Chương : 12
Trên đường cái trung ương Ngân Chi Vô Hạn thành, mở ra một gian luyện kim điếm rất kỳ quái.
Luyện kim điếm, là thương điếm luyện kim thuật sĩ mở ra, bên trong đại thể bán một ít trang sức do luyện kim thuật sĩ chế tạo, cùng với các loại thuốc linh tinh.
Luyện kim điếm trong Vô Hạn Thành ít nhất cũng có hơn mười gian, hẳn là không có gì quá kỳ quái, thế nhưng, gian luyện kim điếm này có một cái tên vô cùng quỷ dị, “YAOI” .
Quỷ dị nhất không phải ở chỗ cái tên điếm không rõ nghĩa ( dù sao mỗi người đều có quyền tự do đặt tên ), mà là phản ứng của những người khác khi thấy cái tên này
.
Đại bộ phận mọi người thị liếc mắt nhìn qua rồi bỏ đi, thế nhưng có một số ít bộ phận sẽ thét chói tai, hoặc là cười quái dị, thậm chí nháy mắt với đồng bạn, hơn nữa số ít người này hầu như đều là nữ. Cũng chính vì nguyên nhân này mà nói luyện kim điếm đó vô cùng kì quái.
“Leng keng!” Một tiếng, một thú nhân tộc khoảng chừng năm, sau tuối phấn oa oa đẩy cửa YAOI đi ra.
Phấn oa oa dùng đồng âm mềm mại ngọt ngào oán hận: “Cái tên Phiên Nhiên đáng giận kia, lại chạy đến nơi nào rồi! Điếm trưởng không giống điếm trưởng, chuyện gì cũng do một tay ta đảm đương.”
Hắn vẩu vẩu cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, nói ra những lời hoàn toàn không phù hợp với hình tượng.
Lúc này, một thú nhân tiểu hài tử ước chừng bay, tám tuổi vẫn đứng trước cửa điếm mở miệng: “Nói như thể bị ủy khuất vậy, kỳ thực ngươi muốn làm điếm trưởng từ lâu rồi đi!” Cũng là lời nói hoàn toàn không phù hợp với bề ngoài khả ái của hắn.
“Điệp Quân a! Nguyên lai ngươi ở chỗ này.”
Phấn oa oa chớp chớp mắt to khả ái, nói: “Ta cũng không có chú ý đến đâu.”
“Không có biện pháp” Điệp Quân vuốt vuốt bàn tay nhỏ bé trắng noản, “Ai kêu người nào đó có con mắt quá to làm chi!”
“Ngươi đây là đang khen Tiễn Tiễn sao?” Phấn oa oa cười nói, còn lộ ra tiểu hổ nha khả ái, trong nháy mắt mê đảo một đống người đi đường.
“Đúng vậy, ta đang tán thưởng ngươi, ngươi nghe không hiểu sao?” Điệp Quân cũng lộ ra nụ cười khả ái.
“Nghe cái gì?” Tiễn Tiễn lắc lắc đôi tai hổ bông bông, giả ngu.
Hai phấn oa oa thế này trong mắt người ngoài nhìn vào là cỡ nào đáng yêu, thế nhưng, ngôn ngữ hai người lại đối chọi gay gắt, minh tranh ám đấu, cũng cũng chỉ có chính bọn nó biết.
Giữa lúc Tiễn Tiễn và Điệp Quân mắt to trừng mắt to thì một bóng người gầy gầy đi qua bên cạnh bọn họ, con mắt hai người đồng thời sáng ngời.
Tiễn Tiễn bay vụt lên, đánh về phía người nọ, ngọt ngào hô: “Nguyệt Nguyệt ca ca…”
“Tiễn… Tiễn!” Nguyệt nhìn cái đầu nhỏ kim sắc mãnh liệt chui vào trong lòng ngực y, hoảng sợ.
“Nguyệt Nguyệt ca ca…” Tiễn Tiễn lại ngọt ngào gọi, còn không ngừng dùng cái miệng nhỏ nhắn hương hương hôn lên gương mặt Nguyệt.
“Đã lâu không gặp.” Nguyệt cười nói: “Điệp Quân cũng ở đây a.” Tình cảm hai người bọn họ thật tốt.
“Ân!” Điệp Quân lạnh lùng lên tiếng.
Thật đáng tiếc, Điệp Quân khả ái như vậy, nếu như chịu cười nhiều một chút thì tốt rồi.
“Nguyệt Nguyệt ca ca, làm sao ngươi lại biến thành Ma tộc vậy?” Tiễn Tiễn kéo kéo vành tai dài nhọn đặc trưng Ma tộc của Nguyệt.
“Minh Nguyệt ca dù có biến thành Ma tộc cũng là Minh Nguyệt ca.” Điệp Quân nói.
“Ta đương nhiên biết!” Tiễn Tiễn cong cái miệng nhỏ nhắn trừng Điệp Quân, “Ta lại chưa nói hắn không phải Nguyệt Nguyệt ca ca.”
Hai người kia thật đáng yêu.
“Ha hả.” Nguyệt cười nói: “Bởi vì ta trọng luyện.”
“Trọng luyện?”
“Ân, cho nên hiện tại mới biến thành Ma tộc đó.”
“Đang êm đẹp tự nhiên trọng luyện để làm chi?” Điệp Quân hỏi: “Đạo tặc trước kia luyện không tốt sao?”
“Là có chút…” Nguyệt do dự một chút, vẫn cảm thấy cái chuyện tuẫn lô này nói cho bọn họ thật không tốt lắm.
“Nguyệt Nguyệt ca ca dù không phải đạo tặc, cũng là Nguyệt Nguyệt ca ca.” Tiễn Tiễn dùng lời lúc nãy của Điệp Quân đập lại hắn..
Điệp Quân chỉ là mị mị đôi mắt đen to tròn khả ái, trừng Tiễn Tiễn.
“Tiễn Tiễn, ta phải về thành chủ thất.” Nguyệt vỗ vỗ cánh tay nhỏ xíu đang quấn trên cổ hắn.”Đệ muốn đi cùng ta không?”
Tiễn Tiễn ngọt ngào cười nói: “Muốn…” Hắn mới không đem Nguyệt ca ca tặng cho Vô Cực đâu!
Cánh tay trắng noãn càng quấn chặt lấy Nguyệt hơn, mà Điệp Quân chỉ là yên lặng theo sát bên cạnh Nguyệt, không nói gì.
Nguyệt ôm Tiễn Tiễn, Điệp Quân đi bên người, trên đường trở lại thành chủ thất thì gặp Nhất Kiếm Thiên Hạ.
“Nhất Kiếm!” Nguyệt gọi hắn.
“Ác… Là Nguyệt đại ca a.” Nhất Kiếm thoạt nhìn vẫn còn chưa tỉnh ngủ
“Còn chưa ngủ no sao?”
“Đại ca… Ngươi biết chúng ta năm ngày nay, ngoại trừ ăn, uống nước, đi WC, lão đại đều không cho chúng ta logout a! Muốn ngủ cũng chỉ có thể ngủ lại trong kim tự tháp, còn phải lo lắng có thể bị quái đánh lẽn, ai ngủ ngon được a! Còn có, muốn cho Isis dị biến là phải…”
“Hảo hảo hảo.” Nguyệt lấy lệ đáp : “Khổ cực rồi, khổ cực rồi.”
“Isis dị biến!” Tiễn Tiễn kinh ngạc thốt lên: “Nguyệt Nguyệt ca ca có nữ thần ngạch quan á?”
“Đúng vậy.” Nguyệt kéo ra một tay, vén tóc qua để lộ nữ thần ngạch quan.”Vô Cực bọn họ đánh cho ta.”
“Ác…” Tiễn Tiễn có chút không cam lòng: “Ta cũng có thể làm để tặng Nguyệt Nguyệt ca ca…”
Đúng a, Tiễn Tiễn là luyện kim thuật sĩ.
“Vậy làm phiền đệ.” Nguyệt cười nói.
“Cứ giao cho ta!” Tiễn Tiễn gật đầu. Hắn nhớ trong thương khố Phiêu Nhiên hình như có mấy khối nguyên liệu thạch cấp SSS… Hắc hắc hắc…
Lúc này trong lòng Điệp Quân lại là nén giận, tại sao mình không chọn luyện kim thuật sĩ, mà chọn cái gì tà thú sư ( đạo tặc + triệu hoán sư ).
Lúc này, Nguyệt thấy một thiếu nữ nhân tộc có mái tóc đen ngắn từ đường đối diện đi tới, bộ dáng nàng ta nhìn hơi hơi quen mắt.
“Nhất Kiếm ngươi xem!” Nguyệt chọt chọt Nhất Kiếm: “Mạc Ngữ tỷ kìa.”
“Đâu!” Nhất Kiếm vốn đang lơ mơ lờ mờ đột nhiên giật mình tỉnh giấc.
“Ở phía trước.” Nguyệt chỉ về phía trước cách đó không xa, nói rằng: “Không phải sao?”
“Không sai! Thị tỷ ấy.” Nhất Kiếm mở to hai mắt nhìn.
“Tỷ ấy hẳn là còn chưa chú ý đến ta đi.” Thế nào quên Mạc Ngữ đại tỷ cũng ở Vô Hạn thành a! Sơ suất quá, trong lòng Nhất Kiếm kêu thảm.
“Hẳn là…” Nguyệt nhìn Mặc Ngữ đang đi về phía họ, “Đã chú ý đến rồi…”
“A a a –” Nhất Kiếm ôm đầu kêu rên. Muốn chạy cũng chạy không thoát…
Nguyệt nhìn Nhất Kiếm Thiên Hạ phản ứng lớn như vậy, trong lòng không giải thích được. Mạc Ngữ tỷ có kinh khủng như vậy không?
“Tiểu Nguyệt.” Mạc ngữ đi tới trước mặt bọn họ, ôn hòa cười nói: “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp, Mạc Ngữ tỷ.” Nguyệt cũng mỉm cười.
Mạc Ngữ gật đầu với y, sau đó nhìn về phía Nhất Kiếm.”Nhất Kiếm, lâu quá không về nhà ha.”
“Vậy… thì thế nào?” Nhất Kiếm suy yếu nói.
“Không thế nào.” Mạc Ngữ mỉm cười, “Ta chỉ nhắc nhở ngươi một chút mà thôi.”
Nhất Kiếm nhìn Nạc Ngữ ôn nhu không gì sánh được, nụ cười mỉm lại lộ ra bóng ma, nội tâm sợ hãi.
“Tiểu Nguyệt, dượng có việc muốn ta nói với Nhất Kiếm, có thể cho ta mượn hắn một chút không?” Mạc Ngữ ôn nhu hỏi.
“Có thể có thể…” Nguyệt do dự nhìn Nhất Kiếm đang xanh cả mặt, “Thế nhưng, Nhất Kiếm hình như không quá muốn.”
