Chương : 6
Trong đầu óc Nguyệt Tâm đang cầu trời khấn phật : Cầu mong hôm nay đừng lại gặp anh ở trong thang máy, nếu lại gặp mặt, về sau con sẽ đi cầu thang (lời tác giả: Ôi mẹ ơi, tầng 17 lận đó !!!)
Vào thời gian làm việc buổi sáng, có rất nhiều người đứng đợi thang máy, thang máy không thể một lần chứa nổi số người đang đứng đợi đó là chuyện hết sức bình thường. Nguyệt Tâm nhìn trước ngó sau, tốt lắm, không thấy anh ta. Cô nhìn đồng hồ 8 giờ 45, đột nhiên cô nhớ ra: “ma ốm” cũng là đàn ông, mà đàn ông thì lúc sáng sớm “cậu nhỏ” đều “chào cờ”, chắc anh ta sẽ không đến sớm vậy đâu. Huống chi, anh ta lại là tổng giám đốc, tổng giám đốc cần chi phải đến sớm. Nghĩ như vậy, tâm trạng Nguyệt Tâm thư thái hẳn lên.
Bị bóng ma tâm lý đè nặng suốt một thời gian, cả ngày hôm nay, Nguyệt Tâm không dám bước chân đến gần thang máy, đến cả cơm trưa cũng nhờ Janet mua hộ.Tâm trạng căng thẳng suốt một ngày, cuối cùng cũng tan ca. Nguyệt Tâm đứng chờ thang máy chung với Janet. “đing”, thang máy cuối cũng cũng đến tầng 17, cửa mở ra. Tuyệt vời, cương thi không xuất hiện, Nguyệt Tâm vô cùng vui vẻ bước vào thang máy.
“Gặp quỷ thật rồi!” Nguyệt Tâm âm thầm kêu lên một tiếng. Thế nào mà giờ tan tầm cũng có người vào thang máy cơ chứ? Không được, phải thừa cơ lẻn ra khỏi thang may nếu không lại gặp “cương thi” nữa thì số khổ.
Nguyệt Tâm chờ lúc mọi người không chú ý nhanh chóng lẻn ra khỏi thang máy. Lúc Thiệu Hoa đang đứng chờ thang máy thì đột nhiên cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua…
“Chết rồi!”
“Sao thế?”
Nguyệt Tâm vừa tra chìa khóa để mở cửa mới nhớ rằng mình để quên một tư liệu quan trọng ở văn phòng, ngày mai phải trực tiếp mang nó đến gặp khách hàng.Chết tiệt! Nếu cả ngày tâm trạng tâm trạng không bồn chồn lo lắng để tránh “cương thi” thì đâu đến nỗi quên trước quên sau như vậy. Nguyệt Tâm nghĩ: Nếu bây giờ cô đến văn phòng lấy tài liệu thì liệu có gặp “ma ốm” kia không? Anh ta vừa mới lên lầu cơ mà. Nhưng nếu bây giờ không đến văn phòng lấy thì sáng sớm cô phải đến văn phòng lấy rồi chạy đi giao cho khách nữa. Phải biết rằng, giường có sức quyến rũ thế nào vào buổi sáng, ôi buổi sáng yêu dấu, giường yêu quý của ta!!! Nguyệt Tâm suy nghĩ một lúc mới đưa ra được quyết định là chín giờ cô sẽ đến văn phòng lấy tài liệu. Vào giờ đó, chắc mọi người đã tan tầm về nhà, còn tăng ca thì chắc phải đến 10 giờ mới về. Khi đó, thang máy chắc cũng sẽ không có người…
Đúng là người tính không bắng trời tính, Nguyệt Tâm phải thừa nhận là mình đã sai lầm rồi, sai trầm trọng. Phải chọ lúc 10 giờ để đi lấy mới là tốt nhất vì thang máy lúc đó sẽ có nhiều người, tuyệt đối sẽ không có tình huống thang máy chỉ có hai người, à không đúng, phải là một người và một “ma”…
“Đúng là gặp quỷ thật mà !” Nguyệt Tâm vào thang máy, lúc quay người lại, “cương thi” cũng cùng vào thang máy. Nguyệt Tâm lập tức di chuyển ánh mắt, không nhìn “anh ta”. Đến tấng 17, cô vội vàng chạy ra khỏi thang máy. Đèn trong văn phòng đều đã tắt, không gian bỗng nhiên trở nên ghê rợn. Nguyệt Tâm lập tức chạy đi mở đèn, vào phòng của mình lấy tư liệu.
