Chương : 55
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Ngày hôm sau, Lôi Vô Kiệt mở mắt trong nhà tranh, hắn chạm thấy Thính Vũ kiếm bên mép giường bèn cầm kiếm đi ra ngoài cửa. Chỉ thấy Lý Hàn Y đang ngồi ngoài phòng đưa lưng về phía mình, bên cạnh cắm thanh Thiết Mã Băng Hà này. Lý Hàn Y nghe thấy tiếng bước chân sau lưng nhưng chẳng hề quay đầu, chỉ lạnh nhạt nói: “Từ hôm nay trở đi, ta chính thức truyền cho ngươi kiếm thuật.”
“Kiếm thuật gì vậy?” Lôi Vô Kiệt vui vẻ nói.
“Rút kiếm thuật.” Lý Hàn Y nhỏ giọng đáp.
Lôi Vô Kiệt cảm thấy đầu óc hoa lên: “Sư phụ, sao lại là rút kiếm. Chẳng phải ta rút kiếm ra rồi à?”
Lý Hàn Y đứng dậy đặt tay lên chuôi kiếm. “Ngươi đừng coi thường thuật rút kiếm. Cao thủ so chiêu, rút kiếm cũng là sinh tử, khoảnh khắc khi rút kiếm là quan trọng nhất. Hôm nay ta sẽ dạy ngươi kiếm quyết, ngươi nhớ cho kỹ.”
“Kiếm quyết gì vậy?” Lôi Vô Kiệt vội vàng hỏi.
“Ẩn kiếm phong lôi.” Lý Hàn Y quay người, tay vẫn nắm trên chuôi kiếm nhưng tại chuôi kiếm như có sấm sét ngầm vang lên, tuy Lôi Vô Kiệt đứng cách xa hắn vài bước nhưng vẫn cảm nhận được thanh kiếm này như sắp rời vỏ chém ra.
Khoảnh khắc đó gió xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo thấu xương.
Lúc này Lý Hàn Y đột nhiên rút kiếm chỉ vào Lôi Vô Kiệt. Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy xung quanh như có gần mười thanh kiếm đang chỉ vào mình, mũi nhọn nhắm thẳng vào lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!
Lý Hàn Y thu kiếm, Lôi Vô Kiệt quỳ một đầu gối xuống đất, đầu đầy mồ hôi.
“Bạt kiếm bát phương.” Lý Hàn Y nói nốt nửa câu kiếm quyết sau.
Lôi Vô Kiệt thở hổn hển từng hơi một: “Đệ tử xin ghi nhớ.”
Lý Hàn Y gật đầu, quay người định đi khỏi. Lôi Vô Kiệt do dự một chút nhưng vẫn gọi hắn lại: “Sư phụ!”
Lý Hàn Y dừng bước: “Sao nào?”
“Tống Yến Hồi kia thế nào rồi?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Thua, giờ chắc đã được Doãn Lạc Hà đón xuống dưới chân núi chữa thương.” Lý Hàn Y đáp.
“Ừm.” Lôi Vô Kiệt lên tiếng, lại hỏi: “Vậy bao giờ thì sư phụ đi theo ta về Lôi môn, sư phụ ông ấy... còn muốn gặp người.”
“Khi nào ngươi có thể thử kiếm cùng ta.” Lý Hàn Y nói xong tung người, biến mất trong núi rừng.
Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ gãi đầu. Thử kiếm cùng kiếm tiên, không có tám năm mười năm, làm sao mà làm nổi?
Còn dưới chân núi cũng có một người mở mắt.
“Nhất kiếm đoạn thủy, thiên giang tuyệt lưu.” Tống Yến Hồi.
Người ngồi bên cạnh hắn từng là Nhất Chưởng Đoạn Giang - Lạc Hà Tiên Tử.
Trên giang hồ rất ít người biết giữa hai bên từng có chút chuyện xưa, không chỉ là tình nghĩa cùng cứu giúp ngàn vạn người dân gặp nạn, còn là một loại tình cảm kỳ diệu nảy sinh khi sớm chiều bên nhau. Nhưng nam nhân đã định sẵn đời này sống vì kiếm cuối cùng lại vẫn bỏ đi.
“Sao ngươi lại ở Tuyết Nguyệt thành?” Tống Yến Hồi ngồi dậy, xấu hổ nói.
