Chương 3: Trùng kích!
Lý Phong không ngừng luyện tập, giống như không biết mệt mỏi.
Trên thực tế, liên tục tu luyện mấy năm, hắn đã sớm có thói quen luyện tập như thế này rồi!
Thời gian trôi qua, mặt trời dần lặn, màn đêm buông xuống. Đã gần 11 giờ đêm rồi.
Trong lúc này, Lý Phong ngoại trừ ăn uống thì vẫn luôn tu luyện, không biết mệt mỏi.
“Ca ca.”
Bỗng nhiên, một âm thanh mềm mại vang lên, một cô bé chỉ có da bọc xương gọi hắn.
Lúc này cô bé đang được Vương Nhu bế, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Lý Phong.
“Tiểu Vũ”
“Mẹ, sao Tiểu Vũ vẫn chưa ngủ?” Lý Phong dừng động tác, nhìn về phía mẹ mình, không nhịn được hỏi.
Thân thể Tiểu Vũ rất yếu, hầu hết thời gian trong ngày chỉ dành để ngủ.
“Con bé ngủ rồi, nhưng tỉnh dậy thì khóc lóc đòi đi gặp con.” Vương Nhu bất đắc dĩ nói.
Gô bé biết Lý Phong vẫn chưa ngủ.
“Tiểu Phong, con cũng ngủ sớm một chút đi.” Vương Nhu nhìn con trai mình, đau lòng nói.
Lý Phong mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi năm tiếng, thời gian còn lại đều để tu luyện, dù nắng dù mưa đều không thay đổi.
Toàn bộ nhà họ Lý, Lý Phong là người nỗ lực nhất. “Lát nữa con sẽ ngủ.” Lý Phong cười cười. Một lát sau, Tiểu Vũ trong lòng Vương Nhu nhanh chóng ngủ thiếp đi.
“Ca ca, Tiểu Vũ buồn ngủ rồi, huynh cũng ngủ sớm đi nhé.” Cô bé trước khi ngủ còn nghiêm túc dặn dò.
“Ừm” Lý Phong mỉm cười nhìn em gái mình. Vương Nhu ôm Tiểu Vũ rời đi, trong viện chỉ còn một mình Lý Phong. “Tiếp tục tu luyện! Ta nhất định phải có được linh dược ngũ phẩm!”
Cứ nghĩ đến chuyện em gái mình không sống được mấy năm nữa là Lý Phong lại cảm thấy đau xót vô cùng.
Lại thêm một giờ nữa trôi qua, cuối cùng Lý Phong cũng dừng lại.
Hắn nghỉ ngơi một chút, trong tay xuất hiện một viên đan dược. Đây chính là Tẩy Tủy đan mà Lý Thiên Dương đưa cho hẳn!
“Xem xem hiệu quả thế nào? Có thể hỗ trợ ta đột phá đến Luyện thể cảnh Tầng thứ tư không!”
Trong mắt Lý Phong tràn đầy vẻ mong chờ, đây cũng là lần đầu tiên hắn sử dụng Tẩy Tủy đan.
Lý Phong điều chỉnh trạng thái một chút, sau đó nuốt đan dược vào trong bụng.
Ông...
Đan dược tiến vào trong cơ thể, nháy mắt biến thành những luồng linh lực, dọc theo huyết nhục, kinh mạch, tiến vào khắp các nơi trên thân thể Lý Phong.
Linh lực khủng bố phát ra, Lý Phong cảm thấy toàn bộ thân thể mình đều đang được tôi luyện.
“Trùng kích!”
Lý Phong thử điều động luồng năng lượng này một chút, cố gắng trùng kích. Mười phút trôi qua, dao động trên người Lý Phong hoàn toàn biến mất. Luyện thể cảnh tầng thứ tư, trùng kích thất bại.
“Thất bại?”
Lý Phong xem xét tình huống thân thể mình một chút, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ.
