Chương 9: Khảo thí
Trọng Trạch đương nhiên không biết cuộc trò chuyện của Tử Viêm cùng Hồng Thủy.
Hắn đã ngây ngẩn ở Vô Sát đại thế giới quá lâu, hiển nhiên không nhận ra sau khi đệ tam chủ nhân của hắn qua đời, thế cuộc tại Tu Chân giới lại bắt đầu hỗn loạn. Trước kia tông môn Nho đạo do chủ nhân hắn sáng lập còn có tác dụng gìn giữ hòa bình, nhưng theo thời gian Nho đạo ngày càng mở rộng, những tu sĩ ban đầu vốn có tâm bảo vệ thái bình thiên hạ hoặc là phi thăng hoặc là chết đi, những lý niệm nguyên bản cũng từng bước từng bước biến mất.
Tu Chân giới hiện giờ, loạn càng thêm loạn.
Điều này có thể nhìn thấy rõ ràng từ lão tu sĩ chính đạo đã tập kích thôn trang của Du Quỳnh Cửu. Mà tông môn Du Quỳnh Cửu hiện tại đang tham gia tuyển chọn đệ tử vừa hay chính là tông môn phụ thuộc Vân Thừa Tiên Tông của Cổ Ngọc đại thế giới, Bát Ngọc trung thế giới Vân Thiền Tông.
Thời điểm năm đó, Tu Chân giới tranh đấu không ngừng, ngay cả thế gian cũng bị liên lụy xảy ra không ít chiến loạn. Đám vương công quý tộc hơi có chút đầu óc, đều biết phải mượn năng lực của tu tiên giả để bảo vệ địa vị của mình. Bởi vậy, mỗi khi pháp hội tuyển chọn đệ tử diễn ra, bọn họ đều vội vàng đem con cái của mình tới, muốn dựa vào may mắn để kết tiên duyên, biến bọn họ từ quý tộc thế gian nhà cao cửa rộng thành tu chân thế gia, khi này mới thực sự là vinh quang gia tộc.
Chiêu thu đệ tử, cửa ải này chính là muốn kiểm tra căn cốt.
Về căn cốt của mình, Du Quỳnh Cửu không quá bận tâm, lão tu sĩ chính đạo ngày trước tấn công y đã từng nhắc qua, y chính là Thiên linh căn khó có được. Trọng Trạch tiên nhân cũng nói, chính mình căn bản không cần lo lắng cửa đầu tiên này. Đừng thấy quản sự tiên nhân nói nhiều thành loạn, trên thực tế chỉ cần người có tư chất Song linh căn trở lên, gần như có thể miễn tất cả các bài kiểm tra đằng sau, trực tiếp tiến vào nội môn gặp mặt các đại trưởng lão.
"Du đại ca, huynh chớ vội sốt sắng, ta nghe nói mỗi đệ tử nội môn đều sẽ có danh ngạch đưa người vào. Ta.......Danh ngạch của ta tuy rằng đã cho đường huynh, nhưng ta quen biết một vị bằng hữu, danh ngạch của hắn còn chưa xác định." Hoàng Vũ cũng không biết tại sao mình đối với Du Quỳnh Cửu mới gặp gỡ không lâu lại tốt như thế. Chỉ là hắn quen nhìn người trong gia tộc đấu đá, lừa gạt lẫn nhau, người thành thật lại chân thành như Du Quỳnh Cửu thực sự làm hắn khó buông tay.
Không phải hắn không tin Du Quỳnh Cửu.
Chỉ là, phàm nhân bình thường, trong vạn người chưa chắc đã tìm được một người mang linh căn, người có Tam linh căn đã ít lại càng ít. Tỷ như hắn, cũng là bởi vì ông nội hắn tìm được bà nội Tam linh căn đột phá vô vọng mà mất đi đạo tâm, phụ thân hắn kết thân mẫu thân cũng có Tam linh căn mới có thể nắm chắc vài phần đảm bảo hắn và mấy huynh đệ khác cũng có linh căn. Nhưng cho dù gia tộc bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, không ngừng tìm những nữ tu kết thông gia, thì cũng chỉ có không quá mười người bảo gồm cả hắn có tư chất Tam linh căn trở lên. Mà Hoàng Vũ thân là Song linh căn, càng phải gánh vác kỳ vọng của gia tộc.
