Chương : 1
Không hề xa hoa nhưng lại tràn ngập điển cố, bên ngoài tòa nhà đỗ đủ loại xe Limousine, Bentley, Lincoln, Rolls-Royce, Cadillac... làm cho người ta hoa cả mắt, gần như các loại xe nổi tiếng trên toàn cầu đều tụ hội ở đây, giống như một buổi triển lãm xe mô hình nhỏ.
Trong phòng khách cổ kính, một đám người dáng vẻ khác nhau đang vây quanh một ông già khỏe mạnh lão luyện không ngừng hỏi han.
- Lão Lạc, bên trong thế nào?
- Lão Lạc, người nhà ân sư vẫn khỏe chứ?
…
Những người này đều là những nhân vật có mặt mũi trong nước, cho tới bây giờ đều chỉ có người khác a dua nịnh hót bọn họ, hiện giờ bọn họ lại khách khí đối với lão già mà nhìn rất bình thường này. Đúng vậy, người này được xưng là Hoa Giáp Lão Nhân - "Lão Lạc", ông cũng không phải nhân vật lớn gì, ông chỉ là quản gia của nhà họ Thường.
Chỉ có người thường xuyên giao du mật thiết mới biết được phân lượng của Lão Lạc, nghe nói ngay cả Thường lão gia đều phải nhún nhường trước ông ta ba phần. Có lời đồn nói, ông ta là vương bài một thế hệ sát thủ trên giang hồ đã thoái ẩn, cũng có lời đồn nói ông ta là đặc công của một bộ phận bí mật quốc gia đã xuất ngũ, nói tóm lại, ông già này vô cùng thần bí.
Lão Lạc bình tĩnh nhìn mọi người, chậm rãi nói:
- Xin các vị thứ lỗi, thiếu phu nhân khó sinh, lão gia tạm thời không tiếp khách.
- A?
Có người kinh hô một tiếng, người kinh hô này lập tức bị mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ đâm cho không ngóc đầu lên được, người còn lại nhanh chóng nói:
- Người hiền ắt sẽ gặp làn, xin Lão Lạc chuyển lời đến lão gia, ngàn vạn lần không nên gấp gáp mà ảnh hưởng thân thể…
- Đúng vậy, y học hiện tại phát triển như vậy, nhất định sẽ mẹ tròn con vuông…
Tất cả mọi người trong phòng đều chen lấn nói lời cát lợi, nếu không phải bởi vì Thường gia quy củ kỳ lạ, hậu nhân đều phải sinh ở trong nhà mình, những người này nhất định sẽ tìm cách đưa sản phụ đến bệnh viện tốt nhất trong nước.
Trời đã rất tối rồi, mọi người lại không có chút ý tứ muốn rời đi.
Trong thư phòng, một ông già không giận tự uy đang bồi hồi lo lắng tại chỗ.
Một người đàn ông tuấn lãng vừa qua khỏi tuổi ba mươi nằm trên ghế, trán không ngừng đổ mồ hôi. Một ông già cơ trí khác thì đặt hai tay trên vai người đàn ông tuấn lãng, không ngừng lau mồ hôi cho anh ta, vừa lau vừa nói:
- Chớ căng thẳng, a… Dùng sức hít vào, từ từ thở ra… đúng… chính là như vậy… mông dùng sức a!
Một đám người hầu đi qua cửa ra vào nghe thấy như vậy thì cười ha ha ha, cười đến run rẩy hết cả người.
Vẻ mặt đau khổ của ba người đàn ông trong phòng thì tương phản, trong phòng sinh thì lại có tiếng nói cười hỉ hả.
- Bác sĩ, hình như đã ba giờ đồng hồ rồi, sao còn chưa chuyển dạ?
Một y tá thấp giọng hỏi.
