Chương : 5
Lần đầu tiên Minh Nguyệt gặp Húc Chi Vô Cực, là một năm trước đây.
Y nhớ rất rõ ràng, đó là một thôn trang nhỏ của tinh linh gọi là Phàm Sắt Nhĩ, lúc đó y chỉ mới cấp 10, một tinh linh đạo tặc mới rời khỏi tân thủ thôn.
Bầu trời hôm đó thoạt nhìn đặc biệt cao, đặc biệt trong suốt…
“Ngươi là tân thủ à! Ta kéo ngươi.” Đây là câu đầu tiên Vô Cực nói với y.
“Ta kéo ngươi”, không phải “ta muốn kéo ngươi”, lời này nói ra thật sự là phi thường cường thế.
“Ác.”
Câu trả lời của y cực kì ngu xuẩn! Mỗi khi Minh Nguyệt hồi tưởng lại, đều cảm thấy hối hận vô cùng.
Kỳ thực Minh Nguyệt cũng không đặc biệt gì cả, ngoài y ra, Húc Chi Vô Cực còn dẫn theo không ít người.
Khi đó Húc Chi Vô Cực cấp 34, “Thiên vận” mới mở ra không đến một tuần, hắn đã luyện được cấp như vậy, thật sự là rất rất giỏi. Kỳ thực, cho dù khi đó “Thiên vận” đã mở ra một năm, Minh Nguyệt vẫn nghĩ Húc Chi Vô Cực rất rất giỏi.
Đối với Vô Cực, hắn có một loại cảm giác khó có thể mở miệng, gần như sùng bái thần thánh. Ngay từ đầu, thực sự chỉ là sùng bái…
Húc Chi Vô Cực dẫn bọn hắn đi đánh Thụ Yêu cấp 40. Thành thật mà nói, một ma pháp chiến sĩ cấp 34, mang theo sáu bảy tân thủ cấp dưới 15 đi đánh quái cấp cao như vậy, thật sự là có điểm cuồng vọng.
Bất quá, Húc Chi Vô Cực vốn là người cuồng ngạo lại tự tin như thế, nhưng hắn lại rất có chừng mực, sẽ không làm chuyện gì mình không thật sự nắm chắc.
Cho nên khi đó, Minh Nguyệt chỉ ngây ngốc đứng một bên, nhìn Vô Cực như đang cắt rau, cắt Thụ Yêu thành từng khối từng khối. Đương nhiên những người khác cũng không tốt hơn y là bao.
Có thể ngay cả lão thiên đều nhìn không vừa mắt Húc Chi Vô Cực dễ dàng “khi dễ” những con quái đẳng cấp cao hơn hắn như thế, quyết định áp chế nhuệ khí của hắn.
Không lâu sau khi Minh Nguyệt thăng cấp 13, bọn họ liền gặp phải boss của khu vực này, Thần Mộc Cự Nhân cấp 75.
Đám tân thủ Vô Cực dẫn theo, vừa thấy boss xuất hiện thì như chim thú chạy sạch, chỉ có Minh Nguyệt không ly khai, không biết vì sao, y lại nghĩ Vô Cực sẽ không thua. Nhìn Vô Cực chiến đấu với Thần Mộc Cự Nhân, Minh Nguyệt cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hối hận sao mình không chọn trở thành ma pháp chiến sĩ vừa khốc vừa soái (tàn khốc, oai phong) như Vô Cực….
Thẳng đến khi chiến đấu kết thúc, Minh Nguyệt mới nới lỏng bàn tay luôn luôn siết chặt, đốt ngón tay đã trắng bệch, lòng bàn tay vẫn còn in lại vết móng tay thật sâu, biểu hiện chủ nhân nó vừa rồi kích động và kiên cường như thế nào.
“Thực đã nghiền.” Lục soát thi thể Thần Mộc Cự Nhân, Vô Cực cuồng ngạo cười.
Minh Nguyệt nhìn mái tóc vàng của Vô Cực phản xạ dưới ánh mặt trời, tiếu dung sở hướng vô địch (không có sức mạnh nào địch nổi), uy phong lẫm lẫm như vị thần thái dương hàng thế (đến nhân gian). Lần đầu tiên y nghĩ trò chơi này chân thật đến chết như vậy, khiến y không thể nào khống chế nhịp tim đập cuồng loạn như muốn nhảy ra ngoài.
Trở về thành, hắn hỏi Húc Chi Vô Cực vì sao muốn kéo tân thủ.
“Buồn chán…” Húc Chi Vô Cực trả lời như thế.
Lúc sau y còn nói, y muốn có người cùng mình luyện công.
Vô Cực nói: “Ta có một dong binh đoàn, cho ngươi một tuần, một tuần sau ngươi luyện đến cấp 30, ta sẽ thu ngươi.”
Ước định xong, Vô Cực cho hắn một ít trang bị cơ bản và tiền rồi rời đi.
Một tuần sau, Minh Nguyệt lên cấp 32, mang theo tự tin cùng tâm tình thấp thỏm không yên, gia nhập dong binh đoàn “Ngân Chi Vô” Húc Chi Vô Cực thành lập.
Tốc độ luyện công cực nhanh, ngay cả người bạn tốt lâu năm Nhất Kiếm Thiên Hạ đã kéo y vào “Thiên vận” cũng gia nhập vào “Ngân chi vô”.
—
Ta mờ mịt địa nhìn cảnh sắc trước mặt. Bến tàu?
Vỗ vỗ cái đầu trống rỗng sau khi tỉnh ngủ, cố gắng hồi tưởng vì sao mình lại ở chỗ này.
Vừa tỉnh ngủ? Ta nhớ ra rồi, vì ở trên thuyền quá buồn chán nên mới ngủ một giấc ( đang ở trên phương tiện giao thông thì không thể logout ), như vậy… đây chính là Bạch Hổ cảng.
Đại lục trung ướng có bốn cảng lớn ứng với bốn hướng, phân biệt là, Thanh Long cảng ( Long Ngâm thành ) ở phía động, phía nam có Chu Tước cảng ( Phượng Vũ thành ), Bạch Hổ cảng ( Hổ Khiếu thành ) nằm phía tây, cùng Huyền Vũ cảng ( Minh thành ) phía bắc.
Thanh Long cảng đi đến Thiên Thê đại lục, Chu Tước cảng đến Băng Hỏa đại lục, Bạch Hổ cảng đi Xích Thổ đại lục, Huyền Vũ cảng đến Tử Vong đại lục cùng những đạo nhỏ lân cận.
Ta rốt cục đã trở lại trung ương đại lục! Phía trước là đường đến Hổ Khiếu thành a, ta vui vẻ nghĩ.
“Thật là là giấc mộng làm người ta hoài niệm a!”
Hổ Khiếu thành không hổ là một trong bốn cảng chính của đại lục trung ương, cửa hàng cùng quầy hàng người chơi mở ra chiếm hết cả con đường.
Đây là con đường duy nhất đi đến Xích Thổ đại lục, cho nên hàng hóa hơn phân nửa là những món “đặc sản” đến từ Xích Thổ đại lục.
Những quầy hàng này ta ngay cả nhìn cũng không nhìn, nhanh chóng vượt qua đoàn người, đi tới một góc khuất vắng vẻ. Không phải ta tự bế, mà là đối với một người mới từ Xích Thổ đại lục đến mà nói, những hàng hóa của họ thật sự chẳng hấp dẫn chút nào, hơn nữa xen lẫn vào cả đám người, tuy không lag ( mạng lưới “Thiên vận” thực sự là phi thường tốt ), nhưng mà vẫn rất chen chúc.
Nhìn bộ tân thủ trang rách rưới trên người, ta nghĩ có lẽ đã đến lúc thay đổi trang bị rồi.
Nhờ có vé tàu Tàng Đao bọn họ tặng ( ta mua thì chỉ cần 700 kim tệ, nhưng bọn họ lại là mua đúng giá gốc 1200 nha), cộng thêm tiền thưởng của nhiệm vụ thu hoạch nanh rắn, trên người ta ước chừng có khoảng 650 kim tệ.
Mua cái thì thì tốt đây? Ngự phù thuật của ta đã lên cấp 3, cho nên tối trọng yếu chính mà phải mua phù chú chỉ (tờ giấy vàng dùng để vẽ bùa), bằng không tung phù pháp cấp 1 ra, uy lực thấp đến mức khiến ta muốn khóc. Ngoại trừ phù chú chỉ, đương nhiên còn cần mua nhãn trận thạch, còn phải đổi một cái lệnh bài mới… Khuyết điểm duy nhất của người sở hữu bốn chức nghiệp chính là, vũ khí này nọ cũng phải mua bốn loại. Phá sản a!
Mấy loại nho nhỏ như phù chú chỉ này, trực tiếp đến thương điếm ma pháp mua là có lợi nhất ( ai kêu mị lực ta cao như vậy ), mà nhãn trận thạch với lệnh bài, thì phải đến chỗ đấu giá nhìn xem.
Ai… Biết làm sao a! Ta thở dài một hơi, buff cho mình một cái Tật Phong Thuật, một đường luồn lách qua cả đám người.
Kinh qua mấy giờ nỗ lực, rốt cục cũng mua được mấy món trang bị không tồi, theo thứ tự là Hắc Nha Lệnh Bài 3A đích ( trí lực +20, tinh thần +20, công kích ma pháp ( bao gồm cả ma pháp phụ trợ ) + 20%, uy lực ma pháp hắc ám hệ +20%), Thanh Đồng Yêu Đái (đai lưng) 1D ( không gian trữ vật tăng 300 ngăn, mẫn tiệp +7).
Mà nhãn trận thạch lại tương đối thấp, vẫn là quyết định mua Lưu Ly Trận Thạch 3B, bởi vì trận thạch không có thuộc tính phụ gia, tối đa chỉ ảnh hưởng uy lực cùng tốc độ thành lập kết giới mà thôi, trừ phi là chuyên tu, bằng không thì không cần mua thứ quá tốt làm chi ( ta cũng không có tiền mua a ).
Tuy rằng còn có rất nhiều trang bị chưa mua, thế nhưng người nghèo thực sự không có tư cách oán giận cái gì.
Nguyên lai hệ phụ trợ không chỉ khó luyện cấp, tiền cũng khó kiếm, lòng ta không khỏi bội phục Nửa Đời Phong Vân đơn tu tế ti. (Đơn tu là đặc biệt luyện một chức nghiệp, như vậy có thể tăng cao năng lực của chức nghiệp đó so với những người song tu).
Ta mua những loại trang bị này, đều phải trải qua một quá trình tinh tế tuyển chọn, đều thấp hơn 10% so với giá thị trường.
