Chương : 33
Editor: demcodon
Chung Dịch hỏi trước: "Có suy nghĩ đi đâu chưa?"
Trì Quân: "Chỗ nào ít người một chút, cậu có hộ chiếu không?"
Chung Dịch tiếc nuối: "Vẫn chưa kịp làm."
Trì Quân ồ một tiếng nói: "Vậy cũng chỉ có thể tìm một nơi trong nước đi chơi." Mặc dù ngày lễ Đoan Ngọ, danh lam thắng cảnh đều chật kín người. Nhưng gia cảnh và đường đi nước bước ở đó, nếu muốn tìm một nơi yên tĩnh và hợp ý cũng rất đơn giản.
Chung Dịch dừng một chút: "Tớ không xác định đến lúc đó thời sẽ có thời gian hay không." Đây cũng là sự thật. Ông chủ đồng ý cho Chung Dịch có thể đưa công việc thường ngày đến trường học làm, cũng tương đương chính là kỳ nghỉ của cậu cũng bị siết chặt.
Trì Quân: "Vậy trước tiên cứ quyết định như vậy đi. Đến lúc đó không đi được thì trả vé lại."
"Cũng có thể." Chung Dịch nói.
- -- ---
Cậu đã nói như vậy, kế tiếp Trì Quân và Trương Tiếu Hầu nói về việc sẽ đi đâu vào Đoan Ngọ, cũng thương lượng đến việc dẫn theo Chung Dịch.
Trương Tiếu Hầu: "Không cần nhất định phải chạy lên núi, tìm một khách sạn nghỉ dưỡng mấy ngày cũng rất sảng khoái." Y bị phòng thí nghiệm nghiền đến đầu sắp hói rồi.
Trì Quân liếc mắt nhìn y: "Sa đọa."
Trương Tiếu Hầu buông tay: "Haizz, Chung Dịch, cậu nói xem."
Chung Dịch: "Tớ cảm thấy ý tưởng của Trì Quân rất hay."
Trương Tiếu Hầu tặc lưỡi một tiếng: "Hai người các cậu, một hát một vẽ đi. Lúc trước Mô phỏng cũng chính là như vậy." Nhưng hai chọi một, y vẫn ngậm miệng nghe lời.
Đáng tiếc trong vòng hai ngày, thông báo tăng ca của Chung Dịch chính thức gửi xuống. Không phải cậu coi trọng công việc thực tập này, chỉ là làm việc phải đến nơi đến chốn. Trì Quân chán ghét loại người gì Chung Dịch vẫn chưa tổng kết được. Nhưng nếu muốn làm bạn với Trì tổng nhỏ, bỏ dở nửa chừng có thể tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.
Hơn nữa, ở công ty này cậu xác thật đã học được rất nhiều. Đời trước, điểm xuất phát của Chung Dịch ở Thịnh Nguyên quá cao. Ngay từ đầu đã là người phát ngôn của Trì Quân. Sau đó không còn làm trợ lý của Trì tổng nhỏ mà thay vào đó là đi quản lý dự án. Mọi người trong tay đều biết cậu là thân tín của Boss. Vì thế một đám người ngoan ngoãn như chim cút, lông cũng không dám run. Vừa có mấy con nhím muốn gây chuyện cũng bị Chung Dịch rất nhanh dạy dỗ dễ bảo. Nói trắng ra là phía trên cậu có chỗ dựa không sợ phiền phức.
Nhưng lúc này ở trong công ty thực tập, Chung Dịch rất hứng thú tham gia vào một luật nơi làm việc khác.
Trương Tiếu Hầu: "Vậy bây giờ không có hai chọi một, cũng không cần hạn chế ở trong nước, chúng ta đi đảo Bali nhảy dù đi!"
Trì Quân: "Ngậm miệng."
Hắn quay đầu nhìn Chung Dịch hỏi: "Trước đó cậu nói người phụ trách kia..." Đại khái đã trôi qua nửa tháng có tiến triển gì mới không?
Chung Dịch: "Lấy được chút tài liệu." Cậu mỉm cười nhẹ nhàng: "Dự án đang tiến triển. Về phần giám đốc Chu kia, nếu như hắn "không thể đồng ý" thì chúng tớ có thể sẽ thay người khác bàn bạc."
