Chương : 37
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Thật yên tĩnh.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lôi Vô Kiệt khi lên tới tầng mười lăm.
Tầng mười lăm giống như một tàng thư các, hai bên là hai kệ sách lớn, trên đó xếp một loạt sách cổ, chính giữa phòng là một lư hương, một người trung niên mặc áo bào màu xám đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế lặng lẽ đọc sách, dường như không chú ý tới Lôi Vô Kiệt đã tới.
Sư phụ? Lôi Vô Kiệt thầm kinh ngạc, thần thái khí chất thậm chí cả diện mạo của người này đều rất giống với Lôi Oanh ẩn thân trong một sân nhỏ ở Lôi gia bảo, chỉ có một điểm hoàn toàn bất đồng. Cũng chính nhờ điểm này Lôi Vô Kiệt mới hiểu, vì sao Lôi Vân Hạc từng danh chấn giang hồ lại chịu nương thân trong Đăng Thiên các.
Bởi vì hắn chỉ có một cánh tay. Toàn bộ cánh tay phải đã bị người ta chặt đứt. Lúc này tay trái hắn đang cầm sách cổ, ống tay áo bên phải trống không. Hắn không hề để ý tới Lôi Vô Kiệt, chỉ lật từng tờ sách một.
Lôi Vô Kiệt đợi một lúc lâu sau mới nhẹ giọng gọi một tiếng: “Tiền bối?”
“Ơ? Vừa rồi còn cảm thấy tầng dưới rất náo nhiệt, hóa ra có người leo lên tầng thứ mười lăm này thật.” Lôi Vân Hạc dường như đột nhiên khôi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn Lôi Vô Kiệt một cái, nhíu mày: “Hỏa Chước thuật, Già Lâu La cảnh? Người là đệ tử Lôi môn?”
“Tại hạ Lôi Vô Kiệt.” Lôi Vô Kiệt vội vàng ôm quyền cung kính thi lễ đáp.
“Lôi Oanh là gì của ngươi?” Lôi Vân Hạc hỏi.
“Chính là gia sư.” Lôi Vô Kiệt vội vàng gật đầu.
Lôi Vân Hạc khép quyển sách cổ lại, đặt nó lên bàn: “Là Lôi Oanh phái ngươi tới Đăng Thiên các? Hắn biết ta đang ở đây?”
“Tiểu bối...” Lôi Vô Kiệt suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng lại nói ra một câu làm mất lòng người nghe: “Đến đây không phải vì tiền bối.”
Lôi Vân Hạc hơi ngạc nhiên nhưng không tức giận, cười lạnh nói: “Ta hiểu rồi, ngươi tới vì người kia. Nhưng ta nhớ Lôi Oanh đã từng nói, cả đời này sẽ không gặp lại người kia cơ mà.”
“Sư phụ nói người đang bị bệnh nặng, có lẽ chỉ còn sống được một năm. Có một hôm, sau khi say rượu sư phụ nói mình không sợ sinh tử, chỉ còn một tâm nguyện chưa hoàn thành, đó là muốn gặp lại người đó một lần. Nhưng hiện tại sư phụ không thể ra khỏi Lôi gia bảo, chỉ có thể phái đệ tử là ta làm hộ.” Lôi Vô Kiệt nói.
“Vậy ngươi có biết trước khi gặp được người kia, ngươi cần làm một chuyện không.” Lôi Vân Hạc vê hương khói trên lư hương kia, khẽ búng ra. Lôi Vô Kiệt nghiêng người né tránh, tay vịn phía sau lập tức bị nổ tan. “Đó là đánh thắng ta.”
Tiện tay dẫn lôi tới! Đây chính thực lực của người từng nhòm lên ngôi gia chủ Lôi môn!
“Đắc tội.” Lôi Vô Kiệt không hề sợ hãi, bước lên một bước, xuất chưởng đánh ra.