Hay nói giỡn! Nếu như không hảo hảo so giá, thật sự sẽ làm hổ thẹn mỹ danh đạo tặc Minh Nguyệt cực kì biết coi hàng của “Ngân chi vô hạn” thành trước kia.
Nhiêu đây trang bị đã lột của ta hơn năm trăm kim tệ, trong đó quý nhất chính là Hắc Nha Lệnh Bài giá 370 kim tệ.
Tuy rằng trang bị cấp A bây giờ ta chưa thể sử dụng, thế nhưng hắc nha lệnh bài tăng 20% công kích ma pháp, uy lực ám hệ ma pháp gia tăng 20%, khiến ta phi thường xem trọng, cái này biểu thị, sử dụng ám hệ ma pháp công kích thì có thể tăng 40%, đối với Ma tộc thuộc tính ám mà nói, đó là một loại vũ khí phi thường tốt, chu dù có hơi mắc, nhưng vẫn đáng giá.
Nhìn hắc nha lệnh bài cùng quang ưng chi bào trong bối bao, ta thầm nghĩ, cho dù vẫn chưa sử dụng được, cứ luyện cấp thì sẽ có lúc mặc được thôi.
Số kim tệ còn lại đều cầm đi mua dược thủy, ta lập tức ra khỏi thành luyện công.
Đã quá quen với cuộc sống tổ đội khoái trá, sẽ nghĩ đơn luyện là chuyện phi thường nhàm chán, không có ai để nói chuyện phiếm, cũng không có ai đem ngươi trở thành tế ti yếu đuối để bảo hộ, thật đúng là có điểm không quen, “Con người a! Quả nhiên không nên quen với những ngày vui.” Ta cảm thán lẩm bẩm.
Bất quá dù sao cũng đã quen với cô độc, thoáng cái đã khôi phục lại, huống chi, còn có một việc chỉ cần nghĩ đến, sẽ khiến ta tràn ngập dũng khí để tiếp tục cố gắng…
Hệ thống thông báo! Ngoạn gia Nguyệt Phi Ly đẳng cấp đề thăng, lên cấp 50.
Vạn tuế! Rốt cục thăng cấp rồi, không uổng công cả ngày nỗ lực!
Không nói hai lời, ta lập tức trang bị lên người quang ưng chi bào cùng hắc nha lệnh bài.
Trang bị trong “Thiên vận” có rất ít biến hóa, qua lại cũng chỉ có 3 loại, phân biệt là: khôi giáp hệ thể chất, quần áo nịt hệ mẫn tiệp và pháp bào hệ tinh thần.
Những trang bị này hoàn toàn không có hạn chế chức nghiệp, bất quá năng lực phụ gia của chúng không giống nhau.
Khôi giáp gia tăng sức mạnh, thể chất và tốc độ hồi huyết; quần áo nịt tăng sức mạnh, mẫn tiệp và né tránh; pháp bào tăng trí lực, tinh thần và tốc độ hồi ma pháp, thiết kế như vậy, có thể giúp rất nhiều người chơi hệ song tu tuyển chọn trang bị thích hợp.
Hình thức trang phục cũng không giống các trò game online khác, trang phục không có những giá trị cố định, kỳ thực lại rất thống nhất, chủ yếu là căn cứ vào chủng tộc mà có biến hóa khác nhau.
Ví dụ như pháp bào, pháp bào cơ bản của Ma tộc, áo cao cổ và ống tay áo dạng loe, cộng thêm thiết kế vai trần ( từ bả vai đến dưới nách được để trần ); tinh linh thì cổ áo cao, tay áo dài rộng; mà nhân tộc lại rất chính thống với trường bào có mũ.
Bất quá tùy theo nam nữ mà có kiểu dáng khác nhau, nửa người trên cơ bản không sai biệt lắm, nửa người dưới, nam thì trường bảo xẻ tà từ eo trở xuống, và mặc quần dài, nữ thì váy ngắn cộng với vớ dài.
Đơn giản mà nói, trang phục “Thiên vận” cũng chỉ có khôi giáp, quần áo nịt, pháp bào ba loại cơ bản, hơn nữa tùy theo 9 chủng tộc bất đồng mà tạo ra 27 loại biến hóa mà thôi. (Mỗi chủng tộc có thể chọn 1 trong 3 hướng: sức mạnh, mẫn tiệp, tinh thần… nên trang phục sẽ có 9×3=27 loại biến hóa.)
Đương nhiên, chủng loại bất đồng thì pháp bào sẽ có hoa văn khác nhau, màu sắc cùng chi tiết khác biệt, quang ưng chi bào có màu trắng, cổ áo, cổ tay áo và vạt áo thêu hoa văn hình vũ mao vàng nhạt.
Ai kêu ta là Ma tộc. Nhìn ta mặc pháp bào vào lại lộ ra bờ vai trần, trong lòng âm thầm thở dài.
—-
Giữa ánh đồng bát ngát, chỉ có dôi cánh chim ứng tuyết trắng tỏa sáng dưới vòm trời, đôi mắt ưng sắc bén nhìn quét qua mặt đất, nắm giữ nhất cử nhất động của chúng sinh, một lát sau, con ưng khổng lồ dường như thu được mệnh lệnh của người nào đó, đáp xuống một ngọn núi nhỏ gần đó.
Trên gò núi, một nam tử mỹ lệ xuất trần mỉm cười nhìn con ưng khổng lồ rúc vào người mình ỉ ôi làm nũng.
Mái tóc màu nguyệt bạch trải dài từ eo đến thắt lưng cùng trường bào thuần trắng đón gió tung bay, gương mặt tái nhợt không hề có chút huyết sắc nào, da thịt gần như trong suốt, phảng phất khiến người cảm thấy y sẽ cứ như vậy mà đi cùng gió.
Đôi mắt xinh đẹp màu làm tử, giống hồ sâu thần bí, chỉ cần khẽ liếc mắt, kẻ khác sẽ bị hãm vào trong đó, ngón tay tinh tế mỹ lệ chậm rãi vén những lọn tóc lòa xòa ra sau tai, nếu con ưng khổng lồ kia có tâm, chắc hẳn nó sẽ cảm thấy đây là mỹ cảnh thế gian.
—-
“Quả nhiên đã đổi mới rồi!” Ta một mặt nhìn Bạch Vũ dùng điều tra thuật thu thập tư liệu phân bố của quái, một mặt đưa tay vén mớ tóc dài bị gió bay loại nhét ra sao tai. Muốn mua một vật trang sức buộc lại quá!
Trinh Tra Thuật cấp 2 là kỹ năng tuần thú thuật, phái sủng vật đến phía trước điều tra tình hình phân bố quái vật hoặc địch nhân đích, điều tra xong, sẽ theo đó mà phân bố tư liệu trên bản đồ ( một chấm đại biểu cho một con quái), đó là một kỹ năng rất tốt, nhất là khi sử dụng trên sủng vật hệ phi hành.
Kỳ thực, sự phân bố của quái vùng này, một lão ngoạn gia “Thiên vận” như ta lẽ ra đã nắm trong lòng bàn tay rồi chứ, thật sự không cần phải tốn công tốn sức phái Bạch Vũ đi điều tra. Trinh Tra Thuật không những tiêu hao SP, hơn nữa trước khi điều tra kết thúc, không thể ra lệnh khác cho sủng vật ( bất quá giá đối với triệu hoán sư mà nói thì đó không phải vấn đề lớn, bởi vì thông thường bọn họ đều có hơn hai đầu đích sủng vật để điều khiển ).
Nguyên nhân duy nhất ta làm như vậy, chính là muốn luyện Thuần Thú Thuật đến cấp 3 để có thể cưỡi sủng vật, tục xưng là tẩy kỹ năng. Cho nên ta nghiêm túc luyện suốt buổi chiều, ngoại trừ vài con quái không có mắt ở xung quanh, vẫn liều mạng ra lệnh cho Bạch Vũ kiểm thi thể ( tuần thú nhai cấp 1 ), còn có điều tra.
Hiểm nhất chính là Bạch Vũ vốn là sủng vật khế ước, không cần lo lắng về độ trung thành ( độ trung thành của sủng vật khế ước luôn là 100 ), nếu không, nói không chừng nó đã sớm nhịn được mà bãi công rồi.
Bất quá, ta nghĩ, kẻ đầu tiên bởi vì không kiên nhẫn mà bãi công là ta mới đúng. Làm đi làm lại mỗi một chuyện, phiền muộn a!
Thẳng đến lúc mặt trời lặn mặt trăng lên, ta rốt cục hoàn thành “đại nghiệp” tẩy kỹ năng, hệ thống thông báo tuần thú thuật lên cấp 3, ta lập tức tháo mũ giáp trò chơi, logout ngay!
Cái gì? Hỏi ta vì sao không lập tức cưỡi sủng vật cho đã nghiền?
Ta đói bụng muốn ăn cơm không được sao? Huống chi kỹ năng cũng sẽ không chạy mất.
Ta tâm tình du khoái quấy nước sốt cho món mì Ý, trụng mì trong nước sôi cho mềm rồi nhúng ngay vào nước lạnh, như vậy sợi mì sẽ dai giòn, ăn rất đã răng a! Ta vừa hát khe khẽ vừa nghĩ, hiếm có được ngày cố tình xuống bếp.
Vừa đến đại lục trung ương, tâm tình của ta liền thoải mái không ít, không chỉ ăn đúng giờ, cư nhiên còn có tâm tình xuống bếp. Nguyên lai ta chỉ cần cùng người kia đứng dưới một mảnh trời, đạp trên cùng một phiến thổ địa, đã rất thỏa mãn rồi.
Thực sự là tâm nguyện gầy còm a, ta bất đắc dĩ nghĩ. Nếu không phải vậy, ta còn có thể làm gì đây?
Thưởng thức món mì Ý thân yêu, ta tùy ý chuyển kênh, không tập trung xem TV.
Trong âm thanh ngắt quãng khi kênh đài liên tục chuyển tới chuyển lui, bên tai truyền đến tiếng “Bi… bi…” yếu ớt.
Tiếng gì vậy? Là tiếng điện thoại di động sao, sao ta lại có thể đặt tiếng chuống kì cục thế nhỉ?
Đi tới bên giường, cầm lấy điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường, màn hình tinh thể lỏng màu sắc rực rỡ biểu hiện “5 cuộc gọi lỡ”, nguyên lai là chưa nhận nên điện thoại thông báo nhắc nhở.
Kiểm tra danh bạ mới phát hiện, 5 cuộc gọi lỡ đều là Nhất Kiếm gọi đến, đại khái lúc đó ta đang ở trong “Thiên vận” nên không có nghe.
Suy nghĩ một chút, ta quăng điện thoại lên đầu giường, tiếp tục chiến đấu với bữa ăn.
