Chương 3: Thử vai
Ngày hôm sau, Diệp Noãn không ra khỏi nhà.
Một ngày rảnh rỗi như thế, hẳn là có rất nhiều biện pháp làm cho bản thân bận rộn: đắp mặt nạ, đọc sách, nghe nhạc, tập thể hình...Nhưng mà hiện tại trên tay cô không có mặt nạ, không có sách, ipod, tính tập yoga nhưng không gian quá nhỏ. Cuối cùng cô cũng chỉ có thể nằm trên giường mà ngẩn người. Làm nghệ sĩ thường thường ngày đêm đảo lộn, thiếu thời gian nghỉ ngơi, thời điểm đó chỉ khát vọng có 1 ngày nhàn rỗi như bây giờ. Nhưng lúc này, Diệp Noãn 1 chút cũng không thích sự thong thả này. Bởi vì khi yên tĩnh, nằm trên giường cô liền không tự chủ mà suy nghĩ miên man. Tuy rằng có cuộc sống mới, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi chuyện bị người yêu và bạn thân nhất phản bội ở kiếp trước.
Đừng suy nghĩ nữa, Diệp Noãn tự an ủi bản thân, những chuyện kia đều đã là chuyện của kiếp trước rồi.
Nghỉ ngơi 1 ngày cho khỏe. Trước khi ra khỏi cửa, Diệp Noãn soi gương, cảm thấy sắc mặt của mình đã dễ nhìn hơn 1 chút.
Phỏng vấn lúc 9h, sáu giờ cô liền đi ra ngoài. Lộ trình tuy có chút xa, nhưng cô cũng không thể nào đến muộn vào thời điểm quan trọng được.
8h40, Diệp Noãn đã tới công ty. Trên trán cô đổ 1 lớp mồ hôi, 2 má cũng đỏ bừng. Nói ra lý do, tiếp tân liền bảo cô đi lên lầu 3 chờ phỏng vấn.
Đợi ngoài phòng phỏng vấn có hơn mười cô gái đang tuổi thanh xuân, nghe tiếng bước chân đều đồng loạt ngẩng đầu lên. Ánh mắt dừng trên gương mặt Diệp Noãn đều không khỏi dấy lên vài phần đố kỵ, nhưng khi nhìn đến quần áo trên người cô thì lại lộ ra sự thái độ khinh thường, sau đó tiếp tục cúi thấp đầu.
Đối với thái độ của các cô ấy, Diệp Noãn cũng không hề để trong lòng, quảng cáo lần này, cô nhất định phải lấy được, cũng không cần phải kết giao với đối thủ cạnh tranh. Ðứng ở bên cạnh trong chốc lát, cô lại ngồi xuống tiếp tục chờ đợi.
Trong phòng phỏng vấn có 3 vị giám khảo đang ngồi sau bàn. Theo thứ tự từ trái qua phải, đầu tiên là người Diệp Noãn đã gặp hôm qua- người tìm kiếm ngôi sao, Trương Uy, người phụ trách quay quảng cáo lần này- đạo diễn Ðiền Uyên, còn có Quan Tuấn- giám đốc bộ phận tuyên truyền sản phẩm dưỡng da Mỹ Mỹ của công ty.
Đã phỏng vấn qua mấy người, tất cả diện mạo và khí chất đều bình thường. Trong lúc chờ đợi người kế tiếp, Trương Uy thuận miệng hỏi: " Ðạo diễn Ðiền, ông cảm thấy thế nào?".
Điền Uyên không có đáp lại mà đem vấn đề cho Quan Tuấn:" Giám đốc Quan, ngài cảm thấy thế nào?".
Nói đi nói lại, Quan Tuấn mới là chủ, hắn mới là người có quyết định lớn nhất, hắn hài lòng thì mới có thể tiếp tục.
Quan Tuấn cười 1 tiếng, âm thanh có chút âm trầm, ngược lại trả lời rất dứt khoát:" Bình thường".
