Chương 6
51.
Tôi về nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Hai ngày này, định vị của Đổng Minh vẫn luôn hiển thị ở nhà.
Xem ra hắn không dám đến bệnh viện.
Nhưng dù sao hắn cũng là bác sĩ, vợ hắn - Trần Hương trước kia cũng là hộ sĩ, hẳn là có thể tự xử lý vết thương.
Hai ngày này, cảnh sát công bố nhiều thông báo về người mất tích.
Ngoài th.i th.ể của người phụ nữ điên, còn tìm thấy 6 nạn nhân khác.
Tôi biết những nạn nhân đó đều bị chia năm xẻ bảy, chôn trong những ngôi mộ riêng biệt.
Tìm được sáu người này, có lẽ phải nhờ những dấu vết còn sót lại kết hợp với việc thẩm vấn An Tông.
Hiệu suất làm việc thật đáng kinh ngạc.
Tôi nhớ tới đôi mắt đỏ ngầu đầy tia má.u của anh trai…
Sau đó lại bật cười.
52.
Tôi cũng không nhàn rỗi, đăng một bài lên diễn đàn suy luận.
[Giả sử bạn là thế hệ sau của một gia đình giàu có nhưng mắc chứng rối loạn nhân cách.]
[Sau khi cha mẹ ly dị, bạn có một người mẹ kế rất ghê gớm.]
[Bà ta khác xa người mẹ ruột hiền hậu, dịu dàng của bạn, bà ta có thể kiểm soát cha bạn đến ch.ết, nắm giữ mọi quyền uy trong nhà.]
[Mặt khác, bà ta quản chế bạn gắt gao, chỉ vì vài vấn đề nhỏ cũng bị mắng xối xả.]
[Bà ta thậm chí còn ra tay đánh bạn.]
[Cuối cùng, bạn thi đậu một trường đại học danh giá, mẹ kế sắp xếp cho bạn đi du học.]
[Những năm tháng ở nước ngoài là quãng thời gian hạnh phúc nhất của bạn. Bạn cảm thấy như được hít thở bầu không khí tự do.]
[Hiểu biết càng nhiều, bạn càng hận bà ta, hận bà ta vì đã chi phối cả tuổi thơ của bản thân.]
[Bà ta có tư cách gì mà sắp xếp cuộc đời bạn…]
[Sau khi về nước, bạn thành bác sĩ, kết hôn với người vợ đảm đang, có một cô con gái đáng yêu.]
[Mẹ kế lại nói: Cuối cùng cũng không uổng công bạn kêu bà ta một tiếng ‘mẹ’].
[Nhưng người bạn hận nhất chính là đối phương]
[Bà ta không biết, bạn vẫn luôn muốn gi.ết ả.]
[Bạn dốc lòng nghiên cứu thủ đoạn phạm tội, nghiên cứu phương pháp, thậm chí tìm được một người thầy.]
[Bạn học được phương pháp gây án, hơn nữa nâng cấp hơn nhiều.]
[Ban ngày bạn là bác sĩ được tín nhiệm ở bệnh viện, buổi tối lại chạy đến nhà tang lễ bỏ hoang để hành nghề cùng thầy.]
[Lúc mới bắt đầu chỉ là trợ thủ giúp đỡ.]
[Sau đó, bạn bắt đầu tự lựa chọn con mồi.]
[Muốn lặp lại những ‘tác phẩm’ của thầy nhiều năm về trước.]
[Nhưng bị đối phương cự tuyệt.]
[Bạn dần mất kiên nhẫn.]
[Hắn ở trong lòng bạn cũng không còn thần thánh đến mức như vậy nữa.]
[Có lẽ vì đối phương dần xuất hiện những dấu hiệu lão hóa của tuổi già.]
[Hoặc có lẽ hắn không nỡ gi.ết người phụ nữ điên kia.]
