Chương : 5
Cô bị trễ. Cô tin rằng phải gặp Michelle lúc bảy giờ, và giờ đã là tám giờ ba mươi rồi. Tuy vậy, dù việc đi bộ một khoảng xa đến Bird có thể làm cô thậm chí còn trễ hơn, Jenner đậu chiếc xe mới của cô cách quán bar một khối nhà – cô không muốn một vết lõm nào làm hư hại nó. Dẫu rằng, nó có phải là một chiếc xe xa hoa đâu cơ chứ ? Nó là một chiếc Camry - rất giàu có, nhưng chỉ là Camry – vì cô không thể để trí óc của cô quanh việc thanh toán trong hai năm dù không bõ bèn gì so với những khoản góp đều đặn trước đây của cô cho một chiếc xe hơi. Cô có chiếc Camry chỉ mới được đôi tuần, và cô hãnh diện về nó. Cô vẫn còn hít một hơi thở sâu mỗi khi cô vào bên trong nó, đắm chìm trong mùi hương xe mới dễ chịu.
Cô đã mệt. Cô ngồi yên lặng trong xe vài phút, đôi mắt cô nhắm lại. Nếu cô không hứa gặp Michelle tối nay, cô sẽ về nhà, cô vẫn ở trong căn hộ đôi, vì tìm một nơi ở mới để sống mất nhiều thời gian hơn chọn một chiếc xe mới. Ai mà biết được việc quản lý cả đống tiền hoá ra là một thứ chết tiệt gần như công việc toàn thời gian chứ?
Al rất tuyệt – và đang trong tiến trình chuyển đến một văn phòng tốt hơn – nhưng Jenner cố nài được dính líu vào, điều đó có nghĩa là cô tốn nhiều thời gian hơn ở Payne Echols. Cô muốn hiểu được những điều đang xảy ra. Lý do tại sao Al làm điều cô ấy đang làm, và những thứ tương tự vấn đề hóc búa – bao gồm ý nghĩa của các điều khoản hợp đồng. Cô tin cậy Al, nhưng cô ấy không thường xuyên ở quanh cô, và Jenner không muốn bị ép buộc tin vào ai khác. Bản năng của cô thúc giục phải rèn luyện, phải kiểm soát. Quá nhiều lần, từ khi cô có được tấm vé trúng giải đó, cô không có được một chút kiểm soát nào đối với những sự kiện đã qua. Bây giờ cô đã có, và sự nhẹ nhõm gần như đáng kinh ngạc.
Bây giờ, tiền đã là của cô. Cô đã vượt qua nghi thức khó chịu nơi camera chớp loé vào mắt cô trong khi cô cười cho đến lúc các bó cơ trên mặt cô đau nhức, và bàn tay cô bị vọp bẻ do việc nắm giữ một cạnh của tấm séc bằng bìa cứng khổng lồ - thứ những người phát giải đã cẩn thận nói với cô rằng chúng không thật, và không thể lãnh tiền mặt được, cứ làm như cô là dân ngốc và không thể tự mình đoán ra được điều đó - Rốt cuộc, mọi thứ cũng trôi qua, và công việc giấy tờ đã hoàn tất,và cô bắt đầu lui vào tình trạng ẩn danh … Cô hy vọng như thế. Giới truyền thông phải đi khỏi, dĩ nhiên rồi. Bây giờ nếu cô thu xếp một chỗ ở mới và tiến bộ hơn trong cuộc sống. Cô sẽ có nhiều hạnh phúc hơn.
Một phần trong những điều đó là phải vui chơi. Michelle và cô đã trải qua những buổi mua sắm tuyệt vời, và cô không chỉ thay thế tủ quần áo của bản thân cô , mà còn cho cả Michelle nữa. Túi xách, giày dép, nữ trang đẹp, quần áo lụa, những chiếc đầm hở quyến rũ… Điều đó thật tuyệt. Nhưng sau một vài ngày, một trong số những điều gây bối rối mà cô học được là cảm thấy chán trò mua sắm. Cô không bao giờ nghĩ đến điều đó dù trong cả triệu năm nữa, nhưng nó đã xảy ra. Việc có thể tiêu tiền thoải mái thật tuyệt vời. Dù vậy, sau những cuộc vui chơi và chè chén lu bù lúc ban đầu, cô không thấy có điều gì khác mà cô muốn, và nỗi buồn chán đã chiếm chỗ. Điều đó thậm chí có cảm giác giống như có đôi chút phản bội đối với nhân loại.
Cuộc đời cô chắc chắn đã thay đổi. Phần lớn bạn bè cũ của cô đã không còn thân thiết nữa, trong khi cô trở nên rất gần gũi với luật sư của cô, William Lourdes, Anh ta là một con cá mập, nhưng là con cá mập của cô. Anh ta cười khi anh ta đọc đơn kiện mà Dylan đã đệ trình để chống lại cô. Trong một chỉ thị ngắn, sau khi Lourdes đưa ra đơn thỉnh cầu đáp trả, với chủ kiến, chống lại Dylan rằng hắn có thể lấy mọi thứ hắn sở hữu, hắn đã bỏ qua đơn kiện của mình, và rơi khỏi quỹ đạo của cô. Bill, vì Lourdes cứ khăng khăng cô gọi anh ta như vậy, bắt đầu sắp xếp sự sản của cô để bảo vệ nó tránh xa tất cả những người trục lợi, những kẻ cố chiếm từng mảnh của nó, điều đó sẽ phải xảy đến với cô.
Ngồi đó, trong bóng tối của chiếc xe hơi, Jenner cảm thấy một nụ cười nhỏ chuyển động bờ môi của cô về ý tưởng kỳ quặc rằng cô, Jenner Redwine, có một sự sản. Wow!
Cô có cả tài khoản tiết kiệm lẫn tài khoản tiền gởi trong một ngân hàng - một ngân hàng, nơi người thu ngân và người quản lý gọi cô bằng tên, nơi cô luôn được đối xử ân cần và nhã nhặn. Chỉ cách đây hai tháng thôi, việc có một tài khoản tiền gởi nhỏ nhoi thậm chí không ở trong phạm vi phát sóng của cô. Bây giờ có vẻ cô mất khá nhiều thời gian ở ngân hàng, luân chuyển mọi thứ vào và ra khỏi hộc an toàn của cô, bởi vì cô không thể tiến hành bất kỳ loại công việc giấy tờ nào ở nhà, không, khi mà Jerry vẫn còn đang lang thang vơ vẩn xung quanh.
Ông không bỏ cuộc, nhưng thật ra thì cô cũng không nghĩ ông sẽ làm thế. Cô mua cho ông quần áo, thậm chí trao cho ông một vài trăm lúc này lúc khác, nhưng không thật sự hy vọng ông sẽ bỏ đi. Cô hiểu cha cô. Ông sẽ cư xử ngay thẳng trong một thời gian, cố gắng xoa dịu nỗi ngờ vực trong cô, khi ông tiến đến với một lý do tốt đẹp, chẳng hạn như lý do ông cần một chiếc xe mới, hoặc cố thuyết phục cô mua cho ông một căn hộ, hoặc những thứ giống như vậy. Vài trăm dollar chẳng tạo nên được chút ảnh hưởng nào đối với tham vọng của Jerry.
Cuối cùng, Jenner thu gom năng lượng của cô và rời khỏi chiếc Camry. Cô không phải đẩy vai vào cánh cửa để cố mở nó theo cách mà cô thường làm với Ngỗng. Cô không phá huỷ Ngỗng, dù cô có nghĩ đến điều đó. Một thứ nghèo nàn có vẻ ngoài giống như đồ vứt đi, nhưng máy móc của nó đáng tin cậy, vì thế cô tặng nó cho hội từ thiện. Đã có một thời gian cô cần chiếc xe xấu xí đó, bây giờ một người nào khác sẽ cần nó. Cám ơn Trời rằng người nào khác đó không phải là cô.