Trương Uy cùng Ðiền Uyên nhìn nhau, tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng đều rõ ràng, Quan Tuấn này mắt nhìn đàn ông nhất định không sai, còn về phần phụ nữ thì còn phải thảo luận (spoil chút sợ mọi người không hiểu: Quan Tuấn gay nha ;])
"Những người này đều tự mình đến báo danh sao?" Ðiền Uyên hỏi.
"Trên tạp chí đăng phỏng vấn quảng cáo", Quan Tuấn nhìn sơ qua danh sách báo danh rồi mới tiếp tục nói:" Số lượng người đăng kí cũng không ít, nhưng hiệu quả thì quả thật là..."
"Giám đốc Quan", Ðiền Uyên chỉ chỉ danh sách trước mặt, " Chúng ta đợt này đăng quảng cáo là muốn thể hiện sức sống thanh xuân, quan trọng nhất là trẻ tuổi và có 1 gương mặt mới, khí chất hoạt bát đáng yêu, về diện mạo...thật ra cũng không cần quá coi trọng".
Ðiền Uyên thấy rằng dùng 1 người hoạt bát, đáng yêu diễn qua là được, trước đó phỏng vấn mấy cô gái xinh đẹp nhưng khí chất lại không linh động, nên dù có ngoại hình nhưng cũng là uổng phí.
"Tôi hiểu được ý của anh". Quan Tuấn nói như vậy, nhưng ngón tay lại không hề dừng lại, tiếp tục lật danh sách," Nhưng sản phẩm của chúng ta là sản phẩm dưỡng da, làm cho người ta thấy 1 gương mặt xinh đẹp rạng ngời sử dụng càng có thể kích thích họ mua hơn".
"Lại xem 1 chút đi", Ðiền Uyên nói. Người làm nghệ thuật với thương nhân nhìn nhận vấn đề có điểm bất đồng là không thể tránh khỏi, hiện tại xem ra chỉ có thể trông chờ 1 cô gái vừa có vẻ ngoài xinh đẹp, vừa có khả năng diễn xuất.
"Nói đến xinh đẹp thì hôm qua tôi có gặp 1 cô bé", Trương Uy ngồi một bên nói.
"Thật sao?", Quan Tuấn phấn khởi:"Tên là gì?".
"Diệp Noãn", Trương Uy nhớ rất rõ ràng.
Nhanh chóng lật đến tư liệu của Diệp Noãn, chữ viết thanh tú, nhưng mà không có ảnh chụp.
"Tại sao không có ảnh chụp?", Quan Tuấn thắc mắc.
"Ngẫu nhiên gặp trên đường, không kịp chuẩn bị ảnh chụp", Trương Uy nhanh chóng trả lời, "Hôm nay chắc sẽ đến phỏng vấn".
"Kỹ thuật diễn thế nào?" Ðiền Uyên hỏi.
"Kỹ thuật diễn à...", Trương Uy do dự 1 chút, "Nhìn ra được là lớn lên ở nông thôn, nhưng mà thời điểm nói chuyện rất thoải mái, 1 chút khiếp đảm cũng không lộ ra, còn kỹ thuật diễn thì...".
"Ðạo diễn Ðiền đừng nóng vội", Quan Tuấn giúp Trương Uy giải vây, " Người tìm kiếm ngôi sao ánh mắt nhìn người tuy độc lạ, nhưng cũng không thể liếc mắt liền nhìn thấy kỹ thuật diễn của người ta được."
Ðiền Uyên cười ha hả:" Ðích thật là do tôi nóng vội, chút nữa chúng ta cùng xem thử."
Sau đó Ðiền Uyên cùng Quan Tuấn đều có chút mong chờ. Trong giới giải trí này, nhan sắc bình thường đều không thể gọi là xinh đẹp, mà bọn họ cũng thật sự tin tưởng ánh mắt của Trương Uy, cho nên mới khẩn trương muốn xem vẻ ngoài của Diệp Noãn, đến cuối cùng là xinh đẹp đến mức nào."
"Tiểu Vu", Quan Tuấn nói với trợ lý đứng trước cửa," Người tiếp theo, nếu có Diệp Noãn ở đây thì gọi cô ấy và trước đi."