[Thậm chí trước khi ch.ết, hắn gắng sức bò vào vườn nhưng vẫn không được như ý muốn.]
[Bạn tưởng mình sẽ không mắc phải những sai lầm như thế.]
[Hắn ta đã ch.ết, bạn muốn mở ra một kỷ nguyên gi.ết chóc mới của chính mình.]
53.
Hai ngày qua, diễn đàn khá yên tĩnh vì không có sự góp mặt của ID Theo Đuổi Ánh Sáng và ID Người Tốt Cả Đời Bình An, Tieba cũng rất sạch sẽ.
Thế nhưng tôi lại nhận được rất nhiều lời chỉ trích dưới bài đăng của mình.
ID Thị Trấn Conan: [Thần kinh à? Đây là lý do để gi.ết người?]
ID Đại Bàng Vàng: [Buồn cười, công nghệ truy tìm dấu vết hiện giờ có lạc hậu như trước kia nữa đâu? Chỉ cần cảnh sát công bố danh sách nạn nhân, tôi xem hắn còn trốn được bao lâu?]
ID Mèo Vàng Rất Nặng: [Chuẩn bị tiếp chiêu, tôi cá hắn sẽ bị bắt trong năm nay.]
ID Bác Sĩ Nam Khoa: [Nói thật, tôi cảm thấy những đặc điểm đó khá giống một người đồng nghiệp của mình.]
ID Thị Trấn Nhỏ Conan: [Ngày mai bác sĩ đi làm, nhìn xem tên nào sợ đến mức run rẩy tiểu cả ra quần thì chính là hắn, ha ha ha.]
[....]
Tôi biết hắn đang xem.
Chẳng qua hiện giờ hắn xem dám lên tiếng.
Vì thế, tôi càng cố ý khiêu khích.
ID Người Phác Họa Tội Phạm: [Hắn cho rằng bản thân đang thay trời hành đạo, coi mình là tiêu chuẩn của đạo đức.]
ID Bác Sĩ Nam Khoa: [Không phải chứ? Tội phạm gi.ết người làm gì có tiêu chuẩn? Cho dù có thì cũng không người nào lấy sự biến thái đó để làm tiêu chuẩn.]
ID Thị Trấn Conan: [Tôi không phải nền tảng X đâu, lúc thảo luận thì bớt cường điệu đi.]
[....]
Tôi cúi đầu cười.
54.
Mấy ngày sau, phỏng chừng vết thương trên người Đổng Minh đã đỡ, tôi đến thẳng nhà hắn.
Gia đình Đổng Minh sống trong một biệt thự đơn lập ở phía Tây, vợ anh ta - Trần Hương vừa bế con gái về.
Tôi nói mình là y tá mới đến, còn đưa cho cô ta xem giấy chứng nhận giả.
Trần Hương không thèm nhìn giấy chứng nhận, chỉ liếc mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
Biểu cảm trên mặt có chút kỳ lạ.
“Vào đi.” Cô ta nói.
Đến tầng hai, cô ta đưa con cho bảo mẫu, đi vào trước.
Tôi nghe thấy giọng đối phương nói: “Y tá mới đến rồi.”
Đổng Minh không nói gì.
Sau đó, tôi cứ thế bước vào.
Đổng Minh giật mình bật dậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm tôi.
Trần Hương nói: “Anh cử động nhẹ thôi...”
“Đi ra ngoài.” Đổng Minh quát.
55.
Trần Hương ngoan ngoãn nghe lời, không dám ở lại quấy rầy.
Tôi tiện tay đóng cửa lại, quan sát quanh phòng.
“Chắc anh thấy khá hơn rồi nhỉ?”
Hắn mím môi, rút s/úng từ dưới gối ra, kéo chốt an toàn, chĩa thẳng vào tôi.
Tôi cười: “Lại còn tàng trữ v.ũ kh.í trái phép à? Nhưng tình huống hiện tại, anh định thu dọn hiện trường bằng cách nào?”
