Chương 3
9
Khi tôi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, tôi nhìn đồng hồ. Trời đất, thế mà tôi lại ngủ thẳng đến 12 giờ trưa.
Người bên cạnh đã không thấy bóng dáng.
Tôi đột nhiên nghĩ đến một việc rất quan trọng, phải đi kiểm tra ngay. Tôi dùng áo choàng tắm của Trì Viên bọc mình lại rồi vội vàng chạy đến trước gương toilet.
“Tuyệt vờii!”
Trên trán tôi vốn dĩ có một làn sương mờ, bây giờ đã không còn thấy nữa.
Từ nhỏ, tôi đã có thể nhìn thấy trán mình bị bao phủ bởi một tầng sương mù màu đen, cũng chỉ có tôi mới có thể có thể nhìn thấy.
Mà bây giờ, trán tôi trong gương lại trắng nõn bóng loáng.
Số mệnh Thiên Sát Cô Tinh quấy nhiễu tôi hai mươi năm nay, thật sự biến mất rồiiii."
Ôi trời đất thiên địa thánh thần ơi, thật tuyệt làm sao!!!
Đang lúc kích động, ngoài phòng đột nhiên có tiếng bước chân của Trì Viên.
Hắn mang theo bữa sáng đi vào phòng ngủ, vừa vào cửa đã chửi bậy một câu.
“Con mẹ nó, sáng nay sao lại xui xẻo thế không biết."
“ Làm sao vậy…?”
Tôi còn chưa hỏi xong, lời định nói tiếp đã bị tôi nuốt xuống.
Hôm nay Trì Viên mặc trang phục thể thao màu đen, nổi bật lên làn da trắng của hắn, vậy mà trên trán lại xuất hiện một màn sương đen lượn lờ.
Tôi cắn chặt môi, bỗng nhiên lại cảm thấy vô cùng hổ thẹn với tên đàn ông tối hôm qua đã hành hạ tôi đến chết đi sống lại này.
Chúa ơi!
Tôi thật sự không biết vật lộn với hắn một đêm sẽ đem số mệnh Thiên Sát Cô Tinh truyền cho hắn mà......
Hắn sẽ không khắc chết tôi chứ?
Tôi nơm nớp lo sợ, lặng lẽ đứng cách xa hắn một chút.
"Sao lại xui xẻo quá vậy nhỉ?"
Trì Viên khép tay châm thuốc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn đi mua bánh quẩy thì bị mèo hoang cướp mất. Mua sữa đậu nành, bị xương rồng của đứa trẻ bên cạnh đâm thủng.
Không chỉ là hắn xui xẻo, những người hắn tiếp xúc buổi sáng cũng đều không được may mắn.
Ngay cả chó hoang đi ngang qua bên cạnh hắn, cũng phải ngã hai lần.
Tôi càng nghe càng kinh hãi.
Giỏi lắm.
Đó không phải là điều mà tôi đã gặp phải trong hai mươi năm đầu đời sao. Giờ toàn bộ đã chuyển sang cho Trì Viên rồi.
Tôi chột dạ muốn chạy trốn, lại bị Trì Viên túm lấy.
Hắn kéo tôi tới bên giường, ấn tôi ngồi xuống.
Hai tay tôi che ngực, đêm qua điên cuồng như vậy, đến tận bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy đau, từ sáng hôm qua đến giờ tôi chưa có cái gì bỏ vào bụng cả, bụng tôi còn đang biểu tình đây, giờ mà làm thêm một lần nữa là khẳng định tôi sẽ đi gặp ông bà luôn đó.
Tôi chớp mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn.
Hắn cười, "Nhìn bộ dáng sợ hãi của mình xem!”
Cũng may, hắn ta cũng không muốn tiếp tục làm chuyện tối hôm qua nữa. Trì Viên kéo một cái ghế đến trước mặt tôi, đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Tôi muốn cùng em nói chuyện một chút.”
Anh hút một hơi thuốc, "Anh không có người nhà."
Tôi gật đầu, "Tôi cũng không có."