Hơn nữa, Vân Thiền Tiên Tông này cho dù bây giờ thiếu người, cũng tuyệt đối không thu nạp đệ tử Tam kinh căn bên ngoài bước chân vào ngoại môn, Tứ linh căn và Ngũ linh căn thì chỉ có mệnh làm tạp dịch.
Du Quỳnh Cửu hiền lành như vậy, đi làm đệ tử tạp dịch, không phải sẽ bị đám đệ tử một bước lên mây kia ép chết chứ?
"Ngươi yên tâm, ta không sao." Du Quỳnh Cửu không tiện nói mình là Thiên linh căn, dù sao y cũng chỉ là người phàm tục, lại không có chứng cứ gì. Y không muốn Hoàng Vũ lo lắng quá mức.
"Du công tử, tiểu thư nhà ta nói, nếu như ngài nguyện ý, có thể giúp ngài một việc." Một nữ tử bộ dáng nha hoàn tiến lại gần, cười tủm tỉm nói nhẹ, "Cô nương chúng ta đối với ngài ngưỡng mộ đã lâu, chỉ cần ngài nói một lời, cho dù là danh ngạch, ngay cả đem cả mạng cho ngài, cũng không phải việc khó gì."
"Đi, đi, đi, còn chưa bắt đầu tuyển chọn các ngươi đã muốn nguyền rủa Du đại ca." Hoàng Vũ trừng mắt liếc nhìn nha hoàn kia một cái, "Tiểu thư nhà ngươi phong lưu thành tính, sớm đã cùng một giuộc với Hoan Hỉ thiên nữ kia, các ngươi gieo vạ cho người khác còn chưa đủ, giờ lại muốn đánh chủ ý lên người Du đại ca?."
Hoan Hỉ thiên nữ cũng là người của Vân Thiền Tông. nhưng địa vị lại có chút vi diệu.
Nàng tu hành thải dương bổ âm, nhưng nàng thủ đoạn hơn người, lại có mỹ mạo trời sinh phi phàm, những người bị nàng thải bổ chẳng những không căm ghét mà còn đối với nàng tình sâu như nước. Đây là chuyện người tình ta nguyện, cho dù người của Vân Thiền Tông có ý kiến gì cũng không tiện đi ngăn cản, vì thế cũng chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt. Những việc này người khác không biết, nhưng trước khi đến đây Hoàng Vũ đã được ngàn vạn dặn dò tuyệt đối không được dính líu quan hệ với vị Hoan Hỉ thiên nữ kia, tự nhiên cũng biết được không ít chuyện. Giờ phút này, nhìn thấy đối phương muốn tính kế lên Du Quỳnh Cửu, hắn không nhịn được mà tức giận.
"Lời này là có ý gì? Tiểu thư nhà ta xinh đẹp tuyệt trần, tiền đồ vô lượng, đi theo tiểu thư nhà ta ít nhất còn có một phần tiên duyên, cho dù không có linh căn thì cũng không thiếu đan dược đem tặng cho ngươi. Ca ca nhà ngươi không bằng lòng thì còn rất nhiều người khác bằng lòng." Nha hoàn kia hừ lạnh một tiếng, "Tiểu thư nhà ta coi trọng ngươi, nếu như ngươi nguyện ý thì đi cùng chúng ta, không muốn thì thôi, cũng không chỉ có một mình ca ca ngươi tốt."
Dáng vẻ Du Quỳnh Cửu cũng không tồi, nhưng phần nhiều là do trong đám thiếu niên choai choai nhìn đặc biệt phá lệ ổn trọng nên mới có vẻ xuất sắc như thế, còn nếu bàn riêng tư sắc, tuyệt đối không thể xưng là tuyệt đỉnh.
"Du đại ca....." Hoàng Vũ có chút sốt sắng, "Huynh ngàn vạn lần không được đi, ta không có nói giỡn, tâm địa của Hoan Hỉ thiên nữ đích thực không thể đùa giỡn."
"A Vũ, lúc trước ta đã nói, ta sẽ vượt qua được, ngươi không cần lo lắng." Du Quỳnh Cửu dở khóc dở cười, "Lời nói của nha hoàn kia có chút không dễ nghe, nhưng cũng chỉ là lời nói mà thôi, ngươi không cần sốt ruột như vậy."
