Chương : 65
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
“Hoa thần nguyệt tịch, như cưỡi mây tía bay lên giữa bầu trời.” Lôi Vô Kiệt trầm giọng ngâm nga.
Lôi Vô Kiệt đột nhiên rút kiếm vẫy một ngón tay với Lý Hàn Y: “Chiêu kiếm thứ nhất, do Kiếm Tiên truyền lại, Nguyệt Tịch Hoa Thần.”
Tiếng gầm thét vang lên trên đỉnh núi, không có hoa bay tới cũng chẳng có ánh trăng hạ xuống, lần này chiêu kiếm Nguyệt Tịch Hoa Thần trống trải không có thứ gì. Nhưng tuy không có hoa, không thấy trăng mà lại có ý của hoa, có ánh của trăng!
Chiêu kiếm này có thể xưng phong hoa tuyệt đại!
Lôi Vô Kiệt xuất một chiêu đánh úp tới, thân kiếm lóe lên ánh sáng lạnh. Đây đã là lần thứ tư hắn dùng chiêu kiếm này, lần này thi triển kiếm ý đã rất có phong phạm của Kiếm Tiên.
Lý Hàn Y gật nhẹ đầu, ngón tay ngoắc nhẹ, Thiết Mã Băng Hà rời vỏ bay tới, hắn quát khẽ một tiếng: “Hạ!” Thanh Thiết Mã Băng Hà chém thẳng một chiêu kiếm xuống phá tan hoa ý của Lôi Vô Kiệt, xuyên thủng ánh trăng của hắn, mang theo hàn ý của cả ngọn núi đánh về phía hắn, thanh thế mênh mông, kiếm khí như vó ngựa hoang đạp tan đồng bằng, lao thẳng về phía Lôi Vô Kiệt.
Lôi Vô Kiệt cầm kiếm đứng đó, không lùi một bước, vạt áo tay phải đã bị phá tan thành từng mảnh. Hắn vẫn thờ ơ không nói gì, xiết chặt Thính Vũ kiếm trong tay.
“Thôi hoa vũ tiểu, trứ liễu phong nhu, đô tự khứ niên thì hậu hảo. Lộ hồng yên lục, tẫn hữu cuồng tình đấu xuân tảo.” Lôi Vô Kiệt lui lại một bước, vẽ thành một đóa hoa kiếm, lại thi triển một chiêu.
(Mưa xuân vô tận tắm ướt hoa nở, làn gió xuân ôn nhu lung lay cành liễu, cảnh xuân vẫn tuyệt vời như năm trước: mượt mà như làn sương đỏ, nhẹ nhàng như làn khói xanh, thỏa thích khoe sắc trong thời tiết đầu xuân.)
“Chiêu kiếm thứ hai, Kiếm Tiên truyền thụ, Lộ Hồng Yên Lục.” Lôi Vô Kiệt chỉ kiếm lên trời.
Hắn từng thấy sư phụ Lôi môn Lôi Oanh sử dụng chiêu kiếm này, giữa mùa đông khắc nghiệt khiến một cây hoa đào nở hoa đỏ bừng chỉ trong chớp mắt.
Chiêu kiếm này cực kỳ ấm áp, trên thân kiếm Thính Vũ uyển chuyển lóe lên chút ánh sáng đỏ, cuối cùng hàn ý mãnh liệt mà Thiết Mã Băng Hà cũng rút lui đôi chút. Lôi Vô Kiệt không ngờ uy thế một chiêu kiếm của mình có thể áp đảo được Thiết Mã Băng Hà, trong lúc vui vẻ bước tới vài bước.
Lý Hàn Y gật đầu: “Được, Lộ Hồng Yên Lục là chiêu kiếm ta sáng tạo ra khi còn trẻ. Năm đó ta du lịch tới Giang Nam, thấy bóng liễu rủ bên bờ Tây Hồ nên sáng tạo ra chiêu kiếm này. Ngươi thật giỏi lắm, vốn là người Giang Nam nên lĩnh ngộ chiêu kiếm này không khó khăn gì.” Sau khi nói xong hắn ngoắc tay một cái, Thiết Mã Băng Hà bùng lên ánh sáng lạnh lẽo!
Trong Tuyết Nguyệt thành.
Tư Không Trường Phong đi ra khỏi đại điện của mình, nhìn về phía Thương Sơn xa xa.
