Chương : 7
Đây là ta ngày đầu tiên ta muốn chết cũng không thế, sống cũng sống không được, hôm nay ta đã bị rút rất nhiều máu………
Vì cái gì không đói bụng chứ? Vì cái gì không cần đi vệ sinh? Vì cái gì…………Chất lỏng này cũng không thể ăn được a?!
“Vương, dùng máu Mộc điện hạ làm vũ khí quả nhiên lợi hại, dùng máu khác thường của Mộc điện hạ làm thuốc có thể dễ dàng phá đi hệ thần kinh cảu quỷ hút máu.” Lão già nhà khoa học cổ quái tự nói cong mục đích bản thân, hoàn toàn không chú ý đến vương đang đau thương.
Kia dù sao cũng là đứa con thân sinh của ông a, tuy rằng không thân cận như Lạc, nhưng là cũng………….ai….
“Vương, không tốt! Có một tiểu đội lẻn vào hệ thống!” Ryn hoang mang rối loạn vội vàng cao giộng mang theo người tiến vào.
“Ân? Không phải có hệ thống kiểm tra sao?! Như thế nào dễ dàng buông tha bọn họ?! Nhanh điều tra!” Vương gầm nhẹ, Ryn gật gật đầu, lo lắc liếc mắt nhìn nhà khoa học giống vu sư kia.
“Vậy đối với kẻ xâm nhậm kia…..” Ryn cẩn thận hỏi.
“Giết!”……………………………..
“Dạ!” Ryn đảo mắt dẫn bộ đội chậm rãi rời đi, mang theo một chút sát ý.
Vương còn đang lo lắng về chuyện kẻ xâm lược trong lời Ryn. Khoa học gia phẫn nộ mà cười cổ quái, mặt khô gầy cười tạo thành nếp nhăn, hướng về phía lọ thủy tinh màu lam kia cọ cọ.
“Hắc hắc…..bảo bối này, thuộc về ta!” khoa học gia cổ quái lộ ra vẻ mặt háo sắc, đối với nàh khoa học cái gì là quan trọng nhất? Đương nhiên là khoa học! Nghiên cứu thật tốt càng là điều bọn hắn yêu thích. Nhất là Viêm Liệt Qua dị huyết này. Nếu không dùng về sao còn có rất nhiều cao nhân nghiên cứu nha.
Tay nhẹ nhàng đưa ra phía sau, còn chưa kịp ấn xuống, phanh một cái phát ra tiếng nổ, hắn cả kinh thiếu chút nữa ngã như chó, vương cũng hoảng sợ, mạnh quay đầu nhìn về phía cầu thang.
Vài bóng người nghênh ngang ra vẻ tiêu sái tiến vào.
“Các người là ai!” Khí bá vương không giảm theo năm tháng, nổi giận gầm một tiếng, cũng làm cho mấy người kia không dám quá ung dung, đến khi đi vào tới nơi, vương mới nhìn rõ bọn họ, vài người này so với người bình thường cao hơn, gồm bốn người, có một người là hơn ba mươi tuổi, thành thục ổn trọng tóc ngắn màu đen, cao lớn cường tráng như mãnh hổ, tản ra mùi dã thú nguy hiểm, ba người khác cũng là tướng mạo bất phàm mỗi người một vẻ, trong đó còn có nữ nhân, một đầu tóc ngắn màu trắng.
“Thiết~ nguyên lai đây là vương của bọn họ?! Ha ha!” Đế An Na vuốt môi vao ngạo mà cười, trong mắt là hình ảnh đè nén xem thường.
“Ryn! Ryn!……..” Vương bình tĩnh kêu lên, không có kích động cùng táo bạo.
“Không cần ồn ào! Hừ! Ngươi cho là hắn còn sống sao…………” Đế An Na cười.
“Ngươi!……..Ách…..” Đại thúc tóc đen dẫn đầu nháy mắt với vương đứng ở phía trước, một chân đem vương đá ra, một tiếng kêu rên, vường quỳ rạp trên mặt đất không hề phản kháng.
Mấy người này tốc độ kinh người tới gần cái lọ màu lam thật lớn, chất lỏng bên trong mơ hồ hỗn loạn, thật không rõ cái gì.
“Đế An Na, thấy được bên trong là cái gì không? Nói nghe một chút.” Người dẫn đầu kéo cái áo trên đầu xuống để hít thở, chọc ghẹo.
Đế An Na chăm chú nhìn một hồi, ánh mắt chớp lại chớp, lại đưa tay tới lọ thủy tinh cảm giác tình hình bên trong. Còn bất đắc dĩ lắc đầu “Cảm giác không ra.”
“Từ Từ! Ở đó có người!” Hai người kia nhanh chóng đi qua, nhà khoa học cổ quái kia đã chạy đến thang máy, sắp sửa bỏ trốn, Phi Áo quát lớn “Không cần đuổi theo!!”
“Đinh” Thang máy đóng cửa.
“Phi Áo tướng quân! Đây là đang làm cái gì? Không bắt lấy hắn chúng ta như thế nào íiết đồ vật này là gì?” Thượng úy nhỏ giọng nói thầm.
“Không cần!” Phi áo lạnh lùng cong môi, “Cho nổ nó!”
“Vâng!”……….