"Du đại ca, huynh không biết được đâu, một khi bước vào địa giới của Hoan HỈ thiên nữ, huynh sẽ không còn là huynh nữa." Hoàng Vũ không nhịn được sợ run cầm cập, "Chẳng qua chỉ cần chúng ta không muốn, các nàng cũng không thể ép buộc, dù sao vẫn phải để mặt mũi cho Vân Thiền Tông. Nhưng nếu thật sự không được, không ở Vân Thiền Tông cũng tốt, các tông môn khác tuy rằng không sánh được với Vân Thiên Tông, nhưng yêu cầu cũng tương ứng thấp đi...."
Hoàng Vũ kéo Du Quỳnh Cửu lại liên miên cằn nhằn hồi lâu, Du Quỳnh Cửu thấy hắn thật sự lo lắng, cũng chỉ đành nghe, tùy ý để Hoàng Vũ nói ra hết những gì mình biết.
"Đến kiểm tra căn cốt, lại đây xếp hàng." Trưởng lão quản sự tay áo phiêu phiêu theo gió, thời điểm nhảy xuống từ phi kiếm càng lộ vẻ xuất trần, ngay cả khuôn mặt không còn trẻ của lão cũng thêm vài phần tư sắc.
Chỉ thấy trên tay trưởng lão có một cái la bàn đang xoay tròn cực kì tinh xảo. Trên la bàn chia thành bảy ô, vừa vặn tương ứng với các thuộc tính kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi. Đây hẳn là đồ vật được dùng để kiểm tra linh căn.
"Loại la bàn này so với linh thạch còn chính xác hơn nhiều. Nghe nói ngay cả tỷ lệ độ tinh khiết của linh căn cũng có thể đo lường, thậm chí còn có thể kiểm tra xem ngươi có dùng đan dược để gột rửa linh căn hay không, bên trong linh căn có tai họa ngầm gì hay không. Một cái la bàn nho nhỏ như thế, đã bằng thu nhập hai mươi năm của gia đình ta." Hoàng Vũ nhìn không chớp mắt, ánh mắt sáng quắc như sao.
"Đi thôi." Du Quỳnh Cửu cũng có chút tò mò, nhưng mà điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là đi xếp hàng trước đã.
"Du đại ca, sao huynh lại vội vàng thế." Hoàng Vũ chưa kịp chuẩn bị đã bị kéo một cái, lảo đảo vài bước cười khổ nói.
Du Quỳnh Cửu đưa tay chỉ chỉ bầu trời, "Nếu chúng ta không xếp hàng sớm, phỏng chừng sẽ phải chờ đến tối. Hơn nữa....kiểm tra sớm, kết thúc sớm." Những người đến được đây không phải vương công quý tộc thì cũng là người có nghị lực lớn. Nhưng nhiều người như vậy, phần lớn sẽ không được chọn. Đến lúc đó, không chừng lại xảy ra náo loạn gì đâu!
"À, vậy đi thôi." Hoàng Vũ nghe vậy thấy cũng đúng, vội vàng cùng Du Quỳnh Cửu đi xếp hàng.
"Thủy hỏa thổ Tam linh căn, tuy nhiên thủy linh căn của ngươi chỉ bằng một phần năm hai linh căn còn lại, nhưng cũng là thượng phẩm trong Tam linh căn. Được, trước ngươi cứ chờ, đợi nhận vòng kiểm tra tiếp theo." Trưởng lão quản sự nhìn la bàn lấp lóe một hồi, nhìn nhìn một chút rồi đưa ra kết luận.
"Đa tạ trưởng lão." Người nhận được kết quả gương mặt vui mừng hớn hở, hiển nhiên rất hài lòng với kết quả này, không uổng công hắn trăm cay nghìn đắng đi đến nơi này cầu tiên.
"Kế tiếp."
Ngồi trước mặt trưởng lão là một thiếu nữ dáng người diễm lệ, trên thân đeo vàng đeo bạc, bộ ngực mềm nửa hở nửa kín, trông rất trêu người.
"Đặt tay lên trên la bàn, tĩnh tâm." Trưởng lão quản sự một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn thiếu nữ, rất quy củ nói.
