Chương 12
Đường Dục nhìn thanh niên thoạt nhìn trạc tuổi cậu đang đứng ở phía sau, biểu tình trên mặt người kia phức tạp đan xen, trong lúc nhất thời làm Đường Dục nhìn không ra hắn rốt cuộc đang có cảm xúc gì.
Đường Dục chớp chớp mắt, hỏi: "Cậu biết tôi?"
Dư Nhạc Dương trợn trắng mắt: "Ở đây mà cậu còn giả vờ mất trí nhớ với tôi?"
Nghe ngữ khí người này có vẻ không có quan hệ quá tốt với cậu, Đường Dục cũng không nhớ rõ nguyên chủ trong tiểu thuyết có quan hệ bạn bè thân thiết với ai hay không, cậu cũng lười đi hàn gắn mấy mối quan hệ trước kia của nguyên chủ.
Dư Nhạc Dương thấy cậu quay đầu không để ý tới hắn, "Aiss" một tiếng, hắn mới không thèm nói chuyện với tên ngốc này!
"Ông chủ, cái này bán thế nào?"
Hai sạp hàng đều là của ông chủ, cũng chính là chủ nhân của cái lư sáu chân thời Thanh kia, ông lão bị câu nói của Chu lão làm tổn thương tinh thần, ông nhìn thoáng qua ngón tay Đường Dục chỉ vào một cái chén sứ vô cùng tầm thường, dùng công phu sư tử ngoạm nói: "Hai mươi vạn."
Đường Dục cầm lấy chén sứ: "Tôi mua."
Người chung quanh lập tức đem ánh mắt đặt lên người vị thanh niên trẻ tuổi, kẻ coi tiền như rác không phải đã tới rồi sao!
Dư Nhạc Dương vốn dĩ không muốn để ý đến cậu, nhưng khi thấy dáng vẻ 'ông muốn bao nhiêu tôi đưa bấy nhiêu' của cậu, rốt cuộc vẫn không nhịn được: "Có phải cậu bị ngốc hay không? Cậu không thèm trả giá chút nào sao, một cái chén bể hai mươi vạn, đầu óc cậu bị lừa đá hả?"
Dư Nhạc Dương không ghét người giàu, hắn chỉ không vừa mắt tiền của Đường Dục.
Chu lão thấy Đường Dục mua một cái chén sứ hai mươi vạn mà không thèm trả giá, đi tới nhìn nhìn, "Anh bạn nhỏ, mua đồ vẫn nên cẩn thận một chút, thanh toán tiền rồi thì không thể đổi ý."
Chủ sạp còn đang trông cậy vào việc vớt về ít tiền vốn, vừa nghe Chu lão nói lời này, vội vàng nói: "Chu lão, ngài đây là làm gì?"
Chu lão cười cười: "Người trẻ tuổi đúng là dễ xúc động."
Đường Dục gật gật đầu: "Ừm, ngài nói rất đúng." Vì thế cậu vội vàng thanh toán tiền, sợ ông chủ đổi ý.
Chu lão: "......"
Nhìn qua là một đứa nhỏ rất khôn khéo, không nghĩ tới lại là một con hổ, Chu lão lắc đầu: "Thứ này không đáng giá."
Chung quanh có mấy người tự nhận là có chút nhãn lực nói thầm.....
"Vẫn là quá trẻ."
"Người trẻ tuổi thì phải nếm chút giáo huấn."
"Coi như mua vui đi, nhìn cũng không giống người thiếu tiền."
Đường Dục không để ý đến lời của mấy người kia, cậu nhìn về phía người gọi là Chu lão: "Ngài là người thạo nghề?"
Trong tay Chu lão cầm một sợi dây đá tourmaline có tỉ lệ tốt nhất vân vê trong tay: "Tùy tiện chơi chơi mà thôi, không tính là người thạo nghề."
Đường Dục cầm chén đưa cho ông: "Nếu không ngài giúp cháu nhìn xem?"
Cái chén sứ này không có gì nổi bật, Chu lão chỉ đứng ở kia nhìn lướt qua, cảm thấy cái chén này không đáng tiền cho lắm, ông vốn định nói không cần xem, nhưng lại sợ đả kích đến sự yêu thích của anh bạn nhỏ, dù sao hiện tại người trẻ tuổi giống như cậu rất hiếm khi chơi những thứ này.
Chu lão cầm dây đá tourmaline, tiếp nhận chén sứ, xoay một vòng nhìn thân chén một chút, thời điểm xoay đến vòng thứ hai thì động tác hơi ngưng lại, biểu tình lộ ra một tia kinh ngạc, ông lấy mắt kính ra mang lên, cẩn thận xem xét, sau đó liếc mắt nhìn Đường Dục một cái.
Đường Dục cười cười, biết Chu lão đã nhìn ra manh mối.
Chu lão có chút kinh hỉ, lại có điểm ngoài ý muốn.
Kinh hỉ là với cái chén, ngoài ý muốn chính là cậu thanh niên này.
Động tác tháo mắt kính của Chu lão có chút vội vàng: "Nơi này có công cụ, có cần hay không?"
Những người vừa rồi nói Đường Dục trẻ người non dạ, lúc này tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, có cần hay không cái gì?