“Vô Phương quyền?” Lôi Vân Hạc đột nhiên mỉm cười, vung nhẹ cánh tay lên, chưởng kình vốn có uy thế vô thượng dưới cái vung này của hắn lập tức biến mất không còn tăm hơi. “Dùng Vô Phương quyền trước mặt ta, ngươi có biết mình đang làm một chuyện hết sức nực cười không? Vô Phương quyền của Lôi môn vốn là võ công do ta sáng tạo ra!” Tay trái Lôi Vân Hạc nhẹ nhàng vung lên, một luồng chưởng kình mãnh liệt đánh ra, khiến cho Lôi Vô Kiệt lui liền ba bước. Ngay sau đó Lôi Vân Hạc cũng rảo bước tiến tới, giơ tay muốn nắm lấy yết hầu Lôi Vô Kiệt.
Lôi Vô Kiệt lắc mình, lại một quyền đánh ra.
“Tới hay lắm!” Tuy Lôi Vân Hạc chỉ có một bàn tay, nhưng thân hình vẫn rất linh hoạt, hắn vừa thu tay lại đã sắp bắt được quyền của Lôi Vô Kiệt. Ngay lúc chuẩn bị bắt lấy, quyền của Lôi Vô Kiệt lại biến mất.
“Hả?” Lôi Vân Hạc hơi cau mày.
“Ở đây.” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai hắn, Lôi Vân Hạc lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Lôi Vô Kiệt lại xuất quyền đánh tới, thế quyền mạnh mẽ hùng hồn, nhanh chóng tuần tự, chính là võ công mà trong giang hồ hầu như ai cũng biết vài chiêu -- Đại La Hán Quyền! Thế nhưng trong quyền pháp này lại có ảo diệu khác, người bình thường không nhìn ra nổi nhưng trong lòng Lôi Vân Hạc lại âm thầm kinh hãi.
Bởi vì sau một chiêu Đại La Hán Quyền này, tiếp theo lại cực kỳ cao minh, quyền chiêu từ một quyền hóa thành ngàn vạn quyền. Đây mới là sát chiêu chân chính của Lôi Vô Kiệt, Phục Ma quyền.
“Đây không phải là võ công của Lôi môn!” Lôi Vân Hạc gầm lên một tiếng, tay trái duỗi ra, hương khói trong lư hóa thành năm luồng rơi vào tay hắn, lại vung mạnh lên, đánh về phía ánh quyền của Lôi Vô Kiệt.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Ống tay áo của Lôi Vô Kiệt bị nổ tan, quyền kình trong tay lập tức bị phá vỡ, ảo ảnh Già Lâu La phía sau lung lay như sắp đổ, gần như nứt toác ra.
“Ngươi tưởng Hỏa Chước thuật tới cảnh giới Già Lâu La là có thể leo lên tầng mười lăm này? Người quá coi thường Tuyết Nguyệt thành, quá coi thường Đăng Thiên các, cũng quá coi thường ta.” Lôi Vân Hạc lạnh lùng nói: “Hỏa Chước thuật, Vô Phương quyền, thêm cả quyền pháp không biết học trộm từ đâu kia nữa, còn sát chiêu gì, ta khuyên ngươi mau mau dùng đi.”
Lôi Vô Kiệt cười khổ một tiếng, cuối cùng cũng mở cái bọc dài theo hắn suốt dọc đường nhưng chưa từng được mở ra. “Đúng là ta còn con đường cuối cùng có thể lựa chọn. Tuy rằng sư phụ ta nói trước khi gặp người kia đừng mở nó ra. Nhưng hiện giờ có vẻ không còn lựa chọn nào khác.”
“Thuốc nổ lớn như vậy, chẳng lẽ là Kỳ Lân Hỏa Nha?” Lôi Vân Hạc sửng sốt. “Ngươi muốn nổ tan cả Đăng Thiên các này sao?”
Lôi Vô Kiệt lắc đầu, chậm rãi mở cái bọc ra, cuối cùng thứ bên trong cũng hiện lên.
