Chương : 27
- Được, nhớ kỹ lời mình từng nói. –Diệp Vô Thần vẻ mặt lạnh nhạt, tay phải đang móc cổ tiểu công chúa liền buông ra, lộ ra cổ ngọc trắng tinh như tuyết, phía trên đừng nói là vết thương, mà ngay cả một tì vết hoặc nửa giọt máu đều không có.
Đôi mắt Vũ Thường trợn trừng, nét mặt hoàn toàn cứng đờ, một chữ đều không nói ra lời, đám thị vệ tràn ngập lửa giận đằng sau y cũng đều một vẻ nhìn thấy quỷ, thậm chí không ngừng dụi mắt, cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Long Chính Dương ngơ ngác rất lâu, sau đó đi lên trước, nhìn trong cự ly gần khá lâu, lúc này mới ấp úng nói:
- Điều này… Điều này sao có thể. Diệp huynh đệ, chẳng nhẽ vừa rồi ngươi chỉ là…
Chỉ là cái gì y đã nói không ra. Bởi vì một đao ấy chân chân thật thật cắt ra vết thương, chảy ra cả máu, tiểu công chúa cũng đau đến mức gào khóc, mà hiện giờ lại biến mất hoàn toàn. Điều này căn bản không có khả năng là cái thứ "thuật che mắt" gì gì đó.
Tiểu công chúa cẩn thận sờ qua chiếc cổ bị thương lúc trước của mình, sau đó hơi há miệng, lộ ra vẻ kinh ngạc đáng yêu, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Thật kỳ quái nha, lúc nãy rõ ràng rất đau, sao lại không thấy không thấy nữa nhỉ, hơn nữa lúc trước dường như cũng chẳng đau tí nào cả.
Nàng bỗng ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào Diệp Vô Thần, thanh âm du dương nói:
- Người xấu, ngươi làm thế nào vậy? Dạy ta có được không, ta sau này có thể dọa người khác chơi rồi.
- Người xấu? Gọi ta một tiếng đại ca ca ta sẽ dạy ngươi. –Diệp Vô Thần cúi đầu nói. Hoàn toàn chẳng thèm để ý những ánh mắt đờ đẫn ở xung quanh.
Tiểu công chúa hơi do dự, rốt cuộc vẫn không kìm nổi dụ hoặc, nhỏ nói kêu:
- Đại ca ca…
- Rất tốt. –Diệp Vô Thần cười tủm tỉm nói:
- Ta sẽ dạy ngươi, nhưng thời gian do ta định.
- Ngươi… -Tiểu công chúa miệng méo xệch, thiếu chút nữa tủi thân chảy cả nước mắt.
Diệp Vô Thần vỗ vỗ mông nàng, hai tay nhéo eo nhỏ của nàng rồi đẩy nàng ra đằng sau mình, sau đó ôm Ngưng Tuyết từ trên kiệu xuống. Chân hắn vừa đáp xuống mặt đất, hơn chục thị vệ kia lập tức như bị giật mình trong nháy mắt vây quanh hắn, nếu không phải kẻ ngốc đều nhìn ra Thái tử điện hạ và hắn có giao tình, bọn họ sớm đã vung đao thăm hỏi rồi.
- Bỏ đao xuống.
Quả nhiên, Long Chính Dương quát nhẹ một tiêng,s chỉ tiếng quát hơi có phần vô lực. Vũ Thượng tiến lên một bước, lạnh giọng nói:
- Thái tử điện hạ, người này cả gan làm loạn, ngay trên đường bắt cóc công chúa, có thể nói vốn dĩ không đặt thái tử điện hạ và Thiên Long hoàng thất vào trong mắt, người như vậy nếu tha bổng, uy nghiêm Thiên Long hoàng thất ta nào còn nữa.
Diệp Vô Thần cười tủm tỉm nhìn y nói:
- Vũ đại thống lĩnh, ngài dường như quên mất một chuyện, trước khi nói chuyện, có thể trước tiên dựa theo lời mình nói khi nãy, móc mắt ra được hay không?
Sắc mặt Vũ Thượng cứng ngắc, nhưng lập tức hừ lạnh một tiếng:
- Hà tất phải coi trọng chữ tín với loại đại nghịch bất đạo nhà ngươi làm gì!
- Ồ! Hay cho một cái cớ thật đàng hoàng, thì ra đường đường thống lĩnh thị vệ Vũ Thượng đại nhân là một người nói chuyện như đánh rắm. Thì ra là thế, thì ra là thế. –Diệp Vô Thần vẻ mặt chế giễu cười lạnh, đồng thời khẽ bóp tay Ngưng Tuyết, xoa dịu tâm tình khẩn trương của nàng.
- Ngươi…!!!
Long Chính Dương muốn nói lại thôi, cuối cũng vẫn vô lực thở dài một hơi. Đối với một cường giả tuyệt đỉnh mà nói, tôn nghiêm nặng hơn sinh mệnh, nếu Diệp Vô Thần đường đường chính chính đánh bại y thì sẽ được y tôn trọng, mà hết lần này tới lần khác chà đạp tôn nghiêm của y thì… dù hàm dưỡng của Vũ Thượng có tốt hơn đi chăng nữa cũng sẽ khắc sâu trong lòng, coi như đại hận. Mà Long Chính Dương năm năm nay sống tại Thiên Long Thành thật sự quá ít, hiện giờ đang là lúc một lần nữa bắt đầu ổn định địa vị của mình, ắt không thể bởi vì Diệp Vô Thần mà gián tiếp đắc tội Vũ Thượng được. Bởi vị thống lĩnh thị vệ này tại Thiên Long Thành có uy vọng rất cao, ngay cả phụ hoàng gã đều rất coi trọng y.
