Chương 23
Tần Thời Luật về đến nhà, vào cửa liền thấy Đường Dục đang ngồi dưới đất dựa lưng vào sô pha, ba chai rượu vang đỏ xếp thành đội hình ở bên cạnh.
Màu rượu đỏ rực rỡ trong chiếc ly chân dài sáng bóng càng tôn lên những đầu ngón tay hồng nhạt được cắt tỉa ngọn ngàng của cậu.
Đường Dục híp mắt, vẫn lười biếng như cũ.
Tần Thời Luật đi qua: "Sao lại đột nhiên uống rượu?"
Đường Dục nhìn hắn một cái, không để ý tới hắn.
Một tuần không gặp, Tần Thời Luật vẫn có chút không quen thái độ này của cậu, không phải trước khi hắn đi đã sửa lại cái tật xấu ngó lơ này của cậu rồi sao?
Tần Thời Luật nhìn Đường Dục, hỏi: "Hôm nay đi đâu, điện thoại thì tắt máy, tin nhắn cũng không thèm trả lời, dì Trương nói em đã ra ngoài từ sáng sớm."
Đường Dục co chân, gác cằm lên đầu gối, cồn cũng không thể kích thích tốc độ nói chuyện của cậu, rầm rì nói: "Đi làm."
...... Làm gì?
Tần Thời Luật: "Đi làm cái gì?"
Đường Dục nghiêng đầu qua một bên: "Không nói cho anh."
Tần Thời Luật bị vẻ mặt đáng yêu của cậu "bắn trúng", hắn một lòng muốn trở về là để hầu hạ người này, nhìn cậu như vậy, hắn càng muốn ôm người ấn vào trong ngực xoa xoa một lúc.
Hắn cười một tiếng, ngồi ở trên sô pha, ấn lên đỉnh đầu Đường Dục, làm cậu quay mặt qua: "Em uống nhiều rồi?"
Đường Dục chớp chớp mắt: "Tửu lượng của em đặc biệt tốt!"
Tần Thời Luật không tin, hắn lắc lắc chai rượu vang đỏ ở bên cạnh, kết quả phát hiện bên trong trống không, lại cầm một chai khác...... Vẫn trống không, cầm lấy chai thứ ba, bên trong chỉ còn lại một ít!
"......" Tần Thời Luật tin rồi: "Đây.... đều là em uống?"
Nhìn kỹ mới phát hiện, đây là ba chai rượu quý nhất trong quầy rượu của hắn, quý tới trình độ nào...... Đại khái một chai là một căn nhà đi.
Tần Thời Luật không biết trùng hợp hay là cậu đặc biệt chọn: "Em thật ra rất biết chọn rượu uống."
Không phải hắn đau lòng mấy chai rượu này, chỉ là thấy cậu một hơi uống nhiều như vậy, Tần Thời Luật có chút nghi ngờ hiện tại cậu còn tỉnh táo hay không.
Đường Dục đã quen nhìn thứ tốt, chọn ba chai rượu mà thôi, không nói đến rượu trong tủ của hắn cũng không nhiều, cho dù có ném cậu vào hầm rượu thì cậu cũng có thể tìm ra một chai quý nhất.
"Em cố ý." Đường Dục giận dỗi nói: "Em muốn uống cho anh nghèo luôn."
Tần Thời Luật: "......" A, thật đúng là một lý tưởng lớn nha.
Ba chai rượu cũng không đến mức làm hắn nghèo, nhưng Tần Thời Luật lại phát hiện một chuyện, Đường Dục đang tức giận, tuy rằng không rõ ràng, nhưng dù sao hắn cũng từng có kinh nghiệm không được ăn cơm, suy một ra ba, công năng tự mình thăng cấp tất nhiên phải có.
Tần Thời Luật buồn bực, hắn đi công tác hơn một tuần, hình như không có trêu chọc gì cậu mà?
Tần Thời Luật từ trên sô pha ngồi xuống bên cạnh Đường Dục hỏi: "Tại sao lại muốn uống cho tôi nghèo?"
Đường Dục không vui nhìn hắn: "Bởi vì em hối hận."
Tần Thời Luật nhíu mày: "Hối hận cái gì?"
Hối hận vì đã kết hôn với hắn sao?