Nguyệt Tâm về nhà mở túi văn kiện ra mới phát hiện tài liệu không có ở bên trong, mới nhớ ra là cô đã đem cất vào túi văn kiện khác. Quả thật là một ngày xui xẻo! Cô tin rằng chắc chắn lần này cô sẽ không gặp vận xui nữa, nên cô quyết định đến công ty một lần nữa. Cô nhìn đồng hồ, ừm, hơn 10 giờ rồi, cô không sợ sẽ “gặp ma” nữa.
Lần này, lúc chờ thang máy,cô nhìn cửa phản quang của thang máy, cô phải cố gắng chú ý xem có “cương thi” đứng ở sau lưng mình không. Ừm, tốt lắm “cương thi” không xuất hiện, cô yên tâm bước vào thang máy. Nguyệt Tâm đến văn phòng, xem cẩn thận, xác nhận đúng đó là tài liệu cô cần mới đi ra.
Cô cần tài liệu đứng chờ thang máy. “đing” cửa thang máy mở ra.Một bất ngờ lớn xuất hiện, à không, phải gọi là một màn “có ma” xuất hiện mới đúng, “cương thi” đang ở bên trong. Nếu lúc này chỉ có “cương thi “ ở bên trong thì cô tuyệt đối sẽ bỏ chạy, nhưng ở trong thang máy đang có rất nhiều người , một trong số đó còn giúp cô ấn nút chờ thang máy. Miệng Nguyệt Tâm lẩm bẩm vô số lần câu “Chết tiệt!” . Cuối cùng, cô cũng bước vào thang máy…(Lời Editor:Aizz, chị à đừng trốn tránh nữa, em thấy sáng giờ chị cũng không được bình thường lắm rồi)
Mười giờ tối đúng là thời gian xe quý hơn vàng. Trước cửa tòa nhà “Long mĩ” có rất nhiều người đứng chờ xe. Nguyệt Tâm nghĩ một hồi, quyết định không chờ xe nữa mà ngồi xe bus về nhà.
Ngồi trên xe bus, Nguyệt Tâm thở dài, lấy tay lau mồ hôi trên trán,…bỗng nhiên mắt cô bỗng sáng rực lên…”Bugatti Veyron”
Trên xe bus cũng có thể thấy “cương thi” ở bên cạnh…Chắc chắn cô không hề nhìn lầm, người ngồi trên chiếc xe Bugatti Veyron kia chính là “cương thi” chứ không ai khác. Hôm qua cô vừa nhìn thấy anh ta bước lên chiếc xe này, hơn nữa cô còn cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của anh ta nữa.
Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, ánh nắng ấm áp, nhưng Thiệu Hoa vẫn cảm thấy thân thể rất đau, không khác mấy so với những ngày mưa, tình huống này đau một lúc mới có thể hết đau…
Vào thời gian làm việc buổi sáng, có rất nhiều người đứng đợi thang máy, thang máy không thể một lần chứa nổi số người đang đứng đợi đó là chuyện hết sức bình thường. Nguyệt Tâm nhìn trước ngó sau, tốt lắm, không thấy anh ta. Cô nhìn đồng hồ 8 giờ 45, đột nhiên cô nhớ ra: “ma ốm” cũng là đàn ông, mà đàn ông thì lúc sáng sớm “cậu nhỏ” đều “chào cờ”, chắc anh ta sẽ không đến sớm vậy đâu. Huống chi, anh ta lại là tổng giám đốc, tổng giám đốc cần chi phải đến sớm. Nghĩ như vậy, tâm trạng Nguyệt Tâm thư thái hẳn lên.
Bị bóng ma tâm lý đè nặng suốt một thời gian, cả ngày hôm nay, Nguyệt Tâm không dám bước chân đến gần thang máy, đến cả cơm trưa cũng nhờ Janet mua hộ.Tâm trạng căng thẳng suốt một ngày, cuối cùng cũng tan ca. Nguyệt Tâm đứng chờ thang máy chung với Janet. “đing”, thang máy cuối cũng cũng đến tầng 17, cửa mở ra. Tuyệt vời, cương thi không xuất hiện, Nguyệt Tâm vô cùng vui vẻ bước vào thang máy.
“Gặp quỷ thật rồi!” Nguyệt Tâm âm thầm kêu lên một tiếng. Thế nào mà giờ tan tầm cũng có người vào thang máy cơ chứ? Không được, phải thừa cơ lẻn ra khỏi thang may nếu không lại gặp “cương thi” nữa thì số khổ.
Nguyệt Tâm chờ lúc mọi người không chú ý nhanh chóng lẻn ra khỏi thang máy. Lúc Thiệu Hoa đang đứng chờ thang máy thì đột nhiên cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua…
“Chết rồi!”
“Sao thế?”
