Chương : 8
Vi Hân đã mê mang được gần hai ngày. Lần trước kiểm tra thái y cũng có nói rằng do thiếu dinh dưỡng mà cơ thể suy nhược cần phải liên tục bổ sung thuốc bổ ngoài cháo và nước uống. Trần Liên trong mấy ngày nay cũng cực ki lo lắng liền thường xuyên gây khó dễ cho Ngô di nương.
Tường Vi có lí do gì để cản mới gây khó dễ thôi còn chưa có đủ. Nàng cũng biết Trần Liên rất coi trọng gia đình dù cho Vi Hân chỉ là con của một nha hoàn thông phòng bà cũng rất quan tâm. Sự việc này xảy ra cũng là vì trong thời gian qua bà dồn hết tâm chí vào việc tìm hai mẹ con nàng.
Nàng nâng đầu Vi Hân dậy đem hết một bát nhân sâm bón cho nàng. Vi Hân cũng đã có chút tri thức thấy vật đắng liền cự tuyệt bất quá không thắng nổi tỷ tỷ nàng.
Xong xuôi Tường Vi viết một lá thư ngắn gắn vào bồ câu gửi cho nương để bà có thể yên tâm. Bồ câu vừa bay đi Trần Liên liền đẩy cửa bước vào gương mặt vô cùng khẩn trương. Hỏi ra Tường Vi mới biết bà nhận được tin tỷ tỷ bà bị tai nạn trong lúc mang thai không biết mang thai.
Bà thực lòng muốn trở về lại lo lắng hai đứa cháu bị ả di nương kia hãm hại lòng lại không yên. Tường Vi có khuyên bà mau về chỉ là Trần Liên vẫn không nỡ. Cuối cùng bà bèn để lại cho Tường Vi một chiếc bông tai nhỏ. Bông tai nhỏ vô cùng đơn giản lại có màu đỏ nhàn nhạt. Khi chạm vào lại không thể xác định làm bằng chất liệu gì.
“Đây là hoa tai được làm từ hỏa hệ ma pháp. Màu của hoa tai rất nhạt có lẽ mới là linh sư tiền kì vật này mới có cấp một. Cơ mà nó có khả năng truyền đạt thông tin. Chỉ là sẽ bị ngắt quãng không rõ nha”-Hoàng Thiên giải thích. Mấy cái thứ đồ này ông không lạ trong không gian chi giới ông có cả rổ thống lĩnh còn để mốc lên.
Nghe sư phụ giảng giải Tường Vi liền đưa tay nhận lấy tuy là vật này không có cần thiết nhưng cũng có thể tránh cho Trần Liên lo lắng. Trần Liên thấy nàng nhận liền yên tâm thu xếp đồ đạc rời phủ ngay trong đêm.
Tường Vi nhìn Vi Hân vẫn đang trong cơn mê mang trong đầu bỗng nhiên muốn dò xem muội muội này có phải một ma pháp sư hay không, đứa trẻ nay do thân phận nương thấp kém lần kiểm tra của Mộng gia cũng không có quyền tham gia.
Tinh lực theo ý nghĩ của Tường Vi mà tiến vào trong cơ thể gầy gò của cô bé. Tinh lực di chuyển nhè nhẹ dò xét khí mạch cùng đan điền của Vi Hân. Trong khí mạch của cô bé có tinh lực nhưng khí mạch không quá rộng chỉ vào mức trung trong đan điền cũng không hề có linh châu. Chỉ là đối với một người như thế đã là may mắn.
Tường Vi thỏa mãn thu lại tinh thần lực dù sao việc xem hệ ma pháp cũng phải là người ta tự nguyện mới được chờ nàng tỉnh lại rồi tính tiếp. Đạt được nguyện vọng Tường Vi liền lười biếng nằm xuống giường bên cạnh giường Vi Hân rồi thiếp đi.
Sáng hôm sau mặt trời vừa mới ló ánh nắng còn chưa đến mặt Tường Vi đã bị lay cho tỉnh. Nhăn mặt vài cái Tường Vi mới mở được mắt ra. Không mở ra thì thôi vừa mở ra đã hết hồn. Cô nương Vi Hân à cô cũng là tiểu thư khuê các sáng ngày ra đã muốn dọa chết tỉ tỉ rồi.
