Chương : 20
Như mọi khi, mỗi một năm học mới, khi người mới gia nhập, học viện Kiêu Tử sẽ luôn sôi trào một khoảng thời gian. Chẳng qua năm nay học viện náo nhiệt hơn năm trước một chút. Có một số người cũ còn nhớ rõ thời điểm khi Tư Đồ Lôi Minh nhập học, học viện Kiêu Tử cũng sôi trào lên như vậy, mà năm nay dường như còn khiến người ta chờ mong hơn năm đó.
Trong một tuần ngắn ngủn, đám bà tám chuyên nghiệp trong học viện đều thu gom tư liệu, sửa sang ra một bảng danh sách các nhân vật phong vân mới trong trường. Có thể nói bảng danh sách này là thứ mà mọi người cùng hướng tới nên hầu như không có ai dị nghị cả.
Thứ đầu tiên mà tất cả các sinh vật giống đực nghển cổ ngóng trông chính là bảng danh sách tứ đại mỹ nữ mới để đám háo sắc có vật tham chiếu trong lòng. Ở nơi như học viện Kiêu Tử thì mỹ nữ như mây, muốn bình bầu ra một vị hoa hậu giảng đường thì thật quá khó khăn, hơn nữa một người thì không thể đại diện cho thực lực tổng hợp của trường nên mới có bốn vị mỹ nhân mỗi người một vẻ.
Ngoài ra, PB6 bùng phát hàng năm có thể nói là bảng danh sách mà tuyệt đại đa số giống đực và giống cái đều chờ mong. PB6, tên đầy đủ là Playboy6 hay còn gọi là Hoa hoa lục công tử, ở trong suy nghĩ của đám hậu duệ quyền quý này thì Hoa hoa công tử quả là từ khen ngợi.
Một gã Hoa hoa công tử kiệt xuất không chỉ có gia thế hùng hậu mà ít nhất phải có một khuôn mặt anh tuấn, một đôi mắt sâu sắc, một nụ cười say lòng người, còn phải có ít nhất một loại sở trường không ai có thể sánh bằng. Bởi vậy, từ trước đến nay PB6 đều được coi là những nhân vật anh cả của học viện Kiêu Tử này.
Đương nhiên cũng có người bất mãn thầm gọi PB6 là AH6, tức là Asshole6 – sáu tên vô lại hoặc sáu kẻ ngu ngốc.
PB6 phân bố rất đều, mỗi một khóa đều có hai người trúng cử. Theo thứ tự là Mộ Dung Trường Thiên ở lớp 12 - 5, Sở Phi Dương ở lớp 12 - 9, Lý Lăng Tiêu ở lớp 11 - 3, Hoàng Dật Nhiên ở lớp 11 - 7, Cổ Tư Văn ở lớp 10 - 1 và Thường Nhạc lớp 10 - 4!
Bỏ phiếu về nhân khí trên Forum, Thường Nhạc đã dẫn đầu với với số phiếu áp đảo. Hắn không chỉ trở thành Nhân Vương mới mà còn được bầu là Đệ nhất Nhân khí Thiên vương của PB6.
Từ đó về sau, các loại lời đồn đại về Thường Nhạc ngày càng nhiều thêm. Những lời đồn đó vô cùng kỳ diệu, khiến người nghe như được mở rộng tầm mắt. Trong đó có một lời đồn có thể tin tưởng được, rằng Thường Nhạc là cậu cháu ngoại duy nhất của Chủ tịch trường - Đông Phương. Đồng thời, Thường Nhạc cũng có một loạt các loại biệt danh tao nhã có tục tằn cũng có, trong đó có một cái là Hoàng tử u buồn.
Biệt hiệu này có được là vì khi Thường Nhạc diễn tấu thì trông khá ưu thương, khiến cho các thiếu nữ vô tri mê mẩn không thôi. Kết quả là chuyện Thường Nhạc đã có bạn gái hay chưa trở thành chủ đề trà dư tửu hậu của phần đông các cô gái. Bởi vì thảo luận ra nhiều thứ kịch liệt quá, dần dà có một lời đồn khiến ai cũng tin phục.
Trước đây Hoàng tử u buồn có một cô bạn gái, đáng tiếc là cô này bị bệnh nan y nên từ đó về sau chàng đã trở nên rất u buồn…
Loại chuyện ấu trĩ này đương nhiên chỉ có kẻ có đầu óc ngu si như Huyết Hổ mới có thể nghĩ ra. Một ngày nào đó gã nhàn rỗi quá nên đã tạo ra một topic lung tung trên diễn đàn trường, không ngờ lại gây được tiếng vang lớn. Lúc đó Huyết Hổ cảm thấy mình có thể coi là phần tử trí thức trong giới lưu manh rồi.
Kỳ thật điều khiến mọi người tò mò là, khai giảng đến tận nay mà Thường Nhạc chưa từng đi học dù chỉ một tiết học, điều này lại khiến hắn càng thêm thần bí.
