Chương 31: Cổ quái
“Thiên Cường, sao vậy?”
Thanh niên dẫn đầu nhìn em trai mình hỏi.
“Ca, đó chính là Lý Phong!" sắc mặt Triệu Thiên Cường dữ tợn nói.
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt thanh niên dẫn đầu đó không thay đổi nhưng trông mắt rõ ràng lóe lên lãnh quang.
“Triệu Thiên Vũ!”
Bên cạnh Lý Phong, nhìn thấy thanh niên đi cùng với Triệu Thiên Cường, trong mắt Lý Nham Thạch lậ tức lộ ra sự sợ hãi.
Triệu Thiên Vũ là thiên tài mạnh nhất nhà họ.
Triệu, hơn một trăm năm trước đã đạt đến Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy.
“Triệu Thiên Cường, chúng ta lại gặp nhau rồi” híp mắt nhìn đám người trước mặt, Lý Phong tiện tay chào hỏi, hân vẫy vẫy nắm tay.
Thấy vậy, trong mắt Triệu Thiên Cường vô thức lộ. ra sự sợ hãi, nhưng nhìn thấy anh trai của mình thì nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Lúc này trong mắt Triệu Thiên Cường tràn ngập sự tức giận. Lúc trước bị Lý Phong đánh gãy hai tay, thậm chí còn đánh nát xương sườn, anh ta phải dưỡng thương hai tuần mới hoàn toàn khôi phục, sau đó. không ngừng điều tra thân phận của Lý Phong mới biết tên của Lý Phong.
Anh ta nhìn viên đá trong tay Lý Phong, trào phúng nói: “Lý Phong, ngươi thật sự thích những viên đá này à.”
Lần trước gặp Lý Phong cũng thấy hẳn đang ôm hai viên đá.
“Ngươi muốn đoạt sao? Giống với lần trước?" Lý Phong mim cười nói, đem viên đá thu vào trong nhẫn không gian.
“Ngươi đúng là đi tìm chết!”
Nghe thấy lời Lý Phong nói, Triệu Thiên Cường thức giận nói.
Anh ta muốn nói gì đó nhưng Triệu Thiên Vũ lại phất tay, ngăn những lời anh ta nói.
“Lý Phong nhà họ Lý”
Triệu Thiên Vũ lúc này nhìn Lý Phong, mở miệng nói: "Không ngờ nhà họ Lý sắp suy bại lại xuất hiện một nhân vật nhỏ như ngươi."
Nghe vậy, Lý Phong cũng không tức giận, nhàn nhạt nói: "Mấy nghìn năm nay, đã có rất nhiều thế lực. bị thay đổi ở quận Hoang Lâm này nhưng nhà họ Lý ta vẫn đứng vững, ngược lại nhà họ Triệu các ngươi có thể sẽ bị thay thế bất kỳ lúc nào, biến mất theo năm tháng”
Lời nói giữa hai bên rõ ràng là có ý đối chọi nhau.
“Là người của nhà họ Lý và nhà họ Triệu”
“Đó là Lý Thiên Vũ, là thiên tài mạnh nhất thế hệ trẻ của nhà họ Triệu”
Những người xung quanh nghe được lời hai người nói, theo bản năng tránh xa nơi này ra một chút.
Cho là bọn họ thì cũng biến sự tranh đấu giữa nhà họ họ Triệu và nhà họ Lý.
“Quả nhiên thật phách lối”
Triệu Thiên Vũ gật đầu, nhìn Lý Phong, vẫy tay nói: "Lần trước ngươi tranh đoạt bảo vật với em trai ta, đánh gãy hai tay nó, lần này không biết còn có thể phách lối như vậy được không”
Triệu Thiên Vũ Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy, một lời không hợp vậy mà trực tiếp chuẩn bị ra tay.
Nghe thấy lời Triệu Thiên Vũ nói, Lý Nham Thạch tức giận nói: “Triệu Thiên Vũ, lúc trước là Triệu Thiên Cường ra tay với ta trước, đoạt mất bảo vật trên người ta, còn đánh ta bị thương, ngũ ca ta mới ra tay."
Nhưng lời của cậu ta lại không có ai để ý đến.
“Ca, đoạt hết tất cả bảo vật trên người Lý Phong rồi phế bỏ hẳn! Còn cả Lý Nham Thạch nữa!" Triệu Thiên Cường ở bên cạnh Triệu Thiên Vũ hưng phấn nói, trong mắt mang theo một tỉa tàn nhẫn
Trải qua việc bị phế lúc trước khiến cho trong lòng anh ta rất căm thù Lý Phong.
Nếu không phải biết bản thân không đủ thực lực. thì vừa nãy anh ta đã tự mình ra tay rồi.
“Các ngươi đừng có mà quá đáng, ngũ ca ta chỉ là Luyện Thể cảnh tầng thứ tư, ngươi thân là một Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy mà lại định ra tay sao?”
Thấy Triệu Thiên Vũ đi đến, dù Lý Nham Thạch sợ hãi nhưng vẫn tức giận nói.
“Thực lực không bằng, đây không phải là lý do hắn đánh bị thương em trai ta sao."
Triệu Thiên Vũ lạnh nhạt đi đến, nói: “Có lúc làm sai thì sẽ phải trả một cái giá rất lớn.”
