Chương : 11
Tường Vi ngồi ở trên giường cố gắng chống đỡ mi mắt đang muốn sụp xuống tận lực muốn ổn định tinh thần để đi đón lão thái gia nhà mình trở về sau khi đã giải quyết yên ổn việc nhà. Bất quá chính là cái này không phải nàng muốn là có thể làm được nha. Tường Vi khổ cực âm thầm gào thét trong lòng: “Mẹ nó, có một sư phụ đã khổ muốn chết giờ lại còn vác thêm một nhị sư phụ đây rõ ràng là giết người không dao”.
Lại nói đến hai tên sư phụ vô lương kia trong lúc nàng khổ cực tìm kiếm đồ vật cần thiết liền bàn bạc rồi vô cùng nhân từ vứt lại một tờ giấy dặn dò nàng. Cái gì mà “Tường Vi con phải chăm chỉ tu luyện không được chểnh mảng sau khi trở về sư phụ sẽ kiểm tra tiến độ của con, đồ đệ của ta không thể là dạng vô dụng được” lại còn cái gì mà “Ta vì sự an toàn của Hoàng sư phụ con mà cần phải cực khổ đi tìm thêm dược liệu để giúp cho hắn không quá mong manh nếu không sẽ bị những thứ ngoài tự nhiên làm tan đi mất”
Tường Vi đọc xong thư liền hừ một tiếng khinh bỉ. Nói thử xem nàng lúc nào chểnh mảng không tu luyện lại còn làm như nàng muốn nhận thêm một sư phụ mà ra vẻ bất đắc dĩ. Ta còn mong các ngươi đi xa xa một chút đúng là không có người nào ra dáng là sư phụ ta cả hừ.
“Tỷ tỷ, lại tiếp tục ngủ? Mau lên một chút nãi nãi sắp về tới nơi rồi”- Vi Hân nói vọng vào nhắc nhở Tường Vi còn đang nghiến răng nghiến lợi ngồi trên giường. Tường Vi giật minh mau chóng vệ sinh một lượt rồi cùng Vi Hân dẫn theo Tiểu Hồng đến đầu thành đón lão thái gia.
Lúc các nàng đến nơi thì đám người của Mộng Lam cũng đã xuất hiện trước đó. Mộng Lam đối với việc các nàng chậm trễ không có phản ứng giống như người dưng. Tường Vi lại cảm thấy thái độ này của hắn thực ra cũng không có gì là không tốt, con người này nhược điểm duy nhất đó là cái tôi quá cao nếu không với thái độ này của hắn nương cùng nàng cũng không đến nỗi khổ như thế này.
Ngược lại hai hài tử của Ngô di nương kia lại tỏ ra khó chịu với việc này. Nữ hài tử tên Mộng Diệp khinh bỉ liếc mắt nói nhỏ: “ Đúng là loại tiện nhân vô giáo dục”. Nam hài tử bên cạnh tên Mộng Lục Quân tuy khó chịu nhưng không có bất kì cử động nào nhục mạ các nàng khi nghe thấy tiểu muội mình nói thế còn có ý nhắc nhở.
Còn Ngô di nương kia cuối cùng bị biếm vào lãnh địa của phủ còn bị cấm túc không được phép bước ra khỏi viện vì vậy lần này cũng không có xuất hiện.
Tường Vi cùng Vi Hân chọn một chỗ cách xa đám người kia một chỗ rồi an tĩnh đứng đó không quan tâm đến Mộng Diệp vẫn đang khinh bỉ liếc nhìn họ. Không lâu sau kiệu của Trần Liên đã về đến thành. Bà vừa nhìn thấy đám người Mộng Lam liền cho dừng kiệu bước xuống. Trần Liên hướng nhi tử của mình giọng nói trách móc nhưng lại chứa đầy yêu thương:
“ Con đến đây làm gì, tùy tiện để mấy nha hoàn cùng nha dịch trong phủ đến đón ta được rồi không thì cũng còn có mấy đứa cháu này. Trong phủ cũng không thiếu việc như vậy.”