Thiếu nữ không còn cách nào khác, bất đắc dĩ đưa tay lên.
"Kim mộc thủy hỏa Tứ linh căn, hai thô hai mảnh, tạp chất quá nhiều. Ngươi hẳn là ăn không ít đan dược đi!" Trưởng lão quản sự khẽ nhíu mày, "Không đủ tiêu chuẩn."
"Trưởng lão, chẳng qua là trước kia thân thể ta có chút yếu ớt nên mới ăn đan dược bồi bổ thân mình." Thiếu nữ sắc mặt cứng đờ, nhỏ giọng giải thích, "Ta cùng với Hồ sư huynh trong nội môn có chút giao tình, liệu có thể.....?"
Thiếu nữ lời còn chưa nói hết, đã bị trưởng lão đánh gãy, "Vậy ngươi có thể đi tìm hắn. Ngươi không đủ tiêu chuẩn, hoặc là chờ tuyển lựa đệ tử tạp dịch, hoặc là đi đầu quân nơi khác."
Thiếu nữ còn muốn nói gì nữa, nhưng bị trưởng lão trừng một cái, cũng không dám nói tiếp.
"Tiếp theo là ta, ta!" Hoàng Vũ ngay khi thiếu nữ kia rời khỏi nhanh chóng ngồi xuống, đặt tay lên trên la bàn.
Quản sự trưởng lão liếc nhìn Hoàng Vũ một cái, Hoàng Vũ lập tức nở một nụ cười tươi, cười hì hì, nói, "Trưởng lão, ta hẳn là có thể đi tiếp chứ?"
"Thủy mộc Song linh căn, một thô một mảnh, cũng coi như thượng phẩm trong song linh căn." Trên mặt trưởng lão hiếm khi lộ ra một chút vui mừng, "Ngươi tạm thời nghỉ ngơi, đợi lát nữa sẽ có người đưa ngươi vào nội môn gặp mặt các trưởng lão khác, thuận tiện ghi chép lại một số thông tin của ngươi."
"Vâng, đa tạ trưởng lão." Hoàng Vũ hơi hơi cúi đầu, cười tủm tỉm rời đi, đảo mắt làm một cái khẩu hình miệng 'cố lên' với Du Quỳnh Cửu.
"Đưa tay để lên đi." Đại khái là có được Hoàng Vũ tư chất Song linh căn không tồi, sắc mặt trưởng lão cũng khá hơn không ít. Vân Thiền Tông bọn họ là tông môn hàng đầu ở Bát Ngọc trung thế giới, tuy không thể sánh bằng Bổ Thiên Môn cùng Kiếm Dẫn Sơn, nhưng cũng không phải thứ mà tông môn bình thường có thể so sánh được. Lần này, bời vì khoảng thời gian trước xảy ra tranh đấu với Ma môn trong lúc thám hiểm bí cảnh, mới khiến để tử mười đi năm không trở về, bắt buộc phải mở đại hội tuyển chọn đệ tử. Chỉ là tu sĩ cấp thấp hao tổn nhanh như vậy, không thể bổ sung trong chớp mắt? Tư chất quá kém, trăm triệu lần không thể bước vào địa giới của Vân Thiền Tông bọn họ.
"Vâng." Du Quỳnh Cửu đương nhiên không biết suy nghĩ của trưởng lão, cũng không để ý đến lão muốn nghĩa cái gì.
Hoàng Vũ cùng một số người khác cũng không nhịn được mà tập trung lên người Du Quỳnh Cửu, trong lòng vừa có chút chờ mong, vừa có chút mờ mịt.
Thoáng chốc, hào quang chói lọi.
La bàn lóe ra một đạo kim quang, bao phủ cả người Du Quỳnh Cửu, rực rỡ lóa mắt người.
"Kim.....Thuộc tính 'Kim' Thiên linh căn, độ tinh khiết hoàn mỹ, phẩm tướng hoàn mỹ, là....là tư chất cực phẩm." Giọng nói của trưởng lão đứt quãng, nhưng ánh mắt nhìn Du Quỳnh Cửu lại trở nên nóng bỏng lạ thường.
Đây.....Đây là đệ tử thiên tài tốt nhất của Vân Thiền Tông bọn họ trong trăm năm, không, trong ngàn năm qua!
