Chương 1
1.
Tôi đã làm Thiên phi được 200 năm rồi.
Hôm nay là ngày thứ 200 tôi đến Thiên cung.
Tôi vừa hạ một quyết tâm cực lớn.
- Tôi muốn mở lớp tư thục tiếng Anh trên Thiên cung, xúc tiến giao lưu hữu nghị văn hóa Trung - Tây!
- Thôi đi người ơi, cô mà cũng nghĩ ra chuyện này á? - Hằng Nga đang mải mê ngồi cắn hạt dưa, cái miệng xinh xắn vừa nhả vỏ hạt dưa, vừa trêu chọc tôi. - Tôi thấy cô chỉ đang thiếu tiền thôi.
- Còn không à? - Tôi rưng rưng nước mắt, - Nửa năm nay tiền lương hàng tháng của Thiên phi như tôi còn không bằng quân gác cổng Thiên cung đây này!
- Mà cũng lạ, tôi nghĩ mãi không hiểu sao Thiên quân lại không thích cô. - Hằng Nga nói, - Theo lý thuyết, nhan sắc của cô không thua tôi là mấy, thừa sức mê chết nửa cái Thiên cung này ấy chứ.
Tôi tự lọc đi phần tự luyến của cô ấy đi, rút cuốn sổ mang theo bên người ra:
- Không thích là sao?
- Thì là không muốn để ý tới cô ấy.
- Không biết nữa, tôi mới chỉ gặp ngài ấy đúng một lần hồi đại hôn 200 năm trước thôi, sau đó chưa gặp lại lần nào.
Hằng Nga giật mình đến rơi cả hạt dưa:
- Ngài ấy không đến tìm cô à?
Tôi lắc đầu.
- Cô cũng không đi gặp ngài ấy?
Tôi gật đầu.
- Nhiều năm thế rồi, cô cứ vò võ một mình như vậy?
- Cũng không hẳn là một mình. Có Tiểu Như trong cung làm bạn với tôi này, Văn Khúc tinh quân cũng thường đến dạy tôi đọc sách, viết chữ, - Tôi gãi đầu, xòe tay ra đếm, - À, cả hôm qua dắt chó đi dạo lạc đường đến đây còn quen cô nữa.
Tôi cười toe toét với cô ấy.
Mắt Hằng Nga đẫm lệ, bỏ quên cả nắm hạt dưa quý giá mà đến nắm chặt tay tôi.
- Thật đáng thương… Bé ngoan, về sau cứ theo tôi đi…
2.
Hai trăm năm mươi năm trước, tôi ngã ngất trước cổng Thiên cung, được lão Thiên quân tiền nhiệm nhặt được.
Lão Thiên quân thấy tôi tóc vàng, mũi cao mắt sâu thì giật nảy cả mình. Ông ấy cảm thấy không thể bỏ mặc tôi nên đưa tôi về, chờ tỉnh lại để hỏi cho ra nhẽ.
Ai ngờ tôi vừa tỉnh lại, câu đầu tiên xổ ra là:
- Who are you?
Lão Thiên quân ngơ ngác.
Ông ấy gọi Văn Khúc tinh quân đến, hi vọng Văn Khúc tinh quân hiểu được tôi đang nói gì.
- Where am i?
- À, cái này…
Văn Khúc tinh quân hoảng đến toát mồ hôi đầm đìa. Lão Thiên quân thở dài, đành đưa tôi đến chỗ thần thú Đế Thính dưới trướng Địa Tạng vương Bồ Tát. Tôi nói huyên thuyên một tràng dài, tôi đến từ đâu, gia đình của tôi, nguyên nhân tôi chết, cả sự bối rối khi tôi đến đây. Nói đến câu cuối chính tôi cũng bật khóc luôn rồi.
- Sau khi cô ấy bị xe đâm chết thì lên thiên đường nhưng đi nhầm - Đế Thính phiên dịch lại lời của tôi cho lão Thiên quân nghe, ngắn gọn đủ ý, quả nhiên là phiên dịch viên chuyên nghiệp.