Doãn Lạc Hà cười lạnh một tiếng: “Bị tên khốn kiếp Tư Không Trường Phong kia lừa tới đây. Đánh cược với hắn ba ván, nhưng tên này giở trò, ta thua liền ba ván. Còn nữa, ngươi giả bộ hồ đồ cái nỗi gì, ta không tin ngươi không biết ta ở Tuyết Nguyệt thành.”
Tống Yến Hồi cười: “Ở với không ở có gì khác nhau.”
Doãn Lạc Hà không buồn để ý tới hắn, chỉ dùng lời nói chế nhạo: “Vậy ngươi thắng hay không thắng cũng có gì khác nhau. Ngươi khiêu chiến Lý Hàn Y liền bốn lần, kết quả thua lần sau thảm hơn lần trước, lần này còn thiếu chút nữa thì mất cả mạng. Ngươi còn luyện kiếm cái nỗi gì? Nếu ta là ngươi đã bán thanh kiếm đi, về thôn quê tìm một nữ nhân mà cưới rồi.”
Mười ba năm trước bên bờ sông Thương Lan, cũng từng có thiếu nữ tiên tử nói vậy: “Đừng luyện kiếm, chúng ta bán kiếm đi, về thôn quê dựng nhà cùng ở.”
Nhưng người đàn ông trước mắt vẫn chẳng hiểu phong tình như mười ba năm trước, chỉ lắc đầu nói: “Mấy năm trước ta vừa nhận một đồ đệ, tư chất đó đưa mắt khắp giang hồ không có người thứ hai. Nếu là hắn chắc chắn có thể gánh vác trọng trách tái hiện hưng thịnh của Vô Song thành. Tuy kiếm của ta bại dưới tay Lý Hàn Y, nhưng đồ đệ của ta chắc chắn sẽ không.”
Doãn Lạc Hà thở dài một tiếng: “Phục hưng Vô Song thành quan trọng như vậy thật ư?”
Tống Yến Hồi cúi đầu không nói gì.
“Thắng được Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên, quan trọng như vậy thật ư?”
Tống Yến Hồi lặng lẽ đi tới cửa.
“Ta thì sao? Ta thì không quan trọng?”
Tống Yến Hồi đẩy cửa chạy nhanh ra sân, tránh né đề tài đáng sợ này. Doãn Lạc Hà tựa người vào cánh cửa, nhìn bóng dáng hắn bỏ đi, vẻ mặt ai oán. Tống Yến Hồi thờ ơ không nói một lời, nhanh chóng bỏ đi, không dám ngẩng đầu lên như tên lang quân phụ lòng.
Vốn là hình ảnh tĩnh lặng sầu thảm.
Lại bị tiếng gầm đột nhiên vang lên xé tan.
“Cút đi tên phụ tình kia!”
Tống Yến Hồi vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một cái chân đá về phía mình. Hắn đang định né tránh, bả vai lại đau nhói. Hôm qua đọ kiếm cùng Kiếm Tiên bị thương quá nặng, thế nên tới hiện tại hắn vẫn không thể sử dụng chân khí. Vì vậy thật sự bị một cước này đá bay ra ngoài.
“Ngươi!” Tống Yến Hồi bò lên từ dưới đất nhìn người trước mắt. Một người mặc áo bào trắng giống hệt Doãn Lạc Hà, sau lưng cũng viết một chữ ‘cược’ to đùng, hiển nhiên là đệ tử chân truyền của Doãn Lạc Hà - Lạc Minh Hiên.
“Ngươi cái gì mà ngươi?” Lạc Minh Hiên trợn tròn hai mắt: “Ta đánh chết cái tên phụ tình nhà ngươi!” Lạc Minh Hiên vốn tới chào Doãn Lạc Hà như thường lệ, tiện đó thảo luận thành quả nghiên cứu Tiên Nhân Lục Bác hôm qua, nào ngờ lại thấy cảnh trước mắt. Rõ ràng là sư phụ của mình Lạc Hà Tiên Tử đang ai oán muốn giữ người đàn ông trước mặt lại nhưng người đàn ông này lại kiên quyết cả đời chỉ cưới kiếm của mình làm vợ, không nhịn được muốn đòi lại công bằng cho sư phụ của mình. Chẳng qua tính cách Lạc Minh Hiên luôn là bắt nạt kẻ yếu, nếu biết người trước mặt là thành chủ Thiên Hạ Vô Song thành, e rằng sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy...
