Chương : 28
Jenner rời khỏi phòng tắm trong bộ Pajamas, gương mặt cô sạch sẽ tươi mát, đôi núm vú săn lại như những viên đá cuội tỳ vào chiếc áo dây mỏng manh. Tất cả những gì Cael có thể làm là không rên rỉ. Anh phải là một gã ngốc vĩ đại trên trái đất khi nghĩ rằng anh có thể kiểm soát được bất kỳ điều gì ở những nơi cô dính líu vào. Anh biết cô sẽ trở thành rắc rối ngay trong lần đầu cô mở miệng. Anh chỉ không biết rắc rối đến cỡ nào – và thuộc loại gì.
Cô tiếp tục cuộc đàm luận mà họ đang nói trước khi cô thay quần áo cứ như chưa từng có sự ngắt quãng. “Vậy,” Cô đăm chiêu. “CIA? NSA? FBI?” * Một nét cười trêu chọc góc môi cô. “Cảnh vệ bờ biển? Từ bây giờ chúng ta là cộng sự. Không có lý do gì để anh từ chối em nữa.”
*CIA : Central Intelligence Agency – Cục tình báo trung ương Hoa kỳ.
*NSA : National Security Agency – Cơ quan an ninh quốc gia Hoa Kỳ
*FBI : Federal Bureau Investigation – Cục điều tra liên bang Hoa Kỳ.
Anh phải đặt cô đúng chỗ, càng sớm càng tốt. “Chúng ta không phải là cộng sự.”
Cô không lay chuyển, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chỉ thị của anh. “Em nói chúng ta là cộng sự. Vậy, làm ơn nói chi tiết. Anh đã lôi em vào thứ gì vậy?”
Anh định xoay lưng lại, nhưng làm thế có vẻ nguy hiểm, và việc phớt lờ Jenner Redwine đã trở nên càng lúc càng khó khăn hơn. Cuối cùng, anh thậm chí còn không thử làm. Có lẽ cô xứng đáng biết sự thật. “Chẳng hạn như không phải mọi người làm việc cho chính phủ đều thật sự làm việc cho chính phủ.”
“Thật là trong suốt y như bùn ấy.”
“Không chế độ khám chữa răng, không trợ cấp hưu trí…”
“Làm việc theo hợp đồng.” Cô nói, thậm chí không có đến một dấu hiệu lo lắng trong giọng cô.
Thật nguy hiểm cho cô khi biết quá nhiều, nhưng cô đã ở trong tình cảnh nguy hiểm rồi. Cô đã biết quá nhiều rồi. Anh gật đầu chỉ một lần, và quay sự chú ý của anh trở về thiết bị audio và video anh đang theo dõi trước khi cô làm anh gián đoạn. Đêm nay Larkin đã mở laptop, nhưng thật khó để biết liệu hắn có đăng nhập vào internet hay không. Nếu hắn có, Fail sẽ có dữ liệu sớm thôi. Có lẽ chẳng có gì quan trọng, nhưng mặt khác, có thể có một manh mối về thứ hắn đang âm mưu cùng Mills.
Anh đã không còng Jenner vào ghế. Tại sao phải lo lắng chứ? Cô đã có nhiều cơ hội để thổi tung vỏ bọc của anh và cô đã không làm. Nếu cô tiến đến cửa khi anh nói cô được tự do, liệu anh có chặn cô lại không? Có thể có, có thể không. Không quan trọng nữa; cô vẫn ở đây.
Một cuộc hẹn hò ư?
Cô trườn vào giường, kéo tấm đắp lên tận cằm, chúc ngủ ngon, và nhắm mắt.
Dù thích hay không, cô đã sa lầy vào đống phân chết tiệt sâu gần bằng anh rồi.
…
Jenner thức giấc đôi lần, nhận ra Cael vẫn chưa lên giường với cô, và mở hé mắt để thấy rằng anh vẫn còn ngồi trong chiếc ghế cạnh giường, quan sát và lắng nghe người đàn ông trong căn phòng bên cạnh. Điều gì quan trọng đến nỗi anh thà ở ngoài đó còn hơn ở trong giường cùng cô?
Cô thở dài. Dù cô biết rất ít chi tiết, cô vẫn biết được điều anh đang làm thực sự quan trọng. Cô đã nghe đủ, nhìn đủ, để biết điều đó quan trọng nhiều như thế nào.
Chiếc giường bị lún xuống, đánh thức cô, khi cuối cùng Cael cũng lên giường. Cô thở dài, lăn đến bên anh, và thấy anh chống trên khuỷu tay đang quan sát cô. “Gì thế?” Cô hỏi, rồi chớp mắt khi cô nhận ra anh đã khỏa thân. Hoàn toàn.
“Lượt của anh.” Anh nói, và ghìm chặt cô bên dưới anh.
Cô vụt tỉnh giấc, nhịp tim của cô chuyển từ tốc độ bình thường thành phi thuyền con thoi trong khoảng một phần mười giây. Sức nặng của anh đè nghiến cô xuống nệm. “Gì vậy? Đợi đã!”
“Đợi, cái mông anh ấy!” Anh nói bằng một giọng thúc giục khi anh túm mép chiếc áo dây và kéo nó qua đầu cô. Sự phơi bày đột ngột khiến cho ý thức của cô chao đảo, và cô thực hiện vài thứ hoàn toàn ngớ ngẩn như che ngực cô nếu anh không chặn cổ tay cô bằng bàn tay anh và ghim chúng xuống gối ở hai bên cạnh đầu cô khi anh nhìn xuống cô. Trong ánh sáng đèn, cô có thể nhận thấy cách thức vẻ mặt anh nghiến chặt, và núm vú cô đau tức căng thẳng trong sự đáp ứng – Không phải do lạnh, không phải phản ứng đơn giản do đụng chạm, mà là sự đáp ứng với anh, với tất cả sự hấp dẫn thể chất nồng nhiệt và mãnh liệt và sâu lắng.