Mộng Lam đáp lại nương mình bằng một nụ cười cũng không nói gì thêm. Trần Liên đã quen với thái độ này của con mình cũng chỉ đành thở dài không tiếp tục quở trách hắn. Bà kêu nha dịch khiêng kiệu về trước còn mình thì đi cùng đám người của Mộng Lam. Trên đường đi về phủ đám trẻ vô cùng hiểu chuyện cùng Trần Liên nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Sau khi về đến phủ Trần Liên liền cùng Tường Vi và Vi Hân về thẳng Liên viện. Trần Liên đối với mọi việc trong phủ đều đã biết rõ kể cả chuyện của Ngô Thị cũng không ngoại lệ. Đối với việc này bà đương nhiên biết hai đứa nhỏ này chắc chắn có động tay chỉ là bà cũng tin rằng không có lửa thì làm sao có khói. Nếu không phải Ngô Thị kia ra tay trước thì Hai đứa bé này chắc chắn cũng không động thủ.
Thực ra lần này rời phủ Trần Liên cũng có đoán trước Ngô Thị chắc chắn sẽ không ngồi yên một chỗ vì vậy lúc rời đi cũng vô cùng không yên tâm lại không ngờ đến đứa nhỏ này lại thật có năng lực đem gậy ông đập lưng ông. Đúng là một chuyện đáng mừng.
Về đến Liên viện Trần Liên cũng không có hỏi Tường Vi cùng Vi Hân như thế nào mà xử lí được Ngô Thị trực tiếp ngỏ ý muốn chúng đi học về cầm kì thi họa cùng hài tử nhà Ngô Thị. Người dạy chính là văn trạng nguyên trạng nguyên trẻ tuổi nhất của Ly quốc được gọi là một thiên tài hiếm có vì giao tình với Mộng gia nên đồng ý với Mộng Lam dạy cầm kì thi họa cho con cháu Mộng gia . Chỉ là bà cũng biết tính tình của Mộng Diệp kia vô cùng giống với Ngô Thị chỉ sợ rằng hai đứa nhỏ này không muốn cùng nàng ta học cùng một chỗ. Dù sao tuy ma pháp quan trọng nhưng nếu muốn vào được trường học Huyền Linh- Trường học duy nhất do toàn bộ quốc gia ở nơi này xay dựng thì còn cần cả cầm kì thi họa cũng phải tinh thông.
Tường Vi giật mình nghe đến cái tên Ly quốc mới nhớ ra mình đến thế giới này ngoại trừ một số thứ về quy định năng lực cùng chữ viết ở thời này thì cái gì cũng không biết. Bởi vì lúc nàng xuyên về Tường Vi thật sự mới có 4 tuổi cái gì cũng chưa có học. Lần này là một cơ hội tốt tuy nàng không có cảm tình lắm với Mộng Diệp nhưng cũng không thể vì nàng ta mà vuột mất cơ hội.
Tường Vi liếc mắt qua Vi Hân thấy nàng gật đầu dùng khẩu hình nói: “Muội theo tỷ’’. Nàng cũng gật đầu hướng Trần Liên cười nói:
“Đương nhiên chúng con phải theo ý của nãi nãi rồi”
“Cái con nhỏ này...” Trần Liên gõ đầu Tường Vi đang dở trò trẻ con lại nói: “Vậy các con mau chuẩn bị đi, có thể đi càng sớm càng tốt”
“Chúng con cũng đâu phải chuẩn bị thứ gì đâu nãi nãi. Ngày mai có thể đi được rồi a”
“Cũng không cần con vội vàng như thế người ta cũng không có chạy mất. Nhưng như thế cũng tốt để ta đi báo với phụ thân con một tiếng.” Trần Liên nói xong còn đưa tay ra xoa đầu hai đứ nhỏ mới rời đi.
Trần Liên đi rồi Tường Vi liền quay qua Vi Hân hỏi:
“ Muội nói xem đi học như vậy co phải sẽ phải dậy rất sớm không?”
“ Tỷ thật là... Ngủ nhiều như thế tỷ không có sợ bị biến thành heo sao... Dậy sớm một chút có gì không tốt chứ? Còn rất khỏe nha.”