“Tam sư tôn, ngươi đang nhìn gì vậy?” Đường Liên thấy Tư Không Trường Phong đi ra khỏi đại điện bèn ngẩng đầu lên hỏi.
Tư Không Trường Phong cười nói: “Sư đệ của các ngươi sắp xuống núi rồi.”
“Xuống núi?” Đường Liên và Tiêu Sắt cùng đưa mắt nhìn nhau.
“Mau đi thôi, có lẽ còn kịp tới xem chiêu kiếm cuối cùng.” Tư Không Trường Phong tung người theo phía Thương Sơn.
Đường Liên và Tiêu Sắt vội vàng đuổi theo, ngày đó dưới Tuyết Nguyệt thành, Lôi Vô Kiệt và Lý Hàn Y đã lập một ước định với nhau. Khi nào hai người có thể giao đấu ba kiếm, Lý Hàn Y sẽ theo Lôi Vô Kiệt xuống núi, nhưng giờ mới qua ba tháng, Lôi Vô Kiệt làm được không?
Chiêu kiếm thứ hai của Lôi Vô Kiệt, ‘Lộ Hồng Yên Lục’ tạo thành một dải hào quang, bông tuyết bên cạnh Lôi Vô Kiệt lập tức tan thành nước, nhưng hàn khí của Thiết Mã Băng Hà lại khiến vũng nước vừa chảy xuống hóa thành băng cứng. Toàn thân Lôi Vô Kiệt tỏa ra hơi nóng, giơ chân đạp nứt băng đá đó.
Hỏa Chước thuật, Già Lâu La cảnh!
Lý Hàn Y cau mày, đây là thủ đoạn ẩn giấu của Lôi Vô Kiệt ư? Hắn quá coi thường chiêu kiếm của Kiếm Tiên rồi, Hỏa Chước thuật vốn chẳng phải võ công cao minh đến đâu, huống chi chỉ là Già Lâu La cảnh.
Ánh mắt Lôi Vô Kiệt vẫn hừng hực, chân khí khắp người bùng lên, trong mắt như có ngọn lửa thiêu cháy đồng bằng.
Hỏa Chước thuật lại tăng thêm một cảnh giới - Hỏa Nguyên cảnh!
“Được lắm, khi bằng tuổi ngươi, Lôi Oanh không bằng ngươi.” Lý Hàn Y tán thưởng một câu, ngón tay lại ngoắc một cái, Thiết Mã Băng Hà kiếm bay từ trên trời xuống, khí thế như hủy diệt thiên địa.
“Ngươi có lửa cháy khắp đồng bằng, liệu có tiếp được Băng Đống Thiên Xích của ta không?” Lý Hàn Y ngạo nghễ nói.
Tay phải Lôi Vô Kiệt vung kiếm cố gắng ngăn cản chiêu kiếm của Lý Hàn Y, nhưng sau khi lui lại hơn mười bước hàn khí thấu xương trên Thiết Mã Băng Hà vẫn khiến đầu óc hắn choáng váng.
Hắn nhớ tới văn sĩ áo xám luôn ngồi trong viện ngây người, nhớ hắn đã từng nói với mình, kiếm có sinh mệnh, nếu người có tình cảm với một thanh kiếm, thanh kiếm đó sẽ là bằng hữu của hắn. Khi bằng hữu gặp khó khăn, kiếm sẽ cảm nhận được. Đây cũng là lý do vì sao khi phát hiện sát khí kiếm sẽ ngâm vang không ngừng.
“Ta truyền Sát Phố kiếm lại cho ngươi, sau này người còn kiếm còn.”
“Người mất kiếm mất?” Lôi Vô Kiệt nhận lấy Sát Phố kiếm, trả lời rất trịnh trọng.
“Kiếm về đây!” Lôi Vô Kiệt đột nhiên mở mắt, nổi giận gầm lên một tiếng.
Trên cửa Tuyết Nguyệt thành, thanh Sát Phố kiếm bị cắm suốt ba tháng đột nhiên vang lên tiếng kiếm ngâm.
Mọi người dưới cửa thành đều nghe thấy tiếng ngâm dai dẳng này, ngẩng đầu nhìn thanh kiếm màu đỏ lửa.
