Chương 142: Ngày Mai Xuất Viện
Vì biết rằng Zane ra tay với Kaylin rất mạnh nên Kaisha nghĩ chắc chắn chuyện Kaylin gây ra không phải nhẹ nhàng. Có điều cô không nghĩ tới việc Kaylin vì nghe được cuộc nói chuyện của mình mà đã ra nông nỗi kia. Nhưng hiện tại cô cũng không thể hả hê được vì điều đó. Chính bởi cách đây hai ngày thì Zane đã cho người thông báo đến cô rằng phải đi công tác một tháng ở tận Iran, mà nơi cô ở hiện tại thì chẳng được yên ổn dù chỉ một giây. Súng đạn nổ ra liên miên, ngôi nhà cô ở còn có một bức tường lở vì bom nổ. Nhưng cô vẫn chưa thể rời đi được vì công việc chưa xong, đành phải cắn răng ở lại đây. Ấy vậy mà không dễ dàng gì đối với cô. Kaisha cũng không thể né được hết bom đạn ở đây nên đã phải tạm gác công việc mà nằm bệnh viện cùng vô số các binh lính khác. Thầm than trách rằng Zane nên đưa Kaylin tới đây thay vì tự mình hành hạ cô ta như vậy....Trong khi đó thì ở bệnh viện khác, Kaylin lại ở trong căn phòng yên tĩnh không chút ồn ào. Cô nằm nhìn về rèm cửa sổ, đôi khi nó bay nhẹ làm cô có thể nhìn được cây cối và bầu trời đêm. Đôi mắt sáng như vì sao, chất chứa rất nhiều u sầu trong đó. Ở độ tuổi này, đáng lẽ điều cô nên nghĩ phải là tương lai sự nghiệp, công việc, học tập và gia đình; nhưng hiện tại đối với Kaylin thì cô chỉ nghĩ làm sao có thể không khiến Zane tức giận mà thôi. Cô rất muốn hỏi anh, cô có rất nhiều câu hỏi, ví dụ như mỗi lần anh tức giận, cô muốn biết cô đã làm gì sai, hay cả khi cô chỉ cố gắng lắng nghe anh thì anh lại tự động tạo ra khoảng cách với cô... Chỉ muốn hỏi anh mỗi lần như vậy là tại vì sao, cô chỉ muốn biết để có thể không tái phạm. Nhưng có lẽ mọi câu hỏi cô muốn hỏi sẽ bị nuốt vào trong lòng mình, có lẽ sẽ không được phép hỏi anh.Kaylin nằm ngoảnh về một bên nên bị mỏi cổ, khi vừa ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy bóng đen lớn ập đến. Nếu là ma chắc cô không sợ đến bạc mặt vậy đâu, chỉ có thể là người đó mới khiến cô sợ tới vậy.Từ ánh mắt u sầu, mông lung bây giờ lại chuyển sang ánh mắt thận trọng, cảnh giác.Zane nhìn cô, mỗi lần đều thấy rõ được sự né tránh của cô. Càng ngày càng hiện rõ dù cô chẳng cần biểu lộ ra cảm xúc.Tưởng chừng như Zane sẽ tức giận mà ra tay với mình, thế nhưng anh lại không như vậy. Cởi bộ áo khoác rồi quay lại giường bệnh. Chiếc giường khá lớn đủ để cho cả hai người nhưng có điều Kaylin cảm thấy nó rất chật. Cô nằm nép về một bên, mắt nhìn theo ống truyền nước đang từng giọt chảy xuống. Không dám cử động, càng không dám nghĩ về người đang nằm cạnh cô.Có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc quá nhiều nên Kaylin chỉ im lặng nhìn xung quanh hồi lâu rồi ngủ luôn.Cơ thể cô vẫn rất nhạy cảm, các vết thương còn chưa thể đóng vảy. Nhất là đôi bàn tay đáng thương kia của cô có lẽ sẽ phải cần thêm nhiều thời gian hơn nữa thì mới hồi phục lại được.Trong lúc cô chìm vào giấc ngủ thì con người kia vẫn khoanh tay trước ngực đăm chiêu nhìn xa xăm một cách lạ lùng. Năm phút... Mười phút... Rồi cả một tiếng đồng hồ thì Zane vẫn rơi vào trầm tư. Xem ra anh có rất nhiều chuyện không thể giải quyết được bây giờ, cũng không thể nói ra được với ai.Quay sang nhìn bóng lưng nhỏ của Kaylin, góc vai nhỏ hơi nhô lên rồi lạ hạ xuống vì nhịp thở của cô. Đưa cánh tay đến gần phía Kaylin, anh đã nhẹ tay nhất có thể để nâng người cô về phía gần anh hơn. Lực tay rất nhẹ nhưng đó là đối với anh, còn Kaylin vẫn cảm thấy khó chịu mà nhíu mày. Nhìn khi Kaylin ngủ anh cũng cảm thấy giảm căng thẳng hơn nhiều. Có điều càng để ý lại càng thấy dù cho là gương mặt này, cả cơ thể này của Kaylin bị anh hành hạ như vậy nhưng vẫn có sức hút đến kì lạ. Trong đầu anh còn có nhiều suy nghĩ điên rồ hiện ra hơn nhưng chỉ là những suy nghĩ. Anh không có ý định làm như vậy thật với cô.Vòng tay lớn đưa qua, ôm chọn người Kaylin vào bên