Hắn đã ngây ngẩn ở Vô Sát đại thế giới quá lâu, hiển nhiên không nhận ra sau khi đệ tam chủ nhân của hắn qua đời, thế cuộc tại Tu Chân giới lại bắt đầu hỗn loạn. Trước kia tông môn Nho đạo do chủ nhân hắn sáng lập còn có tác dụng gìn giữ hòa bình, nhưng theo thời gian Nho đạo ngày càng mở rộng, những tu sĩ ban đầu vốn có tâm bảo vệ thái bình thiên hạ hoặc là phi thăng hoặc là chết đi, những lý niệm nguyên bản cũng từng bước từng bước biến mất.
Tu Chân giới hiện giờ, loạn càng thêm loạn.
Điều này có thể nhìn thấy rõ ràng từ lão tu sĩ chính đạo đã tập kích thôn trang của Du Quỳnh Cửu. Mà tông môn Du Quỳnh Cửu hiện tại đang tham gia tuyển chọn đệ tử vừa hay chính là tông môn phụ thuộc Vân Thừa Tiên Tông của Cổ Ngọc đại thế giới, Bát Ngọc trung thế giới Vân Thiền Tông.
Thời điểm năm đó, Tu Chân giới tranh đấu không ngừng, ngay cả thế gian cũng bị liên lụy xảy ra không ít chiến loạn. Đám vương công quý tộc hơi có chút đầu óc, đều biết phải mượn năng lực của tu tiên giả để bảo vệ địa vị của mình. Bởi vậy, mỗi khi pháp hội tuyển chọn đệ tử diễn ra, bọn họ đều vội vàng đem con cái của mình tới, muốn dựa vào may mắn để kết tiên duyên, biến bọn họ từ quý tộc thế gian nhà cao cửa rộng thành tu chân thế gia, khi này mới thực sự là vinh quang gia tộc.
Chiêu thu đệ tử, cửa ải này chính là muốn kiểm tra căn cốt.
Về căn cốt của mình, Du Quỳnh Cửu không quá bận tâm, lão tu sĩ chính đạo ngày trước tấn công y đã từng nhắc qua, y chính là Thiên linh căn khó có được. Trọng Trạch tiên nhân cũng nói, chính mình căn bản không cần lo lắng cửa đầu tiên này. Đừng thấy quản sự tiên nhân nói nhiều thành loạn, trên thực tế chỉ cần người có tư chất Song linh căn trở lên, gần như có thể miễn tất cả các bài kiểm tra đằng sau, trực tiếp tiến vào nội môn gặp mặt các đại trưởng lão.
"Du đại ca, huynh chớ vội sốt sắng, ta nghe nói mỗi đệ tử nội môn đều sẽ có danh ngạch đưa người vào. Ta.......Danh ngạch của ta tuy rằng đã cho đường huynh, nhưng ta quen biết một vị bằng hữu, danh ngạch của hắn còn chưa xác định." Hoàng Vũ cũng không biết tại sao mình đối với Du Quỳnh Cửu mới gặp gỡ không lâu lại tốt như thế. Chỉ là hắn quen nhìn người trong gia tộc đấu đá, lừa gạt lẫn nhau, người thành thật lại chân thành như Du Quỳnh Cửu thực sự làm hắn khó buông tay.
Không phải hắn không tin Du Quỳnh Cửu.
Chỉ là, phàm nhân bình thường, trong vạn người chưa chắc đã tìm được một người mang linh căn, người có Tam linh căn đã ít lại càng ít. Tỷ như hắn, cũng là bởi vì ông nội hắn tìm được bà nội Tam linh căn đột phá vô vọng mà mất đi đạo tâm, phụ thân hắn kết thân mẫu thân cũng có Tam linh căn mới có thể nắm chắc vài phần đảm bảo hắn và mấy huynh đệ khác cũng có linh căn. Nhưng cho dù gia tộc bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, không ngừng tìm những nữ tu kết thông gia, thì cũng chỉ có không quá mười người bảo gồm cả hắn có tư chất Tam linh căn trở lên. Mà Hoàng Vũ thân là Song linh căn, càng phải gánh vác kỳ vọng của gia tộc.
