Chương 22: Ngươi Có Thể Nhìn Thấy Cái Gì?
Trong lúc Lý Quan Kỳ lựa chọn linh căn thì thiên địa trở nên yên tĩnh. Lục Khang Niên lấy thủ đoạn đại thần thông bao phủ một lớp lá chắn nguyên lực màu vàng đất xung quanh hắn để ngăn cách tất cả thanh âm huyền náo ra bên ngoài, mọi người cũng không nhìn thấy được tình hình bên trong. Mọi người rất tò mò thiếu niên thiên phú yêu nghiệt này sẽ chọn loại linh căn nào. Trưởng lão Mạnh Lâm Hải núi Thiên Kim nhếch miệng cười, lớn tiếng mà nói. "Khụ khụ, cái kia. .. Tông chủ à." "Ngài xem sau lưng tiểu tử kia có phải có một cái hộp kiếm lớn không?" "Chúng ta lại là Đại Hạ kiếm tông, theo ta thấy thì tiểu tử này nhất định sẽ chọn linh căn Kim hệt" Lời này vừa nói ra, mấy đại Phong Chủ và trưởng lão muốn phản bác cũng không nói được cái gì. Lục Khang Niên ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn về phía Mạnh Lâm Hải, nhẹ giọng nói. "Theo ngươi thấy, ngươi có thể nhìn thấy cái gì?" "Lỡ như... Khụ khụ, hắn chọn Thổ thì sao?" Nhị trưởng lão Từ Chính Kiệt núi Thiên Lôi bĩu môi, lầm bầm nói: "Ai nha ~ lỡ như chọn Thổ ~ chọn thổ cái rắm, chọn Thổ thì ta ăn ba cân Nhân Trung Hoàng." Ngõ giác của Lục Khang Niên vô cùng nhạy bén, có thể nghe thấy tiếng than thở dù nhỏ đến mấy. Lục Khang Niên nhìn Từ Chính Kiệt mà nghiến răng nghiến lợi truyền âm: "Giỏi, giỏi lắm! Tháng này Nhân Trung Hoàng của cả núi Thiên Trụ do ngươi tới thu thập!" Sắc mặt Từ Chính Kiệt lập tức trở nên cực kỳ khó coi. .. Đột nhiên! Hào quang loá mắt trên không trung của Đại Hạ kiếm tông đột nhiên thay đổi! Trời u ám, cuồng phong nổi lên bốn phía, mưa to như trút xuống. Lam Hòa giãm lên không trung hơi phất tay một cái đã ngăn cách mưa bụi ở bên ngoài. "Sao lại thế này. . " Ùng ùng!I Rầm rầm!! Thiên địa tối sầm lại, một ánh lôi đình tối đen xẹt qua phía chân trời, Từ Chính Kiệt đột nhiên cất tiếng cười to!! "Kim cái rắm! Linh căn Lôi hệ của núi Thiên Lôi lão tử mới có sát lực cao nhất!" Kết giới tán đi, Lý Quan Kỳ lạnh nhạt nhìn Lục Khang Niên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, khom người nói: "Tiểu tử lựa chọn Lôi hệt" Lục Khang Niên thu lại mất mát trên mặt, cười vỗ vỗ vai của hẳn. "Ha ha, không có gì, lựa chọn theo nội tâm của ngươi là được." "Ta còn tưởng rằng có thể thu thêm một đệ tử." Lục Khang Niên tức giận nhìn về phía ông lão còn đang múa may quay cuồng kia: "Xem ra từ nay về sau phải tăng tài nguyên cho núi Thiên Lôi." "Đệ tử Lý Quan Kỳ, nhập núi Thiên Lôi!" "Thức tỉnh linh căn Thánh Phẩm Lôi hệ, thưởng cho ba viên luyện khí đan, ba trăm viên linh thạch hạ phẩm, năm trăm điểm cống hiến của tông môn, một tòa biệt viện trên núi Thiên Lôi!" "Cho phép đệ tử núi Thiên Lôi vào đài thăng linh ba lượt mà không cần tiêu hao điểm cống hiến." Lý Quan Kỳ vội vàng đứng dậy, cung kính nói: "Tạ ơn tông chủ khâm điểm” Mà nhị trưởng lão núi Thiên Lôi lại cười toe toét, khom người đáp: "Tạ ơn tông chủ ban thưởng! Chuyện của núi Thiên Trụ cứ giao hết cho tai" Ông lão đi đến bên cạnh thiếu niên, ngăn lại mấy trưởng lão còn muốn khuyên bảo hăn rồi lắc mình lao đi. Ông mang theo thiếu niên ngự không đi thẳng đến núi Thiên Lôi! "Oa. . " Thiếu niên đứng trên không trung không khỏi trầm trồ, đây là lần đầu tiên hắn bay lên! Cảm giác kỳ diệu này lập tức cắm rễ vào đáy lòng hắn. Thiếu niên không nói một lời nhìn quanh bốn phía, năm chặt nắm tay âm thầm thề sau này mình nhất định phải cố gắng tu luyện, hy vọng có thể sớm ngày ngự kiếm phi hành! Mà ông lão chỉ mỉm cười nhìn hắn hết nhìn đông tới nhìn †ây, giống như thấy được mình của trăm năm trước. Khi đó ông còn sợ độ cao, còn không bằng tiểu tử này!