Đó là một thanh trường kiếm đỏ rực như lửa, trên thanh kiếm phủ đầy hoa văn hình ngọn lửa, đầu kiếm có khắc hình một con rồng phun ra lửa.
Đường đường là người của Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia bảo, không ngờ lại lấy ra một thanh kiếm! Từ xưa tiên tổ Lôi môn đã từng tổ chức nghi thức phong đao treo kiếm, người trong Lôi môn không được dùng kiếm, không được dùng đao, chuyên tâm tu luyện hỏa dược, quyền pháp, chỉ pháp. Bao năm như vậy chỉ có một ngoại lệ duy nhất, khi người này ra khỏi Lôi môn hành tẩu giang hồ từng chứng kiến một chiêu kiếm, bị kiếm thu hút, thậm chí to gan vi phạm tổ huấn, sáng tạo ra một thanh kiếm thuộc về bản thân. Nhưng khi đó trong Lôi môn không ai dám nói một lời, không chỉ vì thanh kiếm này vốn được rèn từ hỏa dược khi múa kiếm thường mang theo tiếng nổ như sấm rền, dùng nó không tính là vi phạm tổ huấn; mà còn vì thanh kiếm này thật sự quá mạnh. Khi đó Lôi Oanh cầm thanh kiếm này gần như quét ngang toàn bộ võ lâm, gần như lên tới vị trí Kiếm Tiên đỉnh cao!
Thanh kiếm này có một cái tên rất đáng sợ.
“Sát Phố kiếm.” Lôi Vân Hạc chậm rãi đọc tên thanh kiếm này, như đang gọi tên một người quen xưa.
“Đúng vậy, Sát Phố kiếm.” Lôi Vô Kiệt cao giọng đọc lại, xuất kiếm chém ra, hai kệ sách lập tức bị nổ tan, ảo ảnh Già Lâu La sau lưng vốn lung lay như sắp tiêu tan lập tức bùng lên.
Lúc này người ở dưới các chỉ thấy một ánh sáng đỏ từ trong các chiếu ra!
“Áo đỏ, kiếm đỏ, được! Quả là thiếu niên tốt!” Lôi Vân Hạc cao giọng quát lên, bước lên trước một bước, giơ hai ngón tay, không ngờ lại kẹp lấy Sát Phố kiếm.
“Ta từng một chỉ phá Thương Sơn! Ta chừng song chỉ cắt ngang đất trời!”
“Kinh Lôi chỉ!” Lôi Vô Kiệt gọi ra tên của chỉ pháp từng nổi danh khắp thiên hạ này.
Vài người đứng dưới các ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên đưa mắt nhìn nhau.
“Ngươi cũng nghe thấy chứ?” Tiêu Sắt nhíu mày, quay sang hỏi Tư Không Thiên Lạc.
Tư Không Thiên Lạc kia hừ lạnh một tiếng, quay sang hướng khác không để ý tới hắn.
Thư sinh kia lại hắng giọng một cái, giảm bớt lúng túng rồi gật đầu: “Tiêu huynh, ngươi không nghe lầm nhìn lầm, vừa rồi đúng là trên tầng mười lăm có tiếng nổ lớn, cũng đúng là có ánh sáng đỏ rọi ra.”
“Người kia đã lên tới tầng thứ mười lăm? Chẳng lẽ Đường sư huynh đã thua? Không thể nào!” Tư Không Thiên Lạc cau mày.
“Sao? Thua thì làm mất mặt Tư Không tiểu thư à? Nếu không phải Tư Không tiểu thư chạy ra ngoài thành chơi, đâu tới phiên ta tới thủ Đăng Thiên các.” Một giọng nói trầm ổn đột nhiên vang lên, mọi người quay đầu lại thấy Đường Liên mặc áo đen đang ngồi trên mái hiên bên cạnh, ngửa đầu nhìn phía trên.
“Đường Liên.” Tiêu Sắt chậm rãi nói.