Người kia là bác sĩ khoa sản nổi tiếng trong nước cau mày lầm bầm lầm bầm:
- Kỳ lạ, kỳ lạ, mẹ con đều không có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào, vì sao còn chưa chuyển dạ? Cho tới bây giờ chưa từng gặp loại tình huống này…
Mà Đông Phương Ngọc đang khoan thai nằm cùng một cô y tá khác tán gẫu rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn cười vang lên. Bộ dáng này cho dù nhìn như thế nào đều không giống sản phụ sắp chuyển dạ. Bác sĩ bên cạnh nhìn thì âm thầm kinh hãi, cảm thán Đông Phương Ngọc không hổ là một trong ba nữ cường nhân cả nước, đến loại thời điểm này còn có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy.
Trong thư phòng, Thường lão gia mặt đã không còn uy nghiêm, dường như đã quyết định chuyện gì, nói với lão già cơ trí:
- Ông thông gia, lão Thường cũng bất chấp gia quy tổ huấn rồi, thật sự không được thì mổ đi, chỉ cần mẹ con bình an là được.
- Cũng được.
Đông Phương lão gia gật đầu, dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi. Làm gia chủ của Đông Phương thế gia - một trong năm đại gia tộc như ông ta, đã rất nhiều năm chưa căng thẳng khó xử như vậy rồi.
Thường lão gia nhìn người đàn ông tuấn lãng đầu còn đang đổ mồ hôi kia hỏi:
- Thiếu Long, ý con thế nào?
- Con? Con đương nhiên tôn trọng quyết định nhị lão rồi.
Thường Thiếu Long cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cung kính đáp.
Thường lão gia xoay người, trong lòng âm thầm cầu nguyện:
- Bồ Tát phù hộ, Thường gia tôi chín đời đơn truyền, nhất định không được xảy ra sai lầm gì nha…
Đông Phương lão gia cũng đang im lặng cầu nguyện, ông chỉ có một đứa con gái Đông Phương Ngọc, nói cách khác, đứa nhỏ sắp sinh ra bất kể nam hay nữ, tương lai đương nhiên là người thừa kế duy nhất Đông Phương gia, cho nên ông ta cũng không chấp nhận có một chút sai sót.
Thường Thiếu Long trong lòng đã cầu nguyện, lúc còn trẻ anh ta là một tên công tử phong lưu không kiềm chế được, mãi đến ba mươi hai tuổi mới gặp được chân mệnh thiên nữ Đông Phương Ngọc này. Bởi vì hai người đều kết hôn muộn, ủ hai năm mới kết tinh ra tình yêu, cho nên lúc này anh ta cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao phụ nữ tuổi càng lớn, tính nguy hiểm lúc sinh đẻ càng cao.
Trong phòng sinh, bác sĩ nhận được chỉ thị đã bắt đầu tiến hành công việc.
Nhìn đấm người vội vàng đó, Đông Phương Ngọc vẻ mặt tự nhiên cười hỏi:
- Ha ha, mọi người không chịu nổi rồi?
Một nữ hầu cấp cao trả lời:
- Chúng tôi vẫn chịu được, nhưng… tiên sinh và hai vị lão gia sợ rằng không chịu nổi nữa.
- Ô? Bọn họ lại làm sao?
- Hai vị lão gia mặt mày đều nhăn nhó đảo đi đảo lại tại chỗ, còn…
Nữ hầu tạm ngừng, hơi hơi ngượng ngùng tiếp tục nói:
- Còn tiên sinh, anh ấy trong thư phòng cắn khăn mặt rên rỉ hét ra, tôi sợ thời gian dài sẽ xảy ra chuyện…
- Xem chút bản lĩnh của anh ta kìa!
Đông Phương Ngọc giận nói,
- Một đại lão gia lại căng thẳng thành như vậy!
- Bác sĩ, mọi người người không cần bận rộn nữa, tôi thêm chút sức, đưa tiểu tử thối ra!
Giống như đã sắp xếp xong, 24 giờ ngày 31 tháng 12 năm 1999, trong nháy mắt khi đồng hồ báo thức bắt đầu đúng giờ báo giờ, đứa bé sơ sinh ngang trời xuất thế.
Tiếng chuông đồ hồ báo thiên niên kỷ mới vang lên, toàn bộ thế giới đều đang reo hồ, toàn bộ người nhà Thường gia bán mạng mà hoan hô!
- Sinh rồi, sinh rồi, là một nhóc con mập mạp!