Mức năng lượng của cô gia tăng khi cô quàng chiếc túi xách mới, đắt tiền lên vai và đi về hướng Bird’s. Một buổi tối cười đùa và nhảy nhót đúng là thứ cô cần; cô sẽ cảm thấy tốt hơn sau một cốc bia. Michelle đã uống một hoặc hai cho buổi tối nay rồi, và nhảy một hoặc hai – ba lần trước khi Jenner tới, nhưng điều đó cũng tốt, vì Jenner không nghĩ rằng cô có thể theo kịp cô ấy đêm nay.
Quán bar chật ních và ồn ào không thể tưởng tượng được – xét cho cùng, nó là một đêm thứ Sáu – vì thế cô nhìn xung quanh lướt qua những thân thể lèn chặt với nhau trong một lúc, trước khi cô nhận ra Michelle, đang ngồi tại bàn với ba người khách khác. Từ số ly và chai trên bàn, Michelle và những kẻ đó đã tăng thêm nhiều hơn một ly đúp cho buổi tối.
Jenner đến bên cái bàn đó trước khi Michelle nhận ra cô. “Woohoo!” Cô ấy reo hò “Mái tóc đáng yêu quá!”
Jenner cưỡng lại thôi thúc muốn chạm vào mái tóc của cô, bây giờ đã thành màu đen, với những dải nhỏ bên trên. Cô chỉ mới bắt đầu làm như thế vào lúc sáng. Phong cách mới trang nhã, quyến rũ và mạnh mẽ, nhưng trên hết, nó làm cho cô trông khác đến nỗi chỉ vài người nhận ra được cô. Sau đôi tháng vừa qua, cô cho rằng đó là một điều tốt.
Cô kéo một chiếc ghế và ngồi xuống, nhìn quanh tìm người phục vụ. “Tớ đang mang giày.” Michelle loan báo, quay người để cô ấy có thể nhấc chân đủ cao cho Jenner trông thấy. Đôi giày đắt tiền thái quá, hơn năm trăm đồng, nhưng nhìn thấy niềm vui sướng thuần khiết trên mặt Michelle khi cô ấy mang thử đã khiến cho Jenner nghĩ chúng cũng đáng giá. Nhưng sau đó Michelle lại kinh hoảng một cách kỳ quặc về việc mang chúng, e ngại chúng sẽ bị mòn, hoặc cô sẽ làm gãy gót giày, hoặc thứ gì đó. Cô ấy thường mang thử ở nhà, rồi thận trọng đặt chúng ra xa. Đây là lần mang đi chơi đầu tiên của đôi giày, và Jenner vỗ tay.
“Lẽ ra từ lâu rồi chứ.” Cô nói.
“Chúng có nóng bỏng, hay thứ gì tương tự không?” Michelle hỏi, lúc lắc xoay bàn chân khi cô ngắm nghía nhưng viên thạch anh trên dải dây thanh nhã. Cô thậm chí nhấc chân lên cao hơn nữa để cho hai người đàn ông và người đàn bà ngồi chung bàn có thể nhìn thấy. Ngang qua bàn, một người đàn ông huýt sáo, có lẽ vì việc Michelle giơ chân lên cao đã cho anh ta nhiều thứ để ngắm nghía hơn chỉ một chiếc giày. Cô ấy cười, le lưỡi vào anh ta nhưng đặt chân trở lại sàn nhà.
“Lần tới,” Cô ấy nói với ba người nọ. “Tôi sẽ mang một túi xách tương xứng. Nó thật đáng kinh ngạc. Lớp da thuộc sờ vào cứ như bơ ấy, hết sức mềm mại.”
Trước khi Jenner có thể nói được điều gì, Người phục vụ cocktail đã đến cùng một khay chồng chất. Khi cô ta bắt đầu phân bổ cho một chầu mới, cô ta nhìn vào Jenner. “Cô dùng gì ?”
“Một bia.” Jenner nói. Cô đã mệt. Cô cần cảnh giác với thức uống; cô sẽ hạn chế bản thân với một cốc bia và về nhà trong vòng một giờ hoặc gần như thế.
“Hoá đơn của cô lên tới chín mươi tư và năm mươi xu.” Cô phục vụ bàn nói với Michelle. Cô ta muốn thấy tiền mặt hoặc thẻ tín dụng trước khi bất kỳ thứ gì khác được gọi.
“Tính vào hoá đơn của cô ấy.” Michelle nói một cách bất cẩn, cầm ly thức uống đầy màu sắc của cô lên, và đưa chiếc ly hướng về phía Jenner. “Cô ấy sẽ quan tâm đến nó. Cô ấy tung súc (food gor) để làm gì cơ chứ. Ý tôi là sung túc (good for).” Cô cười vào sự lầm lẫn ngớ ngẩn đó, vung vẩy bàn tay đến nỗi thức uống sóng sánh tràn ra miệng ly; cô ngừng lại đập đập ngón tay trên vành ly, trước khi đưa nó lên miệng. “Tiếc quá!” Cô nói.
‘Tiếc’ sao ? Michelle đang nói về thức uống bị đổ, hay điều cô vừa nói ?
Jenner chớp mắt, ngồi chìm sâu trong ghế của cô. Cô gần như không tin điều cô nghe thấy - gần như, không phải hoàn toàn. Có lẽ một phần nhỏ trong cô đang chờ đợi điều đó, nhưng mặt khác, có lẽ không, bởi vì nó sẽ gây tổn thương. Michelle mà cũng vậy sao ?
Cô chắc chắn phải nhận ra. Không phải cô cảm thấy phiền vì giờ đây luôn luôn góp nhặt những tờ check, chỉ là cô đã luôn bị mong đợi làm điều đó, thậm chí vào những lúc, như lúc này đây, cô còn chưa uống miếng nào. Và ba người kia… Cô biết họ bởi vì cô thường thấy họ ở đây, nhưng chỉ là tình cờ, cô thậm chí còn không biết tên của họ. Tại sao cô cũng phải mua thức uống cho họ ?
Viễn cảnh vui chơi phai nhạt dần giống như chiếc áo thun rẻ tiền, dai nhách và xấu xí.
“Thật ra, hãy bỏ qua ly bia đó.” Cô nói với cô phục vụ bàn, “Tôi không thể ở lại.” Cô điều chỉnh lại quai túi xách trên vai và đứng lên. “Tớ chỉ muốn dừng lại để báo cho cậu biết vì cậu đang mong tớ.” Cô nói với Michelle, “Tớ biết ở đây ồn đến mức cậu không thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại.”
Michelle nhìn chằm chằm vào cô, nụ cười trượt khỏi gương mặt cô ấy. “Cái quái quỷ gì vậy?”
“Tớ mệt.” Jenner nói.
“Phải rồi, bởi vì mua sắm và đếm tiền suốt cả ngày thì kiệt sức như thế đấy.” Michelle cười vào câu nói đùa của mình, và những người khác tại bàn cũng làm như vậy.
Jenner không cười. “Tớ cần phải đi.” Cô nói, quay gót và cố thoát khỏi trước khi cô nói điều gì đó cô không thể thu lại được. Cô và Michelle đã là bạn bè một thời gian dài, nhưng cô có thể cảm nhận rằng mối quan hệ đó đã đột ngột chông chênh ở những chỗ không có sự quay lại, và cô không muốn nó lật ngược. Michelle đã nửa say rồi – có lẽ ba phần tư ấy chứ - và ngày mai cô ấy sẽ xin lỗi và họ lại tiếp tục như trước đây. Jenner hy vọng đó là điều sẽ xảy ra, bất luận thế nào.