Hắn nghiến răng: “Tôi sẽ gi.ết cô.”
Tôi: “Xem ra là tôi đánh giá cao anh rồi, những việc anh làm chắc hẳn gia đình vẫn chưa biết?”
Họ không biết hắn thường ngày vẫn ngụy trang thành một bác sĩ có trách nhiệm, sinh hoạt hàng ngày cùng một kẻ như vậy, liệu có cảm giác gì?
Vừa cứu người, cũng có thể gi.ết người.
Có lẽ hắn cảm thấy rất thỏa mãn, bởi vì mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của bản thân.
Giây tiếp theo, hắn bóp cò.
56.
Ba tiếng sú/ng vang lên trong phòng.
Người bên ngoài không nghe thấy.
Tôi mở cửa, Trần Hương thấy tôi vẫn còn lành lặn bước ra, cô ta hoảng sợ, vội chạy vào phòng.
Tôi giữ chặt cô ta lại, ấn mạnh lên tường.
Trần Hương hét lớn: “Chồng! Chồng cứu em!”
Đổng Minh lê cơ thể bị thương ra ngoài, dùng s/úng chĩa vào tôi: “Thả cô ấy ra!”
Tôi chẳng thèm để ý, nhẹ nhàng xoa nắn mặt Trần Hương.
“Chồng cô ở bên ngoài gi.ết người, xong xuôi lại về ngủ cùng cô, cô có cảm thấy kích thích không?”
Đổng Minh phẫn nộ nhìn tôi: “A Hương! Đừng nghe cô ta nói bậy! Cô ta bị điên!”
Tôi bật cười: “Chẳng lẽ cô thực sự không biết sao?”
Trần Hương suy sụp, che kín hai tay, bắt đầu gào khóc.
Cô ta giãy giụa muốn tránh thoát, nhưng bị tôi giữ chặt ấn lên tường.
Trần Hương run rẩy hỏi tôi: “Cô sẽ báo cảnh sát ư?”
Vừa nghe lời này, Đổng Minh cũng tuyệt vọng.
Tôi cúi xuống áp má mình vào trán cô ta, dùng tay giữ lấy tai đối phương. Cô ta nhăn mặt vì đau.
Sau đó, tôi nhìn về phía Đổng Minh: “Anh đấy, che giấu cũng tệ quá…”
Là một kẻ s.át nhân, vừa ra tay đã bị tóm được nhược điểm.
Là một người bình thường, ngay cả người bên cạnh cũng không giấu nổi.
Quả là rác rưởi, thứ gì cũng không sánh bằng.
Tôi hỏi hắn: “Anh vẫn cho rằng vợ mình là một người nhát gan hiền lành lắm à?”
Tôi lại hỏi Trần Hương: “Cô không giúp chồng thỏa mãn được sao? Để hắn ra ngoài tìm người khác thế?”
57.
Hai người bọn họ ở trên lầu, Đổng Minh bị thương, muốn xuống cầu thang cũng khó.
Bảo mẫu trong nhà đã chạy mất.
Bé gái sáu tháng tuổi được đặt trong nôi.
Con bé dễ thương quá, cái gì cũng không biết, còn cười tươi như thế.
Tôi đùa nghịch với con bé một lúc, lấy ra son môi, chấm một chút lên giữa đôi lông mày của em ấy.
“Ngoan nhé, em phải vất vả vài ngày rồi.”
Sau đó, tôi rời đi.
58.
Về đến nhà, Giang Ngưng hỏi sao trên quần áo của tôi lại có đến ba lỗ thủng.
Tôi lấy đại cái cớ: “Hachimi cắn.”
Hachimi: ‘Gâu”
Giang Ngưng nhìn chó: “...Mày đang nói gì?”
Tôi mỉm cười: “Gần đây tớ có chút việc, để nó theo cậu đi.”