Đường Dục hừ một tiếng, ôm cánh tay ủy khuất nói: "Em hối hận vì đã không lấy 500 vạn của mẹ anh, bây giờ mất cả người lẫn của, tiền cũng không có, vui sướng cũng không có."
Tần Thời Luật: "?"
Nếu hắn nhớ không lầm, vui sướng của Đường Dục hình như là chuyện kia.
Đường Dục hối hận, tuy rằng 500 vạn không phải trả hàng tháng, nhưng có còn hơn không, muỗi dù nhỏ cũng là thịt, nếu không cậu sẽ trắng tay rời khỏi nhà, chẳng phải sẽ phải ngủ dưới gầm cầu sao?
Đến lúc đó cho dù cậu có thể sống sót rời đi, nhưng cũng có khác gì chết đâu.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy mình đáng thương, quyết định đem tất cả rượu ngon của Tần Thời Luật uống sạch mới ra đi! Nếu uống không hết thì khi đi cậu sẽ mang theo hai chai!
Tần Thời Luật có chút cạn lời: "Em uống rượu là vì nhớ thương chuyện này?"
Chuyện gì?
Chẳng lẽ sống chết còn không phải là chuyện đại sự sao?
Thấy hắn một bộ không biết hối cải, Đường Dục chỉ trích nói: "Anh về trễ như vậy chắc là lại đi xem mắt nữa chứ gì? Anh đi xem mắt khi chỉ vừa mới kết hôn, có phải anh muốn ly hôn với em đúng không?"
Mạch não Đường Dục nhanh đến mức làm Tần Thời Luật có chút không theo kịp.
Hắn đi xem mắt khi nào?
Tần Thời Luật vừa muốn giải thích, Đường Dục đột nhiên sáp lại gần, ngửi được mùi nước hoa trên người hắn, cậu duỗi tay ra, ngón trỏ đè len môi hắn, giống như vai nữ chính đau đớn vì tình, thống khổ nhắm mắt lại: "Anh đừng nói nữa, em sẽ không ly hôn với anh, giấy hôn thú đã bị em giấu rồi, em sẽ không để anh tìm được!"
Mạng của cậu đã buộc chặt với giấy hôn thú, cậu tuyệt đối sẽ không ly hôn!
Tần Thời Luật đau đầu, cậu đây là xem cái phim truyền hình gì vậy?
Tay Đường Dục mới vừa buông xuống đã bị Tần Thời Luật nắm lấy.
Tuy rằng bộ dáng Đường Dục uống say có chút buồn cười, nhưng quả thật cũng làm nội tâm hắn dâng trào.
Tần Thời Luật hỏi cậu: "Em giấu giấy hôn thú ở chỗ nào?"
Đường Dục lập tức che miệng, mở to đôi mắt tròn vo trừng hắn: "Em không nói cho anh biết đâu."
Tần Thời Luật xoa xoa đầu cậu, bất đắc dĩ lại sủng nịch: "Ai nói với em tôi đi xem mắt?"
Đường Dục che miệng, nghẹn ngào nói: "Lúc trước anh dẫn em đi xem mắt, anh còn không nói chuyện anh đã kết hôn cho người trong nhà, người nhà anh cũng không biết anh kết hôn, còn giới thiệu đối tượng cho anh, trùng hôn là phạm pháp, dưỡng tiểu tam cũng không được, không có đạo đức."
Hôm nay mới vừa ngả bài với người trong nhà, Tần Thời Luật rất có tự tin: "Ai nói tôi không nói với người trong nhà?"
Đường Dục cho hắn một ánh mắt nghi ngờ.
Tần Thời Luật kéo tay đang che miệng của cậu ra: "Sao em lại không hỏi xem tôi về trễ như vậy là đã đi đâu?"
Đường Dục nhìn hai mắt hắn, rõ ràng là một đôi mắt trời sinh vô tình, giờ phút này lại chứa đầy ý cười.
Đường Dục bị mê hoặc, mềm giọng hỏi hắn: "Anh đã đi đâu?"
Tần Thời Luật nhìn chằm chằm môi cậu, có lẽ là do vừa uống rượu xong, sắc môi càng hồng nhuận hơn so với ngày thường, trông rất mềm mại, chắc chắn hôn lên sẽ rất tuyệt: "Về nhà nói với bọn họ rằng tôi đã kết hôn, bạn đời của tôi là một cậu bé vô cùng đáng yêu."