Cô đã đến được cửa và bước ra ngoài, vào trong sự mát mẻ và yên tĩnh tương đối trước khi Michelle bắt kịp cô và túm chặt vai cô. “Cậu không thể đi.” Michelle nói, không còn cười nữa, và không hoàn toàn có vẻ chếnh choáng. “Tớ không mang theo chút tiền nào hết. Cậu phải trả tiền thức uống cho bọn tớ.”
Bất đắc dĩ, Jenner quay lại và nhìn Michelle chăm chú. Michelle hất những lọn tóc xoăn sẫm màu, biểu lộ vẻ thách thức. Phía sau họ, khách quen của quán bar vẫn đang uống, đang nói chuyện, đang cười đùa và nhảy nhót. Một vài người chen lấn ra ngoài vượt qua họ, một vài người xô đẩy để vào trong chỗ của họ. Cuối cùng Jenner nói, “Cậu chỉ mong đợi tớ ở quanh quẩn để thanh toán mọi thứ thôi sao.”
Biểu hiện của Michelle thay đổi thành ngờ vực. “Ồ, phải.” Cô ấy nói, y như đó là điều hiển nhiên nhất trên đời.
Sự mệt mỏi dội xuống trên vai Jenner. Thật ra thì Michelle có mong đợi điều gì khác hơn cha cô, và Dylan, và đoàn người vô tận của những hội cứu tế, của những kẻ lừa bịp đã ngừng gọi đến cô chỉ vì cô ngắt kết nối cáp viễn thông ? Ít ra thì trong quá khứ Michelle cũng đã ở đó vì cô, điều mà những người khác không làm. Điều đó có vài thứ đáng quan tâm. Cô mở ví, dự định đưa cho Michelle đủ tiền để trả cho buổi tối của cô ấy. Có lẽ ngày mai, họ sẽ làm điều gì đó để sắp xếp lại. Có lẽ khi Michelle không uống say, cô ấy sẽ không có tính khí kỳ quặc đến thế.
“Cậu biết không.” Michelle nói, khuôn miệng đầy đặn của cô ấy vặn xoắn trong một nụ cười khinh bỉ “Cậu đã thay đổi từ khi cậu thắng được số tiền khốn kiếp đó. Cậu đã tận dụng để có những cuộc vui chơi, cậu không nghĩ thứ gì khác ngoại trừ tiền, tiền, tiền. Bây giờ cậu chỉ là…”
“Là cái máy ATM* riêng của cậu chứ gì ?” Jenner bắn trả, giọng của cô sôi sục khi cô kéo một tập giấy bạc ra khỏi ví. Cô đã thay đổi ư ? Chắc chắn là thế rồi. Mọi người ở quanh cô thay đổi, thế mà cô được cho rằng phải y nguyên như cũ, vô cảm với điều thật sự là một thay đổi lớn lao trong thế giới của cô sao ? Cô phải đương đầu với chúng, thế nên sự thẳng thắn chết tiệt đó đã thay đổi cô.
(*ATM : Automatic Teller Machine – Máy rút tiền tự động.)
Biểu hiện của Michelle trở thành nhẫn tâm, mắt cô hẹp lại. “Tớ không thích cậu chút nào, không còn nữa. Những người đã là bạn của cậu bây giờ không còn đủ tốt cho cậu nữa, chỉ vì cậu có thể mua mọi thứ.”
“Cậu khá thích tớ và tiền của tớ khi tớ chi trả cho giày và nữ trang của cậu, cho ghế sofa của cậu.” Jenner chỉ ra, “Cậu thích tớ khi tớ mua mọi thứ thức ăn chúng ta ăn, khi chúng ta đi nghỉ cùng nhau, và khi tớ thanh toán mọi chầu thức uống chúng ta đã uống ở nơi này.” Cô cầm lấy tay Michelle và vỗ nhẹ vào những tờ giấy bạc bên trong nó. “Thôi được, nó đây. Tất cả những gì tớ mang theo. Chúc vui vẻ.”
Những ngón tay của Michelle nắm chặt tiền, nhưng sự nhạo báng không rời khỏi gương mặt cô ấy. “Đồ chồn cái.” Cô ấy nói.
Từ ngữ làm Jenner choáng váng. Cho dù cô tự đứng vững, cô vẫn trông mong rằng, ngày mai, cô và Michelle sẽ thu xếp được. Bây giờ, nhìn vẻ chua cay trên mặt Michelle, nghe thấy nó trong giọng nói của cô ấy, cô nhận ra rằng sẽ không có lời xin lỗi nào vào ngày mai.
“Good-bye.” Cô xoay sở để nói, nỗi buồn đến lặng người giữ cho giọng của cô dịu dàng kỳ lạ, rồi cô quay người và bước xuống vỉa hè. Cô nghe tiếng cánh cửa dập mạnh khi Michelle đi vào bên trong. m thanh đột ngột cho cô biết Michelle không dừng lại, thậm chí còn không nhìn lại.
Chỉ thế thôi. Chấm dứt rồi. Nỗi đau tụ lại trong ngực cô, làm cho hơi thở trở nên khó khăn. Michelle đã ở bên cô nhiều năm, luôn sẵn sàng cười đùa và tiệc tùng. Họ đã an ủi lẫn nhau qua những vụ đổ vỡ với bạn trai, những cơn cảm lạnh, và những giấy nợ trong quá khứ. Họ đã sống trong cùng thế giới, nhưng bây giờ họ đã không còn như thế nữa.
Cô mở khoá chiếc Camry bằng remode và trượt vào chỗ ngồi sau tay lái. Bàn tay cô run rẩy khi cô cố gắng khớp chìa khoá vào ổ khởi động. Cô đã mệt mỏi đến mức chỉ muốn về nhà, nhưng cô vừa đưa cho Michelle mọi xu cô có và cô cần phải lấy một ít tiền mặt. Cô không thích không có đồng xu nào trên người. Trong quá khứ, cô đã bị khánh kiệt nhiều lần, và cô không thích điều đó chút nào. Cô rất nhanh chóng trở nên quen thuộc với việc không bao giờ để cho không có đồng tiền nào.
Có một máy ATM ở Bird’s - rất thuận tiện cho khách của quán bar – nhưng cô không muốn trở vào trong đó. Buồn bã, cô nhận ra đây chắc chắn là lần cuối cùng cô ở Bird’s, một thử thách khác nữa trong cuộc đời của cô là việc đang trượt khỏi quá khứ. Nhẩm tính toán trong óc, cô tìm kiếm trong vùng. Có một Máy ATM khác nữa chỉ cách đó vài khối nhà, nhưng cô không thích cư dân quanh đó. Thay vì thế, để an toàn hơn, cô lái xe đến chi nhánh ngân hàng gần nhất – Cô cũng không thích trả phí sử dụng ATM, vì vậy cô thích sử dụng dịch vụ ngân hàng hơn – và dừng việc đến máy ATM.
Một làn gió mát cuốn quanh cô khi cô ra khỏi xe và tiến đến chiếc máy. Cô sẽ rút ra đôi trăm để thay thế cho số tiền cô đã đưa cho Michelle, và số đó cũng đủ nhiều để cô vượt qua được những ngày cuối tuần. Cô nhấn số tài khoản, và số PIN.