Bọn họ nhìn chén sứ trong tay Chu lão, có thể làm Chu lão lộ ra biểu tình như vậy, chẳng lẽ cái chén này thật sự có gì đặc biệt sao?
Thân chén bị phủ một tầng sơn, che giấu màu sắc và hoa văn vốn có, chỉ có một chỗ rất nhỏ lộ ra màu gốc, xóa đi tầng sơn bên ngoài kia, bên trong chắc chắn sẽ là một tác phẩm tinh tế sống động.
Đường Dục lắc đầu: "Cháu không biết làm."
Chu lão vội vàng nhận việc: "Nếu cậu tin ta, thì để ta làm."
Xóa sạch tầng sơn ở bên ngoài chén sứ mất hơn hai giờ, nhìn Chu lão từng chút rửa sạch mặt ngoài chén sứ, trong nháy mắt, cái chén sứ không có gì đặc biệt lập tức biến thành một dáng vẻ khác.
Vốn tưởng rằng chỉ là một cái chén sứ tầm thường, kết quả lại biến thành chén sứ tráng men trải qua bao năm tháng, người chung quanh kinh ngạc nhìn về phía Đường Dục.......gì mà trẻ tuổi, đây là gỗ mục thì có!
Chu lão yêu thích không buông tay vỗ về thân chén: "Đã rất nhiều năm rồi ta chưa thấy qua lớp tráng men nào bảo tồn tốt như vậy."
Chủ sạp cả người ngây ngốc, cái chén bể này ở chỗ ông bao lâu rồi ông đều không nhớ rõ, sao lại có thể là thứ tốt được?
Có người hỏi: "Chu lão, ngài nhìn xem đồ vật này đại khái có từ khi nào?"
Chu lão đắc ý như chính ông nhặt được tiện nghi: "Đại khái là từ thời nhà Tống."
Người chung quanh há hốc miệng vì kinh ngạc......
Chủ sạp hối hận đến xanh ruột, đầu tiên ông tốn 90 vạn mua một cái lư thời Thanh không thể bán được giá cao, hiện tại lại bán một cái chén sứ tráng men từ thời Tống chỉ với hai mươi vạn!
Chủ sạp lớn tuổi ôm ngực, có chút thở không ra hơi.
Dư Nhạc Dương hừ một tiếng: "Mèo mù vớ phải chuột chết mà thôi."
Chu lão cười nói: "Này cũng không phải là mèo mù, đây là một con mèo có nhãn lực cực tốt mới đúng."
Đường Dục: "Vận khí tốt mà thôi."
Chu lão đánh giá người trẻ tuổi trước mắt, cái chén này ông liếc một cái liền bỏ qua, vậy mà lại có thể bị người thanh niên này đào ra từ trong một đống rách nát, tuy rằng không thể thiếu vận khí, nhưng nếu nói cậu bé này không có chút bản lĩnh nào, ông không tin.
Chu lão hỏi: "Anh bạn nhỏ, cái chén này có bán không?"
Tuy Đường Dục không thích đồ tráng men, nhưng cũng không nghĩ sẽ đem bán.
Chu lão thấy cậu do dự, lại nói: "Không bán thì dùng một món khác để đổi cũng được, nhà ta có không ít đồ, nếu không cậu tới xem thử đi?"
Người quen biết Chu lão đều nói đồ trong nhà của ông còn nhiều hơn sạp hàng này, còn có người nói nhà Chu lão toàn là đồ quý, Đường Dục không khỏi có chút động tâm, từ lúc cậu xuyên đến nơi này, đã rất lâu chưa được sờ qua đồ tốt.
Nhà Chu lão cách chợ đồ cổ không xa, chỉ cách hai con phố, nhưng hai con phố này đối với bé trứng lười Đường Dục mà nói cũng đủ muốn mạng cậu.
Cũng may Chu lão tuổi đã cao, đi không nhanh, hai người cứ chậm rì rì đi qua đường, mắt thấy sắp đến đèn xanh mà bọn họ vẫn còn đang lắc lư ở giữa đường.
Chu lão sống ở một căn chung cư mà mỗi hộ đều có thang máy riêng, trước khi lên lầu, Đường Dục nhìn thoáng qua Dư Nhạc Dương một đường đi theo bọn họ tới đây, hiện tại đang làm bộ như không có việc gì nhìn đông nhìn tây.
Đường Dục hỏi: "Cậu tới làm gì?"
Dư Nhạc Dương hất cằm: "Cậu quản tôi tới làm gì?"
Thấy hai người giương cung bạt kiếm, Chu lão hỏi: "Không phải các cậu đi cùng nhau sao?"
Đường Dục vừa muốn lắc đầu, liền nghe Dư Nhạc Dương nói: "Cháu và cậu ta là bạn học."
Đường Dục biểu tình chất phác, thoạt nhìn một chút cũng không giống nha.
Chu lão hỏi Đường Dục: "Phải không?"
Đường Dục cũng không rõ lắm, cậu nhìn Dư Nhạc Dương.