“Còn dám trừng mắt với ta? Ngươi biết đây là địa bàn của ai không?” Lạc Minh Hiên cả giận nói, xuất chưởng đánh ra, rõ ràng là Thê Đoạn chưởng của Doãn Lạc Hà, hơn nữa còn không lưu thủ.
Y phục trên người Tống Yến Hồi bị đánh rách bươm, thân hình như sắp vỡ vụn. Nếu là ngày thường Lạc Minh Hiên còn chẳng có tư cách để hắn xuất một chiêu kiếm, nhưng lúc này lại khiến hắn chật vật không thể tả. Hiện giờ Tống Yến Hồi cũng hiểu mình không đánh nổi, đánh không nổi, vậy chạy thôi.
Lạc Minh Hiên đuổi theo không tha, còn Tống Yến Hồi không hổ danh ‘yến hồi’ khinh công cũng rất tốt. Né trái trốn phải, hai người bắt đầu chơi trốn tìm trong sân.
“Sư phụ, chờ ta bắt được tên phụ tình này, ta thiến hắn đi giúp người!” Lạc Minh Hiên cao giọng nói.
Doãn Lạc Hà che miệng cười khẽ: “Được!”
Tống Yến Hồi đã quen làm chủ nhân một thành, cho dù tu thân dưỡng tính tốt đến đâu lúc này cũng không khỏi tức giận ngập trời: “Tiểu tử, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không hả?”
“Ô, lại còn ra vẻ nữa?” Lạc Minh Hiên lao tới trước mặt Tống Yến Hồi, lại giơ chân xuất cước, đá Tống Yến Hồi bay thẳng ra ngoài.
Tống Yến Hồi xoay người đứng trên tường, hắn do dự một chút, nhìn Doãn Lạc Hà vẫn đứng dựa vào cửa một cái rồi quay người nhảy từ trên tường xuống.
“Sư phụ, ta đuổi hắn đi rồi.” Lạc Minh Hiên quay lại mỉm cười nhìn sư phụ. Nhưng Lạc Hà Tiên Tử vốn đang cười rung cả người kia, tuy gương mặt vẫn mang nụ cười nhưng nước mắt lại như đê vỡ tuôn rơi không ngừng.
***
Ngày hôm sau, Lôi Vô Kiệt mở mắt trong nhà tranh, hắn chạm thấy Thính Vũ kiếm bên mép giường bèn cầm kiếm đi ra ngoài cửa. Chỉ thấy Lý Hàn Y đang ngồi ngoài phòng đưa lưng về phía mình, bên cạnh cắm thanh Thiết Mã Băng Hà này. Lý Hàn Y nghe thấy tiếng bước chân sau lưng nhưng chẳng hề quay đầu, chỉ lạnh nhạt nói: “Từ hôm nay trở đi, ta chính thức truyền cho ngươi kiếm thuật.”
“Kiếm thuật gì vậy?” Lôi Vô Kiệt vui vẻ nói.
“Rút kiếm thuật.” Lý Hàn Y nhỏ giọng đáp.
Lôi Vô Kiệt cảm thấy đầu óc hoa lên: “Sư phụ, sao lại là rút kiếm. Chẳng phải ta rút kiếm ra rồi à?”
Lý Hàn Y đứng dậy đặt tay lên chuôi kiếm. “Ngươi đừng coi thường thuật rút kiếm. Cao thủ so chiêu, rút kiếm cũng là sinh tử, khoảnh khắc khi rút kiếm là quan trọng nhất. Hôm nay ta sẽ dạy ngươi kiếm quyết, ngươi nhớ cho kỹ.”
“Kiếm quyết gì vậy?” Lôi Vô Kiệt vội vàng hỏi.
“Ẩn kiếm phong lôi.” Lý Hàn Y quay người, tay vẫn nắm trên chuôi kiếm nhưng tại chuôi kiếm như có sấm sét ngầm vang lên, tuy Lôi Vô Kiệt đứng cách xa hắn vài bước nhưng vẫn cảm nhận được thanh kiếm này như sắp rời vỏ chém ra.
Khoảnh khắc đó gió xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo thấu xương.
Lúc này Lý Hàn Y đột nhiên rút kiếm chỉ vào Lôi Vô Kiệt. Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy xung quanh như có gần mười thanh kiếm đang chỉ vào mình, mũi nhọn nhắm thẳng vào lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!