NGUỒN TIỀN TRONG QUỸ KHÔNG ĐỦ.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ, nhấp nháy một dòng chữ, khi cô cố phán đoán về chúng. Cô biết, đại khái thôi, cô có bao nhiêu trong tài khoản, nhưng cô đã không cân đối chúng hơn một tuần. Tuy thế vẫn phải có khoảng hai mươi lăm ngàn, trên hoặc dưới vài trăm.
Dù vậy, cô đã mệt, và đau khổ, có lẽ cô đã nhập dữ liệu bị sai số. Cô cố gắng lần nữa, và lần này cô hết sức cẩn thận, để chắc chắn rằng mọi chữ số đều đúng.
Thông tin tương tự sáng lên trên màn hình : NGUỒN TIỀN TRONG QUỸ KHÔNG ĐỦ.
Vào giờ này, ngân hàng tối thui và không có ai để giúp cô. Cô nghĩ một lát, rồi nhập vào một yêu cầu khác, lần này để thấy số dư tài khoản của cô. Chắc chắn cái máy này bị trục trặc và đưa thông tin tương tự cho bất kỳ người nào cố rút tiền khỏi nó. Trong việc này, có lẽ nó trống rỗng, và nó đang nói với cô rằng nó có ‘nguồn tiền trong quỹ không đủ’. Ý tưởng này thật ngộ nghĩnh, và cô cười nho nhỏ, nhưng rồi nụ cười đông cứng trên môi cô.
Ba dollar và hai mươi hai cent ư ?
Cô nhìn chằm chằm vào dãy số không thể nào tin được. Cô biết cô có nhiều hơn số đó, nhiều hơn cả ngàn lần số đó ấy chứ. Điều gì đã xảy ra ?
Tự động, cô quay trở vào trong xe và khởi động, vào số. Trên suốt đoạn đường về nhà, cô quay ngược những tình thế đã trải qua trong trí nhớ của cô, cảm thấy muốn phát bệnh khi cô truy xuất từ đầu đến cuối các sự kiện.
Một ai đó - chỉ có hai người cô ngờ vực – đã đặt tay của họ trên tập sổ check của cô và viết tên hắn ta vào một tờ check với con số hơn hai mươi lăm ngàn. Jerry, hay Dylan ? Phải là một trong hai người đó. Họ biết nơi cô sống, và cả hai đều xác định rõ phải chiếm thứ gì đó từ cô. Cả hai đều muốn cắt xén gia tài của cô, vì phần đóng góp công bằng của họ cho - điều gì cơ chứ ? Hơi thở chăng ?
Cô đã buộc cho Dylan là kẻ lợi dụng, nhưng cô không chắc chắn hắn có lấy cắp không. Thậm chí nếu hắn có, hắn cũng không đủ liều lĩnh để lấy hết tất cả. Hắn sẽ lấy vài tờ check, viết mỗi tờ một ít trong khoảng vài trăm dollar, hy vọng cô không để ý, và nếu cô biết, thì hắn hy vọng rằng cô chỉ trách mắng hắn vài câu, thay vì báo cảnh sát. Đó là Dylan.
Nhưng cha cô… Jerry Redwine sẽ lấy tất cả những gì ông có thể lấy được rồi bỏ chạy.
Cô cảm thấy cánh cửa nội tâm của cô rập mạnh cho thấy dấu hiệu đó vẫn còn một kết thúc khác nữa. Cô đã không nghe gì từ ông. Ông đã không gọi điện thoại. Có không nhiều những bữa ăn trưa ngượng nghịu, không ngoài ý định lôi ông trở lại mặt đất với những cơ hội tuyệt vời mà ông tưởng tượng ra. Sự từ chối trễ nhất của cô rõ ràng đã thuyết phục được ông là cô không lừa dối, nên thay vì vậy, ông lấy cắp của cô. Ông đã thoát trót lọt lần này, bởi vì ông biết trong quá khứ không có sự bắt giữ nào giống như vậy hết.
Việc chắc chắn ông là thủ phạm đã ăn mòn cô giống như acid. Làm sao ông làm được điều đó ? Ông không thể lấy được mã số ATM của cô – và hơn nữa hệ thống ATM chỉ cung cấp một lượng tiền giới hạn ra khỏi một tài khoản – dù cách nào chăng nữa, ông cũng phải đặt tay lên tập sổ check của cô.
Cô đã rất cẩn thận bất cứ khi nào ông ở trong nhà, luôn luôn mang theo túi xách cùng với cô nếu cô đi vào một căn phòng khác, hoặc khoá chúng trong khoang hành lý của xe hơi nếu cô biết trước về thời gian ông đến. Nhưng điều gì xảy ra nếu cô không biết có ông ở đó ? Điều gì xảy ra nếu ông ẩn nấp bên ngoài, chờ cho đến khi cô vào trong phòng tắm hoặc thậm chí ở trong gường đang say ngủ, rồi yên lặng mở khoá và đặt bản thân vào bên trong ? Cô có thể thấy ông dễ dàng làm điều đó. Trong nhận thức muộn màng cô nhận ra rằng cô nên lắp đặt một thiết bị báo động, nhưng cô đã không muốn tốn tiền cho một nơi cô không còn sống trong đó lâu nữa, và cô để điều đó trôi qua. Cô vẫn còn thói quen tránh những khoản chi tiêu tương đối nhỏ, vì chúng vẫn còn nằm ngoài nhận thức của cô, và bây giờ cô phải trả giá cho thời gian tệ hại đó.
Khi về đến nhà, cô lấy tập checkbook ra và cẩn thận xem xét nó, nhìn kỹ từng số để chắc chắn không một số nào bị mất. Mỗi tập check có hai mươi lăm tờ trong đó, và cô chỉ giữ một tập một lần; những tập khác nằm trong hộc an toàn. Cô biết những tờ check nào cô viết, vì cô lưu giữ một bản ghi chép kỹ lưỡng. Những tờ check bên trên nằm liên tiếp trên một chuỗi số. Tất cả chúng đều ở đó… ngoại trừ tờ check cuối cùng trong tập.
Cô nhìn số liệu lần trước cô quyết toán tài khoản, rồi cẩn thận bắt đầu trừ từng khoản của mỗi tờ check mà cô đã viết. Tổng số tiền nhiều hơn cô nghĩ. Cô có số dư tài khoản là hai mươi bảy ngàn, bốn trăm linh ba dollar và hai mươi hai cent. Jerry thậm chí lấy cả bốn trăm. Quỷ thật ! Ông rõ ràng còn làm được cả việc tính toán, để biết ông có thể viết lên tờ check với số tiền là bao nhiêu nữa kia. Nếu ông không làm như vậy, nếu ông để lại vài trăm, thì cô sẽ phải mất nhiều thời gian hơn để nhận ra điều ông đã làm.
Vậy là đúng rồi. Ông ấy cuối cùng cũng làm điều đó, cuối cùng cũng vượt qua giới hạn của cô. Ngày hôm nay hoá ra là một ngày kinh khủng. Đầu tiên là Michelle, và bây giờ đến Jerry, dù thật ra Jerry đã ra tay từ trước, cho dù cô chỉ vừa phát hiện ra. Cô đã không gặp ông từ thứ Tư. Hai ngày rồi. Ông phải bỏ đi ngay lập tức bởi vì ông không chắc chắn là cô có giao ông cho cảnh sát về tội giả mạo giấy tờ hay không.
Cô sẽ không làm thế đâu. Hãy để ông có tiền. Hãy để sự việc này hoàn toàn kết thúc. Cô đã chờ đợi khoảnh khắc này từ giây phút cô nhận ra cô trúng số, tự hỏi cô sẽ phải trả giá bao nhiêu, và bây giờ cô đã biết : hai mươi bảy ngàn và bốn trăm dollar.