“Tư chất thân thể của ta đúng là quá kém, một viên Tẩy Tủy đan không thể hỗ trợ ta đột phá đến tầng thứ tư được.”
Trên thực tế, mấu chốt của tu luyện Luyện thể cảnh là dùng linh lực rèn luyện thân thể. Nhưng nếu như người nào có thiên phú cường đại thì cho dù hấp thu linh lực bình thường thì cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Ví dụ như một nhóm người cùng sử dụng một loại linh dược, vậy thì những người có thiên phú tốt thì sẽ hấp thu được nhiều hơn những người còn lại.
Mà thiên phú kém thì cho dù có được hấp thu linh lực nồng đậm thì thân thể của người đó cũng chỉ có thể hấp thu được một chút, còn lại hầu hết đều sẽ bị bài xích ra ngoài.
Lý Phong là người có thiên phú hạn chế nên hiệu quả hấp thu linh dược của hắn cũng rất thấp. Mặc dù hắn nỗ lực hơn những người khác không biết bao. nhiêu lần, nhưng hiệu quả thu về lại không khả quan. Nếu cứ dựa theo tốc độ này thì Lý Phong có tu luyện cả đời cũng chưa chắc đã đạt được tới Tiên Thiên cảnh.
Lý Phong có thể cảm ứng được, vừa rồi có lẽ hắn còn chẳng hấp thu được một phần mười hiệu quả của Tẩy Tủy đan.
Hắn ngơ ngác ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn sao trời.
Sao trời sáng lấp lánh, màn đêm yên tĩnh vô cùng, hầu như mọi người trong nhà họ Lý đều đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Lý Phong cũng chỉ ngây người một chút rồi lại đứng lên.
“Mặc dù Tẩy Tủy đan không thể giúp ta đột phá đến Luyện thể cảnh tầng thứ tư, nhưng thực lực của ta rõ ràng cũng đã tăng lên được một chút, lúc này đã đạt tới Luyện thể cảnh tầng thứ ba đỉnh phong rồi. Nói như vậy, không quá mấy tháng nữa là ta rất có hi vọng đột phá đến tầng thứ tư!”
Trong mắt hắn lại lộ ra vẻ kiên định.
“Tiếp tục tu luyện! Củng cố thực lực!”
Lý Phong lại một lần nữa khai triển Khai Sơn quyền!
Võ học chỉ cần tinh, không cần nhiều. Khai Sơn quyền là công pháp võ học luyện thể đỉnh cấp, đối với hắn mà nói là đủ rồi.
Sao trời lấp lánh, soi sáng một thanh niên đang không ngừng huy động quyền pháp. Ánh sao rọi xuống, trên người hắn giống như bao trùm một luồng sáng kỳ dị.
Một giờ... Hai giờ...
Lý Phong gần như quên mất thời gian, cả người lâm vào một trạng thái kỳ dị.
Ong...
Không biết từ khi nào, bầu trời bỗng xuất hiện một tia sáng, giống như là sao băng, vụt qua hư không.
Tỉa sáng giống như sao băng lóe lên rồi lại biến mất, không có bất cứ người nào chú ý tới. Cho dù có người nhìn thấy thì cũng sẽ chỉ cảm thấy đó là một ánh sao băng vụt qua.
Chỉ là hơi chớp động một chút, sau đó tia sáng kia đã biến mất rồi.
Mà lúc này Lý Phong đang luyện tập quyền pháp lại đột nhiên ngừng lại, ngơ ngẩn nhìn về phía trước.
Vị trí cách hắn chưa đến một mét bỗng nhiên có một điểm sáng kỳ dị xuất hiện, cứ như vậy dừng lại ở giữa không trung. Điểm sáng này giống như con đom đóm, chớp nháy liên tục.
Mặc dù chỉ là một điểm sáng nho nhỏ, nhưng Lý Phong lại cảm thấy tâm hồn của mình đều bị nó thu hút.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, bên tai hắn cũng không còn bất cứ âm thanh nào.