Anh trượt xa hơn xuống phía dưới, vẫn giữ cổ tay cô, và khép chặt miệng anh trên một núm vú đầy tham vọng. Khoái cảm mãnh liệt đến mức gần như đau đớn đâm xuyên qua vú cô. Cô rên lên khi lưỡi anh vờn trên núm vú cô, đảo tròn nó trước khi anh mút mạnh và sâu. Cô uốn cong người bên dưới sự kích động của cảm giác, căng người áp sát vào vòng tay ôm của anh, sức nặng của anh, những âm thanh hoang dại thoát ra từ miệng cô.
Anh tạo một âm thanh dữ dội phả vào ngực cô, và buông một tay để anh có thể vươn xuống dưới và giật mạnh quần pajamas của cô, giũ cô thoát khỏi chúng cứ như anh đang giũ một cái gối ra khỏi áo gối. Anh xoay cô trọn vẹn, buông lỏng để hoàn tất công việc, và cô đổ nhào xuống phía bên kia giường. Anh kéo cô trở lại và bao phủ cô, đặt tay anh vào dưới khuỷu gối cô rồi trượt chúng quấn quanh anh.
Nếu vài phút dữ dội vừa qua được coi là khúc dạo đầu, thì đó là tất cả những gì cô có được. Anh vươn xuống giữa họ và nói, “Fuck!” bằng một giọng căng thẳng, rồi với tay đến chiếc bàn cạnh giường. Chớp mắt bối rối, Jenner nhìn chằm chằm kinh ngạc vào số lượng những gói giấy kim loại rải tung trên mặt bàn.
“Quỷ thần ơi.” Cô buột miệng.
Anh xé rách để mở một gói thiếc, mặc chiếc bao cao su vào bằng một cử chỉ dữ dội, hối hả, và đẩy vào trong cô – thật nhanh, thật mãnh liệt, thật mê đắm.
Cô hít một hơi thở sâu, khép hờ mắt khi cô hợp nhất xúc cảm. Cô chỉ vừa đủ ẩm ướt để chấp nhận anh, và anh quá dày và dài… Thêm một điều vô dụng khác, những tiếng rên rỉ sôi nổi ních đầy cổ họng cô. Những ngón tay cô bấu chặt vào vai anh khi cô cố kềm giữ bản thân, nhưng anh đang thực hiện chính xác điều cô đã đề nghị. Như anh đã nói, đó là lượt của anh, vì vậy, cô quàng tay quanh vai anh và trao tặng hết bản thân cho anh.
Những nhát đâm của anh mạnh và sâu, không mánh khóe, chỉ là sự chân thực hướng đến đỉnh điểm khoái lạc. Sức mạnh và trọng lượng của anh đẩy cô qua cạnh giường, cô đã ở đó gần như trước khi cô nhận ra. Cô trở nên dữ dội, siết chặt quanh anh, và với lời nguyền rủa bị bóp nghẹt, anh cũng đạt đỉnh, nhịp độ gần như hoang dại của anh chuyển sang trạng thái chậm hơn và sâu hơn khi anh phiêu diêu trên đỉnh non bồng.
Sau đó, sự yên tĩnh trong phòng ngủ bị phá vỡ chỉ bởi tiếng thở hổn hển của họ, như thể cai hai vừa chạy marathon. Cael rút ra và đổ sập xuống bên cạnh cô. Thân thể anh lấp lánh mồ hôi. Jenner cảm thấy như thể toàn thân cô rộn ràng với áp lực từ nhịp tim của cô. Điều đó không giống như bất kỳ điều gì cô đã trải qua trước đây. Không phải là đáng kinh ngạc, hoặc tuyệt vời, hoặc bất kỳ loại tính từ nào mà cô thường nghe mô tả về sex. Nó mãnh liệt và nguyên sơ, tinh giản đến hình thức mộc mạc nhất – không màu mè, không kỹ thuật, dù cô chắc chắn anh có biết về những thứ đó. Anh đã làm tình với cô. Anh đã kết hợp với cô.
Cho đến lúc này, cho đến bước đi cuối cùng này, cô vẫn có thể bước lui, nhưng không phải bây giờ. Điều này đã đi quá xa. Một người đàn ông không thể làm tình với một phụ nữ giống như thế rồi bỏ đi không bị tổn hại gì.
Khao khát, cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của anh, màu xanh sáng chói bên dưới đôi bờ mi nhíu lại, biểu hiện của anh mãnh liệt và cực kỳ thỏa mãn với bản thân. Rồi cô nhìn vào chiếc bàn cạnh giường, ước lượng số bao cao su. Nhìn trở lại anh, cô nói. “Bây giờ anh gặp rắc rối lớn rồi, chàng cao bồi.”
“Em nghĩ vậy sao?” Anh hỏi, với lấy một chiếc condom mới. “Gắng hết sức đi cưng; em sẽ có một đêm bão tố đấy. Chúng ta sẽ đếm thành tích vào buổi sáng.”
…
Larkin không thể ngủ được. Hắn rời khỏi giường và tản bộ quanh phòng, cảm thấy như thể cả đàn kiến đang bò bên trong hắn. Điều gì đó không đúng. Điều gì đó ra ngoài trật tự, nhưng hắn không thể đặt tay lên chúng. Cuối cùng, hắn nhận ra đó là điều gì, và đi đến cửa chính của căn phòng, kéo giật nó để mở ra, và nhô đầu ra ngoài hành lang. Người đang đứng gác, Jonhson, vươn thẳng người với một cú xóc mạnh. “Có sai lầm gì sao, thưa ngài Larkin?”