Dù sao Nhất Kiếm nhất định là gọi tới nhắc nhở ta, mỗi tháng một lần, quái vật sắp tấn công Ngân Chi Vô Hạn thành.
Cái này cũng chẳng có gì để lo lắng, ta dùng nĩa quấn quấn một cuộn mì cho vào trong miệng.
Cho dù thiếu đạo tặc Minh Nguyệt, trong thành vẫn còn những đạo tặc khác, huống chi…
Ta lại ăn một nĩa mì.
Chỉ cần có Vô Cực ở đó thì không có vấn đề.
Lúc rửa chén, ta nghĩ nghĩ, cho dù có lo lắng đi chăng nữa, ta mới có 51 cấp không giúp đỡ được cái gì a.
—-
“Thế nào?” Nửa Cuộc Đời Phong Vân hỏi Nhất Kiếm Thiên Hạ vừa logout gọi điện thoại.
Nhất Kiếm hé ra bộ mặt đau khổ, ngập ngừng: “Cái này…”
“Ác! Ta đã biết.” Thấy biểu tình của Nhất Kiếm, hắn lập tức minh bạch.
“Làm sao bây giờ, đại ca vẫn không bắt máy a.” Nhất Kiếm khẩn trương hỏi.
“Cái gì làm sao bây giờ?” Nửa Cuộc Đời Phong Vân giả ngu.
“Cái kia…” Nhất Kiếm chỉ vào phòng nghị sự, Húc Chi Vô Cực bị các thành viên của Ngân Chi Vô Cực vây quanh, “Phải ăn nói thế nào a!”
“Ăn nói?” Nửa Cuộc Đời Phong Vân tiếp tục giả ngu.
“Nếu như ta nói ta tìm không được Nguyệt đại ca, lão đại nhất định đòi ta đưa ra số điện thoại của đại ca nha!” Để tránh cho Vô Cực chú ý tới hắn, Nhất Kiếm nỗ lực nhịn xuống xung động muốn gào to.
“Vậy thì đưa cho hắn a.” Nửa Cuộc Đời Phong Vân lạnh lạnh nói, việc không liên quan đến mình tâm không phiền.
“Ta đã giao kèo với Nguyệt đại ca rồi.” Nhất Kiếm nói: “Nếu không được hắn đồng ý, dù là ai cũng không được phép cho người đó số điện thoại.” Phiền a!
“Như vậy a! Nếu như vi phạm giao kèo với Tiểu Nguyệt, ngươi sẽ thế nào?” Nửa Cuộc Đời Phong Vân biết rõ còn cố hỏi.
“Sẽ chết rất… khó coi.” Nhất Kiếm vừa gật đầu vừa nói.
Không sai! Y sẽ chạy đến tận nhà tìm hắn PK ngay tại chỗ.
“Na… Nếu như chọc Vô Cực tức giận thì sẽ như thế nào đây?” Hắc hắc… có trò hay để xem.
“Cũng sẽ chết rất… khó coi.” Chỉ là chết kiểu này bất đồng một chút! Hắn sắp khóc.
“Vậy…” Nửa Cuộc Đời Phong Vân chỉ vào Vô Cực đang đến gần hai người bọn hắn, hỏi: “Phải xem ngươi muốn chết như thế nào.”
“…” Thế nhưng hắn không muốn chết a!
Lúc này, Húc Chi Vô Cực đã chạy tới ngay trước mặt.
“Nhất Kiếm, liên lạc với Nguyệt thế nào?” Vô Cực hỏi.
“Ách…” Ánh mắt Nhất Kiếm đảo loạn, suy nghĩ chuyện nên cầu viện ai thì tương đối khá.
Nửa Cuộc Đời Phong Vân ở một bên thảnh thơi ngâm nga tiểu khúc.
Người này, không kéo chân sau của hắn thì không được mà!
Cung tiễn thủ Bách Bất Xuyên Dương, đạo sĩ ( phù chú sư + kết giới sư ) Thiên Lý Nhậm Ngã Hành phát giác tầm mắt của hắn đang bắn về phía này, lập tức cúi đầu giả vờ đang bận rộn.
Mấy tên gia hỏa vô dụng!
Tà Hỏa Hoàng lành lạnh vuốt vuốt ma trượng của mình, mà ải nhân Danh Đao Môn càng lợi dụng ưu thế chiều cao của mình, trốn dưới gầm bàn.
Không có biện pháp! Nhất Kiếm cắn răng, mật cho một người mà hắn không muốn nhờ vả nhất.
“Nhất Phương a… Cứu cứu ta.”
Nhất Phương Thiên Hạ quay về phía hắn, chỉ là cầm quân bố đồ (bản đồ phân bố quân sự) đi đến cạnh Vô Cực, nói rằng: “Vô Cực, ta phát hiện bố trí ở đông môn có chút vấn đề, đặt cạm bẫy ở đây hình như không ổn lắm.”
“Đâu?” Vô Cực xoay lại nghiên cứu quân bố đồ theo lời Nhất Phương Thiên Hạ.
Tốt lắm! Quả nhiên thành công dời đi lực chú ý của Vô Cực lão đại.
Nhất Phương lạnh lùng mật cho hắn: “Ngươi nợ ta một lần.”
“Còn không chịu chạy đi!” Nửa Cuộc Đời Phong Vân cũng mật một câu.
—-
Được rồi! Ta thật sự rất lo lắng. Ngồi trong một nhà hàng trong Ngân Chi Vô Hạn thành, ta bất đắc dĩ nghĩ, đến xem cũng tốt thôi mà.
Lúc này, bàn bên cạnh có hai người, lời đối thoại của họ hấp dẫn sự chú ý của ta.
“Sao ngươi không đi! Vô hạn thành sắp không đợi được rồi a.”
“Không đợi được? Sao lại nói vậy?”
“Ngươi vẫn chưa biết sao? Hôm nay là cuối tháng a.”
“Ta biết, quái vật công thành chứ gì.” Cũng không phải chuyện gì to lớn, hắn trách bằng hữu mình quá mức ngạc nhiên.
“Ngươi còn không biết? Tiêu Dao Tôn Minh hạ chiến thiếp với Vô Hạn thành, quái vật công thành đã được hủy bỏ!”
Tiêu Dao Tôn Minh của Tiêu Dao Công Tử?
“Thực sao!” Người nọ kinh ngạc kêu lên.
“Tiêu Dao Công Tử cùng Húc Chi Vô Cực là tử địch từ lâu, lần này Húc Chi Vô Cực mất đi Tinh Toái Thiên Phần Kiếm, đệ nhất đạo tặc Minh Nguyệt của bọn họ cũng thất tung, hắn không thừa dịp này đánh tới mới là lạ.”
Nghe đến đó, ta nhịn không được, nói với người kia: “Cho dù là thế, Vô Hạn thành nhân thủ tinh lương (có kinh nghiệm, hoàn mỹ), công trình phòng ngự cũng được xây dựng vô cùng tốt, căn bản không cần sợ Tiêu Dao Tôn Minh đánh qua đây a!”
“Ngươi là người vừa mới đến đây phải không.” Người nọ hoàn toàn không để ý ta xen vào, “Tiêu Dao Công Tử lần này dẫn theo năm phân nhân thủ, cộng thêm hơn mười kỵ sĩ đoàn đến công thành.”
Bằng hữu người nọ bằng hữu kinh ngạc thốt lên: “Hơn mười kỵ sĩ đoàn!? Có phải là quá khoa trương không đấy.”
“Cho dù là như vậy, ta… Ngân Chi Vô cũng có rất nhiều liên minh.” Nguy hiểm thật… Thiếu chút nữa nói thành Ngân Chi Vô của chúng ta.
“Ngươi đây còn có điều không biết.” Người nọ hạ giọng, thần bí hề hề giảng: “Lần này Vô Hạn Thành sẽ thua thảm!”
“Sao lại thế!” Ta gấp rút truy vấn. Chết tiệt! Rốt cuộc phát sinh chuyện gì.
“Nghe nói dong bình đoàn Ngân Chi Vô gần đây làm hỏng một nhiệm vụ cấp S, đẳng cấp dong binh đoàn rớt xuống cấp A, không ít liên minh đều vì vậy mà không chịu nhúng tay bang trợ Ngân Chi Vô.”
“Làm sao có thể… Lý do này cũng quá…” Ta không tin.
“Quá rách nát phải không… Trên thực tế, nghe người ta đồn, nguyên nhân chân chính là do Tiêu Dao Tôn Minh đứng giữa làm khó dễ, Ngân Chi Vô làm hỏng nhiệm vụ hình như cũng do bên kia ra tay.” Người nọ nói.
Nguyên lai nguyên nhân Nhất Kiếm Thiên Hạ vẫn nhắc nhở ta sắp đến cuối tháng là muốn ta nhanh chân chạy tới.
“Như vậy…” Ta bất an hỏi tiếp: “Ngươi biết nhân số hai bên khoảng chừng bao nhiêu không?” Ta van ngươi, đừng có kém quá nhiều nha.
“Vô Hạn thành đại khái có khoảng 800, Tôn Minh… nghe nói có 4000 người.”
“Tiêu Dao Công Tử lần này là do tình thế bắt buộc, cho nên tiểu ca, ngươi cũng mau đi đi.” Người nọ dứt lời liền lôi kéo bằng hữu rời khỏi nhà hàng.
Tám trăm đấu với bốn ngàn! Cho dù thủ thành có ưu thế hơn, nhưng chênh lệch như vậy cũng không tránh khỏi thái quá đi!
“Đáng ghét!” Ta rống giận, “Tiêu, Dao, Công, Tử!”
Ta thề, Quý Thanh Nguyệt ta tuyệt không đội trời chung với ngươi!
Trong “Thiên vận”, sau khi một dong binh đoàn hoặc kỵ sĩ đoàn chiếm lĩnh một thành thị trở thành lãnh thổ của mình, cứ mỗi cuối tháng sẽ có một lần quái vật công thành, đẳng cấp và số lượng quái vật, căn cứ số dân chúng ở tòa thành này nhiều hay ít cùng đẳng cấp bình quân của họ mà định ra.
Đại khái nếu số lượng người khoảng 110, mà đẳng cấp bình quân đẳng cộng lại chia đều cộng thêm 20 cấp, ngoại trừ mấy đầu boss ra, kỳ thực cũng chẳng có bao nhiêu tính uy hiếp.
Y theo cách nói của Thiên Lý thì chính là, chúng nó tới tặng trang bị cho chúng ta.
Người chơi chỉ cần gia nhập một đơn vị ( dong binh đoàn hoặc kỵ sĩ đoàn ), trước khi quái vật công thành 5 ngày, đơn vị có thể hạ chiến thiếp với thành thị nào đó, đương nhiên, ngày đó sẽ không có quái vật đến công thành.