Trì Quân trầm ngâm nhìn cậu. Sau đó nói: "Chung Dịch, lần trước tớ đến ký túc xá của cậu, chính là lần đó nói các cậu quá ồn, còn nhớ không?"
Chung Dịch ngẩn ra: "Làm sao?" Là buổi tối ngày hôn đó ngả bài với Viên Văn Tinh à?
Trì Quân nhếch môi: "Khi đó cậu cũng biểu hiện như bây giờ."
Chung Dịch: "Hả?" Tại sao cậu không phát hiện.
Trì Quân cười híp mắt nói: "Rất tốt, vậy tớ không lo lắng nữa."
Chung Dịch bất ngờ đối mặt với làn sóng radio của Trì Quân. Trong chớp mắt đã hiểu rõ ý của đối phương. Cậu dở khóc dở cười: "Rất có lòng tin với tớ à?"
Trì Quân cười nói: "Đó là tất nhiên rồi. Được rồi, cậu làm việc chăm chỉ nha. Có chỗ nào cần giúp đỡ..."
"Thì đi tìm cậu." Chung Dịch tự nhiên nói tiếp, lại nói: "Nhưng tớ sẽ cố gắng không lấy lá át chủ bài của cậu."
"Vậy chúc cậu thuận buồm xuôi gió nha." Trì Quân nói. Trong chớp mắt, tiếp tục đi thảo luận với Trương Tiếu Hầu về đi đâu vào tết Đoan Ngọ.
Chung Dịch nghe một bên tai. Chính là Trương Tiếu Hầu tức giận bất bình: "Nấm, cậu không thể bởi vì mình không nhảy dù không lặn sâu mà cướp đoạt quyền lợi chơi đùa của tớ!"
Trì Quân rất vô tội: "Nào có cướp đoạt, cậu có thể tự giải trí."
Trương Tiếu Hầu: "...Sớm muộn gì cũng tìm được 810 người mẫu đi với tớ, không dẫn cậu theo."
"Được, tớ sẽ chuyển lời đến dì cậu sau một năm đại học rốt cuộc đã học xấu."
"Không phải như vậy mà, Nấm --!"
Hai người cười cười nói nói, cãi nhau ầm ĩ. Chung Dịch nhìn bọn họ mỉm cười lắc lắc đầu, rất nhanh tập trung vào công việc.
* * *
Cậu xác thật rất bận. Thứ nhất, mặc dù dự định bắt đầu làm kinh doanh, chậm rãi rút tiền khỏi thị trường chứng khoán. Nhưng chắc chắn sẽ mất thời gian. Đặc biệt là người trước đây, Chung Dịch đã tìm ra mình sẽ đặt chân vào ngành nào. Nhưng việc lựa chọn địa điểm nhà máy và mua sắm thiết bị là việc không thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
Thứ hai, chính sách tăng thuế bất động sản cuối cùng đã chính thức thực thi, thi trường đã xanh tốt được một thời gian. Nhưng cũng có một số điểm tiếp tục tăng giá mọt cách ngoan cố. Vì đảm bảo vốn lưu động trên tay sẽ không đột nhiên giảm, Chung Dịch đã rút 80% số tiền từ tài khoản chứng khoán của mình ra, chỉ chừa lại 150.000 trong đó để tiếp tục quan sát giá thị trường, xác nhận có ảnh hưởng gì từ kinh nghiệm của mình đối với tình hình tài chính từ khi sống lại tới nay.
Đây cũng không phải là buồn lo vô cớ. Trên thực tế, Chung Dịch đã phát hiện ra sự suy giảm của thị trường trong đời này dường như ít hơn trước. Lúc cho ra cái kết luận này, Chung Dịch cảm thấy hơi khó tin.
Đồng thời, cậu lấy tiền mua một số quỹ ít rủi ro và lợi suất thấp với số tiền bỏ ra. Tỷ lệ hàng năm không vượt quá 6% trong bảy ngày, một ngày có thể kiếm lời được 70-80 đồng. Tuy nhiên tiền cơm mấy bữa nhiều hơn khoản thu nhập hàng ngày trước đó. Nó không giống nhau.