- Yes, yes.
Hồi đó tôi không biết tiếng Trung, nghĩ Đế Thính đã dịch rõ ràng lời của tôi nên mới gật đầu lia lịa với lão Thiên quân.
- Phải sắp xếp cô ấy thế nào mới được?
- Thần không biết, người muốn làm gì thì làm, - Đế Thính lười nhác phe phẩy đuôi, - Dù sao cô ấy cũng không có pháp lực, sẽ không quậy phá khắp nơi như con khỉ họ Tôn kia đâu.
Nói xong, nó lăn đùng ra ngủ. Lão Thiên quân hết cách đành dẫn tôi về Thiên cung.
Tôi ở lại Thiên cung, lão Thiên quân sắp xếp cho tôi mấy thị nữ, người dẫn đầu tên là Tiểu Như, vừa thông minh vừa ngoan ngoãn. Chờ tôi quen dần với sinh hoạt của Thiên cung, lão Thiên quân còn phái Văn Khúc tinh quân đến dạy chữ cho tôi. Nhưng cái tính tôi đã dốt đặc còn ham chơi, thường trốn học đi trêu mèo chọc chó nên học 50 năm cũng chỉ nhớ được mấy mẫu câu đơn giản dùng hằng ngày, nói chuyện với người khác thì nghe bập bõm chữ được chữ không.
Lão Thiên quân tuổi đã cao, cơ thể không cường tráng bằng trước đây nữa. Ma giới thì như chó cắn gót chân, lâu lâu cứ phải trồi lên cắn cho Thiên giới vài cái mới chịu được. Lão Thiên quân mệt tim chẳng muốn để ý mấy chuyện này nữa. Trước khi về hưu, ông ấy gọi Thái tử đến muốn truyền vị trí Thiên quân cho chàng ấy, còn mình sẽ dẫn Thiên hậu xuống nhân gian vân du.
Trước khi đi, lão Thiên quân còn thu xếp chu đáo cho tôi. Ông ấy cảm thấy sau khi ông ấy đi rồi, người ngoại quốc không có danh phận như tôi ở nơi có hoàn cảnh chính trị phức tạp như Thiên cung sẽ bị người khác chèn ép. Nghĩ tới nghĩ lui, lão Thiên quân quyết định gả tôi cho Thái tử.
Tôi không thể không khen mạch não thiên tài của lão Thiên quân.
Thái tử rất nghe lời, gióng trống khua chiêng cưới tôi vào cửa.
Thế là tôi trở thành cô vợ nhặt của Thái tử.
3.
- Nhanh lên đi Tiểu Như, dẫn thêm mấy người ra ngoài phát truyền đơn.
Tôi buông bút lông, thổi khô mực trên mặt giấy rồi giao tờ giấy cho Tiểu Như.
- Nương nương, người định dạy tiếng Anh cho người khác thật sao?
Tôi nguýt em ấy:
- Đương nhiên, với lượng cơm ăn của em, không đi kiếm bạc cung của chúng ta sẽ bị ăn sập mất.
Em ấy le lưỡi:
- Nương nương lại ghẹo Tiểu Như rồi.
Em ấy còn nói thêm:
- Nhưng mà tiếng Trung của nương nương thật là…
Bị ánh mắt sắc lẹm của tôi chiếu vào, em ấy chỉ kịp lí nhí một câu rồi co giò chuồn mất tiêu.
Ha ha! Sự nghiệp của tôi! Bạc của tôi! Con đường thành phú bà đang rộng mở thênh thang!
Tôi vừa hát vừa sắp xếp phòng học. Ôi, cái hình ảnh, học sinh của tôi ngồi trong lớp đồng thanh đọc bài theo tiếng chim ca, thu hút ánh mắt của các thần tiên bên ngoài thật đẹp đẽ biết mấy.
Phía sau vang lên tiếng bước chân lúc xa lúc gần, tôi đang sắp xếp lại bàn học, không ngoái lại mà hỏi:
- Tiểu Như đấy hả? Mới đó đã phát xong truyền đơn rồi à? Có mấy người đến báo danh?
