Chương 12: Thông báo
Editor: Cải???
- ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tất nhiên là bị dọa rồi, vốn cho là ngày mai mới gặp, ai biết anh ta lại đột nhiên xuất hiện. Tâm tình Diệp Noãn dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn không thể cười nổi, chỉ có thể chào hỏi Tô Giản:" Chào anh, tôi là Diệp Noãn."
"Tôi biết em là Diệp Noãn", Tô Giản cười, nói:" Em hẳn là biết tôi chứ? Tôi là Tô Giản."
"À", cô vẫn giữ nguyên bộ mặt không nóng không lạnh:" Biết".
"Tôi cũng biết là em biết tôi", đối với việc Diệp Noãn lạnh lùng Tô Giản cũng không để ý, cười hỏi:" Sao em còn đứng ở cửa mà không đi vào?"
Lúc trước Diệp Noãn có suy nghĩ lúc gặp Tô Giản sẽ như thế nào, sau lại cảm thấy nếu dứt khoát thì sẽ không gây ra quá nhiều rắc rối. Vòng luẩn quẩn trong giới giải trí không lớn, tóm lại cứ đem anh ta trở thành người bình thường thì vẫn tốt hơn.
Cho nên đối mặt với vấn đề của Tô Giản, Diệp Noãn trả lời thành thật:" Hình như là đưa sai phòng cho tôi, người đại diện của tôi đang đi hỏi lại".
"Không có nhầm lẫn đâu", Tô Giản nói:" Phòng này là tôi đổi cho em đó."
"Anh?!",vốn dĩ muốn tránh né ánh mắt của anh ta, nhưng bất đắc dĩ vẫn phải nhìn trực tiếp:" Anh giúp tôi đổi phòng là có ý gì?"
"Bởi vì anh thích em" Tô Giản nói(Cải: bắt đầu đổi xưng hô nhân vật).
Tô Giản nói câu nào cũng gây kích thích, Diệp Noãn bị anh ta là cho ngẩn người. Tuy rằng ở kiếp trước, tâm ý của Tô Giản thể hiện rõ ràng nhưng đến tận khi cô chết, anh ta vẫn chưa từng nói ra bốn chữ này. Không ngờ, sống lại lần nữa, lần gặp mặt đầu tiên Tô Giản đã tỏ tình. Diệp Noãn trầm ngâm. Ðời trước, lúc bọn họ gặp mặt thì cô đã có danh tiếng, hơn nữa vào thời điểm đó trong lòng cũng chỉ có Hạ Xuyên, ai cũng có thể nhìn ra. Mà kiếp này...là lính mới, giống như mọi người. Nếu so với Tô Giản, gia thế hùng hậu, chẳng lẽ là muốn giấu cô đi?
Biểu tình của Diệp Noãn lập tức lạnh đi mấy phần:" Tô tiên sinh, nếu như anh muốn người khác tôn trọng mình, vậy trước tiên anh phải tôn trọng người ta."
"Em đừng hiểu lầm", Tô Giản nhanh chóng giải thích:" Có 1 lần ở quán cơm, anh không biết em còn nhớ hay không, lúc đó em đứng ở ven đường, mặc 1 bộ váy trắng, anh vừa nhìn thấy liền lập tức nhất kiến chung tình với em. Nhưng lại không biết em là ai, cũng không biết đi đâu tìm, anh cực kỳ sốt ruột. Sau này, xem MV của Cung Ngạn Vũ, mới biết em tên Diệp Noãn, lại tiếp đó chúng ta cùng vào 1 đoàn làm phim.", càng nói anh càng vui vẻ, cuối cùng ngữ khí chắc chắn:" Em xem, có phải 2 chúng ta đặc biệt có duyên phận không?"
Có duyên hay không duyên, thật sự lúc này Diệp Noãn chằng có tâm tình cùng anh ta thảo luận, cô lôi hành lý đi tìm bọn Ðàm Phượng, nói:" Ðổi phòng đi, tôi muốn ở đúng phòng của mình."