Lại quan sát mấy ngày. Quả nhiên, mặc dù lúc trước đã phân tích tình hình kỹ lưỡng và thận trọng mua cổ phiếu. Nhưng 150.000 còn lại trong tài khoản cuối cùng không còn tăng một cách mù quáng nữa mà lên xuống thất thường.
Không ngoài dự đoán khi trong mấy năm tiếp theo tình hình kinh tế trong nước sẽ trở nên trầm trọng hơn.
Chơi tài chính không bằng mở nhà máy. Tất nhiên, chi phí lao động và giá thuê nhà xưởng ngày càng tăng lên đều là vấn đề. Cũng may, Chung Dịch đánh bậy đánh bạ gặp phải một con đường tắt.
Lần này, Chung Dịch chủ động hẹn gặp thầy Trương khoa Vật liệu kia.
Thầy Trương ban đầu nghĩ rằng Chung Dịch đã bị xúc động bởi chuyến tham quan nhà máy trước đó. Vì vậy ông chuẩn bị lời nói tốt, chuẩn bị làm tài liệu liên quan và chuẩn bị đào một ngôi sao cho ngành sản xuất trong tương lai.
Để đạt được địa vị của thầy Trương này, SCI* đã từng xuất bản từng bài báo và công thức được bán ra, giá trị và danh dự của ông đã đạt đều một mức độ nhất định. Ông bắt đầu theo đuổi cảnh giới tinh thần. Là một người đứng đầu ngành, nhìn thấy nhân tài, lòng yêu tài hoàn toàn không kiềm chế nổi.
(*SCI - Science Citation Index: là danh mục Trích dẫn Khoa học.)
Đáng tiếc Chung Dịch giống như một tảng đá, đối mặt với tất cả những cám dỗ ở trước mắt hoàn toàn không bị lay động.
Thầy Trương rất ngạc nhiên lặp lại lời Chung Dịch nói: "Em muốn nhập cổ phần và đầu tư đưa công thức số 183 vào sản xuất với thầy?" Đó là một trong những mồi nhủ ông đã quăng cho Chung Dịch trước đó, một loại thủy tinh đã ở giai đoạn kiểm tra cấu kết cuối cùng: "Chung Dịch, không phải thầy nói chứ tài chính trên tay em..."
Chung Dịch bình tĩnh nói: "Thưa thầy, tác dụng chính của công thức số 183 là lọc và hấp thụ. Mặc dù tính năng tốt và sử dụng phổ biến, nhưng loại này không ít sản phẩm thay thế. Em dùng 500.000 nhập cổ phần, lấy 70% khoản thu nhập, đã cao hơn giá thị trường."
Thầy Trương nhìn Chung Dịch suy nghĩ mới nói: "500.000 -- đúng rồi, lúc trước em bán công thức kia, cộng thêm tiền thưởng Mô phỏng nữa. Còn 100.000 kia là do gia đình hỗ trợ sao?"
Chung Dịch dừng lại lộ ra nụ mười nhạt nhẽo, khách khí nói: "Là thu nhập lao động cá nhân của em."
Thầy Trương càng thêm ngạc nhiên. Ông lại hỏi thêm mấy câu nhưng không có đi sâu vào. Nhưng vẫn hiểu đại khái "lao động cá nhân" của Chung Dịch nghĩa là gì.
Nhìn người thanh niên trước mắt bình tĩnh thoải mái, 500.000 này còn lâu mới là toàn bộ tài sản của Chung Dịch.
Thầy Trương thở dài: "Được, thầy xem như là hiểu được tại sao không đào góc tường được." Hợp tác với Chung Dịch trên tài chính là thật sự rất có tiền đồ.
Cậu chưa nói được, cũng chưa nói không được, chỉ nói: "Trước đó đã đề cập với thầy, công thức vẫn chưa hoàn thành kiểm tra toàn bộ. Như vậy, em đồng ý với thầy, khi chuẩn bị bán ra sẽ ưu tiên cho thầy hàng đầu." Chung Dịch dừng lại, nhìn ra lời nói của giáo viên chủ nhiệm có ẩn ý.