Mạc Ngữ là biểu tỷ của Nhất Kiếm trong hiện thực, là một người rất ôn nhu, tuy rằng cũng không phải rất đẹp, nhưng đôi mắt nàng lại trong suốt sáng lấp lánh như ánh sao, lại phi thường mê người.
Mạc Ngữ rất thương yêu Nhất Kiếm, nàng chơi Thiên Vận cũng là vì muốn chiếu cố Nhất Kiếm, Nguyệt thật không rõ vì sao Nhất Kiếm lại sợ nàng như vậy.
“Hắn sẽ không không muốn.” Mạc Ngữ khẳng định. Bóng ma trên tiếu dung lại càng sâu, “Đúng không! Biểu, đệ.”
Nhất Kiếm biết, nàng thoạt nhìn giống như ôn nhu điềm tĩnh, kỳ thực nội tâm gian trá, giảo hoạt, âm hiểm, lòng dạ sâu thâm khó dò, biểu tỷ đại nhân nói ra hai chữ “biểu đệ” thì chính là sự tình đã định, tuyệt đối không có đất vãn hồi, mà hắn ngàn vạn lần không thể phủ định bất cứ điều gì Mạc Ngữ nói lúc này.
Nhất Kiếm không thể làm gì khác hơn là run rẩy, thấy chết không sờn trả lời: “… Đúng vậy.”
“Ác, vậy ta đến thành chủ thất chờ ngươi.” Nguyệt gật đầu. Hoàn toàn không biết đối với Nhất Kiếm mà nói, đó chẳng khác gì bản tuyên án tử hình.
“Một lát gặp.” Nhất Kiếm run giọng nói, kỳ thực nội tâm đang kêu thảm. Nguyệt đại ca, ngươi không thể bỏ ta lại a! Ta sẽ bị chết rất khó coi —
Tội bỏ rơi (? )
Dưới tình huống đương sự không tự giác, tội danh không thành lập.
Sau đó, Mạc Ngữ đại tỷ bắt đầu chấp hành gia pháp.
“Đỗ Kiếm Sanh.” Mạc Ngữ mỉm cười, ngữ khí ôn hòa, “Dượng nói, muốn ngươi mấy ngày nay về nhà một chuyến.”
“Biểu tỷ…” Nhất Kiếm la hét, “Qua một hồi có được hay không?” Hắn thực sự không muốn nhanh như vậy về nhà bị quản a.
“Nhìn ngươi kìa…” Nụ cười của nàng vẫn như trước, ngữ điệu cũng vẫn ôn hòa, thế nhưng, Nhất Kiếm tuyệt đối có thể thông qua ôn nhu hàm chứ trong nụ cười kia mà nhìn thấy một thứ, tên là bóng ma gì đó.
Mạc Ngữ lúc này, thậm chí so với lúc Húc Chi Vô Cực phát điên còn đáng sợ hơn.
“Ta… hai… hai ngày nữa ta sẽ trở về…” ( run lẩy bẩy )
“Thực sự!” Mạc Ngữ cười nói: “Dượng nhất định sẽ rất cao hứng.”
Ô ô ô… Những tháng ngày tốt đẹp tự do tự tại của hắn a! Nhất Kiếm trong lòng khóc thương.
Nửa giờ sau, Nhất Kiếm Thiên Hạ rốt cục xuất hiện tại thành chủ thất.
“Xin lỗi… Ta đến muộn.” Hắn thoạt nhìn đặc biệt uể oải.
Vô Cực nhìn về phía Nhất Kiếm, gật đầu nói tiếp: “Như vậy, trừ Hoàng và Nhất Phương phải đi làm, Tiểu Dương đã lên lớp, tất cả mọi người đến đông đủ rồi.”
“Đến đông đủ rồi!” Thiên Lý đáp.
“Người trốn học không có tư cách nói chuyện.” Nửa Cuộc Đời hai tay khoanh trước ngực, ngữ khí mang vẻ khinh thường.
“Người trốn việc cũng không có tư cách nói đến ai khác!” Thiên Lý nhướng nhướng mi, lập tức đá trở lại.
Tám lạng nửa cân.
“Được rồi.” Ta vội vàng chen vào: “Đừng cãi nữa, nghe Vô Cực có chuyện gì cần tuyên bố đi.”
“Lần này tập hợp các vị, là có vài chuyện cần cùng các vị thương lượng.” Vô Cực nói.
“Chuyện đầu tiên chính là, chúng ta phải bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ dong binh đoàn, trước khi quái vật công thành vào tháng sau, đem đẳng cấp dong binh đoàn thăng về cấp S.”
“Vấn đề là…” Nửa Cuộc Đời nhấc tay chen vào nói, “Đám người Tiêu Dao Công Tử kia, nhất định sẽ tìm mọi cách quấy nhiễu chúng ta, khiến chúng ta không thể làm nhiệm vụ.”
“Ân… Không sai.” Vô Cực gật đầu: “Đây cũng là điều ta lo lắng. Cho nên chuyện thứ hai chính là…”
Vô Cực nhìn ta, “Chờ Nguyệt luyện đến cấp cao hơn, chúng ta tiếp tục cùng đi làm nhiệm vụ. Dù sao Nguyệt có bốn kỹ năng chức nghiệp, là điều mà tên tiểu nhân Tiêu Dao Công Tử không ngờ được.”
“Ta sẽ!” Ta kiên định “Bất quá…”
“Yên tâm đi.” Thiên Lý nói: “Chúng ta và lão đại đều sẽ giúp ngươi.”
“Đúng a! Nguyệt đại ca, làm huynh đệ đã lâu như vậy, Nhất Kiếm ta cho dù không ănkhông ngủ, cũng sẽ kéo ngươi lên.”
“Các ngươi a!” Ta trở mình mắt trợn trắng, “Thật đúng là coi thường ta. Ta tự luyện là tốt rồi.”
Nghe ta nói như vậy, sắc mặt Vô Cực lập tức lạnh đi.
Ta vội vàng nói: “Các ngươi trước tiên phải xử lý vấn để nhân số thủ thành lần này quá ít. Chờ ‘xử lý’ xong, trở lại kéo ta cũng không muộn.”
“Chuyện này…” Trong đôi mắt xanh của Vô Cực hiện lên một tia hàn mang tàn khốc.”Đúng là nên xử lý tốt…”
Nửa Cuộc Đời cũng gật đầu nói: “Những người đó lưu lại hoặc bỏ đi, không phải chuyện Ngân Chi Vô chúng ta có thể khống chế, quan trọng nhất chính là lợi dụng cơ hội lần này đẩy mạnh thanh thế của Ngân Chi Vô.”
“Đẩy mạnh thanh thế?” Nhất Kiếm không hiểu gì.
“Không cần suy nghĩ nữa!” Thiên Lý nói với Nhất Kiếm: “Đây là công việc của Vô Cực lão đại và cáo già Nửa Cuộc Đời, chúng ta có nghĩ banh đầu cũng không nghĩ ra được cái gì đâu.” Trong giọng nói rất có vị đạo cùng là người lưu lạc chân trời. (Thiên Lý cũng chẳng hiểu gì sất)
“Hắc hắc.” Nửa Cuộc Đời Phong Vân tà tà cười, trong ánh mắt lóe lên tinh quang gian xảo.
Thật không hiểu nổi, một người khôn khéo gian xảo như Nửa Cuộc Đời, vậy mà lại luyện tế ti Thần tộc, căn bản là sói đội lốt cừu!
“Trên cơ bản, chỉ riêng việc chúng ta có thể lấy một nghìn đấu năm nghìn, nhân số chênh lệch lớn như vậy mà vẫn bảo vệ được Vô Hạn thành, cũng đã khiến rất nhiều người kinh tiện (kinh hãi + ao ước) không thôi, hơn nữa nếu như có thể xử lý tốt những kẻ phản bội cùng đám người chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, nhận thêm những người muốn đầu nhập vào Ngân Chi Vô chúng ta, thanh thế của chúng ta sẽ càng thêm lớn mạnh.”
“Đến lúc đó nếu Tôn Minh muốn đối phó chúng ta… không đơn giản như vậy!” Thấy Nhất Kiếm vẫn là một bộ hoang mang, ta liền biết mình tốt bụng giảng giải là uổng phí.
“Gì?” Nhất Kiếm vẫn không hiểu.
“Ác! Ta đã hiểu.” Thiên Lý bừng tỉnh đại ngộ.
“Về phần phương pháp…” Ta liếc mắt về phía Vô Cực, nói: “Còn phải xem Vô Cực cùng Nửa Cuộc Đời muốn làm như thế nào, đây không phải là lĩnh vực ta phụ trách.”
Ta từ trước đến nay, những chuyện có liên quan đến phương diện quân sự , ngoại giao… không phải sở trường của ta.
Vô Cực mỉm cười.”Chuyện này, chúng ta sẽ thảo luận sau.”
“Các ngươi chỉ cần có đánh nhau thì cứ đánh nhau, có quái thì giết quái thì tốt rồi.” Nửa Cuộc Đời nhìn Thiên Lý kiến thức nửa vời và Nhất Kiếm vẫn chẳng hiểu mô tê gì, nói. “Nghĩ nhiều như vậy để làm chi.”
“Nói cũng đúng…”
Hai người song song gật đầu.
Điều không phải động não, vậy ở một bên chờ người làm chủ là tốt rồi. Ai… Nhất Kiếm như vậy, nếu không có Mạc Ngữ biểu tỷ chiếu cố với phụ thân thương yêu, sao có thể hảo hảo mà sống đến bây giờ!
Có đôi khi… thật hâm mộ hắn.
“A!” Ta đột nhiên kêu một tiếng, cắt đứt mọi người nói chuyện.
“Làm sao vậy?” Vô Cực hỏi.
“Vừa bị các ngươi ngắt ngang, hại ta quên mất chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì?”
“Ta hy vọng đoàn chúng ta có thể thu thêm một đạo tặc mới.” Ta nói: “Dù sao ta đã không còn là Minh Nguyệt.”
Ngân Chi Vô một đường cũng chỉ có một đạo tặc là Minh Nguyệt, ta trọng luyện, đoàn đã không còn đạo tặc nào nữa.
“Ta cũng cảm thấy cần phải thu một đạo tặc.” Nửa Cuộc Đời cũng đồng ý.
Nhất Kiếm lập tức nói: “Ta hy vọng lần này thu nữ!”
“Đúng vậy!” Thiên Lý phụ họa: “Đoàn cũng không có mỹ mi (mày đẹp – ý nói phái nữ), lần này nhất định phải thu một mỹ nữ.”
Chỉ có Vô Cực không nói gì.
Nửa Cuộc Dời quay sang hỏi hắn: “Vô Cực, ngươi thấy sao?”
Vô Cực hạ mắt, nhẹ nhàng vỗ về Minh Nguyệt kiếm trượng trong tay, lông mi thật dài che giấu thần sắc phức tạp trong mắt.
Một lúc lâu, hắn mới mở miệng.