“Còn chưa xong à? Có cần mang cơm đến không?”
Tôi hơi do dự: “Đặt trước cửa là được.”
“Được rồi…”
59.
Tôi không thể đến nhà kẻ ngốc một cách vô ích được.
Lúc này, tôi bật máy tính, cài phần mềm kết nối trực tiếp với bảy camera theo dõi trong nhà Đổng Minh.
Đây vốn là thứ mà Trần Hương dùng để giám sát bảo mẫu.
Ngoài ra, cô ta còn tự chế tạo hệ thống chống trộm thông minh đẳng cấp xung quanh căn nhà.
Khá thú vị, biết vì sao lại có lực lượng bộ đội đặc chủng chuyên nghiệp về máy tính không?
Bởi vì tất cả các thiết bị thông minh đều dễ dàng h.ack được.
Vừa mở camera giám sát lên, hai vợ chồng bọn họ bị nhốt trong nhà không ra được.
Đổng Minh còn khá bình tĩnh, nhưng Trần Hương sắp phát điên rồi.
Cô ta không ngừng gào thét, chỉ về phía Đổng Minh: “Đều tại anh! Đều tại anh!”
Đứa trẻ giãy khóc trong nôi.
Đổng Minh an ủi vợ một lát, chạy tới xem con.
Trần Hương nói: “Chuyện tôi hối hận nhất đời này là sinh con cho một tên tội phạm gi.ết người!”
Đổng Minh không ngờ một người vợ hiền lành, ngoan ngoãn thường ngày lại biến thành bộ dạng như vậy, hắn vung tay tát cô ta một cái.
Trần Hương hét lên: “Có giỏi thì gi.ết tôi luôn đi!”
Sau đó chạy mất.
60.
Đổng Minh cầm điện thoại, dường như muốn gọi người hỗ trợ.
Sau đó di động của tôi reo lên.
Tôi nhấc máy, cười khúc khích: “Quên không nói với anh, điện thoại của anh hiện giờ, ngoài việc có thể gọi tới cho cảnh sát, còn lại cũng chỉ gọi được cho tôi.”
Hắn đứng ngay chỗ camera, vẻ mặt đó thật xứng đáng được quay cận cảnh.
Một lúc sau, Đổng Minh nói: “Sao cô làm được?”
Tôi thản nhiên đáp: “Chẳng phải anh đã nói rồi sao, ngay cả mấy tên tội phạm lừa đảo cũng làm được.”
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Tôi đã nói với anh, kẻ s.át nhân thì không có nhân quyền, hiểu chưa?”
Đổng Minh tức giận ném văng điện thoại.
Thế nhưng lúc sau hắn lại gọi đến.
“Nói điều kiện đi.” Hắn bình tĩnh.
Tôi cười hỏi: “Anh đã bắt mấy cô gái rồi?”
Hắn trả lời rất nhanh: “Mười hai người.”
“Còn ai sống sót?”
“Chết hết rồi.”
Bình tĩnh đến đáng khen, bởi hắn biết rõ những gì đang nói chẳng thể được tính làm bằng chứng buộc tội bản thân.
“Vậy sao…”
“Tôi biết cô cũng không phải hạng người tốt lành gì, có điều kiện gì thì mau nói, đừng làm mất thời gian của nhau!” Hắn dần sốt ruột.
Tôi bật cười thành tiếng.
“Tôi không có điều kiện gì hết, chỉ là hơi tò mò, anh tự tin vào khả năng thu dọn hiện trường như vậy, nhưng có dọn sạch được thật hay không?”
Hắn không đáp, tay cầm chặt điện thoại, không biết nghĩ cái gì.
Tôi nói: “Trong tủ lạnh có đồ ăn, chăm sóc cho đứa trẻ thật tốt. Để xem cảnh sát có thể tìm thấy anh trước khi các người hết sạch đồ ăn không.”