Quả nhiên, giáo viên chủ nhiệm nói: "Chỗ thầy có 200.000 để đó không dùng tới. Nếu như giao cho em, đến ngày hoàn thành công thức, em có thể biến 200.000 này thành bao nhiêu?"
Chung Dịch: "..."
Cậu hơi bất lực nói: "Thưa thầy, thầy biết không gần nhất chính sách có sự thay đổi. Bản thân em cũng đã rút khỏi thị trường chứng khoán. Nhưng thầy... " lại để cho cậu đi vào?
Thầy Trương lão sư cao sâu khó dò nói: "Tiền kiếm được 30% thuộc về em."
Chung Dịch thở dài: "Đây không phải là vấn đề tiền bạc."
Kiếm lời thuộc về cậu, thiệt thòi thì sao? Trong hơn nửa năm qua, Chung Dịch đã dựa vào nhìn thấy rõ chính sách và nghiên cứu về các công ty để tăng gấp đôi số tiền vốn. Nhớ lại kinh nghiệm của mình kể từ khi sống lại đến nay, cậu từ sinh viên nghèo trong tài khoản chỉ có 30.000 đồng, lưng đeo khoản vay tiền sinh viên 8000 đã hóa thân thành một thanh niên đẹp trai có thể nói chuyện kinh doanh sáu chữ số với thầy Trương ở đây.
Ký ức đời trước tất nhiên có tác dụng, mà Chung Dịch cũng không phải dựa vào mấy ấn tượng mơ hồ đi đến bây giờ. Nhưng bây giờ, không chỉ là liên quan đến ký ức đời trước không thể phai mờ, mà liên quan đến tất cả kinh nghiệm kể từ khi sống lại, đều nói cho Chung Dịch đã đến lúc nên rời khỏi thị trường chứng khoán.
Ngày sau tự nhiên tăng lên, chập trùng lên xuống cũng không có liên lụy đến cậu bao nhiêu. Cậu thành thật nói cho thầy Trương: "Là như thế này. Lúc trước em kiếm tiền từ chứng khoán, quan trọng nhất vẫn là bắt kịp thị trường chứng khoán tăng giá. Trước mắt, chắc chắn sẽ không kiếm được nhiều như trước nữa."
Chung Dịch hỏi trước: "Có suy nghĩ đi đâu chưa?"
Trì Quân: "Chỗ nào ít người một chút, cậu có hộ chiếu không?"
Chung Dịch tiếc nuối: "Vẫn chưa kịp làm."
Trì Quân ồ một tiếng nói: "Vậy cũng chỉ có thể tìm một nơi trong nước đi chơi." Mặc dù ngày lễ Đoan Ngọ, danh lam thắng cảnh đều chật kín người. Nhưng gia cảnh và đường đi nước bước ở đó, nếu muốn tìm một nơi yên tĩnh và hợp ý cũng rất đơn giản.
Chung Dịch dừng một chút: "Tớ không xác định đến lúc đó thời sẽ có thời gian hay không." Đây cũng là sự thật. Ông chủ đồng ý cho Chung Dịch có thể đưa công việc thường ngày đến trường học làm, cũng tương đương chính là kỳ nghỉ của cậu cũng bị siết chặt.
Trì Quân: "Vậy trước tiên cứ quyết định như vậy đi. Đến lúc đó không đi được thì trả vé lại."
"Cũng có thể." Chung Dịch nói.
- -- ---
Cậu đã nói như vậy, kế tiếp Trì Quân và Trương Tiếu Hầu nói về việc sẽ đi đâu vào Đoan Ngọ, cũng thương lượng đến việc dẫn theo Chung Dịch.
Trương Tiếu Hầu: "Không cần nhất định phải chạy lên núi, tìm một khách sạn nghỉ dưỡng mấy ngày cũng rất sảng khoái." Y bị phòng thí nghiệm nghiền đến đầu sắp hói rồi.
Trì Quân liếc mắt nhìn y: "Sa đọa."
Trương Tiếu Hầu buông tay: "Haizz, Chung Dịch, cậu nói xem."
Chung Dịch: "Tớ cảm thấy ý tưởng của Trì Quân rất hay."
Trương Tiếu Hầu tặc lưỡi một tiếng: "Hai người các cậu, một hát một vẽ đi. Lúc trước Mô phỏng cũng chính là như vậy." Nhưng hai chọi một, y vẫn ngậm miệng nghe lời.