“Tiêu Sắt.” Đường Liên cũng cúi đầu nhìn người quen từng cũng trải qua sinh tử với mình.
“Các ngươi biết nhau à?” Tư Không Thiên Lạc trợn tròn hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
“Ta đã nói với ngươi rồi mà, gặp Đường Liên ở tầng mười bốn không phải chuyện xấu đối với chúng ta.” Tiêu Sắt nhún vai.
Tư Không Thiên Lạc suy nghĩ một lát rồi cả giận nói: “Ta hiểu rồi. Sư huynh, ngươi nương tay!”
Đường Liên lại gật đầu rất thản nhiên: “Đúng vậy, ta nương tay. Nhưng giờ ta hơi hối hận rồi.”
“Hối hận?” Tiêu Sắt nhảy tới đứng bên cạnh Đường Liên. “Vì sao?”
Đường Liên bước lên trước, trong ánh mắt mang chút âu lo: “Ta đang nghĩ có phải mình làm sai rồi không? Nếu ở tầng mười bốn ta dốc sức đánh một trận, Lôi Vô Kiệt sẽ chỉ thua mà thôi, còn giờ, có thể hắn sẽ phải chết.”
“Người nói không sai. Mọi người đều cho rằng trưởng lão thủ các là người có vũ lực yếu nhất trong số các trưởng lão ở Tuyết Nguyệt thành, nhưng thực tế nếu hắn thật sự dốc hết sức chiến đấu, gọi Cửu Tiêu Thần Lôi tới, e rằng toàn bộ Đăng Thiên các đều bị hắn phá hủy.” Một giọng nói quen thuộc khác vang lên bên tai, Tiêu Sắt quay đầu lại, phát hiện một người mặc áo đen như Đường Liên, tay cầm một trường thương màu ô kim đang đứng đó.
“Thương Tiên - Tư Không Trường Phong.” Lần này Tiêu Sắt thật sự ngạc nhiên.
“Tư Không Trường Phong thì Tư Không Trường Phong thôi, đừng có luôn miệng tiên này tiên kia nữa.” Vẻ mặt Tư Không Trường Phong rất thiếu kiên nhẫn. “Cũng đừng làm cái vẻ mặt kinh ngạc ấy nữa, chẳng lẽ lớn tuổi rồi thì không thể tới chỗ náo nhiệt, xem trò hay à?”
“Cha?” Tư Không Thiên Lạc ở dưới gọi một tiếng có vẻ nghi hoặc.
“Con gái ngoan, chẳng phải hôm nay tới phiên con giữ các à? Sao thế, lại chạy đến chỗ nào chơi à?” Tư Không Trường Phong mỉm cười, có vẻ không có ý trách cứ.
Tư Không Thiên Lạc đỏ mặt: “Làm sao con biết có người leo cao như vậy.”
“Thế gọi là trên trời còn có trời, trên người còn có người. Ngươi nói xem đúng không, tiểu đạo sĩ tới từ Núi Thanh Thành?” Tư Không Trường Phong mỉm cười nhìn cặp thư sinh và thư đồng đang lén lén lút lút định bỏ đi, cao giọng nói.
Thư sinh chạy được nửa đường xấu hổ quay lại, nụ cười cứng lại trên mặt: “Vãn bối Lý Phàm Tùng của Núi Thanh Thành, tham kiến tam thành chủ.”
Thư đồng cũng vội vàng chắp tay thi lễ: “Phi Hiên của núi Thanh Thành, tham kiến tam thành chủ.”
“Đã đến đây rồi còn trốn cái gì mà trốn, chả lẽ ta ăn thịt các ngươi hay sao. Biết các ngươi đến đây không phải vì ta rồi. Ta xem trò hay của ta, các ngươi tìm người của các ngươi, hai bên không mâu thuẫn.” Tư Không Trường Phong hừ lạnh một tiếng. “Thật ra người các ngươi muốn gặp đã tới, chỉ xem vị trên kia có qua được cửa của Lôi Vân Hạc không.”
