Chương 7: Phải Nhanh Chóng Lên Đường Thôi
Ông lão mỉm cười nhìn thiếu niên say khướt, khẽ cười nói: “Rượu có ngon hay không, sau này cháu sẽ biết, chàng trai trẻ.” Ông lão cởi áo choàng trên người xuống đắp lên người hắn. Lấy ra một chiếc nhẫn màu xanh đơn giản cổ xưa, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không cho thiếu niên. “Không thể để tiểu tử này trở thành công tử bột được, nên chịu khổ một chút, ha ha.” “Aizz... sắp đến giờ rồi, đi thôi...” “Đợi đến khi nó tỉnh dậy, đến lúc ấy khó tránh khỏi sẽ rơi vài giọt nước mắt.” Ông lão phất tay bắn ba quầng sáng vào trong kiếm quan đen thui kia, và nhìn thật kỹ kiếm quan xoàng xĩnh đó. Sau đó tiến lên một bước, thu nhỏ thành một tấc rồi lại sải bước hàng ngàn trượng, bay lên không trung. Sáng hôm sau. Thiếu niên mơ mơ màng màng tỉnh dậy phát hiện không có bóng dáng ông lão đâu, hắn cũng không quá bất ngờ. Hôm qua vốn hắn muốn uống thêm một chút rượu. Thiếu niên đứng dậy mở tâm nhãn, nhìn nơi mình đã sống tám năm, trong lòng vẫn có chút không nỡ. Nhìn bản đồ Tô Huyền để lại trên bàn, nước mắt hắn bỗng trào ra. Cầm bản đồ lên, thiếu niên đau khổ nói: “Gia gia… người không để lại cho cháu ít lộ phí à!!!” Bất đắc dĩ, thiếu niên chỉ có thể mang tất cả những thứ có thể ăn được trong nhà theo. Phía sau đeo một kiếm quan bằng đá khổng lồ, phía trước đeo một một bọc vải lớn. Lạch cạch. Thiếu niên cẩn thận đóng cửa lại, im lặng rất lâu, cuối cùng đứng dậy đi xuống núi. Sự ra đi của thiếu niên cũng không thu hút sự chú ý của bất cứ ai. Vốn Lý Quan Kỳ muốn đi thăm bé gái nhà Lý thẩm, kết quả lại phát hiện cổng Mạnh gia đóng kín nên cũng không gõ cửa. Sau khi xuống núi, bởi vì đeo kiếm quan giống như một chiếc quan tài nên Lý Quan Kỳ đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Sau khi nhìn bản đồ Lý Quan Kỳ dứt khoát đi vào trong núi. Thỉnh thoảng còn có thể bắt được ít thỏ rừng, gà rừng để thêm vào bữa ăn của mình. Đi như thế nửa tháng, chỉ đi được ba trăm dặm. kiếm quan phía sau quả thực quá nặng, nhưng may là trong thời gian dài như vậy hắn cũng đã phần nào thích ứng được với trọng lượng này. Thậm chí có thể đeo kiếm quan bước đi như bay, bắt gà rừng hay thỏ rừng cũng không vấn đề. Ba tháng sau. Một thiếu niên mặc áo xám gió bụi dặm trường đi ra khỏi núi. Sau khi nghe ngóng, hắn phát hiện cuối cùng mình đã đến phạm vi của Đại Hạ kiếm tông! Thiếu niên gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Hay lắm, đi đủ cả ba tháng.” Thiếu niên ném gậy gỗ trong tay, dọc theo con đường chính đi về phía Đại Hạ kiếm tông. Trên đường đi khi đi qua các thành trì và thôn làng, thiếu niên cũng đã nghe nói rất nhiều về tiếng tăm của Đại Hạ kiếm tông. Đại khái đều nói Đại Hạ kiếm tông tốt như thế nào, quản lý khu vực trong phạm vi ngàn dặm rất tốt, gần như không có bất cứ tai họa gì. Ngay cả những ranh ma quỷ quái ở vùng núi gần đây cũng sống thoải mái nhất, nhưng lại có rất ít ma quỷ tồn tại. Nghe thấy những thông tin này thiếu niên không nhịn được cong khóe miệng. “Xem ra Đại Hạ kiếm tông quả nhiên giống như gia gia nói, là một tông môn vô cùng chính trực.” “Phải nhanh chóng lên đường thôi…” Ba ngày sau chính là lễ thu nhận đồ đệ của Đại Hạ kiếm tông. Thiếu niên tiếp tục bước đi, cuối cùng sáng hôm sau đã đến dưới chân núi của một loạt ngọn núi san sát nhau. Đỉnh núi ở đây phần lớn đều là đỉnh cột, ngọn ngắn nhất cao hơn hai trăm trượng, đỉnh núi cao nhất cao tới hàng ngàn trượng tận trời. Mà bên cạnh thiếu niên cũng dần xuất hiện rất nhiều người, dường như đều là con cháu trong dòng tộc chuẩn bị bái vào Đại Hạ kiếm tông. Có những tiếng kêu đau khổ không ngừng từ trong đám đông nhộn nhịp. Bởi vì trước mặt họ chính là thang trời được mệnh danh là con đường cắt đứt bụi trần của Đại Hạ kiếm tông! Bậc thang này có tổng cộng ba nghìn ba trăm ba mươi ba bậc. Mà quản lý sự vụ của Đại Hạ kiếm tông đang đứng dưới bậc thang và đặt một tấm biển.