Đáng tiếc trong vòng hai ngày, thông báo tăng ca của Chung Dịch chính thức gửi xuống. Không phải cậu coi trọng công việc thực tập này, chỉ là làm việc phải đến nơi đến chốn. Trì Quân chán ghét loại người gì Chung Dịch vẫn chưa tổng kết được. Nhưng nếu muốn làm bạn với Trì tổng nhỏ, bỏ dở nửa chừng có thể tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.
Hơn nữa, ở công ty này cậu xác thật đã học được rất nhiều. Đời trước, điểm xuất phát của Chung Dịch ở Thịnh Nguyên quá cao. Ngay từ đầu đã là người phát ngôn của Trì Quân. Sau đó không còn làm trợ lý của Trì tổng nhỏ mà thay vào đó là đi quản lý dự án. Mọi người trong tay đều biết cậu là thân tín của Boss. Vì thế một đám người ngoan ngoãn như chim cút, lông cũng không dám run. Vừa có mấy con nhím muốn gây chuyện cũng bị Chung Dịch rất nhanh dạy dỗ dễ bảo. Nói trắng ra là phía trên cậu có chỗ dựa không sợ phiền phức.
Nhưng lúc này ở trong công ty thực tập, Chung Dịch rất hứng thú tham gia vào một luật nơi làm việc khác.
Trương Tiếu Hầu: "Vậy bây giờ không có hai chọi một, cũng không cần hạn chế ở trong nước, chúng ta đi đảo Bali nhảy dù đi!"
Trì Quân: "Ngậm miệng."
Hắn quay đầu nhìn Chung Dịch hỏi: "Trước đó cậu nói người phụ trách kia..." Đại khái đã trôi qua nửa tháng có tiến triển gì mới không?
Chung Dịch: "Lấy được chút tài liệu." Cậu mỉm cười nhẹ nhàng: "Dự án đang tiến triển. Về phần giám đốc Chu kia, nếu như hắn "không thể đồng ý" thì chúng tớ có thể sẽ thay người khác bàn bạc."
Trì Quân trầm ngâm nhìn cậu. Sau đó nói: "Chung Dịch, lần trước tớ đến ký túc xá của cậu, chính là lần đó nói các cậu quá ồn, còn nhớ không?"
Chung Dịch ngẩn ra: "Làm sao?" Là buổi tối ngày hôn đó ngả bài với Viên Văn Tinh à?
Trì Quân nhếch môi: "Khi đó cậu cũng biểu hiện như bây giờ."
Chung Dịch: "Hả?" Tại sao cậu không phát hiện.
Trì Quân cười híp mắt nói: "Rất tốt, vậy tớ không lo lắng nữa."
Chung Dịch bất ngờ đối mặt với làn sóng radio của Trì Quân. Trong chớp mắt đã hiểu rõ ý của đối phương. Cậu dở khóc dở cười: "Rất có lòng tin với tớ à?"
Trì Quân cười nói: "Đó là tất nhiên rồi. Được rồi, cậu làm việc chăm chỉ nha. Có chỗ nào cần giúp đỡ..."
"Thì đi tìm cậu." Chung Dịch tự nhiên nói tiếp, lại nói: "Nhưng tớ sẽ cố gắng không lấy lá át chủ bài của cậu."
"Vậy chúc cậu thuận buồm xuôi gió nha." Trì Quân nói. Trong chớp mắt, tiếp tục đi thảo luận với Trương Tiếu Hầu về đi đâu vào tết Đoan Ngọ.
Chung Dịch nghe một bên tai. Chính là Trương Tiếu Hầu tức giận bất bình: "Nấm, cậu không thể bởi vì mình không nhảy dù không lặn sâu mà cướp đoạt quyền lợi chơi đùa của tớ!"
Trì Quân rất vô tội: "Nào có cướp đoạt, cậu có thể tự giải trí."
Trương Tiếu Hầu: "...Sớm muộn gì cũng tìm được 810 người mẫu đi với tớ, không dẫn cậu theo."
"Được, tớ sẽ chuyển lời đến dì cậu sau một năm đại học rốt cuộc đã học xấu."