"Diệp Noãn, đến lượt cô".
"Tôi?". Diệp Noãn đứng dậy, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay mình, cô cũng không biết trong phòng phỏng vấn đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cảm thán rằng kiếp này cũng như kiếp trước, giám khảo thật đúng giờ, nói 9h thì đúng là như vậy.
Tự tin đẩy cửa bước vào, Diệp Noãn cúi người chào 3 vị giám khảo phỏng vấn:" Xin chào các vị, tôi là Diệp Noãn".
Ba người này đối với cô mà nói đều là người quen, trừ Trương Uy, Ðiền Uyên cùng Quan Tuấn trong tương lai đều từng cùng cô hợp tác. Ðiền Uyên làm đạo diễn cho vài MV của Diệp Noãn, về phần Quan Tuấn, người này càng cùng cô có quan hệ thân thiết. Lúc ấy, Ðiền Uyên ghét bỏ kỹ thuật diễn của cô nên không quá quan tâm, là Quan Tuân bỏ qua ý kiến của mọi người, giữ cô lại cho vai chính của quảng cáo. Sau đó, cô cùng Quan Tuấn liền trở thành bạn bè, thật sự là vô cùng thân thiết. Kể cả có cùng Quan Tuấn tay trong tay đi dạo phố cũng sẽ không xảy ra chuyện gì xấu, bởi vì anh thật ra là gay. Thời điểm này, quan niệm của mọi người còn cổ hủ, không như sau này, khắp nơi đều có thể bắt gặp hủ nữ, cho nên khi đi lại trên đường, 2 người nhận về nhiều ánh mắt coi thường cùng kì thị. Bất quá, anh là người có năng lực, không ngừng phát triển, không ngừng thăng chức, cuối cùng trở thành tổng giám đốc của hãng trang sức nổi tiếng toàn quốc. Khi đó, Diệp Noãn còn chưa nổi tiếng, vốn dĩ chưa đến lượt cô có cơ hội nhưng chính Quan Tuấn đã giúp cô trở thành người đại diện 2 năm cho mặt hàng này.
Quan Tuấn thực sự chính là quý nhân của cô. Ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng lại ấm áp. Ngay lúc Diệp Noãn quyết định rời khỏi giới giải trí, anh đã kéo tay cô lại cảm khái:" A Noãn, tôi hiểu, đây chính là tình yêu, tình yêu tới thì không ngăn cản nổi."
Diệp Noãn trong lòng có chút xót xa, kỳ thật, ngoài Hạ Xuyên, cô vẫn có những người bạn tốt. Lúc đó ngu ngốc chọn cách tự sát, nếu chết thật, thì bản thân đâu còn cơ hội gặp lại họ lần nữa.
Quan Tuấn nhìn thấy Diệp Noãn liền sửng sốt, quả nhiên là một cô gái xinh đẹp, hiện tại cho nghệ sĩ vào xét tuyển cùng cũng tuyển không ra mấy ai có thể được như vạy. Anh có dự cảm, lựa chọn cô làm nữ chính nhất định sẽ thành công lớn, kể cả là về danh tiếng hay doanh thu.
"Diệp Noãn", Trương Uy nhìn Diệp Noãn cười cười," Hôm nay sắc mặt cô tốt hơn nhiều rồi".
Sắc mặt quả thật tốt lên không ít, hôm trước gặp mặt còn có chút sa sút, hôm nay khuôn mặt trắng trẻo, 2 má đỏ ửng, nhìn qua cảm thấy tràn đầy sức sống.
Hình tượng tốt, Ðiền Uyên âm thầm gật đầu, chỉ là không biết kỹ thuật diễn thế nào. Anh chỉ vào máy quay phim bên cạnh:" Cô đến đây thử xem, nhìn vào máy quay, cười thật vui vẻ."