Quái vật công thành cùng người chơi công thành có điểm khác nhau, quái vật công thành không có thời gian hạn chế, chỉ cần đánh chết con quái cuối cùng thì công thành kết thúc, nếu như không thể bảo vệ tường thành khiến quái xông vào, quái vật sẽ phá hư luôn thành thị, thẳng đến khi người chơi vị giết sạch mới thôi.
Mà người chơi công thành sẽ có thời gian hạn chế là 90 phút, nếu như có thể trong thời gian hạn chế có thể chiếm lĩnh ( hoặc bảo vệ ), là có thể bảo vệ ( hoặc thu về ) thành thị này.
Nếu trong thời gian hạn chế người chơi có thể phá hủy “Tháp thủy tinh” ở giữa thành, cũng chạm khối thủy tinh bên trong tháp, thành thị này liền tựu thuộc về người chơi ( chiếm lĩnh NPC đóng ở thành thị cũng là phương pháp này ). (Phong: NPC có một lượng máu nhất định mà không có lực công kích, giết được NPC thì NPC đó sẽ thuộc về mình, đây cũng là một cách chặt đứt tiếp tế, ví dụ NPC thương điếm ngủm thì chẳng còn NPC bán máu, mana… -> không thể thủ thành được lâu dài. Chú ý: Trong thời gian công thành thì người công thành không thể mua được vật phẩm trong tòa thành mình đang đánh chiếm.)
Đồng dạng, trong thời gian hạn chế mà bảo hộ trụ tháp thủy tinh không bị phá hư ( tháp thủy tinh bị phá hư thì thủ thành thất bại, không quan hệ việc thủy tinh thành thị có bị người khác chạm đến hay không ), thì là bảo vệ cho thành. ( Phong: tháp thủy tinh cũng có lượng máu, hết máu, tháp sụp… mới tính là mất thành ).
Trong lúc chiến đấu, chỉ có đơn vị dong binh đoàn hoặc kỵ sĩ đoàn mới có thể thêm vào chiến cuộc ( xin trở thành dân của thành thị cũng có thể hỗ trợ thủ thành, nhưng phải xin trước khi công thành 3 ngày ), cá nhân hoặc dong binh đoàn hoặc kỵ thập đoàn chưa xin phép thì không thể tới gần chiến trường, chỉ có thể đứng ở ngoài một phạm vi nhất định quan sát.
Ta đứng ở phạm vi hạn chế ở tiền tuyến, khẩn trương quan sát chiến tranh lần này, trong lòng đầy hối hận, tại sao không sớm hỏi Nhất Kiếm cho rõ ràng, như vậy chí ít còn có thể xin trở thành dân chúng hỗ trợ thủ thành.
Quân đội của Tiêu Dao Tôn Minh chia làm ba trận tuyến: tiên, trung, hậu.
Đội dẫn đầu chính là kỵ sĩ cùng chiến sĩ hệ cận chiến tạo thành “Phá thành đội”, đặc biệt công kích thành môn, máu trâu lại không sợ công kích ma pháp.
Trung gian do ma pháp sư hoặc phù chú sư hệ nguyên tố cấu thành “Cường công đội”, chuyên môn đối phó quân đội Vô Hạn Thành tiếp cận cửa thành quấy nhiễu “Phá thành đội”.
Đoạn hậu phụ trách bắn chết phòng thủ trên tường thành, do cung tiễn thủ hoặc ám sát giả chờ hệ viễn chiến cấu thành “Kích sát đội” .
Xen lẫn vào giữa ba đội, là rất nhiều tế ti, thi nhân hoặc luyện kim thuật sĩ hệ phụ trợ, giúp ba đội bổ máu gia tăng trạng thái, mặt khác, còn có kỵ binh hoặc triệu hoán sư cấu thành đội thứ tư “Du kích đội” hỗ trợ bốn phía.
Tuy rằng hận Tiêu Dao Công Tử thấu xương, ta vẫn phải bội phục thông minh tài trí của hắn, đó là chiến lược công thành vô cùng hoàn mỹ, “phá thành đội” ở tiền phương không chỉ để bảo vệ “cường công đội” cùng “kích sát đội” ở hậu phương, hai đội phía sau lại có thể hỗ trợ tiền phương, ba đội trong lúc đó cùng giúp đỡ trông nom lẫn nhau.
Nhưng cũng bởi vì quá mức hoàn mỹ, cho nên mới có một khuyết điểm phi thường lớn…
Loại trận hình này hoàn toàn là vì công thành mà thiết kế, cho nên toàn bộ chiến sĩ phòng cao máu trâu đều an bài ở tiền tuyến, còn lại là pháp sư, cung tiễn thủ các loại chức nghiệp phòng ngự thấp máu ít. Nói cách khác, chỉ cần có một đội kỵ binh tập kích từ phía sau, loại trận hình hoàn mỹ này lập tức bị phá hủy, cứ thế, phía thủ thành chỉ cần cầm cự qua chín mươi phút thời gian công thành là tốt rồi.
Vấn đề là… ta bi ai nghĩ.
Lấy đâu ra kỵ binh đến để cùng tập kích a! Đại bộ phận chiến lực Vô Hạn thành đại khái đều đặt thủ thành cả rồi.
Đây cũng là nguyên nhân Tiêu Dao Công Tử phóng tâm mà sử dụng loại chiến lược này, hắn tin tưởng không có người nào dám đến giúp đỡ Vô Hạn thành.
Trong lúc này, ta chỉ có thể kỳ vọng chiến đội kết giới sư của Thiên Lý có thể giữ vững tháp thủy tinh.
Trong thời gian chiến tranh, không cần đặc biệt tổ đội, người cùng một phe sẽ bị tự động sung vào quân đội trở thành đồng đội, phe thủ thành có một loại hình thức tổ đội đặc biệt, chính là chiến đội.
Đồng minh cùng chức nghiệp ( bao gồm cả song tu ), một trăm người là có thể tạo thành chiến đội, khi chiến đội trưởng phát động một kỹ năng thì các thành viên của chiến đội đó cũng sẽ tự động phát ra kỹ năng này, lúc này uy lực của kỹ năng sẽ tăng lên đến gấp trăm lần ( phải tùy vào số người cùng cấp bậc của kỹ năng ).
Đạo sĩ có đẳng cấp cao nhất trong dong binh đoàn Ngân Chi Vô là Thiên Lý Nhậm Ngã Hành, mỗi lần thủ thành đều phụ trách đội trưởng chiến đội thủ hộ tháp thủy tinh.
Bất quá chiến đội cũng có khuyết điểm, nếu như chiến đội trưởng trận vong, chiến đội sẽ không còn ai chỉ huy
Tại chiến trường thì không thể sử dụng điểm sống lại (sau khi chết sẽ được trực tiếp chuyển về nơi này), nếu như người chơi trận vong, sẽ tự động bị truyền tống đến điểm sống lại của một tòa thành gần chiến trường nhất, tuy rằng sống thì có thể tiếp tục chiến đấu, bất quá đối với phe phòng thủ mà nói, muốn xuyên qua tầng tầng quân đội công thành để trở lại thành, là chuyện rất khó khăn.
Một khi chiến đội trưởng tử vong, cũng chỉ gây dựng lại chiến đội, thế nhưng chiến đội cần phải có một người mời tổ đội, trong thời gian chiến đấu phải tranh thủ từng thời từng khắc, căn bản là không có thời gian tổ đội lại lần nữa.
Sở dĩ, chiến đội trưởng chính là nhân tố trọng yếu quyết định sự tồn vong thành bại của phe thủ thành, nhất là chiến đội kết giới sư thủ hộ tháp thủy tinh. Thiên lý thường ngày tuy rằng cà lơ phất phơ, nhưng vừa đụng phải chuyện trọng yếu thì lại phi thường đáng tin cậy.
Nhìn tháp thủy tinh phía xa xa hơi lan tỏa kim quang, ta tuyệt đối tin tưởng năng lực của Thiên Lý!
Ba mươi phút rất nhanh đã trôi qua, “phá thành đội” vẫn vô pháp hao tổn một cọng lông tơ của cửa thành, thế nhưng phe phòng thủ Vô Hạn thành cũng chẳng tốt hơn được chút nào, không ít người bị “cường công đội” và “kích sát đội” tống ra khỏi chiến trường, nhìn từng đạo bạch quang xẹt qua bầu trời, ta đại khái tính toán một chút, trong khoảng thời gian này Vô Hạn thành tổn thất gần một trăm người, chiến sự càng ngày càng căng thẳng!
Càng hỏng bét chính là, lại có không ít dong binh đoàn lục tục thêm vào quân đội Tôn Minh, cùng tiến đánh Vô Hạn thành ( trong chiến tranh thì có thể lâm thời xin thêm vào phe công hoặc thủ thành trợ trận ).
Thực sự là một đám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lũ tiểu nhân muốn chia một chén canh!
Ta trừng mắt đám dong binh đoàn vừa mới gia nhập quân địch, trong lòng hung hăng chửi bới.
“Đạp lạp! Đạp lạp!” Trong lúc ta cắn răng mắng lũ tiểu nhân chết tiệt kia thì phía sau truyền đến từng đợt tiếng vó ngựa xé gió.
Nhìn lại, lòng lập tức lạnh nửa đoạn.
Đó là một đội kỵ sĩ hơn ba trăm người, từ trang bị trên người bọn họ xem ra, đẳng cấp bình quân hẳn là trên 70.
Chết tiệt! Sẽ không lại là một đám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của a! Một kỵ sĩ đoàn nhân số khổng lồ như thế thêm vào chiến cuộc, tình thế lập tức chẳng còn vãn hồi được nữa.
Lẽ nào trời muốn diệt Ngân Chi Vô Hạn thành? Ngay cả lão Thiên cũng đố kị nhìn Húc Chi Vô Cực không vừa mắt! ?
Nhìn một chiến sĩ nhân loại như là thủ lĩnh đi đến chỗ NPC đăng ký tham chiến, trong lòng ta dâng lên cảm giác vô lực khi đại thế đã mất đích. Lẽ nào ta chỉ có thể đứng ở chỗ này nhìn thái dương vẫn lạc, cái gì cũng đều không làm được, cứ như vậy mà kết thúc…
Trước mắt một mảnh hắc ám, thế giới nhất thời toàn chuyển.
Vô Cực… Ta còn có thể vì ngươi làm gì đây? Nói cho ta biết, ta nhất định sẽ đi làm…
Hệ thống thông cáo toàn bộ phạm vi! Bạch Nhật Phá Hiểu kỵ sĩ đoàn gia nhập quân đội Ngân Chi Vô Hạn thành.