Tôi là Thiên Sát cô tinh đó, làm sao có thể có người nhà chứ. Bố mẹ tôi, đã sớm bị ngôi sao chổi là tôi khắc chết rồi. Nhà tôi cũng phá sản rồi. Họ hàng cũng không ai muốn nhận nuôi đứa sao chổi khắc chết người thân như tôi. Tôi không còn gì cả. Mà tôi cũng không cần người thân.
Hắn phủi tàn thuốc, "Biệt thự này là bất động sản cuối cùng tôi có, nhưng cũng không giữ được bao lâu nữa."
“Ồ."
Tôi gật gật đầu, muốn an ủi hắn, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Vì thế tôi và hắn đều im lặng.
Cho đến khi thuốc lá sắp cháy tới tay, hắn mới dập tắt nó.
“Hoàn cảnh của tôi chính là như vậy, trước mắt những thứ tôi có thể cho em không nhiều lắm. Nhưng nếu như em đồng ý, tôi sẽ chịu trách nhiệm vì chuyện tối hôm qua. Về sau, những gì có thể cho em, tôi đều cho em, sẽ không để cho em phải thiếu cái gì. Cái gì của tôi thì đều là của em."
"Còn nếu như em không muốn, vậy tôi sẽ nghĩ biện pháp bù đắp cho em.
Tôi sửng sốt vài giây.
Tính đi tính lại, cũng không tính đến chuyện hắn sẽ nói với tôi những lời này.
Hôm qua rõ ràng là tôi quyến rũ hắn trước.
Thế mà hắn còn chân thành nói với tôi những lời này.
Chính vì vậy tôi lại càng cảm thấy xấu hổ.
Trong một phút máu xông lên não, tôi quyết định nói tất cả cho hắn biết.
"Từ từ hãy nói đến bồi thường, chuyện đó..." tôi khó khăn nuốt nước bọt. "Sau tối hôm qua, dường như số mệnh Thiên Sát Cô Tinh của tôi đã truyền sang cho anh rồi…”
Trì Viên im lặng không trả lời. Sự im lặng của hắn làm tôi càng cảm thấy hổ thẹn. Tôi lo lắng liếm liếm môi, không biết hắn có định làm lại một lần để trả sự xui xẻo lại cho tôi không nhỉ?
Đang định nói gì đó để phá vỡ bầu không kí ngột ngạt này thì đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào cắt ngang.
“Người đâu rồi, mau ra đây trả tiền đi."
Wow, nhìn đi nhìn đi, số mệnh Thiên Sát Cô Tinh thật sự là không tầm thường, vừa mới chuyển sang một cái liền có con nợ đến đòi tiền ngay. Tôi lén quay sang nhìn Trì Viên, hắn không nhìn tôi, cũng không nói gì.
Đột nhiên hắn đứng dậy đi xuống nhà, tôi cũng vội vàng đuổi theo hắn.
Nhưng khi tôi ra đến cổng biệt thự thì đã bị thu hút bởi một thân hình quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Tiền Độ.
Anh ta đứng cùng đám người đang gào thét ngoài cổng. Khi nhìn thấy tôi mặt anh ta đần ra một chút. Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt hoài nghi xen lẫn kinh ngạc. Nhưng khi nhìn thấy tôi đi chân trần, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi của đàn ông thì gương mặt từ ngạc nhiên chuyển thành tức giận.
“Con mẹ nó cô làm gì ở đây? Cô đang mặc cái gì trên người thế hả? Cởi ra ngay cho tôi!”
Tôi:…
Anh ta có biết mình đang nói gì không thế? Anh ta nghĩ anh ta là bạn trai của tôi thật sao? Lại có thể bày ra vẻ mặt như bắt gian tôi tại trận như vậy.
10
“Hai người đang hẹn hò sao?”
Tôi ôm cánh tay Trì Viên, nhìn về phía Tiền Độ ở đối diện:
"Đúng, sao không?”
Không nghĩ rằng tôi sẽ thẳng thắn thừa nhận như thế, một tràng lời nói sắp được tuôn ra của Tiền Độ đều không thốt ra được.
Khuôn mặt anh ta tái nhợt, tay run run chỉ vào tôi nói:
"Cô..." Lắp bắp một lúc lâu cũng chỉ nói được một chữ này.