Đây thật ra là 1 yêu cầu vô cùng đơn giản, nhưng mà kiếp trước Diệp Noãn cũng diễn không xong. Một cô gái đến từ nông thôn, chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, đối với 3 vị giám khảo phỏng vấn cảm thấy vô cùng khẩn trương thì làm sao có thể đứng trước máy quay mà là ra bộ mặt vui vẻ được. Lúc ấy nụ cười của cô muốn bao nhiêu gượng ép liền có bấy nhiêu, Ðiền Uyên nhìn xong, nhíu chân mày thật chặt nói:" Cô ta không được, ngay cả dũng khí đối mặt với máy quay phim cũng không có."
"Chọn cô ấy", Quan Tuấn cũng đáp lại, "Ngoại trừ cô ấy ra, ai tôi cũng thấy chướng mắt". Hai người cứ thế tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
Quay lại hiện tại, loại biểu tình nhỏ này đối với cô mà nói giờ đã không hề có chút khó khãn. Quan Tuấn, Diệp Noãn liếc nhìn anh 1 cái. Lần này, cô sẽ không để anh bị người ta làm khó dễ nữa.
Máy quay phim điều chỉnh góc độ 1 chút, Diệp Noãn đứng trước máy quay nở 1 nụ cười sáng lạn.
"A? Không sai...". Nhìn màn hình, Ðiền Uyên gật gật đầu:" Thử diễn gương mặt khổ sở sầu não xem."
Diệp Noãn nghe vậy đầu tiên liền nhăn mày, sau đó bĩu môi, mày tiếp tục nhíu chặt.
"Chính là cô ấy!", Quan Tuấn vỗ bàn nói.
Trương Uy có chút ngoài ý muốn, nhìn Diệp Noãn, cô gái này vẻ ngoài chất phác, nhưng khi đối mặt với ống kính lại như trở thành 1 người khác, quá tự tin và tự nhiên, khiến anh sinh ra chút nghi vấn.
"Cô ấy trước kia đã từng diễn xuất sao?" Ðiền Uyên hỏi Trương Uy, nhưng hỏi xong lại thấy khả năng không cao. Với dung mạo như vậy, lại có tài diễn xuất thì không có khả năng bị mai một. Vì vậy, anh lại hỏi thêm:" Hay là trước kia đã từng học qua?". Dù thế nào thì với biểu hiện vừa rồi của cô cũng không giống người đầu tiên đối mặt với máy quay.
"Chưa từng diễn xuất qua", Diệp Noãn trả lời:" Thích diễn xuất, nên lén luyện tập."
Hai câu trả lời đều là nói dối, cô đương nhiên đã từng diễn xuất. Năm đó, cô chỉ coi lần phỏng vấn này là một nơi thử việc, cũng chưa từng nghĩ tới việc chính bản thân mình sẽ trở thành 1 diễn viên. Cô cũng không từng lén luyện tập, nhưng ở kiếp trước sau khi ký hợp đồng có đi học diễn xuất chuyên nghiệp. Lần nói dối này, bởi vì cô cảm thấy nếu như nói bản thân chưa từng diễn xuất lại không có học qua thì cũng quá là không thể tin đi.
"Chỉ là lén luyện tập thôi sao?", ánh mắt Ðiền Uyên nhìn cô như 1 thiên tài.
"Chọn cô ấy!'. Lúc nãy nói không ai để ý, Quan Tuấn lại 1 lần nữa nhắc lại:" Cho dù các người có ý kiến cũng vô dụng!"
Ở kiếp trước anh cũng nói như vậy, Diệp Noãn hướng anh lộ ra 1 nụ cười thật tươi.
Ngược lại Ðiền Uyên lười phản ứng:" Ý kiến ý?", lại liếc Quan Tuấn 1 cái:" Tại sao phải có ý kiến?"
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Editor có lời muốn nói: Ðáng lẽ đăng từ hôm qua nhưng nhà mất điện, bao nhiêu chữ đánh 1 tiếng đều mất sạch. Khóc.┗( T﹏T)┛
Bản dịch cũ có lỗi trong tên nhân vật, cụ thể từ giờ sẽ là Ðiền Uyên và Trương Uy.