Cô ngồi trong căn hộ đôi tĩnh lặng, cảm thấy kiệt sức và trống rỗng, và rồi cô đột nhiên thông suốt. Cô biết ngay từ lúc đầu rằng việc trúng số sẽ thay đổi cuộc đời cô, biết rằng một số thay đổi sẽ gây chấn động mạnh, nhưng cô không mong đợi sự thay đổi sẽ hoàn toàn đến thế.
Cô đã mệt. Cô ngồi yên lặng trong xe vài phút, đôi mắt cô nhắm lại. Nếu cô không hứa gặp Michelle tối nay, cô sẽ về nhà, cô vẫn ở trong căn hộ đôi, vì tìm một nơi ở mới để sống mất nhiều thời gian hơn chọn một chiếc xe mới. Ai mà biết được việc quản lý cả đống tiền hoá ra là một thứ chết tiệt gần như công việc toàn thời gian chứ?
Al rất tuyệt – và đang trong tiến trình chuyển đến một văn phòng tốt hơn – nhưng Jenner cố nài được dính líu vào, điều đó có nghĩa là cô tốn nhiều thời gian hơn ở Payne Echols. Cô muốn hiểu được những điều đang xảy ra. Lý do tại sao Al làm điều cô ấy đang làm, và những thứ tương tự vấn đề hóc búa – bao gồm ý nghĩa của các điều khoản hợp đồng. Cô tin cậy Al, nhưng cô ấy không thường xuyên ở quanh cô, và Jenner không muốn bị ép buộc tin vào ai khác. Bản năng của cô thúc giục phải rèn luyện, phải kiểm soát. Quá nhiều lần, từ khi cô có được tấm vé trúng giải đó, cô không có được một chút kiểm soát nào đối với những sự kiện đã qua. Bây giờ cô đã có, và sự nhẹ nhõm gần như đáng kinh ngạc.
Bây giờ, tiền đã là của cô. Cô đã vượt qua nghi thức khó chịu nơi camera chớp loé vào mắt cô trong khi cô cười cho đến lúc các bó cơ trên mặt cô đau nhức, và bàn tay cô bị vọp bẻ do việc nắm giữ một cạnh của tấm séc bằng bìa cứng khổng lồ - thứ những người phát giải đã cẩn thận nói với cô rằng chúng không thật, và không thể lãnh tiền mặt được, cứ làm như cô là dân ngốc và không thể tự mình đoán ra được điều đó - Rốt cuộc, mọi thứ cũng trôi qua, và công việc giấy tờ đã hoàn tất,và cô bắt đầu lui vào tình trạng ẩn danh … Cô hy vọng như thế. Giới truyền thông phải đi khỏi, dĩ nhiên rồi. Bây giờ nếu cô thu xếp một chỗ ở mới và tiến bộ hơn trong cuộc sống. Cô sẽ có nhiều hạnh phúc hơn.
Một phần trong những điều đó là phải vui chơi. Michelle và cô đã trải qua những buổi mua sắm tuyệt vời, và cô không chỉ thay thế tủ quần áo của bản thân cô , mà còn cho cả Michelle nữa. Túi xách, giày dép, nữ trang đẹp, quần áo lụa, những chiếc đầm hở quyến rũ… Điều đó thật tuyệt. Nhưng sau một vài ngày, một trong số những điều gây bối rối mà cô học được là cảm thấy chán trò mua sắm. Cô không bao giờ nghĩ đến điều đó dù trong cả triệu năm nữa, nhưng nó đã xảy ra. Việc có thể tiêu tiền thoải mái thật tuyệt vời. Dù vậy, sau những cuộc vui chơi và chè chén lu bù lúc ban đầu, cô không thấy có điều gì khác mà cô muốn, và nỗi buồn chán đã chiếm chỗ. Điều đó thậm chí có cảm giác giống như có đôi chút phản bội đối với nhân loại.
Cuộc đời cô chắc chắn đã thay đổi. Phần lớn bạn bè cũ của cô đã không còn thân thiết nữa, trong khi cô trở nên rất gần gũi với luật sư của cô, William Lourdes, Anh ta là một con cá mập, nhưng là con cá mập của cô. Anh ta cười khi anh ta đọc đơn kiện mà Dylan đã đệ trình để chống lại cô. Trong một chỉ thị ngắn, sau khi Lourdes đưa ra đơn thỉnh cầu đáp trả, với chủ kiến, chống lại Dylan rằng hắn có thể lấy mọi thứ hắn sở hữu, hắn đã bỏ qua đơn kiện của mình, và rơi khỏi quỹ đạo của cô. Bill, vì Lourdes cứ khăng khăng cô gọi anh ta như vậy, bắt đầu sắp xếp sự sản của cô để bảo vệ nó tránh xa tất cả những người trục lợi, những kẻ cố chiếm từng mảnh của nó, điều đó sẽ phải xảy đến với cô.
Ngồi đó, trong bóng tối của chiếc xe hơi, Jenner cảm thấy một nụ cười nhỏ chuyển động bờ môi của cô về ý tưởng kỳ quặc rằng cô, Jenner Redwine, có một sự sản. Wow!
Cô có cả tài khoản tiết kiệm lẫn tài khoản tiền gởi trong một ngân hàng - một ngân hàng, nơi người thu ngân và người quản lý gọi cô bằng tên, nơi cô luôn được đối xử ân cần và nhã nhặn. Chỉ cách đây hai tháng thôi, việc có một tài khoản tiền gởi nhỏ nhoi thậm chí không ở trong phạm vi phát sóng của cô. Bây giờ có vẻ cô mất khá nhiều thời gian ở ngân hàng, luân chuyển mọi thứ vào và ra khỏi hộc an toàn của cô, bởi vì cô không thể tiến hành bất kỳ loại công việc giấy tờ nào ở nhà, không, khi mà Jerry vẫn còn đang lang thang vơ vẩn xung quanh.
Ông không bỏ cuộc, nhưng thật ra thì cô cũng không nghĩ ông sẽ làm thế. Cô mua cho ông quần áo, thậm chí trao cho ông một vài trăm lúc này lúc khác, nhưng không thật sự hy vọng ông sẽ bỏ đi. Cô hiểu cha cô. Ông sẽ cư xử ngay thẳng trong một thời gian, cố gắng xoa dịu nỗi ngờ vực trong cô, khi ông tiến đến với một lý do tốt đẹp, chẳng hạn như lý do ông cần một chiếc xe mới, hoặc cố thuyết phục cô mua cho ông một căn hộ, hoặc những thứ giống như vậy. Vài trăm dollar chẳng tạo nên được chút ảnh hưởng nào đối với tham vọng của Jerry.
Cuối cùng, Jenner thu gom năng lượng của cô và rời khỏi chiếc Camry. Cô không phải đẩy vai vào cánh cửa để cố mở nó theo cách mà cô thường làm với Ngỗng. Cô không phá huỷ Ngỗng, dù cô có nghĩ đến điều đó. Một thứ nghèo nàn có vẻ ngoài giống như đồ vứt đi, nhưng máy móc của nó đáng tin cậy, vì thế cô tặng nó cho hội từ thiện. Đã có một thời gian cô cần chiếc xe xấu xí đó, bây giờ một người nào khác sẽ cần nó. Cám ơn Trời rằng người nào khác đó không phải là cô.