Cuối cùng, anh ta cắn răng, "Thế mà tôi lại không nhìn ra cô là loại con gái không biết xấu hổ như thế này."
"Tôi không biết xấu hổ như thế nào? Kể cả tôi không biết xấu hổ đi chăng nữa thì tôi cũng không bao giờ mặt dày gọi người đến để làm bát mỳ cán cho cô bạn gái cũ không cần mình."
Tiền Độ đỏ bừng mặt, như quên cả đòi nợ, vẫn đứng đó lải nhải việc tôi không xứng đáng với anh ta như thế nào.
Tôi nghe đến mức chán ngấy bèn đi vào nhà lấy một cây kem ra ăn, vậy mà anh ta vẫn còn đang nói hăng say.
Xé giấy gói ra, tôi cắn miếng kem to:
"Hôm qua lúc anh gọi tôi chỉ mới vừa ăn được một que kem của anh ấy, anh ồn ào cái gì chứ?"
Tiền Độ: "Ăn kem?”
“Nếu không thì sao?”
Tôi vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn:
"Không thì anh cho là ăn cái gì?"
Tiền Độ bị sặc nước bọt, "Tôi... khụ...khụ…khụ..."
Anh ta lắp bắp nói sang chuyện khác, nhìn về phía Trì Viên, "Anh này, mau trả tiền đi!"
11
Trì Viên đã sớm có sự chuẩn bị rồi.
Khoản nợ chưa trả xong, anh chỉ có thể lấy căn nhà này để trả.
"Trong vòng ba ngày, tôi sẽ dọn đi.”
Tiền Độ có vẻ hài lòng, nhưng khi nhìn đến bàn tay Trì Viên đang khoác lên lưng tôi, lửa giận trong mắt cũng sắp trào cả ra ngoài rồi.
“Không được! Ngày mai phải dọn đi ngay."
Thiếu nợ trả tiền, là điều không thể chối cãi được. Trì Viên đồng ý.
Anh đồng ý với đối phương, chỉ mang theo di ảnh cùng tro cốt của cha mẹ hắn, tất cả những thứ còn lại trong biệt thự, đều sẽ không mang theo.
Và
Đưa tôi đi nữa.
Tiền Độ hừ lạnh một tiếng, dẫn người đi vào kiểm tra tất cả các phòng trong nhà.
Lúc đi ngang qua tôi và Trì Viên, hắn quét mắt nhìn bàn tay Trì Viên đang đặt trên lưng tôi, không vui chen vào giữa chúng tôi, mạnh mẽ đẩy Trì Viên sang một bên.
Nhưng mà, vừa mới đi qua, đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một tiếng quạ già kêu, chúng tôi theo tiếng kêu ngẩng đầu lên - -
Bộp!
Một đống phân chim rơi chuẩn xác vào mặt Tiền Độ.
Phân kia, vốn là muốn rơi vào trên đầu
sao chổi mới mọc Trì Viên.
“A…a…a..a”
Sau vài giây, tiếng hét thất thanh của Tiền Độ mới vang lên. Hắn vội vàng lấy tờ giấy vệ sĩ vừa đưa tới lau mặt, vừa lau vừa ghé vào bồn hoa bên cạnh.
"Ọe…."
Hắn nôn đến tối tăm mặt mũi:
“ Ọe… Mau, mau đi bắt con chim chết tiệt đó về đây cho tao, mau lên. Ọe…”
12
Sau khi nôn đủ rồi, Tiền Độ rửa mặt, rồi theo chúng tôi vào cửa.
Tầng một.
Tầng hai.
Tiền Độ kiểm tra liên tiếp hai gian phòng, chỉ còn lại một căn phòng cuối cùng, hắn vừa đẩy cửa bước vào mặt hắn đã tái mét.
Mặc dù đã qua một đêm, nhưng trong phòng vẫn tràn ngập không khí kiều diễm và ám muội như vừa mới.
Tiền Độ bước nhanh hơn, liếc mắt một cái đã nhìn thấy trên giường giường lộn xộn.
Chăn tùy ý đặt ở góc giường, ga giường nhăn nhúm, quần áo vương vãi đầy đất, có thể tưởng tượng ra đêm qua trong phòng này hai người đã điên cuồng đến mức nào.