Sau đó tôi cúp máy
Tôi về nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Hai ngày này, định vị của Đổng Minh vẫn luôn hiển thị ở nhà.
Xem ra hắn không dám đến bệnh viện.
Nhưng dù sao hắn cũng là bác sĩ, vợ hắn - Trần Hương trước kia cũng là hộ sĩ, hẳn là có thể tự xử lý vết thương.
Hai ngày này, cảnh sát công bố nhiều thông báo về người mất tích.
Ngoài th.i th.ể của người phụ nữ điên, còn tìm thấy 6 nạn nhân khác.
Tôi biết những nạn nhân đó đều bị chia năm xẻ bảy, chôn trong những ngôi mộ riêng biệt.
Tìm được sáu người này, có lẽ phải nhờ những dấu vết còn sót lại kết hợp với việc thẩm vấn An Tông.
Hiệu suất làm việc thật đáng kinh ngạc.
Tôi nhớ tới đôi mắt đỏ ngầu đầy tia má.u của anh trai…
Sau đó lại bật cười.
52.
Tôi cũng không nhàn rỗi, đăng một bài lên diễn đàn suy luận.
[Giả sử bạn là thế hệ sau của một gia đình giàu có nhưng mắc chứng rối loạn nhân cách.]
[Sau khi cha mẹ ly dị, bạn có một người mẹ kế rất ghê gớm.]
[Bà ta khác xa người mẹ ruột hiền hậu, dịu dàng của bạn, bà ta có thể kiểm soát cha bạn đến ch.ết, nắm giữ mọi quyền uy trong nhà.]
[Mặt khác, bà ta quản chế bạn gắt gao, chỉ vì vài vấn đề nhỏ cũng bị mắng xối xả.]
[Bà ta thậm chí còn ra tay đánh bạn.]
[Cuối cùng, bạn thi đậu một trường đại học danh giá, mẹ kế sắp xếp cho bạn đi du học.]
[Những năm tháng ở nước ngoài là quãng thời gian hạnh phúc nhất của bạn. Bạn cảm thấy như được hít thở bầu không khí tự do.]
[Hiểu biết càng nhiều, bạn càng hận bà ta, hận bà ta vì đã chi phối cả tuổi thơ của bản thân.]
[Bà ta có tư cách gì mà sắp xếp cuộc đời bạn…]
[Sau khi về nước, bạn thành bác sĩ, kết hôn với người vợ đảm đang, có một cô con gái đáng yêu.]
[Mẹ kế lại nói: Cuối cùng cũng không uổng công bạn kêu bà ta một tiếng ‘mẹ’].
[Nhưng người bạn hận nhất chính là đối phương]
[Bà ta không biết, bạn vẫn luôn muốn gi.ết ả.]
[Bạn dốc lòng nghiên cứu thủ đoạn phạm tội, nghiên cứu phương pháp, thậm chí tìm được một người thầy.]
[Bạn học được phương pháp gây án, hơn nữa nâng cấp hơn nhiều.]
[Ban ngày bạn là bác sĩ được tín nhiệm ở bệnh viện, buổi tối lại chạy đến nhà tang lễ bỏ hoang để hành nghề cùng thầy.]
[Lúc mới bắt đầu chỉ là trợ thủ giúp đỡ.]
[Sau đó, bạn bắt đầu tự lựa chọn con mồi.]
[Muốn lặp lại những ‘tác phẩm’ của thầy nhiều năm về trước.]
[Nhưng bị đối phương cự tuyệt.]
[Bạn dần mất kiên nhẫn.]
[Hắn ở trong lòng bạn cũng không còn thần thánh đến mức như vậy nữa.]
[Có lẽ vì đối phương dần xuất hiện những dấu hiệu lão hóa của tuổi già.]
[Hoặc có lẽ hắn không nỡ gi.ết người phụ nữ điên kia.]