Yên tĩnh! Vô cùng yên tĩnh!
Lý Phong cảm thấy thân thể không còn theo sự khống chế của bản thân nữa, †ay phải của hắn vô thức vươn ra, chậm rãi tiếp xúc với điểm sáng này.
Đây là ý thức bản năng, lúc này tay của hắn không còn nghe theo sự điều khiển của bộ não nữa.
Sau khi tiếp xúc với điểm sáng này, ý thức của Lý Phong giống như là bị lôi đi. Lúc này hắn cảm giác như mình đang ở một nơi vô cùng kỳ dị.
Nơi này giống như là tận cùng vũ trụ, hắn có thể cảm nhận được vô số sinh mệnh xung quanh, thậm chí còn cảm nhận được âm thanh của từng sinh mệnh đó. Mà không biết từ khi nào, khu vực này bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy.
Không gian đều trở nên vặn vẹo, tất cả mọi thứ đều bị hút vào trong vòng Xoáy này.
Vạn vật trong vũ trụ đều trở nên vặn vẹo, không ngừng tụ về một điểm.
Thậm chí, đến cả ánh sáng cũng không thể nào chạy thoát được. Ánh sáng mặt trời không ngừng biến mất, bóng tối bắt đầu bao phủ chân trời. Cuối cùng, trước mắt Lý Phong chỉ còn lại một màu đen kịt.
Hắc ám vô tận bao trùm khắp nơi, không biết qua bao nhiêu lâu, ý thức của Lý Phong cũng bị hắc ám bao phủ hoàn toàn, vô cùng hỗn độn.
Mà không biết từ khi nào bắt đầu, trong bóng đêm vô cùng vô tận, đột nhiên lại xuất hiện một điểm sáng. Điểm sáng này ở trong bóng tối trở nên vô cùng lóa mắt, giống như ánh sáng cứu thế, không ngừng phóng đại, xua đuổi hết bóng tối đi...
Trên thực tế, liên tục tu luyện mấy năm, hắn đã sớm có thói quen luyện tập như thế này rồi!
Thời gian trôi qua, mặt trời dần lặn, màn đêm buông xuống. Đã gần 11 giờ đêm rồi.
Trong lúc này, Lý Phong ngoại trừ ăn uống thì vẫn luôn tu luyện, không biết mệt mỏi.
“Ca ca.”
Bỗng nhiên, một âm thanh mềm mại vang lên, một cô bé chỉ có da bọc xương gọi hắn.
Lúc này cô bé đang được Vương Nhu bế, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Lý Phong.
“Tiểu Vũ”
“Mẹ, sao Tiểu Vũ vẫn chưa ngủ?” Lý Phong dừng động tác, nhìn về phía mẹ mình, không nhịn được hỏi.
Thân thể Tiểu Vũ rất yếu, hầu hết thời gian trong ngày chỉ dành để ngủ.
“Con bé ngủ rồi, nhưng tỉnh dậy thì khóc lóc đòi đi gặp con.” Vương Nhu bất đắc dĩ nói.
Gô bé biết Lý Phong vẫn chưa ngủ.
“Tiểu Phong, con cũng ngủ sớm một chút đi.” Vương Nhu nhìn con trai mình, đau lòng nói.
Lý Phong mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi năm tiếng, thời gian còn lại đều để tu luyện, dù nắng dù mưa đều không thay đổi.
Toàn bộ nhà họ Lý, Lý Phong là người nỗ lực nhất. “Lát nữa con sẽ ngủ.” Lý Phong cười cười. Một lát sau, Tiểu Vũ trong lòng Vương Nhu nhanh chóng ngủ thiếp đi.
“Ca ca, Tiểu Vũ buồn ngủ rồi, huynh cũng ngủ sớm đi nhé.” Cô bé trước khi ngủ còn nghiêm túc dặn dò.