Một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Phải, phát xong rồi. Nàng đoán xem có mấy người báo danh?
Ta chầm chập quay lại, lộ ra nụ cười sượng sùng:
- Bệ hạ…
Thiên quân khoác huyền y đứng trước mặt tôi, tay cầm truyền đơn với những nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo tôi vừa viết. Tiểu Như nơm nớp sợ hãi đứng phía sau Thiên quân, nhân lúc Thiên quân không để ý mà nháy mắt với tôi liên tục. Có lẽ lúc ra ngoài phát truyền đơn em ấy bị Thiên quân túm được rồi.
- Nàng giỏi lắm, lâu rồi không gặp còn biết kinh doanh nghề phụ.
- Bệ hạ quá khen?
Khóe miệng của Thiên quân giật giật:
- Nghe có giống trẫm khen nàng không?
Chàng giơ tờ truyền đơn lên:
- Chữ nghĩa thế này cũng dám mở Tư thục hả?
Tôi lau mồ hôi lạnh:
- Thì không đẹp lắm thật…
- Nhân viên trong biên chế Thiên cung không được tham dự hoặc tổ chức hoạt động mang tính thương mại. Truyền đơn này bị tịch thu, chuyện Tư thục nàng cũng đừng nghĩ đến nữa.
Xuất sư chưa thỏa người đi vội (*), chẳng lẽ Tư thục của tôi chưa kịp giảng một bài đã bị dẹp luôn sao?
(*) Trích trong bài thơ Thục tướng của Đỗ Phủ.
Tôi lập tức bổ nhào lên ôm chặt lấy chân Thiên quân:
- Bệ hạ, thiếp không kiếm bạc sẽ chết đói đó!
Mặt Thiên quân lập tức đen sì:
- Buông tay ra! Đừng để người ngoài cười chê!
Tôi khóc váng lên, nước mắt nước mũi chùi hết lên quần áo của Thiên quân:
- Nhưng người cũng không thể tuyệt đường sống của thiếp…
Giọng tôi càng to, mặt Thiên quân càng đen, chàng cười giận dữ rồi đột nhiên nói với tôi:
- Hay để trẫm đến Tư thục của nàng học nhé?
4.
Tôi đọc sổ sách của tháng này mà lòng buồn vô hạn.
Từ lúc mở Tư thục đến giờ, không chỉ không có lãi mà còn lỗ vốn.
- Cô giáo ơi, lớp chữ cái dễ quá, có thể chạy nước rút không?
- Cô giáo ơi, sách giáo khoa cô biên soạn nhiều lỗi chính tả quá.
- Cô giáo…
Từ khi Thiên quân xung phong nhập học, tôi phát hiện giấc mơ làm giàu của mình đã tan nát luôn rồi.
Chàng ngáng chân tôi từ lúc lên lớp đến lúc tan học luôn.
Chỉ cần có một, hai tiểu tiên đi qua muốn ghi danh vào Tư thục, chàng sẽ sầm mặt dọa người ta chạy mất dép. Bằng không mấy người đó cũng tin mấy lời phê bình của chàng mà coi thường trình độ học vấn của tôi.
Tôi hoàn toàn có cơ sở nghi ngờ Thiên quân cố tình phá rối.
Tư thục mở được một tháng vẫn chỉ có một học viên là Thiên quân, đã thế đến giờ chàng chưa nộp một đồng học phí nào cả, học xong còn thản nhiên ăn cơm ở chỗ tôi luôn. Chàng thì hay rồi, ăn xong thì phủi mông bỏ đi, không để lại xu tiền cơm nào.
Tôi giơ tay tính toán, có lẽ nên đổi bữa sáng và bữa tối ngày mốt thành củ cải.
Nhưng tôi thực sự không dám chìa tay đòi tiền Thiên quân. Mỗi lần chàng tới đều dẫn theo một đám tùy tùng đông đảo, chẳng may tôi chọc tức chàng, có khi đám người ấy sẽ đập tan nát cung điện rồi ném tôi ra khỏi Thiên cung mất.