"Tại sao?", Tô Giản chắn trước mặt cô," Lần đầu tiên em quay phim nên không biết sự cực khổ ở đây, thời điểm nghỉ ngơi nhất định phải tốt mới được."
Diệp Noãn bất đắc dĩ dừng bước, ngẩng đầu nhìn Tô Giản:" Anh cũng biết tôi là lần đầu tiên quay phim, lần đầu tiên đã muốn khác biệt với mọi người, vậy thì anh muốn tôi bị người ta đánh giá như thế nào?"
"Cần gì phải quản suy nghĩ của người khác?", Tô Giản cười khổ:" Anh chỉ là có ý tốt thôi."
"Tâm ý của anh tôi xin nhận, nhưng tôi đến đây chỉ muốn đóng phim thật tốt, không muốn gây ra phiền toái.". Diệp Noãn nói xong liền vòng qua anh ta, tiếp tục đi về phía trước.
Đây là nói anh quá phiền phức sao? Tô Giản nhìn bóng lưng Diệp Noãn, vẫn không nỡ nổi giận với cô:" Haizz..."
Anh đi theo Diệp Noãn đến trước thang máy, cửa vừa mở ra, đã thấy Hướng Phân cùng Ðàm Phượng.
"Tại sao lại đứng đây chờ chúng tôi?", Ðàm Phượng cầm hành lý trong tay Diệp Noãn, không nhìn Tô Giản, cũng không phải là cố ý mà chỉ là nhất thời không nhận ra.
"A Giản", Hướng Phân chào hỏi," Gian phòng của chúng tôi đổi lại đi, lần này cảm ơn cậu."
Tô Giản nhìn thế này liền biết Hướng Phân là người đại diện của Diệp Noãn, bây giờ anh ta cũng chẳng thể nói được gì nữa, chỉ có thể vuốt tóc rồi lên tiếng đồng ý.
"Ði thôi", Diệp Noãn nói với Ðàm Phượng, bước vào thang máy, lại xoay người đối diện với Tô Giản:" Xin anh dừng bước."
Tô Giản thật sự cũng không có đi theo, chỉ đứng đó nhìn cửa thang máy đóng lại.
"Trong nhà Tô Giản thực sự có tiền.", thang máy vừa chuyển động, Hướng Phân đột nhiên nói như vậy.
Tuy rằng vừa rồi bà không có mặt, cũng không nghe được đoạn đối thoại giữa 2 người, nhưng mà sau khi nghe ngóng, cũng nhìn ra được sự tình. Trông bộ dáng Diệp Noãn thì chắc chắn là cự tuyệt, tuy nhiên bà vẫn phải nhắc nhở 1 chút, kiểu người như Tô Giản, làm bạn bè tuyệt đối tốt hơn nhiều so với làm đối thủ, dù là cự tuyệt nhưng cũng không thể xé rách mặt với nhau.
Thật ra ở trong lòng Hướng Phân còn có ý khác, đó chính là nếu Diệp Noãn bởi vì những lời này mà có tâm tư bất chính với Tô Giản, vậy thì bà cũng không can thiệp vào. Năm Ánh Sáng không đem nghệ sĩ của mình đẩy vào bùn, nhưng nghệ sĩ nếu như để bản thân tự sa đọa thì cũng sẽ không ngăn cản. Chỉ là như vậy thì công ty cũng không giữ người ở lại lâu.
Sau 1 lúc, cuối cùng bọn họ cũng về phòng ở. Một phòng thường, tuy rằng không thể so với phòng hạng sang nhưng được cái an tâm. Hai người rửa mặt, chải đầu rồi nằm lên giường.
Diệp Noãn vừa nhắm mắt lại, liền nghe thấy Ðàm Phượng hỏi:" À, cái người tên Tô Giản kia sao lại đi đổi phòng ngủ cho cô vậy?"