“Ừm” Lý Phong mỉm cười nhìn em gái mình. Vương Nhu ôm Tiểu Vũ rời đi, trong viện chỉ còn một mình Lý Phong. “Tiếp tục tu luyện! Ta nhất định phải có được linh dược ngũ phẩm!”
Cứ nghĩ đến chuyện em gái mình không sống được mấy năm nữa là Lý Phong lại cảm thấy đau xót vô cùng.
Lại thêm một giờ nữa trôi qua, cuối cùng Lý Phong cũng dừng lại.
Hắn nghỉ ngơi một chút, trong tay xuất hiện một viên đan dược. Đây chính là Tẩy Tủy đan mà Lý Thiên Dương đưa cho hẳn!
“Xem xem hiệu quả thế nào? Có thể hỗ trợ ta đột phá đến Luyện thể cảnh Tầng thứ tư không!”
Trong mắt Lý Phong tràn đầy vẻ mong chờ, đây cũng là lần đầu tiên hắn sử dụng Tẩy Tủy đan.
Lý Phong điều chỉnh trạng thái một chút, sau đó nuốt đan dược vào trong bụng.
Ông...
Đan dược tiến vào trong cơ thể, nháy mắt biến thành những luồng linh lực, dọc theo huyết nhục, kinh mạch, tiến vào khắp các nơi trên thân thể Lý Phong.
Linh lực khủng bố phát ra, Lý Phong cảm thấy toàn bộ thân thể mình đều đang được tôi luyện.
“Trùng kích!”
Lý Phong thử điều động luồng năng lượng này một chút, cố gắng trùng kích. Mười phút trôi qua, dao động trên người Lý Phong hoàn toàn biến mất. Luyện thể cảnh tầng thứ tư, trùng kích thất bại.
“Thất bại?”
Lý Phong xem xét tình huống thân thể mình một chút, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ.
“Tư chất thân thể của ta đúng là quá kém, một viên Tẩy Tủy đan không thể hỗ trợ ta đột phá đến tầng thứ tư được.”
Trên thực tế, mấu chốt của tu luyện Luyện thể cảnh là dùng linh lực rèn luyện thân thể. Nhưng nếu như người nào có thiên phú cường đại thì cho dù hấp thu linh lực bình thường thì cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Ví dụ như một nhóm người cùng sử dụng một loại linh dược, vậy thì những người có thiên phú tốt thì sẽ hấp thu được nhiều hơn những người còn lại.
Mà thiên phú kém thì cho dù có được hấp thu linh lực nồng đậm thì thân thể của người đó cũng chỉ có thể hấp thu được một chút, còn lại hầu hết đều sẽ bị bài xích ra ngoài.
Lý Phong là người có thiên phú hạn chế nên hiệu quả hấp thu linh dược của hắn cũng rất thấp. Mặc dù hắn nỗ lực hơn những người khác không biết bao. nhiêu lần, nhưng hiệu quả thu về lại không khả quan. Nếu cứ dựa theo tốc độ này thì Lý Phong có tu luyện cả đời cũng chưa chắc đã đạt được tới Tiên Thiên cảnh.
Lý Phong có thể cảm ứng được, vừa rồi có lẽ hắn còn chẳng hấp thu được một phần mười hiệu quả của Tẩy Tủy đan.
Hắn ngơ ngác ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn sao trời.
Sao trời sáng lấp lánh, màn đêm yên tĩnh vô cùng, hầu như mọi người trong nhà họ Lý đều đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Lý Phong cũng chỉ ngây người một chút rồi lại đứng lên.
“Mặc dù Tẩy Tủy đan không thể giúp ta đột phá đến Luyện thể cảnh tầng thứ tư, nhưng thực lực của ta rõ ràng cũng đã tăng lên được một chút, lúc này đã đạt tới Luyện thể cảnh tầng thứ ba đỉnh phong rồi. Nói như vậy, không quá mấy tháng nữa là ta rất có hi vọng đột phá đến tầng thứ tư!”