Larkin liếc nhìn hắn, “Anh có thể đi.” Hắn nói the thé. Johnson có vẻ ngạc nhiên. “Nhưng thưa ngài Larkin, tôi nghĩ…” “Đừng nghĩ.” Frank nói. “Anh sẽ tự đả thương chính mình.” Hắn đã không suy nghĩ rõ ràng, hình như thế. Dù căn phòng được bảo vệ an toàn hơn nếu có một người gác ngoài cửa, và hắn sẽ ít lo lắng hơn về sự theo dõi mà thỉnh thoảng hắn cảm thấy, cũng khó tìm thấy sự riêng tư hắn cần khi thời cơ đến với hắn để cài đặt thời gian cho những trái bomb. Đám người thô lỗ này cho rằng tất cả những trái bomb được làm nổ bởi những nút bấm thủ công. Nhưng trừ phi bất khả kháng. Những trái bomb mà họ lắp đặt ở khoang dưới, ở nơi hắn không thể đến mà không khêu dậy sự nghi ngờ, được điều khiển bởi nút bấm trong tầm kiểm soát của hắn. Những quả bomb gây cháy ở trong khoang công cộng có thiết bị định giờ, thứ hắn sẽ tự cài đặt, vào sáng sớm ngày cuối cùng của hắn trên trái đất này.
Những kẻ khờ dại cũng cho rằng những nút bấm mà chúng có trong sự kiểm soát của chúng sẵn sàng để hoạt động, nhưng đó chỉ đơn thuần là thứ đồ chơi. Hắn giữ cái nút bấm có hiệu năng duy nhất, và hắn sẽ sử dụng nó vào đúng lúc thích hợp, trước thời điểm bọn chúng mong chờ về nó. Nếu có một tên đứng gác trước cửa phòng hắn vào mọi lúc, làm sao hắn có thể trốn đi để cài đặt thiết bị định giờ đó được chứ? Hắn đã không suy nghĩ kỹ lưỡng khi hắn ra lệnh cho Mills bố trí người canh gác thường xuyên. Đó là khối u, chứng ung thư khốn kiếp, đã lấy mất khả năng suy luận của hắn.
Johnson rời khỏi và Larkin đóng cửa, say sưa trong sự tách biệt đã trở thành lẽ sống của hắn. Hắn không tin tưởng một ai. Và đó là điều tốt, vì hắn cũng chẳng có ai để tin tưởng.
…
Sáng hôm sau, Cael nhìn, đôi mắt nheo nheo, khi Jenner mặc quần áo. Một đêm cùng nhau không nới lỏng tình trạng căng thẳng hiện diện quanh họ. Anh đã bắt đầu cảm nhận cảm giác kinh hoàng thật sự rằng sự căng thẳng đặc biệt này sẽ không bao giờ dịu đi. Họ thực hiện những việc thông thường vào sáng nay : Tắm, ăn điểm tâm, tuy nhiên tất cả những gì anh có thể suy nghĩ là đi trở lại vào bên trong cô. Sau đêm họ cùng trải qua, anh phải mất nhiều giờ, thậm chí nhiều ngày, mới có thể sẵn sàng với sex lần nữa. Cô đang cố giết anh. Chậm rãi, đầy đau đớn. Anh thà bị bắn, còn ít gây thương tổn hơn.
“Em đang mặc thứ quái quỷ gì thế?”
Jenner nhìn xuống. “Nó đơn giản là một cái váy mùa hè.”
Điều đó giống như nói rằng chúng “đơn giản là bộ ngực” vậy. Lớp vải mỏng manh của chiếc váy mùa hè màu xanh cô mặc che phủ qua cô giống như một lớp da thứ hai; chiếc váy dài ngang gối lộ rõ đôi chân xinh đẹp. Thậm chí bàn chân cô, trong đôi sandal buồn cười đó, cũng hết sức quyến rũ.
Phải, cô đang cố giết anh.
Hôm nay, họ lên bờ lần nữa, lần này đến Kauai. Tiffany gia nhập cùng với họ, vì cô ấy đơn lẻ, và Tiff cùng Jenner là những nụ hoa mới lạ tốt nhất. Phần còn lại của nhóm sẽ tiếp tục để mắt đến Larkin, tất cả bốn người để hết tâm trí vào việc giám sát nếu mục tiêu của họ ở lại trên tàu, điều có vẻ là ưu tiên của hắn kể từ cuộc gặp gỡ tại Hilo. Fail và Ryan sẽ bám đuôi hắn nếu hắn quyết định lên bờ.
Sau hôm nay, chỉ còn một lần tách nhóm nữa trong việc theo dõi Larkin. Đêm mai họ sẽ lại ra khơi. Cael thấy thoải mái hơn với viễn cảnh đó. Một khi họ đã ở ngoài khơi, Larkin không còn đi đâu được nữa.
Anh quyết định lấy tour đã sắp xếp cho chuyến du ngoạn này. Vào thời điểm này, ở lại trong đám đông là ý tưởng tốt, và giữ Jenner tránh xa những bộ bikini trước khi anh bị hút vào đam mê đến chết. Có thứ gì đó ở cô vậy? Chắc chắn không phải là những đường cong vì cô không có nhiều những thứ đó. Cô có một cái miệng láu lỉnh. Cô tàn nhẫn. Một cách hợp lý, phản ứng mãnh liệt của anh đối với cô không thể nào xảy ra được.
Không may là Cael Nhỏ không màng đến, thậm chí còn chẳng thừa nhận tính hợp lý.
…
Dean đã yêu cầu Tucker và Johnson gặp riêng hắn, trong phòng xử lý nước, nơi họ chắc chắn không bị quấy rầy. Trong một hành lang hẹp, giữa hai đường ống xoắn riêng biệt, họ được đảm bảo riêng tư.
Asker và Zadian cũng thuộc băng cướp, nhưng Dean đã biết Tucker và Johnson nhiều năm và hắn tin họ sẽ làm như họ được bảo. Không có điều gì sai khi họ được trao hai trong ba nút điều khiển bomb trong tầm bảo vệ. Hắn có một thứ khác nữa.
Hắn có thể tin họ để bộc lộ điều này.
“Tôi nghĩ Larkin đã làm mất nó .” Hắn nói, giọng hắn nặng nề.
“Chẳng đáng để tâm” Tucker nói.
Trong đôi ngày qua, Người canh gác Larkin đã khăng khăng về việc có lần bị thải hồi, bị gọi trở lại, rồi một lần nữa lại bị thải hồi. Cho dù việc xảy ra với Tucker và kế sinh nhai cũng không chứng tỏ cho Dean rằng ông chủ của hắn là kẻ dở người. Hành vi thất thường ngày càng gia tăng của Larkin khi họ neo tàu giữa các hòn đảo có thể chấm dứt trò lừa đảo.