“Nếu Nguyệt nói cần thu… Hãy thu đi…”
“Không cần cố gắng đi tìm.” Ta lập tức nói: “Gặp được người thích hợp thì chọn cũng được.”
Tiếp theo chúng ta lại thảo luận một ít vấn đề nội bộ Ngân Chi Vô, còn có tin tức mới nhất của chính phủ Thiên Vận, vân vân, đại khái mất một giờ.
Trước khi tan họp, Vô Cực nói với ta: “Ngươi đã muốn tự luyện, vậy đến thương khố trong thành chọn một ít trang bị cầm đi dùng.”
Ngụ ý là, ngươi không chọn, ta sẽ không cho ngươi tự luyện.
“Đúng vậy!” Nhất Kiếm cũng nói: “Nguyệt đại ca ngươi ngay cả giầy cũng không có, không đi nã một ít trang bị tốt tốt thì ta sẽ lo lắng.”
Không phải trước đó ta vẫn luyện rất tốt sao a… Tuy rằng rất muốn nói như vậy, bất quá, ta cũng biết nếu như ta không lấy trang bị, bọn họ sẽ không yên tâm.
Ai… “Ta đã biết.”
Thương khố Ngân Chi Vô Hạn thành nằm ở phía sau thành chủ thất, chỉ có thành viên Ngân Chi Vô dong binh đoàn mới có thể tiến vào ( cũng giống như thành chủ thất, thành chủ thất chỉ có cán bộ và thành viên dong binh đoàn Vô Hạn thành đích cán bộ cân dong binh đoàn mới có thể vào ).
Bên trong có rất nhiều trang bị bảo vật NPC thương điếm của Vô Hạn thành thu vào, hoặc là được Ngân Chi Vô dong binh đoàn đánh tới. Còn thu nhập từ thuế của Vô Hạn thành thì được lưu giữ ở một ngân hàng khác.
Bởi vì trong thương khố phần lớn đều là trang bị ngoài cấp S, có thể lựa chọn không nhiều lắm, ta cầm một đôi Lăng Vân Ngoa (giầy) cấp S ( phòng ngự +30, mẫn tiệp +10, né tránh tăng 5% ), Ti Nhung Thủ Sáo ( phòng ngự +5, trí lực +3, tinh thần +3, chính xác +20%), tính lên cấp 70 thì trang bị. (thủ sáo là thứ quấn quanh cổ tay :”< )
Còn có hai chiếc nhẫn trí lực (SSS) và một cái Tử Thạch Yêu Đái 1A ( không gian trữ vật tăng 800 ngăn, mẫn tiệp +10), còn pháp trượng và pháp bào thì Danh Đao sẽ chế tạo cho ta, cho nên không đổi ( cũng không có cấp S để cho ta đổi a ).
Thay hết nhũng trang bị này, trị số hiện tại của ta là –
Đẳng cấp: 64
Chức nghiệp: vu linh giả
Danh vọng: 3420.
Sinh mệnh: 1200
Ma pháp: 2750
Thuộc tính cơ bản
Sức mạnh: 1
Thể chất: 3+6
Mẫn tiệp: 8+8(+10)
Trí lực: 6+20(+154)
Tinh thần: 9+30(+140)
Mị lực: 9
May mắn: không thể nhận ra
Phòng ngự: 215.
Kháng quang, phong: 70%
Kháng hỏa, thủy, thổ, mộc, ám: 20%
Đối với quái vật hệ bất tử, phòng ngự +10%.
Thiên Lý lại cho ta một cái Tát Ti trận thạch 1A, cùng một ít phù chỉ cấp 7, 8 hắn chế tạo. Những phù chỉ này đều là tâm huyết của Thiên Lý, người ngoài có muốn mua hắn cũng không chịu bán.
Hắn hào phóng như vậy tặng cho ta, ta thực sự rất cảm tạ. Thế nhưng ngự phù thuật của ta mới có 4 cấp a!
Sau đó Vô Cực lại nói với ta, hắn rút một vạn kim tệ trong thương khố dong binh đoàn, muốn ta cầm dùng, ta đương nhiên không nói hai lời liền cự tuyệt hắn.
Như là đã sớm đoán được ta sẽ cự tuyệt, Vô Cực nói “Số tiền này không phải đưa cho ngươi, là muốn ngươi lấy đi mua dược thủy giúp chúng ta. Ngươi mua này nọ tương đối tiện nghi, giúp chúng ta mua được nhiều một chút, một vạn kim tệ ta sẽ tùy thời bổ sung thêm.”
“Như vậy a… Vậy được rồi, ta sẽ mua.”
Cũng giống như ta hiểu rõ Vô Cực, Vô Cực cũng ăn ta đến sít sao.
Ta từ thương khố lĩnh năm nghìn kim tệ, đến tiệm bán thuốc mua một đống đại bổ huyết hoàn (HP+300), đại bổ ma hoàn (SP+300), chỉ để lại mười mấy cái, số còn lại đều bỏ vào đoàn thương ( thương khố dong binh đoàn ).
Nhìn số lượng thuốc mua được gấp đôi so với người bình thường, ta mới giật mình nhận ra, kỳ thực ngay từ đầu ta có thể dùng phương pháp này để kiếm tiền, vậy không cần đánh quái khổ cực như vậy.
Ai bảo trong hiện thực ta từ trước cho tới bây giờ chưa bao giờ phiền não về vấn đề tiền tài, vào trò chơi quả nhiên sẽ không kiếm tiền.
Bất quá dùng phương thức này kiếm tiền, chẳng phải là để cho người khác biết ta có trang bị Tình Ti siêu cấp biến thái sao? Khiêm tốn một chút mới tốt, đỡ phải gặp phiền phức.
Chỉnh lý trang bị xong, dược cũng mua đủ. Ta đứng trước mặt mã phu (1), suy tính nên đến nơi nào luyện công thì đột nhiên nhớ tới một chuyện rất chuyện trọng yếu…
Ta đã bỏ quên Tiễn Tiễn và Điệp Quân ở thành chủ thất –
Bởi vì bọn họ không phải cán bộ Vô Hạn thành, không thể vào thành chủ thất, ta chỉ đành để bọn họ ở bên ngoài chờ ta đi ra, kết quả, ta rời khỏi thì trực tiếp đến tiệm bán thuốc mua thuốc, hoàn toàn đã quên chuyện này…
Ta vội vội vàng vàng chạy về thành chủ thất, nhưng không có tìm được Tiễn Tiễn với Điệp Quân, chỉ có một nữ thú nhân ngồi xổm trước cửa, từ của nàng trang phục thượng xem ra, hẳn là chức nghiệp mẫn hệ.
Thú nhân luyện chức nghiệp mẫn hệ … Quái quái…
“Tiểu thư, xin hỏi một chút.” Ta vỗ vỗ lưng nữ thú nhân, hỏi: “Nàng có thấy hai tiểu hài tử nào ở quanh đây không?”
Nữ thú nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất, nâng má, mắt to nhìn chằm chằm thành cửa lớn thành chủ lâu, cũng không quay đầu lại nói: “Không thấy có thấy.”
“Vậy à.” Ta mật cho bọn họ là được rồi.
Ta phát mật ngữ cho Tiễn Tiễn mới biết được, bọn họ vì chờ quá buồn chán nên chạy đi dạo. Ta bọn bọn họ không cần tới tìm ta, bởi vì chút nữa ta sẽ ra khỏi thành luyện công.
Ta tán gẫu cùng bọn Tiễn Tiễn xong, phát hiện nữ thú nhân kia vẫn trơ mặt ra, chăm chăm nhìn đại môn thành chủ thất, hình như muốn nhìn xuyên thấu qua nó.
Ta nhịn không được hiếu kỳ mà hỏi thăm: “Cửa nhà chúng ta đẹp như vậy à?”
“Không có đẹp… Ta là đang nhìn xem có ai đi ra hay không… Chờ một chút! Ngươi nói nhà ngươi?” Nàng đột nhiên nhảy dựng lên, lôi kéo tay ta, hưng phấn mà nói: “Ngươi là người của Ngân Chi Vô!”
“Đúng vậy… A.” Ta vừa nói xong, nàng lập tức kéo cánh tay ta, cười đến cực ngọt cực ngọt.
“Ta là Sa Lợi Diệp, thú nhân đạo tặc cấp 87, ta muốn gia nhập vào Ngân Chi ô.”
“Này…” Ta nhất thời phản ứng không kịp.
“Được không… Được không…” Nàng ôm lấy cánh tay ta lắc a lắc, còn không thì đong đưa tai và đuôi mèo đặc trưng của thú nhân, khả ái cực kỳ.
“Thế nhưng, ta không có quyền hạn.” Có muốn cũng phải được Vô Cực đồng ý mới có thể thu vào a.
Sa Lợi Diệp nghe được ta nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp, mắt to ngập nước điềm đạm đáng yêu nhìn ta.
“Vậy ngươi có thể giúp ta hỏi một chút xem sao?”
Chỉ cần là nam nhân, đều không thể cự tuyệt yêu cầu của một thiếu nữ khả ái như búp bê gốm. Tuy rằng ta thích Vô Cực, nhưng ta cũng là một nam nhân…
“Được rồi! Ta giúp nàng hỏi đội trưởng xem sao.”
Ta mật ngữ cho Vô Cực: “Vô Cực, giờ ngươi có rảnh không?”
“Ân, có việc mạ?” Vô Cực trả lời.
“Ngươi đang ở đâu?”
“Ta còn ở thành chủ thất.”
“Tốt lắm.” Ta nói đạo: “Ngươi có thể ra ngoài cửa một chút không? Có một nữ đạo tặc muốn nhập đoàn.”
“Nữ đạo tặc?”
“Ân, còn rất đáng yêu.” Sợ Vô Cực không đáp ứng, ta lập tức quăng ra mỹ nữ bài.
“Vậy sao…” Thanh âm của Vô Cực có chút do dự, “Ngươi chờ ta một chút.”
“Chúng ta đang ở trước cửa.” Ta nói, sau đó ngắt trò chuyện.
“Thế nào? Thế nào?” Sa Lợi Diệp hưng phấn quấn quít lấy ta hỏi.
“Vô Cực sẽ lập tức tới đây.” Ta mỉm cười, thế nhưng trong lòng lại hơi hơi ê ẩm.
Là nam nhân đều thích mỹ nữ, cho nên Vô Cực cảm thấy hứng thú với Sa Lợi Diệp cũng là bình thường, không bình thường là… bởi vì chuyện bình thường như vậy mà cảm thấy bản thân khổ sở đi!
—-
Mấy phút sau, Vô Cực xuất hiện trước cửa.
“Nàng là đạo tặc muốn vào đoàn?” Vô Cực nghiêm mặt lạnh.
“Ân! Ân! Ân!” Sa Lợi Diệp gật đầu như giã tỏi đáp: “Ta là Sa Lợi Diệp, thú nhân đạo tặc cấp 87.”