Mức năng lượng của cô gia tăng khi cô quàng chiếc túi xách mới, đắt tiền lên vai và đi về hướng Bird’s. Một buổi tối cười đùa và nhảy nhót đúng là thứ cô cần; cô sẽ cảm thấy tốt hơn sau một cốc bia. Michelle đã uống một hoặc hai cho buổi tối nay rồi, và nhảy một hoặc hai – ba lần trước khi Jenner tới, nhưng điều đó cũng tốt, vì Jenner không nghĩ rằng cô có thể theo kịp cô ấy đêm nay.
Quán bar chật ních và ồn ào không thể tưởng tượng được – xét cho cùng, nó là một đêm thứ Sáu – vì thế cô nhìn xung quanh lướt qua những thân thể lèn chặt với nhau trong một lúc, trước khi cô nhận ra Michelle, đang ngồi tại bàn với ba người khách khác. Từ số ly và chai trên bàn, Michelle và những kẻ đó đã tăng thêm nhiều hơn một ly đúp cho buổi tối.
Jenner đến bên cái bàn đó trước khi Michelle nhận ra cô. “Woohoo!” Cô ấy reo hò “Mái tóc đáng yêu quá!”
Jenner cưỡng lại thôi thúc muốn chạm vào mái tóc của cô, bây giờ đã thành màu đen, với những dải nhỏ bên trên. Cô chỉ mới bắt đầu làm như thế vào lúc sáng. Phong cách mới trang nhã, quyến rũ và mạnh mẽ, nhưng trên hết, nó làm cho cô trông khác đến nỗi chỉ vài người nhận ra được cô. Sau đôi tháng vừa qua, cô cho rằng đó là một điều tốt.
Cô kéo một chiếc ghế và ngồi xuống, nhìn quanh tìm người phục vụ. “Tớ đang mang giày.” Michelle loan báo, quay người để cô ấy có thể nhấc chân đủ cao cho Jenner trông thấy. Đôi giày đắt tiền thái quá, hơn năm trăm đồng, nhưng nhìn thấy niềm vui sướng thuần khiết trên mặt Michelle khi cô ấy mang thử đã khiến cho Jenner nghĩ chúng cũng đáng giá. Nhưng sau đó Michelle lại kinh hoảng một cách kỳ quặc về việc mang chúng, e ngại chúng sẽ bị mòn, hoặc cô sẽ làm gãy gót giày, hoặc thứ gì đó. Cô ấy thường mang thử ở nhà, rồi thận trọng đặt chúng ra xa. Đây là lần mang đi chơi đầu tiên của đôi giày, và Jenner vỗ tay.
“Lẽ ra từ lâu rồi chứ.” Cô nói.
“Chúng có nóng bỏng, hay thứ gì tương tự không?” Michelle hỏi, lúc lắc xoay bàn chân khi cô ngắm nghía nhưng viên thạch anh trên dải dây thanh nhã. Cô thậm chí nhấc chân lên cao hơn nữa để cho hai người đàn ông và người đàn bà ngồi chung bàn có thể nhìn thấy. Ngang qua bàn, một người đàn ông huýt sáo, có lẽ vì việc Michelle giơ chân lên cao đã cho anh ta nhiều thứ để ngắm nghía hơn chỉ một chiếc giày. Cô ấy cười, le lưỡi vào anh ta nhưng đặt chân trở lại sàn nhà.
“Lần tới,” Cô ấy nói với ba người nọ. “Tôi sẽ mang một túi xách tương xứng. Nó thật đáng kinh ngạc. Lớp da thuộc sờ vào cứ như bơ ấy, hết sức mềm mại.”
Trước khi Jenner có thể nói được điều gì, Người phục vụ cocktail đã đến cùng một khay chồng chất. Khi cô ta bắt đầu phân bổ cho một chầu mới, cô ta nhìn vào Jenner. “Cô dùng gì ?”
“Một bia.” Jenner nói. Cô đã mệt. Cô cần cảnh giác với thức uống; cô sẽ hạn chế bản thân với một cốc bia và về nhà trong vòng một giờ hoặc gần như thế.
“Hoá đơn của cô lên tới chín mươi tư và năm mươi xu.” Cô phục vụ bàn nói với Michelle. Cô ta muốn thấy tiền mặt hoặc thẻ tín dụng trước khi bất kỳ thứ gì khác được gọi.
“Tính vào hoá đơn của cô ấy.” Michelle nói một cách bất cẩn, cầm ly thức uống đầy màu sắc của cô lên, và đưa chiếc ly hướng về phía Jenner. “Cô ấy sẽ quan tâm đến nó. Cô ấy tung súc (food gor) để làm gì cơ chứ. Ý tôi là sung túc (good for).” Cô cười vào sự lầm lẫn ngớ ngẩn đó, vung vẩy bàn tay đến nỗi thức uống sóng sánh tràn ra miệng ly; cô ngừng lại đập đập ngón tay trên vành ly, trước khi đưa nó lên miệng. “Tiếc quá!” Cô nói.
‘Tiếc’ sao ? Michelle đang nói về thức uống bị đổ, hay điều cô vừa nói ?
Jenner chớp mắt, ngồi chìm sâu trong ghế của cô. Cô gần như không tin điều cô nghe thấy - gần như, không phải hoàn toàn. Có lẽ một phần nhỏ trong cô đang chờ đợi điều đó, nhưng mặt khác, có lẽ không, bởi vì nó sẽ gây tổn thương. Michelle mà cũng vậy sao ?
Cô chắc chắn phải nhận ra. Không phải cô cảm thấy phiền vì giờ đây luôn luôn góp nhặt những tờ check, chỉ là cô đã luôn bị mong đợi làm điều đó, thậm chí vào những lúc, như lúc này đây, cô còn chưa uống miếng nào. Và ba người kia… Cô biết họ bởi vì cô thường thấy họ ở đây, nhưng chỉ là tình cờ, cô thậm chí còn không biết tên của họ. Tại sao cô cũng phải mua thức uống cho họ ?
Viễn cảnh vui chơi phai nhạt dần giống như chiếc áo thun rẻ tiền, dai nhách và xấu xí.
“Thật ra, hãy bỏ qua ly bia đó.” Cô nói với cô phục vụ bàn, “Tôi không thể ở lại.” Cô điều chỉnh lại quai túi xách trên vai và đứng lên. “Tớ chỉ muốn dừng lại để báo cho cậu biết vì cậu đang mong tớ.” Cô nói với Michelle, “Tớ biết ở đây ồn đến mức cậu không thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại.”
Michelle nhìn chằm chằm vào cô, nụ cười trượt khỏi gương mặt cô ấy. “Cái quái quỷ gì vậy?”
“Tớ mệt.” Jenner nói.
“Phải rồi, bởi vì mua sắm và đếm tiền suốt cả ngày thì kiệt sức như thế đấy.” Michelle cười vào câu nói đùa của mình, và những người khác tại bàn cũng làm như vậy.
Jenner không cười. “Tớ cần phải đi.” Cô nói, quay gót và cố thoát khỏi trước khi cô nói điều gì đó cô không thể thu lại được. Cô và Michelle đã là bạn bè một thời gian dài, nhưng cô có thể cảm nhận rằng mối quan hệ đó đã đột ngột chông chênh ở những chỗ không có sự quay lại, và cô không muốn nó lật ngược. Michelle đã nửa say rồi – có lẽ ba phần tư ấy chứ - và ngày mai cô ấy sẽ xin lỗi và họ lại tiếp tục như trước đây. Jenner hy vọng đó là điều sẽ xảy ra, bất luận thế nào.
Cô đã đến được cửa và bước ra ngoài, vào trong sự mát mẻ và yên tĩnh tương đối trước khi Michelle bắt kịp cô và túm chặt vai cô. “Cậu không thể đi.” Michelle nói, không còn cười nữa, và không hoàn toàn có vẻ chếnh choáng. “Tớ không mang theo chút tiền nào hết. Cậu phải trả tiền thức uống cho bọn tớ.”