Vi Hân đem bản mặt của mình lui lại nhìn Tường Vi vuốt ngực vài cái mà cười cười. Cái này có phải là thừa nhận là cố tình không chứ. Tường Vi thở dài lại bất giác cũng cười.
“Tỉ tỉ, tỉ đi lâu quá có phải quên muội rồi không”- Vi Hân đang cười đột nhiên lại nghĩ đến ngày trước mà nức nở. Tường Vi cuống quýt đưa cánh tay nho nhỏ ra với lấy ôm muội muội vào lòng nói: “Con bé ngốc, khóc gì chứ. Không phải tỉ có quay lại sao. Muội còn khóc tỉ cũng khóc bây giờ”.
Vi Hân nghe thế cũng không tiếp tục khóc thân hình Tường Vi tuy nhỏ lại có thể vừa vặn để Vi Hân mà ôm trong lòng. Đứa trẻ này thật khiến người ta xót xa. Vi Hân dụi dụi đầu trong lòng nàng im lặng một lúc lại ngẩng đầu lên hướng nàng hỏi: “Tỉ tỉ, vậy nương đâu?”.
Tường Vi biết nàng từ lâu đã coi Vân Ca như mẹ ruột nhưng thông tin tránh được rò rỉ đến đâu được thì vẫn nên tránh liền nói rằng lần đó bị người đuổi giết hai mẹ con nàng liền chia nhau chạy để đánh lạc hướng cuối cùng lại bị lạc nhau. Việc này không chỉ giấu Vi Hân mà ngay cả Trần Liên nàng cũng chưa nói cho bà biết.
Hai tỉ muội cùng nhau nói đủ thứ chuyện đến cơm cũng quên đụng đến. Đến lúc nhớ ra Tường Vi mới bảo nha hoàn chuẩn bị cơm canh, nàng không sao chỉ có Tiểu Hân vừa mới tỉnh cũng không nên nhịn ăn. Cơm còn chưa có mang lên lại có khách đến. Nha hoàn Tiểu Hồng được nãi nãi phái ở lại vô cùng không muốn để cho tiểu thư nhà mình gặp mặt mụ kia chỉ là chủ tử đã ra lệnh nàng còn có thể không nghe.
Tường Vi đương nhiên biết nàng lo lắng gì chỉ là Ngô di nương cũng đã là phu nhân của Mông gia còn không có cách khiến nàng đồng ý sao. Sớm hay muộn đều phải cho bà ta vào để bà ta vào sơm một chút diễn trò cũng không có gì là không tốt.
Tiểu Hồng ra ngoải mời Ngô Thị vào. Ngô di nương mặt tràn đây kiêu ngạo tiến vào liếc nhìn hai đứa trẻ trước mặt đáy mắt liền nổi lên tia độc ác. Bất quá bà ta từ di nương tiến lên thành phu nhân còn cần nói đến thủ đoạn như thế nào sao? Ngô Thị cười cười. Tường Vi cùng Vi Hân cũng cười. Các nàng quỳ xuống hành lễ lại một tiếng hai tiếng gọi di nương.
Ngô Thi một bản mặt cười không biến đổi trong lòng lại muốn đem hai đứa trẻ trước mặt chặt ra cho chó ăn. Bà ta dịu dàng bảo hai nàng không cần đa lễ đứng lên sau đó cũng tự mình ngồi xuống. Lại giống như tiền bối yêu thương hỏi han Tường Vi lại quay ra bảo với Vi Hân rằng mình đã xử lí bà mụ đó. Hai cô bé đều vì hoàn cảnh được rèn luyện rất sắc sảo đối đáp cũng giống như tin tưởng bà ta tuyệt đối.
Ngô Thị cũng biết hai đứa bé này thông minh nhưng bà ta không chỉ là người lão luyện còn là ma pháp sư hai đứa trẻ này còn đấu không nổi? Bà ta tự tin muốn nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình. Thấy trà trong cốc đã vơi đi bà ta liền với lấy ấm tự tay rót trà. Trong lòng Tường Vi cười lạnh. Một người kiêu ngạo như bà ta tự đi rót trà cho người khác còn là người mình hận nếu nói là không có âm mưu còn lâu nàng mới tin.