Cái gì!
—-
Y nhớ rất rõ ràng, đó là một thôn trang nhỏ của tinh linh gọi là Phàm Sắt Nhĩ, lúc đó y chỉ mới cấp 10, một tinh linh đạo tặc mới rời khỏi tân thủ thôn.
Bầu trời hôm đó thoạt nhìn đặc biệt cao, đặc biệt trong suốt…
“Ngươi là tân thủ à! Ta kéo ngươi.” Đây là câu đầu tiên Vô Cực nói với y.
“Ta kéo ngươi”, không phải “ta muốn kéo ngươi”, lời này nói ra thật sự là phi thường cường thế.
“Ác.”
Câu trả lời của y cực kì ngu xuẩn! Mỗi khi Minh Nguyệt hồi tưởng lại, đều cảm thấy hối hận vô cùng.
Kỳ thực Minh Nguyệt cũng không đặc biệt gì cả, ngoài y ra, Húc Chi Vô Cực còn dẫn theo không ít người.
Khi đó Húc Chi Vô Cực cấp 34, “Thiên vận” mới mở ra không đến một tuần, hắn đã luyện được cấp như vậy, thật sự là rất rất giỏi. Kỳ thực, cho dù khi đó “Thiên vận” đã mở ra một năm, Minh Nguyệt vẫn nghĩ Húc Chi Vô Cực rất rất giỏi.
Đối với Vô Cực, hắn có một loại cảm giác khó có thể mở miệng, gần như sùng bái thần thánh. Ngay từ đầu, thực sự chỉ là sùng bái…
Húc Chi Vô Cực dẫn bọn hắn đi đánh Thụ Yêu cấp 40. Thành thật mà nói, một ma pháp chiến sĩ cấp 34, mang theo sáu bảy tân thủ cấp dưới 15 đi đánh quái cấp cao như vậy, thật sự là có điểm cuồng vọng.
Bất quá, Húc Chi Vô Cực vốn là người cuồng ngạo lại tự tin như thế, nhưng hắn lại rất có chừng mực, sẽ không làm chuyện gì mình không thật sự nắm chắc.
Cho nên khi đó, Minh Nguyệt chỉ ngây ngốc đứng một bên, nhìn Vô Cực như đang cắt rau, cắt Thụ Yêu thành từng khối từng khối. Đương nhiên những người khác cũng không tốt hơn y là bao.
Có thể ngay cả lão thiên đều nhìn không vừa mắt Húc Chi Vô Cực dễ dàng “khi dễ” những con quái đẳng cấp cao hơn hắn như thế, quyết định áp chế nhuệ khí của hắn.
Không lâu sau khi Minh Nguyệt thăng cấp 13, bọn họ liền gặp phải boss của khu vực này, Thần Mộc Cự Nhân cấp 75.
Đám tân thủ Vô Cực dẫn theo, vừa thấy boss xuất hiện thì như chim thú chạy sạch, chỉ có Minh Nguyệt không ly khai, không biết vì sao, y lại nghĩ Vô Cực sẽ không thua. Nhìn Vô Cực chiến đấu với Thần Mộc Cự Nhân, Minh Nguyệt cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hối hận sao mình không chọn trở thành ma pháp chiến sĩ vừa khốc vừa soái (tàn khốc, oai phong) như Vô Cực….
Thẳng đến khi chiến đấu kết thúc, Minh Nguyệt mới nới lỏng bàn tay luôn luôn siết chặt, đốt ngón tay đã trắng bệch, lòng bàn tay vẫn còn in lại vết móng tay thật sâu, biểu hiện chủ nhân nó vừa rồi kích động và kiên cường như thế nào.
“Thực đã nghiền.” Lục soát thi thể Thần Mộc Cự Nhân, Vô Cực cuồng ngạo cười.
Minh Nguyệt nhìn mái tóc vàng của Vô Cực phản xạ dưới ánh mặt trời, tiếu dung sở hướng vô địch (không có sức mạnh nào địch nổi), uy phong lẫm lẫm như vị thần thái dương hàng thế (đến nhân gian). Lần đầu tiên y nghĩ trò chơi này chân thật đến chết như vậy, khiến y không thể nào khống chế nhịp tim đập cuồng loạn như muốn nhảy ra ngoài.
Trở về thành, hắn hỏi Húc Chi Vô Cực vì sao muốn kéo tân thủ.
“Buồn chán…” Húc Chi Vô Cực trả lời như thế.
Lúc sau y còn nói, y muốn có người cùng mình luyện công.
Vô Cực nói: “Ta có một dong binh đoàn, cho ngươi một tuần, một tuần sau ngươi luyện đến cấp 30, ta sẽ thu ngươi.”
Ước định xong, Vô Cực cho hắn một ít trang bị cơ bản và tiền rồi rời đi.
Một tuần sau, Minh Nguyệt lên cấp 32, mang theo tự tin cùng tâm tình thấp thỏm không yên, gia nhập dong binh đoàn “Ngân Chi Vô” Húc Chi Vô Cực thành lập.
Tốc độ luyện công cực nhanh, ngay cả người bạn tốt lâu năm Nhất Kiếm Thiên Hạ đã kéo y vào “Thiên vận” cũng gia nhập vào “Ngân chi vô”.
—
Ta mờ mịt địa nhìn cảnh sắc trước mặt. Bến tàu?
Vỗ vỗ cái đầu trống rỗng sau khi tỉnh ngủ, cố gắng hồi tưởng vì sao mình lại ở chỗ này.
Vừa tỉnh ngủ? Ta nhớ ra rồi, vì ở trên thuyền quá buồn chán nên mới ngủ một giấc ( đang ở trên phương tiện giao thông thì không thể logout ), như vậy… đây chính là Bạch Hổ cảng.
Đại lục trung ướng có bốn cảng lớn ứng với bốn hướng, phân biệt là, Thanh Long cảng ( Long Ngâm thành ) ở phía động, phía nam có Chu Tước cảng ( Phượng Vũ thành ), Bạch Hổ cảng ( Hổ Khiếu thành ) nằm phía tây, cùng Huyền Vũ cảng ( Minh thành ) phía bắc.
Thanh Long cảng đi đến Thiên Thê đại lục, Chu Tước cảng đến Băng Hỏa đại lục, Bạch Hổ cảng đi Xích Thổ đại lục, Huyền Vũ cảng đến Tử Vong đại lục cùng những đạo nhỏ lân cận.
Ta rốt cục đã trở lại trung ương đại lục! Phía trước là đường đến Hổ Khiếu thành a, ta vui vẻ nghĩ.
“Thật là là giấc mộng làm người ta hoài niệm a!”
Hổ Khiếu thành không hổ là một trong bốn cảng chính của đại lục trung ương, cửa hàng cùng quầy hàng người chơi mở ra chiếm hết cả con đường.
Đây là con đường duy nhất đi đến Xích Thổ đại lục, cho nên hàng hóa hơn phân nửa là những món “đặc sản” đến từ Xích Thổ đại lục.
Những quầy hàng này ta ngay cả nhìn cũng không nhìn, nhanh chóng vượt qua đoàn người, đi tới một góc khuất vắng vẻ. Không phải ta tự bế, mà là đối với một người mới từ Xích Thổ đại lục đến mà nói, những hàng hóa của họ thật sự chẳng hấp dẫn chút nào, hơn nữa xen lẫn vào cả đám người, tuy không lag ( mạng lưới “Thiên vận” thực sự là phi thường tốt ), nhưng mà vẫn rất chen chúc.
Nhìn bộ tân thủ trang rách rưới trên người, ta nghĩ có lẽ đã đến lúc thay đổi trang bị rồi.
Nhờ có vé tàu Tàng Đao bọn họ tặng ( ta mua thì chỉ cần 700 kim tệ, nhưng bọn họ lại là mua đúng giá gốc 1200 nha), cộng thêm tiền thưởng của nhiệm vụ thu hoạch nanh rắn, trên người ta ước chừng có khoảng 650 kim tệ.
Mua cái thì thì tốt đây? Ngự phù thuật của ta đã lên cấp 3, cho nên tối trọng yếu chính mà phải mua phù chú chỉ (tờ giấy vàng dùng để vẽ bùa), bằng không tung phù pháp cấp 1 ra, uy lực thấp đến mức khiến ta muốn khóc. Ngoại trừ phù chú chỉ, đương nhiên còn cần mua nhãn trận thạch, còn phải đổi một cái lệnh bài mới… Khuyết điểm duy nhất của người sở hữu bốn chức nghiệp chính là, vũ khí này nọ cũng phải mua bốn loại. Phá sản a!
Mấy loại nho nhỏ như phù chú chỉ này, trực tiếp đến thương điếm ma pháp mua là có lợi nhất ( ai kêu mị lực ta cao như vậy ), mà nhãn trận thạch với lệnh bài, thì phải đến chỗ đấu giá nhìn xem.
Ai… Biết làm sao a! Ta thở dài một hơi, buff cho mình một cái Tật Phong Thuật, một đường luồn lách qua cả đám người.
Kinh qua mấy giờ nỗ lực, rốt cục cũng mua được mấy món trang bị không tồi, theo thứ tự là Hắc Nha Lệnh Bài 3A đích ( trí lực +20, tinh thần +20, công kích ma pháp ( bao gồm cả ma pháp phụ trợ ) + 20%, uy lực ma pháp hắc ám hệ +20%), Thanh Đồng Yêu Đái (đai lưng) 1D ( không gian trữ vật tăng 300 ngăn, mẫn tiệp +7).
Mà nhãn trận thạch lại tương đối thấp, vẫn là quyết định mua Lưu Ly Trận Thạch 3B, bởi vì trận thạch không có thuộc tính phụ gia, tối đa chỉ ảnh hưởng uy lực cùng tốc độ thành lập kết giới mà thôi, trừ phi là chuyên tu, bằng không thì không cần mua thứ quá tốt làm chi ( ta cũng không có tiền mua a ).
Tuy rằng còn có rất nhiều trang bị chưa mua, thế nhưng người nghèo thực sự không có tư cách oán giận cái gì.
Nguyên lai hệ phụ trợ không chỉ khó luyện cấp, tiền cũng khó kiếm, lòng ta không khỏi bội phục Nửa Đời Phong Vân đơn tu tế ti. (Đơn tu là đặc biệt luyện một chức nghiệp, như vậy có thể tăng cao năng lực của chức nghiệp đó so với những người song tu).
Ta mua những loại trang bị này, đều phải trải qua một quá trình tinh tế tuyển chọn, đều thấp hơn 10% so với giá thị trường.