Vấn đề này Diệp Noãn không biết trả lời thế nào.
"Ngủ rồi?", Ðàm Phượng lại hỏi.
"Không có", Diệp Noãn mở to mắt, nghĩ ngợi rồi trực tiếp trả lời:" Anh ta nói thích tôi."
"Vớ vẩn!", Ðàm Phượng la lên," Lần đầu tiên gặp mặt, thích cái quỷ gì chứ, rõ ràng là muốn dùng quy tắc ngầm với cô nha!"
Diệp Noãn bật cười, phản ứng của Ðàm Phượng giống như cô dự đoán.
"Cô cười cái gì?", Ðàm Phượng nhìn cô 1 cái, phòng đen như mực, kỳ thật cũng không rõ ràng. "Cô sẽ không động tâm đó chứ? Tên kia tuy rằng có chút vô sỉ, nhưng cậu ta tuổi trẻ đẹp trai, cô mà muốn thật ra cũng không mất mát gì."
Diệp Noãn che mắt cười:" Cô thích thì đi đi, cũng được lắm".
"Tôi còn lâu mới đi.", Ðàm Phượng cũng bắt đầu cười," Cái gọi là đánh người thành quen, lỡ như đối phương chọc giận tôi, tôi nhỡ tay đánh hắn thì chẳng phải là ðể mình thiệt sao?"
Ở cùng 1 chỗ với Ðàm Phượng luôn vui vẻ, Diệp Noãn cười nói:" Nếu muốn đánh thì cứ việc đánh, kẻ có tiền đều có sở thích khác người."
"Làm sao cô biết?"
"Tôi...đoán, khả năng là do bọn họ vật chất đầy đủ nên tinh thần thiếu thốn, cần có 1 chút kích thích."
"Còn lâu. Tôi không thích cô nói chuyện văn vẻ như vậy, nói thẳng ra là bọn họ kỳ quái chẳng được rồi sao?"
"...Ðúng, chính là ý này, cô không tự lý giải ra được sao?"
"Vậy nói 1 chút, rốt cuộc họ kỳ quái như nào?"
"...",Diệp Noãn xoay lưng đi, "Tôi không biết".
Cô không hiểu tại sao nói 1 hồi lại đến vấn đề này.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Noãn rời giường, trang điểm nhẹ bởi không mang theo thợ trang điểm. Cũng không phải là Năm Ánh Sáng không thuê nổi, mà do đây là lần đầu Diệp Noãn quay phim cho nên muốn khởi điểm thấp 1 chút. Hơn nữa 2 người Tô Giản cùng Mã Thụy Tiệp đều có đội ngũ trang điểm riêng, cho nên thợ trang điểm của đoàn phim sẽ phục vụ cho nam nữ thứ trước. Chỉ có điều buổi sáng hôm nay là nghi thức khai máy, việc trang điểm nhỏ này không cần thiết phải phiền người khác.
"Trang điểm không tệ", thấy Diệp Noãn, Hướng Phân khích lệ nói.
Từ lúc quay MV có sự việc không hợp xảy ra, Huớng Phân luôn không yên lòng vi cô. Bởi thế nên dù còn nhiều việc chưa xử lý, vẫn quyết định đi cùng Ðàm Phượng để bên cạnh Diệp Noãn vài ngày.
Diệp Noãn không phải là người đến sớm nhất, lúc cô đến chỗ tổ chức nghi thức thì Hồ Cự đã có mặt, 2 người nhàn nhạt chào hỏi nhau. Chẳng bao lâu sau, Tô Giản cũng tới, mặc 1 bộ đồ thể thao, trên mắt đeo kính đen. Anh ta mặc kệ việc mình xuất hiện trở thành tiêu điểm của nhiều người, vừa thấy Diệp Noãn liền hào hứng đi tới. Người đại diện và trợ lý đều ở bên ngoài, Diệp Noãn bất đắc dĩ trong lòng, vẫn đành phải trơ mắt nhìn Tô Giản đi bộ đến chỗ mình.