Tiếng bước chân xuôi ngược khắp Thường gia, tiếng hoan hô, tiếng huyên náo vang thành một mảnh.
Thường lão gia sau này nghĩ lại lúc đó là như thế này:
- Hai lão già chúng tôi đang nằm trên ghế nhảy dựng lên phóng về phía cửa, đá vỡ một bình hoa, bình hoa rơi xuống đất nát bét. Tôi lúc ấy không biết đó là bình hoa Hán Văn Đế mà Thiếu Long đã dùng năm triệu mua lại… Sau đó tôi lại không cẩn thận va vào một ngọn nến, ngọn nến đổ xuống đốt cháy một rương thẻ tre. Tôi lúc ấy không biết đó là bộ thân thư "Dịch" duy nhất thiên hạ của Châu Văn Vương, giá trị hiện tại của nó là sáu triệu… Điểm chết người chính là lúc tôi lao ra cửa, đánh bay một nghiên mực, nước bên trong nghiên mực bắn ra ngoài dấy bẩn một bức vẽ đẹp. Bức vẽ ấy chính là dấu tích đích thực của Vương Hi Chi, giá trị hiện tại của nó ít nhất là mười triệu… Cứ như vậy, tiểu tử thối đó sinh ra không đến mười giây đồng hồ đã phá hủy hơn hai nghìn vạn của tôi. Ô, may mà những thứ này đều là người khác tặng, không phải do lão già tôi nhận hối lộ… Đây còn chưa bao gồm việc Thiếu Long vừa làm cha đã ngã một phát ở hành lang, rơi vào hồ nước ở hậu hoa viên, bị tảng đá rơi xuống trúng đầu….
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, đứa trẻ trong lòng Đông Phương Ngọc không hề khóc nỉ non, ngược lại còn không ngừng phát ra tiếng cười khanh khách, dường như hưởng thụ tiếng reo hò của mọi người.
- Chúc mừng chúc mừng, tiểu thiếu gia xuất thế lúc thiên niên kỷ cũ mới chuyển giao, có thể nói là quý công tử thiên hi nha, tương lai nhất định không giống người thường!
- Đúng rồi, rất nhiều người nói đứa trẻ sinh ra vào năm thiên hi cả đời không hết vận may, tiểu công tử sau này đích thị là nhân tài trong nhân tài!
Khách tới thăm hỏi đều chọn lời dễ nghe để nói, hai vị lão gia mừng tới cười toe toét không ngậm được miệng lại.
- Tôi cuối cùng cũng được làm cha rồi……..
Thường Thiếu Long đón lấy đứa trẻ, không chút chú ý chính mình chật vật không chịu nổi, trên mặt là nụ cười hạnh phúc nhất,
- Đứa nhỏ này có cái mũi giống ta, ánh mắt giống mẹ nó, lớn lên nhất định khiến không ít mỹ nữ mê say, ha ha…
Đại đa số đàn ông đều là sau khi có con mới thực sự học được cười to, Thường Thiếu Long giờ phút này chính là như thế.
Hai vị lão gia nhìn nhau cười, nước mắt tuôn đầy mặt.
Vào giờ khắc này, Thường lão gia không còn là vị lão Tướng quân môn sinh học đồ trải rộng thiên hạ, Đông Phương lão gia cũng không còn là vị đầu sỏ oai phong một cõi thương giới. Trên người bọn họ đã không còn tư thế hào hùng, đã không còn uy nghiêm nghiêm túc, đã không còn âm mưu tính kế, đã không còn ngươi lừa ta gạt… Chỉ hiền lành trìu mến, giờ khắc này bọn họ chỉ là ông nội và ông ngoại bình thường.
- Ông thông gia, đứa nhỏ này đặt tên là gì mới tốt?
Thường lão gia hỏi.
- Gọi là Thường Nhạc đi, nó có thể cả đời bình an khoái lạc, đó chính là tâm nguyên lớn nhất của lão già tôi.
- Ha ha, chí lớn gặp nhau, quyết định như vậy đi!
Thiên tính quyết đoán của quân nhân khiến Thường lão gia lập tức thỏa thuận.