Học sinh trong học viện Kiêu Tử này tuy không phú thì quý nhưng hiếm có ai dám vi phạm nội quy trường học lộ liễu như vậy. Lúc trước Chủ tịch trường dự liệu rằng nhiều con cháu quý tộc tập trung lại một chỗ sẽ không dễ quản lý, nên đã chế định ra một chế độ hiệu giám. Hiệu giám này nói trắng ra chính là người phát ngôn cho Hội đồng quản trị của năm đại thế gia, chỉ cần có học sinh vi phạm quy định, hay chuyện mà nhân viên nhà trường không dám xử lý thì sẽ trực tiếp giao cho Hội đồng quản trị nhà trường giải quyết.
Tuy năm đại thế gia này ngầm bất hòa với nhau nhưng bề ngoài thì lại nhất trí, không có bất kỳ nhà quyền quý nào dám đồng thời chống đối năm đại thế gia này. Bởi vậy, điều lệnh cưỡng chế những kẻ đã vào học viện Kiêu Tử thì phải biết thân biết phận, ít nhất là cũng phải biểu hiện tuân thủ quy định.
Tuy như vậy đã chặn được rất nhiều chuyện vi phạm quy định trường xảy ra, nhưng lại có hiềm nghi biển thủ. Mấy chục năm qua, gần như tất cả kẻ có gan vi phạm nội quy trắng trợn đều có quan hệ không minh bạch với ngũ đại thế gia. Mà ngũ đại thế gia trước nay luôn bao che khuyết điểm, người một nhà mà phạm sai lầm đều coi như không thấy… Có rất ít người tỏ vẻ bất mãn với quy tắc bất thành văn này, không thì phải nói là có ngu mới đi kháng nghị. Người sinh ra ở nhà càng giàu càng quý thì càng hiểu được, thế giới này chưa bao giờ có thứ gọi là công bằng!
Có thể nói, ở học viện Kiêu Tử này, có thể ngang nhiên làm trái quy định cũng là một loại tượng trưng cho thân phận.
Lam Tử lại một lần nữa chán chường mà "vô ý đi ngang qua" phòng học của lớp 10 - 4, ánh mắt ngày càng u buồn và thân hình ngày càng gầy yếu kia khiến trái tim vô số nam sinh tan nát, bóng dáng cô đơn kia khiến tất cả đàn ông đều cảm thấy không thể với tới. Vị thiên sứ u buồn này đúng là người mà cả "Giáo thảo" Tư Đồ Lôi Minh cô ta cũng không thèm để ý, chớ nói đến mấy người bọn họ.
Lam Tử cũng không hiểu vì sao mình lại bỏ qua sự cao ngạo trong lòng mà đi ngang qua nơi đây. Cô càng không rõ người con trai khiến tâm hồn cô rung động, kẻ đã xâm phạm thân thể cô nhưng chỉ để dịu dàng hôn đi nước mắt rơi trên mặt cô tại sao lại đột nhiên bỏ đi, tại sao lại đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt mọi người? Thật giống như đã bốc hơi khỏi thế gian này.
Lâm Quai Quai có thể nói là cô gái ngoan ngoãn xứng với cái tên của mình, thấy thế nào cũng là một cô học sinh ngoan luôn tiến lên phía trước trong học tập nhưng gần đây cô cũng bắt đầu thất thần. Xuất phát từ trực giác mẫn cảm của một cô gái, cô cũng nhận ra Lam Tử vô tình đi ngang qua, không biết vì sao mà cô lại cảm thấy đau đớn xé ruột xé gan.
Vốn tưởng trời cao đã tác thành, Thường Nhạc lại ngồi cùng bàn với cô. Nhưng ông trời cũng cho cô một trăm giả thiết, cô chưa từng nghĩ tới vị bạn học ngồi cùng bàn này lại chưa từng bước vào phòng học! Thứ duy nhất khiến cô có hy vọng chính là "ông chú" cao lớn từng đến lớp học báo danh, không ngờ "ông chú" đó lại là học sinh xếp lớp. Nhưng bên cạnh "ông chú" cũng không xuất hiện người mà cô chờ mong, kẻ giống như lưu manh đã cưỡng ép cầm lấy tay cô, kẻ đã một lần rồi lại một lần khiến cô rung động.
Ngơ ngác nhìn chiếc bàn trống không bên cạnh, Lâm Quai Quai bày ra một kế hoạch nho nhỏ trong lòng. Kế hoạch nhỏ này khiến Lâm Quai Quai lần đầu tiên trong đời cảm thấy hổ thẹn … Không ngờ cô nàng lại muốn đại biểu Ban ủy đi ký túc nam sinh thăm Thường Nhạc, mà thực tế là chính cô muốn gặp Thường Nhạc… Mặc kệ là nói thế nào, cô cũng đã quyết tâm rồi!