Đường Dục chớp chớp mắt, là một nam sinh trẻ tuổi, cái từ đáng yêu này cậu miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Cậu nhìn Tần Thời Luật, tuy rằng hiện tại mới nói với người trong nhà có chút trễ, nhưng hắn cố ý trở về nói, ờ, ờ thì tạm tha thứ cho hắn vậy.
Đường Dục dễ nói chuyện không so đo với hắn, còn dùng tay chọc chọc đùi hắn: "Vậy về sau anh không được đi xem mắt nữa."
Đường Dục nói cậu không uống nhiều, nhưng xuống tay lại không có chừng mực, ngón tay chọc tới chọc lui ở phần đùi trong của Tần Thời Luật, chọc tới hắn nổi lên phản ứng, bắt lấy tay Đường Dục: "Về sau sẽ không."
Đường Dục gật gật đầu, rộng lượng nói: "Em đây tha thứ cho anh."
Tuy rằng không biết tại sao lại "bị" tha thứ, Tần Thời Luật vẫn nói "Cảm ơn".
Thấy cậu đã chịu nói chuyện tử tế, Tần Thời Luật chỉ chỉ ba chai rượu rỗng: "Ba chai rượu này đều là em uống?"
Đường Dục bĩu môi, vừa rồi không vui, uống xong cũng chưa nếm ra vị gì: "Ừm."
Tần Thời Luật nhéo nhéo cằm cậu: "Uống say sao?"
Đường Dục nhìn hắn: "Không có, tửu lượng của em cũng không tệ lắm."
Tần Thời Luật muốn nói, đây mà là không tệ sao? Đây là cực kì không tệ nha!
Uống hết ba chai rượu vang đỏ còn có thể ngồi đây nói chuyện với hắn nửa ngày, tửu lượng này đem lên trên bàn tiệc, những người khác còn không phải sẽ bị cậu uống đến gục ngã hết hay sao?
Tần Thời Luật nâng cằm cậu lên, ngón cái cọ cọ lên môi cậu: "Ngày mai sẽ quên hết sao?"
Đường Dục giơ sáu ngón: "Tửu lượng của em là sáu chai, trong vòng sáu chai sẽ không quên."
Tần Thời Luật: "......"
Thật muốn lấy thêm ba chai nữa cho cậu thử xem.
Mèo con Đường Dục cứ cọ cọ lên người hắn, rồi lại nhìn chằm chằm tay hắn, ý đồ rất rõ ràng.
Biết Đường Dục nhiệt tình với loại chuyện này, Tần Thời Luật cũng không ngại chiếm chút tiện nghi, nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, Tần Thời Luật trực tiếp đè vai cậu, sờ đến chỗ vui sướng kia......
Tuy biết cậu chỉ đang tìm vui sướng, nhưng Tần Thời Luật cũng không nói nổi lời cự tuyệt, bởi vì nếu hắn cự tuyệt, nhóc con vô lương tâm này sẽ quay đầu đi tìm Lâm Nghi đòi 500 vạn thì làm sao bây giờ?
Lúc trước đều làm ở trong phòng, đây là lần đầu tiên làm ở ngoài phòng ngủ.
Đường Dục không nhịn được hừ một tiếng, cậu vẫn luôn cho rằng bản thân thích sự thanh tĩnh, hiện tại cậu mới biết được thì ra bản thân còn thích sự kích thích!
Tần Thời Luật ấn ấn eo, cắn lỗ tai cậu, Đường Dục cả người choáng váng, thanh âm Tần Thời Luật khàn khàn hỏi: "Có thể hôn em không?"
Không đợi Đường Dục gật đầu đã bị đoạt lấy hô hấp, tiếng rầm rì nho nhỏ đã biến thành tiếng rên rỉ, tất cả đều bị bịt kín ở trong miệng.
Tần Thời Luật tấn công cả trên lẫn dưới, dùng cả miệng lẫn tay, Đường Dục chỉ cảm thấy đại não thiếu oxy, cả người đều mềm nhũn ở trong ngực hắn.
Hô hấp Tần Thời Luật cũng có chút loạn, hắn đột nhiên buông tay: "Có muốn mở khóa nhiệm vụ mới không?"
Đường Dục vội vàng bắt lấy tay Tần Thời Luật: "Muốn muốn."