Lúc này, tiểu Thường Nhạc mở to hai mắt, một chút ánh sáng màu tím nhạt nhạt hiện lên, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng phát ra tiếng cười khanh khách, dường như rất hài lòng về cái tên của mình. Bộ dáng đáng yêu kia chọc cho tất cả mọi người có mặt không kìm nổi cười ha ha, ngay cả Lão Lạc trước nay nói năng thận trọng cũng hơi hơi giương lên khóe miệng.
Ngày thứ hai sau khi Thường Nhạc ra đời, hai vị lão gia tụ họp trong thư phòng, rất thần bí thương lượng cái gì đó. Người có tuổi rồi đều khá tin hoàng đạo, thời gian Thường Nhạc sinh ra, cùng với việc sau khi sinh cười to khác lẽ thường khiến hai vị lão gia nghi hoặc trong lòng. Loại chuyện này lại không có cách nào để bàn bạc được với đám thanh niên tư tưởng thoải mái, bởi vậy hai vị lão gia chỉ có thể trốn đi nhắm mắt làm liều.
Lúc này cửa phòng mở ra, Lão Lạc nhẹ nhàng đi vào.
- Thế nào, Lão Lạc, có cái gì… kỳ lạ không?
Thường lão gia vội vã hỏi, trong lòng mong mỏi miệng Lão Lạc nói ra cái gì như à "Mây tía đông tới" hoặc là "Bắc Đẩu Thất Tinh hội tụ", dù sao các lão gia đều đang mong đợi cháu mình trời sinh không tầm thường.
Lão Lạc thản nhiên đáp:
- Trước mắt không có, tuy nhiên những người ra ngoài điều ra sẽ lập tức trở lại, rất nhanh sẽ có tin tức.
Mười phút sau, có một người đi vào báo cáo:
- Chúc mừng hai vị lão gia, thời điểm tiểu thiếu gia sinh ra, Khổng thánh nhân bên trong văn miếu thở dài một tiếng, chẳng lẽ đứa trẻ này là sao Văn Khúc trên trời thác thế?
Đông Phương lão gia lúc ấy đang uống trà, nghe nói như vậy chén trà trong tay liền rơi xuống đất, một cảm giác lạnh băng từ từ nhúc nhích dọc theo sống lưng ông. Người truyền tin kia không biết, đại nhân vật Kim Thánh Thán bị Khổng lão phu thở dài, kết quả là bị chém đầu.
Ngay sau đó, một người khác kích động chạy vào nói:
- Tin tốt tin tốt, thời điểm tiểu thiếu gia sinh ra, Quan Nhị gia bên trong miếu Quan Công thở dài ba tiếng, hẳn là tiểu thiếu gia là sao Vũ Khúc trên trời hạ phàm?
Thường lão gia lúc ấy liền ngã xuống ghế, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Ông ta biết, thần tượng lúc trẻ của mình, vị siêu cấp trâu bò Nhạc Vũ Mục kia bị Quan Nhị gia trong miếu Quan Công thở dài, cuối cùng cũng là rơi đầu.
Lúc này người thứ ba đi đến, vui sướng nói:
- Tin tốt lành, tin tức đặc biệt tốt lành, hai vị lão gia, lần này quá sức tưởng tượng rồi! Thời điểm tiểu thiếu gia sinh ra, Thổ địa gia trong miếu Thổ Địa ở ngoại ô thở dài hơn nửa đêm, nói không chừng tiểu thiếu gia là thần tiên chuyển thế đấy…
Hai vị lão gia li�o suốt một đêm, đoán chừng vấn đề tương đối nghiêm trọng.
Vượt quá dự liệu của mọi người, người thứ năm hấp tấp chạy vào, lời của anh ta khiến tất cả mọi người cảm thấy buồn bực:
- Rất kỳ lạ, thời điểm tiểu thiếu gia sinh ra, toàn bộ bò giống đực ở Thành Nam nổi điên, xếp hàng tạo thành chữ "'牛' (Ngưu)"… Còn nữa, toàn bộ bò sữa Thành Bắc cũng chạy ra, bố thành một chữ "X" thật lớn….
- Đây, đây rốt cuộc phải giải thích như nào?