***
Thật yên tĩnh.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lôi Vô Kiệt khi lên tới tầng mười lăm.
Tầng mười lăm giống như một tàng thư các, hai bên là hai kệ sách lớn, trên đó xếp một loạt sách cổ, chính giữa phòng là một lư hương, một người trung niên mặc áo bào màu xám đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế lặng lẽ đọc sách, dường như không chú ý tới Lôi Vô Kiệt đã tới.
Sư phụ? Lôi Vô Kiệt thầm kinh ngạc, thần thái khí chất thậm chí cả diện mạo của người này đều rất giống với Lôi Oanh ẩn thân trong một sân nhỏ ở Lôi gia bảo, chỉ có một điểm hoàn toàn bất đồng. Cũng chính nhờ điểm này Lôi Vô Kiệt mới hiểu, vì sao Lôi Vân Hạc từng danh chấn giang hồ lại chịu nương thân trong Đăng Thiên các.
Bởi vì hắn chỉ có một cánh tay. Toàn bộ cánh tay phải đã bị người ta chặt đứt. Lúc này tay trái hắn đang cầm sách cổ, ống tay áo bên phải trống không. Hắn không hề để ý tới Lôi Vô Kiệt, chỉ lật từng tờ sách một.
Lôi Vô Kiệt đợi một lúc lâu sau mới nhẹ giọng gọi một tiếng: “Tiền bối?”
“Ơ? Vừa rồi còn cảm thấy tầng dưới rất náo nhiệt, hóa ra có người leo lên tầng thứ mười lăm này thật.” Lôi Vân Hạc dường như đột nhiên khôi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn Lôi Vô Kiệt một cái, nhíu mày: “Hỏa Chước thuật, Già Lâu La cảnh? Người là đệ tử Lôi môn?”
“Tại hạ Lôi Vô Kiệt.” Lôi Vô Kiệt vội vàng ôm quyền cung kính thi lễ đáp.
“Lôi Oanh là gì của ngươi?” Lôi Vân Hạc hỏi.
“Chính là gia sư.” Lôi Vô Kiệt vội vàng gật đầu.
Lôi Vân Hạc khép quyển sách cổ lại, đặt nó lên bàn: “Là Lôi Oanh phái ngươi tới Đăng Thiên các? Hắn biết ta đang ở đây?”
“Tiểu bối...” Lôi Vô Kiệt suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng lại nói ra một câu làm mất lòng người nghe: “Đến đây không phải vì tiền bối.”
Lôi Vân Hạc hơi ngạc nhiên nhưng không tức giận, cười lạnh nói: “Ta hiểu rồi, ngươi tới vì người kia. Nhưng ta nhớ Lôi Oanh đã từng nói, cả đời này sẽ không gặp lại người kia cơ mà.”
“Sư phụ nói người đang bị bệnh nặng, có lẽ chỉ còn sống được một năm. Có một hôm, sau khi say rượu sư phụ nói mình không sợ sinh tử, chỉ còn một tâm nguyện chưa hoàn thành, đó là muốn gặp lại người đó một lần. Nhưng hiện tại sư phụ không thể ra khỏi Lôi gia bảo, chỉ có thể phái đệ tử là ta làm hộ.” Lôi Vô Kiệt nói.
“Vậy ngươi có biết trước khi gặp được người kia, ngươi cần làm một chuyện không.” Lôi Vân Hạc vê hương khói trên lư hương kia, khẽ búng ra. Lôi Vô Kiệt nghiêng người né tránh, tay vịn phía sau lập tức bị nổ tan. “Đó là đánh thắng ta.”
Tiện tay dẫn lôi tới! Đây chính thực lực của người từng nhòm lên ngôi gia chủ Lôi môn!
“Đắc tội.” Lôi Vô Kiệt không hề sợ hãi, bước lên một bước, xuất chưởng đánh ra.