Tần Thời Luật cầm lấy ly rượu chân dài, ngửa đầu uống sạch rượu còn sót bên trong, đứng dậy bế người lên khỏi mặt đất, đi lên lầu.
Đường Dục cảm giác bản thân chỉ vừa mới chớp mắt hai cái, cơ thể đã nằm trên giường trong phòng, Tần Thời Luật nghiêng người áp xuống, đem hai tay cậu áp lên đỉnh đầu, đôi mắt nhuộm đầy tình dục, giống một con báo đang chờ đợi phục kích con mồi, dụ hoặc lại nguy hiểm.
"Nói cho tôi biết, tại sao lại sửa giá đấu thầu?" Tần Thời Luật thanh âm khàn khàn, nhưng vẫn cẩn thận trấn an người dưới thân.
Đường Dục không thoải mái, nhưng lại không thoát ra được, cậu mềm giọng nói: "Bởi vì hắn làm chuyện xấu trước."
Chuyện xấu sao?
Tần Thời Luật khen thưởng hôn hôn cậu.
Màn dạo đầu kéo dài rất lâu, giống một viên đường thơm ngon đặt ở trước mặt, lại chậm chạp không cho ăn.
Đường Dục khó chịu gọi thẳng tên hắn, Tần Thời Luật lại ở thời điểm này hỏi thêm một câu: "Cho nên em sửa lại giá đấu thầu để trút giận thay tôi?"
Đường Dục rất buồn rầu.
Tại sao lại là giá đấu thầu?
Nhất định phải hỏi ngay lúc này hả?
Đường Dục thấm mồ hôi lắc đầu, dùng một tia lý trí còn sót lại trả lời hắn: "Không phải, là lễ vật, em nói muốn đưa lễ vật kết hôn cho anh mà."
Cậu đã nói sẽ đưa lễ vật kết hôn cho hắn, nói chuyện phải giữ lời.
Tuy rằng cái lễ vật này chủ yếu là muốn lấy được sự tín nhiệm của hắn, nhưng ai nói lễ vật không thể có hai ý nghĩa chứ? Hơn nữa, đây là thành ý của cậu, dùng tiền của người khác bày tỏ thành ý lớn nhất của mình.
~~~~~~~~~
Màu rượu đỏ rực rỡ trong chiếc ly chân dài sáng bóng càng tôn lên những đầu ngón tay hồng nhạt được cắt tỉa ngọn ngàng của cậu.
Đường Dục híp mắt, vẫn lười biếng như cũ.
Tần Thời Luật đi qua: "Sao lại đột nhiên uống rượu?"
Đường Dục nhìn hắn một cái, không để ý tới hắn.
Một tuần không gặp, Tần Thời Luật vẫn có chút không quen thái độ này của cậu, không phải trước khi hắn đi đã sửa lại cái tật xấu ngó lơ này của cậu rồi sao?
Tần Thời Luật nhìn Đường Dục, hỏi: "Hôm nay đi đâu, điện thoại thì tắt máy, tin nhắn cũng không thèm trả lời, dì Trương nói em đã ra ngoài từ sáng sớm."
Đường Dục co chân, gác cằm lên đầu gối, cồn cũng không thể kích thích tốc độ nói chuyện của cậu, rầm rì nói: "Đi làm."
...... Làm gì?
Tần Thời Luật: "Đi làm cái gì?"
Đường Dục nghiêng đầu qua một bên: "Không nói cho anh."
Tần Thời Luật bị vẻ mặt đáng yêu của cậu "bắn trúng", hắn một lòng muốn trở về là để hầu hạ người này, nhìn cậu như vậy, hắn càng muốn ôm người ấn vào trong ngực xoa xoa một lúc.
Hắn cười một tiếng, ngồi ở trên sô pha, ấn lên đỉnh đầu Đường Dục, làm cậu quay mặt qua: "Em uống nhiều rồi?"
Đường Dục chớp chớp mắt: "Tửu lượng của em đặc biệt tốt!"
Tần Thời Luật không tin, hắn lắc lắc chai rượu vang đỏ ở bên cạnh, kết quả phát hiện bên trong trống không, lại cầm một chai khác...... Vẫn trống không, cầm lấy chai thứ ba, bên trong chỉ còn lại một ít!