Tiền Độ đi tới đi lui trong phòng, càng nhìn mặt hắn càng tái đi.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bên trong, giọng nói không giấu được sự run rẩy,:
"Các ngươi điên rồi, các người thực sự là điên thật rồi. Sao các người dám…”
Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt giống hệt người bị cắm sừng.
“Lâm Khê, cho dù tôi không đồng ý ở bên cô, cô cũng không cần tự chà đạp mình như vậy chứ?”
Hắn kéo tay tôi qua, run rẩy chỉ vào Trì Viên.
"Cô tận mắt nhìn cho kỹ, hắn ta đã đến mức độ này rồi, cô còn đồng ý ở bên hắn ta sao? Cô nói đi, cô làm vậy chỉ để khiến tôi để ý đến cô, khiến tôi tức giận thôi có phải không? Cô có nghĩ đến nếu những chuyện này đã bị tôi biết rồi thì cả đời này cô không thể ở bên tôi được nữa không?”
Sau khi liên tục đưa ra câu hỏi, hắn tức giận nhìn chằm chằm vào mặt tôi, chờ phản ứng tiếp theo của tôi.
Để tôi đoán.
Ở trong lòng Tiền tiểu thiếu gia, phản ứng của tôi bây giờ nên là kéo tay hắn khóc lên, nói chỉ là tôi quá yêu hắn, không chịu nổi lạnh nhạt nên mới phạm sai lầm.
Tôi thở dài, chậm rãi gật đầu, "Tối hôm qua đúng là tôi có hơi xúc động."
Sắc mặt Tiền Độ dễ chịu hơn vài phần. Hắn hắng giọng, như là đang hạ quyết tâm:
“Lâm Khê, chỉ cần sau này em không làm ra chuyện như thế này nữa, anh…”
Không đợi hắn nói xong, tôi kéo cánh tay Trì Viên bên cạnh, nháy mắt mấy cái với hắn.
“Nhưng mà, ở bên anh ấy thật sự rất vui vẻ."
Khi tôi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, tôi nhìn đồng hồ. Trời đất, thế mà tôi lại ngủ thẳng đến 12 giờ trưa.
Người bên cạnh đã không thấy bóng dáng.
Tôi đột nhiên nghĩ đến một việc rất quan trọng, phải đi kiểm tra ngay. Tôi dùng áo choàng tắm của Trì Viên bọc mình lại rồi vội vàng chạy đến trước gương toilet.
“Tuyệt vờii!”
Trên trán tôi vốn dĩ có một làn sương mờ, bây giờ đã không còn thấy nữa.
Từ nhỏ, tôi đã có thể nhìn thấy trán mình bị bao phủ bởi một tầng sương mù màu đen, cũng chỉ có tôi mới có thể có thể nhìn thấy.
Mà bây giờ, trán tôi trong gương lại trắng nõn bóng loáng.
Số mệnh Thiên Sát Cô Tinh quấy nhiễu tôi hai mươi năm nay, thật sự biến mất rồiiii."
Ôi trời đất thiên địa thánh thần ơi, thật tuyệt làm sao!!!
Đang lúc kích động, ngoài phòng đột nhiên có tiếng bước chân của Trì Viên.
Hắn mang theo bữa sáng đi vào phòng ngủ, vừa vào cửa đã chửi bậy một câu.
“Con mẹ nó, sáng nay sao lại xui xẻo thế không biết."
“ Làm sao vậy…?”
Tôi còn chưa hỏi xong, lời định nói tiếp đã bị tôi nuốt xuống.
Hôm nay Trì Viên mặc trang phục thể thao màu đen, nổi bật lên làn da trắng của hắn, vậy mà trên trán lại xuất hiện một màn sương đen lượn lờ.
Tôi cắn chặt môi, bỗng nhiên lại cảm thấy vô cùng hổ thẹn với tên đàn ông tối hôm qua đã hành hạ tôi đến chết đi sống lại này.
Chúa ơi!
Tôi thật sự không biết vật lộn với hắn một đêm sẽ đem số mệnh Thiên Sát Cô Tinh truyền cho hắn mà......
