Chương : 77
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt cùng với Lý Phàm Tùng, Phi Hiên đều đứng đó ngây ra như phỗng, một lúc lâu sau Lôi Vô Kiệt mới gãi đầu: “Chả hiểu sao lại đọc bài thơ này, rốt cuộc thì Triệu Ngọc Chân xuống núi hay không xuống núi đây?”
"Bán tỉnh bán túy nhật phục nhật, hoa lạc hoa khai niên phục niên." Lý Phàm Tùng nhíu mày: “Suy nghĩ của sư phụ thật khó đoán.”
Tiêu Sắt lắc đầu: “Triệu Ngọc Chân có tới hay không là do tỷ tỷ ngươi, là do chính hắn, chứ không phải do ngươi, ngươi đã nói những lời nên nói rồi, giờ thì đi thôi, ta cảm thấy bất luận Lý Hàn Y và Triệu Ngọc Chân đều có cảnh giới Kiếm Tiên, ngày đi ngàn dặm, muốn tới Lôi gia bảo đâu có vấn đề gì. Còn chúng ta thì sao? Ba tháng nữa mà không tới kịp, ba người bọn họ gặp nhau, chúng ta sẽ thành trò cười đấy.”
Lý Phàm Tùng mở miệng giữ lại: “Khó khăn lắm nhị vị mới tới núi Thanh Thành một lần, chẳng bằng ở lại núi thêm vài ngày. Ta thấy gần đây kiếm thuật của Lôi huynh tiến bộ không ít, tiểu đệ bất tài, vừa hay sau khi đi du lịch về cũng bước vào Kim Cương Phàm Cảnh, muốn lĩnh giáo Lôi huynh một phen.”
“Không có thời gian.” Tiêu Sắt xoay người lên ngựa, cướp lời.” Núi Thanh Thành ở phía bắc, Lôi gia bảo ở phía nam, chúng ta chậm trễ quá nhiều rồi.”
Lôi Vô Kiệt ngạc nhiên: “Tiêu Sắt, ngươi cưỡi ngựa của ta làm gì?”
Tiêu Sắt cả giận nói: “Đây đều là ngựa của ta!” Nói xong quất roi vào mông ngựa, lao nhanh xuống chân núi.
Lôi Vô Kiệt thoải mái chắp tay với Lý Phàm Tùng và Phi Hiên: “Giờ ta đang có việc gấp cần về Lôi gia bảo, nếu thật sự có lòng, ba tháng sau xin hãy dẫn sư phụ các ngươi cùng tới Lôi gia bảo.”
Lý Phàm Tùng cười khổ: “Nếu sư phụ không muốn đi, một trăm ta cũng chẳng kéo được người.”
Lôi Vô Kiệt đột nhiên nghiêm mặt nói: “Nếu sư phụ các ngươi mà xuống núi sẽ gây ra sóng gió thật à?”
Lý Phàm Tùng lắc đầu: “Dẫu sao sư phụ cũng chưa từng xuống núi, ai mà biết được, cũng có thể sư tổ lừa người, muốn hắn ở lại trên núi Thanh Thành cả đời.”
Phi Hiên trừng mắt lườm hắn một cái: “Sư tổ đâu có rỗi hơi như ngươi, số mệnh của chưởng giáo là thiên mệnh, lời của sư tổ rất có thể là thật.”
Lý Phàm Tùng nhíu mày: “Thiên mệnh?”
Phi Hiên nhìn xuống dưới núi như đang suy nghĩ: “Thiên mệnh.”
Lôi Vô Kiệt nghe mà chẳng hiểu ra sao, chỉ có thể cười nói: “Thiên với không thiên, người với không người, mấy chuyện đó ta chẳng hiểu. Ta chỉ tin một điều.”
“Việc là do người làm!” Lôi Vô Kiệt tung người lao xuống chân núi, nhanh chóng đuổi theo Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt nhìn hắn một cái: “Giờ thì về Lôi gia bảo được chưa?”
Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Về Lôi gia bảo!”
“Không lạc đường đấy chứ?” Tiêu Sắt cười lạnh hỏi.
Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía trước, lúc này hai người đã phi đi tới chân núi, Lôi Vô Kiệt tung người nhảy lên ngựa, vung roi mạnh roi nói: “Không đâu. Ta sống ở Lôi gia bảo đã mười bảy năm, ta nhớ rõ hương vị nơi đó, cả đời này cũng không quên.”
Tiêu Sắt bá đạo mỉm cười, đang định theo sau lại đột nhiên nhớ ra điều gì, lấy tấm bản đồ mà Lôi Vô Kiệt mang theo ra, nhìn cẩn thận một lượt, rốt cuộc không nhịn nổi chửi ầm lên: “Rõ ràng giờ ngươi đang chạy sai hướng rồi! Cút về cho ta!”
Núi Phượng Tề.
Bên ngoài núi Thanh Thành, cây cối um tùm, rừng sâu núi thẳm, chim chóc ríu rít, như hòa cùng tiếng phượng kêu.
Khác với núi Thanh Thành nổi danh thiên hạ một trong tứ đại danh sơn của đạo giáo, núi Phượng Tề lại yên tĩnh hơn nhiều, trên núi chỉ có một thiền viện nho nhỏ. Trong thiện viện là một hòa thượng đang ngồi ngay ngắn đọc kinh. Trước mặt hắn là một nam tử áo đen cầm dù giấy đứng bên vách núi, nhìn xuống chân núi bên dưới.
“Bọn chúng xuống núi rồi.” Nam tử kia nhẹ giọng nói.
Hòa thượng thở dài: “Phải ra tay thật à?”
Nam tử kia không trả lời, chỉ giơ tay phải, đột nhiên nói: “Mưa rồi.”
Mưa phùn phủ xuống, nam tử kia bung dù, vẫn nhìn xuống chân núi, chậm rãi nói: “Ngày mưa phùn giết người.”
Phía sau hắn đột nhiên xuất hiện vài bóng đen lao thẳng xuống chân núi.
Hòa thượng nhỏ giọng niệm phật một tiếng, đứng dậy đi tới bên cạnh nam tử: “Trăm năm qua, Ám Hà có thể trở thành tổ chức sát thủ khiến người ta sợ hãi nhất giang hồ là vì nó ẩn nấp trong bóng tối. Hiện giờ đại gia trưởng làm như vậy sẽ khiến Ám Hạ bại lộ trong mắt mọi người khắp thiên hạ. Mặc dù như vậy sẽ nhận được lợi ích, nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn.”
“Chúng ta không nên nghĩ tới chuyện này, có lẽ đại gia trưởng tự có tính toán.” Nam tử nhẹ nhàng xoay dù, từng hạt nước mưa chảy qua mặt dù rơi xuống núi đá, làm bắn ra một loạt bọt nước.
“Người đó thật sự là lục vương tử Tiêu Sở Hà?” Hòa thượng đột nhiên hỏi.
Nam tử lắc đầu: “Tuy rất nhiều chỗ nhìn có vẻ không sơ hở gì, nhưng chính vì quá giống cho nên ta nghi ngờ hắn không phải Tiêu Sở Hà. Tiêu Sở Hà đã biến mất tận bốn năm, nếu hắn xuất hiện trở lại, như vậy chắc chắn không thể giống Tiêu Sở Hà trong quá khứ được.”
“Ngươi từng gặp Tiêu Sở Hà rồi à?” Hòa thượng vê nhẹ phật châu.
Nam tử kia gật đầu: “Đã từng thấy hắn từ xa ở Thiên Khải thành, lần đó ta nhận được lệnh giết chết hắn. Nhưng có người ra tay trước, bao năm qua ta vẫn tưởng rằng hắn đã chết.”
Hòa thượng nhíu mày: “Đại gia trưởng biết chuyện này không?”
Nam tử lắc đầu: “Đại gia trưởng có biết hay không không quan trọng, Tiêu Sở Hà là thật hay giả cũng không quan trọng. Ám Hà chỉ cần một cơ hội bước vào Thiên Khải thành kia thôi.”
“Vậy hai người bên dưới thì sao?” Hòa thượng nhìn hai bóng người phi ngựa như điên dưới chân núi.