“Chúng ta sẽ luân phiên theo sau ông ấy, chỉ ba chúng ta thôi. Có lẽ nếu chúng ta duy trì sự chú ý, chúng ta có thể tìm ra ông ấy đang tính toán điều gì.”
Johnson, người gầy hơn, và già hơn, và thường nghiêm trang hơn Tucker, hỏi. “Ông cho rằng ông ấy đang có một kế hoạch đôi chồng chéo khác hay sao?”
“Điều đó chợt nảy ra trong óc tôi.”
Tucker trượt những ngón tay lo lắng vào trong tóc hắn. “Nhưng chúng ta nắm những quả bomb và súng. Ông ấy không thể làm được điều gì mà không có chúng ta. Tất cả những gì ông ấy làm là lập kế hoạch thoát đi.”
Việc trốn thoát dường như càng ngày càng ít có khả năng xảy ra với Dean, càng ngày càng ít rõ ràng, dù hắn không nói to lên như thế. Một phần trong tâm trí hắn thì thầm, điều này không nên làm. Trong khi một phần khác nói, lớn hơn nhiều, hàng triệu!
Hắn đã quá mệt mỏi với việc nhận lệnh, quá mệt mỏi với việc nhận những thứ hôi thối từ những kẻ lắm tiền, trong khi hắn chưa bao giờ có chút nào, để nói đến.
“Ngay khi chúng ta thoát khỏi con tàu để những quả bomb làm việc của chúng. Chúng ta có lẽ phải xóa sổ quý ngài Larkin.” Một phát vào đầu và một cuộc bơi trong biển cả sẽ hoàn tất trò lừa đảo.
Không gã nào có vấn đề với viễn cảnh đó; việc ít đi một người trong việc chia món chiến lợi phẩm có nghĩa là nhiều tiền hơn cho tất cả bọn họ.
“Cho đến lúc đó, chúng ta duy trì việc theo dõi Larkin.” Dean nói. “Tôi đề nghị các ông không để hắn ra khỏi tầm mắt.”
…
Jenner có thể nói một cách trung thực rằng cô có một ngày thú vị. Tiffany rất hài hước và công bằng đối với những khiếm khuyết, và nhóm bốn người mà họ đã trở nên thân thiết – Linda, Nyna, Penny bà Buttons – bám chặt lẽ sống, thật sự thích thú vẻ đẹp kỳ lạ của hòn đảo và sự bầu bạn của những người bạn mới. Linda không đề cập đến tâm sự của bà vào đêm trước, và Jenner hay Tiffany cũng không. Đó là một khoảnh khắc riêng tư, cảm động, đã tác động đến Jenner nhiều hơn cô dám thừa nhận
Cael không nói nhiều khi ngày dần trôi qua, điều đó lẽ ra là một sự nhẹ nhõm, nhưng lại không như thế. Vì một điều, có vẻ gì đó trong ánh mắt anh khi anh quan sát cô khiến cô bối rối giống như cô gái trinh nguyên sau ngày cưới. Khi bạn biết một người đàn ông nhìn bạn trần truồng như thế nào, khi anh ấy khiến bạn khỏa thân, điều đó làm thay đổi nhiều thứ. Đã có thời cô không nghĩ như vậy, nhưng bây giờ cô đã biết tốt hơn. Bây giờ cô đã điều chỉnh thích hợp với anh đến nỗi một vuốt ve đơn giản của ngón tay anh trên cánh tay cô cũng có thể khiến cô gai cả người.
Tiffany nhanh chóng đoán biết điều đã xảy ra và cô ấy duy trì vẻ cười nhăn nhở với họ, thứ thậm chí còn làm cho Jenner ngượng ngập nhiều hơn. Chết tiệt, cô không nên cáu kỉnh khi mọi người cho rằng cô đã khêu gợi tình dục với anh nhưng cô không có. Vì lẽ, cô thật sự đã cáu kỉnh, cô cảm thấy bị lột trần, không thể biện minh. Sự im lặng của anh hầu như đã giải thích cho những người khác trong nhóm về sự bất an qua sự kiện bạn gái cũ và bạn gái mới của anh quá thân thiết, nhưng Jenner biết sự thật : Anh đang nghĩ về sex với cô. Lần nữa. Ngay.
Dù vậy, vào cuối ngày, khi họ trở lại tàu, thay vì đưa cô trở lại giường ngay lập tức, Cael đi tìm Ryan. Để cô lại với mối phiền muộn, anh đã không cho cô biết điều gì đã xảy ra khi họ rời khỏi tàu. Khi họ sẵn sàng cho bữa tối, cô cố nắm bắt vài thông tin. “Kế hoạch cho tối nay là gì?”
“Tất cả tùy thuộc vào Larkin.” Cael nói khi anh cài khuy tay áo. “Vì có lẽ hắn đã nhận ra sự quan sát của Ryan và Fail vài lần hôm nay, anh cần tiếp tục theo dõi nếu hắn ở trên boong và để họ nghỉ ngơi.”
“Ý anh là anh và em cần tiếp tục theo dõi.” Cô hiệu chỉnh.
Anh bắn cho cô một cái nhìn, “Không, em không theo dõi. Em không làm bất kỳ điều gì ngoại trừ đứng ở đó và làm ra vẻ xinh đẹp.”
“Nếu anh nói với em rằng anh không bận tâm cái đầu khá nhỏ bé của em…” Cô bắt đầu, nhiều hơn một chút bực mình. Khi nào anh mới nhét được vào đầu của anh rằng cô là một phần của điều này? Cô không phải là con tin bị sai khiến, không còn nữa.
Anh khịt mũi. “Tất cả chúng ta đều có nhiệm vụ. Của em là im lặng, hợp tác, và có vẻ ngoài ngoan ngoãn.”
“Có phải hợp tác và ngoan ngoãn là những thứ tương tự nhau khá nhiều không?”
“Đó là lý do anh không thể lái xe về nhà đủ thường xuyên.”