Bất đắc dĩ, Jenner quay lại và nhìn Michelle chăm chú. Michelle hất những lọn tóc xoăn sẫm màu, biểu lộ vẻ thách thức. Phía sau họ, khách quen của quán bar vẫn đang uống, đang nói chuyện, đang cười đùa và nhảy nhót. Một vài người chen lấn ra ngoài vượt qua họ, một vài người xô đẩy để vào trong chỗ của họ. Cuối cùng Jenner nói, “Cậu chỉ mong đợi tớ ở quanh quẩn để thanh toán mọi thứ thôi sao.”
Biểu hiện của Michelle thay đổi thành ngờ vực. “Ồ, phải.” Cô ấy nói, y như đó là điều hiển nhiên nhất trên đời.
Sự mệt mỏi dội xuống trên vai Jenner. Thật ra thì Michelle có mong đợi điều gì khác hơn cha cô, và Dylan, và đoàn người vô tận của những hội cứu tế, của những kẻ lừa bịp đã ngừng gọi đến cô chỉ vì cô ngắt kết nối cáp viễn thông ? Ít ra thì trong quá khứ Michelle cũng đã ở đó vì cô, điều mà những người khác không làm. Điều đó có vài thứ đáng quan tâm. Cô mở ví, dự định đưa cho Michelle đủ tiền để trả cho buổi tối của cô ấy. Có lẽ ngày mai, họ sẽ làm điều gì đó để sắp xếp lại. Có lẽ khi Michelle không uống say, cô ấy sẽ không có tính khí kỳ quặc đến thế.
“Cậu biết không.” Michelle nói, khuôn miệng đầy đặn của cô ấy vặn xoắn trong một nụ cười khinh bỉ “Cậu đã thay đổi từ khi cậu thắng được số tiền khốn kiếp đó. Cậu đã tận dụng để có những cuộc vui chơi, cậu không nghĩ thứ gì khác ngoại trừ tiền, tiền, tiền. Bây giờ cậu chỉ là…”
“Là cái máy ATM* riêng của cậu chứ gì ?” Jenner bắn trả, giọng của cô sôi sục khi cô kéo một tập giấy bạc ra khỏi ví. Cô đã thay đổi ư ? Chắc chắn là thế rồi. Mọi người ở quanh cô thay đổi, thế mà cô được cho rằng phải y nguyên như cũ, vô cảm với điều thật sự là một thay đổi lớn lao trong thế giới của cô sao ? Cô phải đương đầu với chúng, thế nên sự thẳng thắn chết tiệt đó đã thay đổi cô.
(*ATM : Automatic Teller Machine – Máy rút tiền tự động.)
Biểu hiện của Michelle trở thành nhẫn tâm, mắt cô hẹp lại. “Tớ không thích cậu chút nào, không còn nữa. Những người đã là bạn của cậu bây giờ không còn đủ tốt cho cậu nữa, chỉ vì cậu có thể mua mọi thứ.”
“Cậu khá thích tớ và tiền của tớ khi tớ chi trả cho giày và nữ trang của cậu, cho ghế sofa của cậu.” Jenner chỉ ra, “Cậu thích tớ khi tớ mua mọi thứ thức ăn chúng ta ăn, khi chúng ta đi nghỉ cùng nhau, và khi tớ thanh toán mọi chầu thức uống chúng ta đã uống ở nơi này.” Cô cầm lấy tay Michelle và vỗ nhẹ vào những tờ giấy bạc bên trong nó. “Thôi được, nó đây. Tất cả những gì tớ mang theo. Chúc vui vẻ.”
Những ngón tay của Michelle nắm chặt tiền, nhưng sự nhạo báng không rời khỏi gương mặt cô ấy. “Đồ chồn cái.” Cô ấy nói.
Từ ngữ làm Jenner choáng váng. Cho dù cô tự đứng vững, cô vẫn trông mong rằng, ngày mai, cô và Michelle sẽ thu xếp được. Bây giờ, nhìn vẻ chua cay trên mặt Michelle, nghe thấy nó trong giọng nói của cô ấy, cô nhận ra rằng sẽ không có lời xin lỗi nào vào ngày mai.
“Good-bye.” Cô xoay sở để nói, nỗi buồn đến lặng người giữ cho giọng của cô dịu dàng kỳ lạ, rồi cô quay người và bước xuống vỉa hè. Cô nghe tiếng cánh cửa dập mạnh khi Michelle đi vào bên trong. m thanh đột ngột cho cô biết Michelle không dừng lại, thậm chí còn không nhìn lại.
Chỉ thế thôi. Chấm dứt rồi. Nỗi đau tụ lại trong ngực cô, làm cho hơi thở trở nên khó khăn. Michelle đã ở bên cô nhiều năm, luôn sẵn sàng cười đùa và tiệc tùng. Họ đã an ủi lẫn nhau qua những vụ đổ vỡ với bạn trai, những cơn cảm lạnh, và những giấy nợ trong quá khứ. Họ đã sống trong cùng thế giới, nhưng bây giờ họ đã không còn như thế nữa.
Cô mở khoá chiếc Camry bằng remode và trượt vào chỗ ngồi sau tay lái. Bàn tay cô run rẩy khi cô cố gắng khớp chìa khoá vào ổ khởi động. Cô đã mệt mỏi đến mức chỉ muốn về nhà, nhưng cô vừa đưa cho Michelle mọi xu cô có và cô cần phải lấy một ít tiền mặt. Cô không thích không có đồng xu nào trên người. Trong quá khứ, cô đã bị khánh kiệt nhiều lần, và cô không thích điều đó chút nào. Cô rất nhanh chóng trở nên quen thuộc với việc không bao giờ để cho không có đồng tiền nào.
Có một máy ATM ở Bird’s - rất thuận tiện cho khách của quán bar – nhưng cô không muốn trở vào trong đó. Buồn bã, cô nhận ra đây chắc chắn là lần cuối cùng cô ở Bird’s, một thử thách khác nữa trong cuộc đời của cô là việc đang trượt khỏi quá khứ. Nhẩm tính toán trong óc, cô tìm kiếm trong vùng. Có một Máy ATM khác nữa chỉ cách đó vài khối nhà, nhưng cô không thích cư dân quanh đó. Thay vì thế, để an toàn hơn, cô lái xe đến chi nhánh ngân hàng gần nhất – Cô cũng không thích trả phí sử dụng ATM, vì vậy cô thích sử dụng dịch vụ ngân hàng hơn – và dừng việc đến máy ATM.
Một làn gió mát cuốn quanh cô khi cô ra khỏi xe và tiến đến chiếc máy. Cô sẽ rút ra đôi trăm để thay thế cho số tiền cô đã đưa cho Michelle, và số đó cũng đủ nhiều để cô vượt qua được những ngày cuối tuần. Cô nhấn số tài khoản, và số PIN.
NGUỒN TIỀN TRONG QUỸ KHÔNG ĐỦ.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ, nhấp nháy một dòng chữ, khi cô cố phán đoán về chúng. Cô biết, đại khái thôi, cô có bao nhiêu trong tài khoản, nhưng cô đã không cân đối chúng hơn một tuần. Tuy thế vẫn phải có khoảng hai mươi lăm ngàn, trên hoặc dưới vài trăm.
Dù vậy, cô đã mệt, và đau khổ, có lẽ cô đã nhập dữ liệu bị sai số. Cô cố gắng lần nữa, và lần này cô hết sức cẩn thận, để chắc chắn rằng mọi chữ số đều đúng.