“Hai người bên dưới, vị áo đỏ tên là Lôi Vô Kiệt, là một trong những đệ tử xuất sắc nhất trong thế hệ này của Lôi môn, tuy chính hắn không biết nhưng thật ra hắn đã được Lôi môn chọn làm gia chủ đời kế tiếp. Đại gia trưởng nói, bước đầu tiên để Ám Hà đi vào ánh mặt trời chính là hủy diệt toàn bộ Lôi môn.” Nam tử kia xoay người.
“Một người khác thì sao?” Hòa thượng kia hỏi đầy ẩn ý.
Nam tử kia không nói gì, đi về phía chân núi: “Ý của đại gia trưởng là bầu trời Bắc Ly sẽ lập tức thay đổi, so với việc chờ đợi loạn thế ập tới rồi như lục bình phất phơ trong gió, chẳng bằng tự mình gây dựng loạn thế này, trở thành người thống trị thời đại mới này. Đây là thời đại mới của Bắc Ly, cũng là thời đại mới của Ám Hà.”
“Ngươi là gia chủ Tô gia, quyết định của ngươi cũng có trọng lượng, ngươi không khuyên đại gia trưởng à?” Hòa thượng gọi hắn lại.
Nam tử dừng bước, lẩm bẩm: “Chúng ta chờ trong bóng đêm lâu lắm rồi.”
Hòa thượng không nói tiếp, chỉ thở dài não nề: “Giờ ngươi định xuống giết hai người trẻ tuổi bên dưới ư? Với thực lực của ngươi đúng là dùng dao mổ trâu giết gà.”
“Không, ta sẽ sẽ đi xuyên đêm về phía nam. Ta muốn cản một người, hình như người này cũng định tới Lôi môn, cô ta sẽ là một biến số trong hành động lần này.” Nam tử nhẹ nhàng xoay cây dù.
“Đừng xoay dù nữa, mỗi lần ngươi xoay dù cứ cảm thấy ngươi muốn giết người.” Hòa thượng xoay phật châu trong tay: “Người nào mà có thể khiến người như ngươi như gặp phải đại địch?”
“Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y.” Nam tử chậm rãi bước xuống chân núi.
Hòa thượng ngạc nhiên một hồi lâu, thở dài một tiếng.
***
Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt cùng với Lý Phàm Tùng, Phi Hiên đều đứng đó ngây ra như phỗng, một lúc lâu sau Lôi Vô Kiệt mới gãi đầu: “Chả hiểu sao lại đọc bài thơ này, rốt cuộc thì Triệu Ngọc Chân xuống núi hay không xuống núi đây?”
"Bán tỉnh bán túy nhật phục nhật, hoa lạc hoa khai niên phục niên." Lý Phàm Tùng nhíu mày: “Suy nghĩ của sư phụ thật khó đoán.”
Tiêu Sắt lắc đầu: “Triệu Ngọc Chân có tới hay không là do tỷ tỷ ngươi, là do chính hắn, chứ không phải do ngươi, ngươi đã nói những lời nên nói rồi, giờ thì đi thôi, ta cảm thấy bất luận Lý Hàn Y và Triệu Ngọc Chân đều có cảnh giới Kiếm Tiên, ngày đi ngàn dặm, muốn tới Lôi gia bảo đâu có vấn đề gì. Còn chúng ta thì sao? Ba tháng nữa mà không tới kịp, ba người bọn họ gặp nhau, chúng ta sẽ thành trò cười đấy.”
Lý Phàm Tùng mở miệng giữ lại: “Khó khăn lắm nhị vị mới tới núi Thanh Thành một lần, chẳng bằng ở lại núi thêm vài ngày. Ta thấy gần đây kiếm thuật của Lôi huynh tiến bộ không ít, tiểu đệ bất tài, vừa hay sau khi đi du lịch về cũng bước vào Kim Cương Phàm Cảnh, muốn lĩnh giáo Lôi huynh một phen.”
“Không có thời gian.” Tiêu Sắt xoay người lên ngựa, cướp lời.” Núi Thanh Thành ở phía bắc, Lôi gia bảo ở phía nam, chúng ta chậm trễ quá nhiều rồi.”
Lôi Vô Kiệt ngạc nhiên: “Tiêu Sắt, ngươi cưỡi ngựa của ta làm gì?”