Trong mắt hắn lại lộ ra vẻ kiên định.
“Tiếp tục tu luyện! Củng cố thực lực!”
Lý Phong lại một lần nữa khai triển Khai Sơn quyền!
Võ học chỉ cần tinh, không cần nhiều. Khai Sơn quyền là công pháp võ học luyện thể đỉnh cấp, đối với hắn mà nói là đủ rồi.
Sao trời lấp lánh, soi sáng một thanh niên đang không ngừng huy động quyền pháp. Ánh sao rọi xuống, trên người hắn giống như bao trùm một luồng sáng kỳ dị.
Một giờ... Hai giờ...
Lý Phong gần như quên mất thời gian, cả người lâm vào một trạng thái kỳ dị.
Ong...
Không biết từ khi nào, bầu trời bỗng xuất hiện một tia sáng, giống như là sao băng, vụt qua hư không.
Tỉa sáng giống như sao băng lóe lên rồi lại biến mất, không có bất cứ người nào chú ý tới. Cho dù có người nhìn thấy thì cũng sẽ chỉ cảm thấy đó là một ánh sao băng vụt qua.
Chỉ là hơi chớp động một chút, sau đó tia sáng kia đã biến mất rồi.
Mà lúc này Lý Phong đang luyện tập quyền pháp lại đột nhiên ngừng lại, ngơ ngẩn nhìn về phía trước.
Vị trí cách hắn chưa đến một mét bỗng nhiên có một điểm sáng kỳ dị xuất hiện, cứ như vậy dừng lại ở giữa không trung. Điểm sáng này giống như con đom đóm, chớp nháy liên tục.
Mặc dù chỉ là một điểm sáng nho nhỏ, nhưng Lý Phong lại cảm thấy tâm hồn của mình đều bị nó thu hút.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, bên tai hắn cũng không còn bất cứ âm thanh nào.
Yên tĩnh! Vô cùng yên tĩnh!
Lý Phong cảm thấy thân thể không còn theo sự khống chế của bản thân nữa, †ay phải của hắn vô thức vươn ra, chậm rãi tiếp xúc với điểm sáng này.
Đây là ý thức bản năng, lúc này tay của hắn không còn nghe theo sự điều khiển của bộ não nữa.
Sau khi tiếp xúc với điểm sáng này, ý thức của Lý Phong giống như là bị lôi đi. Lúc này hắn cảm giác như mình đang ở một nơi vô cùng kỳ dị.
Nơi này giống như là tận cùng vũ trụ, hắn có thể cảm nhận được vô số sinh mệnh xung quanh, thậm chí còn cảm nhận được âm thanh của từng sinh mệnh đó. Mà không biết từ khi nào, khu vực này bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy.
Không gian đều trở nên vặn vẹo, tất cả mọi thứ đều bị hút vào trong vòng Xoáy này.
Vạn vật trong vũ trụ đều trở nên vặn vẹo, không ngừng tụ về một điểm.
Thậm chí, đến cả ánh sáng cũng không thể nào chạy thoát được. Ánh sáng mặt trời không ngừng biến mất, bóng tối bắt đầu bao phủ chân trời. Cuối cùng, trước mắt Lý Phong chỉ còn lại một màu đen kịt.
Hắc ám vô tận bao trùm khắp nơi, không biết qua bao nhiêu lâu, ý thức của Lý Phong cũng bị hắc ám bao phủ hoàn toàn, vô cùng hỗn độn.
Mà không biết từ khi nào bắt đầu, trong bóng đêm vô cùng vô tận, đột nhiên lại xuất hiện một điểm sáng. Điểm sáng này ở trong bóng tối trở nên vô cùng lóa mắt, giống như ánh sáng cứu thế, không ngừng phóng đại, xua đuổi hết bóng tối đi...