Chương : 12
Melvin Hutcherson là một người thấp bé, hói trán, có mũi tẹt nhỏ và đôi mắt xanh nhạt. Ông ta có một loạt văn phòng ở khu Bờ Tây nghèo nàn. Bàn của cô thư ký trống trải.
- Cô ấy đi ăn trưa rồi, - Melvin Hutcherson giải thích.
Jennifer tự hỏi liệu ông ta có thư ký riêng không?
Ông ta đưa cô vào phòng riêng, không rộng hơn phòng đón khách là mấy.
- Cô nói với tôi qua điện thoại là cô muốn nói chuyện về vấn đề của Connie Garrett.
- Đúng vậy, thưa ông.
Ông ta nhún vai:
- Cũng không có gì đáng nói cả. Chúng tôi đã kiện và thua cuộc. Hãy tin tôi đi, tôi đã làm việc hết mình cho cô ta đấy.
- Ông cũng lo việc chống án à?
- Vâng. Chúng tôi cũng thất bại trong vụ đó. Tôi e rằng cô không làm gì được hơn đâu. - Ông ta nhìn cô trong giây lát. - Vì sao cô muốn lãng phí thời gian vào những chuyện như thế này. Cô đang nổi tiếng. Cô có thể làm những vụ kiện được nhiều tiền đấy.
- Tôi đang muốn giúp một người bạn. Tôi muốn xem biên bản vụ án thì không phiền gì ông chứ?
- Cô cứ tự nhiên, - Hutcherson nhún vai - Đó là tài sản chung mà.
Jennifer dành cả tối để xem hết giấy tờ vụ kiện Connie Garett. Điều làm cho cô kinh ngạc là Melvin Hutcherson đã nói lên sự thật: ông ta đã làm việc hết sức ông ta đã buộc cả công ty ô tô quốc gia và thành phố là bên bị cáo, và yêu cầu có hội đồng xét xử. Hội đồng đã miễn tội cho cả hai bị cáo.
Sở vệ sinh thành phố đã làm hết sức để đốì phó với cơn bão tuyết tràn qua thành phố tháng Chạp năm đó; mọi trang thiết bị đã được sử dụng. Thành phố cũng lập luận rằng cơn bão là do Chúa trời gây nên, và nếu như có sao nhãng điều gì là do lỗi của Connie Garrett.
Jennifer đọc sang những lời buộc tội công ty vận tải.
Ba nhân chứng đã khẳng định rằng người lái xe đã cố dừng chiếc xe tải lại để tránh đâm nạn nhân, nhưng xe đã bị quay tròn và đâm phải cô ta. Bản án có lợi cho bên bị cáo được ban xét chống án tán thành và vụ việc đó coi như đã xong.
Jennifer đọc xong biên bản vụ án lúc 3 giờ sáng. Cô tắt đèn nhưng không thể ngủ được. Trên giấy tờ thì công lý được thực hiện. Nhưng hình ảnh của Connie Garrett luôn hiện lên trong đầu cô. Một cô gái ở tuổi 20, cụt cả chân tay. Jennifer hình dung ra chiếc xe tải đâm vào cô gái trẻ, về sự tức giận ghê gớm mà cô gái phải chịu đựng, hàng loạt cuộc giải phẫu kinh khủng đã được thực hiện để cắt dần tay chân cô gái. Jennifer bật đèn lên và ngồi dậy trên giường. Cô quay số điện thoại nhà ở của Melvin Hutcherson.
- Trong biên bản không nói gì về các bác sĩ cả, - Jennifer nói vào điện thoại. - ông đã xem xét khả năng sơ suất về y tế không?
Một giọng thiếu ngủ đáp:
- Đồ mất dạy nào đó?
- Tôi là Jennifer Parker đây, ông đã…
- Lạy Chúa tôi! Bây giờ là… là 4 giờ sáng đấy! Cô không có đồng hồ à!
- Điều này rất quan trọng. Trong đơn kiện không nhắc tới tên bệnh viện. Thế những ca giải phẫu của Connie Garrett thì sao? Ông đã kiểm tra lại chúng chưa?
Melvin Hutcherson im lặng một chút trước khi cố gắng tập hợp lại suy nghĩ của mình.
- Tôi đã nói chuyện với trưởng các khoa thần kinh và chỉnh hình ở bệnh viện đã chăm sóc cô ấy. Việc phẫu thuật là cần thiết để cứu sống cô. Các cuộc phẫu thuật được các chuyên gia giỏi nhất ở đó thực hiện và đã hoàn hảo. Bởi vậy trong đơn kiện không nhắc tới tên bệnh viện.