trong. Nhưng chẳng may lại va mạnh vào vết thương của Kaylin khiến cô cũng phải rùng mình tỉnh dậy vì đau buốt. Đôi mắt mờ hồ lại nhìn thấy mình đang nằm gần Zane hơn. Ý thức của cô lúc này cũng rõ ràng hơn. Cô lúc nào tỉnh dậy mà nhìn thấy Zane vẫn chưa ngủ dậy thì đều im lặng tuyệt đối có thể, cô có thể giả vờ như vãn nghe để không làm phiền giấc ngủ của anh. Thế nhưng điều cô không biết là Zane rất dễ dàng nhận ra khi nào cô ngủ và khi nào cô thức.Cô chợt nhìn vào đôi mắt sắc lạnh kia, cảm thấy mình sắp bị bóp chết trong vòng tay anh khiến cô thấy ngạt thở mà không kiềm chế được cảm xúc. Máy đo sức khỏe cũng cho thấy nhịp tim của cô đang không ổn định, đôi môi khô còn đang hé ra để cố lấy không khí. Zane nhíu mày rất khó hiểu, anh còn chưa làm gì cô, ngay cả đến việc ôm cô gần hơn anh còn không làm vì nghĩ cô sẽ bị đau. Vậy mà giờ cô lại biểu hiện như anh đang làm cô đau lắm vậy.Mất một lúc lâu để Kaylin bình tĩnh lại được. Cô im lặng nép cả gương mặt vào hõm ngực của anh. Cơ thể nhỏ tự khắc run lên dù cô đang cố cắn răng để khiến mọi thức trở nên bình thường. Nhưng đối diện với Zane thì cô thật sự không thể bình tĩnh được. Có lẽ hiện tại anh không khác gì ma quỷ đối với Kaylin. Cô cảm giác như mình đang cuộc tròn trong móng vuốt của con quái thú vậy. Cô im lặng không kháng cự vì sợ nó sẽ tức giận mà ăn thịt cô.Trước những biểu hiện này của Kaylin, dù Zane đã kìm nén nhưng đường gân xanh nổi đầy trên cánh tay anh cũng thấy được anh đang khó chịu ra sao.Đưa tay nâng gương mặt của Kaylin ngẩng lên nhìn mình, chỉ trong một thoáng chốc đã khiến Kaylin không chủ động được mà khóc. Zane lúc nào cũng mạnh tay làm cho cô bị ám ảnh quá lớn. Có lẽ ác mộng này cả đời cô cũng sẽ chẳng thể nào quên được.Vốn dĩ muốn đưa tay đến cổ cô, anh thật sự muốn siết chặt cổ của Kaylin ngay lúc này. Thế nhưng cánh tay như bị thôi miên mà lau nước mắt cho Kaylin. Nước mắt cô cứ như nước lũ mà chẳng thể ngừng. Đôi mắt đỏ cả lên nhưng vẫn không thể khiến nước mắt cạn dần đi. Kaylin nhắm tịt mắt không dám đối diện với Zane. Cô đang muốn để mặc số phận của mình trôi về đâu thì trôi.Chợt, đôi mắt lại cảm thấy có vật chạm nhẹ lên, có hơi ấm nhẹ làm cho cảm xúc của cô ngưng đọng trong vài giây.Đôi môi khô nứt nẻ vì thiếu nước lại đang được bao bọc. Tuy rằng vẫn là hành động thô bạo nhưng cách ôm cô để hôn, cách giữ lấy gáy cô không còn đau nhức vì ấn mạnh hay nắm chặt gáy của cô như trước nữa.Đầu lưỡi cứ thể trôi vào bên trong, từng kẽ răng đều bị đảo lộn. Kaylin mơ hồ trong phút chốc đến ngơ người. Khi nhận ra thì nước mắt của cô vẫn chưa thể ngưng lại. Zane vì thế mà còn hôn cô lâu hơn. Chắc rằng cũng không phải vì lí do muốn để cô ngừng khóc nên mới hôn cô lâu như vậy đâu. Con người này dù thế nào vẫn rất tâm cơ. Kaylin đơn thuần đương nhiên sẽ không hiểu hết được những ý tức sâu xa bên trong của con sói già này được.Đến khi thấy Kaylin nấc lên thì Zane mới buộc phải dừng lại. Rời xa khỏi môi cô, anh vẫn nhìn chằm chằm vào nó. Dường như còn muốn nuốt chửng luôn vậy.Kaylin mím môi mà cơn nấc của cô đã khiến bầu không khí bớt căng thẳng hơn.Cô được anh ôm trong lòng, thi thoảng nấc lên anh sẽ vô lưng cô nhưng sẽ tránh những vết thương để không làm cô bị đau.Trong không khí yên tĩnh, không còn ngột ngạt thì anh lại cúi xuống để nhìn cô.- Ngày mai xuất viện.Chỉ bốn chữ nhưng Kaylin có thể hiểu được ý của anh.Ban đầu Zane không định nói như vậy, anh đã có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng dường như vẫn chưa đủ yếu tố để nói ra được những gì anh đang nghĩ nên anh đã chuyển chủ đề sang một hướng khác. Kaylin thì chỉ ngoan ngoãn gật đầu, cụp mắt không nói gì thêm. Dù sao thì Zane cũng rất bận, có khi anh còn chưa kịp về nhà đã phải tới đây để giám sát cô. Chính vì thế nên cô nghĩ anh muốn cô về sớm để đỡ phải đi lại quá nhiều nơi.