"......" Tần Thời Luật tin rồi: "Đây.... đều là em uống?"
Nhìn kỹ mới phát hiện, đây là ba chai rượu quý nhất trong quầy rượu của hắn, quý tới trình độ nào...... Đại khái một chai là một căn nhà đi.
Tần Thời Luật không biết trùng hợp hay là cậu đặc biệt chọn: "Em thật ra rất biết chọn rượu uống."
Không phải hắn đau lòng mấy chai rượu này, chỉ là thấy cậu một hơi uống nhiều như vậy, Tần Thời Luật có chút nghi ngờ hiện tại cậu còn tỉnh táo hay không.
Đường Dục đã quen nhìn thứ tốt, chọn ba chai rượu mà thôi, không nói đến rượu trong tủ của hắn cũng không nhiều, cho dù có ném cậu vào hầm rượu thì cậu cũng có thể tìm ra một chai quý nhất.
"Em cố ý." Đường Dục giận dỗi nói: "Em muốn uống cho anh nghèo luôn."
Tần Thời Luật: "......" A, thật đúng là một lý tưởng lớn nha.
Ba chai rượu cũng không đến mức làm hắn nghèo, nhưng Tần Thời Luật lại phát hiện một chuyện, Đường Dục đang tức giận, tuy rằng không rõ ràng, nhưng dù sao hắn cũng từng có kinh nghiệm không được ăn cơm, suy một ra ba, công năng tự mình thăng cấp tất nhiên phải có.
Tần Thời Luật buồn bực, hắn đi công tác hơn một tuần, hình như không có trêu chọc gì cậu mà?
Tần Thời Luật từ trên sô pha ngồi xuống bên cạnh Đường Dục hỏi: "Tại sao lại muốn uống cho tôi nghèo?"
Đường Dục không vui nhìn hắn: "Bởi vì em hối hận."
Tần Thời Luật nhíu mày: "Hối hận cái gì?"
Hối hận vì đã kết hôn với hắn sao?
Đường Dục hừ một tiếng, ôm cánh tay ủy khuất nói: "Em hối hận vì đã không lấy 500 vạn của mẹ anh, bây giờ mất cả người lẫn của, tiền cũng không có, vui sướng cũng không có."
Tần Thời Luật: "?"
Nếu hắn nhớ không lầm, vui sướng của Đường Dục hình như là chuyện kia.
Đường Dục hối hận, tuy rằng 500 vạn không phải trả hàng tháng, nhưng có còn hơn không, muỗi dù nhỏ cũng là thịt, nếu không cậu sẽ trắng tay rời khỏi nhà, chẳng phải sẽ phải ngủ dưới gầm cầu sao?
Đến lúc đó cho dù cậu có thể sống sót rời đi, nhưng cũng có khác gì chết đâu.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy mình đáng thương, quyết định đem tất cả rượu ngon của Tần Thời Luật uống sạch mới ra đi! Nếu uống không hết thì khi đi cậu sẽ mang theo hai chai!
Tần Thời Luật có chút cạn lời: "Em uống rượu là vì nhớ thương chuyện này?"
Chuyện gì?
Chẳng lẽ sống chết còn không phải là chuyện đại sự sao?
Thấy hắn một bộ không biết hối cải, Đường Dục chỉ trích nói: "Anh về trễ như vậy chắc là lại đi xem mắt nữa chứ gì? Anh đi xem mắt khi chỉ vừa mới kết hôn, có phải anh muốn ly hôn với em đúng không?"
Mạch não Đường Dục nhanh đến mức làm Tần Thời Luật có chút không theo kịp.
Hắn đi xem mắt khi nào?
Tần Thời Luật vừa muốn giải thích, Đường Dục đột nhiên sáp lại gần, ngửi được mùi nước hoa trên người hắn, cậu duỗi tay ra, ngón trỏ đè len môi hắn, giống như vai nữ chính đau đớn vì tình, thống khổ nhắm mắt lại: "Anh đừng nói nữa, em sẽ không ly hôn với anh, giấy hôn thú đã bị em giấu rồi, em sẽ không để anh tìm được!"
Mạng của cậu đã buộc chặt với giấy hôn thú, cậu tuyệt đối sẽ không ly hôn!
Tần Thời Luật đau đầu, cậu đây là xem cái phim truyền hình gì vậy?