Thông tin tương tự sáng lên trên màn hình : NGUỒN TIỀN TRONG QUỸ KHÔNG ĐỦ.
Vào giờ này, ngân hàng tối thui và không có ai để giúp cô. Cô nghĩ một lát, rồi nhập vào một yêu cầu khác, lần này để thấy số dư tài khoản của cô. Chắc chắn cái máy này bị trục trặc và đưa thông tin tương tự cho bất kỳ người nào cố rút tiền khỏi nó. Trong việc này, có lẽ nó trống rỗng, và nó đang nói với cô rằng nó có ‘nguồn tiền trong quỹ không đủ’. Ý tưởng này thật ngộ nghĩnh, và cô cười nho nhỏ, nhưng rồi nụ cười đông cứng trên môi cô.
Ba dollar và hai mươi hai cent ư ?
Cô nhìn chằm chằm vào dãy số không thể nào tin được. Cô biết cô có nhiều hơn số đó, nhiều hơn cả ngàn lần số đó ấy chứ. Điều gì đã xảy ra ?
Tự động, cô quay trở vào trong xe và khởi động, vào số. Trên suốt đoạn đường về nhà, cô quay ngược những tình thế đã trải qua trong trí nhớ của cô, cảm thấy muốn phát bệnh khi cô truy xuất từ đầu đến cuối các sự kiện.
Một ai đó - chỉ có hai người cô ngờ vực – đã đặt tay của họ trên tập sổ check của cô và viết tên hắn ta vào một tờ check với con số hơn hai mươi lăm ngàn. Jerry, hay Dylan ? Phải là một trong hai người đó. Họ biết nơi cô sống, và cả hai đều xác định rõ phải chiếm thứ gì đó từ cô. Cả hai đều muốn cắt xén gia tài của cô, vì phần đóng góp công bằng của họ cho - điều gì cơ chứ ? Hơi thở chăng ?
Cô đã buộc cho Dylan là kẻ lợi dụng, nhưng cô không chắc chắn hắn có lấy cắp không. Thậm chí nếu hắn có, hắn cũng không đủ liều lĩnh để lấy hết tất cả. Hắn sẽ lấy vài tờ check, viết mỗi tờ một ít trong khoảng vài trăm dollar, hy vọng cô không để ý, và nếu cô biết, thì hắn hy vọng rằng cô chỉ trách mắng hắn vài câu, thay vì báo cảnh sát. Đó là Dylan.
Nhưng cha cô… Jerry Redwine sẽ lấy tất cả những gì ông có thể lấy được rồi bỏ chạy.
Cô cảm thấy cánh cửa nội tâm của cô rập mạnh cho thấy dấu hiệu đó vẫn còn một kết thúc khác nữa. Cô đã không nghe gì từ ông. Ông đã không gọi điện thoại. Có không nhiều những bữa ăn trưa ngượng nghịu, không ngoài ý định lôi ông trở lại mặt đất với những cơ hội tuyệt vời mà ông tưởng tượng ra. Sự từ chối trễ nhất của cô rõ ràng đã thuyết phục được ông là cô không lừa dối, nên thay vì vậy, ông lấy cắp của cô. Ông đã thoát trót lọt lần này, bởi vì ông biết trong quá khứ không có sự bắt giữ nào giống như vậy hết.
Việc chắc chắn ông là thủ phạm đã ăn mòn cô giống như acid. Làm sao ông làm được điều đó ? Ông không thể lấy được mã số ATM của cô – và hơn nữa hệ thống ATM chỉ cung cấp một lượng tiền giới hạn ra khỏi một tài khoản – dù cách nào chăng nữa, ông cũng phải đặt tay lên tập sổ check của cô.
Cô đã rất cẩn thận bất cứ khi nào ông ở trong nhà, luôn luôn mang theo túi xách cùng với cô nếu cô đi vào một căn phòng khác, hoặc khoá chúng trong khoang hành lý của xe hơi nếu cô biết trước về thời gian ông đến. Nhưng điều gì xảy ra nếu cô không biết có ông ở đó ? Điều gì xảy ra nếu ông ẩn nấp bên ngoài, chờ cho đến khi cô vào trong phòng tắm hoặc thậm chí ở trong gường đang say ngủ, rồi yên lặng mở khoá và đặt bản thân vào bên trong ? Cô có thể thấy ông dễ dàng làm điều đó. Trong nhận thức muộn màng cô nhận ra rằng cô nên lắp đặt một thiết bị báo động, nhưng cô đã không muốn tốn tiền cho một nơi cô không còn sống trong đó lâu nữa, và cô để điều đó trôi qua. Cô vẫn còn thói quen tránh những khoản chi tiêu tương đối nhỏ, vì chúng vẫn còn nằm ngoài nhận thức của cô, và bây giờ cô phải trả giá cho thời gian tệ hại đó.
Khi về đến nhà, cô lấy tập checkbook ra và cẩn thận xem xét nó, nhìn kỹ từng số để chắc chắn không một số nào bị mất. Mỗi tập check có hai mươi lăm tờ trong đó, và cô chỉ giữ một tập một lần; những tập khác nằm trong hộc an toàn. Cô biết những tờ check nào cô viết, vì cô lưu giữ một bản ghi chép kỹ lưỡng. Những tờ check bên trên nằm liên tiếp trên một chuỗi số. Tất cả chúng đều ở đó… ngoại trừ tờ check cuối cùng trong tập.
Cô nhìn số liệu lần trước cô quyết toán tài khoản, rồi cẩn thận bắt đầu trừ từng khoản của mỗi tờ check mà cô đã viết. Tổng số tiền nhiều hơn cô nghĩ. Cô có số dư tài khoản là hai mươi bảy ngàn, bốn trăm linh ba dollar và hai mươi hai cent. Jerry thậm chí lấy cả bốn trăm. Quỷ thật ! Ông rõ ràng còn làm được cả việc tính toán, để biết ông có thể viết lên tờ check với số tiền là bao nhiêu nữa kia. Nếu ông không làm như vậy, nếu ông để lại vài trăm, thì cô sẽ phải mất nhiều thời gian hơn để nhận ra điều ông đã làm.
Vậy là đúng rồi. Ông ấy cuối cùng cũng làm điều đó, cuối cùng cũng vượt qua giới hạn của cô. Ngày hôm nay hoá ra là một ngày kinh khủng. Đầu tiên là Michelle, và bây giờ đến Jerry, dù thật ra Jerry đã ra tay từ trước, cho dù cô chỉ vừa phát hiện ra. Cô đã không gặp ông từ thứ Tư. Hai ngày rồi. Ông phải bỏ đi ngay lập tức bởi vì ông không chắc chắn là cô có giao ông cho cảnh sát về tội giả mạo giấy tờ hay không.
Cô sẽ không làm thế đâu. Hãy để ông có tiền. Hãy để sự việc này hoàn toàn kết thúc. Cô đã chờ đợi khoảnh khắc này từ giây phút cô nhận ra cô trúng số, tự hỏi cô sẽ phải trả giá bao nhiêu, và bây giờ cô đã biết : hai mươi bảy ngàn và bốn trăm dollar.
Cô ngồi trong căn hộ đôi tĩnh lặng, cảm thấy kiệt sức và trống rỗng, và rồi cô đột nhiên thông suốt. Cô biết ngay từ lúc đầu rằng việc trúng số sẽ thay đổi cuộc đời cô, biết rằng một số thay đổi sẽ gây chấn động mạnh, nhưng cô không mong đợi sự thay đổi sẽ hoàn toàn đến thế.