Cảm ơn bạn @TP_05 đã bình chọn cho truyện nha ('▽'ʃ♡ƪ)
Cầu sao mọi người ơi!!!⭐⭐⭐⭐⭐
Một ngày rảnh rỗi như thế, hẳn là có rất nhiều biện pháp làm cho bản thân bận rộn: đắp mặt nạ, đọc sách, nghe nhạc, tập thể hình...Nhưng mà hiện tại trên tay cô không có mặt nạ, không có sách, ipod, tính tập yoga nhưng không gian quá nhỏ. Cuối cùng cô cũng chỉ có thể nằm trên giường mà ngẩn người. Làm nghệ sĩ thường thường ngày đêm đảo lộn, thiếu thời gian nghỉ ngơi, thời điểm đó chỉ khát vọng có 1 ngày nhàn rỗi như bây giờ. Nhưng lúc này, Diệp Noãn 1 chút cũng không thích sự thong thả này. Bởi vì khi yên tĩnh, nằm trên giường cô liền không tự chủ mà suy nghĩ miên man. Tuy rằng có cuộc sống mới, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi chuyện bị người yêu và bạn thân nhất phản bội ở kiếp trước.
Đừng suy nghĩ nữa, Diệp Noãn tự an ủi bản thân, những chuyện kia đều đã là chuyện của kiếp trước rồi.
Nghỉ ngơi 1 ngày cho khỏe. Trước khi ra khỏi cửa, Diệp Noãn soi gương, cảm thấy sắc mặt của mình đã dễ nhìn hơn 1 chút.
Phỏng vấn lúc 9h, sáu giờ cô liền đi ra ngoài. Lộ trình tuy có chút xa, nhưng cô cũng không thể nào đến muộn vào thời điểm quan trọng được.
8h40, Diệp Noãn đã tới công ty. Trên trán cô đổ 1 lớp mồ hôi, 2 má cũng đỏ bừng. Nói ra lý do, tiếp tân liền bảo cô đi lên lầu 3 chờ phỏng vấn.
Đợi ngoài phòng phỏng vấn có hơn mười cô gái đang tuổi thanh xuân, nghe tiếng bước chân đều đồng loạt ngẩng đầu lên. Ánh mắt dừng trên gương mặt Diệp Noãn đều không khỏi dấy lên vài phần đố kỵ, nhưng khi nhìn đến quần áo trên người cô thì lại lộ ra sự thái độ khinh thường, sau đó tiếp tục cúi thấp đầu.
Đối với thái độ của các cô ấy, Diệp Noãn cũng không hề để trong lòng, quảng cáo lần này, cô nhất định phải lấy được, cũng không cần phải kết giao với đối thủ cạnh tranh. Ðứng ở bên cạnh trong chốc lát, cô lại ngồi xuống tiếp tục chờ đợi.
Trong phòng phỏng vấn có 3 vị giám khảo đang ngồi sau bàn. Theo thứ tự từ trái qua phải, đầu tiên là người Diệp Noãn đã gặp hôm qua- người tìm kiếm ngôi sao, Trương Uy, người phụ trách quay quảng cáo lần này- đạo diễn Ðiền Uyên, còn có Quan Tuấn- giám đốc bộ phận tuyên truyền sản phẩm dưỡng da Mỹ Mỹ của công ty.
Đã phỏng vấn qua mấy người, tất cả diện mạo và khí chất đều bình thường. Trong lúc chờ đợi người kế tiếp, Trương Uy thuận miệng hỏi: " Ðạo diễn Ðiền, ông cảm thấy thế nào?".
Điền Uyên không có đáp lại mà đem vấn đề cho Quan Tuấn:" Giám đốc Quan, ngài cảm thấy thế nào?".
Nói đi nói lại, Quan Tuấn mới là chủ, hắn mới là người có quyết định lớn nhất, hắn hài lòng thì mới có thể tiếp tục.
Quan Tuấn cười 1 tiếng, âm thanh có chút âm trầm, ngược lại trả lời rất dứt khoát:" Bình thường".