Tay Đường Dục mới vừa buông xuống đã bị Tần Thời Luật nắm lấy.
Tuy rằng bộ dáng Đường Dục uống say có chút buồn cười, nhưng quả thật cũng làm nội tâm hắn dâng trào.
Tần Thời Luật hỏi cậu: "Em giấu giấy hôn thú ở chỗ nào?"
Đường Dục lập tức che miệng, mở to đôi mắt tròn vo trừng hắn: "Em không nói cho anh biết đâu."
Tần Thời Luật xoa xoa đầu cậu, bất đắc dĩ lại sủng nịch: "Ai nói với em tôi đi xem mắt?"
Đường Dục che miệng, nghẹn ngào nói: "Lúc trước anh dẫn em đi xem mắt, anh còn không nói chuyện anh đã kết hôn cho người trong nhà, người nhà anh cũng không biết anh kết hôn, còn giới thiệu đối tượng cho anh, trùng hôn là phạm pháp, dưỡng tiểu tam cũng không được, không có đạo đức."
Hôm nay mới vừa ngả bài với người trong nhà, Tần Thời Luật rất có tự tin: "Ai nói tôi không nói với người trong nhà?"
Đường Dục cho hắn một ánh mắt nghi ngờ.
Tần Thời Luật kéo tay đang che miệng của cậu ra: "Sao em lại không hỏi xem tôi về trễ như vậy là đã đi đâu?"
Đường Dục nhìn hai mắt hắn, rõ ràng là một đôi mắt trời sinh vô tình, giờ phút này lại chứa đầy ý cười.
Đường Dục bị mê hoặc, mềm giọng hỏi hắn: "Anh đã đi đâu?"
Tần Thời Luật nhìn chằm chằm môi cậu, có lẽ là do vừa uống rượu xong, sắc môi càng hồng nhuận hơn so với ngày thường, trông rất mềm mại, chắc chắn hôn lên sẽ rất tuyệt: "Về nhà nói với bọn họ rằng tôi đã kết hôn, bạn đời của tôi là một cậu bé vô cùng đáng yêu."
Đường Dục chớp chớp mắt, là một nam sinh trẻ tuổi, cái từ đáng yêu này cậu miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Cậu nhìn Tần Thời Luật, tuy rằng hiện tại mới nói với người trong nhà có chút trễ, nhưng hắn cố ý trở về nói, ờ, ờ thì tạm tha thứ cho hắn vậy.
Đường Dục dễ nói chuyện không so đo với hắn, còn dùng tay chọc chọc đùi hắn: "Vậy về sau anh không được đi xem mắt nữa."
Đường Dục nói cậu không uống nhiều, nhưng xuống tay lại không có chừng mực, ngón tay chọc tới chọc lui ở phần đùi trong của Tần Thời Luật, chọc tới hắn nổi lên phản ứng, bắt lấy tay Đường Dục: "Về sau sẽ không."
Đường Dục gật gật đầu, rộng lượng nói: "Em đây tha thứ cho anh."
Tuy rằng không biết tại sao lại "bị" tha thứ, Tần Thời Luật vẫn nói "Cảm ơn".
Thấy cậu đã chịu nói chuyện tử tế, Tần Thời Luật chỉ chỉ ba chai rượu rỗng: "Ba chai rượu này đều là em uống?"
Đường Dục bĩu môi, vừa rồi không vui, uống xong cũng chưa nếm ra vị gì: "Ừm."
Tần Thời Luật nhéo nhéo cằm cậu: "Uống say sao?"
Đường Dục nhìn hắn: "Không có, tửu lượng của em cũng không tệ lắm."
Tần Thời Luật muốn nói, đây mà là không tệ sao? Đây là cực kì không tệ nha!
Uống hết ba chai rượu vang đỏ còn có thể ngồi đây nói chuyện với hắn nửa ngày, tửu lượng này đem lên trên bàn tiệc, những người khác còn không phải sẽ bị cậu uống đến gục ngã hết hay sao?
Tần Thời Luật nâng cằm cậu lên, ngón cái cọ cọ lên môi cậu: "Ngày mai sẽ quên hết sao?"
Đường Dục giơ sáu ngón: "Tửu lượng của em là sáu chai, trong vòng sáu chai sẽ không quên."
Tần Thời Luật: "......"