Keng!
Vũ Thượng rút kim đao ra, chỉ về phía Diệp Vô Thần, trầm giọng quát:
- Ta cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi còn là nam nhân thì hãy cầm thanh đao kia, đường đường chính chính đánh một trận với ta.
Diệp Vô Thần dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc liếc hắn, khinh thường nói:
- Ta có phải nam nhân hay không còn cần ngươi tới quyết định à? Có phải ta nói nếu như ngươi còn là nam nhân thì lập tức chặt đứt hai tay mình, ngươi không lập tức chặt đứt hai tay thì không phải nam nhân ư?
Sắc mặt Vũ Thượng càng lúc càng đen, tay phải cầm đao hơi hơi run rẩy.
- Ta thừa nhận ta không phải đối thủ của ngươi… Nhưng ngươi lại để cho một người thực lực không bằng ngươi ở ngay trước mặt ngươi bắt cóc người ngươi cần bảo vệ, kẻ như vậy dù thực lực mạnh hơn nữa thì thế nào? Một tên vô dụng mà thôi, ta rất muốn biết cái chức thống lĩnh thị vệ này của ngươi là làm thế nào leo lên được. Cảm thấy lời của ta rất chối tai đúng không? Từ từ nghĩ lại xem lúc trước mình vì sao phải quỳ xuống đất tự bạt tai ba cái, đó không tại ta, mà là tại ngươi tự chuốc vạ vào mình, tại ngươi vô dụng! Nếu ta là một ác nhân, ta hoàn toàn có thể bắt cóc công chúa để buộc ngươi tự chặt chân tay. Thậm chí, công chúa đã gặp nạn dưới sự bảo vệ của ngươi! –Ánh mắt Diệp Vô Thần quét qua y một cái, lặng lẽ nói:
- Ta nói không đúng sao?
Trên trán Vũ Thượng ứa ra mồ hôi lạnh, lại một chữ cũng nói không ra.
Nếu lúc trước Vũ Thượng nhằm vào chính mình, vậy thì hắn có lẽ sẽ xoay người rời đi, không muốn chọc thị phi. Nhưng nhằm vào Ngưng Tuyết, thậm chí dùng khí thế của mình để áp bách nàng, điều này không thể nghi ngờ đã xúc động đến nghịch lân y không thể chạm vào nhất. Đừng nói Vũ Thượng chỉ là bất đắc dĩ chấp hành mệnh lệnh của tiểu công chúa, cho dù y là người tốt nhất trên này, hắn cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp không cho y sống an lành. Bởi vì không có Ngưng Tuyết thì không có Diệp Vô Thần hắn. Mỗi một giọt nước mắt nàng rơi vì hắn, mỗi một vết thương, mỗi một hành động điên cuồng từng làm cho hắn, hắn đều ghi tạc trong lòng, vĩnh viễn không quên. Ngưng Tuyết tuy rằng bình thường lanh lợi đáng yêu như thế, nhưng vì hắn, lại là cố chấp không cần tính mạng.
Như vậy, nếu ai thương tổn Ngưng Tuyết, thì ắt phải đón nhận lửa giận của Vô Thần!
Đám người quỳ trên đường trơ mắt nhìn Vũ Thượng đại nhân bị người thanh niên ấy nói cho sắc mặt lúc trắng lúc xanh, lại không dám động thủ như cố kỵ điều gì đó, đồng thời trong lòng họ kêu khổ không thôi. Bởi vì họ đã quỳ rất lâu rồi, đầu gối mỏi nhừ lại không dám đứng dậy. Tuy rằng nơi đây là thủ đô của Thiên Long Quốc, nhưng bình thường muốn thấy một thái tử công chúa so với lên trời còn khó hơn, hiện giờ rốt cuộc đã nhìn thấy, lại chờ lâu như vậy đều không rời đi, họ cũng chỉ có thể tiếp tục quỳ thôi.
Nơi khúc ngoặt trên con đường có một đoàn người vội vàng chạy tới, đám người thầm nghĩ: chuyện bắt cóc công chúa lớn như vậy hẳn sớm đã truyền vào trong cung, lúc này rốt cuộc đã có người chạy tới rồi. Nhưng đám người lại vang lên tiếng xì xào khe khẽ, bởi vì đây rõ ràng là người trong Diệp gia, hơn nữa còn là toàn gia cùng lúc xuất động, đi theo còn có hơn chục tùy tùng mang đao sắc mặt lạnh tanh ở đằng sau.
Diệp Vô Thần không thèm liếc nhìn, mà hơi hơi ngửa đầu, thời gian họ chạy tới cũng xấp xỉ với dự liệu của mình.
Vậy thì, dự cảm của mình rốt cuộc có trở thành sự thật hay không… Thành sự thật thì sẽ thế nào, không thành thì sẽ thế nào.