“Vô Phương quyền?” Lôi Vân Hạc đột nhiên mỉm cười, vung nhẹ cánh tay lên, chưởng kình vốn có uy thế vô thượng dưới cái vung này của hắn lập tức biến mất không còn tăm hơi. “Dùng Vô Phương quyền trước mặt ta, ngươi có biết mình đang làm một chuyện hết sức nực cười không? Vô Phương quyền của Lôi môn vốn là võ công do ta sáng tạo ra!” Tay trái Lôi Vân Hạc nhẹ nhàng vung lên, một luồng chưởng kình mãnh liệt đánh ra, khiến cho Lôi Vô Kiệt lui liền ba bước. Ngay sau đó Lôi Vân Hạc cũng rảo bước tiến tới, giơ tay muốn nắm lấy yết hầu Lôi Vô Kiệt.
Lôi Vô Kiệt lắc mình, lại một quyền đánh ra.
“Tới hay lắm!” Tuy Lôi Vân Hạc chỉ có một bàn tay, nhưng thân hình vẫn rất linh hoạt, hắn vừa thu tay lại đã sắp bắt được quyền của Lôi Vô Kiệt. Ngay lúc chuẩn bị bắt lấy, quyền của Lôi Vô Kiệt lại biến mất.
“Hả?” Lôi Vân Hạc hơi cau mày.
“Ở đây.” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai hắn, Lôi Vân Hạc lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Lôi Vô Kiệt lại xuất quyền đánh tới, thế quyền mạnh mẽ hùng hồn, nhanh chóng tuần tự, chính là võ công mà trong giang hồ hầu như ai cũng biết vài chiêu -- Đại La Hán Quyền! Thế nhưng trong quyền pháp này lại có ảo diệu khác, người bình thường không nhìn ra nổi nhưng trong lòng Lôi Vân Hạc lại âm thầm kinh hãi.
Bởi vì sau một chiêu Đại La Hán Quyền này, tiếp theo lại cực kỳ cao minh, quyền chiêu từ một quyền hóa thành ngàn vạn quyền. Đây mới là sát chiêu chân chính của Lôi Vô Kiệt, Phục Ma quyền.
“Đây không phải là võ công của Lôi môn!” Lôi Vân Hạc gầm lên một tiếng, tay trái duỗi ra, hương khói trong lư hóa thành năm luồng rơi vào tay hắn, lại vung mạnh lên, đánh về phía ánh quyền của Lôi Vô Kiệt.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Ống tay áo của Lôi Vô Kiệt bị nổ tan, quyền kình trong tay lập tức bị phá vỡ, ảo ảnh Già Lâu La phía sau lung lay như sắp đổ, gần như nứt toác ra.
“Ngươi tưởng Hỏa Chước thuật tới cảnh giới Già Lâu La là có thể leo lên tầng mười lăm này? Người quá coi thường Tuyết Nguyệt thành, quá coi thường Đăng Thiên các, cũng quá coi thường ta.” Lôi Vân Hạc lạnh lùng nói: “Hỏa Chước thuật, Vô Phương quyền, thêm cả quyền pháp không biết học trộm từ đâu kia nữa, còn sát chiêu gì, ta khuyên ngươi mau mau dùng đi.”
Lôi Vô Kiệt cười khổ một tiếng, cuối cùng cũng mở cái bọc dài theo hắn suốt dọc đường nhưng chưa từng được mở ra. “Đúng là ta còn con đường cuối cùng có thể lựa chọn. Tuy rằng sư phụ ta nói trước khi gặp người kia đừng mở nó ra. Nhưng hiện giờ có vẻ không còn lựa chọn nào khác.”
“Thuốc nổ lớn như vậy, chẳng lẽ là Kỳ Lân Hỏa Nha?” Lôi Vân Hạc sửng sốt. “Ngươi muốn nổ tan cả Đăng Thiên các này sao?”
Lôi Vô Kiệt lắc đầu, chậm rãi mở cái bọc ra, cuối cùng thứ bên trong cũng hiện lên.