Thật muốn lấy thêm ba chai nữa cho cậu thử xem.
Mèo con Đường Dục cứ cọ cọ lên người hắn, rồi lại nhìn chằm chằm tay hắn, ý đồ rất rõ ràng.
Biết Đường Dục nhiệt tình với loại chuyện này, Tần Thời Luật cũng không ngại chiếm chút tiện nghi, nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, Tần Thời Luật trực tiếp đè vai cậu, sờ đến chỗ vui sướng kia......
Tuy biết cậu chỉ đang tìm vui sướng, nhưng Tần Thời Luật cũng không nói nổi lời cự tuyệt, bởi vì nếu hắn cự tuyệt, nhóc con vô lương tâm này sẽ quay đầu đi tìm Lâm Nghi đòi 500 vạn thì làm sao bây giờ?
Lúc trước đều làm ở trong phòng, đây là lần đầu tiên làm ở ngoài phòng ngủ.
Đường Dục không nhịn được hừ một tiếng, cậu vẫn luôn cho rằng bản thân thích sự thanh tĩnh, hiện tại cậu mới biết được thì ra bản thân còn thích sự kích thích!
Tần Thời Luật ấn ấn eo, cắn lỗ tai cậu, Đường Dục cả người choáng váng, thanh âm Tần Thời Luật khàn khàn hỏi: "Có thể hôn em không?"
Không đợi Đường Dục gật đầu đã bị đoạt lấy hô hấp, tiếng rầm rì nho nhỏ đã biến thành tiếng rên rỉ, tất cả đều bị bịt kín ở trong miệng.
Tần Thời Luật tấn công cả trên lẫn dưới, dùng cả miệng lẫn tay, Đường Dục chỉ cảm thấy đại não thiếu oxy, cả người đều mềm nhũn ở trong ngực hắn.
Hô hấp Tần Thời Luật cũng có chút loạn, hắn đột nhiên buông tay: "Có muốn mở khóa nhiệm vụ mới không?"
Đường Dục vội vàng bắt lấy tay Tần Thời Luật: "Muốn muốn."
Tần Thời Luật cầm lấy ly rượu chân dài, ngửa đầu uống sạch rượu còn sót bên trong, đứng dậy bế người lên khỏi mặt đất, đi lên lầu.
Đường Dục cảm giác bản thân chỉ vừa mới chớp mắt hai cái, cơ thể đã nằm trên giường trong phòng, Tần Thời Luật nghiêng người áp xuống, đem hai tay cậu áp lên đỉnh đầu, đôi mắt nhuộm đầy tình dục, giống một con báo đang chờ đợi phục kích con mồi, dụ hoặc lại nguy hiểm.
"Nói cho tôi biết, tại sao lại sửa giá đấu thầu?" Tần Thời Luật thanh âm khàn khàn, nhưng vẫn cẩn thận trấn an người dưới thân.
Đường Dục không thoải mái, nhưng lại không thoát ra được, cậu mềm giọng nói: "Bởi vì hắn làm chuyện xấu trước."
Chuyện xấu sao?
Tần Thời Luật khen thưởng hôn hôn cậu.
Màn dạo đầu kéo dài rất lâu, giống một viên đường thơm ngon đặt ở trước mặt, lại chậm chạp không cho ăn.
Đường Dục khó chịu gọi thẳng tên hắn, Tần Thời Luật lại ở thời điểm này hỏi thêm một câu: "Cho nên em sửa lại giá đấu thầu để trút giận thay tôi?"
Đường Dục rất buồn rầu.
Tại sao lại là giá đấu thầu?
Nhất định phải hỏi ngay lúc này hả?
Đường Dục thấm mồ hôi lắc đầu, dùng một tia lý trí còn sót lại trả lời hắn: "Không phải, là lễ vật, em nói muốn đưa lễ vật kết hôn cho anh mà."
Cậu đã nói sẽ đưa lễ vật kết hôn cho hắn, nói chuyện phải giữ lời.
Tuy rằng cái lễ vật này chủ yếu là muốn lấy được sự tín nhiệm của hắn, nhưng ai nói lễ vật không thể có hai ý nghĩa chứ? Hơn nữa, đây là thành ý của cậu, dùng tiền của người khác bày tỏ thành ý lớn nhất của mình.
~~~~~~~~~