Thanh niên dẫn đầu nhìn em trai mình hỏi.
“Ca, đó chính là Lý Phong!" sắc mặt Triệu Thiên Cường dữ tợn nói.
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt thanh niên dẫn đầu đó không thay đổi nhưng trông mắt rõ ràng lóe lên lãnh quang.
“Triệu Thiên Vũ!”
Bên cạnh Lý Phong, nhìn thấy thanh niên đi cùng với Triệu Thiên Cường, trong mắt Lý Nham Thạch lậ tức lộ ra sự sợ hãi.
Triệu Thiên Vũ là thiên tài mạnh nhất nhà họ.
Triệu, hơn một trăm năm trước đã đạt đến Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy.
“Triệu Thiên Cường, chúng ta lại gặp nhau rồi” híp mắt nhìn đám người trước mặt, Lý Phong tiện tay chào hỏi, hân vẫy vẫy nắm tay.
Thấy vậy, trong mắt Triệu Thiên Cường vô thức lộ. ra sự sợ hãi, nhưng nhìn thấy anh trai của mình thì nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Lúc này trong mắt Triệu Thiên Cường tràn ngập sự tức giận. Lúc trước bị Lý Phong đánh gãy hai tay, thậm chí còn đánh nát xương sườn, anh ta phải dưỡng thương hai tuần mới hoàn toàn khôi phục, sau đó. không ngừng điều tra thân phận của Lý Phong mới biết tên của Lý Phong.
Anh ta nhìn viên đá trong tay Lý Phong, trào phúng nói: “Lý Phong, ngươi thật sự thích những viên đá này à.”
Lần trước gặp Lý Phong cũng thấy hẳn đang ôm hai viên đá.
“Ngươi muốn đoạt sao? Giống với lần trước?" Lý Phong mim cười nói, đem viên đá thu vào trong nhẫn không gian.
“Ngươi đúng là đi tìm chết!”
Nghe thấy lời Lý Phong nói, Triệu Thiên Cường thức giận nói.
Anh ta muốn nói gì đó nhưng Triệu Thiên Vũ lại phất tay, ngăn những lời anh ta nói.
“Lý Phong nhà họ Lý”
Triệu Thiên Vũ lúc này nhìn Lý Phong, mở miệng nói: "Không ngờ nhà họ Lý sắp suy bại lại xuất hiện một nhân vật nhỏ như ngươi."
Nghe vậy, Lý Phong cũng không tức giận, nhàn nhạt nói: "Mấy nghìn năm nay, đã có rất nhiều thế lực. bị thay đổi ở quận Hoang Lâm này nhưng nhà họ Lý ta vẫn đứng vững, ngược lại nhà họ Triệu các ngươi có thể sẽ bị thay thế bất kỳ lúc nào, biến mất theo năm tháng”
Lời nói giữa hai bên rõ ràng là có ý đối chọi nhau.
“Là người của nhà họ Lý và nhà họ Triệu”
“Đó là Lý Thiên Vũ, là thiên tài mạnh nhất thế hệ trẻ của nhà họ Triệu”
Những người xung quanh nghe được lời hai người nói, theo bản năng tránh xa nơi này ra một chút.
Cho là bọn họ thì cũng biến sự tranh đấu giữa nhà họ họ Triệu và nhà họ Lý.
“Quả nhiên thật phách lối”
Triệu Thiên Vũ gật đầu, nhìn Lý Phong, vẫy tay nói: "Lần trước ngươi tranh đoạt bảo vật với em trai ta, đánh gãy hai tay nó, lần này không biết còn có thể phách lối như vậy được không”
Triệu Thiên Vũ Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy, một lời không hợp vậy mà trực tiếp chuẩn bị ra tay.
Nghe thấy lời Triệu Thiên Vũ nói, Lý Nham Thạch tức giận nói: “Triệu Thiên Vũ, lúc trước là Triệu Thiên Cường ra tay với ta trước, đoạt mất bảo vật trên người ta, còn đánh ta bị thương, ngũ ca ta mới ra tay."
Nhưng lời của cậu ta lại không có ai để ý đến.
“Ca, đoạt hết tất cả bảo vật trên người Lý Phong rồi phế bỏ hẳn! Còn cả Lý Nham Thạch nữa!" Triệu Thiên Cường ở bên cạnh Triệu Thiên Vũ hưng phấn nói, trong mắt mang theo một tỉa tàn nhẫn
Trải qua việc bị phế lúc trước khiến cho trong lòng anh ta rất căm thù Lý Phong.
Nếu không phải biết bản thân không đủ thực lực. thì vừa nãy anh ta đã tự mình ra tay rồi.
“Các ngươi đừng có mà quá đáng, ngũ ca ta chỉ là Luyện Thể cảnh tầng thứ tư, ngươi thân là một Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy mà lại định ra tay sao?”
Thấy Triệu Thiên Vũ đi đến, dù Lý Nham Thạch sợ hãi nhưng vẫn tức giận nói.
“Thực lực không bằng, đây không phải là lý do hắn đánh bị thương em trai ta sao."
Triệu Thiên Vũ lạnh nhạt đi đến, nói: “Có lúc làm sai thì sẽ phải trả một cái giá rất lớn.”