Jennifer bỗng nhiên cảm thấy bực tức.
- Ra vậy đấy!
- Thôi này, tôi đã nói trước với cô rồi, cô lãng phí thời giờ về vụ này đấy. Tại sao chúng ta không ngủ một chút đi?
Sau đó tiếng đặt máy đập vào tai Jennifer. Cô tắt đèn và nằm lại. Nhưng giấc ngủ còn xa vời hơn bất cứ lúc nào. Sau một lúc Jennifer phải từ bỏ cố gắng, nhỏm dậy và pha một ấm cà phê. Cô ngồi trên ghế dài uống cà phê, ngắm nhìn mặt trời mọc trên đường chân trời Manhattan, một màu hồng nhạt dần dần trở thành khối đỏ ối rực rỡ.
Jennifer thấy bực dọc. Mọi sự bất công đều có phương cách đền bù theo luật. Có công bằng không trong vụ Connie Garrett? Cô liếc nhìn đồng hồ trên tường. Đã 6 giờ rưỡi rồi. Jennifer nhấc lại điện thoại và gọi số của Melvin Hutcherson.
- Ông đã kiểm tra hồ sơ của người lái xe tải chưa?
Jennifer hỏi.
Một giọng ngái ngủ cất lên:
- Giê-su-ma, lạy Chúa tôi! Cô không thuộc loại người bị điên đấy chứ? Cô ngủ khi nào vậy?
- Người lái xe tải công cộng ấy. Ông đã kiểm tra hồ sơ của anh ta chưa?
- Thưa quý cô, quý cô bắt đầu xúc phạm tôi rồi đó.
- Xin lỗi ông - Jennifer năn nỉ, - Nhưng tôi phải biết.
- Câu trả lời là có ạ. Anh ta có lý lịch tốt. Đây là tai nạn đầu tiên anh ta gây ra.
Lối đó đã bị đóng kín rồi. Jennifer suy nghĩ mông lung.
- Ra thế đó.
- Cô Parker ạ, - Melvin Hutcherson nói, - cô hãy gia ơn cho tôi nhé được không? Nếu như cô muốn hỏi nữa, hãy gọi tôi vào giờ làm việc.
- Xin lỗi ông, - Jennifer nói lơ đãng. - Ông ngủ lại đi.
- Cám ơn cô lắm.
Jennifer đặt máy. Đã đến giờ mặc quần áo đi làm rồi.
- Cô ấy đi ăn trưa rồi, - Melvin Hutcherson giải thích.
Jennifer tự hỏi liệu ông ta có thư ký riêng không?
Ông ta đưa cô vào phòng riêng, không rộng hơn phòng đón khách là mấy.
- Cô nói với tôi qua điện thoại là cô muốn nói chuyện về vấn đề của Connie Garrett.
- Đúng vậy, thưa ông.
Ông ta nhún vai:
- Cũng không có gì đáng nói cả. Chúng tôi đã kiện và thua cuộc. Hãy tin tôi đi, tôi đã làm việc hết mình cho cô ta đấy.
- Ông cũng lo việc chống án à?
- Vâng. Chúng tôi cũng thất bại trong vụ đó. Tôi e rằng cô không làm gì được hơn đâu. - Ông ta nhìn cô trong giây lát. - Vì sao cô muốn lãng phí thời gian vào những chuyện như thế này. Cô đang nổi tiếng. Cô có thể làm những vụ kiện được nhiều tiền đấy.
- Tôi đang muốn giúp một người bạn. Tôi muốn xem biên bản vụ án thì không phiền gì ông chứ?
- Cô cứ tự nhiên, - Hutcherson nhún vai - Đó là tài sản chung mà.
Jennifer dành cả tối để xem hết giấy tờ vụ kiện Connie Garett. Điều làm cho cô kinh ngạc là Melvin Hutcherson đã nói lên sự thật: ông ta đã làm việc hết sức ông ta đã buộc cả công ty ô tô quốc gia và thành phố là bên bị cáo, và yêu cầu có hội đồng xét xử. Hội đồng đã miễn tội cho cả hai bị cáo.
Sở vệ sinh thành phố đã làm hết sức để đốì phó với cơn bão tuyết tràn qua thành phố tháng Chạp năm đó; mọi trang thiết bị đã được sử dụng. Thành phố cũng lập luận rằng cơn bão là do Chúa trời gây nên, và nếu như có sao nhãng điều gì là do lỗi của Connie Garrett.
Jennifer đọc sang những lời buộc tội công ty vận tải.