Dư Nhạc Dương bị ánh mắt nghi ngờ của cậu kích thích: "Cậu có ý gì hả? Đừng nói là cậu nghĩ tôi nói dối đó nha? Cậu tên là Đường Dục, không sai chứ? Anh cậu tên là Đường Lạc, cậu sống ở nhà chú ruột, tôi có nói sai chỗ nào không?"
Đường Dục chưa từng gặp qua người nào hay kích động như vậy, giống như chỉ cần cậu dám lắc đầu, hắn sẽ lập tức vồ lên cắn cậu.
Đường Dục vội vàng hướng Chu lão gật gật đầu: "Hắn nói không sai."
Chu lão buồn cười nói: "Vậy tại sao cậu lại giống như không quen biết hắn?"
Đường Dục xác thật không quen biết hắn: "Khả năng chúng cháu không phải là bạn tốt."
Dư Nhạc Dương "A" một tiếng: "Ai lại muốn làm bạn với đồ ngốc chứ, nếu không phải sợ cậu bị người ta lừa, tôi mới không thèm đến đây đâu."
Chu lão cảm thấy người trẻ tuổi cãi nhau rất có ý tứ: "Nếu đã tới rồi thì cùng đi lên ngồi đi."
Từ thang máy đi ra chính là phòng khách, phòng khách bày trí đơn giản, toàn bộ vách tường đều bị biến thành tủ, trên tủ tất cả đều là đồ mà Chu lão đào được, lớn bé có đủ.
Dư Nhạc Dương bị sự sắp xếp chỉnh tề trên tủ hấp dẫn, không biết nên xem cái nào mới tốt.
Đường Dục nhìn một vòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào nghiên mực đang đặt ở trên bàn.
Thấy cậu nhìn nghiêm túc, Chu lão đi tới, cho rằng cậu đang nhìn chiếc lư hương Cửu Liên bên cạnh nghiên mực: "Lư hương này không đáng giá."
Đường Dục chỉ vào khối nghiên mực đã dùng qua: "Cháu muốn dùng cái chén kia đổi khối nghiên này."
Dư Nhạc Dương đang xem sứ men xanh ở trong tủ, nghe thấy Đường Dục nói thì quay đầu lại châm chọc: "Cậu muốn nghiên làm gì, đập đầu người sao?"
Đường Dục tính tình tốt nói: "Nghiên đương nhiên là để dùng rồi."
Dư Nhạc Dương "A" một tiếng, "Cậu biết dùng như thế nào sao?"
Dư Nhạc Dương đi tới, cong người nhìn khối nghiên kia, ông bà ngoại hắn đều thích chơi chữ, hắn mưa dầm thấm đất, hiểu biết không ít thứ.
Chợ đồ cổ không phải là lần đầu tiên hắn đi, lúc trước hắn cùng ông ngoại đi dạo chợ đồ cổ cả một ngày, nhìn thấy người nhặt được bảo bối, cũng nhìn thấy người táng gia bại sản, hôm nay Đường Dục nhặt được bảo bối, hắn thật sự có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn vẫn cảm thấy Đường Dục là mèo mù vớ chuột chết.
Nhìn khối nghiên trên bàn kia, Dư Nhạc Dương lại lần nữa ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Đường Dục một cái, xác thật là thứ tốt, nhưng hắn không muốn khen Đường Dục, khẩu thị tâm phi nói: "Khối nghiên này...... Cũng được đấy."
Chu lão nhìn Đường Dục, cả một nhà bảo vật cậu đều không xem, đi vào liền nhìn trúng khối nghiên này, đây là cảm thấy đồ trong nhà ông không đáng giá, hay đơn thuần chỉ là một người thích viết văn?
Nghiên mực này đối với người bình thường mà nói cũng khá được, nhưng nếu dùng để đổi cái chén sứ tráng men kia, phỏng chừng mười khối cũng không đủ.
Chu lão không muốn chiếm tiện nghi của anh bạn nhỏ, "Nếu cậu thích nghiên như vậy, ta sẽ tìm cho cậu một khối tốt hơn, ta quen một người sưu tầm không ít nghiên mực tốt, ta đi tới chỗ hắn vơ vét một khối, ba ngày sau cậu lại đến đi."
Dư Nhạc Dương nghe được Chu lão nói, đôi mắt sáng lên: "Thật sao?"
Hỏi xong, hắn nhìn thoáng qua cái chén trong tay Chu lão, lập tức nói: "Chén sứ kia chúng cháu lấy đi trước, ba ngày sau lại mang tới đây đổi."
Chu lão nhìn ra hắn sợ ông nói chuyện không giữ lời, lừa lấy cái chén của bọn họ, cười nói: "Cậu ấy còn chưa nói gì, cậu đã thay người ta sốt ruột rồi, không phải vừa nãy đã nói không phải bạn bè sao?"
Dư Nhạc Dương hợp tình hợp lí nói: "Cậu ta ngốc chứ cháu đâu có ngốc, cái chén này không thể để ở chỗ ông được, bằng không đến lúc đó lại nói không rõ ràng."
Dư Nhạc Dương mới vừa nói xong, liền nghe Đường Dục chậm rì rì nói: "Vậy để ở chỗ này đi." Dù sao lần sau còn phải cầm đến đây, cậu lười cầm lắm.