Hay nói giỡn! Nếu như không hảo hảo so giá, thật sự sẽ làm hổ thẹn mỹ danh đạo tặc Minh Nguyệt cực kì biết coi hàng của “Ngân chi vô hạn” thành trước kia.
Nhiêu đây trang bị đã lột của ta hơn năm trăm kim tệ, trong đó quý nhất chính là Hắc Nha Lệnh Bài giá 370 kim tệ.
Tuy rằng trang bị cấp A bây giờ ta chưa thể sử dụng, thế nhưng hắc nha lệnh bài tăng 20% công kích ma pháp, uy lực ám hệ ma pháp gia tăng 20%, khiến ta phi thường xem trọng, cái này biểu thị, sử dụng ám hệ ma pháp công kích thì có thể tăng 40%, đối với Ma tộc thuộc tính ám mà nói, đó là một loại vũ khí phi thường tốt, chu dù có hơi mắc, nhưng vẫn đáng giá.
Nhìn hắc nha lệnh bài cùng quang ưng chi bào trong bối bao, ta thầm nghĩ, cho dù vẫn chưa sử dụng được, cứ luyện cấp thì sẽ có lúc mặc được thôi.
Số kim tệ còn lại đều cầm đi mua dược thủy, ta lập tức ra khỏi thành luyện công.
Đã quá quen với cuộc sống tổ đội khoái trá, sẽ nghĩ đơn luyện là chuyện phi thường nhàm chán, không có ai để nói chuyện phiếm, cũng không có ai đem ngươi trở thành tế ti yếu đuối để bảo hộ, thật đúng là có điểm không quen, “Con người a! Quả nhiên không nên quen với những ngày vui.” Ta cảm thán lẩm bẩm.
Bất quá dù sao cũng đã quen với cô độc, thoáng cái đã khôi phục lại, huống chi, còn có một việc chỉ cần nghĩ đến, sẽ khiến ta tràn ngập dũng khí để tiếp tục cố gắng…
Hệ thống thông báo! Ngoạn gia Nguyệt Phi Ly đẳng cấp đề thăng, lên cấp 50.
Vạn tuế! Rốt cục thăng cấp rồi, không uổng công cả ngày nỗ lực!
Không nói hai lời, ta lập tức trang bị lên người quang ưng chi bào cùng hắc nha lệnh bài.
Trang bị trong “Thiên vận” có rất ít biến hóa, qua lại cũng chỉ có 3 loại, phân biệt là: khôi giáp hệ thể chất, quần áo nịt hệ mẫn tiệp và pháp bào hệ tinh thần.
Những trang bị này hoàn toàn không có hạn chế chức nghiệp, bất quá năng lực phụ gia của chúng không giống nhau.
Khôi giáp gia tăng sức mạnh, thể chất và tốc độ hồi huyết; quần áo nịt tăng sức mạnh, mẫn tiệp và né tránh; pháp bào tăng trí lực, tinh thần và tốc độ hồi ma pháp, thiết kế như vậy, có thể giúp rất nhiều người chơi hệ song tu tuyển chọn trang bị thích hợp.
Hình thức trang phục cũng không giống các trò game online khác, trang phục không có những giá trị cố định, kỳ thực lại rất thống nhất, chủ yếu là căn cứ vào chủng tộc mà có biến hóa khác nhau.
Ví dụ như pháp bào, pháp bào cơ bản của Ma tộc, áo cao cổ và ống tay áo dạng loe, cộng thêm thiết kế vai trần ( từ bả vai đến dưới nách được để trần ); tinh linh thì cổ áo cao, tay áo dài rộng; mà nhân tộc lại rất chính thống với trường bào có mũ.
Bất quá tùy theo nam nữ mà có kiểu dáng khác nhau, nửa người trên cơ bản không sai biệt lắm, nửa người dưới, nam thì trường bảo xẻ tà từ eo trở xuống, và mặc quần dài, nữ thì váy ngắn cộng với vớ dài.
Đơn giản mà nói, trang phục “Thiên vận” cũng chỉ có khôi giáp, quần áo nịt, pháp bào ba loại cơ bản, hơn nữa tùy theo 9 chủng tộc bất đồng mà tạo ra 27 loại biến hóa mà thôi. (Mỗi chủng tộc có thể chọn 1 trong 3 hướng: sức mạnh, mẫn tiệp, tinh thần… nên trang phục sẽ có 9×3=27 loại biến hóa.)
Đương nhiên, chủng loại bất đồng thì pháp bào sẽ có hoa văn khác nhau, màu sắc cùng chi tiết khác biệt, quang ưng chi bào có màu trắng, cổ áo, cổ tay áo và vạt áo thêu hoa văn hình vũ mao vàng nhạt.
Ai kêu ta là Ma tộc. Nhìn ta mặc pháp bào vào lại lộ ra bờ vai trần, trong lòng âm thầm thở dài.
—-
Giữa ánh đồng bát ngát, chỉ có dôi cánh chim ứng tuyết trắng tỏa sáng dưới vòm trời, đôi mắt ưng sắc bén nhìn quét qua mặt đất, nắm giữ nhất cử nhất động của chúng sinh, một lát sau, con ưng khổng lồ dường như thu được mệnh lệnh của người nào đó, đáp xuống một ngọn núi nhỏ gần đó.
Trên gò núi, một nam tử mỹ lệ xuất trần mỉm cười nhìn con ưng khổng lồ rúc vào người mình ỉ ôi làm nũng.
Mái tóc màu nguyệt bạch trải dài từ eo đến thắt lưng cùng trường bào thuần trắng đón gió tung bay, gương mặt tái nhợt không hề có chút huyết sắc nào, da thịt gần như trong suốt, phảng phất khiến người cảm thấy y sẽ cứ như vậy mà đi cùng gió.
Đôi mắt xinh đẹp màu làm tử, giống hồ sâu thần bí, chỉ cần khẽ liếc mắt, kẻ khác sẽ bị hãm vào trong đó, ngón tay tinh tế mỹ lệ chậm rãi vén những lọn tóc lòa xòa ra sau tai, nếu con ưng khổng lồ kia có tâm, chắc hẳn nó sẽ cảm thấy đây là mỹ cảnh thế gian.
—-
“Quả nhiên đã đổi mới rồi!” Ta một mặt nhìn Bạch Vũ dùng điều tra thuật thu thập tư liệu phân bố của quái, một mặt đưa tay vén mớ tóc dài bị gió bay loại nhét ra sao tai. Muốn mua một vật trang sức buộc lại quá!
Trinh Tra Thuật cấp 2 là kỹ năng tuần thú thuật, phái sủng vật đến phía trước điều tra tình hình phân bố quái vật hoặc địch nhân đích, điều tra xong, sẽ theo đó mà phân bố tư liệu trên bản đồ ( một chấm đại biểu cho một con quái), đó là một kỹ năng rất tốt, nhất là khi sử dụng trên sủng vật hệ phi hành.
Kỳ thực, sự phân bố của quái vùng này, một lão ngoạn gia “Thiên vận” như ta lẽ ra đã nắm trong lòng bàn tay rồi chứ, thật sự không cần phải tốn công tốn sức phái Bạch Vũ đi điều tra. Trinh Tra Thuật không những tiêu hao SP, hơn nữa trước khi điều tra kết thúc, không thể ra lệnh khác cho sủng vật ( bất quá giá đối với triệu hoán sư mà nói thì đó không phải vấn đề lớn, bởi vì thông thường bọn họ đều có hơn hai đầu đích sủng vật để điều khiển ).
Nguyên nhân duy nhất ta làm như vậy, chính là muốn luyện Thuần Thú Thuật đến cấp 3 để có thể cưỡi sủng vật, tục xưng là tẩy kỹ năng. Cho nên ta nghiêm túc luyện suốt buổi chiều, ngoại trừ vài con quái không có mắt ở xung quanh, vẫn liều mạng ra lệnh cho Bạch Vũ kiểm thi thể ( tuần thú nhai cấp 1 ), còn có điều tra.
Hiểm nhất chính là Bạch Vũ vốn là sủng vật khế ước, không cần lo lắng về độ trung thành ( độ trung thành của sủng vật khế ước luôn là 100 ), nếu không, nói không chừng nó đã sớm nhịn được mà bãi công rồi.
Bất quá, ta nghĩ, kẻ đầu tiên bởi vì không kiên nhẫn mà bãi công là ta mới đúng. Làm đi làm lại mỗi một chuyện, phiền muộn a!
Thẳng đến lúc mặt trời lặn mặt trăng lên, ta rốt cục hoàn thành “đại nghiệp” tẩy kỹ năng, hệ thống thông báo tuần thú thuật lên cấp 3, ta lập tức tháo mũ giáp trò chơi, logout ngay!
Cái gì? Hỏi ta vì sao không lập tức cưỡi sủng vật cho đã nghiền?
Ta đói bụng muốn ăn cơm không được sao? Huống chi kỹ năng cũng sẽ không chạy mất.
Ta tâm tình du khoái quấy nước sốt cho món mì Ý, trụng mì trong nước sôi cho mềm rồi nhúng ngay vào nước lạnh, như vậy sợi mì sẽ dai giòn, ăn rất đã răng a! Ta vừa hát khe khẽ vừa nghĩ, hiếm có được ngày cố tình xuống bếp.
Vừa đến đại lục trung ương, tâm tình của ta liền thoải mái không ít, không chỉ ăn đúng giờ, cư nhiên còn có tâm tình xuống bếp. Nguyên lai ta chỉ cần cùng người kia đứng dưới một mảnh trời, đạp trên cùng một phiến thổ địa, đã rất thỏa mãn rồi.
Thực sự là tâm nguyện gầy còm a, ta bất đắc dĩ nghĩ. Nếu không phải vậy, ta còn có thể làm gì đây?
Thưởng thức món mì Ý thân yêu, ta tùy ý chuyển kênh, không tập trung xem TV.
Trong âm thanh ngắt quãng khi kênh đài liên tục chuyển tới chuyển lui, bên tai truyền đến tiếng “Bi… bi…” yếu ớt.
Tiếng gì vậy? Là tiếng điện thoại di động sao, sao ta lại có thể đặt tiếng chuống kì cục thế nhỉ?
Đi tới bên giường, cầm lấy điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường, màn hình tinh thể lỏng màu sắc rực rỡ biểu hiện “5 cuộc gọi lỡ”, nguyên lai là chưa nhận nên điện thoại thông báo nhắc nhở.
Kiểm tra danh bạ mới phát hiện, 5 cuộc gọi lỡ đều là Nhất Kiếm gọi đến, đại khái lúc đó ta đang ở trong “Thiên vận” nên không có nghe.
Suy nghĩ một chút, ta quăng điện thoại lên đầu giường, tiếp tục chiến đấu với bữa ăn.