Nghe nói thanh kiếm này do dung hợp thuốc nổ với kỹ thuật rèn sắt mà thành, trên đó phủ kín hoa văn ngọn lửa, đầu kiếm có khắc một con hỏa long phun lửa, tên là Sát Phố kiếm. Nó có uy lực phi phàm, đã từng tung hoành võ lâm, Lôi Vô Kiệt cầm nó coi như bước nửa bước lên vị trí Kiếm Tiên!
Còn hiện giờ Sát Phố kiếm muốn đi tìm chủ nhân của mình.
“Kiếm về đây!” Lôi Vô Kiệt đứng trên đỉnh núi, vươn tay trái, lại quát một tiếng.
Cuối cùng Sát Phố kiếm cũng rời khỏi tường thành, bay thẳng về phía Thương Sơn, như một vệt sáng đỏ xé tan bầu trời.
Tư Không Trường Phong và Đường Liên, Tiêu Sắt đang trên đường, đột nhiên có tiếng cuồng phong lướt qua, ngẩng đầu nhìn lại, thấy là thanh Sát Phố kiếm kia.
Tư Không Trường Phong khen: “Nhân kiếm tương thông, có thể làm được tới mức này, sư đệ của các ngươi đã bước vào cảnh giới nhất phẩm.”
“Cảnh giới nhất phẩm?” Đường Liên kinh ngạc hỏi lại.
Lôi Vô Kiệt vươn tay trái, đón lấy thanh Sát Phố kiếm này, ánh sáng lưu chuyển trên hoa văn ngọn lửa ở thân kiếm. Lôi Vô Kiệt vung tay trái, đánh văng thanh Thiết Mã Băng Hà ra ngoài.
"Tạc tiêu ân kỳ lôi, phong quá tề vạn nỗ. Phục xuy mai ế tán, hư giác thần linh tụ. Kiếm thứ ba, do kiếm khách Lôi môn Lôi Oanh truyền thụ, tên Liệt Hỏa Oanh Lôi.”
(Tạm dịch: Đêm qua sấm nổi khắp trời,
Cuồng phong thổi tới như vạn mũi tên.
Mây mù gặp gió là tan,
Thần linh chẳng thấy tụ tập chốn nao.
Trích từ Lôi - (Đại hạn sơn nhạc tiêu) của Đỗ Phủ)
"Chỉ lạc vân yên cung túy hậu, thi thành châu ngọc khán triêu hoàn. Kiếm thứ ba, Kiếm Tiên - Lý Hàn Y truyền thụ, tên là Chỉ Lạc Vân Yên.”
Lôi Vô Kiệt tay phải cầm Thính Vũ kiếm, tay trái Sát Phố kiếm, khí thế vô song. Hắn chậm rãi nâng song kiếm lên, trên thân Thính Vũ kiếm tỏa ra hàn khí liên miên, trên thân Sát Phố kiếm tỏa ra ánh lửa bừng bừng, một nóng một lạnh, hắn chậm rãi nói: “Đây là kiếm thứ ba, xin sư phụ chỉ giáo.”
Lý Hàn Y gật đầu: “Được.” Trong khoảnh khắc đó hắn như thấy được bản thân khi còn trẻ. Sư phụ hắn là thành chủ tiền nhiệm của Tuyết Nguyệt thành, Lý Trường Sinh, tất cả võ nghệ đều là một cặp. Năm đó Bách Lý Đông Quân tay đao tay kiếm tung hoành giang hồ. Tư Không Trường Phong lại sử dụng song thương thuật một dài một ngắn, còn bản thân hắn cũng từng dùng song kiếm.
Ngón tay Lý Hàn Y ngoắc nhẹ, một tay cầm lấy thanh Thiết Mã Băng Hà. Vừa rồi Lý Hàn Y vẫn luôn dùng ngón tay ngự kiếm, chặn liền hai chiêu kiếm của Lôi Vô Kiệt, nhưng cuối cùng chiêu kiếm thứ ba này cũng đáng cho hắn cầm kiếm, đánh một trận chân chính.
Bởi vì chiêu kiếm này của Lôi Vô Kiệt đã bước vào Kim Cương Phàm Cảnh.
“Sư phụ cũng ban cho ngươi một chiêu kiếm, chiêu kiếm này có một cái tên, là.” Lý Hàn Y nói rất chậm rãi: “Bình Địa Nhất Thanh Lôi.”