“Thú nhân… đạo tặc?” Vô Cực thiêu thiêu mi.”Tổ hợp kỳ quái. Mẫn tiệp bao nhiêu?” Mặc dù là hỏi, nhưng trong giọng nói lại là tuyệt đối không nhận.
“Mẫn tiệp của ta mới bắt đầu là 9.” Sa Lợi Diệp đắc ý nói, tuyệt không để ý đến ý khinh thị trong lời nói của Vô Cực.
Điểm lúc đầu của nhân vật có ảnh hưởng rất lớn đến các giá trị năng lực khác ( như né tránh, lực công kích, độ chính xác ).
Tuy rằng Sa Lợi Diệp có thuộc tính thể chất và sức mạnh của thú nhân, thế nhưng điểm mẫn tiệp ban đầu của nàng là 9, điều này biểu thị mẫn tiệp của nàng tuyệt đối sẽ không thấp, nói không chừng nàng còn là một đạo tặc thiên mẫn.
Nguyệt lập tức hỏi Sa Lợi Diệp các tính chất cơ bản ( chính là tố chất nhân vật không chứa những điểm gia tăng của trang bị ).
“Sa Lợi Diệp, lực, thể, mẫn của nàng bao nhiêu?”
“Ngươi gọi ta là Tiểu Diệp được rồi.” Sa Lợi Diệp nói: “Lực 8+30, thể 7+8, mẫn 9+48.”
“Không tệ lắm.” Nguyệt khen: “Nguyên lai là lực mẫn hình!” (sức mạnh và mẫn tiệp cao)
Loại hình đạo tặc này, né tránh và tốc độ tấn công thấp hơn thuần đạo tặc, thế nhưng ưu điểm lực công kích và độ chính xác cao thì thuần đạo tặc không thể so được, huống chi, né tránh và tốc độ tấn công cũng có thể dựa vào trang bị để gia tăng.
Đây chính là loại hình đạo tắc hắn trước đây vẫn rất muốn luyện, chỉ vì trở ngại thể chất tinh linh nên không có biện pháp luyện thành.
“Đúng vậy…” Nàng ngọt ngào cười với Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt thật lợi hại, vừa nghe liền biết ưu điểm của loại luyện pháp này.”
Nguyệt cũng mỉm cười: “Không phải, ta đã từng luyện quá đạo tặc a.”
“Luyện qua?”
“Ân… Ta trọng luyện.”
“Vậy á, vậy là ngươi trước đây luyện đạo tặc…”
Hai người bọn họ cứ như vậy hoàn toàn quên người nào đó, hăng say tán gẫu về lịch sử đầy huyết lệ của đạo tặc.
“Các ngươi trò chuyện đi, không có việc gì ta đi trước.” Không cam lòng bị vắng vẻ, Vô Cực trầm mặc nói.
“Chờ một chút.” Sa Lợi Diệp lập tức níu lấy góc áo Vô Cực cầu xin.”Đội trưởng, ngươi thu ta đi ~~ “
Vô Cực nhìn bàn tay Sa Lợi Diệp đang nắm vạt áo hắn, lam mâu mỹ lệ hơi hơi mị lên, lông mi thật dài mơ hồ nhướng lên, hơn nữa một thân túc sát (nghiêm túc, tỏa sát khí), biểu hiện hắn đang thịnh nộ.
“Vô Cực?” Hắn đang… sinh khí cái gì a?
“Ngươi làm sao vậy?” Nguyệt hỏi.
Vô Cực không trả lời, chỉ là dùng lãnh mâu ẩn chứa tức giận nhìn chằm chằm Sa Lợi Diệp.
Hắn cũng biết mình phẫn nộ như vậy rất không vô lý, thế nhưng Vô Cực rất không thích. Vô luận là chuyện Sa Lợi Diệp muốn thay thế vị trí đạo tặc của Minh Nguyệt, hay là hành vi Nguyệt tiến cử nàng nhập đoàn, hoặc là bộ dạng hai người tán gẫu vui vẻ như vậy, đều làm hắn phi thường, phi thường… nổi lửa.
Càng đáng chết hơn chính là! Hắn căn bản không biết mình tức giận như vậy là vì cái gì.
Kỳ thực Vô Cực cũng không phải người chưa từng trải, hắn rất rõ ràng, loại cảm xúc phẫn nộ này nếu như đặt trên người Thủy Trữ hoặc nữ nhân khác, được gọi là “ghen” .
Vấn đề là, đối tượng hắn phát nộ là một nam nhân, là Nguyệt, người hắn tín nhiệm nhất, coi trọng nhất, thậm chí là rất ỷ lại..
Cái này khiến hắn cảm thấy thật vô lý.
Vô Cực rất hoang mang, từ sau khi Nguyệt tuẫn lô, hắn thường thường có rất nhiều cảm xúc được sinh ra mà mình không thể thấy rõ, cũng biết không hiểu đó là gì. Nó luôn luôn khiến hắn vốn rất tự phụ cảm thấy thật vô lực.
Vô Cực không nói gì, Nguyệt cũng không biết nói gì, bầu không khí cứ như vậy mà nặng nề xuống.
“Nguyệt Nguyệt.” Bên tai vang lên mật ngữ của Sa Lợi Diệp, “Ngươi giúp ta xin ngươi đội trưởng thu ta đi, ta rất muốn gia nhập đoàn các ngươi.”
“Thế nhưng…” Nguyệt trả lời: “Vô Cực hình như không quá thích nàng, như vậy tốt sao?”
Không quá thích đã là cách nói rất khéo léo, Nguyệt chưa từng thấy Vô Cực dùng thái độ lạnh lùng như vậy đối đãi một nữ hài tử, hắn từ trước đến nay đều rất tôn trọng nữ tính.
“Không sao đâu…” Sa Lợi Diệp khẩn cầu: “Ta van ngươi mà…”
Muốn gia nhập Ngân Chi Vô, nguyên bản chỉ là sùng bái đơn thuần, thế nhưng thấy địch ý cường liệt cùng cảm giác bài xích Húc Chi Vô Cực dành cho nàng, không chỉ không thể khiến nàng lùi bước, ngược lại càng khiến Sa Lợi Diệp muốn vào đoàn hơn.
Nàng không hứng thú với vẻ lạnh chết của suất ca ! Thế nhưng đối với nguyên nhân khiến hắn như vậy, Sa Lợi Diệp thế nhưng phi ~~~ thường ~~~ có, hứng, thú.
“Được rồi…” Nguyệt có hảo cảm với Sa Lợi Diệp, cũng mong muốn nàng có thể vào đoàn.
“Vô Cực, ngươi có thể thu Sa Lợi Diệp không?” Nguyệt nơm nớp lo sợ hỏi.
Vô Cực dùng ánh mắt kinh ngạc pha lẫn nộ ý nhìn Nguyệt, hỏi: “Ngươi muốn thu nàng?”
“Ta rất muốn.” Nguyệt chân thật trả lời: “Vậy ý của ngươi là…”
“Ngươi đã muốn nhận, vậy thu đi.” Vô Cực nói, cùng tùy tay phát tin tức mời gia nhập đoàn cho Sa Lợi Diệp.
Sa Lợi Diệp rất nhanh ấn xác định.
“Thật tốt quá!” Nàng hài lòng reo lên. Có thể ở gần “quan sát” hai ngườibọn họ hai người rồi!
Nguyệt cũng mỉm cười. Không chú ý đến vẻ thất vọng cùng… mất mát trong giọng nói của Vô Cực.
“Nguyệt Nguyệt, mang ta đi tham quan thành chủ thất nha.” Sa Lợi Diệp lần thứ hai bám lấy cánh tay Nguyệt, nhiệt tình nói.
“Được.” Nguyệt mỉm cười.
Đột nhiên, một bóng người nho nhỏ kim sắc bay vèo vào lòng Nguyệt.
“Nàng là ai vậy? Sao lại đụng chạm vào Nguyệt Nguyệt ca ca của ta!” Tiễn Tiễn phồng má, trừng Sa Lợi Diệp.
“Ai là của ngươi?” Điệp Quân đi cùng Tiễn Tiễn, ở một bên lạnh lùng hỏi.
“Ta thế nhưng là một thành viên của Ngân Chi Vô, đương nhiên là có tư cách đụng hắn.” Sa Lợi Diệp trừng trở lại.”Tiểu quỷ…”
“Cái tỷ tỷ này hảo hung ác.” Tiễn Tiễn nghẹn ngào, hai giọt nước mắt tại thật to rưng rưng đảo trong vành mắt.
“Hanh!” Điệp Quân khẽ hừ một tiếng, “Giả vờ giả vịt.”
“Ô ô ô ô…” Tiễn Tiễn vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ Nguyệt, bắt đầu lên tiếng khóc lớn.
“Người ta… Không có… giả bộ…”
Nguyệt vỗ đầu Tiễn Tiễn, ôn nhu an ủi: “Tiễn Tiễn ngoan, đừng khóc.”
Tiễn Tiễn thút tha thút thít nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ hốc mắt nhìn Sa Lợi Diệp ở một bên cười đến rất quỷ dị, lại nhìn xuống hung hăng trừng Điệp Quân, cuối cùng đưa ánh mắt chuyển hướng qua Húc Chi Vô Cực đang tản ra áp suất thấp, trong đôi mắt to hiện lên một tia quang mang gian xảo.
“Tiễn Tiễn… Muốn hôn nhẹ.” Tiễn Tiễn áp khuôn mặt nhỏ nhắn đến trước mặt Nguyệt.
“Hôn nhẹ rồi Tiễn Tiễn sẽ không khóc nữa.” Nguyệt dỗ.
“Ân!” Tiễn Tiễn mạnh mẽ gật đầu.
Nguyệt hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Tiễn Tiễn.
“Chưa có đủ!” Tiễn Tiễn kêu lên.
Sao lại chưa đủ?
Lời còn chưa ra khỏi miệng, cái miệng nhỏ nhắn của Tiễn Tiễn đã đụng lên môt Nguyệt.
Lập tức có một tinh linh nào đó phát ra áp suất thấp đến mức đủ để khiến không khí đông lại.
Xem ra… có thứ hay để xem nha!
Nhìn lớp băng bột phấn ngưng kết xung quanh Vô Cực, Sa Lợi Diệp nở nụ cười đen tối đến cực điểm. Thật không uổng công ta trăm phương nghìn kế muốn gia nhập Ngân Chi Vô dong binh đoàn a!
—-
1. Để trò chơi đạt đến độ chân thật cực điểm, nên Thiên Vận không có thiết kế trạm truyền tống hoặc là điểm truyền tống (bước qua điểm này lập tức đến nơi muốn đến), người chơi muốn đến thành thị kế tiếp nhất định phải đi bộ hoặc là cưỡi phương tiện giao thông. Mà cưỡi phương tiện giao thông đến địa điểm kế tiếp thì cần có thời gian đi đường, trong thời gian này người chơi không thể logout, bằng không chẳng khác nào giữa đường xuống xe, ở trên biển thì chẳng khác nào rơi xuống biển.