Hơn nữa, Vân Thiền Tiên Tông này cho dù bây giờ thiếu người, cũng tuyệt đối không thu nạp đệ tử Tam kinh căn bên ngoài bước chân vào ngoại môn, Tứ linh căn và Ngũ linh căn thì chỉ có mệnh làm tạp dịch.
Du Quỳnh Cửu hiền lành như vậy, đi làm đệ tử tạp dịch, không phải sẽ bị đám đệ tử một bước lên mây kia ép chết chứ?
"Ngươi yên tâm, ta không sao." Du Quỳnh Cửu không tiện nói mình là Thiên linh căn, dù sao y cũng chỉ là người phàm tục, lại không có chứng cứ gì. Y không muốn Hoàng Vũ lo lắng quá mức.
"Du công tử, tiểu thư nhà ta nói, nếu như ngài nguyện ý, có thể giúp ngài một việc." Một nữ tử bộ dáng nha hoàn tiến lại gần, cười tủm tỉm nói nhẹ, "Cô nương chúng ta đối với ngài ngưỡng mộ đã lâu, chỉ cần ngài nói một lời, cho dù là danh ngạch, ngay cả đem cả mạng cho ngài, cũng không phải việc khó gì."
"Đi, đi, đi, còn chưa bắt đầu tuyển chọn các ngươi đã muốn nguyền rủa Du đại ca." Hoàng Vũ trừng mắt liếc nhìn nha hoàn kia một cái, "Tiểu thư nhà ngươi phong lưu thành tính, sớm đã cùng một giuộc với Hoan Hỉ thiên nữ kia, các ngươi gieo vạ cho người khác còn chưa đủ, giờ lại muốn đánh chủ ý lên người Du đại ca?."
Hoan Hỉ thiên nữ cũng là người của Vân Thiền Tông. nhưng địa vị lại có chút vi diệu.
Nàng tu hành thải dương bổ âm, nhưng nàng thủ đoạn hơn người, lại có mỹ mạo trời sinh phi phàm, những người bị nàng thải bổ chẳng những không căm ghét mà còn đối với nàng tình sâu như nước. Đây là chuyện người tình ta nguyện, cho dù người của Vân Thiền Tông có ý kiến gì cũng không tiện đi ngăn cản, vì thế cũng chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt. Những việc này người khác không biết, nhưng trước khi đến đây Hoàng Vũ đã được ngàn vạn dặn dò tuyệt đối không được dính líu quan hệ với vị Hoan Hỉ thiên nữ kia, tự nhiên cũng biết được không ít chuyện. Giờ phút này, nhìn thấy đối phương muốn tính kế lên Du Quỳnh Cửu, hắn không nhịn được mà tức giận.
"Lời này là có ý gì? Tiểu thư nhà ta xinh đẹp tuyệt trần, tiền đồ vô lượng, đi theo tiểu thư nhà ta ít nhất còn có một phần tiên duyên, cho dù không có linh căn thì cũng không thiếu đan dược đem tặng cho ngươi. Ca ca nhà ngươi không bằng lòng thì còn rất nhiều người khác bằng lòng." Nha hoàn kia hừ lạnh một tiếng, "Tiểu thư nhà ta coi trọng ngươi, nếu như ngươi nguyện ý thì đi cùng chúng ta, không muốn thì thôi, cũng không chỉ có một mình ca ca ngươi tốt."
Dáng vẻ Du Quỳnh Cửu cũng không tồi, nhưng phần nhiều là do trong đám thiếu niên choai choai nhìn đặc biệt phá lệ ổn trọng nên mới có vẻ xuất sắc như thế, còn nếu bàn riêng tư sắc, tuyệt đối không thể xưng là tuyệt đỉnh.
"Du đại ca....." Hoàng Vũ có chút sốt sắng, "Huynh ngàn vạn lần không được đi, ta không có nói giỡn, tâm địa của Hoan Hỉ thiên nữ đích thực không thể đùa giỡn."
"A Vũ, lúc trước ta đã nói, ta sẽ vượt qua được, ngươi không cần lo lắng." Du Quỳnh Cửu dở khóc dở cười, "Lời nói của nha hoàn kia có chút không dễ nghe, nhưng cũng chỉ là lời nói mà thôi, ngươi không cần sốt ruột như vậy."