Cô quay lưng lại anh và bước đến tủ để lựa chọn trang phục. “Nếu em chỉ có nhiệm vụ là thứ trang trí, em nên mặc thứ gì đây?”
Thật khó để chắc chắn, nhưng nghe có vẻ như một trong những từ ngữ anh lầm bầm là “áo cổ lọ.”
Cô tiếp tục cuộc đàm luận mà họ đang nói trước khi cô thay quần áo cứ như chưa từng có sự ngắt quãng. “Vậy,” Cô đăm chiêu. “CIA? NSA? FBI?” * Một nét cười trêu chọc góc môi cô. “Cảnh vệ bờ biển? Từ bây giờ chúng ta là cộng sự. Không có lý do gì để anh từ chối em nữa.”
*CIA : Central Intelligence Agency – Cục tình báo trung ương Hoa kỳ.
*NSA : National Security Agency – Cơ quan an ninh quốc gia Hoa Kỳ
*FBI : Federal Bureau Investigation – Cục điều tra liên bang Hoa Kỳ.
Anh phải đặt cô đúng chỗ, càng sớm càng tốt. “Chúng ta không phải là cộng sự.”
Cô không lay chuyển, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chỉ thị của anh. “Em nói chúng ta là cộng sự. Vậy, làm ơn nói chi tiết. Anh đã lôi em vào thứ gì vậy?”
Anh định xoay lưng lại, nhưng làm thế có vẻ nguy hiểm, và việc phớt lờ Jenner Redwine đã trở nên càng lúc càng khó khăn hơn. Cuối cùng, anh thậm chí còn không thử làm. Có lẽ cô xứng đáng biết sự thật. “Chẳng hạn như không phải mọi người làm việc cho chính phủ đều thật sự làm việc cho chính phủ.”
“Thật là trong suốt y như bùn ấy.”
“Không chế độ khám chữa răng, không trợ cấp hưu trí…”
“Làm việc theo hợp đồng.” Cô nói, thậm chí không có đến một dấu hiệu lo lắng trong giọng cô.
Thật nguy hiểm cho cô khi biết quá nhiều, nhưng cô đã ở trong tình cảnh nguy hiểm rồi. Cô đã biết quá nhiều rồi. Anh gật đầu chỉ một lần, và quay sự chú ý của anh trở về thiết bị audio và video anh đang theo dõi trước khi cô làm anh gián đoạn. Đêm nay Larkin đã mở laptop, nhưng thật khó để biết liệu hắn có đăng nhập vào internet hay không. Nếu hắn có, Fail sẽ có dữ liệu sớm thôi. Có lẽ chẳng có gì quan trọng, nhưng mặt khác, có thể có một manh mối về thứ hắn đang âm mưu cùng Mills.
Anh đã không còng Jenner vào ghế. Tại sao phải lo lắng chứ? Cô đã có nhiều cơ hội để thổi tung vỏ bọc của anh và cô đã không làm. Nếu cô tiến đến cửa khi anh nói cô được tự do, liệu anh có chặn cô lại không? Có thể có, có thể không. Không quan trọng nữa; cô vẫn ở đây.
Một cuộc hẹn hò ư?
Cô trườn vào giường, kéo tấm đắp lên tận cằm, chúc ngủ ngon, và nhắm mắt.
Dù thích hay không, cô đã sa lầy vào đống phân chết tiệt sâu gần bằng anh rồi.
…
Jenner thức giấc đôi lần, nhận ra Cael vẫn chưa lên giường với cô, và mở hé mắt để thấy rằng anh vẫn còn ngồi trong chiếc ghế cạnh giường, quan sát và lắng nghe người đàn ông trong căn phòng bên cạnh. Điều gì quan trọng đến nỗi anh thà ở ngoài đó còn hơn ở trong giường cùng cô?
Cô thở dài. Dù cô biết rất ít chi tiết, cô vẫn biết được điều anh đang làm thực sự quan trọng. Cô đã nghe đủ, nhìn đủ, để biết điều đó quan trọng nhiều như thế nào.
Chiếc giường bị lún xuống, đánh thức cô, khi cuối cùng Cael cũng lên giường. Cô thở dài, lăn đến bên anh, và thấy anh chống trên khuỷu tay đang quan sát cô. “Gì thế?” Cô hỏi, rồi chớp mắt khi cô nhận ra anh đã khỏa thân. Hoàn toàn.
“Lượt của anh.” Anh nói, và ghìm chặt cô bên dưới anh.
Cô vụt tỉnh giấc, nhịp tim của cô chuyển từ tốc độ bình thường thành phi thuyền con thoi trong khoảng một phần mười giây. Sức nặng của anh đè nghiến cô xuống nệm. “Gì vậy? Đợi đã!”
“Đợi, cái mông anh ấy!” Anh nói bằng một giọng thúc giục khi anh túm mép chiếc áo dây và kéo nó qua đầu cô. Sự phơi bày đột ngột khiến cho ý thức của cô chao đảo, và cô thực hiện vài thứ hoàn toàn ngớ ngẩn như che ngực cô nếu anh không chặn cổ tay cô bằng bàn tay anh và ghim chúng xuống gối ở hai bên cạnh đầu cô khi anh nhìn xuống cô. Trong ánh sáng đèn, cô có thể nhận thấy cách thức vẻ mặt anh nghiến chặt, và núm vú cô đau tức căng thẳng trong sự đáp ứng – Không phải do lạnh, không phải phản ứng đơn giản do đụng chạm, mà là sự đáp ứng với anh, với tất cả sự hấp dẫn thể chất nồng nhiệt và mãnh liệt và sâu lắng.
Anh trượt xa hơn xuống phía dưới, vẫn giữ cổ tay cô, và khép chặt miệng anh trên một núm vú đầy tham vọng. Khoái cảm mãnh liệt đến mức gần như đau đớn đâm xuyên qua vú cô. Cô rên lên khi lưỡi anh vờn trên núm vú cô, đảo tròn nó trước khi anh mút mạnh và sâu. Cô uốn cong người bên dưới sự kích động của cảm giác, căng người áp sát vào vòng tay ôm của anh, sức nặng của anh, những âm thanh hoang dại thoát ra từ miệng cô.