Tường Vi ấm ức thầm nghĩ Vi Hân đương nhiên không thể hiểu rồi mấy ngày nay nàng chính là thiếu ngủ trầm trọng nha có ngày nào được ngủ đủ giấc sao lưu luyến cũng là chuyện đương nhiên nha. Vi Hân nhìn vẻ mặt phụng phịu của Tường Vi mà cười nói:
“ Mẫu thân muội từng nói thế giới ngoài kia có rất nhiều điều thú vị. Nàng từng kể cho muội ngoài kia có bao nhiêu điều kì thú nàng từng gặp. Nàng muốn kể hết cho muội nghe tất cả. Chỉ là nàng có như thế nào cũng không thể thực hiện được. Lần này chúng ta đi học lại có thể được nghe kể rất nhiều rất nhiều về những thứ ngoài kia tỷ xem có phải rất tuyệt vời không? Sau đó chúng ta có thể rời xa nơi này đi trải nghiệm mọi thứ, nhìn xem thế giới ngoài kia đẹp đẽ như thế nào.”
Tường Vi nhìn Vi Hân kiên cường kìm nén nước mắt miệng mỉm cười nhìn vào lại càng xót xa. Nàng đã trải qua cảm giác tuyệt vọng khi nhìn người mà mình thương yêu nhất mất đi mạng sống, cảm giác ấy đau đớn xé tim gan chỉ hận chính mình tại sao vẫn còn tồn tại. Mà nàng lúc ấy đã 18 tuổi còn cô bé này lúc ấy cũng mới chỉ có 4 tuổi. Nàng ôm lấy Vi Hân vuốt nhẹ tóc nàng nói:
“ Đúng thế chúng ta không chỉ có thể rời xa nơi này mà còn có thể tiến vào Huyền Linh kia học tập để những kẻ khinh bỉ chúng ta nhìn thấy mà ghen tị. Đúng không?”
Vi Hân gục đầu trong lòng Tường Vi nhẹ nhàng gật đầu. Nàng không cần biết lời này là nói dối để trấn an nàng hay là lời nói thật sự chắc chắn nhưng tại lúc này nàng biết nàng đối với tỷ tỷ là tuyệt đối tin tưởng, còn có ỷ lại nữa.
Lại nói đến hai tên sư phụ vô lương kia trong lúc nàng khổ cực tìm kiếm đồ vật cần thiết liền bàn bạc rồi vô cùng nhân từ vứt lại một tờ giấy dặn dò nàng. Cái gì mà “Tường Vi con phải chăm chỉ tu luyện không được chểnh mảng sau khi trở về sư phụ sẽ kiểm tra tiến độ của con, đồ đệ của ta không thể là dạng vô dụng được” lại còn cái gì mà “Ta vì sự an toàn của Hoàng sư phụ con mà cần phải cực khổ đi tìm thêm dược liệu để giúp cho hắn không quá mong manh nếu không sẽ bị những thứ ngoài tự nhiên làm tan đi mất”
Tường Vi đọc xong thư liền hừ một tiếng khinh bỉ. Nói thử xem nàng lúc nào chểnh mảng không tu luyện lại còn làm như nàng muốn nhận thêm một sư phụ mà ra vẻ bất đắc dĩ. Ta còn mong các ngươi đi xa xa một chút đúng là không có người nào ra dáng là sư phụ ta cả hừ.
“Tỷ tỷ, lại tiếp tục ngủ? Mau lên một chút nãi nãi sắp về tới nơi rồi”- Vi Hân nói vọng vào nhắc nhở Tường Vi còn đang nghiến răng nghiến lợi ngồi trên giường. Tường Vi giật minh mau chóng vệ sinh một lượt rồi cùng Vi Hân dẫn theo Tiểu Hồng đến đầu thành đón lão thái gia.