Nguyệt Tâm vừa tra chìa khóa để mở cửa mới nhớ rằng mình để quên một tư liệu quan trọng ở văn phòng, ngày mai phải trực tiếp mang nó đến gặp khách hàng.Chết tiệt! Nếu cả ngày tâm trạng tâm trạng không bồn chồn lo lắng để tránh “cương thi” thì đâu đến nỗi quên trước quên sau như vậy. Nguyệt Tâm nghĩ: Nếu bây giờ cô đến văn phòng lấy tài liệu thì liệu có gặp “ma ốm” kia không? Anh ta vừa mới lên lầu cơ mà. Nhưng nếu bây giờ không đến văn phòng lấy thì sáng sớm cô phải đến văn phòng lấy rồi chạy đi giao cho khách nữa. Phải biết rằng, giường có sức quyến rũ thế nào vào buổi sáng, ôi buổi sáng yêu dấu, giường yêu quý của ta!!! Nguyệt Tâm suy nghĩ một lúc mới đưa ra được quyết định là chín giờ cô sẽ đến văn phòng lấy tài liệu. Vào giờ đó, chắc mọi người đã tan tầm về nhà, còn tăng ca thì chắc phải đến 10 giờ mới về. Khi đó, thang máy chắc cũng sẽ không có người…
Đúng là người tính không bắng trời tính, Nguyệt Tâm phải thừa nhận là mình đã sai lầm rồi, sai trầm trọng. Phải chọ lúc 10 giờ để đi lấy mới là tốt nhất vì thang máy lúc đó sẽ có nhiều người, tuyệt đối sẽ không có tình huống thang máy chỉ có hai người, à không đúng, phải là một người và một “ma”…
“Đúng là gặp quỷ thật mà !” Nguyệt Tâm vào thang máy, lúc quay người lại, “cương thi” cũng cùng vào thang máy. Nguyệt Tâm lập tức di chuyển ánh mắt, không nhìn “anh ta”. Đến tấng 17, cô vội vàng chạy ra khỏi thang máy. Đèn trong văn phòng đều đã tắt, không gian bỗng nhiên trở nên ghê rợn. Nguyệt Tâm lập tức chạy đi mở đèn, vào phòng của mình lấy tư liệu.
Nguyệt Tâm về nhà mở túi văn kiện ra mới phát hiện tài liệu không có ở bên trong, mới nhớ ra là cô đã đem cất vào túi văn kiện khác. Quả thật là một ngày xui xẻo! Cô tin rằng chắc chắn lần này cô sẽ không gặp vận xui nữa, nên cô quyết định đến công ty một lần nữa. Cô nhìn đồng hồ, ừm, hơn 10 giờ rồi, cô không sợ sẽ “gặp ma” nữa.
Lần này, lúc chờ thang máy,cô nhìn cửa phản quang của thang máy, cô phải cố gắng chú ý xem có “cương thi” đứng ở sau lưng mình không. Ừm, tốt lắm “cương thi” không xuất hiện, cô yên tâm bước vào thang máy. Nguyệt Tâm đến văn phòng, xem cẩn thận, xác nhận đúng đó là tài liệu cô cần mới đi ra.
Cô cần tài liệu đứng chờ thang máy. “đing” cửa thang máy mở ra.Một bất ngờ lớn xuất hiện, à không, phải gọi là một màn “có ma” xuất hiện mới đúng, “cương thi” đang ở bên trong. Nếu lúc này chỉ có “cương thi “ ở bên trong thì cô tuyệt đối sẽ bỏ chạy, nhưng ở trong thang máy đang có rất nhiều người , một trong số đó còn giúp cô ấn nút chờ thang máy. Miệng Nguyệt Tâm lẩm bẩm vô số lần câu “Chết tiệt!” . Cuối cùng, cô cũng bước vào thang máy…(Lời Editor:Aizz, chị à đừng trốn tránh nữa, em thấy sáng giờ chị cũng không được bình thường lắm rồi)
Mười giờ tối đúng là thời gian xe quý hơn vàng. Trước cửa tòa nhà “Long mĩ” có rất nhiều người đứng chờ xe. Nguyệt Tâm nghĩ một hồi, quyết định không chờ xe nữa mà ngồi xe bus về nhà.
Ngồi trên xe bus, Nguyệt Tâm thở dài, lấy tay lau mồ hôi trên trán,…bỗng nhiên mắt cô bỗng sáng rực lên…”Bugatti Veyron”
Trên xe bus cũng có thể thấy “cương thi” ở bên cạnh…Chắc chắn cô không hề nhìn lầm, người ngồi trên chiếc xe Bugatti Veyron kia chính là “cương thi” chứ không ai khác. Hôm qua cô vừa nhìn thấy anh ta bước lên chiếc xe này, hơn nữa cô còn cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của anh ta nữa.
Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, ánh nắng ấm áp, nhưng Thiệu Hoa vẫn cảm thấy thân thể rất đau, không khác mấy so với những ngày mưa, tình huống này đau một lúc mới có thể hết đau…