Hắn sẽ không khắc chết tôi chứ?
Tôi nơm nớp lo sợ, lặng lẽ đứng cách xa hắn một chút.
"Sao lại xui xẻo quá vậy nhỉ?"
Trì Viên khép tay châm thuốc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn đi mua bánh quẩy thì bị mèo hoang cướp mất. Mua sữa đậu nành, bị xương rồng của đứa trẻ bên cạnh đâm thủng.
Không chỉ là hắn xui xẻo, những người hắn tiếp xúc buổi sáng cũng đều không được may mắn.
Ngay cả chó hoang đi ngang qua bên cạnh hắn, cũng phải ngã hai lần.
Tôi càng nghe càng kinh hãi.
Giỏi lắm.
Đó không phải là điều mà tôi đã gặp phải trong hai mươi năm đầu đời sao. Giờ toàn bộ đã chuyển sang cho Trì Viên rồi.
Tôi chột dạ muốn chạy trốn, lại bị Trì Viên túm lấy.
Hắn kéo tôi tới bên giường, ấn tôi ngồi xuống.
Hai tay tôi che ngực, đêm qua điên cuồng như vậy, đến tận bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy đau, từ sáng hôm qua đến giờ tôi chưa có cái gì bỏ vào bụng cả, bụng tôi còn đang biểu tình đây, giờ mà làm thêm một lần nữa là khẳng định tôi sẽ đi gặp ông bà luôn đó.
Tôi chớp mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn.
Hắn cười, "Nhìn bộ dáng sợ hãi của mình xem!”
Cũng may, hắn ta cũng không muốn tiếp tục làm chuyện tối hôm qua nữa. Trì Viên kéo một cái ghế đến trước mặt tôi, đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Tôi muốn cùng em nói chuyện một chút.”
Anh hút một hơi thuốc, "Anh không có người nhà."
Tôi gật đầu, "Tôi cũng không có."
Tôi là Thiên Sát cô tinh đó, làm sao có thể có người nhà chứ. Bố mẹ tôi, đã sớm bị ngôi sao chổi là tôi khắc chết rồi. Nhà tôi cũng phá sản rồi. Họ hàng cũng không ai muốn nhận nuôi đứa sao chổi khắc chết người thân như tôi. Tôi không còn gì cả. Mà tôi cũng không cần người thân.
Hắn phủi tàn thuốc, "Biệt thự này là bất động sản cuối cùng tôi có, nhưng cũng không giữ được bao lâu nữa."
“Ồ."
Tôi gật gật đầu, muốn an ủi hắn, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Vì thế tôi và hắn đều im lặng.
Cho đến khi thuốc lá sắp cháy tới tay, hắn mới dập tắt nó.
“Hoàn cảnh của tôi chính là như vậy, trước mắt những thứ tôi có thể cho em không nhiều lắm. Nhưng nếu như em đồng ý, tôi sẽ chịu trách nhiệm vì chuyện tối hôm qua. Về sau, những gì có thể cho em, tôi đều cho em, sẽ không để cho em phải thiếu cái gì. Cái gì của tôi thì đều là của em."
"Còn nếu như em không muốn, vậy tôi sẽ nghĩ biện pháp bù đắp cho em.
Tôi sửng sốt vài giây.
Tính đi tính lại, cũng không tính đến chuyện hắn sẽ nói với tôi những lời này.
Hôm qua rõ ràng là tôi quyến rũ hắn trước.
Thế mà hắn còn chân thành nói với tôi những lời này.
Chính vì vậy tôi lại càng cảm thấy xấu hổ.
Trong một phút máu xông lên não, tôi quyết định nói tất cả cho hắn biết.
"Từ từ hãy nói đến bồi thường, chuyện đó..." tôi khó khăn nuốt nước bọt. "Sau tối hôm qua, dường như số mệnh Thiên Sát Cô Tinh của tôi đã truyền sang cho anh rồi…”
Trì Viên im lặng không trả lời. Sự im lặng của hắn làm tôi càng cảm thấy hổ thẹn. Tôi lo lắng liếm liếm môi, không biết hắn có định làm lại một lần để trả sự xui xẻo lại cho tôi không nhỉ?