Đó là một thanh trường kiếm đỏ rực như lửa, trên thanh kiếm phủ đầy hoa văn hình ngọn lửa, đầu kiếm có khắc hình một con rồng phun ra lửa.
Đường đường là người của Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia bảo, không ngờ lại lấy ra một thanh kiếm! Từ xưa tiên tổ Lôi môn đã từng tổ chức nghi thức phong đao treo kiếm, người trong Lôi môn không được dùng kiếm, không được dùng đao, chuyên tâm tu luyện hỏa dược, quyền pháp, chỉ pháp. Bao năm như vậy chỉ có một ngoại lệ duy nhất, khi người này ra khỏi Lôi môn hành tẩu giang hồ từng chứng kiến một chiêu kiếm, bị kiếm thu hút, thậm chí to gan vi phạm tổ huấn, sáng tạo ra một thanh kiếm thuộc về bản thân. Nhưng khi đó trong Lôi môn không ai dám nói một lời, không chỉ vì thanh kiếm này vốn được rèn từ hỏa dược khi múa kiếm thường mang theo tiếng nổ như sấm rền, dùng nó không tính là vi phạm tổ huấn; mà còn vì thanh kiếm này thật sự quá mạnh. Khi đó Lôi Oanh cầm thanh kiếm này gần như quét ngang toàn bộ võ lâm, gần như lên tới vị trí Kiếm Tiên đỉnh cao!
Thanh kiếm này có một cái tên rất đáng sợ.
“Sát Phố kiếm.” Lôi Vân Hạc chậm rãi đọc tên thanh kiếm này, như đang gọi tên một người quen xưa.
“Đúng vậy, Sát Phố kiếm.” Lôi Vô Kiệt cao giọng đọc lại, xuất kiếm chém ra, hai kệ sách lập tức bị nổ tan, ảo ảnh Già Lâu La sau lưng vốn lung lay như sắp tiêu tan lập tức bùng lên.
Lúc này người ở dưới các chỉ thấy một ánh sáng đỏ từ trong các chiếu ra!
“Áo đỏ, kiếm đỏ, được! Quả là thiếu niên tốt!” Lôi Vân Hạc cao giọng quát lên, bước lên trước một bước, giơ hai ngón tay, không ngờ lại kẹp lấy Sát Phố kiếm.
“Ta từng một chỉ phá Thương Sơn! Ta chừng song chỉ cắt ngang đất trời!”
“Kinh Lôi chỉ!” Lôi Vô Kiệt gọi ra tên của chỉ pháp từng nổi danh khắp thiên hạ này.
Vài người đứng dưới các ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên đưa mắt nhìn nhau.
“Ngươi cũng nghe thấy chứ?” Tiêu Sắt nhíu mày, quay sang hỏi Tư Không Thiên Lạc.
Tư Không Thiên Lạc kia hừ lạnh một tiếng, quay sang hướng khác không để ý tới hắn.
Thư sinh kia lại hắng giọng một cái, giảm bớt lúng túng rồi gật đầu: “Tiêu huynh, ngươi không nghe lầm nhìn lầm, vừa rồi đúng là trên tầng mười lăm có tiếng nổ lớn, cũng đúng là có ánh sáng đỏ rọi ra.”
“Người kia đã lên tới tầng thứ mười lăm? Chẳng lẽ Đường sư huynh đã thua? Không thể nào!” Tư Không Thiên Lạc cau mày.
“Sao? Thua thì làm mất mặt Tư Không tiểu thư à? Nếu không phải Tư Không tiểu thư chạy ra ngoài thành chơi, đâu tới phiên ta tới thủ Đăng Thiên các.” Một giọng nói trầm ổn đột nhiên vang lên, mọi người quay đầu lại thấy Đường Liên mặc áo đen đang ngồi trên mái hiên bên cạnh, ngửa đầu nhìn phía trên.
“Đường Liên.” Tiêu Sắt chậm rãi nói.