Tiêu Sắt cả giận nói: “Đây đều là ngựa của ta!” Nói xong quất roi vào mông ngựa, lao nhanh xuống chân núi.
Lôi Vô Kiệt thoải mái chắp tay với Lý Phàm Tùng và Phi Hiên: “Giờ ta đang có việc gấp cần về Lôi gia bảo, nếu thật sự có lòng, ba tháng sau xin hãy dẫn sư phụ các ngươi cùng tới Lôi gia bảo.”
Lý Phàm Tùng cười khổ: “Nếu sư phụ không muốn đi, một trăm ta cũng chẳng kéo được người.”
Lôi Vô Kiệt đột nhiên nghiêm mặt nói: “Nếu sư phụ các ngươi mà xuống núi sẽ gây ra sóng gió thật à?”
Lý Phàm Tùng lắc đầu: “Dẫu sao sư phụ cũng chưa từng xuống núi, ai mà biết được, cũng có thể sư tổ lừa người, muốn hắn ở lại trên núi Thanh Thành cả đời.”
Phi Hiên trừng mắt lườm hắn một cái: “Sư tổ đâu có rỗi hơi như ngươi, số mệnh của chưởng giáo là thiên mệnh, lời của sư tổ rất có thể là thật.”
Lý Phàm Tùng nhíu mày: “Thiên mệnh?”
Phi Hiên nhìn xuống dưới núi như đang suy nghĩ: “Thiên mệnh.”
Lôi Vô Kiệt nghe mà chẳng hiểu ra sao, chỉ có thể cười nói: “Thiên với không thiên, người với không người, mấy chuyện đó ta chẳng hiểu. Ta chỉ tin một điều.”
“Việc là do người làm!” Lôi Vô Kiệt tung người lao xuống chân núi, nhanh chóng đuổi theo Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt nhìn hắn một cái: “Giờ thì về Lôi gia bảo được chưa?”
Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Về Lôi gia bảo!”
“Không lạc đường đấy chứ?” Tiêu Sắt cười lạnh hỏi.
Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía trước, lúc này hai người đã phi đi tới chân núi, Lôi Vô Kiệt tung người nhảy lên ngựa, vung roi mạnh roi nói: “Không đâu. Ta sống ở Lôi gia bảo đã mười bảy năm, ta nhớ rõ hương vị nơi đó, cả đời này cũng không quên.”
Tiêu Sắt bá đạo mỉm cười, đang định theo sau lại đột nhiên nhớ ra điều gì, lấy tấm bản đồ mà Lôi Vô Kiệt mang theo ra, nhìn cẩn thận một lượt, rốt cuộc không nhịn nổi chửi ầm lên: “Rõ ràng giờ ngươi đang chạy sai hướng rồi! Cút về cho ta!”
Núi Phượng Tề.
Bên ngoài núi Thanh Thành, cây cối um tùm, rừng sâu núi thẳm, chim chóc ríu rít, như hòa cùng tiếng phượng kêu.
Khác với núi Thanh Thành nổi danh thiên hạ một trong tứ đại danh sơn của đạo giáo, núi Phượng Tề lại yên tĩnh hơn nhiều, trên núi chỉ có một thiền viện nho nhỏ. Trong thiện viện là một hòa thượng đang ngồi ngay ngắn đọc kinh. Trước mặt hắn là một nam tử áo đen cầm dù giấy đứng bên vách núi, nhìn xuống chân núi bên dưới.
“Bọn chúng xuống núi rồi.” Nam tử kia nhẹ giọng nói.
Hòa thượng thở dài: “Phải ra tay thật à?”
Nam tử kia không trả lời, chỉ giơ tay phải, đột nhiên nói: “Mưa rồi.”
Mưa phùn phủ xuống, nam tử kia bung dù, vẫn nhìn xuống chân núi, chậm rãi nói: “Ngày mưa phùn giết người.”
Phía sau hắn đột nhiên xuất hiện vài bóng đen lao thẳng xuống chân núi.
Hòa thượng nhỏ giọng niệm phật một tiếng, đứng dậy đi tới bên cạnh nam tử: “Trăm năm qua, Ám Hà có thể trở thành tổ chức sát thủ khiến người ta sợ hãi nhất giang hồ là vì nó ẩn nấp trong bóng tối. Hiện giờ đại gia trưởng làm như vậy sẽ khiến Ám Hạ bại lộ trong mắt mọi người khắp thiên hạ. Mặc dù như vậy sẽ nhận được lợi ích, nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn.”