Lý Hàn Y thu kiếm, Lôi Vô Kiệt quỳ một đầu gối xuống đất, đầu đầy mồ hôi.
“Bạt kiếm bát phương.” Lý Hàn Y nói nốt nửa câu kiếm quyết sau.
Lôi Vô Kiệt thở hổn hển từng hơi một: “Đệ tử xin ghi nhớ.”
Lý Hàn Y gật đầu, quay người định đi khỏi. Lôi Vô Kiệt do dự một chút nhưng vẫn gọi hắn lại: “Sư phụ!”
Lý Hàn Y dừng bước: “Sao nào?”
“Tống Yến Hồi kia thế nào rồi?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Thua, giờ chắc đã được Doãn Lạc Hà đón xuống dưới chân núi chữa thương.” Lý Hàn Y đáp.
“Ừm.” Lôi Vô Kiệt lên tiếng, lại hỏi: “Vậy bao giờ thì sư phụ đi theo ta về Lôi môn, sư phụ ông ấy... còn muốn gặp người.”
“Khi nào ngươi có thể thử kiếm cùng ta.” Lý Hàn Y nói xong tung người, biến mất trong núi rừng.
Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ gãi đầu. Thử kiếm cùng kiếm tiên, không có tám năm mười năm, làm sao mà làm nổi?
Còn dưới chân núi cũng có một người mở mắt.
“Nhất kiếm đoạn thủy, thiên giang tuyệt lưu.” Tống Yến Hồi.
Người ngồi bên cạnh hắn từng là Nhất Chưởng Đoạn Giang - Lạc Hà Tiên Tử.
Trên giang hồ rất ít người biết giữa hai bên từng có chút chuyện xưa, không chỉ là tình nghĩa cùng cứu giúp ngàn vạn người dân gặp nạn, còn là một loại tình cảm kỳ diệu nảy sinh khi sớm chiều bên nhau. Nhưng nam nhân đã định sẵn đời này sống vì kiếm cuối cùng lại vẫn bỏ đi.
“Sao ngươi lại ở Tuyết Nguyệt thành?” Tống Yến Hồi ngồi dậy, xấu hổ nói.
Doãn Lạc Hà cười lạnh một tiếng: “Bị tên khốn kiếp Tư Không Trường Phong kia lừa tới đây. Đánh cược với hắn ba ván, nhưng tên này giở trò, ta thua liền ba ván. Còn nữa, ngươi giả bộ hồ đồ cái nỗi gì, ta không tin ngươi không biết ta ở Tuyết Nguyệt thành.”
Tống Yến Hồi cười: “Ở với không ở có gì khác nhau.”
Doãn Lạc Hà không buồn để ý tới hắn, chỉ dùng lời nói chế nhạo: “Vậy ngươi thắng hay không thắng cũng có gì khác nhau. Ngươi khiêu chiến Lý Hàn Y liền bốn lần, kết quả thua lần sau thảm hơn lần trước, lần này còn thiếu chút nữa thì mất cả mạng. Ngươi còn luyện kiếm cái nỗi gì? Nếu ta là ngươi đã bán thanh kiếm đi, về thôn quê tìm một nữ nhân mà cưới rồi.”
Mười ba năm trước bên bờ sông Thương Lan, cũng từng có thiếu nữ tiên tử nói vậy: “Đừng luyện kiếm, chúng ta bán kiếm đi, về thôn quê dựng nhà cùng ở.”
Nhưng người đàn ông trước mắt vẫn chẳng hiểu phong tình như mười ba năm trước, chỉ lắc đầu nói: “Mấy năm trước ta vừa nhận một đồ đệ, tư chất đó đưa mắt khắp giang hồ không có người thứ hai. Nếu là hắn chắc chắn có thể gánh vác trọng trách tái hiện hưng thịnh của Vô Song thành. Tuy kiếm của ta bại dưới tay Lý Hàn Y, nhưng đồ đệ của ta chắc chắn sẽ không.”
Doãn Lạc Hà thở dài một tiếng: “Phục hưng Vô Song thành quan trọng như vậy thật ư?”
Tống Yến Hồi cúi đầu không nói gì.
“Thắng được Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên, quan trọng như vậy thật ư?”
Tống Yến Hồi lặng lẽ đi tới cửa.
“Ta thì sao? Ta thì không quan trọng?”