“Tiêu Sắt.” Đường Liên cũng cúi đầu nhìn người quen từng cũng trải qua sinh tử với mình.
“Các ngươi biết nhau à?” Tư Không Thiên Lạc trợn tròn hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
“Ta đã nói với ngươi rồi mà, gặp Đường Liên ở tầng mười bốn không phải chuyện xấu đối với chúng ta.” Tiêu Sắt nhún vai.
Tư Không Thiên Lạc suy nghĩ một lát rồi cả giận nói: “Ta hiểu rồi. Sư huynh, ngươi nương tay!”
Đường Liên lại gật đầu rất thản nhiên: “Đúng vậy, ta nương tay. Nhưng giờ ta hơi hối hận rồi.”
“Hối hận?” Tiêu Sắt nhảy tới đứng bên cạnh Đường Liên. “Vì sao?”
Đường Liên bước lên trước, trong ánh mắt mang chút âu lo: “Ta đang nghĩ có phải mình làm sai rồi không? Nếu ở tầng mười bốn ta dốc sức đánh một trận, Lôi Vô Kiệt sẽ chỉ thua mà thôi, còn giờ, có thể hắn sẽ phải chết.”
“Người nói không sai. Mọi người đều cho rằng trưởng lão thủ các là người có vũ lực yếu nhất trong số các trưởng lão ở Tuyết Nguyệt thành, nhưng thực tế nếu hắn thật sự dốc hết sức chiến đấu, gọi Cửu Tiêu Thần Lôi tới, e rằng toàn bộ Đăng Thiên các đều bị hắn phá hủy.” Một giọng nói quen thuộc khác vang lên bên tai, Tiêu Sắt quay đầu lại, phát hiện một người mặc áo đen như Đường Liên, tay cầm một trường thương màu ô kim đang đứng đó.
“Thương Tiên - Tư Không Trường Phong.” Lần này Tiêu Sắt thật sự ngạc nhiên.
“Tư Không Trường Phong thì Tư Không Trường Phong thôi, đừng có luôn miệng tiên này tiên kia nữa.” Vẻ mặt Tư Không Trường Phong rất thiếu kiên nhẫn. “Cũng đừng làm cái vẻ mặt kinh ngạc ấy nữa, chẳng lẽ lớn tuổi rồi thì không thể tới chỗ náo nhiệt, xem trò hay à?”
“Cha?” Tư Không Thiên Lạc ở dưới gọi một tiếng có vẻ nghi hoặc.
“Con gái ngoan, chẳng phải hôm nay tới phiên con giữ các à? Sao thế, lại chạy đến chỗ nào chơi à?” Tư Không Trường Phong mỉm cười, có vẻ không có ý trách cứ.
Tư Không Thiên Lạc đỏ mặt: “Làm sao con biết có người leo cao như vậy.”
“Thế gọi là trên trời còn có trời, trên người còn có người. Ngươi nói xem đúng không, tiểu đạo sĩ tới từ Núi Thanh Thành?” Tư Không Trường Phong mỉm cười nhìn cặp thư sinh và thư đồng đang lén lén lút lút định bỏ đi, cao giọng nói.
Thư sinh chạy được nửa đường xấu hổ quay lại, nụ cười cứng lại trên mặt: “Vãn bối Lý Phàm Tùng của Núi Thanh Thành, tham kiến tam thành chủ.”
Thư đồng cũng vội vàng chắp tay thi lễ: “Phi Hiên của núi Thanh Thành, tham kiến tam thành chủ.”
“Đã đến đây rồi còn trốn cái gì mà trốn, chả lẽ ta ăn thịt các ngươi hay sao. Biết các ngươi đến đây không phải vì ta rồi. Ta xem trò hay của ta, các ngươi tìm người của các ngươi, hai bên không mâu thuẫn.” Tư Không Trường Phong hừ lạnh một tiếng. “Thật ra người các ngươi muốn gặp đã tới, chỉ xem vị trên kia có qua được cửa của Lôi Vân Hạc không.”