Trương Uy cùng Ðiền Uyên nhìn nhau, tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng đều rõ ràng, Quan Tuấn này mắt nhìn đàn ông nhất định không sai, còn về phần phụ nữ thì còn phải thảo luận (spoil chút sợ mọi người không hiểu: Quan Tuấn gay nha ;])
"Những người này đều tự mình đến báo danh sao?" Ðiền Uyên hỏi.
"Trên tạp chí đăng phỏng vấn quảng cáo", Quan Tuấn nhìn sơ qua danh sách báo danh rồi mới tiếp tục nói:" Số lượng người đăng kí cũng không ít, nhưng hiệu quả thì quả thật là..."
"Giám đốc Quan", Ðiền Uyên chỉ chỉ danh sách trước mặt, " Chúng ta đợt này đăng quảng cáo là muốn thể hiện sức sống thanh xuân, quan trọng nhất là trẻ tuổi và có 1 gương mặt mới, khí chất hoạt bát đáng yêu, về diện mạo...thật ra cũng không cần quá coi trọng".
Ðiền Uyên thấy rằng dùng 1 người hoạt bát, đáng yêu diễn qua là được, trước đó phỏng vấn mấy cô gái xinh đẹp nhưng khí chất lại không linh động, nên dù có ngoại hình nhưng cũng là uổng phí.
"Tôi hiểu được ý của anh". Quan Tuấn nói như vậy, nhưng ngón tay lại không hề dừng lại, tiếp tục lật danh sách," Nhưng sản phẩm của chúng ta là sản phẩm dưỡng da, làm cho người ta thấy 1 gương mặt xinh đẹp rạng ngời sử dụng càng có thể kích thích họ mua hơn".
"Lại xem 1 chút đi", Ðiền Uyên nói. Người làm nghệ thuật với thương nhân nhìn nhận vấn đề có điểm bất đồng là không thể tránh khỏi, hiện tại xem ra chỉ có thể trông chờ 1 cô gái vừa có vẻ ngoài xinh đẹp, vừa có khả năng diễn xuất.
"Nói đến xinh đẹp thì hôm qua tôi có gặp 1 cô bé", Trương Uy ngồi một bên nói.
"Thật sao?", Quan Tuấn phấn khởi:"Tên là gì?".
"Diệp Noãn", Trương Uy nhớ rất rõ ràng.
Nhanh chóng lật đến tư liệu của Diệp Noãn, chữ viết thanh tú, nhưng mà không có ảnh chụp.
"Tại sao không có ảnh chụp?", Quan Tuấn thắc mắc.
"Ngẫu nhiên gặp trên đường, không kịp chuẩn bị ảnh chụp", Trương Uy nhanh chóng trả lời, "Hôm nay chắc sẽ đến phỏng vấn".
"Kỹ thuật diễn thế nào?" Ðiền Uyên hỏi.
"Kỹ thuật diễn à...", Trương Uy do dự 1 chút, "Nhìn ra được là lớn lên ở nông thôn, nhưng mà thời điểm nói chuyện rất thoải mái, 1 chút khiếp đảm cũng không lộ ra, còn kỹ thuật diễn thì...".
"Ðạo diễn Ðiền đừng nóng vội", Quan Tuấn giúp Trương Uy giải vây, " Người tìm kiếm ngôi sao ánh mắt nhìn người tuy độc lạ, nhưng cũng không thể liếc mắt liền nhìn thấy kỹ thuật diễn của người ta được."
Ðiền Uyên cười ha hả:" Ðích thật là do tôi nóng vội, chút nữa chúng ta cùng xem thử."
Sau đó Ðiền Uyên cùng Quan Tuấn đều có chút mong chờ. Trong giới giải trí này, nhan sắc bình thường đều không thể gọi là xinh đẹp, mà bọn họ cũng thật sự tin tưởng ánh mắt của Trương Uy, cho nên mới khẩn trương muốn xem vẻ ngoài của Diệp Noãn, đến cuối cùng là xinh đẹp đến mức nào."
"Tiểu Vu", Quan Tuấn nói với trợ lý đứng trước cửa," Người tiếp theo, nếu có Diệp Noãn ở đây thì gọi cô ấy và trước đi."
"Diệp Noãn, đến lượt cô".