Dù sao Nhất Kiếm nhất định là gọi tới nhắc nhở ta, mỗi tháng một lần, quái vật sắp tấn công Ngân Chi Vô Hạn thành.
Cái này cũng chẳng có gì để lo lắng, ta dùng nĩa quấn quấn một cuộn mì cho vào trong miệng.
Cho dù thiếu đạo tặc Minh Nguyệt, trong thành vẫn còn những đạo tặc khác, huống chi…
Ta lại ăn một nĩa mì.
Chỉ cần có Vô Cực ở đó thì không có vấn đề.
Lúc rửa chén, ta nghĩ nghĩ, cho dù có lo lắng đi chăng nữa, ta mới có 51 cấp không giúp đỡ được cái gì a.
—-
“Thế nào?” Nửa Cuộc Đời Phong Vân hỏi Nhất Kiếm Thiên Hạ vừa logout gọi điện thoại.
Nhất Kiếm hé ra bộ mặt đau khổ, ngập ngừng: “Cái này…”
“Ác! Ta đã biết.” Thấy biểu tình của Nhất Kiếm, hắn lập tức minh bạch.
“Làm sao bây giờ, đại ca vẫn không bắt máy a.” Nhất Kiếm khẩn trương hỏi.
“Cái gì làm sao bây giờ?” Nửa Cuộc Đời Phong Vân giả ngu.
“Cái kia…” Nhất Kiếm chỉ vào phòng nghị sự, Húc Chi Vô Cực bị các thành viên của Ngân Chi Vô Cực vây quanh, “Phải ăn nói thế nào a!”
“Ăn nói?” Nửa Cuộc Đời Phong Vân tiếp tục giả ngu.
“Nếu như ta nói ta tìm không được Nguyệt đại ca, lão đại nhất định đòi ta đưa ra số điện thoại của đại ca nha!” Để tránh cho Vô Cực chú ý tới hắn, Nhất Kiếm nỗ lực nhịn xuống xung động muốn gào to.
“Vậy thì đưa cho hắn a.” Nửa Cuộc Đời Phong Vân lạnh lạnh nói, việc không liên quan đến mình tâm không phiền.
“Ta đã giao kèo với Nguyệt đại ca rồi.” Nhất Kiếm nói: “Nếu không được hắn đồng ý, dù là ai cũng không được phép cho người đó số điện thoại.” Phiền a!
“Như vậy a! Nếu như vi phạm giao kèo với Tiểu Nguyệt, ngươi sẽ thế nào?” Nửa Cuộc Đời Phong Vân biết rõ còn cố hỏi.
“Sẽ chết rất… khó coi.” Nhất Kiếm vừa gật đầu vừa nói.
Không sai! Y sẽ chạy đến tận nhà tìm hắn PK ngay tại chỗ.
“Na… Nếu như chọc Vô Cực tức giận thì sẽ như thế nào đây?” Hắc hắc… có trò hay để xem.
“Cũng sẽ chết rất… khó coi.” Chỉ là chết kiểu này bất đồng một chút! Hắn sắp khóc.
“Vậy…” Nửa Cuộc Đời Phong Vân chỉ vào Vô Cực đang đến gần hai người bọn hắn, hỏi: “Phải xem ngươi muốn chết như thế nào.”
“…” Thế nhưng hắn không muốn chết a!
Lúc này, Húc Chi Vô Cực đã chạy tới ngay trước mặt.
“Nhất Kiếm, liên lạc với Nguyệt thế nào?” Vô Cực hỏi.
“Ách…” Ánh mắt Nhất Kiếm đảo loạn, suy nghĩ chuyện nên cầu viện ai thì tương đối khá.
Nửa Cuộc Đời Phong Vân ở một bên thảnh thơi ngâm nga tiểu khúc.
Người này, không kéo chân sau của hắn thì không được mà!
Cung tiễn thủ Bách Bất Xuyên Dương, đạo sĩ ( phù chú sư + kết giới sư ) Thiên Lý Nhậm Ngã Hành phát giác tầm mắt của hắn đang bắn về phía này, lập tức cúi đầu giả vờ đang bận rộn.
Mấy tên gia hỏa vô dụng!
Tà Hỏa Hoàng lành lạnh vuốt vuốt ma trượng của mình, mà ải nhân Danh Đao Môn càng lợi dụng ưu thế chiều cao của mình, trốn dưới gầm bàn.
Không có biện pháp! Nhất Kiếm cắn răng, mật cho một người mà hắn không muốn nhờ vả nhất.
“Nhất Phương a… Cứu cứu ta.”
Nhất Phương Thiên Hạ quay về phía hắn, chỉ là cầm quân bố đồ (bản đồ phân bố quân sự) đi đến cạnh Vô Cực, nói rằng: “Vô Cực, ta phát hiện bố trí ở đông môn có chút vấn đề, đặt cạm bẫy ở đây hình như không ổn lắm.”
“Đâu?” Vô Cực xoay lại nghiên cứu quân bố đồ theo lời Nhất Phương Thiên Hạ.
Tốt lắm! Quả nhiên thành công dời đi lực chú ý của Vô Cực lão đại.
Nhất Phương lạnh lùng mật cho hắn: “Ngươi nợ ta một lần.”
“Còn không chịu chạy đi!” Nửa Cuộc Đời Phong Vân cũng mật một câu.
—-
Được rồi! Ta thật sự rất lo lắng. Ngồi trong một nhà hàng trong Ngân Chi Vô Hạn thành, ta bất đắc dĩ nghĩ, đến xem cũng tốt thôi mà.
Lúc này, bàn bên cạnh có hai người, lời đối thoại của họ hấp dẫn sự chú ý của ta.
“Sao ngươi không đi! Vô hạn thành sắp không đợi được rồi a.”
“Không đợi được? Sao lại nói vậy?”
“Ngươi vẫn chưa biết sao? Hôm nay là cuối tháng a.”
“Ta biết, quái vật công thành chứ gì.” Cũng không phải chuyện gì to lớn, hắn trách bằng hữu mình quá mức ngạc nhiên.
“Ngươi còn không biết? Tiêu Dao Tôn Minh hạ chiến thiếp với Vô Hạn thành, quái vật công thành đã được hủy bỏ!”
Tiêu Dao Tôn Minh của Tiêu Dao Công Tử?
“Thực sao!” Người nọ kinh ngạc kêu lên.
“Tiêu Dao Công Tử cùng Húc Chi Vô Cực là tử địch từ lâu, lần này Húc Chi Vô Cực mất đi Tinh Toái Thiên Phần Kiếm, đệ nhất đạo tặc Minh Nguyệt của bọn họ cũng thất tung, hắn không thừa dịp này đánh tới mới là lạ.”
Nghe đến đó, ta nhịn không được, nói với người kia: “Cho dù là thế, Vô Hạn thành nhân thủ tinh lương (có kinh nghiệm, hoàn mỹ), công trình phòng ngự cũng được xây dựng vô cùng tốt, căn bản không cần sợ Tiêu Dao Tôn Minh đánh qua đây a!”
“Ngươi là người vừa mới đến đây phải không.” Người nọ hoàn toàn không để ý ta xen vào, “Tiêu Dao Công Tử lần này dẫn theo năm phân nhân thủ, cộng thêm hơn mười kỵ sĩ đoàn đến công thành.”
Bằng hữu người nọ bằng hữu kinh ngạc thốt lên: “Hơn mười kỵ sĩ đoàn!? Có phải là quá khoa trương không đấy.”
“Cho dù là như vậy, ta… Ngân Chi Vô cũng có rất nhiều liên minh.” Nguy hiểm thật… Thiếu chút nữa nói thành Ngân Chi Vô của chúng ta.
“Ngươi đây còn có điều không biết.” Người nọ hạ giọng, thần bí hề hề giảng: “Lần này Vô Hạn Thành sẽ thua thảm!”
“Sao lại thế!” Ta gấp rút truy vấn. Chết tiệt! Rốt cuộc phát sinh chuyện gì.
“Nghe nói dong bình đoàn Ngân Chi Vô gần đây làm hỏng một nhiệm vụ cấp S, đẳng cấp dong binh đoàn rớt xuống cấp A, không ít liên minh đều vì vậy mà không chịu nhúng tay bang trợ Ngân Chi Vô.”
“Làm sao có thể… Lý do này cũng quá…” Ta không tin.
“Quá rách nát phải không… Trên thực tế, nghe người ta đồn, nguyên nhân chân chính là do Tiêu Dao Tôn Minh đứng giữa làm khó dễ, Ngân Chi Vô làm hỏng nhiệm vụ hình như cũng do bên kia ra tay.” Người nọ nói.
Nguyên lai nguyên nhân Nhất Kiếm Thiên Hạ vẫn nhắc nhở ta sắp đến cuối tháng là muốn ta nhanh chân chạy tới.
“Như vậy…” Ta bất an hỏi tiếp: “Ngươi biết nhân số hai bên khoảng chừng bao nhiêu không?” Ta van ngươi, đừng có kém quá nhiều nha.
“Vô Hạn thành đại khái có khoảng 800, Tôn Minh… nghe nói có 4000 người.”
“Tiêu Dao Công Tử lần này là do tình thế bắt buộc, cho nên tiểu ca, ngươi cũng mau đi đi.” Người nọ dứt lời liền lôi kéo bằng hữu rời khỏi nhà hàng.
Tám trăm đấu với bốn ngàn! Cho dù thủ thành có ưu thế hơn, nhưng chênh lệch như vậy cũng không tránh khỏi thái quá đi!
“Đáng ghét!” Ta rống giận, “Tiêu, Dao, Công, Tử!”
Ta thề, Quý Thanh Nguyệt ta tuyệt không đội trời chung với ngươi!
Trong “Thiên vận”, sau khi một dong binh đoàn hoặc kỵ sĩ đoàn chiếm lĩnh một thành thị trở thành lãnh thổ của mình, cứ mỗi cuối tháng sẽ có một lần quái vật công thành, đẳng cấp và số lượng quái vật, căn cứ số dân chúng ở tòa thành này nhiều hay ít cùng đẳng cấp bình quân của họ mà định ra.
Đại khái nếu số lượng người khoảng 110, mà đẳng cấp bình quân đẳng cộng lại chia đều cộng thêm 20 cấp, ngoại trừ mấy đầu boss ra, kỳ thực cũng chẳng có bao nhiêu tính uy hiếp.
Y theo cách nói của Thiên Lý thì chính là, chúng nó tới tặng trang bị cho chúng ta.
Người chơi chỉ cần gia nhập một đơn vị ( dong binh đoàn hoặc kỵ sĩ đoàn ), trước khi quái vật công thành 5 ngày, đơn vị có thể hạ chiến thiếp với thành thị nào đó, đương nhiên, ngày đó sẽ không có quái vật đến công thành.