Dư Nhạc Dương: "......"
Dư Nhạc Dương đột nhiên nhìn về phía Đường Dục, thấy cậu nghiêm túc, Dư Nhạc Dương gật đầu, "Được, là tôi bắt chó đi cày mà!" Nói xong hắn thở phì phì rời đi.
Đường Dục hẹn Chu lão ba ngày sau tới nhà ông lấy nghiên mực, cái chén tráng men này cứ để ở đây đi.
Chu lão hỏi: "Cậu tin tưởng ta như vậy sao?"
Đường Dục lấy điện thoại ra, Chu lão phát hiện điện thoại đang để chế độ ghi âm.
Chu lão cười: "Bạn của cậu còn nói cậu ngốc, xem ra chưa chắc là vậy."
Đường Dục cũng cười: "Phòng ngừa vạn nhất mà thôi, ngài đừng để ý."
Đường Dục cho rằng Dư Nhạc Dương đi rồi, kết quả lúc ra cửa liền nhìn thấy Dư Nhạc Dương dựa tường ngồi xổm ở cửa, thấy cậu thật sự tay không đi ra, Dư Nhạc Dương đứng vọt lên, dùng sức ấn vài cái vào nút thang máy, cửa thang máy mở ra liền nhanh chóng đi vào.
Đường Dục do dự một chút, cuối cùng vẫn đi vào thang máy chung với hắn.
Cửa thang máy đóng lại, Đường Dục liền nghe thấy Dư Nhạc Dương mắng "Đồ ngốc".
Đường Dục nghi hoặc hỏi: "Cậu đang mắng tôi sao?"
Dư Nhạc Dương quay đầu không để ý tới cậu.
Đường Dục cảm thấy hình như người này không thật sự ghét cậu, bằng không tại sao lại sợ cậu bị lừa mà đi theo cậu tới tận đây, còn bởi vì cậu không chịu cầm chén đi mà tức giận.
Đường Dục hỏi hắn: "Chúng ta là bạn bè sao?"
Dư Nhạc Dương ghét bỏ trừng mắt nhìn cậu một cái, "Ai là bạn của cậu!"
......Ồ, thì ra không phải.
Đường Dục lại hỏi: "Cậu biết Đường Lạc?"
Dư Nhạc Dương không kiên nhẫn: "Cậu có thể đừng nói lời vô nghĩa được không?"
Trong tiểu thuyết, đám bạn của Đường Dục cơ hồ đều là bạn của Đường Lạc, bên ngoài thì cùng ăn cùng uống với nguyên chủ, sau lưng lại vì Đường Lạc mà nói xấu cậu ở khắp nơi.
Đường Dục cần xác nhận một chút: "Cậu là bạn của Đường Lạc sao?"
Biểu tình của Dư Nhạc Dương trong nháy mắt vặn vẹo giống như nuốt phải ruồi bọ, "Cậu cố ý đúng không? Biết rõ tôi không ưa hắn mà còn hỏi mấy lời này!"
Dư Nhạc Dương không thích Đường Dục là chuyện của sau này, trước năm 4 tiểu học, bọn họ vẫn là bạn bè như hình với bóng, nhưng từ khi mẹ Đường Dục qua đời, cậu được người chú nhận nuôi, người càng ngày càng phế, không học vấn không nghề nghiệp, mỗi ngày chỉ biết chơi, Dư Nhạc Dương ngại cậu học không giỏi, Đường Dục đồng dạng ghét bỏ hắn không thú vị, tâm tư bất đồng khó lòng hợp tác, cứ như vậy hai người dần biến thành không phản ứng lẫn nhau.
Còn về Đường Lạc, Dư Nhạc Dương chỉ đơn thuần ghét hắn, cả ngày giả vờ ngây thơ cao cao tại thượng, giống như sợ không ai biết công ty nhà hắn là do mẹ Đường Dục để lại!
Tu hú chiếm tổ mà còn lên mặt như vậy, thật ghê tởm.
Đường Dục từ câu trả lời của hắn đưa ra kết luận: Hắn không phải bạn của Đường Lạc, còn rất ghét Đường Lạc.
Đường Dục gật gật đầu, "Cậu không phải bạn của Đường Lạc, vậy chúng ta có thể làm bạn."
Dư Nhạc Dương không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút: "Ai, ai muốn làm bạn với cậu?"
Đường Dục: "Cậu không muốn tới xem khối nghiên kia sao?"
Dư Nhạc Dương: "......"
Đường Dục cười tủm tỉm dụ dỗ: "Làm bạn với tôi thì mới có thể đi cùng tôi nha."
Dư Nhạc Dương: "......" Mẹ nó, cậu dám uy hiếp tôi?
Đường Dục đưa điện thoại của mình qua, "Đưa số của cậu cho tôi, lần sau gọi cậu cùng đi."
Dư Nhạc Dương tức đến mức nhảy dựng rống to: "Cậu xóa số của tôi rồi?"
Đường Dục bị hoảng sợ: "......"
