Chương : 17
Lúc này ông mới bắt đầu nghiêm túc đánh giá người thiếu niên trước mắt, càng nhìn càng tán thán. Tướng mạo hắn quá đỗi tuấn tú, đi đến đầu có lẽ đều sẽ hấp dẫn ánh mắt người khác. Mà trên người hắn loáng thoáng có một cỗ khí chất phóng khoáng nổi bật như trời sinh đã có, dù cho có trăm ngàn người đứng cùng nhau, hắn vẫn nổi bật như vậy, vẫn là nhân vật duy nhất hấp dẫn ánh mắt mọi người! Trên mặt hắn có nụ cười mỉm thản nhiên, nhưng ánh mắt lại là một vẻ lạnh nhạt rẻ rúng hết thảy thế gian vạn vật, chỉ khi hắn nhìn về phía thiếu nữ trong ngực thì mới có thể hoàn toàn tan thành nhu hòa.
Mà giọng điệu hắn nói quá mức nhã nhẵn, như là loại giọng điệu bề trên liếc xuống chúng sinh, tuy ẩn mà không lộ nhưng không gạt nổi người sáng mắt.
Long lão gia tử thầm nhủ trong lòng. Xem ra người này tuyệt đối không phải người phàm, hẳn là truyền nhân đương thời trong một gia tộc lớn nào đó! Loại cảm giác ưu việt sinh ra đã có và khí độ trong lúc tùy ý có thể biểu hiện ra này, tuyệt đối không phải một gia tộc nhỏ hoặc nhà giàu có thể bồi dưỡng ra! Mà khí phách như vậy thì ngay cả gia tộc lớn đều chưa chắc có thể bồi dưỡng ra.
Long lão gia tử đối với lai lịch người này không khỏi càng thêm tò mò.
Ánh mắt Long lão gia tử rơi lên cánh tay trái hắn ôm Ngưng Tuyết, một chiếc nhẫn đen nhánh lọt vào trong tầm mắt, con ngươi ông rụt mạnh lại, nhưng lập tức lại bị ông giấu đi. Ánh mắt và biến hóa đôi mắt trong phút chốc của ông đều rơi vào trong mắt Diệp Vô Thần, hắn cười về phía Long lão gia tử, dùng dư quang đôi mắt quét qua chiếc nhẫn màu đen trên tay trái mình, như hơi suy tư.
- Tuyết Nhi, đừng khóc, khóc nữa mọi người đều chê cười muội đó. –Diệp Vô Thần khẽ lắc thân thể Ngưng Tuyết, hệt như đang dỗ dành một đứa bé mới ra đời.
- Muội… muội còn lâu mới khóc, muội chỉ là cao hứng quá thôi… -Diệp Ngưng Tuyết nén tiếng khóc, hai cánh tay ôm chặt cổ hắn, một phút một giây đều không nỡ buông ra.
Long Chính Dương rốt cuộc nhịn không nổi hỏi:
- Diệp huynh đệ, ngươi thật sự không sao chứ? Nhưng nội phủ bị thương lúc trước thật sự…
Nếu người bình thường nội phủ bị thương tổn đến như vậy, thì sớm đã chết không thể nghi ngờ. Có thể không chết đã là kỳ tích, nhưng bình yên vô sự đứng ở đây như hiện giờ, quả thực đúng là… không thể giải thích. Tiên Thiên chi khí trong trứng Thiên Liệt Điểu hẳn chỉ đủ khiến hắn kéo dài hơi tàn một khoảng thời gian, tuyệt đối không thể có hiệu quả thần kỳ như thế.
Diệp Vô Thần mỉm cười gật đầu:
- Thương thế của ta không nghiêm trọng như các vị tưởng tượng đâu, công pháp ta tu luyện cũng có thể tự động khôi phục thương thế bản thân. Hơn nữa hai ngày nay ta tuy rằng thân thể không thể động đậy, nhưng vẫn luôn tỉnh táo, mọi điều các vị nói ta đều nghe rõ mồn một.
Diệp Vô Thần đích xác đã khỏi hẳn, trên dưới toàn thân không còn một thương tích nào nữa. Nhưng hơn chục luồng khí tức cường đại ẩn náu trong thân thể hắn phảng phất như hơn chục quả bom tạm thời đang ngủ say vậy, không biết lúc nào sẽ tỉnh lại, tạo thành nguy hiểm cho tính mạng hắn.
Long Chính Dương hơi nhíu mày, vẻ mặt mê hoặc.
- Ân tình các vị dành cho ta và Tuyết Nhi, Vô Thần xin ghi nhớ trong lòng. Hai ngày nay đã thêm rất nhiều phiền phức cho các vị, hiện giờ đã không còn mặt mũi tiếp tục quấy rầy, ta và Tuyết Nhi xin cáo từ tại đây.
Nói chuyện làm việc không hề dây dưa lằng nhằng chút nào, càng không có vẻ thiếu tự nhiên, Long lão gia tử đối với hắn lại xem trọng vài phần, cũng không buông lời giữ lại, nói:
- Nếu đã như vậy, thì lão nhân ta cũng không bắt ép nữa. Chỉ là, thân thể của ngươi thật sự không sao chứ? Đừng lãng phí một phen vất vả của nha đầu Ngưng Tuyết đấy.
- Cảm ơn Long lão gia tử quan tâm, ta bây giờ thật sự không có vấn đề gì cả. –Hắn cúi đầu vỗ lưng Ngưng Tuyết, nhẹ giọng nói:
- Tuyết Nhi, chúng ta nên rời đi rồi, tạm biệt với kiền gia gia và Long đại ca của muội đi.