Đang định nói gì đó để phá vỡ bầu không kí ngột ngạt này thì đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào cắt ngang.
“Người đâu rồi, mau ra đây trả tiền đi."
Wow, nhìn đi nhìn đi, số mệnh Thiên Sát Cô Tinh thật sự là không tầm thường, vừa mới chuyển sang một cái liền có con nợ đến đòi tiền ngay. Tôi lén quay sang nhìn Trì Viên, hắn không nhìn tôi, cũng không nói gì.
Đột nhiên hắn đứng dậy đi xuống nhà, tôi cũng vội vàng đuổi theo hắn.
Nhưng khi tôi ra đến cổng biệt thự thì đã bị thu hút bởi một thân hình quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Tiền Độ.
Anh ta đứng cùng đám người đang gào thét ngoài cổng. Khi nhìn thấy tôi mặt anh ta đần ra một chút. Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt hoài nghi xen lẫn kinh ngạc. Nhưng khi nhìn thấy tôi đi chân trần, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi của đàn ông thì gương mặt từ ngạc nhiên chuyển thành tức giận.
“Con mẹ nó cô làm gì ở đây? Cô đang mặc cái gì trên người thế hả? Cởi ra ngay cho tôi!”
Tôi:…
Anh ta có biết mình đang nói gì không thế? Anh ta nghĩ anh ta là bạn trai của tôi thật sao? Lại có thể bày ra vẻ mặt như bắt gian tôi tại trận như vậy.
10
“Hai người đang hẹn hò sao?”
Tôi ôm cánh tay Trì Viên, nhìn về phía Tiền Độ ở đối diện:
"Đúng, sao không?”
Không nghĩ rằng tôi sẽ thẳng thắn thừa nhận như thế, một tràng lời nói sắp được tuôn ra của Tiền Độ đều không thốt ra được.
Khuôn mặt anh ta tái nhợt, tay run run chỉ vào tôi nói:
"Cô..." Lắp bắp một lúc lâu cũng chỉ nói được một chữ này.
Cuối cùng, anh ta cắn răng, "Thế mà tôi lại không nhìn ra cô là loại con gái không biết xấu hổ như thế này."
"Tôi không biết xấu hổ như thế nào? Kể cả tôi không biết xấu hổ đi chăng nữa thì tôi cũng không bao giờ mặt dày gọi người đến để làm bát mỳ cán cho cô bạn gái cũ không cần mình."
Tiền Độ đỏ bừng mặt, như quên cả đòi nợ, vẫn đứng đó lải nhải việc tôi không xứng đáng với anh ta như thế nào.
Tôi nghe đến mức chán ngấy bèn đi vào nhà lấy một cây kem ra ăn, vậy mà anh ta vẫn còn đang nói hăng say.
Xé giấy gói ra, tôi cắn miếng kem to:
"Hôm qua lúc anh gọi tôi chỉ mới vừa ăn được một que kem của anh ấy, anh ồn ào cái gì chứ?"
Tiền Độ: "Ăn kem?”
“Nếu không thì sao?”
Tôi vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn:
"Không thì anh cho là ăn cái gì?"
Tiền Độ bị sặc nước bọt, "Tôi... khụ...khụ…khụ..."
Anh ta lắp bắp nói sang chuyện khác, nhìn về phía Trì Viên, "Anh này, mau trả tiền đi!"
11
Trì Viên đã sớm có sự chuẩn bị rồi.
Khoản nợ chưa trả xong, anh chỉ có thể lấy căn nhà này để trả.
"Trong vòng ba ngày, tôi sẽ dọn đi.”
Tiền Độ có vẻ hài lòng, nhưng khi nhìn đến bàn tay Trì Viên đang khoác lên lưng tôi, lửa giận trong mắt cũng sắp trào cả ra ngoài rồi.
“Không được! Ngày mai phải dọn đi ngay."
Thiếu nợ trả tiền, là điều không thể chối cãi được. Trì Viên đồng ý.
Anh đồng ý với đối phương, chỉ mang theo di ảnh cùng tro cốt của cha mẹ hắn, tất cả những thứ còn lại trong biệt thự, đều sẽ không mang theo.