Luyện kim điếm, là thương điếm luyện kim thuật sĩ mở ra, bên trong đại thể bán một ít trang sức do luyện kim thuật sĩ chế tạo, cùng với các loại thuốc linh tinh.
Luyện kim điếm trong Vô Hạn Thành ít nhất cũng có hơn mười gian, hẳn là không có gì quá kỳ quái, thế nhưng, gian luyện kim điếm này có một cái tên vô cùng quỷ dị, “YAOI” .
Quỷ dị nhất không phải ở chỗ cái tên điếm không rõ nghĩa ( dù sao mỗi người đều có quyền tự do đặt tên ), mà là phản ứng của những người khác khi thấy cái tên này
.
Đại bộ phận mọi người thị liếc mắt nhìn qua rồi bỏ đi, thế nhưng có một số ít bộ phận sẽ thét chói tai, hoặc là cười quái dị, thậm chí nháy mắt với đồng bạn, hơn nữa số ít người này hầu như đều là nữ. Cũng chính vì nguyên nhân này mà nói luyện kim điếm đó vô cùng kì quái.
“Leng keng!” Một tiếng, một thú nhân tộc khoảng chừng năm, sau tuối phấn oa oa đẩy cửa YAOI đi ra.
Phấn oa oa dùng đồng âm mềm mại ngọt ngào oán hận: “Cái tên Phiên Nhiên đáng giận kia, lại chạy đến nơi nào rồi! Điếm trưởng không giống điếm trưởng, chuyện gì cũng do một tay ta đảm đương.”
Hắn vẩu vẩu cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, nói ra những lời hoàn toàn không phù hợp với hình tượng.
Lúc này, một thú nhân tiểu hài tử ước chừng bay, tám tuổi vẫn đứng trước cửa điếm mở miệng: “Nói như thể bị ủy khuất vậy, kỳ thực ngươi muốn làm điếm trưởng từ lâu rồi đi!” Cũng là lời nói hoàn toàn không phù hợp với bề ngoài khả ái của hắn.
“Điệp Quân a! Nguyên lai ngươi ở chỗ này.”
Phấn oa oa chớp chớp mắt to khả ái, nói: “Ta cũng không có chú ý đến đâu.”
“Không có biện pháp” Điệp Quân vuốt vuốt bàn tay nhỏ bé trắng noản, “Ai kêu người nào đó có con mắt quá to làm chi!”
“Ngươi đây là đang khen Tiễn Tiễn sao?” Phấn oa oa cười nói, còn lộ ra tiểu hổ nha khả ái, trong nháy mắt mê đảo một đống người đi đường.
“Đúng vậy, ta đang tán thưởng ngươi, ngươi nghe không hiểu sao?” Điệp Quân cũng lộ ra nụ cười khả ái.
“Nghe cái gì?” Tiễn Tiễn lắc lắc đôi tai hổ bông bông, giả ngu.
Hai phấn oa oa thế này trong mắt người ngoài nhìn vào là cỡ nào đáng yêu, thế nhưng, ngôn ngữ hai người lại đối chọi gay gắt, minh tranh ám đấu, cũng cũng chỉ có chính bọn nó biết.
Giữa lúc Tiễn Tiễn và Điệp Quân mắt to trừng mắt to thì một bóng người gầy gầy đi qua bên cạnh bọn họ, con mắt hai người đồng thời sáng ngời.
Tiễn Tiễn bay vụt lên, đánh về phía người nọ, ngọt ngào hô: “Nguyệt Nguyệt ca ca…”
“Tiễn… Tiễn!” Nguyệt nhìn cái đầu nhỏ kim sắc mãnh liệt chui vào trong lòng ngực y, hoảng sợ.
“Nguyệt Nguyệt ca ca…” Tiễn Tiễn lại ngọt ngào gọi, còn không ngừng dùng cái miệng nhỏ nhắn hương hương hôn lên gương mặt Nguyệt.
“Đã lâu không gặp.” Nguyệt cười nói: “Điệp Quân cũng ở đây a.” Tình cảm hai người bọn họ thật tốt.
“Ân!” Điệp Quân lạnh lùng lên tiếng.
Thật đáng tiếc, Điệp Quân khả ái như vậy, nếu như chịu cười nhiều một chút thì tốt rồi.
“Nguyệt Nguyệt ca ca, làm sao ngươi lại biến thành Ma tộc vậy?” Tiễn Tiễn kéo kéo vành tai dài nhọn đặc trưng Ma tộc của Nguyệt.
“Minh Nguyệt ca dù có biến thành Ma tộc cũng là Minh Nguyệt ca.” Điệp Quân nói.
“Ta đương nhiên biết!” Tiễn Tiễn cong cái miệng nhỏ nhắn trừng Điệp Quân, “Ta lại chưa nói hắn không phải Nguyệt Nguyệt ca ca.”
Hai người kia thật đáng yêu.
“Ha hả.” Nguyệt cười nói: “Bởi vì ta trọng luyện.”
“Trọng luyện?”
“Ân, cho nên hiện tại mới biến thành Ma tộc đó.”
“Đang êm đẹp tự nhiên trọng luyện để làm chi?” Điệp Quân hỏi: “Đạo tặc trước kia luyện không tốt sao?”
“Là có chút…” Nguyệt do dự một chút, vẫn cảm thấy cái chuyện tuẫn lô này nói cho bọn họ thật không tốt lắm.
“Nguyệt Nguyệt ca ca dù không phải đạo tặc, cũng là Nguyệt Nguyệt ca ca.” Tiễn Tiễn dùng lời lúc nãy của Điệp Quân đập lại hắn..
Điệp Quân chỉ là mị mị đôi mắt đen to tròn khả ái, trừng Tiễn Tiễn.
“Tiễn Tiễn, ta phải về thành chủ thất.” Nguyệt vỗ vỗ cánh tay nhỏ xíu đang quấn trên cổ hắn.”Đệ muốn đi cùng ta không?”
Tiễn Tiễn ngọt ngào cười nói: “Muốn…” Hắn mới không đem Nguyệt ca ca tặng cho Vô Cực đâu!
Cánh tay trắng noãn càng quấn chặt lấy Nguyệt hơn, mà Điệp Quân chỉ là yên lặng theo sát bên cạnh Nguyệt, không nói gì.
Nguyệt ôm Tiễn Tiễn, Điệp Quân đi bên người, trên đường trở lại thành chủ thất thì gặp Nhất Kiếm Thiên Hạ.
“Nhất Kiếm!” Nguyệt gọi hắn.
“Ác… Là Nguyệt đại ca a.” Nhất Kiếm thoạt nhìn vẫn còn chưa tỉnh ngủ
“Còn chưa ngủ no sao?”
“Đại ca… Ngươi biết chúng ta năm ngày nay, ngoại trừ ăn, uống nước, đi WC, lão đại đều không cho chúng ta logout a! Muốn ngủ cũng chỉ có thể ngủ lại trong kim tự tháp, còn phải lo lắng có thể bị quái đánh lẽn, ai ngủ ngon được a! Còn có, muốn cho Isis dị biến là phải…”
“Hảo hảo hảo.” Nguyệt lấy lệ đáp : “Khổ cực rồi, khổ cực rồi.”
“Isis dị biến!” Tiễn Tiễn kinh ngạc thốt lên: “Nguyệt Nguyệt ca ca có nữ thần ngạch quan á?”
“Đúng vậy.” Nguyệt kéo ra một tay, vén tóc qua để lộ nữ thần ngạch quan.”Vô Cực bọn họ đánh cho ta.”
“Ác…” Tiễn Tiễn có chút không cam lòng: “Ta cũng có thể làm để tặng Nguyệt Nguyệt ca ca…”
Đúng a, Tiễn Tiễn là luyện kim thuật sĩ.
“Vậy làm phiền đệ.” Nguyệt cười nói.
“Cứ giao cho ta!” Tiễn Tiễn gật đầu. Hắn nhớ trong thương khố Phiêu Nhiên hình như có mấy khối nguyên liệu thạch cấp SSS… Hắc hắc hắc…
Lúc này trong lòng Điệp Quân lại là nén giận, tại sao mình không chọn luyện kim thuật sĩ, mà chọn cái gì tà thú sư ( đạo tặc + triệu hoán sư ).
Lúc này, Nguyệt thấy một thiếu nữ nhân tộc có mái tóc đen ngắn từ đường đối diện đi tới, bộ dáng nàng ta nhìn hơi hơi quen mắt.
“Nhất Kiếm ngươi xem!” Nguyệt chọt chọt Nhất Kiếm: “Mạc Ngữ tỷ kìa.”
“Đâu!” Nhất Kiếm vốn đang lơ mơ lờ mờ đột nhiên giật mình tỉnh giấc.
“Ở phía trước.” Nguyệt chỉ về phía trước cách đó không xa, nói rằng: “Không phải sao?”
“Không sai! Thị tỷ ấy.” Nhất Kiếm mở to hai mắt nhìn.
“Tỷ ấy hẳn là còn chưa chú ý đến ta đi.” Thế nào quên Mạc Ngữ đại tỷ cũng ở Vô Hạn thành a! Sơ suất quá, trong lòng Nhất Kiếm kêu thảm.
“Hẳn là…” Nguyệt nhìn Mặc Ngữ đang đi về phía họ, “Đã chú ý đến rồi…”
“A a a –” Nhất Kiếm ôm đầu kêu rên. Muốn chạy cũng chạy không thoát…
Nguyệt nhìn Nhất Kiếm Thiên Hạ phản ứng lớn như vậy, trong lòng không giải thích được. Mạc Ngữ tỷ có kinh khủng như vậy không?
“Tiểu Nguyệt.” Mạc ngữ đi tới trước mặt bọn họ, ôn hòa cười nói: “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp, Mạc Ngữ tỷ.” Nguyệt cũng mỉm cười.
Mạc Ngữ gật đầu với y, sau đó nhìn về phía Nhất Kiếm.”Nhất Kiếm, lâu quá không về nhà ha.”
“Vậy… thì thế nào?” Nhất Kiếm suy yếu nói.
“Không thế nào.” Mạc Ngữ mỉm cười, “Ta chỉ nhắc nhở ngươi một chút mà thôi.”
Nhất Kiếm nhìn Nạc Ngữ ôn nhu không gì sánh được, nụ cười mỉm lại lộ ra bóng ma, nội tâm sợ hãi.
“Tiểu Nguyệt, dượng có việc muốn ta nói với Nhất Kiếm, có thể cho ta mượn hắn một chút không?” Mạc Ngữ ôn nhu hỏi.
“Có thể có thể…” Nguyệt do dự nhìn Nhất Kiếm đang xanh cả mặt, “Thế nhưng, Nhất Kiếm hình như không quá muốn.”