Anh tạo một âm thanh dữ dội phả vào ngực cô, và buông một tay để anh có thể vươn xuống dưới và giật mạnh quần pajamas của cô, giũ cô thoát khỏi chúng cứ như anh đang giũ một cái gối ra khỏi áo gối. Anh xoay cô trọn vẹn, buông lỏng để hoàn tất công việc, và cô đổ nhào xuống phía bên kia giường. Anh kéo cô trở lại và bao phủ cô, đặt tay anh vào dưới khuỷu gối cô rồi trượt chúng quấn quanh anh.
Nếu vài phút dữ dội vừa qua được coi là khúc dạo đầu, thì đó là tất cả những gì cô có được. Anh vươn xuống giữa họ và nói, “Fuck!” bằng một giọng căng thẳng, rồi với tay đến chiếc bàn cạnh giường. Chớp mắt bối rối, Jenner nhìn chằm chằm kinh ngạc vào số lượng những gói giấy kim loại rải tung trên mặt bàn.
“Quỷ thần ơi.” Cô buột miệng.
Anh xé rách để mở một gói thiếc, mặc chiếc bao cao su vào bằng một cử chỉ dữ dội, hối hả, và đẩy vào trong cô – thật nhanh, thật mãnh liệt, thật mê đắm.
Cô hít một hơi thở sâu, khép hờ mắt khi cô hợp nhất xúc cảm. Cô chỉ vừa đủ ẩm ướt để chấp nhận anh, và anh quá dày và dài… Thêm một điều vô dụng khác, những tiếng rên rỉ sôi nổi ních đầy cổ họng cô. Những ngón tay cô bấu chặt vào vai anh khi cô cố kềm giữ bản thân, nhưng anh đang thực hiện chính xác điều cô đã đề nghị. Như anh đã nói, đó là lượt của anh, vì vậy, cô quàng tay quanh vai anh và trao tặng hết bản thân cho anh.
Những nhát đâm của anh mạnh và sâu, không mánh khóe, chỉ là sự chân thực hướng đến đỉnh điểm khoái lạc. Sức mạnh và trọng lượng của anh đẩy cô qua cạnh giường, cô đã ở đó gần như trước khi cô nhận ra. Cô trở nên dữ dội, siết chặt quanh anh, và với lời nguyền rủa bị bóp nghẹt, anh cũng đạt đỉnh, nhịp độ gần như hoang dại của anh chuyển sang trạng thái chậm hơn và sâu hơn khi anh phiêu diêu trên đỉnh non bồng.
Sau đó, sự yên tĩnh trong phòng ngủ bị phá vỡ chỉ bởi tiếng thở hổn hển của họ, như thể cai hai vừa chạy marathon. Cael rút ra và đổ sập xuống bên cạnh cô. Thân thể anh lấp lánh mồ hôi. Jenner cảm thấy như thể toàn thân cô rộn ràng với áp lực từ nhịp tim của cô. Điều đó không giống như bất kỳ điều gì cô đã trải qua trước đây. Không phải là đáng kinh ngạc, hoặc tuyệt vời, hoặc bất kỳ loại tính từ nào mà cô thường nghe mô tả về sex. Nó mãnh liệt và nguyên sơ, tinh giản đến hình thức mộc mạc nhất – không màu mè, không kỹ thuật, dù cô chắc chắn anh có biết về những thứ đó. Anh đã làm tình với cô. Anh đã kết hợp với cô.
Cho đến lúc này, cho đến bước đi cuối cùng này, cô vẫn có thể bước lui, nhưng không phải bây giờ. Điều này đã đi quá xa. Một người đàn ông không thể làm tình với một phụ nữ giống như thế rồi bỏ đi không bị tổn hại gì.
Khao khát, cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của anh, màu xanh sáng chói bên dưới đôi bờ mi nhíu lại, biểu hiện của anh mãnh liệt và cực kỳ thỏa mãn với bản thân. Rồi cô nhìn vào chiếc bàn cạnh giường, ước lượng số bao cao su. Nhìn trở lại anh, cô nói. “Bây giờ anh gặp rắc rối lớn rồi, chàng cao bồi.”
“Em nghĩ vậy sao?” Anh hỏi, với lấy một chiếc condom mới. “Gắng hết sức đi cưng; em sẽ có một đêm bão tố đấy. Chúng ta sẽ đếm thành tích vào buổi sáng.”
…
Larkin không thể ngủ được. Hắn rời khỏi giường và tản bộ quanh phòng, cảm thấy như thể cả đàn kiến đang bò bên trong hắn. Điều gì đó không đúng. Điều gì đó ra ngoài trật tự, nhưng hắn không thể đặt tay lên chúng. Cuối cùng, hắn nhận ra đó là điều gì, và đi đến cửa chính của căn phòng, kéo giật nó để mở ra, và nhô đầu ra ngoài hành lang. Người đang đứng gác, Jonhson, vươn thẳng người với một cú xóc mạnh. “Có sai lầm gì sao, thưa ngài Larkin?”
Larkin liếc nhìn hắn, “Anh có thể đi.” Hắn nói the thé. Johnson có vẻ ngạc nhiên. “Nhưng thưa ngài Larkin, tôi nghĩ…” “Đừng nghĩ.” Frank nói. “Anh sẽ tự đả thương chính mình.” Hắn đã không suy nghĩ rõ ràng, hình như thế. Dù căn phòng được bảo vệ an toàn hơn nếu có một người gác ngoài cửa, và hắn sẽ ít lo lắng hơn về sự theo dõi mà thỉnh thoảng hắn cảm thấy, cũng khó tìm thấy sự riêng tư hắn cần khi thời cơ đến với hắn để cài đặt thời gian cho những trái bomb. Đám người thô lỗ này cho rằng tất cả những trái bomb được làm nổ bởi những nút bấm thủ công. Nhưng trừ phi bất khả kháng. Những trái bomb mà họ lắp đặt ở khoang dưới, ở nơi hắn không thể đến mà không khêu dậy sự nghi ngờ, được điều khiển bởi nút bấm trong tầm kiểm soát của hắn. Những quả bomb gây cháy ở trong khoang công cộng có thiết bị định giờ, thứ hắn sẽ tự cài đặt, vào sáng sớm ngày cuối cùng của hắn trên trái đất này.