Tô Giản đi tới trước mặt Diệp Noãn, lấy kính đen xuống, cười hỏi cô:" Ngày hôm qua ngủ thế nào?"
"Cũng được",Diệp Noãn trả lời đơn giản.
"Anh có chút không quen". Tô Giản tỏ ra thân thiết, tiếp tục nói:" Thời tiết phương Nam quá ẩm ướt."
Anh ta là người phương Bắc, còn Hồ Cự với Diệp Noãn là người phương Nam, Hồ Cự ở Nam Kinh.
Diệp Noãn không thể trực tiếp trốn tránh, cũng chỉ đành kéo thêm người vào, cô nghiêng người, hướng Hồ Cự hỏi:" Quảng Châu so ra còn ít ẩm ướt hơn Hàng Châu 1 chút, so với Nam Kinh thì sao?"
Hồ Cự tự nhiên tiếp nhận câu chuyện:" Thời tiết Nam Kinh cũng khá giống Hàng Châu, mùa đông ở Quảng Châu vẫn tương đối thoải mái hơn chút."
Diệp Noãn cười nói:" Thế à."
Ba người nói chuyện 1 hồi, không khí cũng coi như hòa hợp.
Vai nữ chính Mã Thụy Tiệp đến cuối cùng, phía sau đi theo còn có người đại diện, thợ trang điểm cùng mấy trợ lý nhỏ, trông cũng khá phô trương. Cô ta đứng ở xa liếc mắt nhìn Diệp Noãn, cũng không đi tới chỗ bọn họ, mà nâng gót giày hướng tới chỗ đạo diễn Khương Hạo.
Ấn tượng của Diệp Noãn đối với Mã Thụy Tiệp không sâu, trước kia cũng không có vai diễn chung, hơn nữa Mã Thụy Tiệp này tuy rằng có chút nổi tiếng nhưng cũng không thực sự nổi bật. Chỉ là kiếp trước Tô Giản có nói với cô vài câu, tính tình của vị đại tiểu thư này không tốt cho lắm. Tính tình không tốt cũng không sao, Diệp Noãn cảm thấy cô ta không chọc đến mình là được rồi.
Giờ lành vừa đến, nghi thức khai máy chính thức bắt dầu. Diệp Noãn đi theo mọi người dâng hương, sau khi kết thúc còn có thời gian chụp ảnh với truyền thông. Sau khi xong tất cả, diễn viên đi hóa trang, buổi chiều bắt đầu chính thức quay phim. Hôm nay cảnh diễn cũng không nhiều, chủ yếu là nam nữ chính diễn với nhau.
Vai diễn của Diệp Noãn từ sang mai mới bắt đầu, cô vốn định ở lại xem tính cách cùng diễn xuất của mọi người, nhưng nghĩ lại thấy không biết nếu ở lại thì Tô Giản còn làm ra chuyện gì, cho nên cuối cùng vẫn quyết định về khách sạn trước.
Ngược lại, Ðàm Phượng muốn kéo cô đi dạo xung quanh, có điều Diệp Noãn cảm thấy ở nơi phụ cận này ai cũng biết có đoàn phim đang quay, nhiều người qua lại cũng hơi phức tạp, không thuận tiện. Mặt khác quay phim tiêu hao nhiều thể lực, cho nên cô vẫn muốn chuẩn bị sức khỏe thật tốt, như vậy ngày mai có thể vào trạng thái diễn tốt nhất.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Editor có lời muốn nói: Lần này ra chương muộn thật xin lỗi vì mình phải chuẩn bị thủ tục nhập học┗( T﹏T)┛<( _ _)>
Từ chương sau mình sẽ đổi xưng hô của Ðàm Phượng cùng Diệp Noãn nhé.
Mình stress quá, đang cố gắng trau dồi skills cho 1 ngày rời khỏi nhà.
- ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tất nhiên là bị dọa rồi, vốn cho là ngày mai mới gặp, ai biết anh ta lại đột nhiên xuất hiện. Tâm tình Diệp Noãn dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn không thể cười nổi, chỉ có thể chào hỏi Tô Giản:" Chào anh, tôi là Diệp Noãn."
"Tôi biết em là Diệp Noãn", Tô Giản cười, nói:" Em hẳn là biết tôi chứ? Tôi là Tô Giản."
"À", cô vẫn giữ nguyên bộ mặt không nóng không lạnh:" Biết".
"Tôi cũng biết là em biết tôi", đối với việc Diệp Noãn lạnh lùng Tô Giản cũng không để ý, cười hỏi:" Sao em còn đứng ở cửa mà không đi vào?"
Lúc trước Diệp Noãn có suy nghĩ lúc gặp Tô Giản sẽ như thế nào, sau lại cảm thấy nếu dứt khoát thì sẽ không gây ra quá nhiều rắc rối. Vòng luẩn quẩn trong giới giải trí không lớn, tóm lại cứ đem anh ta trở thành người bình thường thì vẫn tốt hơn.
Cho nên đối mặt với vấn đề của Tô Giản, Diệp Noãn trả lời thành thật:" Hình như là đưa sai phòng cho tôi, người đại diện của tôi đang đi hỏi lại".
"Không có nhầm lẫn đâu", Tô Giản nói:" Phòng này là tôi đổi cho em đó."
"Anh?!",vốn dĩ muốn tránh né ánh mắt của anh ta, nhưng bất đắc dĩ vẫn phải nhìn trực tiếp:" Anh giúp tôi đổi phòng là có ý gì?"
"Bởi vì anh thích em" Tô Giản nói(Cải: bắt đầu đổi xưng hô nhân vật).
Tô Giản nói câu nào cũng gây kích thích, Diệp Noãn bị anh ta là cho ngẩn người. Tuy rằng ở kiếp trước, tâm ý của Tô Giản thể hiện rõ ràng nhưng đến tận khi cô chết, anh ta vẫn chưa từng nói ra bốn chữ này. Không ngờ, sống lại lần nữa, lần gặp mặt đầu tiên Tô Giản đã tỏ tình. Diệp Noãn trầm ngâm. Ðời trước, lúc bọn họ gặp mặt thì cô đã có danh tiếng, hơn nữa vào thời điểm đó trong lòng cũng chỉ có Hạ Xuyên, ai cũng có thể nhìn ra. Mà kiếp này...là lính mới, giống như mọi người. Nếu so với Tô Giản, gia thế hùng hậu, chẳng lẽ là muốn giấu cô đi?
Biểu tình của Diệp Noãn lập tức lạnh đi mấy phần:" Tô tiên sinh, nếu như anh muốn người khác tôn trọng mình, vậy trước tiên anh phải tôn trọng người ta."
"Em đừng hiểu lầm", Tô Giản nhanh chóng giải thích:" Có 1 lần ở quán cơm, anh không biết em còn nhớ hay không, lúc đó em đứng ở ven đường, mặc 1 bộ váy trắng, anh vừa nhìn thấy liền lập tức nhất kiến chung tình với em. Nhưng lại không biết em là ai, cũng không biết đi đâu tìm, anh cực kỳ sốt ruột. Sau này, xem MV của Cung Ngạn Vũ, mới biết em tên Diệp Noãn, lại tiếp đó chúng ta cùng vào 1 đoàn làm phim.", càng nói anh càng vui vẻ, cuối cùng ngữ khí chắc chắn:" Em xem, có phải 2 chúng ta đặc biệt có duyên phận không?"
Có duyên hay không duyên, thật sự lúc này Diệp Noãn chằng có tâm tình cùng anh ta thảo luận, cô lôi hành lý đi tìm bọn Ðàm Phượng, nói:" Ðổi phòng đi, tôi muốn ở đúng phòng của mình."