Tống Yến Hồi đẩy cửa chạy nhanh ra sân, tránh né đề tài đáng sợ này. Doãn Lạc Hà tựa người vào cánh cửa, nhìn bóng dáng hắn bỏ đi, vẻ mặt ai oán. Tống Yến Hồi thờ ơ không nói một lời, nhanh chóng bỏ đi, không dám ngẩng đầu lên như tên lang quân phụ lòng.
Vốn là hình ảnh tĩnh lặng sầu thảm.
Lại bị tiếng gầm đột nhiên vang lên xé tan.
“Cút đi tên phụ tình kia!”
Tống Yến Hồi vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một cái chân đá về phía mình. Hắn đang định né tránh, bả vai lại đau nhói. Hôm qua đọ kiếm cùng Kiếm Tiên bị thương quá nặng, thế nên tới hiện tại hắn vẫn không thể sử dụng chân khí. Vì vậy thật sự bị một cước này đá bay ra ngoài.
“Ngươi!” Tống Yến Hồi bò lên từ dưới đất nhìn người trước mắt. Một người mặc áo bào trắng giống hệt Doãn Lạc Hà, sau lưng cũng viết một chữ ‘cược’ to đùng, hiển nhiên là đệ tử chân truyền của Doãn Lạc Hà - Lạc Minh Hiên.
“Ngươi cái gì mà ngươi?” Lạc Minh Hiên trợn tròn hai mắt: “Ta đánh chết cái tên phụ tình nhà ngươi!” Lạc Minh Hiên vốn tới chào Doãn Lạc Hà như thường lệ, tiện đó thảo luận thành quả nghiên cứu Tiên Nhân Lục Bác hôm qua, nào ngờ lại thấy cảnh trước mắt. Rõ ràng là sư phụ của mình Lạc Hà Tiên Tử đang ai oán muốn giữ người đàn ông trước mặt lại nhưng người đàn ông này lại kiên quyết cả đời chỉ cưới kiếm của mình làm vợ, không nhịn được muốn đòi lại công bằng cho sư phụ của mình. Chẳng qua tính cách Lạc Minh Hiên luôn là bắt nạt kẻ yếu, nếu biết người trước mặt là thành chủ Thiên Hạ Vô Song thành, e rằng sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy...
“Còn dám trừng mắt với ta? Ngươi biết đây là địa bàn của ai không?” Lạc Minh Hiên cả giận nói, xuất chưởng đánh ra, rõ ràng là Thê Đoạn chưởng của Doãn Lạc Hà, hơn nữa còn không lưu thủ.
Y phục trên người Tống Yến Hồi bị đánh rách bươm, thân hình như sắp vỡ vụn. Nếu là ngày thường Lạc Minh Hiên còn chẳng có tư cách để hắn xuất một chiêu kiếm, nhưng lúc này lại khiến hắn chật vật không thể tả. Hiện giờ Tống Yến Hồi cũng hiểu mình không đánh nổi, đánh không nổi, vậy chạy thôi.
Lạc Minh Hiên đuổi theo không tha, còn Tống Yến Hồi không hổ danh ‘yến hồi’ khinh công cũng rất tốt. Né trái trốn phải, hai người bắt đầu chơi trốn tìm trong sân.
“Sư phụ, chờ ta bắt được tên phụ tình này, ta thiến hắn đi giúp người!” Lạc Minh Hiên cao giọng nói.
Doãn Lạc Hà che miệng cười khẽ: “Được!”
Tống Yến Hồi đã quen làm chủ nhân một thành, cho dù tu thân dưỡng tính tốt đến đâu lúc này cũng không khỏi tức giận ngập trời: “Tiểu tử, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không hả?”
“Ô, lại còn ra vẻ nữa?” Lạc Minh Hiên lao tới trước mặt Tống Yến Hồi, lại giơ chân xuất cước, đá Tống Yến Hồi bay thẳng ra ngoài.
Tống Yến Hồi xoay người đứng trên tường, hắn do dự một chút, nhìn Doãn Lạc Hà vẫn đứng dựa vào cửa một cái rồi quay người nhảy từ trên tường xuống.
“Sư phụ, ta đuổi hắn đi rồi.” Lạc Minh Hiên quay lại mỉm cười nhìn sư phụ. Nhưng Lạc Hà Tiên Tử vốn đang cười rung cả người kia, tuy gương mặt vẫn mang nụ cười nhưng nước mắt lại như đê vỡ tuôn rơi không ngừng.