Dư Nhạc Dương trừng mắt nhìn cậu, lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm được số của Đường Dục gọi qua, tâm nói một hồi nếu trên điện thoại của cậu chỉ hiện một dãy số thôi, ông đây lập tức kéo đen cậu, từ này xóa hết phương thức liên lạc luôn!
Đường Dục chớp chớp mắt, hỏi: "Cậu biết tôi?"
Dư Nhạc Dương trợn trắng mắt: "Ở đây mà cậu còn giả vờ mất trí nhớ với tôi?"
Nghe ngữ khí người này có vẻ không có quan hệ quá tốt với cậu, Đường Dục cũng không nhớ rõ nguyên chủ trong tiểu thuyết có quan hệ bạn bè thân thiết với ai hay không, cậu cũng lười đi hàn gắn mấy mối quan hệ trước kia của nguyên chủ.
Dư Nhạc Dương thấy cậu quay đầu không để ý tới hắn, "Aiss" một tiếng, hắn mới không thèm nói chuyện với tên ngốc này!
"Ông chủ, cái này bán thế nào?"
Hai sạp hàng đều là của ông chủ, cũng chính là chủ nhân của cái lư sáu chân thời Thanh kia, ông lão bị câu nói của Chu lão làm tổn thương tinh thần, ông nhìn thoáng qua ngón tay Đường Dục chỉ vào một cái chén sứ vô cùng tầm thường, dùng công phu sư tử ngoạm nói: "Hai mươi vạn."
Đường Dục cầm lấy chén sứ: "Tôi mua."
Người chung quanh lập tức đem ánh mắt đặt lên người vị thanh niên trẻ tuổi, kẻ coi tiền như rác không phải đã tới rồi sao!
Dư Nhạc Dương vốn dĩ không muốn để ý đến cậu, nhưng khi thấy dáng vẻ 'ông muốn bao nhiêu tôi đưa bấy nhiêu' của cậu, rốt cuộc vẫn không nhịn được: "Có phải cậu bị ngốc hay không? Cậu không thèm trả giá chút nào sao, một cái chén bể hai mươi vạn, đầu óc cậu bị lừa đá hả?"
Dư Nhạc Dương không ghét người giàu, hắn chỉ không vừa mắt tiền của Đường Dục.
Chu lão thấy Đường Dục mua một cái chén sứ hai mươi vạn mà không thèm trả giá, đi tới nhìn nhìn, "Anh bạn nhỏ, mua đồ vẫn nên cẩn thận một chút, thanh toán tiền rồi thì không thể đổi ý."
Chủ sạp còn đang trông cậy vào việc vớt về ít tiền vốn, vừa nghe Chu lão nói lời này, vội vàng nói: "Chu lão, ngài đây là làm gì?"
Chu lão cười cười: "Người trẻ tuổi đúng là dễ xúc động."
Đường Dục gật gật đầu: "Ừm, ngài nói rất đúng." Vì thế cậu vội vàng thanh toán tiền, sợ ông chủ đổi ý.
Chu lão: "......"
Nhìn qua là một đứa nhỏ rất khôn khéo, không nghĩ tới lại là một con hổ, Chu lão lắc đầu: "Thứ này không đáng giá."
Chung quanh có mấy người tự nhận là có chút nhãn lực nói thầm.....
"Vẫn là quá trẻ."
"Người trẻ tuổi thì phải nếm chút giáo huấn."
"Coi như mua vui đi, nhìn cũng không giống người thiếu tiền."
Đường Dục không để ý đến lời của mấy người kia, cậu nhìn về phía người gọi là Chu lão: "Ngài là người thạo nghề?"
Trong tay Chu lão cầm một sợi dây đá tourmaline có tỉ lệ tốt nhất vân vê trong tay: "Tùy tiện chơi chơi mà thôi, không tính là người thạo nghề."
Đường Dục cầm chén đưa cho ông: "Nếu không ngài giúp cháu nhìn xem?"
Cái chén sứ này không có gì nổi bật, Chu lão chỉ đứng ở kia nhìn lướt qua, cảm thấy cái chén này không đáng tiền cho lắm, ông vốn định nói không cần xem, nhưng lại sợ đả kích đến sự yêu thích của anh bạn nhỏ, dù sao hiện tại người trẻ tuổi giống như cậu rất hiếm khi chơi những thứ này.
Chu lão cầm dây đá tourmaline, tiếp nhận chén sứ, xoay một vòng nhìn thân chén một chút, thời điểm xoay đến vòng thứ hai thì động tác hơi ngưng lại, biểu tình lộ ra một tia kinh ngạc, ông lấy mắt kính ra mang lên, cẩn thận xem xét, sau đó liếc mắt nhìn Đường Dục một cái.
Đường Dục cười cười, biết Chu lão đã nhìn ra manh mối.
Chu lão có chút kinh hỉ, lại có điểm ngoài ý muốn.
Kinh hỉ là với cái chén, ngoài ý muốn chính là cậu thanh niên này.
Động tác tháo mắt kính của Chu lão có chút vội vàng: "Nơi này có công cụ, có cần hay không?"
Những người vừa rồi nói Đường Dục trẻ người non dạ, lúc này tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, có cần hay không cái gì?