***
“Hoa thần nguyệt tịch, như cưỡi mây tía bay lên giữa bầu trời.” Lôi Vô Kiệt trầm giọng ngâm nga.
Lôi Vô Kiệt đột nhiên rút kiếm vẫy một ngón tay với Lý Hàn Y: “Chiêu kiếm thứ nhất, do Kiếm Tiên truyền lại, Nguyệt Tịch Hoa Thần.”
Tiếng gầm thét vang lên trên đỉnh núi, không có hoa bay tới cũng chẳng có ánh trăng hạ xuống, lần này chiêu kiếm Nguyệt Tịch Hoa Thần trống trải không có thứ gì. Nhưng tuy không có hoa, không thấy trăng mà lại có ý của hoa, có ánh của trăng!
Chiêu kiếm này có thể xưng phong hoa tuyệt đại!
Lôi Vô Kiệt xuất một chiêu đánh úp tới, thân kiếm lóe lên ánh sáng lạnh. Đây đã là lần thứ tư hắn dùng chiêu kiếm này, lần này thi triển kiếm ý đã rất có phong phạm của Kiếm Tiên.
Lý Hàn Y gật nhẹ đầu, ngón tay ngoắc nhẹ, Thiết Mã Băng Hà rời vỏ bay tới, hắn quát khẽ một tiếng: “Hạ!” Thanh Thiết Mã Băng Hà chém thẳng một chiêu kiếm xuống phá tan hoa ý của Lôi Vô Kiệt, xuyên thủng ánh trăng của hắn, mang theo hàn ý của cả ngọn núi đánh về phía hắn, thanh thế mênh mông, kiếm khí như vó ngựa hoang đạp tan đồng bằng, lao thẳng về phía Lôi Vô Kiệt.
Lôi Vô Kiệt cầm kiếm đứng đó, không lùi một bước, vạt áo tay phải đã bị phá tan thành từng mảnh. Hắn vẫn thờ ơ không nói gì, xiết chặt Thính Vũ kiếm trong tay.
“Thôi hoa vũ tiểu, trứ liễu phong nhu, đô tự khứ niên thì hậu hảo. Lộ hồng yên lục, tẫn hữu cuồng tình đấu xuân tảo.” Lôi Vô Kiệt lui lại một bước, vẽ thành một đóa hoa kiếm, lại thi triển một chiêu.
(Mưa xuân vô tận tắm ướt hoa nở, làn gió xuân ôn nhu lung lay cành liễu, cảnh xuân vẫn tuyệt vời như năm trước: mượt mà như làn sương đỏ, nhẹ nhàng như làn khói xanh, thỏa thích khoe sắc trong thời tiết đầu xuân.)
“Chiêu kiếm thứ hai, Kiếm Tiên truyền thụ, Lộ Hồng Yên Lục.” Lôi Vô Kiệt chỉ kiếm lên trời.
Hắn từng thấy sư phụ Lôi môn Lôi Oanh sử dụng chiêu kiếm này, giữa mùa đông khắc nghiệt khiến một cây hoa đào nở hoa đỏ bừng chỉ trong chớp mắt.
Chiêu kiếm này cực kỳ ấm áp, trên thân kiếm Thính Vũ uyển chuyển lóe lên chút ánh sáng đỏ, cuối cùng hàn ý mãnh liệt mà Thiết Mã Băng Hà cũng rút lui đôi chút. Lôi Vô Kiệt không ngờ uy thế một chiêu kiếm của mình có thể áp đảo được Thiết Mã Băng Hà, trong lúc vui vẻ bước tới vài bước.
Lý Hàn Y gật đầu: “Được, Lộ Hồng Yên Lục là chiêu kiếm ta sáng tạo ra khi còn trẻ. Năm đó ta du lịch tới Giang Nam, thấy bóng liễu rủ bên bờ Tây Hồ nên sáng tạo ra chiêu kiếm này. Ngươi thật giỏi lắm, vốn là người Giang Nam nên lĩnh ngộ chiêu kiếm này không khó khăn gì.” Sau khi nói xong hắn ngoắc tay một cái, Thiết Mã Băng Hà bùng lên ánh sáng lạnh lẽo!
Trong Tuyết Nguyệt thành.
Tư Không Trường Phong đi ra khỏi đại điện của mình, nhìn về phía Thương Sơn xa xa.