"Tại sao?", Tô Giản chắn trước mặt cô," Lần đầu tiên em quay phim nên không biết sự cực khổ ở đây, thời điểm nghỉ ngơi nhất định phải tốt mới được."
Diệp Noãn bất đắc dĩ dừng bước, ngẩng đầu nhìn Tô Giản:" Anh cũng biết tôi là lần đầu tiên quay phim, lần đầu tiên đã muốn khác biệt với mọi người, vậy thì anh muốn tôi bị người ta đánh giá như thế nào?"
"Cần gì phải quản suy nghĩ của người khác?", Tô Giản cười khổ:" Anh chỉ là có ý tốt thôi."
"Tâm ý của anh tôi xin nhận, nhưng tôi đến đây chỉ muốn đóng phim thật tốt, không muốn gây ra phiền toái.". Diệp Noãn nói xong liền vòng qua anh ta, tiếp tục đi về phía trước.
Đây là nói anh quá phiền phức sao? Tô Giản nhìn bóng lưng Diệp Noãn, vẫn không nỡ nổi giận với cô:" Haizz..."
Anh đi theo Diệp Noãn đến trước thang máy, cửa vừa mở ra, đã thấy Hướng Phân cùng Ðàm Phượng.
"Tại sao lại đứng đây chờ chúng tôi?", Ðàm Phượng cầm hành lý trong tay Diệp Noãn, không nhìn Tô Giản, cũng không phải là cố ý mà chỉ là nhất thời không nhận ra.
"A Giản", Hướng Phân chào hỏi," Gian phòng của chúng tôi đổi lại đi, lần này cảm ơn cậu."
Tô Giản nhìn thế này liền biết Hướng Phân là người đại diện của Diệp Noãn, bây giờ anh ta cũng chẳng thể nói được gì nữa, chỉ có thể vuốt tóc rồi lên tiếng đồng ý.
"Ði thôi", Diệp Noãn nói với Ðàm Phượng, bước vào thang máy, lại xoay người đối diện với Tô Giản:" Xin anh dừng bước."
Tô Giản thật sự cũng không có đi theo, chỉ đứng đó nhìn cửa thang máy đóng lại.
"Trong nhà Tô Giản thực sự có tiền.", thang máy vừa chuyển động, Hướng Phân đột nhiên nói như vậy.
Tuy rằng vừa rồi bà không có mặt, cũng không nghe được đoạn đối thoại giữa 2 người, nhưng mà sau khi nghe ngóng, cũng nhìn ra được sự tình. Trông bộ dáng Diệp Noãn thì chắc chắn là cự tuyệt, tuy nhiên bà vẫn phải nhắc nhở 1 chút, kiểu người như Tô Giản, làm bạn bè tuyệt đối tốt hơn nhiều so với làm đối thủ, dù là cự tuyệt nhưng cũng không thể xé rách mặt với nhau.
Thật ra ở trong lòng Hướng Phân còn có ý khác, đó chính là nếu Diệp Noãn bởi vì những lời này mà có tâm tư bất chính với Tô Giản, vậy thì bà cũng không can thiệp vào. Năm Ánh Sáng không đem nghệ sĩ của mình đẩy vào bùn, nhưng nghệ sĩ nếu như để bản thân tự sa đọa thì cũng sẽ không ngăn cản. Chỉ là như vậy thì công ty cũng không giữ người ở lại lâu.
Sau 1 lúc, cuối cùng bọn họ cũng về phòng ở. Một phòng thường, tuy rằng không thể so với phòng hạng sang nhưng được cái an tâm. Hai người rửa mặt, chải đầu rồi nằm lên giường.
Diệp Noãn vừa nhắm mắt lại, liền nghe thấy Ðàm Phượng hỏi:" À, cái người tên Tô Giản kia sao lại đi đổi phòng ngủ cho cô vậy?"