"Tôi?". Diệp Noãn đứng dậy, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay mình, cô cũng không biết trong phòng phỏng vấn đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cảm thán rằng kiếp này cũng như kiếp trước, giám khảo thật đúng giờ, nói 9h thì đúng là như vậy.
Tự tin đẩy cửa bước vào, Diệp Noãn cúi người chào 3 vị giám khảo phỏng vấn:" Xin chào các vị, tôi là Diệp Noãn".
Ba người này đối với cô mà nói đều là người quen, trừ Trương Uy, Ðiền Uyên cùng Quan Tuấn trong tương lai đều từng cùng cô hợp tác. Ðiền Uyên làm đạo diễn cho vài MV của Diệp Noãn, về phần Quan Tuấn, người này càng cùng cô có quan hệ thân thiết. Lúc ấy, Ðiền Uyên ghét bỏ kỹ thuật diễn của cô nên không quá quan tâm, là Quan Tuân bỏ qua ý kiến của mọi người, giữ cô lại cho vai chính của quảng cáo. Sau đó, cô cùng Quan Tuấn liền trở thành bạn bè, thật sự là vô cùng thân thiết. Kể cả có cùng Quan Tuấn tay trong tay đi dạo phố cũng sẽ không xảy ra chuyện gì xấu, bởi vì anh thật ra là gay. Thời điểm này, quan niệm của mọi người còn cổ hủ, không như sau này, khắp nơi đều có thể bắt gặp hủ nữ, cho nên khi đi lại trên đường, 2 người nhận về nhiều ánh mắt coi thường cùng kì thị. Bất quá, anh là người có năng lực, không ngừng phát triển, không ngừng thăng chức, cuối cùng trở thành tổng giám đốc của hãng trang sức nổi tiếng toàn quốc. Khi đó, Diệp Noãn còn chưa nổi tiếng, vốn dĩ chưa đến lượt cô có cơ hội nhưng chính Quan Tuấn đã giúp cô trở thành người đại diện 2 năm cho mặt hàng này.
Quan Tuấn thực sự chính là quý nhân của cô. Ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng lại ấm áp. Ngay lúc Diệp Noãn quyết định rời khỏi giới giải trí, anh đã kéo tay cô lại cảm khái:" A Noãn, tôi hiểu, đây chính là tình yêu, tình yêu tới thì không ngăn cản nổi."
Diệp Noãn trong lòng có chút xót xa, kỳ thật, ngoài Hạ Xuyên, cô vẫn có những người bạn tốt. Lúc đó ngu ngốc chọn cách tự sát, nếu chết thật, thì bản thân đâu còn cơ hội gặp lại họ lần nữa.
Quan Tuấn nhìn thấy Diệp Noãn liền sửng sốt, quả nhiên là một cô gái xinh đẹp, hiện tại cho nghệ sĩ vào xét tuyển cùng cũng tuyển không ra mấy ai có thể được như vạy. Anh có dự cảm, lựa chọn cô làm nữ chính nhất định sẽ thành công lớn, kể cả là về danh tiếng hay doanh thu.
"Diệp Noãn", Trương Uy nhìn Diệp Noãn cười cười," Hôm nay sắc mặt cô tốt hơn nhiều rồi".
Sắc mặt quả thật tốt lên không ít, hôm trước gặp mặt còn có chút sa sút, hôm nay khuôn mặt trắng trẻo, 2 má đỏ ửng, nhìn qua cảm thấy tràn đầy sức sống.
Hình tượng tốt, Ðiền Uyên âm thầm gật đầu, chỉ là không biết kỹ thuật diễn thế nào. Anh chỉ vào máy quay phim bên cạnh:" Cô đến đây thử xem, nhìn vào máy quay, cười thật vui vẻ."