Những kẻ khờ dại cũng cho rằng những nút bấm mà chúng có trong sự kiểm soát của chúng sẵn sàng để hoạt động, nhưng đó chỉ đơn thuần là thứ đồ chơi. Hắn giữ cái nút bấm có hiệu năng duy nhất, và hắn sẽ sử dụng nó vào đúng lúc thích hợp, trước thời điểm bọn chúng mong chờ về nó. Nếu có một tên đứng gác trước cửa phòng hắn vào mọi lúc, làm sao hắn có thể trốn đi để cài đặt thiết bị định giờ đó được chứ? Hắn đã không suy nghĩ kỹ lưỡng khi hắn ra lệnh cho Mills bố trí người canh gác thường xuyên. Đó là khối u, chứng ung thư khốn kiếp, đã lấy mất khả năng suy luận của hắn.
Johnson rời khỏi và Larkin đóng cửa, say sưa trong sự tách biệt đã trở thành lẽ sống của hắn. Hắn không tin tưởng một ai. Và đó là điều tốt, vì hắn cũng chẳng có ai để tin tưởng.
…
Sáng hôm sau, Cael nhìn, đôi mắt nheo nheo, khi Jenner mặc quần áo. Một đêm cùng nhau không nới lỏng tình trạng căng thẳng hiện diện quanh họ. Anh đã bắt đầu cảm nhận cảm giác kinh hoàng thật sự rằng sự căng thẳng đặc biệt này sẽ không bao giờ dịu đi. Họ thực hiện những việc thông thường vào sáng nay : Tắm, ăn điểm tâm, tuy nhiên tất cả những gì anh có thể suy nghĩ là đi trở lại vào bên trong cô. Sau đêm họ cùng trải qua, anh phải mất nhiều giờ, thậm chí nhiều ngày, mới có thể sẵn sàng với sex lần nữa. Cô đang cố giết anh. Chậm rãi, đầy đau đớn. Anh thà bị bắn, còn ít gây thương tổn hơn.
“Em đang mặc thứ quái quỷ gì thế?”
Jenner nhìn xuống. “Nó đơn giản là một cái váy mùa hè.”
Điều đó giống như nói rằng chúng “đơn giản là bộ ngực” vậy. Lớp vải mỏng manh của chiếc váy mùa hè màu xanh cô mặc che phủ qua cô giống như một lớp da thứ hai; chiếc váy dài ngang gối lộ rõ đôi chân xinh đẹp. Thậm chí bàn chân cô, trong đôi sandal buồn cười đó, cũng hết sức quyến rũ.
Phải, cô đang cố giết anh.
Hôm nay, họ lên bờ lần nữa, lần này đến Kauai. Tiffany gia nhập cùng với họ, vì cô ấy đơn lẻ, và Tiff cùng Jenner là những nụ hoa mới lạ tốt nhất. Phần còn lại của nhóm sẽ tiếp tục để mắt đến Larkin, tất cả bốn người để hết tâm trí vào việc giám sát nếu mục tiêu của họ ở lại trên tàu, điều có vẻ là ưu tiên của hắn kể từ cuộc gặp gỡ tại Hilo. Fail và Ryan sẽ bám đuôi hắn nếu hắn quyết định lên bờ.
Sau hôm nay, chỉ còn một lần tách nhóm nữa trong việc theo dõi Larkin. Đêm mai họ sẽ lại ra khơi. Cael thấy thoải mái hơn với viễn cảnh đó. Một khi họ đã ở ngoài khơi, Larkin không còn đi đâu được nữa.
Anh quyết định lấy tour đã sắp xếp cho chuyến du ngoạn này. Vào thời điểm này, ở lại trong đám đông là ý tưởng tốt, và giữ Jenner tránh xa những bộ bikini trước khi anh bị hút vào đam mê đến chết. Có thứ gì đó ở cô vậy? Chắc chắn không phải là những đường cong vì cô không có nhiều những thứ đó. Cô có một cái miệng láu lỉnh. Cô tàn nhẫn. Một cách hợp lý, phản ứng mãnh liệt của anh đối với cô không thể nào xảy ra được.
Không may là Cael Nhỏ không màng đến, thậm chí còn chẳng thừa nhận tính hợp lý.
…
Dean đã yêu cầu Tucker và Johnson gặp riêng hắn, trong phòng xử lý nước, nơi họ chắc chắn không bị quấy rầy. Trong một hành lang hẹp, giữa hai đường ống xoắn riêng biệt, họ được đảm bảo riêng tư.
Asker và Zadian cũng thuộc băng cướp, nhưng Dean đã biết Tucker và Johnson nhiều năm và hắn tin họ sẽ làm như họ được bảo. Không có điều gì sai khi họ được trao hai trong ba nút điều khiển bomb trong tầm bảo vệ. Hắn có một thứ khác nữa.
Hắn có thể tin họ để bộc lộ điều này.
“Tôi nghĩ Larkin đã làm mất nó .” Hắn nói, giọng hắn nặng nề.
“Chẳng đáng để tâm” Tucker nói.
Trong đôi ngày qua, Người canh gác Larkin đã khăng khăng về việc có lần bị thải hồi, bị gọi trở lại, rồi một lần nữa lại bị thải hồi. Cho dù việc xảy ra với Tucker và kế sinh nhai cũng không chứng tỏ cho Dean rằng ông chủ của hắn là kẻ dở người. Hành vi thất thường ngày càng gia tăng của Larkin khi họ neo tàu giữa các hòn đảo có thể chấm dứt trò lừa đảo.
“Chúng ta sẽ luân phiên theo sau ông ấy, chỉ ba chúng ta thôi. Có lẽ nếu chúng ta duy trì sự chú ý, chúng ta có thể tìm ra ông ấy đang tính toán điều gì.”