"Du đại ca, huynh không biết được đâu, một khi bước vào địa giới của Hoan HỈ thiên nữ, huynh sẽ không còn là huynh nữa." Hoàng Vũ không nhịn được sợ run cầm cập, "Chẳng qua chỉ cần chúng ta không muốn, các nàng cũng không thể ép buộc, dù sao vẫn phải để mặt mũi cho Vân Thiền Tông. Nhưng nếu thật sự không được, không ở Vân Thiền Tông cũng tốt, các tông môn khác tuy rằng không sánh được với Vân Thiên Tông, nhưng yêu cầu cũng tương ứng thấp đi...."
Hoàng Vũ kéo Du Quỳnh Cửu lại liên miên cằn nhằn hồi lâu, Du Quỳnh Cửu thấy hắn thật sự lo lắng, cũng chỉ đành nghe, tùy ý để Hoàng Vũ nói ra hết những gì mình biết.
"Đến kiểm tra căn cốt, lại đây xếp hàng." Trưởng lão quản sự tay áo phiêu phiêu theo gió, thời điểm nhảy xuống từ phi kiếm càng lộ vẻ xuất trần, ngay cả khuôn mặt không còn trẻ của lão cũng thêm vài phần tư sắc.
Chỉ thấy trên tay trưởng lão có một cái la bàn đang xoay tròn cực kì tinh xảo. Trên la bàn chia thành bảy ô, vừa vặn tương ứng với các thuộc tính kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi. Đây hẳn là đồ vật được dùng để kiểm tra linh căn.
"Loại la bàn này so với linh thạch còn chính xác hơn nhiều. Nghe nói ngay cả tỷ lệ độ tinh khiết của linh căn cũng có thể đo lường, thậm chí còn có thể kiểm tra xem ngươi có dùng đan dược để gột rửa linh căn hay không, bên trong linh căn có tai họa ngầm gì hay không. Một cái la bàn nho nhỏ như thế, đã bằng thu nhập hai mươi năm của gia đình ta." Hoàng Vũ nhìn không chớp mắt, ánh mắt sáng quắc như sao.
"Đi thôi." Du Quỳnh Cửu cũng có chút tò mò, nhưng mà điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là đi xếp hàng trước đã.
"Du đại ca, sao huynh lại vội vàng thế." Hoàng Vũ chưa kịp chuẩn bị đã bị kéo một cái, lảo đảo vài bước cười khổ nói.
Du Quỳnh Cửu đưa tay chỉ chỉ bầu trời, "Nếu chúng ta không xếp hàng sớm, phỏng chừng sẽ phải chờ đến tối. Hơn nữa....kiểm tra sớm, kết thúc sớm." Những người đến được đây không phải vương công quý tộc thì cũng là người có nghị lực lớn. Nhưng nhiều người như vậy, phần lớn sẽ không được chọn. Đến lúc đó, không chừng lại xảy ra náo loạn gì đâu!
"À, vậy đi thôi." Hoàng Vũ nghe vậy thấy cũng đúng, vội vàng cùng Du Quỳnh Cửu đi xếp hàng.
"Thủy hỏa thổ Tam linh căn, tuy nhiên thủy linh căn của ngươi chỉ bằng một phần năm hai linh căn còn lại, nhưng cũng là thượng phẩm trong Tam linh căn. Được, trước ngươi cứ chờ, đợi nhận vòng kiểm tra tiếp theo." Trưởng lão quản sự nhìn la bàn lấp lóe một hồi, nhìn nhìn một chút rồi đưa ra kết luận.
"Đa tạ trưởng lão." Người nhận được kết quả gương mặt vui mừng hớn hở, hiển nhiên rất hài lòng với kết quả này, không uổng công hắn trăm cay nghìn đắng đi đến nơi này cầu tiên.
"Kế tiếp."
Ngồi trước mặt trưởng lão là một thiếu nữ dáng người diễm lệ, trên thân đeo vàng đeo bạc, bộ ngực mềm nửa hở nửa kín, trông rất trêu người.
"Đặt tay lên trên la bàn, tĩnh tâm." Trưởng lão quản sự một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn thiếu nữ, rất quy củ nói.