Ba nhân chứng đã khẳng định rằng người lái xe đã cố dừng chiếc xe tải lại để tránh đâm nạn nhân, nhưng xe đã bị quay tròn và đâm phải cô ta. Bản án có lợi cho bên bị cáo được ban xét chống án tán thành và vụ việc đó coi như đã xong.
Jennifer đọc xong biên bản vụ án lúc 3 giờ sáng. Cô tắt đèn nhưng không thể ngủ được. Trên giấy tờ thì công lý được thực hiện. Nhưng hình ảnh của Connie Garrett luôn hiện lên trong đầu cô. Một cô gái ở tuổi 20, cụt cả chân tay. Jennifer hình dung ra chiếc xe tải đâm vào cô gái trẻ, về sự tức giận ghê gớm mà cô gái phải chịu đựng, hàng loạt cuộc giải phẫu kinh khủng đã được thực hiện để cắt dần tay chân cô gái. Jennifer bật đèn lên và ngồi dậy trên giường. Cô quay số điện thoại nhà ở của Melvin Hutcherson.
- Trong biên bản không nói gì về các bác sĩ cả, - Jennifer nói vào điện thoại. - ông đã xem xét khả năng sơ suất về y tế không?
Một giọng thiếu ngủ đáp:
- Đồ mất dạy nào đó?
- Tôi là Jennifer Parker đây, ông đã…
- Lạy Chúa tôi! Bây giờ là… là 4 giờ sáng đấy! Cô không có đồng hồ à!
- Điều này rất quan trọng. Trong đơn kiện không nhắc tới tên bệnh viện. Thế những ca giải phẫu của Connie Garrett thì sao? Ông đã kiểm tra lại chúng chưa?
Melvin Hutcherson im lặng một chút trước khi cố gắng tập hợp lại suy nghĩ của mình.
- Tôi đã nói chuyện với trưởng các khoa thần kinh và chỉnh hình ở bệnh viện đã chăm sóc cô ấy. Việc phẫu thuật là cần thiết để cứu sống cô. Các cuộc phẫu thuật được các chuyên gia giỏi nhất ở đó thực hiện và đã hoàn hảo. Bởi vậy trong đơn kiện không nhắc tới tên bệnh viện.
Jennifer bỗng nhiên cảm thấy bực tức.
- Ra vậy đấy!
- Thôi này, tôi đã nói trước với cô rồi, cô lãng phí thời giờ về vụ này đấy. Tại sao chúng ta không ngủ một chút đi?
Sau đó tiếng đặt máy đập vào tai Jennifer. Cô tắt đèn và nằm lại. Nhưng giấc ngủ còn xa vời hơn bất cứ lúc nào. Sau một lúc Jennifer phải từ bỏ cố gắng, nhỏm dậy và pha một ấm cà phê. Cô ngồi trên ghế dài uống cà phê, ngắm nhìn mặt trời mọc trên đường chân trời Manhattan, một màu hồng nhạt dần dần trở thành khối đỏ ối rực rỡ.
Jennifer thấy bực dọc. Mọi sự bất công đều có phương cách đền bù theo luật. Có công bằng không trong vụ Connie Garrett? Cô liếc nhìn đồng hồ trên tường. Đã 6 giờ rưỡi rồi. Jennifer nhấc lại điện thoại và gọi số của Melvin Hutcherson.
- Ông đã kiểm tra hồ sơ của người lái xe tải chưa?
Jennifer hỏi.
Một giọng ngái ngủ cất lên:
- Giê-su-ma, lạy Chúa tôi! Cô không thuộc loại người bị điên đấy chứ? Cô ngủ khi nào vậy?
- Người lái xe tải công cộng ấy. Ông đã kiểm tra hồ sơ của anh ta chưa?
- Thưa quý cô, quý cô bắt đầu xúc phạm tôi rồi đó.
- Xin lỗi ông - Jennifer năn nỉ, - Nhưng tôi phải biết.
- Câu trả lời là có ạ. Anh ta có lý lịch tốt. Đây là tai nạn đầu tiên anh ta gây ra.
Lối đó đã bị đóng kín rồi. Jennifer suy nghĩ mông lung.
- Ra thế đó.
- Cô Parker ạ, - Melvin Hutcherson nói, - cô hãy gia ơn cho tôi nhé được không? Nếu như cô muốn hỏi nữa, hãy gọi tôi vào giờ làm việc.
- Xin lỗi ông, - Jennifer nói lơ đãng. - Ông ngủ lại đi.
- Cám ơn cô lắm.
Jennifer đặt máy. Đã đến giờ mặc quần áo đi làm rồi.