Mạc Ngữ là biểu tỷ của Nhất Kiếm trong hiện thực, là một người rất ôn nhu, tuy rằng cũng không phải rất đẹp, nhưng đôi mắt nàng lại trong suốt sáng lấp lánh như ánh sao, lại phi thường mê người.
Mạc Ngữ rất thương yêu Nhất Kiếm, nàng chơi Thiên Vận cũng là vì muốn chiếu cố Nhất Kiếm, Nguyệt thật không rõ vì sao Nhất Kiếm lại sợ nàng như vậy.
“Hắn sẽ không không muốn.” Mạc Ngữ khẳng định. Bóng ma trên tiếu dung lại càng sâu, “Đúng không! Biểu, đệ.”
Nhất Kiếm biết, nàng thoạt nhìn giống như ôn nhu điềm tĩnh, kỳ thực nội tâm gian trá, giảo hoạt, âm hiểm, lòng dạ sâu thâm khó dò, biểu tỷ đại nhân nói ra hai chữ “biểu đệ” thì chính là sự tình đã định, tuyệt đối không có đất vãn hồi, mà hắn ngàn vạn lần không thể phủ định bất cứ điều gì Mạc Ngữ nói lúc này.
Nhất Kiếm không thể làm gì khác hơn là run rẩy, thấy chết không sờn trả lời: “… Đúng vậy.”
“Ác, vậy ta đến thành chủ thất chờ ngươi.” Nguyệt gật đầu. Hoàn toàn không biết đối với Nhất Kiếm mà nói, đó chẳng khác gì bản tuyên án tử hình.
“Một lát gặp.” Nhất Kiếm run giọng nói, kỳ thực nội tâm đang kêu thảm. Nguyệt đại ca, ngươi không thể bỏ ta lại a! Ta sẽ bị chết rất khó coi —
Tội bỏ rơi (? )
Dưới tình huống đương sự không tự giác, tội danh không thành lập.
Sau đó, Mạc Ngữ đại tỷ bắt đầu chấp hành gia pháp.
“Đỗ Kiếm Sanh.” Mạc Ngữ mỉm cười, ngữ khí ôn hòa, “Dượng nói, muốn ngươi mấy ngày nay về nhà một chuyến.”
“Biểu tỷ…” Nhất Kiếm la hét, “Qua một hồi có được hay không?” Hắn thực sự không muốn nhanh như vậy về nhà bị quản a.
“Nhìn ngươi kìa…” Nụ cười của nàng vẫn như trước, ngữ điệu cũng vẫn ôn hòa, thế nhưng, Nhất Kiếm tuyệt đối có thể thông qua ôn nhu hàm chứ trong nụ cười kia mà nhìn thấy một thứ, tên là bóng ma gì đó.
Mạc Ngữ lúc này, thậm chí so với lúc Húc Chi Vô Cực phát điên còn đáng sợ hơn.
“Ta… hai… hai ngày nữa ta sẽ trở về…” ( run lẩy bẩy )
“Thực sự!” Mạc Ngữ cười nói: “Dượng nhất định sẽ rất cao hứng.”
Ô ô ô… Những tháng ngày tốt đẹp tự do tự tại của hắn a! Nhất Kiếm trong lòng khóc thương.
Nửa giờ sau, Nhất Kiếm Thiên Hạ rốt cục xuất hiện tại thành chủ thất.
“Xin lỗi… Ta đến muộn.” Hắn thoạt nhìn đặc biệt uể oải.
Vô Cực nhìn về phía Nhất Kiếm, gật đầu nói tiếp: “Như vậy, trừ Hoàng và Nhất Phương phải đi làm, Tiểu Dương đã lên lớp, tất cả mọi người đến đông đủ rồi.”
“Đến đông đủ rồi!” Thiên Lý đáp.
“Người trốn học không có tư cách nói chuyện.” Nửa Cuộc Đời hai tay khoanh trước ngực, ngữ khí mang vẻ khinh thường.
“Người trốn việc cũng không có tư cách nói đến ai khác!” Thiên Lý nhướng nhướng mi, lập tức đá trở lại.
Tám lạng nửa cân.
“Được rồi.” Ta vội vàng chen vào: “Đừng cãi nữa, nghe Vô Cực có chuyện gì cần tuyên bố đi.”
“Lần này tập hợp các vị, là có vài chuyện cần cùng các vị thương lượng.” Vô Cực nói.
“Chuyện đầu tiên chính là, chúng ta phải bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ dong binh đoàn, trước khi quái vật công thành vào tháng sau, đem đẳng cấp dong binh đoàn thăng về cấp S.”
“Vấn đề là…” Nửa Cuộc Đời nhấc tay chen vào nói, “Đám người Tiêu Dao Công Tử kia, nhất định sẽ tìm mọi cách quấy nhiễu chúng ta, khiến chúng ta không thể làm nhiệm vụ.”
“Ân… Không sai.” Vô Cực gật đầu: “Đây cũng là điều ta lo lắng. Cho nên chuyện thứ hai chính là…”
Vô Cực nhìn ta, “Chờ Nguyệt luyện đến cấp cao hơn, chúng ta tiếp tục cùng đi làm nhiệm vụ. Dù sao Nguyệt có bốn kỹ năng chức nghiệp, là điều mà tên tiểu nhân Tiêu Dao Công Tử không ngờ được.”
“Ta sẽ!” Ta kiên định “Bất quá…”
“Yên tâm đi.” Thiên Lý nói: “Chúng ta và lão đại đều sẽ giúp ngươi.”
“Đúng a! Nguyệt đại ca, làm huynh đệ đã lâu như vậy, Nhất Kiếm ta cho dù không ănkhông ngủ, cũng sẽ kéo ngươi lên.”
“Các ngươi a!” Ta trở mình mắt trợn trắng, “Thật đúng là coi thường ta. Ta tự luyện là tốt rồi.”
Nghe ta nói như vậy, sắc mặt Vô Cực lập tức lạnh đi.
Ta vội vàng nói: “Các ngươi trước tiên phải xử lý vấn để nhân số thủ thành lần này quá ít. Chờ ‘xử lý’ xong, trở lại kéo ta cũng không muộn.”
“Chuyện này…” Trong đôi mắt xanh của Vô Cực hiện lên một tia hàn mang tàn khốc.”Đúng là nên xử lý tốt…”
Nửa Cuộc Đời cũng gật đầu nói: “Những người đó lưu lại hoặc bỏ đi, không phải chuyện Ngân Chi Vô chúng ta có thể khống chế, quan trọng nhất chính là lợi dụng cơ hội lần này đẩy mạnh thanh thế của Ngân Chi Vô.”
“Đẩy mạnh thanh thế?” Nhất Kiếm không hiểu gì.
“Không cần suy nghĩ nữa!” Thiên Lý nói với Nhất Kiếm: “Đây là công việc của Vô Cực lão đại và cáo già Nửa Cuộc Đời, chúng ta có nghĩ banh đầu cũng không nghĩ ra được cái gì đâu.” Trong giọng nói rất có vị đạo cùng là người lưu lạc chân trời. (Thiên Lý cũng chẳng hiểu gì sất)
“Hắc hắc.” Nửa Cuộc Đời Phong Vân tà tà cười, trong ánh mắt lóe lên tinh quang gian xảo.
Thật không hiểu nổi, một người khôn khéo gian xảo như Nửa Cuộc Đời, vậy mà lại luyện tế ti Thần tộc, căn bản là sói đội lốt cừu!
“Trên cơ bản, chỉ riêng việc chúng ta có thể lấy một nghìn đấu năm nghìn, nhân số chênh lệch lớn như vậy mà vẫn bảo vệ được Vô Hạn thành, cũng đã khiến rất nhiều người kinh tiện (kinh hãi + ao ước) không thôi, hơn nữa nếu như có thể xử lý tốt những kẻ phản bội cùng đám người chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, nhận thêm những người muốn đầu nhập vào Ngân Chi Vô chúng ta, thanh thế của chúng ta sẽ càng thêm lớn mạnh.”
“Đến lúc đó nếu Tôn Minh muốn đối phó chúng ta… không đơn giản như vậy!” Thấy Nhất Kiếm vẫn là một bộ hoang mang, ta liền biết mình tốt bụng giảng giải là uổng phí.
“Gì?” Nhất Kiếm vẫn không hiểu.
“Ác! Ta đã hiểu.” Thiên Lý bừng tỉnh đại ngộ.
“Về phần phương pháp…” Ta liếc mắt về phía Vô Cực, nói: “Còn phải xem Vô Cực cùng Nửa Cuộc Đời muốn làm như thế nào, đây không phải là lĩnh vực ta phụ trách.”
Ta từ trước đến nay, những chuyện có liên quan đến phương diện quân sự , ngoại giao… không phải sở trường của ta.
Vô Cực mỉm cười.”Chuyện này, chúng ta sẽ thảo luận sau.”
“Các ngươi chỉ cần có đánh nhau thì cứ đánh nhau, có quái thì giết quái thì tốt rồi.” Nửa Cuộc Đời nhìn Thiên Lý kiến thức nửa vời và Nhất Kiếm vẫn chẳng hiểu mô tê gì, nói. “Nghĩ nhiều như vậy để làm chi.”
“Nói cũng đúng…”
Hai người song song gật đầu.
Điều không phải động não, vậy ở một bên chờ người làm chủ là tốt rồi. Ai… Nhất Kiếm như vậy, nếu không có Mạc Ngữ biểu tỷ chiếu cố với phụ thân thương yêu, sao có thể hảo hảo mà sống đến bây giờ!
Có đôi khi… thật hâm mộ hắn.
“A!” Ta đột nhiên kêu một tiếng, cắt đứt mọi người nói chuyện.
“Làm sao vậy?” Vô Cực hỏi.
“Vừa bị các ngươi ngắt ngang, hại ta quên mất chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì?”
“Ta hy vọng đoàn chúng ta có thể thu thêm một đạo tặc mới.” Ta nói: “Dù sao ta đã không còn là Minh Nguyệt.”
Ngân Chi Vô một đường cũng chỉ có một đạo tặc là Minh Nguyệt, ta trọng luyện, đoàn đã không còn đạo tặc nào nữa.
“Ta cũng cảm thấy cần phải thu một đạo tặc.” Nửa Cuộc Đời cũng đồng ý.
Nhất Kiếm lập tức nói: “Ta hy vọng lần này thu nữ!”
“Đúng vậy!” Thiên Lý phụ họa: “Đoàn cũng không có mỹ mi (mày đẹp – ý nói phái nữ), lần này nhất định phải thu một mỹ nữ.”
Chỉ có Vô Cực không nói gì.
Nửa Cuộc Dời quay sang hỏi hắn: “Vô Cực, ngươi thấy sao?”
Vô Cực hạ mắt, nhẹ nhàng vỗ về Minh Nguyệt kiếm trượng trong tay, lông mi thật dài che giấu thần sắc phức tạp trong mắt.
Một lúc lâu, hắn mới mở miệng.