Bọn họ nhìn chén sứ trong tay Chu lão, có thể làm Chu lão lộ ra biểu tình như vậy, chẳng lẽ cái chén này thật sự có gì đặc biệt sao?
Thân chén bị phủ một tầng sơn, che giấu màu sắc và hoa văn vốn có, chỉ có một chỗ rất nhỏ lộ ra màu gốc, xóa đi tầng sơn bên ngoài kia, bên trong chắc chắn sẽ là một tác phẩm tinh tế sống động.
Đường Dục lắc đầu: "Cháu không biết làm."
Chu lão vội vàng nhận việc: "Nếu cậu tin ta, thì để ta làm."
Xóa sạch tầng sơn ở bên ngoài chén sứ mất hơn hai giờ, nhìn Chu lão từng chút rửa sạch mặt ngoài chén sứ, trong nháy mắt, cái chén sứ không có gì đặc biệt lập tức biến thành một dáng vẻ khác.
Vốn tưởng rằng chỉ là một cái chén sứ tầm thường, kết quả lại biến thành chén sứ tráng men trải qua bao năm tháng, người chung quanh kinh ngạc nhìn về phía Đường Dục.......gì mà trẻ tuổi, đây là gỗ mục thì có!
Chu lão yêu thích không buông tay vỗ về thân chén: "Đã rất nhiều năm rồi ta chưa thấy qua lớp tráng men nào bảo tồn tốt như vậy."
Chủ sạp cả người ngây ngốc, cái chén bể này ở chỗ ông bao lâu rồi ông đều không nhớ rõ, sao lại có thể là thứ tốt được?
Có người hỏi: "Chu lão, ngài nhìn xem đồ vật này đại khái có từ khi nào?"
Chu lão đắc ý như chính ông nhặt được tiện nghi: "Đại khái là từ thời nhà Tống."
Người chung quanh há hốc miệng vì kinh ngạc......
Chủ sạp hối hận đến xanh ruột, đầu tiên ông tốn 90 vạn mua một cái lư thời Thanh không thể bán được giá cao, hiện tại lại bán một cái chén sứ tráng men từ thời Tống chỉ với hai mươi vạn!
Chủ sạp lớn tuổi ôm ngực, có chút thở không ra hơi.
Dư Nhạc Dương hừ một tiếng: "Mèo mù vớ phải chuột chết mà thôi."
Chu lão cười nói: "Này cũng không phải là mèo mù, đây là một con mèo có nhãn lực cực tốt mới đúng."
Đường Dục: "Vận khí tốt mà thôi."
Chu lão đánh giá người trẻ tuổi trước mắt, cái chén này ông liếc một cái liền bỏ qua, vậy mà lại có thể bị người thanh niên này đào ra từ trong một đống rách nát, tuy rằng không thể thiếu vận khí, nhưng nếu nói cậu bé này không có chút bản lĩnh nào, ông không tin.
Chu lão hỏi: "Anh bạn nhỏ, cái chén này có bán không?"
Tuy Đường Dục không thích đồ tráng men, nhưng cũng không nghĩ sẽ đem bán.
Chu lão thấy cậu do dự, lại nói: "Không bán thì dùng một món khác để đổi cũng được, nhà ta có không ít đồ, nếu không cậu tới xem thử đi?"
Người quen biết Chu lão đều nói đồ trong nhà của ông còn nhiều hơn sạp hàng này, còn có người nói nhà Chu lão toàn là đồ quý, Đường Dục không khỏi có chút động tâm, từ lúc cậu xuyên đến nơi này, đã rất lâu chưa được sờ qua đồ tốt.
Nhà Chu lão cách chợ đồ cổ không xa, chỉ cách hai con phố, nhưng hai con phố này đối với bé trứng lười Đường Dục mà nói cũng đủ muốn mạng cậu.
Cũng may Chu lão tuổi đã cao, đi không nhanh, hai người cứ chậm rì rì đi qua đường, mắt thấy sắp đến đèn xanh mà bọn họ vẫn còn đang lắc lư ở giữa đường.
Chu lão sống ở một căn chung cư mà mỗi hộ đều có thang máy riêng, trước khi lên lầu, Đường Dục nhìn thoáng qua Dư Nhạc Dương một đường đi theo bọn họ tới đây, hiện tại đang làm bộ như không có việc gì nhìn đông nhìn tây.
Đường Dục hỏi: "Cậu tới làm gì?"
Dư Nhạc Dương hất cằm: "Cậu quản tôi tới làm gì?"
Thấy hai người giương cung bạt kiếm, Chu lão hỏi: "Không phải các cậu đi cùng nhau sao?"
Đường Dục vừa muốn lắc đầu, liền nghe Dư Nhạc Dương nói: "Cháu và cậu ta là bạn học."
Đường Dục biểu tình chất phác, thoạt nhìn một chút cũng không giống nha.
Chu lão hỏi Đường Dục: "Phải không?"
Đường Dục cũng không rõ lắm, cậu nhìn Dư Nhạc Dương.
Dư Nhạc Dương bị ánh mắt nghi ngờ của cậu kích thích: "Cậu có ý gì hả? Đừng nói là cậu nghĩ tôi nói dối đó nha? Cậu tên là Đường Dục, không sai chứ? Anh cậu tên là Đường Lạc, cậu sống ở nhà chú ruột, tôi có nói sai chỗ nào không?"