[Thậm chí trước khi ch.ết, hắn gắng sức bò vào vườn nhưng vẫn không được như ý muốn.]
[Bạn tưởng mình sẽ không mắc phải những sai lầm như thế.]
[Hắn ta đã ch.ết, bạn muốn mở ra một kỷ nguyên gi.ết chóc mới của chính mình.]
53.
Hai ngày qua, diễn đàn khá yên tĩnh vì không có sự góp mặt của ID Theo Đuổi Ánh Sáng và ID Người Tốt Cả Đời Bình An, Tieba cũng rất sạch sẽ.
Thế nhưng tôi lại nhận được rất nhiều lời chỉ trích dưới bài đăng của mình.
ID Thị Trấn Conan: [Thần kinh à? Đây là lý do để gi.ết người?]
ID Đại Bàng Vàng: [Buồn cười, công nghệ truy tìm dấu vết hiện giờ có lạc hậu như trước kia nữa đâu? Chỉ cần cảnh sát công bố danh sách nạn nhân, tôi xem hắn còn trốn được bao lâu?]
ID Mèo Vàng Rất Nặng: [Chuẩn bị tiếp chiêu, tôi cá hắn sẽ bị bắt trong năm nay.]
ID Bác Sĩ Nam Khoa: [Nói thật, tôi cảm thấy những đặc điểm đó khá giống một người đồng nghiệp của mình.]
ID Thị Trấn Nhỏ Conan: [Ngày mai bác sĩ đi làm, nhìn xem tên nào sợ đến mức run rẩy tiểu cả ra quần thì chính là hắn, ha ha ha.]
[....]
Tôi biết hắn đang xem.
Chẳng qua hiện giờ hắn xem dám lên tiếng.
Vì thế, tôi càng cố ý khiêu khích.
ID Người Phác Họa Tội Phạm: [Hắn cho rằng bản thân đang thay trời hành đạo, coi mình là tiêu chuẩn của đạo đức.]
ID Bác Sĩ Nam Khoa: [Không phải chứ? Tội phạm gi.ết người làm gì có tiêu chuẩn? Cho dù có thì cũng không người nào lấy sự biến thái đó để làm tiêu chuẩn.]
ID Thị Trấn Conan: [Tôi không phải nền tảng X đâu, lúc thảo luận thì bớt cường điệu đi.]
[....]
Tôi cúi đầu cười.
54.
Mấy ngày sau, phỏng chừng vết thương trên người Đổng Minh đã đỡ, tôi đến thẳng nhà hắn.
Gia đình Đổng Minh sống trong một biệt thự đơn lập ở phía Tây, vợ anh ta - Trần Hương vừa bế con gái về.
Tôi nói mình là y tá mới đến, còn đưa cho cô ta xem giấy chứng nhận giả.
Trần Hương không thèm nhìn giấy chứng nhận, chỉ liếc mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
Biểu cảm trên mặt có chút kỳ lạ.
“Vào đi.” Cô ta nói.
Đến tầng hai, cô ta đưa con cho bảo mẫu, đi vào trước.
Tôi nghe thấy giọng đối phương nói: “Y tá mới đến rồi.”
Đổng Minh không nói gì.
Sau đó, tôi cứ thế bước vào.
Đổng Minh giật mình bật dậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm tôi.
Trần Hương nói: “Anh cử động nhẹ thôi...”
“Đi ra ngoài.” Đổng Minh quát.
55.
Trần Hương ngoan ngoãn nghe lời, không dám ở lại quấy rầy.
Tôi tiện tay đóng cửa lại, quan sát quanh phòng.
“Chắc anh thấy khá hơn rồi nhỉ?”
Hắn mím môi, rút s/úng từ dưới gối ra, kéo chốt an toàn, chĩa thẳng vào tôi.
Tôi cười: “Lại còn tàng trữ v.ũ kh.í trái phép à? Nhưng tình huống hiện tại, anh định thu dọn hiện trường bằng cách nào?”