“Tam sư tôn, ngươi đang nhìn gì vậy?” Đường Liên thấy Tư Không Trường Phong đi ra khỏi đại điện bèn ngẩng đầu lên hỏi.
Tư Không Trường Phong cười nói: “Sư đệ của các ngươi sắp xuống núi rồi.”
“Xuống núi?” Đường Liên và Tiêu Sắt cùng đưa mắt nhìn nhau.
“Mau đi thôi, có lẽ còn kịp tới xem chiêu kiếm cuối cùng.” Tư Không Trường Phong tung người theo phía Thương Sơn.
Đường Liên và Tiêu Sắt vội vàng đuổi theo, ngày đó dưới Tuyết Nguyệt thành, Lôi Vô Kiệt và Lý Hàn Y đã lập một ước định với nhau. Khi nào hai người có thể giao đấu ba kiếm, Lý Hàn Y sẽ theo Lôi Vô Kiệt xuống núi, nhưng giờ mới qua ba tháng, Lôi Vô Kiệt làm được không?
Chiêu kiếm thứ hai của Lôi Vô Kiệt, ‘Lộ Hồng Yên Lục’ tạo thành một dải hào quang, bông tuyết bên cạnh Lôi Vô Kiệt lập tức tan thành nước, nhưng hàn khí của Thiết Mã Băng Hà lại khiến vũng nước vừa chảy xuống hóa thành băng cứng. Toàn thân Lôi Vô Kiệt tỏa ra hơi nóng, giơ chân đạp nứt băng đá đó.
Hỏa Chước thuật, Già Lâu La cảnh!
Lý Hàn Y cau mày, đây là thủ đoạn ẩn giấu của Lôi Vô Kiệt ư? Hắn quá coi thường chiêu kiếm của Kiếm Tiên rồi, Hỏa Chước thuật vốn chẳng phải võ công cao minh đến đâu, huống chi chỉ là Già Lâu La cảnh.
Ánh mắt Lôi Vô Kiệt vẫn hừng hực, chân khí khắp người bùng lên, trong mắt như có ngọn lửa thiêu cháy đồng bằng.
Hỏa Chước thuật lại tăng thêm một cảnh giới - Hỏa Nguyên cảnh!
“Được lắm, khi bằng tuổi ngươi, Lôi Oanh không bằng ngươi.” Lý Hàn Y tán thưởng một câu, ngón tay lại ngoắc một cái, Thiết Mã Băng Hà kiếm bay từ trên trời xuống, khí thế như hủy diệt thiên địa.
“Ngươi có lửa cháy khắp đồng bằng, liệu có tiếp được Băng Đống Thiên Xích của ta không?” Lý Hàn Y ngạo nghễ nói.
Tay phải Lôi Vô Kiệt vung kiếm cố gắng ngăn cản chiêu kiếm của Lý Hàn Y, nhưng sau khi lui lại hơn mười bước hàn khí thấu xương trên Thiết Mã Băng Hà vẫn khiến đầu óc hắn choáng váng.
Hắn nhớ tới văn sĩ áo xám luôn ngồi trong viện ngây người, nhớ hắn đã từng nói với mình, kiếm có sinh mệnh, nếu người có tình cảm với một thanh kiếm, thanh kiếm đó sẽ là bằng hữu của hắn. Khi bằng hữu gặp khó khăn, kiếm sẽ cảm nhận được. Đây cũng là lý do vì sao khi phát hiện sát khí kiếm sẽ ngâm vang không ngừng.
“Ta truyền Sát Phố kiếm lại cho ngươi, sau này người còn kiếm còn.”
“Người mất kiếm mất?” Lôi Vô Kiệt nhận lấy Sát Phố kiếm, trả lời rất trịnh trọng.
“Kiếm về đây!” Lôi Vô Kiệt đột nhiên mở mắt, nổi giận gầm lên một tiếng.
Trên cửa Tuyết Nguyệt thành, thanh Sát Phố kiếm bị cắm suốt ba tháng đột nhiên vang lên tiếng kiếm ngâm.
Mọi người dưới cửa thành đều nghe thấy tiếng ngâm dai dẳng này, ngẩng đầu nhìn thanh kiếm màu đỏ lửa.