Đường Dục chưa từng gặp qua người nào hay kích động như vậy, giống như chỉ cần cậu dám lắc đầu, hắn sẽ lập tức vồ lên cắn cậu.
Đường Dục vội vàng hướng Chu lão gật gật đầu: "Hắn nói không sai."
Chu lão buồn cười nói: "Vậy tại sao cậu lại giống như không quen biết hắn?"
Đường Dục xác thật không quen biết hắn: "Khả năng chúng cháu không phải là bạn tốt."
Dư Nhạc Dương "A" một tiếng: "Ai lại muốn làm bạn với đồ ngốc chứ, nếu không phải sợ cậu bị người ta lừa, tôi mới không thèm đến đây đâu."
Chu lão cảm thấy người trẻ tuổi cãi nhau rất có ý tứ: "Nếu đã tới rồi thì cùng đi lên ngồi đi."
Từ thang máy đi ra chính là phòng khách, phòng khách bày trí đơn giản, toàn bộ vách tường đều bị biến thành tủ, trên tủ tất cả đều là đồ mà Chu lão đào được, lớn bé có đủ.
Dư Nhạc Dương bị sự sắp xếp chỉnh tề trên tủ hấp dẫn, không biết nên xem cái nào mới tốt.
Đường Dục nhìn một vòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào nghiên mực đang đặt ở trên bàn.
Thấy cậu nhìn nghiêm túc, Chu lão đi tới, cho rằng cậu đang nhìn chiếc lư hương Cửu Liên bên cạnh nghiên mực: "Lư hương này không đáng giá."
Đường Dục chỉ vào khối nghiên mực đã dùng qua: "Cháu muốn dùng cái chén kia đổi khối nghiên này."
Dư Nhạc Dương đang xem sứ men xanh ở trong tủ, nghe thấy Đường Dục nói thì quay đầu lại châm chọc: "Cậu muốn nghiên làm gì, đập đầu người sao?"
Đường Dục tính tình tốt nói: "Nghiên đương nhiên là để dùng rồi."
Dư Nhạc Dương "A" một tiếng, "Cậu biết dùng như thế nào sao?"
Dư Nhạc Dương đi tới, cong người nhìn khối nghiên kia, ông bà ngoại hắn đều thích chơi chữ, hắn mưa dầm thấm đất, hiểu biết không ít thứ.
Chợ đồ cổ không phải là lần đầu tiên hắn đi, lúc trước hắn cùng ông ngoại đi dạo chợ đồ cổ cả một ngày, nhìn thấy người nhặt được bảo bối, cũng nhìn thấy người táng gia bại sản, hôm nay Đường Dục nhặt được bảo bối, hắn thật sự có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn vẫn cảm thấy Đường Dục là mèo mù vớ chuột chết.
Nhìn khối nghiên trên bàn kia, Dư Nhạc Dương lại lần nữa ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Đường Dục một cái, xác thật là thứ tốt, nhưng hắn không muốn khen Đường Dục, khẩu thị tâm phi nói: "Khối nghiên này...... Cũng được đấy."
Chu lão nhìn Đường Dục, cả một nhà bảo vật cậu đều không xem, đi vào liền nhìn trúng khối nghiên này, đây là cảm thấy đồ trong nhà ông không đáng giá, hay đơn thuần chỉ là một người thích viết văn?
Nghiên mực này đối với người bình thường mà nói cũng khá được, nhưng nếu dùng để đổi cái chén sứ tráng men kia, phỏng chừng mười khối cũng không đủ.
Chu lão không muốn chiếm tiện nghi của anh bạn nhỏ, "Nếu cậu thích nghiên như vậy, ta sẽ tìm cho cậu một khối tốt hơn, ta quen một người sưu tầm không ít nghiên mực tốt, ta đi tới chỗ hắn vơ vét một khối, ba ngày sau cậu lại đến đi."
Dư Nhạc Dương nghe được Chu lão nói, đôi mắt sáng lên: "Thật sao?"
Hỏi xong, hắn nhìn thoáng qua cái chén trong tay Chu lão, lập tức nói: "Chén sứ kia chúng cháu lấy đi trước, ba ngày sau lại mang tới đây đổi."
Chu lão nhìn ra hắn sợ ông nói chuyện không giữ lời, lừa lấy cái chén của bọn họ, cười nói: "Cậu ấy còn chưa nói gì, cậu đã thay người ta sốt ruột rồi, không phải vừa nãy đã nói không phải bạn bè sao?"
Dư Nhạc Dương hợp tình hợp lí nói: "Cậu ta ngốc chứ cháu đâu có ngốc, cái chén này không thể để ở chỗ ông được, bằng không đến lúc đó lại nói không rõ ràng."
Dư Nhạc Dương mới vừa nói xong, liền nghe Đường Dục chậm rì rì nói: "Vậy để ở chỗ này đi." Dù sao lần sau còn phải cầm đến đây, cậu lười cầm lắm.
Dư Nhạc Dương: "......"