"Không phải như vậy mà, Nấm --!"
Hai người cười cười nói nói, cãi nhau ầm ĩ. Chung Dịch nhìn bọn họ mỉm cười lắc lắc đầu, rất nhanh tập trung vào công việc.
* * *
Cậu xác thật rất bận. Thứ nhất, mặc dù dự định bắt đầu làm kinh doanh, chậm rãi rút tiền khỏi thị trường chứng khoán. Nhưng chắc chắn sẽ mất thời gian. Đặc biệt là người trước đây, Chung Dịch đã tìm ra mình sẽ đặt chân vào ngành nào. Nhưng việc lựa chọn địa điểm nhà máy và mua sắm thiết bị là việc không thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
Thứ hai, chính sách tăng thuế bất động sản cuối cùng đã chính thức thực thi, thi trường đã xanh tốt được một thời gian. Nhưng cũng có một số điểm tiếp tục tăng giá mọt cách ngoan cố. Vì đảm bảo vốn lưu động trên tay sẽ không đột nhiên giảm, Chung Dịch đã rút 80% số tiền từ tài khoản chứng khoán của mình ra, chỉ chừa lại 150.000 trong đó để tiếp tục quan sát giá thị trường, xác nhận có ảnh hưởng gì từ kinh nghiệm của mình đối với tình hình tài chính từ khi sống lại tới nay.
Đây cũng không phải là buồn lo vô cớ. Trên thực tế, Chung Dịch đã phát hiện ra sự suy giảm của thị trường trong đời này dường như ít hơn trước. Lúc cho ra cái kết luận này, Chung Dịch cảm thấy hơi khó tin.
Đồng thời, cậu lấy tiền mua một số quỹ ít rủi ro và lợi suất thấp với số tiền bỏ ra. Tỷ lệ hàng năm không vượt quá 6% trong bảy ngày, một ngày có thể kiếm lời được 70-80 đồng. Tuy nhiên tiền cơm mấy bữa nhiều hơn khoản thu nhập hàng ngày trước đó. Nó không giống nhau.
Lại quan sát mấy ngày. Quả nhiên, mặc dù lúc trước đã phân tích tình hình kỹ lưỡng và thận trọng mua cổ phiếu. Nhưng 150.000 còn lại trong tài khoản cuối cùng không còn tăng một cách mù quáng nữa mà lên xuống thất thường.
Không ngoài dự đoán khi trong mấy năm tiếp theo tình hình kinh tế trong nước sẽ trở nên trầm trọng hơn.
Chơi tài chính không bằng mở nhà máy. Tất nhiên, chi phí lao động và giá thuê nhà xưởng ngày càng tăng lên đều là vấn đề. Cũng may, Chung Dịch đánh bậy đánh bạ gặp phải một con đường tắt.
Lần này, Chung Dịch chủ động hẹn gặp thầy Trương khoa Vật liệu kia.
Thầy Trương ban đầu nghĩ rằng Chung Dịch đã bị xúc động bởi chuyến tham quan nhà máy trước đó. Vì vậy ông chuẩn bị lời nói tốt, chuẩn bị làm tài liệu liên quan và chuẩn bị đào một ngôi sao cho ngành sản xuất trong tương lai.
Để đạt được địa vị của thầy Trương này, SCI* đã từng xuất bản từng bài báo và công thức được bán ra, giá trị và danh dự của ông đã đạt đều một mức độ nhất định. Ông bắt đầu theo đuổi cảnh giới tinh thần. Là một người đứng đầu ngành, nhìn thấy nhân tài, lòng yêu tài hoàn toàn không kiềm chế nổi.
(*SCI - Science Citation Index: là danh mục Trích dẫn Khoa học.)
Đáng tiếc Chung Dịch giống như một tảng đá, đối mặt với tất cả những cám dỗ ở trước mắt hoàn toàn không bị lay động.
Thầy Trương rất ngạc nhiên lặp lại lời Chung Dịch nói: "Em muốn nhập cổ phần và đầu tư đưa công thức số 183 vào sản xuất với thầy?" Đó là một trong những mồi nhủ ông đã quăng cho Chung Dịch trước đó, một loại thủy tinh đã ở giai đoạn kiểm tra cấu kết cuối cùng: "Chung Dịch, không phải thầy nói chứ tài chính trên tay em..."