Nghe nói thanh kiếm này do dung hợp thuốc nổ với kỹ thuật rèn sắt mà thành, trên đó phủ kín hoa văn ngọn lửa, đầu kiếm có khắc một con hỏa long phun lửa, tên là Sát Phố kiếm. Nó có uy lực phi phàm, đã từng tung hoành võ lâm, Lôi Vô Kiệt cầm nó coi như bước nửa bước lên vị trí Kiếm Tiên!
Còn hiện giờ Sát Phố kiếm muốn đi tìm chủ nhân của mình.
“Kiếm về đây!” Lôi Vô Kiệt đứng trên đỉnh núi, vươn tay trái, lại quát một tiếng.
Cuối cùng Sát Phố kiếm cũng rời khỏi tường thành, bay thẳng về phía Thương Sơn, như một vệt sáng đỏ xé tan bầu trời.
Tư Không Trường Phong và Đường Liên, Tiêu Sắt đang trên đường, đột nhiên có tiếng cuồng phong lướt qua, ngẩng đầu nhìn lại, thấy là thanh Sát Phố kiếm kia.
Tư Không Trường Phong khen: “Nhân kiếm tương thông, có thể làm được tới mức này, sư đệ của các ngươi đã bước vào cảnh giới nhất phẩm.”
“Cảnh giới nhất phẩm?” Đường Liên kinh ngạc hỏi lại.
Lôi Vô Kiệt vươn tay trái, đón lấy thanh Sát Phố kiếm này, ánh sáng lưu chuyển trên hoa văn ngọn lửa ở thân kiếm. Lôi Vô Kiệt vung tay trái, đánh văng thanh Thiết Mã Băng Hà ra ngoài.
"Tạc tiêu ân kỳ lôi, phong quá tề vạn nỗ. Phục xuy mai ế tán, hư giác thần linh tụ. Kiếm thứ ba, do kiếm khách Lôi môn Lôi Oanh truyền thụ, tên Liệt Hỏa Oanh Lôi.”
(Tạm dịch: Đêm qua sấm nổi khắp trời,
Cuồng phong thổi tới như vạn mũi tên.
Mây mù gặp gió là tan,
Thần linh chẳng thấy tụ tập chốn nao.
Trích từ Lôi - (Đại hạn sơn nhạc tiêu) của Đỗ Phủ)
"Chỉ lạc vân yên cung túy hậu, thi thành châu ngọc khán triêu hoàn. Kiếm thứ ba, Kiếm Tiên - Lý Hàn Y truyền thụ, tên là Chỉ Lạc Vân Yên.”
Lôi Vô Kiệt tay phải cầm Thính Vũ kiếm, tay trái Sát Phố kiếm, khí thế vô song. Hắn chậm rãi nâng song kiếm lên, trên thân Thính Vũ kiếm tỏa ra hàn khí liên miên, trên thân Sát Phố kiếm tỏa ra ánh lửa bừng bừng, một nóng một lạnh, hắn chậm rãi nói: “Đây là kiếm thứ ba, xin sư phụ chỉ giáo.”
Lý Hàn Y gật đầu: “Được.” Trong khoảnh khắc đó hắn như thấy được bản thân khi còn trẻ. Sư phụ hắn là thành chủ tiền nhiệm của Tuyết Nguyệt thành, Lý Trường Sinh, tất cả võ nghệ đều là một cặp. Năm đó Bách Lý Đông Quân tay đao tay kiếm tung hoành giang hồ. Tư Không Trường Phong lại sử dụng song thương thuật một dài một ngắn, còn bản thân hắn cũng từng dùng song kiếm.
Ngón tay Lý Hàn Y ngoắc nhẹ, một tay cầm lấy thanh Thiết Mã Băng Hà. Vừa rồi Lý Hàn Y vẫn luôn dùng ngón tay ngự kiếm, chặn liền hai chiêu kiếm của Lôi Vô Kiệt, nhưng cuối cùng chiêu kiếm thứ ba này cũng đáng cho hắn cầm kiếm, đánh một trận chân chính.
Bởi vì chiêu kiếm này của Lôi Vô Kiệt đã bước vào Kim Cương Phàm Cảnh.
“Sư phụ cũng ban cho ngươi một chiêu kiếm, chiêu kiếm này có một cái tên, là.” Lý Hàn Y nói rất chậm rãi: “Bình Địa Nhất Thanh Lôi.”