Vấn đề này Diệp Noãn không biết trả lời thế nào.
"Ngủ rồi?", Ðàm Phượng lại hỏi.
"Không có", Diệp Noãn mở to mắt, nghĩ ngợi rồi trực tiếp trả lời:" Anh ta nói thích tôi."
"Vớ vẩn!", Ðàm Phượng la lên," Lần đầu tiên gặp mặt, thích cái quỷ gì chứ, rõ ràng là muốn dùng quy tắc ngầm với cô nha!"
Diệp Noãn bật cười, phản ứng của Ðàm Phượng giống như cô dự đoán.
"Cô cười cái gì?", Ðàm Phượng nhìn cô 1 cái, phòng đen như mực, kỳ thật cũng không rõ ràng. "Cô sẽ không động tâm đó chứ? Tên kia tuy rằng có chút vô sỉ, nhưng cậu ta tuổi trẻ đẹp trai, cô mà muốn thật ra cũng không mất mát gì."
Diệp Noãn che mắt cười:" Cô thích thì đi đi, cũng được lắm".
"Tôi còn lâu mới đi.", Ðàm Phượng cũng bắt đầu cười," Cái gọi là đánh người thành quen, lỡ như đối phương chọc giận tôi, tôi nhỡ tay đánh hắn thì chẳng phải là ðể mình thiệt sao?"
Ở cùng 1 chỗ với Ðàm Phượng luôn vui vẻ, Diệp Noãn cười nói:" Nếu muốn đánh thì cứ việc đánh, kẻ có tiền đều có sở thích khác người."
"Làm sao cô biết?"
"Tôi...đoán, khả năng là do bọn họ vật chất đầy đủ nên tinh thần thiếu thốn, cần có 1 chút kích thích."
"Còn lâu. Tôi không thích cô nói chuyện văn vẻ như vậy, nói thẳng ra là bọn họ kỳ quái chẳng được rồi sao?"
"...Ðúng, chính là ý này, cô không tự lý giải ra được sao?"
"Vậy nói 1 chút, rốt cuộc họ kỳ quái như nào?"
"...",Diệp Noãn xoay lưng đi, "Tôi không biết".
Cô không hiểu tại sao nói 1 hồi lại đến vấn đề này.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Noãn rời giường, trang điểm nhẹ bởi không mang theo thợ trang điểm. Cũng không phải là Năm Ánh Sáng không thuê nổi, mà do đây là lần đầu Diệp Noãn quay phim cho nên muốn khởi điểm thấp 1 chút. Hơn nữa 2 người Tô Giản cùng Mã Thụy Tiệp đều có đội ngũ trang điểm riêng, cho nên thợ trang điểm của đoàn phim sẽ phục vụ cho nam nữ thứ trước. Chỉ có điều buổi sáng hôm nay là nghi thức khai máy, việc trang điểm nhỏ này không cần thiết phải phiền người khác.
"Trang điểm không tệ", thấy Diệp Noãn, Hướng Phân khích lệ nói.
Từ lúc quay MV có sự việc không hợp xảy ra, Huớng Phân luôn không yên lòng vi cô. Bởi thế nên dù còn nhiều việc chưa xử lý, vẫn quyết định đi cùng Ðàm Phượng để bên cạnh Diệp Noãn vài ngày.
Diệp Noãn không phải là người đến sớm nhất, lúc cô đến chỗ tổ chức nghi thức thì Hồ Cự đã có mặt, 2 người nhàn nhạt chào hỏi nhau. Chẳng bao lâu sau, Tô Giản cũng tới, mặc 1 bộ đồ thể thao, trên mắt đeo kính đen. Anh ta mặc kệ việc mình xuất hiện trở thành tiêu điểm của nhiều người, vừa thấy Diệp Noãn liền hào hứng đi tới. Người đại diện và trợ lý đều ở bên ngoài, Diệp Noãn bất đắc dĩ trong lòng, vẫn đành phải trơ mắt nhìn Tô Giản đi bộ đến chỗ mình.