Tường Vi quan sát một phen liền nhìn thấy có vào bột trắng rơi vào cốc nàng lúc bà ta đang rót trà. Nàng quay qua phía Vi Hân ra hiệu bảo nàng không được uống lại nhanh tay ném cho nàng một miếng xốp đệm phía dưới bàn. Vi Hân thông minh đương nhiên biết nước trà có vấn đề chỉ là có hay không cũng phải uống liền đem miếng xốp này giữ trong tay áo. Tường Vi xong liền quay lại nhìn Ngô Thị đang đem trà rót vào chén của bà ta.
Đem mọi chuyện làm xong xuôi bà ta thoải mái buông ấm trà xuống lại nhìn hai đứa trẻ thúc dục. Vi Hân mỉm cười vâng ạ một tiếng liềng đem chén trà uống hết sạch. Ngô Thị chăm chú nhìn nàng biểu hiện cực kì thoải mái lại không ai chú ý đến có người đang lén đổi hai chén trà với nhau. Tường Vi sử dụng lôi hệ vô cùng thanh thục mà hoán đổi chén trà.
Vi Hân cũng đã “uống xong trà” Ngô Thị liền dời tầm mắt sang phía Tường Vi. Tường Vi cũng không có phụ lòng đem trà uống hết. Vi Hân bên cạnh nhìn có thể thấy rõ Tường Vi thực sự có uống trà thì vô cùng lo lắng bất quá cuộc nói chuyện vừa rồi nàng cũng biết tỉ tỉ không có đơn giản làm việc gì ắt có lí do.
Thấy cả hai đứa trẻ đều đã uống xong Ngô Thị cũng thỏa mãn nhấp một ngụm lại lấy lí do trong nhà còn nhiều việc liền rời đi. Đợi sau khi Ngô Thị đi Vi Hân mới lo lắng nhìn đến Tường Vi định mở miệng lại bị nàng ra hiệu cho ngừng lại. Được rồi dù sao nàng cũng phải tin tưởng tỉ tỉ nàng làm việc chắc chắn có đạo lí nàng đã không muốn nói mình cũng không tiếp tục hỏi.
Tường Vi có lí do gì để cản mới gây khó dễ thôi còn chưa có đủ. Nàng cũng biết Trần Liên rất coi trọng gia đình dù cho Vi Hân chỉ là con của một nha hoàn thông phòng bà cũng rất quan tâm. Sự việc này xảy ra cũng là vì trong thời gian qua bà dồn hết tâm chí vào việc tìm hai mẹ con nàng.
Nàng nâng đầu Vi Hân dậy đem hết một bát nhân sâm bón cho nàng. Vi Hân cũng đã có chút tri thức thấy vật đắng liền cự tuyệt bất quá không thắng nổi tỷ tỷ nàng.
Xong xuôi Tường Vi viết một lá thư ngắn gắn vào bồ câu gửi cho nương để bà có thể yên tâm. Bồ câu vừa bay đi Trần Liên liền đẩy cửa bước vào gương mặt vô cùng khẩn trương. Hỏi ra Tường Vi mới biết bà nhận được tin tỷ tỷ bà bị tai nạn trong lúc mang thai không biết mang thai.
Bà thực lòng muốn trở về lại lo lắng hai đứa cháu bị ả di nương kia hãm hại lòng lại không yên. Tường Vi có khuyên bà mau về chỉ là Trần Liên vẫn không nỡ. Cuối cùng bà bèn để lại cho Tường Vi một chiếc bông tai nhỏ. Bông tai nhỏ vô cùng đơn giản lại có màu đỏ nhàn nhạt. Khi chạm vào lại không thể xác định làm bằng chất liệu gì.
“Đây là hoa tai được làm từ hỏa hệ ma pháp. Màu của hoa tai rất nhạt có lẽ mới là linh sư tiền kì vật này mới có cấp một. Cơ mà nó có khả năng truyền đạt thông tin. Chỉ là sẽ bị ngắt quãng không rõ nha”-Hoàng Thiên giải thích. Mấy cái thứ đồ này ông không lạ trong không gian chi giới ông có cả rổ thống lĩnh còn để mốc lên.