Lúc các nàng đến nơi thì đám người của Mộng Lam cũng đã xuất hiện trước đó. Mộng Lam đối với việc các nàng chậm trễ không có phản ứng giống như người dưng. Tường Vi lại cảm thấy thái độ này của hắn thực ra cũng không có gì là không tốt, con người này nhược điểm duy nhất đó là cái tôi quá cao nếu không với thái độ này của hắn nương cùng nàng cũng không đến nỗi khổ như thế này.
Ngược lại hai hài tử của Ngô di nương kia lại tỏ ra khó chịu với việc này. Nữ hài tử tên Mộng Diệp khinh bỉ liếc mắt nói nhỏ: “ Đúng là loại tiện nhân vô giáo dục”. Nam hài tử bên cạnh tên Mộng Lục Quân tuy khó chịu nhưng không có bất kì cử động nào nhục mạ các nàng khi nghe thấy tiểu muội mình nói thế còn có ý nhắc nhở.
Còn Ngô di nương kia cuối cùng bị biếm vào lãnh địa của phủ còn bị cấm túc không được phép bước ra khỏi viện vì vậy lần này cũng không có xuất hiện.
Tường Vi cùng Vi Hân chọn một chỗ cách xa đám người kia một chỗ rồi an tĩnh đứng đó không quan tâm đến Mộng Diệp vẫn đang khinh bỉ liếc nhìn họ. Không lâu sau kiệu của Trần Liên đã về đến thành. Bà vừa nhìn thấy đám người Mộng Lam liền cho dừng kiệu bước xuống. Trần Liên hướng nhi tử của mình giọng nói trách móc nhưng lại chứa đầy yêu thương:
“ Con đến đây làm gì, tùy tiện để mấy nha hoàn cùng nha dịch trong phủ đến đón ta được rồi không thì cũng còn có mấy đứa cháu này. Trong phủ cũng không thiếu việc như vậy.”
Mộng Lam đáp lại nương mình bằng một nụ cười cũng không nói gì thêm. Trần Liên đã quen với thái độ này của con mình cũng chỉ đành thở dài không tiếp tục quở trách hắn. Bà kêu nha dịch khiêng kiệu về trước còn mình thì đi cùng đám người của Mộng Lam. Trên đường đi về phủ đám trẻ vô cùng hiểu chuyện cùng Trần Liên nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Sau khi về đến phủ Trần Liên liền cùng Tường Vi và Vi Hân về thẳng Liên viện. Trần Liên đối với mọi việc trong phủ đều đã biết rõ kể cả chuyện của Ngô Thị cũng không ngoại lệ. Đối với việc này bà đương nhiên biết hai đứa nhỏ này chắc chắn có động tay chỉ là bà cũng tin rằng không có lửa thì làm sao có khói. Nếu không phải Ngô Thị kia ra tay trước thì Hai đứa bé này chắc chắn cũng không động thủ.
Thực ra lần này rời phủ Trần Liên cũng có đoán trước Ngô Thị chắc chắn sẽ không ngồi yên một chỗ vì vậy lúc rời đi cũng vô cùng không yên tâm lại không ngờ đến đứa nhỏ này lại thật có năng lực đem gậy ông đập lưng ông. Đúng là một chuyện đáng mừng.
Về đến Liên viện Trần Liên cũng không có hỏi Tường Vi cùng Vi Hân như thế nào mà xử lí được Ngô Thị trực tiếp ngỏ ý muốn chúng đi học về cầm kì thi họa cùng hài tử nhà Ngô Thị. Người dạy chính là văn trạng nguyên trạng nguyên trẻ tuổi nhất của Ly quốc được gọi là một thiên tài hiếm có vì giao tình với Mộng gia nên đồng ý với Mộng Lam dạy cầm kì thi họa cho con cháu Mộng gia . Chỉ là bà cũng biết tính tình của Mộng Diệp kia vô cùng giống với Ngô Thị chỉ sợ rằng hai đứa nhỏ này không muốn cùng nàng ta học cùng một chỗ. Dù sao tuy ma pháp quan trọng nhưng nếu muốn vào được trường học Huyền Linh- Trường học duy nhất do toàn bộ quốc gia ở nơi này xay dựng thì còn cần cả cầm kì thi họa cũng phải tinh thông.