Hai vị lão gia đều ngây ngẩn cả người.
Không ai có thể đưa ra đáp án.
- Ôi! Nếu phu nhân ở đây thì tốt rồi!
Thường lão gia thở dài một hơi.
Phu nhân của Thường lão gia là Công Tôn Thị, cũng là xuất thân danh môn. Lúc trước, vào đám hỏi của Thường gia và Đông Phương gia, có người ngoài cho rằng Đông Phương gia không chỉ coi trọng quân đội cùng uy tín chính giới của Thường gia, quan trọng nhất là coi trọng thế lực của Công Tôn gia. Chỉ có một vài nhân sĩ nhỏ mới biết được, Công Tôn gia tuy không trong quầng sáng chói mắt của ngũ đại thế gia, nhưng thực lực còn kinh khủng hơn ngũ đại thế gia nhiều.
Công Tôn Thị là một người phụ nữ rất có cá tính, một nửa thời gian là trải qua cuộc sống ăn chay niệm phật, nửa khác thời gian là một mình vân du tứ hải, dường như hoàn toàn cách ly với xã hội hiện đại này. Lần này Thường Nhạc sinh ra, có thể nói là việc lớn nhất của hai nhà, nhưng Công Tôn Thị lại dạo chơi Hoàng Sơn, không hề quan tâm đến hết thảy.
Tuy nói Thường lão gia khí thế kinh người ở trước mặt người ngoài, nhưng đối với vị phu nhân này của mình thì lại vừa kính vừa sợ. Ông ta dường như biết một vài bí mật của Công Tôn gia, cho nên cũng không cảm thấy khó hiểu đối với những hành động của Công Tôn Thị.
Đông Phương lão gia đột nhiên cười nói:
- Ông thông gia, tôi thấy không cần phải lo lắng. Nếu bà thông gia trước khi đi có nói tất cả thuận theo tự nhiên, vậy chúng ta liền thuận theo tự nhiên đi… Lại nói, với thực lực hai nhà chúng ta, còn có ai dám đối phó với tiểu Hoàng đế của chúng ta?
Vừa nghe vậy, Thường lão gia hiểu ra, ông ta rõ ràng hơn ai hết về bản lĩnh phu nhân mình, suy tính nghiên cứu về mệnh lý của Công Tôn Thị có thể nói là tiêu chuẩn bán tiên, nếu bà ấy đều không lo lắng, chính mình càng không cần phải lo lắng rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Khiến các vị phụ huynh hài lòng là, Thường Nhạc quả nhiên tư chất thông minh, hơn nữa miệng đặc biệt ngọt, thường thường dụ được hai vị lão gia cười to. Làm người ta không hài lòng chính là, từ hai tuổi, Thường Nhạc không tiếp tục ngủ cùng cha mẹ, kiên quyết yêu cầu ngủ cùng các cô gái khác, nếu không cả đêm sẽ khóc lớn, điều này khiến vài cô gái xinh đẹp trong nhà thường bị Thường Nhạc ôm qua đêm.
Hai vị lão gia đối với việc này chỉ có thể cười khổ, bọn họ cuối cùng cũng hiểu được vì sao thời điểm vị tiểu Hoàng đế này ra đời Phật Hoan Hỉ lại thở dài.
Thường Nhạc năm tuổi là có thể thuộc nằm lòng 300 bài thơ Đường, điều này khiến Đông Phương lão gia vui mừng không ngớt.
- Ha ha, cháu ngoan quả nhiên có phong thái của ông ngoại lúc trước…
Đông Phương lão gia ôm Thường Nhạc, hận không thể đem hết tất cả của mình cho thằng cháu ngoại thông minh này, sau đó hỏi:
- A Nhạc thông minh như vậy, lớn lên có muốn làm một đại thi nhân không?
- Không!
Thường Nhạc vẻ mặt rất nghiêm túc, thậm chí có chút từng trải, đang lúc mọi người ánh mắt nghi ngờ, hắn chậm rãi giải thích:
- Đây là chuẩn bị vì tương lai đi tán gái…
Thình lình, toàn bộ nam nữ già trẻ Thường gia ngã xuống…