Hắn nghiến răng: “Tôi sẽ gi.ết cô.”
Tôi: “Xem ra là tôi đánh giá cao anh rồi, những việc anh làm chắc hẳn gia đình vẫn chưa biết?”
Họ không biết hắn thường ngày vẫn ngụy trang thành một bác sĩ có trách nhiệm, sinh hoạt hàng ngày cùng một kẻ như vậy, liệu có cảm giác gì?
Vừa cứu người, cũng có thể gi.ết người.
Có lẽ hắn cảm thấy rất thỏa mãn, bởi vì mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của bản thân.
Giây tiếp theo, hắn bóp cò.
56.
Ba tiếng sú/ng vang lên trong phòng.
Người bên ngoài không nghe thấy.
Tôi mở cửa, Trần Hương thấy tôi vẫn còn lành lặn bước ra, cô ta hoảng sợ, vội chạy vào phòng.
Tôi giữ chặt cô ta lại, ấn mạnh lên tường.
Trần Hương hét lớn: “Chồng! Chồng cứu em!”
Đổng Minh lê cơ thể bị thương ra ngoài, dùng s/úng chĩa vào tôi: “Thả cô ấy ra!”
Tôi chẳng thèm để ý, nhẹ nhàng xoa nắn mặt Trần Hương.
“Chồng cô ở bên ngoài gi.ết người, xong xuôi lại về ngủ cùng cô, cô có cảm thấy kích thích không?”
Đổng Minh phẫn nộ nhìn tôi: “A Hương! Đừng nghe cô ta nói bậy! Cô ta bị điên!”
Tôi bật cười: “Chẳng lẽ cô thực sự không biết sao?”
Trần Hương suy sụp, che kín hai tay, bắt đầu gào khóc.
Cô ta giãy giụa muốn tránh thoát, nhưng bị tôi giữ chặt ấn lên tường.
Trần Hương run rẩy hỏi tôi: “Cô sẽ báo cảnh sát ư?”
Vừa nghe lời này, Đổng Minh cũng tuyệt vọng.
Tôi cúi xuống áp má mình vào trán cô ta, dùng tay giữ lấy tai đối phương. Cô ta nhăn mặt vì đau.
Sau đó, tôi nhìn về phía Đổng Minh: “Anh đấy, che giấu cũng tệ quá…”
Là một kẻ s.át nhân, vừa ra tay đã bị tóm được nhược điểm.
Là một người bình thường, ngay cả người bên cạnh cũng không giấu nổi.
Quả là rác rưởi, thứ gì cũng không sánh bằng.
Tôi hỏi hắn: “Anh vẫn cho rằng vợ mình là một người nhát gan hiền lành lắm à?”
Tôi lại hỏi Trần Hương: “Cô không giúp chồng thỏa mãn được sao? Để hắn ra ngoài tìm người khác thế?”
57.
Hai người bọn họ ở trên lầu, Đổng Minh bị thương, muốn xuống cầu thang cũng khó.
Bảo mẫu trong nhà đã chạy mất.
Bé gái sáu tháng tuổi được đặt trong nôi.
Con bé dễ thương quá, cái gì cũng không biết, còn cười tươi như thế.
Tôi đùa nghịch với con bé một lúc, lấy ra son môi, chấm một chút lên giữa đôi lông mày của em ấy.
“Ngoan nhé, em phải vất vả vài ngày rồi.”
Sau đó, tôi rời đi.
58.
Về đến nhà, Giang Ngưng hỏi sao trên quần áo của tôi lại có đến ba lỗ thủng.
Tôi lấy đại cái cớ: “Hachimi cắn.”
Hachimi: ‘Gâu”
Giang Ngưng nhìn chó: “...Mày đang nói gì?”
Tôi mỉm cười: “Gần đây tớ có chút việc, để nó theo cậu đi.”