Có điều Thiên quân đi học rất chăm chỉ, mỗi ngày đều đến đúng giờ, chép bài cũng đầy đủ. Dù chàng thích chọc ngoáy tôi, nhưng cũng chỉ ra được rất nhiều lỗi sai của tôi. Cũng không thể không nói, từ sau khi đi học cùng chàng, thứ tiếng Trung sứt sẹo của tôi tiến bộ không ít.
Chỉ là hôm nay tôi thực sự cảm thấy hầu bao của mình không nuôi nổi Thiên quân nữa. Tôi đã ăn củ cải bảy ngày liên tục rồi đấy!
Lúc đang nghỉ giữa giờ, tôi cung kính đến cạnh Thiên quân đang cúi đầu đọc sách:
- Bệ… bệ hạ này, chúng ta có thể thương lượng một chuyện không…
- Nàng xem câu ví dụ nàng viết này, câu dịch ở dưới lại sai ngữ pháp rồi, - Chàng đẩy sách giáo khoa về phía tôi, - Phải là “Tôi làm Thiên phi ở Thiên cung” chứ không phải “Tôi ở Thiên cung làm Thiên phi.”
Ta nhất thời tịt họng:
- Xin lỗi…
- Đầu gỗ, - Chàng ra vẻ ghét bỏ, - May mà không ai đến Tư thục của nàng, nếu không không biết bao nhiêu người bị lừa rồi.
Tôi không ngại hỏi lại:
- Bệ hạ, đầu gỗ là gì?
- Là nàng ngốc như heo ấy.
Ta nghiến răng kèn kẹt.
- Phải rồi, nàng vừa định thương lượng gì với trẫm?
Tôi hạ quyết tâm dứt khoát nói:
- Bệ hạ, người không thể vừa ăn chùa vừa học chùa được! Đến giờ người còn chưa nộp học phí đâu!
Tôi đã làm Thiên phi được 200 năm rồi.
Hôm nay là ngày thứ 200 tôi đến Thiên cung.
Tôi vừa hạ một quyết tâm cực lớn.
- Tôi muốn mở lớp tư thục tiếng Anh trên Thiên cung, xúc tiến giao lưu hữu nghị văn hóa Trung - Tây!
- Thôi đi người ơi, cô mà cũng nghĩ ra chuyện này á? - Hằng Nga đang mải mê ngồi cắn hạt dưa, cái miệng xinh xắn vừa nhả vỏ hạt dưa, vừa trêu chọc tôi. - Tôi thấy cô chỉ đang thiếu tiền thôi.
- Còn không à? - Tôi rưng rưng nước mắt, - Nửa năm nay tiền lương hàng tháng của Thiên phi như tôi còn không bằng quân gác cổng Thiên cung đây này!
- Mà cũng lạ, tôi nghĩ mãi không hiểu sao Thiên quân lại không thích cô. - Hằng Nga nói, - Theo lý thuyết, nhan sắc của cô không thua tôi là mấy, thừa sức mê chết nửa cái Thiên cung này ấy chứ.
Tôi tự lọc đi phần tự luyến của cô ấy đi, rút cuốn sổ mang theo bên người ra:
- Không thích là sao?
- Thì là không muốn để ý tới cô ấy.
- Không biết nữa, tôi mới chỉ gặp ngài ấy đúng một lần hồi đại hôn 200 năm trước thôi, sau đó chưa gặp lại lần nào.
Hằng Nga giật mình đến rơi cả hạt dưa:
- Ngài ấy không đến tìm cô à?
Tôi lắc đầu.
- Cô cũng không đi gặp ngài ấy?
Tôi gật đầu.
- Nhiều năm thế rồi, cô cứ vò võ một mình như vậy?