“Chúng ta không nên nghĩ tới chuyện này, có lẽ đại gia trưởng tự có tính toán.” Nam tử nhẹ nhàng xoay dù, từng hạt nước mưa chảy qua mặt dù rơi xuống núi đá, làm bắn ra một loạt bọt nước.
“Người đó thật sự là lục vương tử Tiêu Sở Hà?” Hòa thượng đột nhiên hỏi.
Nam tử lắc đầu: “Tuy rất nhiều chỗ nhìn có vẻ không sơ hở gì, nhưng chính vì quá giống cho nên ta nghi ngờ hắn không phải Tiêu Sở Hà. Tiêu Sở Hà đã biến mất tận bốn năm, nếu hắn xuất hiện trở lại, như vậy chắc chắn không thể giống Tiêu Sở Hà trong quá khứ được.”
“Ngươi từng gặp Tiêu Sở Hà rồi à?” Hòa thượng vê nhẹ phật châu.
Nam tử kia gật đầu: “Đã từng thấy hắn từ xa ở Thiên Khải thành, lần đó ta nhận được lệnh giết chết hắn. Nhưng có người ra tay trước, bao năm qua ta vẫn tưởng rằng hắn đã chết.”
Hòa thượng nhíu mày: “Đại gia trưởng biết chuyện này không?”
Nam tử lắc đầu: “Đại gia trưởng có biết hay không không quan trọng, Tiêu Sở Hà là thật hay giả cũng không quan trọng. Ám Hà chỉ cần một cơ hội bước vào Thiên Khải thành kia thôi.”
“Vậy hai người bên dưới thì sao?” Hòa thượng nhìn hai bóng người phi ngựa như điên dưới chân núi.
“Hai người bên dưới, vị áo đỏ tên là Lôi Vô Kiệt, là một trong những đệ tử xuất sắc nhất trong thế hệ này của Lôi môn, tuy chính hắn không biết nhưng thật ra hắn đã được Lôi môn chọn làm gia chủ đời kế tiếp. Đại gia trưởng nói, bước đầu tiên để Ám Hà đi vào ánh mặt trời chính là hủy diệt toàn bộ Lôi môn.” Nam tử kia xoay người.
“Một người khác thì sao?” Hòa thượng kia hỏi đầy ẩn ý.
Nam tử kia không nói gì, đi về phía chân núi: “Ý của đại gia trưởng là bầu trời Bắc Ly sẽ lập tức thay đổi, so với việc chờ đợi loạn thế ập tới rồi như lục bình phất phơ trong gió, chẳng bằng tự mình gây dựng loạn thế này, trở thành người thống trị thời đại mới này. Đây là thời đại mới của Bắc Ly, cũng là thời đại mới của Ám Hà.”
“Ngươi là gia chủ Tô gia, quyết định của ngươi cũng có trọng lượng, ngươi không khuyên đại gia trưởng à?” Hòa thượng gọi hắn lại.
Nam tử dừng bước, lẩm bẩm: “Chúng ta chờ trong bóng đêm lâu lắm rồi.”
Hòa thượng không nói tiếp, chỉ thở dài não nề: “Giờ ngươi định xuống giết hai người trẻ tuổi bên dưới ư? Với thực lực của ngươi đúng là dùng dao mổ trâu giết gà.”
“Không, ta sẽ sẽ đi xuyên đêm về phía nam. Ta muốn cản một người, hình như người này cũng định tới Lôi môn, cô ta sẽ là một biến số trong hành động lần này.” Nam tử nhẹ nhàng xoay cây dù.
“Đừng xoay dù nữa, mỗi lần ngươi xoay dù cứ cảm thấy ngươi muốn giết người.” Hòa thượng xoay phật châu trong tay: “Người nào mà có thể khiến người như ngươi như gặp phải đại địch?”
“Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y.” Nam tử chậm rãi bước xuống chân núi.
Hòa thượng ngạc nhiên một hồi lâu, thở dài một tiếng.