Nghe sư phụ giảng giải Tường Vi liền đưa tay nhận lấy tuy là vật này không có cần thiết nhưng cũng có thể tránh cho Trần Liên lo lắng. Trần Liên thấy nàng nhận liền yên tâm thu xếp đồ đạc rời phủ ngay trong đêm.
Tường Vi nhìn Vi Hân vẫn đang trong cơn mê mang trong đầu bỗng nhiên muốn dò xem muội muội này có phải một ma pháp sư hay không, đứa trẻ nay do thân phận nương thấp kém lần kiểm tra của Mộng gia cũng không có quyền tham gia.
Tinh lực theo ý nghĩ của Tường Vi mà tiến vào trong cơ thể gầy gò của cô bé. Tinh lực di chuyển nhè nhẹ dò xét khí mạch cùng đan điền của Vi Hân. Trong khí mạch của cô bé có tinh lực nhưng khí mạch không quá rộng chỉ vào mức trung trong đan điền cũng không hề có linh châu. Chỉ là đối với một người như thế đã là may mắn.
Tường Vi thỏa mãn thu lại tinh thần lực dù sao việc xem hệ ma pháp cũng phải là người ta tự nguyện mới được chờ nàng tỉnh lại rồi tính tiếp. Đạt được nguyện vọng Tường Vi liền lười biếng nằm xuống giường bên cạnh giường Vi Hân rồi thiếp đi.
Sáng hôm sau mặt trời vừa mới ló ánh nắng còn chưa đến mặt Tường Vi đã bị lay cho tỉnh. Nhăn mặt vài cái Tường Vi mới mở được mắt ra. Không mở ra thì thôi vừa mở ra đã hết hồn. Cô nương Vi Hân à cô cũng là tiểu thư khuê các sáng ngày ra đã muốn dọa chết tỉ tỉ rồi.
Vi Hân đem bản mặt của mình lui lại nhìn Tường Vi vuốt ngực vài cái mà cười cười. Cái này có phải là thừa nhận là cố tình không chứ. Tường Vi thở dài lại bất giác cũng cười.
“Tỉ tỉ, tỉ đi lâu quá có phải quên muội rồi không”- Vi Hân đang cười đột nhiên lại nghĩ đến ngày trước mà nức nở. Tường Vi cuống quýt đưa cánh tay nho nhỏ ra với lấy ôm muội muội vào lòng nói: “Con bé ngốc, khóc gì chứ. Không phải tỉ có quay lại sao. Muội còn khóc tỉ cũng khóc bây giờ”.
Vi Hân nghe thế cũng không tiếp tục khóc thân hình Tường Vi tuy nhỏ lại có thể vừa vặn để Vi Hân mà ôm trong lòng. Đứa trẻ này thật khiến người ta xót xa. Vi Hân dụi dụi đầu trong lòng nàng im lặng một lúc lại ngẩng đầu lên hướng nàng hỏi: “Tỉ tỉ, vậy nương đâu?”.
Tường Vi biết nàng từ lâu đã coi Vân Ca như mẹ ruột nhưng thông tin tránh được rò rỉ đến đâu được thì vẫn nên tránh liền nói rằng lần đó bị người đuổi giết hai mẹ con nàng liền chia nhau chạy để đánh lạc hướng cuối cùng lại bị lạc nhau. Việc này không chỉ giấu Vi Hân mà ngay cả Trần Liên nàng cũng chưa nói cho bà biết.
Hai tỉ muội cùng nhau nói đủ thứ chuyện đến cơm cũng quên đụng đến. Đến lúc nhớ ra Tường Vi mới bảo nha hoàn chuẩn bị cơm canh, nàng không sao chỉ có Tiểu Hân vừa mới tỉnh cũng không nên nhịn ăn. Cơm còn chưa có mang lên lại có khách đến. Nha hoàn Tiểu Hồng được nãi nãi phái ở lại vô cùng không muốn để cho tiểu thư nhà mình gặp mặt mụ kia chỉ là chủ tử đã ra lệnh nàng còn có thể không nghe.