- Cũng không hẳn là một mình. Có Tiểu Như trong cung làm bạn với tôi này, Văn Khúc tinh quân cũng thường đến dạy tôi đọc sách, viết chữ, - Tôi gãi đầu, xòe tay ra đếm, - À, cả hôm qua dắt chó đi dạo lạc đường đến đây còn quen cô nữa.
Tôi cười toe toét với cô ấy.
Mắt Hằng Nga đẫm lệ, bỏ quên cả nắm hạt dưa quý giá mà đến nắm chặt tay tôi.
- Thật đáng thương… Bé ngoan, về sau cứ theo tôi đi…
2.
Hai trăm năm mươi năm trước, tôi ngã ngất trước cổng Thiên cung, được lão Thiên quân tiền nhiệm nhặt được.
Lão Thiên quân thấy tôi tóc vàng, mũi cao mắt sâu thì giật nảy cả mình. Ông ấy cảm thấy không thể bỏ mặc tôi nên đưa tôi về, chờ tỉnh lại để hỏi cho ra nhẽ.
Ai ngờ tôi vừa tỉnh lại, câu đầu tiên xổ ra là:
- Who are you?
Lão Thiên quân ngơ ngác.
Ông ấy gọi Văn Khúc tinh quân đến, hi vọng Văn Khúc tinh quân hiểu được tôi đang nói gì.
- Where am i?
- À, cái này…
Văn Khúc tinh quân hoảng đến toát mồ hôi đầm đìa. Lão Thiên quân thở dài, đành đưa tôi đến chỗ thần thú Đế Thính dưới trướng Địa Tạng vương Bồ Tát. Tôi nói huyên thuyên một tràng dài, tôi đến từ đâu, gia đình của tôi, nguyên nhân tôi chết, cả sự bối rối khi tôi đến đây. Nói đến câu cuối chính tôi cũng bật khóc luôn rồi.
- Sau khi cô ấy bị xe đâm chết thì lên thiên đường nhưng đi nhầm - Đế Thính phiên dịch lại lời của tôi cho lão Thiên quân nghe, ngắn gọn đủ ý, quả nhiên là phiên dịch viên chuyên nghiệp.
- Yes, yes.
Hồi đó tôi không biết tiếng Trung, nghĩ Đế Thính đã dịch rõ ràng lời của tôi nên mới gật đầu lia lịa với lão Thiên quân.
- Phải sắp xếp cô ấy thế nào mới được?
- Thần không biết, người muốn làm gì thì làm, - Đế Thính lười nhác phe phẩy đuôi, - Dù sao cô ấy cũng không có pháp lực, sẽ không quậy phá khắp nơi như con khỉ họ Tôn kia đâu.
Nói xong, nó lăn đùng ra ngủ. Lão Thiên quân hết cách đành dẫn tôi về Thiên cung.
Tôi ở lại Thiên cung, lão Thiên quân sắp xếp cho tôi mấy thị nữ, người dẫn đầu tên là Tiểu Như, vừa thông minh vừa ngoan ngoãn. Chờ tôi quen dần với sinh hoạt của Thiên cung, lão Thiên quân còn phái Văn Khúc tinh quân đến dạy chữ cho tôi. Nhưng cái tính tôi đã dốt đặc còn ham chơi, thường trốn học đi trêu mèo chọc chó nên học 50 năm cũng chỉ nhớ được mấy mẫu câu đơn giản dùng hằng ngày, nói chuyện với người khác thì nghe bập bõm chữ được chữ không.
Lão Thiên quân tuổi đã cao, cơ thể không cường tráng bằng trước đây nữa. Ma giới thì như chó cắn gót chân, lâu lâu cứ phải trồi lên cắn cho Thiên giới vài cái mới chịu được. Lão Thiên quân mệt tim chẳng muốn để ý mấy chuyện này nữa. Trước khi về hưu, ông ấy gọi Thái tử đến muốn truyền vị trí Thiên quân cho chàng ấy, còn mình sẽ dẫn Thiên hậu xuống nhân gian vân du.