“Nếu Nguyệt nói cần thu… Hãy thu đi…”
“Không cần cố gắng đi tìm.” Ta lập tức nói: “Gặp được người thích hợp thì chọn cũng được.”
Tiếp theo chúng ta lại thảo luận một ít vấn đề nội bộ Ngân Chi Vô, còn có tin tức mới nhất của chính phủ Thiên Vận, vân vân, đại khái mất một giờ.
Trước khi tan họp, Vô Cực nói với ta: “Ngươi đã muốn tự luyện, vậy đến thương khố trong thành chọn một ít trang bị cầm đi dùng.”
Ngụ ý là, ngươi không chọn, ta sẽ không cho ngươi tự luyện.
“Đúng vậy!” Nhất Kiếm cũng nói: “Nguyệt đại ca ngươi ngay cả giầy cũng không có, không đi nã một ít trang bị tốt tốt thì ta sẽ lo lắng.”
Không phải trước đó ta vẫn luyện rất tốt sao a… Tuy rằng rất muốn nói như vậy, bất quá, ta cũng biết nếu như ta không lấy trang bị, bọn họ sẽ không yên tâm.
Ai… “Ta đã biết.”
Thương khố Ngân Chi Vô Hạn thành nằm ở phía sau thành chủ thất, chỉ có thành viên Ngân Chi Vô dong binh đoàn mới có thể tiến vào ( cũng giống như thành chủ thất, thành chủ thất chỉ có cán bộ và thành viên dong binh đoàn Vô Hạn thành đích cán bộ cân dong binh đoàn mới có thể vào ).
Bên trong có rất nhiều trang bị bảo vật NPC thương điếm của Vô Hạn thành thu vào, hoặc là được Ngân Chi Vô dong binh đoàn đánh tới. Còn thu nhập từ thuế của Vô Hạn thành thì được lưu giữ ở một ngân hàng khác.
Bởi vì trong thương khố phần lớn đều là trang bị ngoài cấp S, có thể lựa chọn không nhiều lắm, ta cầm một đôi Lăng Vân Ngoa (giầy) cấp S ( phòng ngự +30, mẫn tiệp +10, né tránh tăng 5% ), Ti Nhung Thủ Sáo ( phòng ngự +5, trí lực +3, tinh thần +3, chính xác +20%), tính lên cấp 70 thì trang bị. (thủ sáo là thứ quấn quanh cổ tay :”< )
Còn có hai chiếc nhẫn trí lực (SSS) và một cái Tử Thạch Yêu Đái 1A ( không gian trữ vật tăng 800 ngăn, mẫn tiệp +10), còn pháp trượng và pháp bào thì Danh Đao sẽ chế tạo cho ta, cho nên không đổi ( cũng không có cấp S để cho ta đổi a ).
Thay hết nhũng trang bị này, trị số hiện tại của ta là –
Đẳng cấp: 64
Chức nghiệp: vu linh giả
Danh vọng: 3420.
Sinh mệnh: 1200
Ma pháp: 2750
Thuộc tính cơ bản
Sức mạnh: 1
Thể chất: 3+6
Mẫn tiệp: 8+8(+10)
Trí lực: 6+20(+154)
Tinh thần: 9+30(+140)
Mị lực: 9
May mắn: không thể nhận ra
Phòng ngự: 215.
Kháng quang, phong: 70%
Kháng hỏa, thủy, thổ, mộc, ám: 20%
Đối với quái vật hệ bất tử, phòng ngự +10%.
Thiên Lý lại cho ta một cái Tát Ti trận thạch 1A, cùng một ít phù chỉ cấp 7, 8 hắn chế tạo. Những phù chỉ này đều là tâm huyết của Thiên Lý, người ngoài có muốn mua hắn cũng không chịu bán.
Hắn hào phóng như vậy tặng cho ta, ta thực sự rất cảm tạ. Thế nhưng ngự phù thuật của ta mới có 4 cấp a!
Sau đó Vô Cực lại nói với ta, hắn rút một vạn kim tệ trong thương khố dong binh đoàn, muốn ta cầm dùng, ta đương nhiên không nói hai lời liền cự tuyệt hắn.
Như là đã sớm đoán được ta sẽ cự tuyệt, Vô Cực nói “Số tiền này không phải đưa cho ngươi, là muốn ngươi lấy đi mua dược thủy giúp chúng ta. Ngươi mua này nọ tương đối tiện nghi, giúp chúng ta mua được nhiều một chút, một vạn kim tệ ta sẽ tùy thời bổ sung thêm.”
“Như vậy a… Vậy được rồi, ta sẽ mua.”
Cũng giống như ta hiểu rõ Vô Cực, Vô Cực cũng ăn ta đến sít sao.
Ta từ thương khố lĩnh năm nghìn kim tệ, đến tiệm bán thuốc mua một đống đại bổ huyết hoàn (HP+300), đại bổ ma hoàn (SP+300), chỉ để lại mười mấy cái, số còn lại đều bỏ vào đoàn thương ( thương khố dong binh đoàn ).
Nhìn số lượng thuốc mua được gấp đôi so với người bình thường, ta mới giật mình nhận ra, kỳ thực ngay từ đầu ta có thể dùng phương pháp này để kiếm tiền, vậy không cần đánh quái khổ cực như vậy.
Ai bảo trong hiện thực ta từ trước cho tới bây giờ chưa bao giờ phiền não về vấn đề tiền tài, vào trò chơi quả nhiên sẽ không kiếm tiền.
Bất quá dùng phương thức này kiếm tiền, chẳng phải là để cho người khác biết ta có trang bị Tình Ti siêu cấp biến thái sao? Khiêm tốn một chút mới tốt, đỡ phải gặp phiền phức.
Chỉnh lý trang bị xong, dược cũng mua đủ. Ta đứng trước mặt mã phu (1), suy tính nên đến nơi nào luyện công thì đột nhiên nhớ tới một chuyện rất chuyện trọng yếu…
Ta đã bỏ quên Tiễn Tiễn và Điệp Quân ở thành chủ thất –
Bởi vì bọn họ không phải cán bộ Vô Hạn thành, không thể vào thành chủ thất, ta chỉ đành để bọn họ ở bên ngoài chờ ta đi ra, kết quả, ta rời khỏi thì trực tiếp đến tiệm bán thuốc mua thuốc, hoàn toàn đã quên chuyện này…
Ta vội vội vàng vàng chạy về thành chủ thất, nhưng không có tìm được Tiễn Tiễn với Điệp Quân, chỉ có một nữ thú nhân ngồi xổm trước cửa, từ của nàng trang phục thượng xem ra, hẳn là chức nghiệp mẫn hệ.
Thú nhân luyện chức nghiệp mẫn hệ … Quái quái…
“Tiểu thư, xin hỏi một chút.” Ta vỗ vỗ lưng nữ thú nhân, hỏi: “Nàng có thấy hai tiểu hài tử nào ở quanh đây không?”
Nữ thú nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất, nâng má, mắt to nhìn chằm chằm thành cửa lớn thành chủ lâu, cũng không quay đầu lại nói: “Không thấy có thấy.”
“Vậy à.” Ta mật cho bọn họ là được rồi.
Ta phát mật ngữ cho Tiễn Tiễn mới biết được, bọn họ vì chờ quá buồn chán nên chạy đi dạo. Ta bọn bọn họ không cần tới tìm ta, bởi vì chút nữa ta sẽ ra khỏi thành luyện công.
Ta tán gẫu cùng bọn Tiễn Tiễn xong, phát hiện nữ thú nhân kia vẫn trơ mặt ra, chăm chăm nhìn đại môn thành chủ thất, hình như muốn nhìn xuyên thấu qua nó.
Ta nhịn không được hiếu kỳ mà hỏi thăm: “Cửa nhà chúng ta đẹp như vậy à?”
“Không có đẹp… Ta là đang nhìn xem có ai đi ra hay không… Chờ một chút! Ngươi nói nhà ngươi?” Nàng đột nhiên nhảy dựng lên, lôi kéo tay ta, hưng phấn mà nói: “Ngươi là người của Ngân Chi Vô!”
“Đúng vậy… A.” Ta vừa nói xong, nàng lập tức kéo cánh tay ta, cười đến cực ngọt cực ngọt.
“Ta là Sa Lợi Diệp, thú nhân đạo tặc cấp 87, ta muốn gia nhập vào Ngân Chi ô.”
“Này…” Ta nhất thời phản ứng không kịp.
“Được không… Được không…” Nàng ôm lấy cánh tay ta lắc a lắc, còn không thì đong đưa tai và đuôi mèo đặc trưng của thú nhân, khả ái cực kỳ.
“Thế nhưng, ta không có quyền hạn.” Có muốn cũng phải được Vô Cực đồng ý mới có thể thu vào a.
Sa Lợi Diệp nghe được ta nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp, mắt to ngập nước điềm đạm đáng yêu nhìn ta.
“Vậy ngươi có thể giúp ta hỏi một chút xem sao?”
Chỉ cần là nam nhân, đều không thể cự tuyệt yêu cầu của một thiếu nữ khả ái như búp bê gốm. Tuy rằng ta thích Vô Cực, nhưng ta cũng là một nam nhân…
“Được rồi! Ta giúp nàng hỏi đội trưởng xem sao.”
Ta mật ngữ cho Vô Cực: “Vô Cực, giờ ngươi có rảnh không?”
“Ân, có việc mạ?” Vô Cực trả lời.
“Ngươi đang ở đâu?”
“Ta còn ở thành chủ thất.”
“Tốt lắm.” Ta nói đạo: “Ngươi có thể ra ngoài cửa một chút không? Có một nữ đạo tặc muốn nhập đoàn.”
“Nữ đạo tặc?”
“Ân, còn rất đáng yêu.” Sợ Vô Cực không đáp ứng, ta lập tức quăng ra mỹ nữ bài.
“Vậy sao…” Thanh âm của Vô Cực có chút do dự, “Ngươi chờ ta một chút.”
“Chúng ta đang ở trước cửa.” Ta nói, sau đó ngắt trò chuyện.
“Thế nào? Thế nào?” Sa Lợi Diệp hưng phấn quấn quít lấy ta hỏi.
“Vô Cực sẽ lập tức tới đây.” Ta mỉm cười, thế nhưng trong lòng lại hơi hơi ê ẩm.
Là nam nhân đều thích mỹ nữ, cho nên Vô Cực cảm thấy hứng thú với Sa Lợi Diệp cũng là bình thường, không bình thường là… bởi vì chuyện bình thường như vậy mà cảm thấy bản thân khổ sở đi!
—-
Mấy phút sau, Vô Cực xuất hiện trước cửa.
“Nàng là đạo tặc muốn vào đoàn?” Vô Cực nghiêm mặt lạnh.
“Ân! Ân! Ân!” Sa Lợi Diệp gật đầu như giã tỏi đáp: “Ta là Sa Lợi Diệp, thú nhân đạo tặc cấp 87.”