Johnson, người gầy hơn, và già hơn, và thường nghiêm trang hơn Tucker, hỏi. “Ông cho rằng ông ấy đang có một kế hoạch đôi chồng chéo khác hay sao?”
“Điều đó chợt nảy ra trong óc tôi.”
Tucker trượt những ngón tay lo lắng vào trong tóc hắn. “Nhưng chúng ta nắm những quả bomb và súng. Ông ấy không thể làm được điều gì mà không có chúng ta. Tất cả những gì ông ấy làm là lập kế hoạch thoát đi.”
Việc trốn thoát dường như càng ngày càng ít có khả năng xảy ra với Dean, càng ngày càng ít rõ ràng, dù hắn không nói to lên như thế. Một phần trong tâm trí hắn thì thầm, điều này không nên làm. Trong khi một phần khác nói, lớn hơn nhiều, hàng triệu!
Hắn đã quá mệt mỏi với việc nhận lệnh, quá mệt mỏi với việc nhận những thứ hôi thối từ những kẻ lắm tiền, trong khi hắn chưa bao giờ có chút nào, để nói đến.
“Ngay khi chúng ta thoát khỏi con tàu để những quả bomb làm việc của chúng. Chúng ta có lẽ phải xóa sổ quý ngài Larkin.” Một phát vào đầu và một cuộc bơi trong biển cả sẽ hoàn tất trò lừa đảo.
Không gã nào có vấn đề với viễn cảnh đó; việc ít đi một người trong việc chia món chiến lợi phẩm có nghĩa là nhiều tiền hơn cho tất cả bọn họ.
“Cho đến lúc đó, chúng ta duy trì việc theo dõi Larkin.” Dean nói. “Tôi đề nghị các ông không để hắn ra khỏi tầm mắt.”
…
Jenner có thể nói một cách trung thực rằng cô có một ngày thú vị. Tiffany rất hài hước và công bằng đối với những khiếm khuyết, và nhóm bốn người mà họ đã trở nên thân thiết – Linda, Nyna, Penny bà Buttons – bám chặt lẽ sống, thật sự thích thú vẻ đẹp kỳ lạ của hòn đảo và sự bầu bạn của những người bạn mới. Linda không đề cập đến tâm sự của bà vào đêm trước, và Jenner hay Tiffany cũng không. Đó là một khoảnh khắc riêng tư, cảm động, đã tác động đến Jenner nhiều hơn cô dám thừa nhận
Cael không nói nhiều khi ngày dần trôi qua, điều đó lẽ ra là một sự nhẹ nhõm, nhưng lại không như thế. Vì một điều, có vẻ gì đó trong ánh mắt anh khi anh quan sát cô khiến cô bối rối giống như cô gái trinh nguyên sau ngày cưới. Khi bạn biết một người đàn ông nhìn bạn trần truồng như thế nào, khi anh ấy khiến bạn khỏa thân, điều đó làm thay đổi nhiều thứ. Đã có thời cô không nghĩ như vậy, nhưng bây giờ cô đã biết tốt hơn. Bây giờ cô đã điều chỉnh thích hợp với anh đến nỗi một vuốt ve đơn giản của ngón tay anh trên cánh tay cô cũng có thể khiến cô gai cả người.
Tiffany nhanh chóng đoán biết điều đã xảy ra và cô ấy duy trì vẻ cười nhăn nhở với họ, thứ thậm chí còn làm cho Jenner ngượng ngập nhiều hơn. Chết tiệt, cô không nên cáu kỉnh khi mọi người cho rằng cô đã khêu gợi tình dục với anh nhưng cô không có. Vì lẽ, cô thật sự đã cáu kỉnh, cô cảm thấy bị lột trần, không thể biện minh. Sự im lặng của anh hầu như đã giải thích cho những người khác trong nhóm về sự bất an qua sự kiện bạn gái cũ và bạn gái mới của anh quá thân thiết, nhưng Jenner biết sự thật : Anh đang nghĩ về sex với cô. Lần nữa. Ngay.
Dù vậy, vào cuối ngày, khi họ trở lại tàu, thay vì đưa cô trở lại giường ngay lập tức, Cael đi tìm Ryan. Để cô lại với mối phiền muộn, anh đã không cho cô biết điều gì đã xảy ra khi họ rời khỏi tàu. Khi họ sẵn sàng cho bữa tối, cô cố nắm bắt vài thông tin. “Kế hoạch cho tối nay là gì?”
“Tất cả tùy thuộc vào Larkin.” Cael nói khi anh cài khuy tay áo. “Vì có lẽ hắn đã nhận ra sự quan sát của Ryan và Fail vài lần hôm nay, anh cần tiếp tục theo dõi nếu hắn ở trên boong và để họ nghỉ ngơi.”
“Ý anh là anh và em cần tiếp tục theo dõi.” Cô hiệu chỉnh.
Anh bắn cho cô một cái nhìn, “Không, em không theo dõi. Em không làm bất kỳ điều gì ngoại trừ đứng ở đó và làm ra vẻ xinh đẹp.”
“Nếu anh nói với em rằng anh không bận tâm cái đầu khá nhỏ bé của em…” Cô bắt đầu, nhiều hơn một chút bực mình. Khi nào anh mới nhét được vào đầu của anh rằng cô là một phần của điều này? Cô không phải là con tin bị sai khiến, không còn nữa.
Anh khịt mũi. “Tất cả chúng ta đều có nhiệm vụ. Của em là im lặng, hợp tác, và có vẻ ngoài ngoan ngoãn.”
“Có phải hợp tác và ngoan ngoãn là những thứ tương tự nhau khá nhiều không?”
“Đó là lý do anh không thể lái xe về nhà đủ thường xuyên.”
Cô quay lưng lại anh và bước đến tủ để lựa chọn trang phục. “Nếu em chỉ có nhiệm vụ là thứ trang trí, em nên mặc thứ gì đây?”
Thật khó để chắc chắn, nhưng nghe có vẻ như một trong những từ ngữ anh lầm bầm là “áo cổ lọ.”