Quái vật công thành cùng người chơi công thành có điểm khác nhau, quái vật công thành không có thời gian hạn chế, chỉ cần đánh chết con quái cuối cùng thì công thành kết thúc, nếu như không thể bảo vệ tường thành khiến quái xông vào, quái vật sẽ phá hư luôn thành thị, thẳng đến khi người chơi vị giết sạch mới thôi.
Mà người chơi công thành sẽ có thời gian hạn chế là 90 phút, nếu như có thể trong thời gian hạn chế có thể chiếm lĩnh ( hoặc bảo vệ ), là có thể bảo vệ ( hoặc thu về ) thành thị này.
Nếu trong thời gian hạn chế người chơi có thể phá hủy “Tháp thủy tinh” ở giữa thành, cũng chạm khối thủy tinh bên trong tháp, thành thị này liền tựu thuộc về người chơi ( chiếm lĩnh NPC đóng ở thành thị cũng là phương pháp này ). (Phong: NPC có một lượng máu nhất định mà không có lực công kích, giết được NPC thì NPC đó sẽ thuộc về mình, đây cũng là một cách chặt đứt tiếp tế, ví dụ NPC thương điếm ngủm thì chẳng còn NPC bán máu, mana… -> không thể thủ thành được lâu dài. Chú ý: Trong thời gian công thành thì người công thành không thể mua được vật phẩm trong tòa thành mình đang đánh chiếm.)
Đồng dạng, trong thời gian hạn chế mà bảo hộ trụ tháp thủy tinh không bị phá hư ( tháp thủy tinh bị phá hư thì thủ thành thất bại, không quan hệ việc thủy tinh thành thị có bị người khác chạm đến hay không ), thì là bảo vệ cho thành. ( Phong: tháp thủy tinh cũng có lượng máu, hết máu, tháp sụp… mới tính là mất thành ).
Trong lúc chiến đấu, chỉ có đơn vị dong binh đoàn hoặc kỵ sĩ đoàn mới có thể thêm vào chiến cuộc ( xin trở thành dân của thành thị cũng có thể hỗ trợ thủ thành, nhưng phải xin trước khi công thành 3 ngày ), cá nhân hoặc dong binh đoàn hoặc kỵ thập đoàn chưa xin phép thì không thể tới gần chiến trường, chỉ có thể đứng ở ngoài một phạm vi nhất định quan sát.
Ta đứng ở phạm vi hạn chế ở tiền tuyến, khẩn trương quan sát chiến tranh lần này, trong lòng đầy hối hận, tại sao không sớm hỏi Nhất Kiếm cho rõ ràng, như vậy chí ít còn có thể xin trở thành dân chúng hỗ trợ thủ thành.
Quân đội của Tiêu Dao Tôn Minh chia làm ba trận tuyến: tiên, trung, hậu.
Đội dẫn đầu chính là kỵ sĩ cùng chiến sĩ hệ cận chiến tạo thành “Phá thành đội”, đặc biệt công kích thành môn, máu trâu lại không sợ công kích ma pháp.
Trung gian do ma pháp sư hoặc phù chú sư hệ nguyên tố cấu thành “Cường công đội”, chuyên môn đối phó quân đội Vô Hạn Thành tiếp cận cửa thành quấy nhiễu “Phá thành đội”.
Đoạn hậu phụ trách bắn chết phòng thủ trên tường thành, do cung tiễn thủ hoặc ám sát giả chờ hệ viễn chiến cấu thành “Kích sát đội” .
Xen lẫn vào giữa ba đội, là rất nhiều tế ti, thi nhân hoặc luyện kim thuật sĩ hệ phụ trợ, giúp ba đội bổ máu gia tăng trạng thái, mặt khác, còn có kỵ binh hoặc triệu hoán sư cấu thành đội thứ tư “Du kích đội” hỗ trợ bốn phía.
Tuy rằng hận Tiêu Dao Công Tử thấu xương, ta vẫn phải bội phục thông minh tài trí của hắn, đó là chiến lược công thành vô cùng hoàn mỹ, “phá thành đội” ở tiền phương không chỉ để bảo vệ “cường công đội” cùng “kích sát đội” ở hậu phương, hai đội phía sau lại có thể hỗ trợ tiền phương, ba đội trong lúc đó cùng giúp đỡ trông nom lẫn nhau.
Nhưng cũng bởi vì quá mức hoàn mỹ, cho nên mới có một khuyết điểm phi thường lớn…
Loại trận hình này hoàn toàn là vì công thành mà thiết kế, cho nên toàn bộ chiến sĩ phòng cao máu trâu đều an bài ở tiền tuyến, còn lại là pháp sư, cung tiễn thủ các loại chức nghiệp phòng ngự thấp máu ít. Nói cách khác, chỉ cần có một đội kỵ binh tập kích từ phía sau, loại trận hình hoàn mỹ này lập tức bị phá hủy, cứ thế, phía thủ thành chỉ cần cầm cự qua chín mươi phút thời gian công thành là tốt rồi.
Vấn đề là… ta bi ai nghĩ.
Lấy đâu ra kỵ binh đến để cùng tập kích a! Đại bộ phận chiến lực Vô Hạn thành đại khái đều đặt thủ thành cả rồi.
Đây cũng là nguyên nhân Tiêu Dao Công Tử phóng tâm mà sử dụng loại chiến lược này, hắn tin tưởng không có người nào dám đến giúp đỡ Vô Hạn thành.
Trong lúc này, ta chỉ có thể kỳ vọng chiến đội kết giới sư của Thiên Lý có thể giữ vững tháp thủy tinh.
Trong thời gian chiến tranh, không cần đặc biệt tổ đội, người cùng một phe sẽ bị tự động sung vào quân đội trở thành đồng đội, phe thủ thành có một loại hình thức tổ đội đặc biệt, chính là chiến đội.
Đồng minh cùng chức nghiệp ( bao gồm cả song tu ), một trăm người là có thể tạo thành chiến đội, khi chiến đội trưởng phát động một kỹ năng thì các thành viên của chiến đội đó cũng sẽ tự động phát ra kỹ năng này, lúc này uy lực của kỹ năng sẽ tăng lên đến gấp trăm lần ( phải tùy vào số người cùng cấp bậc của kỹ năng ).
Đạo sĩ có đẳng cấp cao nhất trong dong binh đoàn Ngân Chi Vô là Thiên Lý Nhậm Ngã Hành, mỗi lần thủ thành đều phụ trách đội trưởng chiến đội thủ hộ tháp thủy tinh.
Bất quá chiến đội cũng có khuyết điểm, nếu như chiến đội trưởng trận vong, chiến đội sẽ không còn ai chỉ huy
Tại chiến trường thì không thể sử dụng điểm sống lại (sau khi chết sẽ được trực tiếp chuyển về nơi này), nếu như người chơi trận vong, sẽ tự động bị truyền tống đến điểm sống lại của một tòa thành gần chiến trường nhất, tuy rằng sống thì có thể tiếp tục chiến đấu, bất quá đối với phe phòng thủ mà nói, muốn xuyên qua tầng tầng quân đội công thành để trở lại thành, là chuyện rất khó khăn.
Một khi chiến đội trưởng tử vong, cũng chỉ gây dựng lại chiến đội, thế nhưng chiến đội cần phải có một người mời tổ đội, trong thời gian chiến đấu phải tranh thủ từng thời từng khắc, căn bản là không có thời gian tổ đội lại lần nữa.
Sở dĩ, chiến đội trưởng chính là nhân tố trọng yếu quyết định sự tồn vong thành bại của phe thủ thành, nhất là chiến đội kết giới sư thủ hộ tháp thủy tinh. Thiên lý thường ngày tuy rằng cà lơ phất phơ, nhưng vừa đụng phải chuyện trọng yếu thì lại phi thường đáng tin cậy.
Nhìn tháp thủy tinh phía xa xa hơi lan tỏa kim quang, ta tuyệt đối tin tưởng năng lực của Thiên Lý!
Ba mươi phút rất nhanh đã trôi qua, “phá thành đội” vẫn vô pháp hao tổn một cọng lông tơ của cửa thành, thế nhưng phe phòng thủ Vô Hạn thành cũng chẳng tốt hơn được chút nào, không ít người bị “cường công đội” và “kích sát đội” tống ra khỏi chiến trường, nhìn từng đạo bạch quang xẹt qua bầu trời, ta đại khái tính toán một chút, trong khoảng thời gian này Vô Hạn thành tổn thất gần một trăm người, chiến sự càng ngày càng căng thẳng!
Càng hỏng bét chính là, lại có không ít dong binh đoàn lục tục thêm vào quân đội Tôn Minh, cùng tiến đánh Vô Hạn thành ( trong chiến tranh thì có thể lâm thời xin thêm vào phe công hoặc thủ thành trợ trận ).
Thực sự là một đám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lũ tiểu nhân muốn chia một chén canh!
Ta trừng mắt đám dong binh đoàn vừa mới gia nhập quân địch, trong lòng hung hăng chửi bới.
“Đạp lạp! Đạp lạp!” Trong lúc ta cắn răng mắng lũ tiểu nhân chết tiệt kia thì phía sau truyền đến từng đợt tiếng vó ngựa xé gió.
Nhìn lại, lòng lập tức lạnh nửa đoạn.
Đó là một đội kỵ sĩ hơn ba trăm người, từ trang bị trên người bọn họ xem ra, đẳng cấp bình quân hẳn là trên 70.
Chết tiệt! Sẽ không lại là một đám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của a! Một kỵ sĩ đoàn nhân số khổng lồ như thế thêm vào chiến cuộc, tình thế lập tức chẳng còn vãn hồi được nữa.
Lẽ nào trời muốn diệt Ngân Chi Vô Hạn thành? Ngay cả lão Thiên cũng đố kị nhìn Húc Chi Vô Cực không vừa mắt! ?
Nhìn một chiến sĩ nhân loại như là thủ lĩnh đi đến chỗ NPC đăng ký tham chiến, trong lòng ta dâng lên cảm giác vô lực khi đại thế đã mất đích. Lẽ nào ta chỉ có thể đứng ở chỗ này nhìn thái dương vẫn lạc, cái gì cũng đều không làm được, cứ như vậy mà kết thúc…
Trước mắt một mảnh hắc ám, thế giới nhất thời toàn chuyển.
Vô Cực… Ta còn có thể vì ngươi làm gì đây? Nói cho ta biết, ta nhất định sẽ đi làm…
Hệ thống thông cáo toàn bộ phạm vi! Bạch Nhật Phá Hiểu kỵ sĩ đoàn gia nhập quân đội Ngân Chi Vô Hạn thành.
Cái gì!
—-