“Thú nhân… đạo tặc?” Vô Cực thiêu thiêu mi.”Tổ hợp kỳ quái. Mẫn tiệp bao nhiêu?” Mặc dù là hỏi, nhưng trong giọng nói lại là tuyệt đối không nhận.
“Mẫn tiệp của ta mới bắt đầu là 9.” Sa Lợi Diệp đắc ý nói, tuyệt không để ý đến ý khinh thị trong lời nói của Vô Cực.
Điểm lúc đầu của nhân vật có ảnh hưởng rất lớn đến các giá trị năng lực khác ( như né tránh, lực công kích, độ chính xác ).
Tuy rằng Sa Lợi Diệp có thuộc tính thể chất và sức mạnh của thú nhân, thế nhưng điểm mẫn tiệp ban đầu của nàng là 9, điều này biểu thị mẫn tiệp của nàng tuyệt đối sẽ không thấp, nói không chừng nàng còn là một đạo tặc thiên mẫn.
Nguyệt lập tức hỏi Sa Lợi Diệp các tính chất cơ bản ( chính là tố chất nhân vật không chứa những điểm gia tăng của trang bị ).
“Sa Lợi Diệp, lực, thể, mẫn của nàng bao nhiêu?”
“Ngươi gọi ta là Tiểu Diệp được rồi.” Sa Lợi Diệp nói: “Lực 8+30, thể 7+8, mẫn 9+48.”
“Không tệ lắm.” Nguyệt khen: “Nguyên lai là lực mẫn hình!” (sức mạnh và mẫn tiệp cao)
Loại hình đạo tặc này, né tránh và tốc độ tấn công thấp hơn thuần đạo tặc, thế nhưng ưu điểm lực công kích và độ chính xác cao thì thuần đạo tặc không thể so được, huống chi, né tránh và tốc độ tấn công cũng có thể dựa vào trang bị để gia tăng.
Đây chính là loại hình đạo tắc hắn trước đây vẫn rất muốn luyện, chỉ vì trở ngại thể chất tinh linh nên không có biện pháp luyện thành.
“Đúng vậy…” Nàng ngọt ngào cười với Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt thật lợi hại, vừa nghe liền biết ưu điểm của loại luyện pháp này.”
Nguyệt cũng mỉm cười: “Không phải, ta đã từng luyện quá đạo tặc a.”
“Luyện qua?”
“Ân… Ta trọng luyện.”
“Vậy á, vậy là ngươi trước đây luyện đạo tặc…”
Hai người bọn họ cứ như vậy hoàn toàn quên người nào đó, hăng say tán gẫu về lịch sử đầy huyết lệ của đạo tặc.
“Các ngươi trò chuyện đi, không có việc gì ta đi trước.” Không cam lòng bị vắng vẻ, Vô Cực trầm mặc nói.
“Chờ một chút.” Sa Lợi Diệp lập tức níu lấy góc áo Vô Cực cầu xin.”Đội trưởng, ngươi thu ta đi ~~ “
Vô Cực nhìn bàn tay Sa Lợi Diệp đang nắm vạt áo hắn, lam mâu mỹ lệ hơi hơi mị lên, lông mi thật dài mơ hồ nhướng lên, hơn nữa một thân túc sát (nghiêm túc, tỏa sát khí), biểu hiện hắn đang thịnh nộ.
“Vô Cực?” Hắn đang… sinh khí cái gì a?
“Ngươi làm sao vậy?” Nguyệt hỏi.
Vô Cực không trả lời, chỉ là dùng lãnh mâu ẩn chứa tức giận nhìn chằm chằm Sa Lợi Diệp.
Hắn cũng biết mình phẫn nộ như vậy rất không vô lý, thế nhưng Vô Cực rất không thích. Vô luận là chuyện Sa Lợi Diệp muốn thay thế vị trí đạo tặc của Minh Nguyệt, hay là hành vi Nguyệt tiến cử nàng nhập đoàn, hoặc là bộ dạng hai người tán gẫu vui vẻ như vậy, đều làm hắn phi thường, phi thường… nổi lửa.
Càng đáng chết hơn chính là! Hắn căn bản không biết mình tức giận như vậy là vì cái gì.
Kỳ thực Vô Cực cũng không phải người chưa từng trải, hắn rất rõ ràng, loại cảm xúc phẫn nộ này nếu như đặt trên người Thủy Trữ hoặc nữ nhân khác, được gọi là “ghen” .
Vấn đề là, đối tượng hắn phát nộ là một nam nhân, là Nguyệt, người hắn tín nhiệm nhất, coi trọng nhất, thậm chí là rất ỷ lại..
Cái này khiến hắn cảm thấy thật vô lý.
Vô Cực rất hoang mang, từ sau khi Nguyệt tuẫn lô, hắn thường thường có rất nhiều cảm xúc được sinh ra mà mình không thể thấy rõ, cũng biết không hiểu đó là gì. Nó luôn luôn khiến hắn vốn rất tự phụ cảm thấy thật vô lực.
Vô Cực không nói gì, Nguyệt cũng không biết nói gì, bầu không khí cứ như vậy mà nặng nề xuống.
“Nguyệt Nguyệt.” Bên tai vang lên mật ngữ của Sa Lợi Diệp, “Ngươi giúp ta xin ngươi đội trưởng thu ta đi, ta rất muốn gia nhập đoàn các ngươi.”
“Thế nhưng…” Nguyệt trả lời: “Vô Cực hình như không quá thích nàng, như vậy tốt sao?”
Không quá thích đã là cách nói rất khéo léo, Nguyệt chưa từng thấy Vô Cực dùng thái độ lạnh lùng như vậy đối đãi một nữ hài tử, hắn từ trước đến nay đều rất tôn trọng nữ tính.
“Không sao đâu…” Sa Lợi Diệp khẩn cầu: “Ta van ngươi mà…”
Muốn gia nhập Ngân Chi Vô, nguyên bản chỉ là sùng bái đơn thuần, thế nhưng thấy địch ý cường liệt cùng cảm giác bài xích Húc Chi Vô Cực dành cho nàng, không chỉ không thể khiến nàng lùi bước, ngược lại càng khiến Sa Lợi Diệp muốn vào đoàn hơn.
Nàng không hứng thú với vẻ lạnh chết của suất ca ! Thế nhưng đối với nguyên nhân khiến hắn như vậy, Sa Lợi Diệp thế nhưng phi ~~~ thường ~~~ có, hứng, thú.
“Được rồi…” Nguyệt có hảo cảm với Sa Lợi Diệp, cũng mong muốn nàng có thể vào đoàn.
“Vô Cực, ngươi có thể thu Sa Lợi Diệp không?” Nguyệt nơm nớp lo sợ hỏi.
Vô Cực dùng ánh mắt kinh ngạc pha lẫn nộ ý nhìn Nguyệt, hỏi: “Ngươi muốn thu nàng?”
“Ta rất muốn.” Nguyệt chân thật trả lời: “Vậy ý của ngươi là…”
“Ngươi đã muốn nhận, vậy thu đi.” Vô Cực nói, cùng tùy tay phát tin tức mời gia nhập đoàn cho Sa Lợi Diệp.
Sa Lợi Diệp rất nhanh ấn xác định.
“Thật tốt quá!” Nàng hài lòng reo lên. Có thể ở gần “quan sát” hai ngườibọn họ hai người rồi!
Nguyệt cũng mỉm cười. Không chú ý đến vẻ thất vọng cùng… mất mát trong giọng nói của Vô Cực.
“Nguyệt Nguyệt, mang ta đi tham quan thành chủ thất nha.” Sa Lợi Diệp lần thứ hai bám lấy cánh tay Nguyệt, nhiệt tình nói.
“Được.” Nguyệt mỉm cười.
Đột nhiên, một bóng người nho nhỏ kim sắc bay vèo vào lòng Nguyệt.
“Nàng là ai vậy? Sao lại đụng chạm vào Nguyệt Nguyệt ca ca của ta!” Tiễn Tiễn phồng má, trừng Sa Lợi Diệp.
“Ai là của ngươi?” Điệp Quân đi cùng Tiễn Tiễn, ở một bên lạnh lùng hỏi.
“Ta thế nhưng là một thành viên của Ngân Chi Vô, đương nhiên là có tư cách đụng hắn.” Sa Lợi Diệp trừng trở lại.”Tiểu quỷ…”
“Cái tỷ tỷ này hảo hung ác.” Tiễn Tiễn nghẹn ngào, hai giọt nước mắt tại thật to rưng rưng đảo trong vành mắt.
“Hanh!” Điệp Quân khẽ hừ một tiếng, “Giả vờ giả vịt.”
“Ô ô ô ô…” Tiễn Tiễn vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ Nguyệt, bắt đầu lên tiếng khóc lớn.
“Người ta… Không có… giả bộ…”
Nguyệt vỗ đầu Tiễn Tiễn, ôn nhu an ủi: “Tiễn Tiễn ngoan, đừng khóc.”
Tiễn Tiễn thút tha thút thít nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ hốc mắt nhìn Sa Lợi Diệp ở một bên cười đến rất quỷ dị, lại nhìn xuống hung hăng trừng Điệp Quân, cuối cùng đưa ánh mắt chuyển hướng qua Húc Chi Vô Cực đang tản ra áp suất thấp, trong đôi mắt to hiện lên một tia quang mang gian xảo.
“Tiễn Tiễn… Muốn hôn nhẹ.” Tiễn Tiễn áp khuôn mặt nhỏ nhắn đến trước mặt Nguyệt.
“Hôn nhẹ rồi Tiễn Tiễn sẽ không khóc nữa.” Nguyệt dỗ.
“Ân!” Tiễn Tiễn mạnh mẽ gật đầu.
Nguyệt hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Tiễn Tiễn.
“Chưa có đủ!” Tiễn Tiễn kêu lên.
Sao lại chưa đủ?
Lời còn chưa ra khỏi miệng, cái miệng nhỏ nhắn của Tiễn Tiễn đã đụng lên môt Nguyệt.
Lập tức có một tinh linh nào đó phát ra áp suất thấp đến mức đủ để khiến không khí đông lại.
Xem ra… có thứ hay để xem nha!
Nhìn lớp băng bột phấn ngưng kết xung quanh Vô Cực, Sa Lợi Diệp nở nụ cười đen tối đến cực điểm. Thật không uổng công ta trăm phương nghìn kế muốn gia nhập Ngân Chi Vô dong binh đoàn a!
—-
1. Để trò chơi đạt đến độ chân thật cực điểm, nên Thiên Vận không có thiết kế trạm truyền tống hoặc là điểm truyền tống (bước qua điểm này lập tức đến nơi muốn đến), người chơi muốn đến thành thị kế tiếp nhất định phải đi bộ hoặc là cưỡi phương tiện giao thông. Mà cưỡi phương tiện giao thông đến địa điểm kế tiếp thì cần có thời gian đi đường, trong thời gian này người chơi không thể logout, bằng không chẳng khác nào giữa đường xuống xe, ở trên biển thì chẳng khác nào rơi xuống biển.