Tô Giản đi tới trước mặt Diệp Noãn, lấy kính đen xuống, cười hỏi cô:" Ngày hôm qua ngủ thế nào?"
"Cũng được",Diệp Noãn trả lời đơn giản.
"Anh có chút không quen". Tô Giản tỏ ra thân thiết, tiếp tục nói:" Thời tiết phương Nam quá ẩm ướt."
Anh ta là người phương Bắc, còn Hồ Cự với Diệp Noãn là người phương Nam, Hồ Cự ở Nam Kinh.
Diệp Noãn không thể trực tiếp trốn tránh, cũng chỉ đành kéo thêm người vào, cô nghiêng người, hướng Hồ Cự hỏi:" Quảng Châu so ra còn ít ẩm ướt hơn Hàng Châu 1 chút, so với Nam Kinh thì sao?"
Hồ Cự tự nhiên tiếp nhận câu chuyện:" Thời tiết Nam Kinh cũng khá giống Hàng Châu, mùa đông ở Quảng Châu vẫn tương đối thoải mái hơn chút."
Diệp Noãn cười nói:" Thế à."
Ba người nói chuyện 1 hồi, không khí cũng coi như hòa hợp.
Vai nữ chính Mã Thụy Tiệp đến cuối cùng, phía sau đi theo còn có người đại diện, thợ trang điểm cùng mấy trợ lý nhỏ, trông cũng khá phô trương. Cô ta đứng ở xa liếc mắt nhìn Diệp Noãn, cũng không đi tới chỗ bọn họ, mà nâng gót giày hướng tới chỗ đạo diễn Khương Hạo.
Ấn tượng của Diệp Noãn đối với Mã Thụy Tiệp không sâu, trước kia cũng không có vai diễn chung, hơn nữa Mã Thụy Tiệp này tuy rằng có chút nổi tiếng nhưng cũng không thực sự nổi bật. Chỉ là kiếp trước Tô Giản có nói với cô vài câu, tính tình của vị đại tiểu thư này không tốt cho lắm. Tính tình không tốt cũng không sao, Diệp Noãn cảm thấy cô ta không chọc đến mình là được rồi.
Giờ lành vừa đến, nghi thức khai máy chính thức bắt dầu. Diệp Noãn đi theo mọi người dâng hương, sau khi kết thúc còn có thời gian chụp ảnh với truyền thông. Sau khi xong tất cả, diễn viên đi hóa trang, buổi chiều bắt đầu chính thức quay phim. Hôm nay cảnh diễn cũng không nhiều, chủ yếu là nam nữ chính diễn với nhau.
Vai diễn của Diệp Noãn từ sang mai mới bắt đầu, cô vốn định ở lại xem tính cách cùng diễn xuất của mọi người, nhưng nghĩ lại thấy không biết nếu ở lại thì Tô Giản còn làm ra chuyện gì, cho nên cuối cùng vẫn quyết định về khách sạn trước.
Ngược lại, Ðàm Phượng muốn kéo cô đi dạo xung quanh, có điều Diệp Noãn cảm thấy ở nơi phụ cận này ai cũng biết có đoàn phim đang quay, nhiều người qua lại cũng hơi phức tạp, không thuận tiện. Mặt khác quay phim tiêu hao nhiều thể lực, cho nên cô vẫn muốn chuẩn bị sức khỏe thật tốt, như vậy ngày mai có thể vào trạng thái diễn tốt nhất.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Editor có lời muốn nói: Lần này ra chương muộn thật xin lỗi vì mình phải chuẩn bị thủ tục nhập học┗( T﹏T)┛<( _ _)>
Từ chương sau mình sẽ đổi xưng hô của Ðàm Phượng cùng Diệp Noãn nhé.
Mình stress quá, đang cố gắng trau dồi skills cho 1 ngày rời khỏi nhà.