Đây thật ra là 1 yêu cầu vô cùng đơn giản, nhưng mà kiếp trước Diệp Noãn cũng diễn không xong. Một cô gái đến từ nông thôn, chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, đối với 3 vị giám khảo phỏng vấn cảm thấy vô cùng khẩn trương thì làm sao có thể đứng trước máy quay mà là ra bộ mặt vui vẻ được. Lúc ấy nụ cười của cô muốn bao nhiêu gượng ép liền có bấy nhiêu, Ðiền Uyên nhìn xong, nhíu chân mày thật chặt nói:" Cô ta không được, ngay cả dũng khí đối mặt với máy quay phim cũng không có."
"Chọn cô ấy", Quan Tuấn cũng đáp lại, "Ngoại trừ cô ấy ra, ai tôi cũng thấy chướng mắt". Hai người cứ thế tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
Quay lại hiện tại, loại biểu tình nhỏ này đối với cô mà nói giờ đã không hề có chút khó khãn. Quan Tuấn, Diệp Noãn liếc nhìn anh 1 cái. Lần này, cô sẽ không để anh bị người ta làm khó dễ nữa.
Máy quay phim điều chỉnh góc độ 1 chút, Diệp Noãn đứng trước máy quay nở 1 nụ cười sáng lạn.
"A? Không sai...". Nhìn màn hình, Ðiền Uyên gật gật đầu:" Thử diễn gương mặt khổ sở sầu não xem."
Diệp Noãn nghe vậy đầu tiên liền nhăn mày, sau đó bĩu môi, mày tiếp tục nhíu chặt.
"Chính là cô ấy!", Quan Tuấn vỗ bàn nói.
Trương Uy có chút ngoài ý muốn, nhìn Diệp Noãn, cô gái này vẻ ngoài chất phác, nhưng khi đối mặt với ống kính lại như trở thành 1 người khác, quá tự tin và tự nhiên, khiến anh sinh ra chút nghi vấn.
"Cô ấy trước kia đã từng diễn xuất sao?" Ðiền Uyên hỏi Trương Uy, nhưng hỏi xong lại thấy khả năng không cao. Với dung mạo như vậy, lại có tài diễn xuất thì không có khả năng bị mai một. Vì vậy, anh lại hỏi thêm:" Hay là trước kia đã từng học qua?". Dù thế nào thì với biểu hiện vừa rồi của cô cũng không giống người đầu tiên đối mặt với máy quay.
"Chưa từng diễn xuất qua", Diệp Noãn trả lời:" Thích diễn xuất, nên lén luyện tập."
Hai câu trả lời đều là nói dối, cô đương nhiên đã từng diễn xuất. Năm đó, cô chỉ coi lần phỏng vấn này là một nơi thử việc, cũng chưa từng nghĩ tới việc chính bản thân mình sẽ trở thành 1 diễn viên. Cô cũng không từng lén luyện tập, nhưng ở kiếp trước sau khi ký hợp đồng có đi học diễn xuất chuyên nghiệp. Lần nói dối này, bởi vì cô cảm thấy nếu như nói bản thân chưa từng diễn xuất lại không có học qua thì cũng quá là không thể tin đi.
"Chỉ là lén luyện tập thôi sao?", ánh mắt Ðiền Uyên nhìn cô như 1 thiên tài.
"Chọn cô ấy!'. Lúc nãy nói không ai để ý, Quan Tuấn lại 1 lần nữa nhắc lại:" Cho dù các người có ý kiến cũng vô dụng!"
Ở kiếp trước anh cũng nói như vậy, Diệp Noãn hướng anh lộ ra 1 nụ cười thật tươi.
Ngược lại Ðiền Uyên lười phản ứng:" Ý kiến ý?", lại liếc Quan Tuấn 1 cái:" Tại sao phải có ý kiến?"
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Editor có lời muốn nói: Ðáng lẽ đăng từ hôm qua nhưng nhà mất điện, bao nhiêu chữ đánh 1 tiếng đều mất sạch. Khóc.┗( T﹏T)┛
Bản dịch cũ có lỗi trong tên nhân vật, cụ thể từ giờ sẽ là Ðiền Uyên và Trương Uy.
Cảm ơn bạn @TP_05 đã bình chọn cho truyện nha ('▽'ʃ♡ƪ)
Cầu sao mọi người ơi!!!⭐⭐⭐⭐⭐