- Lão Hổ đần kia, anh lại đang bịa ra cái chuyện ấu trĩ nào nữa đấy, xin anh lần sau nhớ miêu tả bản thiếu gia tiêu sái hơn chút có được không?
Giọng nói lười biếng của Thường Nhạc vang lên trong căn phòng số 301. Chính hắn cũng không hề hiểu, từ lần trước khi vô ý tu luyện Hiên Viên quyết đến tầng thứ ba, hắn trở nên đặc biệt ham ngủ. Một giấc ngủ bình thường cũng phải một hai ngày mà hắn còn chưa cảm thấy đã.
- A, thiếu gia tỉnh rồi? Không có, tôi không có làm gì hết!
Đang ngồi trước máy tính, Huyết Hổ đứng lên như phản xạ có điều kiện, vẻ mặt kích động, giấu đầu hở đuôi che màn hình máy tính lại.
- Thật không?
Thường Nhạc khẽ nở một nụ cười giảo hoạt. Hắn mặc mỗi cái quần lót nhảy xuống giường rồi đẩy Huyết Hổ ra… Sau đó, Thường Nhạc ngây ngẩn cả người, gần như không biết nói gì nhìn Huyết Hổ. Hắn thở dài nói:
- Không phải là xem web đen sao, có cần phải che giấu như vậy không? Ô, còn thẹn thùng đỏ mặt nữa! Anh ngượng ngùng như vậy thì sao có thể khiến đám thuộc hạ đàn em nể phục được chứ?
Huyết Hổ đỏ mặt tía tai, ấp a ấp úng nói:
- Tôi… Tôi… Thiếu gia, không phải là tôi muốn xem thứ đó đâu!
- Còn học nói dối có phải không, tôi nhớ trước kia anh là một anh chàng thành thực và hiền hậu cơ mà!
- Thiếu gia, thật sự không phải là tôi muốn xem mà!
Huyết Hổ còn oan hơn cả Đậu Nga, hận không thể mua một miếng đậu phụ rồi đâm đầu vào chết luôn cho rồi.
- Chứ ai muốn xem, chẳng lẽ bản thiếu gia mộng du rồi mở trang web đó ra?
- Không phải…
Huyết Hổ lúc này cũng bất chấp có nghĩa khí hay không, chỉ thẳng vào Big Ben rồi dùng giọng nói khá kỳ quái nói:
- Là nó!
Lúc này Big Ben đang thò đầu lên bàn máy tính, vẫy vẫy đuôi lấy lòng Thường Nhạc. Big Ben cao 48 – 56 cm, nặng từ 18 – 22 kg, thoạt nhìn uy mãnh mà không cao lớn ghé vào trên bàn khiến người ta dù nhìn thế nào cũng thấy dâm đãng một cách lạ lùng.
Thường Nhạc hơi ngẩn ra, bĩu môi nói:
- Big Ben, là mày xem?
Dường như nhận ra Thường Nhạc không có ý tốt đẹp gì, Big Ben ra sức lắc đầu, trông khá là ngây thơ và lương thiện.
Nhìn Big Ben rồi lại nhìn Huyết Hổ, Thường Nhạc đột nhiên sờ đầu con Big Ben rồi nói:
- Nhóc con, mày không lừa được tao đâu. Nào biểu diễn lại lần nữa cho tao coi, tối ày thêm đồ ăn.
Nghe nói như vậy, Big Ben lập tức bị lừa, xoay người rồi chân trước di chuyển trên bàn phím. Một hàng chữ tiếng Anh nhìn mà thấy ghê người xuất hiện… Sau đó là hình ảnh làm cho người ta càng thấy ghê người hơn…
Huyết Hổ như trút được gánh nặng, thở phào một hơi. Mà cảnh tượng không thể tin nổi này lại khiến Thường Nhạc trợn tròn mắt, ngây người hồi lâu mới phối hợp cảm khái:
- Thời buổi này ngay cả chó cũng biết dùng đồ công nghệ cao… Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, chẳng lẽ là do mình dạy nó sao?
Lúc này, tiếng đập cửa nhỏ nhỏ truyền đến.
-Ai chán sống dám đến gõ cửa thế nhỉ!
Huyết Hổ nổi giận gầm lên, khôi phục bộ dáng hung thần giết người không chớp mắt kia. Gã trực tiếp xông tới cửa rồi thò cái đầu ra. Lập tức, Huyết Hổ ngơ ngẩn, cười vài tiếng ngây ngô rồi thức thời lựa chọn đột nhiên mất tích.
- A!
Lâm Quai Quai không hiểu gì cả đi vào thì ngượng ngùng hét ầm lên một tiếng, vội vàng che đôi mắt lại. Cô không thể tưởng tượng được, con chó đáng yêu kia lại chuyên chú nhìn tiết mục không phù hợp cho trẻ con, mà Thường Nhạc lại chỉ mặc một chiếc quần lót nằm chổng vó trên giường…
...