“Còn chưa xong à? Có cần mang cơm đến không?”
Tôi hơi do dự: “Đặt trước cửa là được.”
“Được rồi…”
59.
Tôi không thể đến nhà kẻ ngốc một cách vô ích được.
Lúc này, tôi bật máy tính, cài phần mềm kết nối trực tiếp với bảy camera theo dõi trong nhà Đổng Minh.
Đây vốn là thứ mà Trần Hương dùng để giám sát bảo mẫu.
Ngoài ra, cô ta còn tự chế tạo hệ thống chống trộm thông minh đẳng cấp xung quanh căn nhà.
Khá thú vị, biết vì sao lại có lực lượng bộ đội đặc chủng chuyên nghiệp về máy tính không?
Bởi vì tất cả các thiết bị thông minh đều dễ dàng h.ack được.
Vừa mở camera giám sát lên, hai vợ chồng bọn họ bị nhốt trong nhà không ra được.
Đổng Minh còn khá bình tĩnh, nhưng Trần Hương sắp phát điên rồi.
Cô ta không ngừng gào thét, chỉ về phía Đổng Minh: “Đều tại anh! Đều tại anh!”
Đứa trẻ giãy khóc trong nôi.
Đổng Minh an ủi vợ một lát, chạy tới xem con.
Trần Hương nói: “Chuyện tôi hối hận nhất đời này là sinh con cho một tên tội phạm gi.ết người!”
Đổng Minh không ngờ một người vợ hiền lành, ngoan ngoãn thường ngày lại biến thành bộ dạng như vậy, hắn vung tay tát cô ta một cái.
Trần Hương hét lên: “Có giỏi thì gi.ết tôi luôn đi!”
Sau đó chạy mất.
60.
Đổng Minh cầm điện thoại, dường như muốn gọi người hỗ trợ.
Sau đó di động của tôi reo lên.
Tôi nhấc máy, cười khúc khích: “Quên không nói với anh, điện thoại của anh hiện giờ, ngoài việc có thể gọi tới cho cảnh sát, còn lại cũng chỉ gọi được cho tôi.”
Hắn đứng ngay chỗ camera, vẻ mặt đó thật xứng đáng được quay cận cảnh.
Một lúc sau, Đổng Minh nói: “Sao cô làm được?”
Tôi thản nhiên đáp: “Chẳng phải anh đã nói rồi sao, ngay cả mấy tên tội phạm lừa đảo cũng làm được.”
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Tôi đã nói với anh, kẻ s.át nhân thì không có nhân quyền, hiểu chưa?”
Đổng Minh tức giận ném văng điện thoại.
Thế nhưng lúc sau hắn lại gọi đến.
“Nói điều kiện đi.” Hắn bình tĩnh.
Tôi cười hỏi: “Anh đã bắt mấy cô gái rồi?”
Hắn trả lời rất nhanh: “Mười hai người.”
“Còn ai sống sót?”
“Chết hết rồi.”
Bình tĩnh đến đáng khen, bởi hắn biết rõ những gì đang nói chẳng thể được tính làm bằng chứng buộc tội bản thân.
“Vậy sao…”
“Tôi biết cô cũng không phải hạng người tốt lành gì, có điều kiện gì thì mau nói, đừng làm mất thời gian của nhau!” Hắn dần sốt ruột.
Tôi bật cười thành tiếng.
“Tôi không có điều kiện gì hết, chỉ là hơi tò mò, anh tự tin vào khả năng thu dọn hiện trường như vậy, nhưng có dọn sạch được thật hay không?”
Hắn không đáp, tay cầm chặt điện thoại, không biết nghĩ cái gì.
Tôi nói: “Trong tủ lạnh có đồ ăn, chăm sóc cho đứa trẻ thật tốt. Để xem cảnh sát có thể tìm thấy anh trước khi các người hết sạch đồ ăn không.”
Sau đó tôi cúp máy