Chung Dịch bình tĩnh nói: "Thưa thầy, tác dụng chính của công thức số 183 là lọc và hấp thụ. Mặc dù tính năng tốt và sử dụng phổ biến, nhưng loại này không ít sản phẩm thay thế. Em dùng 500.000 nhập cổ phần, lấy 70% khoản thu nhập, đã cao hơn giá thị trường."
Thầy Trương nhìn Chung Dịch suy nghĩ mới nói: "500.000 -- đúng rồi, lúc trước em bán công thức kia, cộng thêm tiền thưởng Mô phỏng nữa. Còn 100.000 kia là do gia đình hỗ trợ sao?"
Chung Dịch dừng lại lộ ra nụ mười nhạt nhẽo, khách khí nói: "Là thu nhập lao động cá nhân của em."
Thầy Trương càng thêm ngạc nhiên. Ông lại hỏi thêm mấy câu nhưng không có đi sâu vào. Nhưng vẫn hiểu đại khái "lao động cá nhân" của Chung Dịch nghĩa là gì.
Nhìn người thanh niên trước mắt bình tĩnh thoải mái, 500.000 này còn lâu mới là toàn bộ tài sản của Chung Dịch.
Thầy Trương thở dài: "Được, thầy xem như là hiểu được tại sao không đào góc tường được." Hợp tác với Chung Dịch trên tài chính là thật sự rất có tiền đồ.
Cậu chưa nói được, cũng chưa nói không được, chỉ nói: "Trước đó đã đề cập với thầy, công thức vẫn chưa hoàn thành kiểm tra toàn bộ. Như vậy, em đồng ý với thầy, khi chuẩn bị bán ra sẽ ưu tiên cho thầy hàng đầu." Chung Dịch dừng lại, nhìn ra lời nói của giáo viên chủ nhiệm có ẩn ý.
Quả nhiên, giáo viên chủ nhiệm nói: "Chỗ thầy có 200.000 để đó không dùng tới. Nếu như giao cho em, đến ngày hoàn thành công thức, em có thể biến 200.000 này thành bao nhiêu?"
Chung Dịch: "..."
Cậu hơi bất lực nói: "Thưa thầy, thầy biết không gần nhất chính sách có sự thay đổi. Bản thân em cũng đã rút khỏi thị trường chứng khoán. Nhưng thầy... " lại để cho cậu đi vào?
Thầy Trương lão sư cao sâu khó dò nói: "Tiền kiếm được 30% thuộc về em."
Chung Dịch thở dài: "Đây không phải là vấn đề tiền bạc."
Kiếm lời thuộc về cậu, thiệt thòi thì sao? Trong hơn nửa năm qua, Chung Dịch đã dựa vào nhìn thấy rõ chính sách và nghiên cứu về các công ty để tăng gấp đôi số tiền vốn. Nhớ lại kinh nghiệm của mình kể từ khi sống lại đến nay, cậu từ sinh viên nghèo trong tài khoản chỉ có 30.000 đồng, lưng đeo khoản vay tiền sinh viên 8000 đã hóa thân thành một thanh niên đẹp trai có thể nói chuyện kinh doanh sáu chữ số với thầy Trương ở đây.
Ký ức đời trước tất nhiên có tác dụng, mà Chung Dịch cũng không phải dựa vào mấy ấn tượng mơ hồ đi đến bây giờ. Nhưng bây giờ, không chỉ là liên quan đến ký ức đời trước không thể phai mờ, mà liên quan đến tất cả kinh nghiệm kể từ khi sống lại, đều nói cho Chung Dịch đã đến lúc nên rời khỏi thị trường chứng khoán.
Ngày sau tự nhiên tăng lên, chập trùng lên xuống cũng không có liên lụy đến cậu bao nhiêu. Cậu thành thật nói cho thầy Trương: "Là như thế này. Lúc trước em kiếm tiền từ chứng khoán, quan trọng nhất vẫn là bắt kịp thị trường chứng khoán tăng giá. Trước mắt, chắc chắn sẽ không kiếm được nhiều như trước nữa."