Dư Nhạc Dương đột nhiên nhìn về phía Đường Dục, thấy cậu nghiêm túc, Dư Nhạc Dương gật đầu, "Được, là tôi bắt chó đi cày mà!" Nói xong hắn thở phì phì rời đi.
Đường Dục hẹn Chu lão ba ngày sau tới nhà ông lấy nghiên mực, cái chén tráng men này cứ để ở đây đi.
Chu lão hỏi: "Cậu tin tưởng ta như vậy sao?"
Đường Dục lấy điện thoại ra, Chu lão phát hiện điện thoại đang để chế độ ghi âm.
Chu lão cười: "Bạn của cậu còn nói cậu ngốc, xem ra chưa chắc là vậy."
Đường Dục cũng cười: "Phòng ngừa vạn nhất mà thôi, ngài đừng để ý."
Đường Dục cho rằng Dư Nhạc Dương đi rồi, kết quả lúc ra cửa liền nhìn thấy Dư Nhạc Dương dựa tường ngồi xổm ở cửa, thấy cậu thật sự tay không đi ra, Dư Nhạc Dương đứng vọt lên, dùng sức ấn vài cái vào nút thang máy, cửa thang máy mở ra liền nhanh chóng đi vào.
Đường Dục do dự một chút, cuối cùng vẫn đi vào thang máy chung với hắn.
Cửa thang máy đóng lại, Đường Dục liền nghe thấy Dư Nhạc Dương mắng "Đồ ngốc".
Đường Dục nghi hoặc hỏi: "Cậu đang mắng tôi sao?"
Dư Nhạc Dương quay đầu không để ý tới cậu.
Đường Dục cảm thấy hình như người này không thật sự ghét cậu, bằng không tại sao lại sợ cậu bị lừa mà đi theo cậu tới tận đây, còn bởi vì cậu không chịu cầm chén đi mà tức giận.
Đường Dục hỏi hắn: "Chúng ta là bạn bè sao?"
Dư Nhạc Dương ghét bỏ trừng mắt nhìn cậu một cái, "Ai là bạn của cậu!"
......Ồ, thì ra không phải.
Đường Dục lại hỏi: "Cậu biết Đường Lạc?"
Dư Nhạc Dương không kiên nhẫn: "Cậu có thể đừng nói lời vô nghĩa được không?"
Trong tiểu thuyết, đám bạn của Đường Dục cơ hồ đều là bạn của Đường Lạc, bên ngoài thì cùng ăn cùng uống với nguyên chủ, sau lưng lại vì Đường Lạc mà nói xấu cậu ở khắp nơi.
Đường Dục cần xác nhận một chút: "Cậu là bạn của Đường Lạc sao?"
Biểu tình của Dư Nhạc Dương trong nháy mắt vặn vẹo giống như nuốt phải ruồi bọ, "Cậu cố ý đúng không? Biết rõ tôi không ưa hắn mà còn hỏi mấy lời này!"
Dư Nhạc Dương không thích Đường Dục là chuyện của sau này, trước năm 4 tiểu học, bọn họ vẫn là bạn bè như hình với bóng, nhưng từ khi mẹ Đường Dục qua đời, cậu được người chú nhận nuôi, người càng ngày càng phế, không học vấn không nghề nghiệp, mỗi ngày chỉ biết chơi, Dư Nhạc Dương ngại cậu học không giỏi, Đường Dục đồng dạng ghét bỏ hắn không thú vị, tâm tư bất đồng khó lòng hợp tác, cứ như vậy hai người dần biến thành không phản ứng lẫn nhau.
Còn về Đường Lạc, Dư Nhạc Dương chỉ đơn thuần ghét hắn, cả ngày giả vờ ngây thơ cao cao tại thượng, giống như sợ không ai biết công ty nhà hắn là do mẹ Đường Dục để lại!
Tu hú chiếm tổ mà còn lên mặt như vậy, thật ghê tởm.
Đường Dục từ câu trả lời của hắn đưa ra kết luận: Hắn không phải bạn của Đường Lạc, còn rất ghét Đường Lạc.
Đường Dục gật gật đầu, "Cậu không phải bạn của Đường Lạc, vậy chúng ta có thể làm bạn."
Dư Nhạc Dương không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút: "Ai, ai muốn làm bạn với cậu?"
Đường Dục: "Cậu không muốn tới xem khối nghiên kia sao?"
Dư Nhạc Dương: "......"
Đường Dục cười tủm tỉm dụ dỗ: "Làm bạn với tôi thì mới có thể đi cùng tôi nha."
Dư Nhạc Dương: "......" Mẹ nó, cậu dám uy hiếp tôi?
Đường Dục đưa điện thoại của mình qua, "Đưa số của cậu cho tôi, lần sau gọi cậu cùng đi."
Dư Nhạc Dương tức đến mức nhảy dựng rống to: "Cậu xóa số của tôi rồi?"
Đường Dục bị hoảng sợ: "......"
Dư Nhạc Dương trừng mắt nhìn cậu, lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm được số của Đường Dục gọi qua, tâm nói một hồi nếu trên điện thoại của cậu chỉ hiện một dãy số thôi, ông đây lập tức kéo đen cậu, từ này xóa hết phương thức liên lạc luôn!