Trước khi đi, lão Thiên quân còn thu xếp chu đáo cho tôi. Ông ấy cảm thấy sau khi ông ấy đi rồi, người ngoại quốc không có danh phận như tôi ở nơi có hoàn cảnh chính trị phức tạp như Thiên cung sẽ bị người khác chèn ép. Nghĩ tới nghĩ lui, lão Thiên quân quyết định gả tôi cho Thái tử.
Tôi không thể không khen mạch não thiên tài của lão Thiên quân.
Thái tử rất nghe lời, gióng trống khua chiêng cưới tôi vào cửa.
Thế là tôi trở thành cô vợ nhặt của Thái tử.
3.
- Nhanh lên đi Tiểu Như, dẫn thêm mấy người ra ngoài phát truyền đơn.
Tôi buông bút lông, thổi khô mực trên mặt giấy rồi giao tờ giấy cho Tiểu Như.
- Nương nương, người định dạy tiếng Anh cho người khác thật sao?
Tôi nguýt em ấy:
- Đương nhiên, với lượng cơm ăn của em, không đi kiếm bạc cung của chúng ta sẽ bị ăn sập mất.
Em ấy le lưỡi:
- Nương nương lại ghẹo Tiểu Như rồi.
Em ấy còn nói thêm:
- Nhưng mà tiếng Trung của nương nương thật là…
Bị ánh mắt sắc lẹm của tôi chiếu vào, em ấy chỉ kịp lí nhí một câu rồi co giò chuồn mất tiêu.
Ha ha! Sự nghiệp của tôi! Bạc của tôi! Con đường thành phú bà đang rộng mở thênh thang!
Tôi vừa hát vừa sắp xếp phòng học. Ôi, cái hình ảnh, học sinh của tôi ngồi trong lớp đồng thanh đọc bài theo tiếng chim ca, thu hút ánh mắt của các thần tiên bên ngoài thật đẹp đẽ biết mấy.
Phía sau vang lên tiếng bước chân lúc xa lúc gần, tôi đang sắp xếp lại bàn học, không ngoái lại mà hỏi:
- Tiểu Như đấy hả? Mới đó đã phát xong truyền đơn rồi à? Có mấy người đến báo danh?
Một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Phải, phát xong rồi. Nàng đoán xem có mấy người báo danh?
Ta chầm chập quay lại, lộ ra nụ cười sượng sùng:
- Bệ hạ…
Thiên quân khoác huyền y đứng trước mặt tôi, tay cầm truyền đơn với những nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo tôi vừa viết. Tiểu Như nơm nớp sợ hãi đứng phía sau Thiên quân, nhân lúc Thiên quân không để ý mà nháy mắt với tôi liên tục. Có lẽ lúc ra ngoài phát truyền đơn em ấy bị Thiên quân túm được rồi.
- Nàng giỏi lắm, lâu rồi không gặp còn biết kinh doanh nghề phụ.
- Bệ hạ quá khen?
Khóe miệng của Thiên quân giật giật:
- Nghe có giống trẫm khen nàng không?
Chàng giơ tờ truyền đơn lên:
- Chữ nghĩa thế này cũng dám mở Tư thục hả?
Tôi lau mồ hôi lạnh:
- Thì không đẹp lắm thật…
- Nhân viên trong biên chế Thiên cung không được tham dự hoặc tổ chức hoạt động mang tính thương mại. Truyền đơn này bị tịch thu, chuyện Tư thục nàng cũng đừng nghĩ đến nữa.
Xuất sư chưa thỏa người đi vội (*), chẳng lẽ Tư thục của tôi chưa kịp giảng một bài đã bị dẹp luôn sao?
(*) Trích trong bài thơ Thục tướng của Đỗ Phủ.
Tôi lập tức bổ nhào lên ôm chặt lấy chân Thiên quân:
- Bệ hạ, thiếp không kiếm bạc sẽ chết đói đó!
Mặt Thiên quân lập tức đen sì:
- Buông tay ra! Đừng để người ngoài cười chê!