Tường Vi giật mình nghe đến cái tên Ly quốc mới nhớ ra mình đến thế giới này ngoại trừ một số thứ về quy định năng lực cùng chữ viết ở thời này thì cái gì cũng không biết. Bởi vì lúc nàng xuyên về Tường Vi thật sự mới có 4 tuổi cái gì cũng chưa có học. Lần này là một cơ hội tốt tuy nàng không có cảm tình lắm với Mộng Diệp nhưng cũng không thể vì nàng ta mà vuột mất cơ hội.
Tường Vi liếc mắt qua Vi Hân thấy nàng gật đầu dùng khẩu hình nói: “Muội theo tỷ’’. Nàng cũng gật đầu hướng Trần Liên cười nói:
“Đương nhiên chúng con phải theo ý của nãi nãi rồi”
“Cái con nhỏ này...” Trần Liên gõ đầu Tường Vi đang dở trò trẻ con lại nói: “Vậy các con mau chuẩn bị đi, có thể đi càng sớm càng tốt”
“Chúng con cũng đâu phải chuẩn bị thứ gì đâu nãi nãi. Ngày mai có thể đi được rồi a”
“Cũng không cần con vội vàng như thế người ta cũng không có chạy mất. Nhưng như thế cũng tốt để ta đi báo với phụ thân con một tiếng.” Trần Liên nói xong còn đưa tay ra xoa đầu hai đứ nhỏ mới rời đi.
Trần Liên đi rồi Tường Vi liền quay qua Vi Hân hỏi:
“ Muội nói xem đi học như vậy co phải sẽ phải dậy rất sớm không?”
“ Tỷ thật là... Ngủ nhiều như thế tỷ không có sợ bị biến thành heo sao... Dậy sớm một chút có gì không tốt chứ? Còn rất khỏe nha.”
Tường Vi ấm ức thầm nghĩ Vi Hân đương nhiên không thể hiểu rồi mấy ngày nay nàng chính là thiếu ngủ trầm trọng nha có ngày nào được ngủ đủ giấc sao lưu luyến cũng là chuyện đương nhiên nha. Vi Hân nhìn vẻ mặt phụng phịu của Tường Vi mà cười nói:
“ Mẫu thân muội từng nói thế giới ngoài kia có rất nhiều điều thú vị. Nàng từng kể cho muội ngoài kia có bao nhiêu điều kì thú nàng từng gặp. Nàng muốn kể hết cho muội nghe tất cả. Chỉ là nàng có như thế nào cũng không thể thực hiện được. Lần này chúng ta đi học lại có thể được nghe kể rất nhiều rất nhiều về những thứ ngoài kia tỷ xem có phải rất tuyệt vời không? Sau đó chúng ta có thể rời xa nơi này đi trải nghiệm mọi thứ, nhìn xem thế giới ngoài kia đẹp đẽ như thế nào.”
Tường Vi nhìn Vi Hân kiên cường kìm nén nước mắt miệng mỉm cười nhìn vào lại càng xót xa. Nàng đã trải qua cảm giác tuyệt vọng khi nhìn người mà mình thương yêu nhất mất đi mạng sống, cảm giác ấy đau đớn xé tim gan chỉ hận chính mình tại sao vẫn còn tồn tại. Mà nàng lúc ấy đã 18 tuổi còn cô bé này lúc ấy cũng mới chỉ có 4 tuổi. Nàng ôm lấy Vi Hân vuốt nhẹ tóc nàng nói:
“ Đúng thế chúng ta không chỉ có thể rời xa nơi này mà còn có thể tiến vào Huyền Linh kia học tập để những kẻ khinh bỉ chúng ta nhìn thấy mà ghen tị. Đúng không?”
Vi Hân gục đầu trong lòng Tường Vi nhẹ nhàng gật đầu. Nàng không cần biết lời này là nói dối để trấn an nàng hay là lời nói thật sự chắc chắn nhưng tại lúc này nàng biết nàng đối với tỷ tỷ là tuyệt đối tin tưởng, còn có ỷ lại nữa.