Và
Đưa tôi đi nữa.
Tiền Độ hừ lạnh một tiếng, dẫn người đi vào kiểm tra tất cả các phòng trong nhà.
Lúc đi ngang qua tôi và Trì Viên, hắn quét mắt nhìn bàn tay Trì Viên đang đặt trên lưng tôi, không vui chen vào giữa chúng tôi, mạnh mẽ đẩy Trì Viên sang một bên.
Nhưng mà, vừa mới đi qua, đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một tiếng quạ già kêu, chúng tôi theo tiếng kêu ngẩng đầu lên - -
Bộp!
Một đống phân chim rơi chuẩn xác vào mặt Tiền Độ.
Phân kia, vốn là muốn rơi vào trên đầu
sao chổi mới mọc Trì Viên.
“A…a…a..a”
Sau vài giây, tiếng hét thất thanh của Tiền Độ mới vang lên. Hắn vội vàng lấy tờ giấy vệ sĩ vừa đưa tới lau mặt, vừa lau vừa ghé vào bồn hoa bên cạnh.
"Ọe…."
Hắn nôn đến tối tăm mặt mũi:
“ Ọe… Mau, mau đi bắt con chim chết tiệt đó về đây cho tao, mau lên. Ọe…”
12
Sau khi nôn đủ rồi, Tiền Độ rửa mặt, rồi theo chúng tôi vào cửa.
Tầng một.
Tầng hai.
Tiền Độ kiểm tra liên tiếp hai gian phòng, chỉ còn lại một căn phòng cuối cùng, hắn vừa đẩy cửa bước vào mặt hắn đã tái mét.
Mặc dù đã qua một đêm, nhưng trong phòng vẫn tràn ngập không khí kiều diễm và ám muội như vừa mới.
Tiền Độ bước nhanh hơn, liếc mắt một cái đã nhìn thấy trên giường giường lộn xộn.
Chăn tùy ý đặt ở góc giường, ga giường nhăn nhúm, quần áo vương vãi đầy đất, có thể tưởng tượng ra đêm qua trong phòng này hai người đã điên cuồng đến mức nào.
Tiền Độ đi tới đi lui trong phòng, càng nhìn mặt hắn càng tái đi.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bên trong, giọng nói không giấu được sự run rẩy,:
"Các ngươi điên rồi, các người thực sự là điên thật rồi. Sao các người dám…”
Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt giống hệt người bị cắm sừng.
“Lâm Khê, cho dù tôi không đồng ý ở bên cô, cô cũng không cần tự chà đạp mình như vậy chứ?”
Hắn kéo tay tôi qua, run rẩy chỉ vào Trì Viên.
"Cô tận mắt nhìn cho kỹ, hắn ta đã đến mức độ này rồi, cô còn đồng ý ở bên hắn ta sao? Cô nói đi, cô làm vậy chỉ để khiến tôi để ý đến cô, khiến tôi tức giận thôi có phải không? Cô có nghĩ đến nếu những chuyện này đã bị tôi biết rồi thì cả đời này cô không thể ở bên tôi được nữa không?”
Sau khi liên tục đưa ra câu hỏi, hắn tức giận nhìn chằm chằm vào mặt tôi, chờ phản ứng tiếp theo của tôi.
Để tôi đoán.
Ở trong lòng Tiền tiểu thiếu gia, phản ứng của tôi bây giờ nên là kéo tay hắn khóc lên, nói chỉ là tôi quá yêu hắn, không chịu nổi lạnh nhạt nên mới phạm sai lầm.
Tôi thở dài, chậm rãi gật đầu, "Tối hôm qua đúng là tôi có hơi xúc động."
Sắc mặt Tiền Độ dễ chịu hơn vài phần. Hắn hắng giọng, như là đang hạ quyết tâm:
“Lâm Khê, chỉ cần sau này em không làm ra chuyện như thế này nữa, anh…”
Không đợi hắn nói xong, tôi kéo cánh tay Trì Viên bên cạnh, nháy mắt mấy cái với hắn.
“Nhưng mà, ở bên anh ấy thật sự rất vui vẻ."