Tôi khóc váng lên, nước mắt nước mũi chùi hết lên quần áo của Thiên quân:
- Nhưng người cũng không thể tuyệt đường sống của thiếp…
Giọng tôi càng to, mặt Thiên quân càng đen, chàng cười giận dữ rồi đột nhiên nói với tôi:
- Hay để trẫm đến Tư thục của nàng học nhé?
4.
Tôi đọc sổ sách của tháng này mà lòng buồn vô hạn.
Từ lúc mở Tư thục đến giờ, không chỉ không có lãi mà còn lỗ vốn.
- Cô giáo ơi, lớp chữ cái dễ quá, có thể chạy nước rút không?
- Cô giáo ơi, sách giáo khoa cô biên soạn nhiều lỗi chính tả quá.
- Cô giáo…
Từ khi Thiên quân xung phong nhập học, tôi phát hiện giấc mơ làm giàu của mình đã tan nát luôn rồi.
Chàng ngáng chân tôi từ lúc lên lớp đến lúc tan học luôn.
Chỉ cần có một, hai tiểu tiên đi qua muốn ghi danh vào Tư thục, chàng sẽ sầm mặt dọa người ta chạy mất dép. Bằng không mấy người đó cũng tin mấy lời phê bình của chàng mà coi thường trình độ học vấn của tôi.
Tôi hoàn toàn có cơ sở nghi ngờ Thiên quân cố tình phá rối.
Tư thục mở được một tháng vẫn chỉ có một học viên là Thiên quân, đã thế đến giờ chàng chưa nộp một đồng học phí nào cả, học xong còn thản nhiên ăn cơm ở chỗ tôi luôn. Chàng thì hay rồi, ăn xong thì phủi mông bỏ đi, không để lại xu tiền cơm nào.
Tôi giơ tay tính toán, có lẽ nên đổi bữa sáng và bữa tối ngày mốt thành củ cải.
Nhưng tôi thực sự không dám chìa tay đòi tiền Thiên quân. Mỗi lần chàng tới đều dẫn theo một đám tùy tùng đông đảo, chẳng may tôi chọc tức chàng, có khi đám người ấy sẽ đập tan nát cung điện rồi ném tôi ra khỏi Thiên cung mất.
Có điều Thiên quân đi học rất chăm chỉ, mỗi ngày đều đến đúng giờ, chép bài cũng đầy đủ. Dù chàng thích chọc ngoáy tôi, nhưng cũng chỉ ra được rất nhiều lỗi sai của tôi. Cũng không thể không nói, từ sau khi đi học cùng chàng, thứ tiếng Trung sứt sẹo của tôi tiến bộ không ít.
Chỉ là hôm nay tôi thực sự cảm thấy hầu bao của mình không nuôi nổi Thiên quân nữa. Tôi đã ăn củ cải bảy ngày liên tục rồi đấy!
Lúc đang nghỉ giữa giờ, tôi cung kính đến cạnh Thiên quân đang cúi đầu đọc sách:
- Bệ… bệ hạ này, chúng ta có thể thương lượng một chuyện không…
- Nàng xem câu ví dụ nàng viết này, câu dịch ở dưới lại sai ngữ pháp rồi, - Chàng đẩy sách giáo khoa về phía tôi, - Phải là “Tôi làm Thiên phi ở Thiên cung” chứ không phải “Tôi ở Thiên cung làm Thiên phi.”
Ta nhất thời tịt họng:
- Xin lỗi…
- Đầu gỗ, - Chàng ra vẻ ghét bỏ, - May mà không ai đến Tư thục của nàng, nếu không không biết bao nhiêu người bị lừa rồi.
Tôi không ngại hỏi lại:
- Bệ hạ, đầu gỗ là gì?
- Là nàng ngốc như heo ấy.
Ta nghiến răng kèn kẹt.
- Phải rồi, nàng vừa định thương lượng gì với trẫm?
Tôi hạ quyết tâm dứt khoát nói:
- Bệ hạ, người không thể vừa ăn chùa vừa học chùa được! Đến giờ người còn chưa nộp học phí đâu!