Từ trong ngực Vô Thần ngẩng đầu lên, Ngưng Tuyết mặt đầy vẻ lưu luyến vẫy tay:
- Ca ca phải dẫn Tuyết Nhi đi rồi… Kiền gia gia, còn có Long đại ca, cảm ơn sự giúp đỡ của hai người đối với ca ca và Tuyết Nhi, Tuyết Nhi nhất định sẽ vĩnh viễn nhớ hai người, còn sẽ bảo ca ca thường xuyên dẫn Tuyết Nhi tới thăm hai người.
Long lão gia tử vui vẻ cười lớn:
- Có câu này của ngươi, Kiền gia gia ta đây thật sự trong lòng rất vui.
- Cáo từ. –Khẽ vẫy tay về phía họ, Diệp Vô Thần không dừng lại nữa, lập tức đi ra. Rất nhanh, bên ngoài cửa truyền tới thanh âm hô "Tạm biệt Kiền gia gia…" của Diệp Ngưng Tuyết, thanh âm càng lúc càng xa.
- Đi vội vàng như vậy, cho dù thân thể hắn thật sự khỏi hẳn hoàn toàn, thì Ngưng Tuyết tiểu muội muội cũng cần an dưỡng một chút mới được… Có điều thân thể hắn thật không sao cả? Con đến bây giờ vẫn còn có chút mơ mơ màng màng. –Long Chính Dương thuận miệng nói.
Long lão gia tử trầm mặc, sau đó lẩm nhẩm:
- Không đúng… Mười lăm năm trước ta từng thấy qua cháu của y, lúc ấy nó đã khoảng năm tuổi, xương cốt cũng rất cường tráng, tuổi tác diện mạo bên ngoài dường như đều không đúng, thật kỳ quái.
- Gia gia, ngài trước kia từng gặp qua người kia? –Long Chính Dương hỏi.
Long lão gia tử lắc đầu, đầy ẩn ý nói:
- Dương Nhi, nếu có cơ hội hãy kết giao thêm một chút với người này đi, hắn sau này hẳn sẽ rất có trợ giúp với ngươi.
Long Chính Dương gật đầu, sau đó thấp giọng nói:
- Kỳ quái, vì sao ta luôn cảm thấy vị tiểu huynh đệ này dường như đã gặp qua ở đâu.
- Ca ca, huynh từng nói sẽ bảo vệ Tuyết Nhi cả đời.
- Ừm.
- Vậy đừng bỏ Tuyết Nhi một mình đi mất có được không…?
- Ừm.
Bên tai truyền tới tiếng nước chảy róc rách, Diệp Vô Thần dừng chân, đặt Ngưng Tuyết lên một tảng đá bằng phẳng cạnh dòng suối, dùng ngón tay lau nhẹ từng ngấn lệ trên gương mặt nàng, sau đó lại vuốt nhẹ từng vết xước mờ trên mặt nàng, nhẹ giọng nói:
- Đau không?
- Không đau, không đau chút nào.
Diệp Vô Thần khẽ nhón mũi nàng một cái, đôi mắt lại ứa lên cay cay, hắn cười nói:
- Đều tại ta, Tuyết Nhi mới chịu nhiều khổ cực như vậy. Ta biết Tuyết Nhi nhất định sẽ không trách ta… Ca ca thề với muội, sau này bất kể đi đâu, đều sẽ không bỏ Tuyết Nhi lại nữa.
Ngưng Tuyết dùng sức gật đầu, lông mi cong lên, nở nụ cười nhợt nhạt. Gương mặt bị phá hủy thê thảm trong mắt Vô Thần lúc này lại đẹp đến chói mắt.
Ngón tay của hắn lướt qua mỗi một vết đỏ trên mặt nàng, nơi nó đi qua, những dấu vết bị thương kia lại hoàn toàn bị lau sạch, một vết chấm đều không để lại, phảng phất như không phải vết thương, mà là một vết màu vừa lau là sạch vậy. Hắn dùng lực lượng của "Vô Thần quyết" lau sạch từng vết thương trên tay, trên mặt nàng, sau đó lại ôm nàng vào trong ngực, cẩn thận cởi đôi đáng yêu trắng tinh mang theo tiếng rên rỉ đau đớn của Ngưng Tuyết.
Đôi tất trắng nọ đã bị nhuộm đỏ non nửa, chỉ nghĩ đến là biết chân nàng trong hai ngày bôn ba này luôn phải chịu đau đớn lớn cỡ nào. Cõi lòng Vô Thần đau như kim đâm, không dám cởi tất nàng nữa, sau đó khẽ nắm chân nàng, lực lượng trực tiếp tuôn vào, chữa trị hoàn toàn thương tích trên chân nàng.
- Ca ca, huynh thật lợi hại nha, muội một chút đều không đau nữa rồi. –Diệp Ngưng Tuyết một mạch nhìn không chớp mắt hắn, trong đôi mắt so với thủy tinh còn trong veo hơn bảy phần chan chứa si mê và quyến luyến.
Cởi hai chiếc tất nhỏ của nàng, Diệp Vô Thần thấp giọng nói:
- Sau này, ai làm muội đau nữa, ta ắt sẽ khiến hắn hối hận cả đời.
Giọng hắn quá thấp, Ngưng Tuyết không hề nghe rõ hắn nói gì, nháy nháy mắt, cứ thế ngắm hắn. Chỉ có từng bị mất mác, mới biết sự đáng sợ của mất mác. Mất mà có lại được, mới có thể thật sự lĩnh hội được có hắn ở bên người là một chuyện hạnh phúc xiết chừng nào.