Tường Vi đương nhiên biết nàng lo lắng gì chỉ là Ngô di nương cũng đã là phu nhân của Mông gia còn không có cách khiến nàng đồng ý sao. Sớm hay muộn đều phải cho bà ta vào để bà ta vào sơm một chút diễn trò cũng không có gì là không tốt.
Tiểu Hồng ra ngoải mời Ngô Thị vào. Ngô di nương mặt tràn đây kiêu ngạo tiến vào liếc nhìn hai đứa trẻ trước mặt đáy mắt liền nổi lên tia độc ác. Bất quá bà ta từ di nương tiến lên thành phu nhân còn cần nói đến thủ đoạn như thế nào sao? Ngô Thị cười cười. Tường Vi cùng Vi Hân cũng cười. Các nàng quỳ xuống hành lễ lại một tiếng hai tiếng gọi di nương.
Ngô Thi một bản mặt cười không biến đổi trong lòng lại muốn đem hai đứa trẻ trước mặt chặt ra cho chó ăn. Bà ta dịu dàng bảo hai nàng không cần đa lễ đứng lên sau đó cũng tự mình ngồi xuống. Lại giống như tiền bối yêu thương hỏi han Tường Vi lại quay ra bảo với Vi Hân rằng mình đã xử lí bà mụ đó. Hai cô bé đều vì hoàn cảnh được rèn luyện rất sắc sảo đối đáp cũng giống như tin tưởng bà ta tuyệt đối.
Ngô Thị cũng biết hai đứa bé này thông minh nhưng bà ta không chỉ là người lão luyện còn là ma pháp sư hai đứa trẻ này còn đấu không nổi? Bà ta tự tin muốn nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình. Thấy trà trong cốc đã vơi đi bà ta liền với lấy ấm tự tay rót trà. Trong lòng Tường Vi cười lạnh. Một người kiêu ngạo như bà ta tự đi rót trà cho người khác còn là người mình hận nếu nói là không có âm mưu còn lâu nàng mới tin.
Tường Vi quan sát một phen liền nhìn thấy có vào bột trắng rơi vào cốc nàng lúc bà ta đang rót trà. Nàng quay qua phía Vi Hân ra hiệu bảo nàng không được uống lại nhanh tay ném cho nàng một miếng xốp đệm phía dưới bàn. Vi Hân thông minh đương nhiên biết nước trà có vấn đề chỉ là có hay không cũng phải uống liền đem miếng xốp này giữ trong tay áo. Tường Vi xong liền quay lại nhìn Ngô Thị đang đem trà rót vào chén của bà ta.
Đem mọi chuyện làm xong xuôi bà ta thoải mái buông ấm trà xuống lại nhìn hai đứa trẻ thúc dục. Vi Hân mỉm cười vâng ạ một tiếng liềng đem chén trà uống hết sạch. Ngô Thị chăm chú nhìn nàng biểu hiện cực kì thoải mái lại không ai chú ý đến có người đang lén đổi hai chén trà với nhau. Tường Vi sử dụng lôi hệ vô cùng thanh thục mà hoán đổi chén trà.
Vi Hân cũng đã “uống xong trà” Ngô Thị liền dời tầm mắt sang phía Tường Vi. Tường Vi cũng không có phụ lòng đem trà uống hết. Vi Hân bên cạnh nhìn có thể thấy rõ Tường Vi thực sự có uống trà thì vô cùng lo lắng bất quá cuộc nói chuyện vừa rồi nàng cũng biết tỉ tỉ không có đơn giản làm việc gì ắt có lí do.
Thấy cả hai đứa trẻ đều đã uống xong Ngô Thị cũng thỏa mãn nhấp một ngụm lại lấy lí do trong nhà còn nhiều việc liền rời đi. Đợi sau khi Ngô Thị đi Vi Hân mới lo lắng nhìn đến Tường Vi định mở miệng lại bị nàng ra hiệu cho ngừng lại. Được rồi dù sao nàng cũng phải tin tưởng tỉ tỉ nàng làm việc chắc chắn có đạo lí nàng đã không muốn nói mình cũng không tiếp tục hỏi.