Thiếu nữ không còn cách nào khác, bất đắc dĩ đưa tay lên.
"Kim mộc thủy hỏa Tứ linh căn, hai thô hai mảnh, tạp chất quá nhiều. Ngươi hẳn là ăn không ít đan dược đi!" Trưởng lão quản sự khẽ nhíu mày, "Không đủ tiêu chuẩn."
"Trưởng lão, chẳng qua là trước kia thân thể ta có chút yếu ớt nên mới ăn đan dược bồi bổ thân mình." Thiếu nữ sắc mặt cứng đờ, nhỏ giọng giải thích, "Ta cùng với Hồ sư huynh trong nội môn có chút giao tình, liệu có thể.....?"
Thiếu nữ lời còn chưa nói hết, đã bị trưởng lão đánh gãy, "Vậy ngươi có thể đi tìm hắn. Ngươi không đủ tiêu chuẩn, hoặc là chờ tuyển lựa đệ tử tạp dịch, hoặc là đi đầu quân nơi khác."
Thiếu nữ còn muốn nói gì nữa, nhưng bị trưởng lão trừng một cái, cũng không dám nói tiếp.
"Tiếp theo là ta, ta!" Hoàng Vũ ngay khi thiếu nữ kia rời khỏi nhanh chóng ngồi xuống, đặt tay lên trên la bàn.
Quản sự trưởng lão liếc nhìn Hoàng Vũ một cái, Hoàng Vũ lập tức nở một nụ cười tươi, cười hì hì, nói, "Trưởng lão, ta hẳn là có thể đi tiếp chứ?"
"Thủy mộc Song linh căn, một thô một mảnh, cũng coi như thượng phẩm trong song linh căn." Trên mặt trưởng lão hiếm khi lộ ra một chút vui mừng, "Ngươi tạm thời nghỉ ngơi, đợi lát nữa sẽ có người đưa ngươi vào nội môn gặp mặt các trưởng lão khác, thuận tiện ghi chép lại một số thông tin của ngươi."
"Vâng, đa tạ trưởng lão." Hoàng Vũ hơi hơi cúi đầu, cười tủm tỉm rời đi, đảo mắt làm một cái khẩu hình miệng 'cố lên' với Du Quỳnh Cửu.
"Đưa tay để lên đi." Đại khái là có được Hoàng Vũ tư chất Song linh căn không tồi, sắc mặt trưởng lão cũng khá hơn không ít. Vân Thiền Tông bọn họ là tông môn hàng đầu ở Bát Ngọc trung thế giới, tuy không thể sánh bằng Bổ Thiên Môn cùng Kiếm Dẫn Sơn, nhưng cũng không phải thứ mà tông môn bình thường có thể so sánh được. Lần này, bời vì khoảng thời gian trước xảy ra tranh đấu với Ma môn trong lúc thám hiểm bí cảnh, mới khiến để tử mười đi năm không trở về, bắt buộc phải mở đại hội tuyển chọn đệ tử. Chỉ là tu sĩ cấp thấp hao tổn nhanh như vậy, không thể bổ sung trong chớp mắt? Tư chất quá kém, trăm triệu lần không thể bước vào địa giới của Vân Thiền Tông bọn họ.
"Vâng." Du Quỳnh Cửu đương nhiên không biết suy nghĩ của trưởng lão, cũng không để ý đến lão muốn nghĩa cái gì.
Hoàng Vũ cùng một số người khác cũng không nhịn được mà tập trung lên người Du Quỳnh Cửu, trong lòng vừa có chút chờ mong, vừa có chút mờ mịt.
Thoáng chốc, hào quang chói lọi.
La bàn lóe ra một đạo kim quang, bao phủ cả người Du Quỳnh Cửu, rực rỡ lóa mắt người.
"Kim.....Thuộc tính 'Kim' Thiên linh căn, độ tinh khiết hoàn mỹ, phẩm tướng hoàn mỹ, là....là tư chất cực phẩm." Giọng nói của trưởng lão đứt quãng, nhưng ánh mắt nhìn Du Quỳnh Cửu lại trở nên nóng bỏng lạ thường.
Đây.....Đây là đệ tử thiên tài tốt nhất của Vân Thiền Tông bọn họ trong trăm năm, không, trong ngàn năm qua!