo đó lên đến đôi môi nàng.
"Ngươi phải phối hợp cùng ta, nếu ngươi cứ bất động như thế ta cũng chẳng đủ hứng thú."
Hắn bế nàng lên, mặc cho Dụ Quyên giãy giụa bất chấp thế nào. Hai chân hắn vẫn mạnh mẽ bước đi, vén lớp màn màu vàng có thêu đầy hình rồng, hình phượng trang trọng, uy nghiêm, một chiếc giường hiện ra trước mắt. Bốn chân giường mạ vàng, được chạm trổ vô cùng công phu và tinh tế, chất lượng dành cho bậc đế vương cả thiên hạ đương nhiên chỉ có một. Ném nàng nằm lên đó, thuận tiện kéo lớp áo bên ngoài ra. Dụ Quyên bắt được tấm chăn muốn quấn quanh mình nhưng lại lần nữa thất thủ, nàng hoang mang nhìn hắn, sao nàng lại có thể thua một kẻ như hắn, nhưng đích thực là như thế.
Trong căn phòng đó chỉ còn xót lại tiếng khóc, tiếng uất hận của Dụ Quyên. Hắn bức nàng đến cực điểm, Dụ Quyên không thể nhún nhường trước con người như hắn, nàng vung chân đá mạnh vào người
"To gan!"
"Khốn nạn, ngươi khốn nạn"
Dụ Quyên thống lên từng hồi, không để hắn có cơ hội điều chỉnh lại bản thân, Dụ Quyên ngay lập tức bật dậy, nàng quỳ một chân làm trụ, chân còn lại đá thẳng vào ngực hắn. Hoàng thượng dáng vẻ đáng khinh hoảng hốt, chật vật ngồi dậy. Còn Dụ Quyên thân thủ mạnh mẽ, nàng dùng đôi bàn tay xé mạnh tấm mành, quấn vào người, rút trong mình một con dao mà nàng dùng để phòng thủ, đôi mắt ngập nước trừng trừng nhìn hắn, nàng đưa tay lên cao. Sau đó tiếng vút chợt đến, hoàng thượng không khỏi sợ hãi dùng tay ôm đầu. Nhưng mũi dao đến trước cổ hắn rồi dừng lại, bên ngoài có tiếng động.
Dụ Quyên vẫn im lặng như thế. Lúc này bên ngoài điện, vang lên tiếng bước chân cùng tiếng nói, không cần nhìn cũng biết là của Hoàng Hậu, hắn thoáng có chút giật mình, mặc vội y phục lại ra dáng chỉnh tề bước ra ngoài trước khi có giọng lảnh lót của công công truyền đến. Dụ Quyên cũng không do dự, nàng cất lại con dao, bàn tay lấy vội y phục rồi chạy ra phía sau trèo tường tìm lối thoát thân.
Nàng đi lối sau nên không thể lấy ngựa mà lúc này Long Dĩ Ân cũng đã đi về, ngoại trừ việc tự mình chạy bộ về phủ dĩ nhiên là không còn con đường nào khác. Trời bắt đầu đổ cơn mưa, từng đợt từng đợt xoáy sâu vào lòng nàng, chưa lúc nào như thế này, đau đớn đến mức tuyệt vọng, đau đến mức trái tim như rỉ máu. Cả đời từng thề nguyện sắc son chỉ gả cho chàng, ngoại trừ chàng nàng tuyệt đối sẽ không nhưng cuối cùng hạnh phúc không thể giữ đến cả trinh tiết cũng một ngày không còn. Dụ Quyên loạng choạng bước đi rồi ngã lụi xuống mặt đất, thế gian vô tình đã cướp đi mọi thứ, cướp hết tất cả của nàng. Dụ Quyên khóc, nàng khóc đến giằng xéo tâm can, khóc đến đau lòng. Con đường mọi ngày đều đông đúc náo nhiệt mà bây giờ ngoại trừ nàng lại không còn ai cả, cảm giác giống như nàng đang gồng gánh cả cơn mưa nặng hạt. Mí mắt nàng sụp xuống, cả người bất lực nằm trên đường, chỉ mơ màng nhìn rõ một nam nhân tay cầm ô đứng trước mặt mình rồi không nhận ra gì nữa.