Chương : 154
Bên ngoài bỗng nhiên ồn ào, căn phòng nhỏ yên tĩnh bỗng chốc bị tiếng ồn bên ngoài phá. Dịch Cẩn nhíu chặt lông mày, Cao Lãng rất tự giác đi ra ngoài kiểm tra.
Ai ngờ, vừa đẩy cửa phòng, người bên ngoài đã xông vào. Cao Lãng bị bất ngờ ngã uỵch một cái xuống đất gây nên một tiếng động mạnh. Dịch Cẩn vẫn sỏ tay túi quần quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông vừa mở cửa đi vào cũng bị Cao Lãng làm cho ngã xuống đè Cao Lãng dưới thân.
Nhìn một màn này, nhìn sao cũng thấy vô cùng mờ ám. Nhưng chỉ có người dưới thân đỏ mặt đỏ tai, người bên trên cựa mình ngồi dậy, "ai ui" một tiếng.
Vừa ngẩng đầu dậy liền thấy Dịch Cẩn, Tề Phi lồm cồm bò dậy, vừa đứng dậy vừa nói.
- Dịch Cẩn! Cái tên không có tiền đồ. Tưởng anh thế nào, hóa ra là tên biến thái, có phụ nữ nhưng lại giấu.
Tề Phi vừa loạng choạng đi đến giường lại vừa nói tiếp.
- Để tôi xem, phụ nữ ông giấu là ai. Ồ? Hóa ra là Đồng Âu Hân. Anh cũng.... Đồng.... Đồng Âu Hân?!?
Tề Phi mắt tròn xoe nhìn người nằm trên giường.
Không khí ồn ào bỗng chốc tĩnh lặng. Người con gái nằm trên giường vẫn nhắm mắt như người ngủ say không hề bị ảnh hưởng.
Tề Phi ngồi xuống sô pha phòng khách, ngồi được chục giây lại đứng dậy.
- Dịch Cẩn! Anh và Đồng Âu Hân rốt cuộc là quan hệ gì? Nhắc lại lời trước anh từng nhắc tôi, Đồng Âu Hân là vợ Vương Kì Hạo, bây giờ anh lại giấu người, Vương Kì Hạo mà phát hiện ra thì anh xong đời.
Dịch Cẩn liếc mắt, mặt viết rõ: "Cậu nhìn xem tôi sợ không?"
Tề Phi ngồi nghiêm chỉnh lại trên sô pha, mặt nghiêm túc.
- Anh và Đồng Âu Hân là quan hệ gì? Viseppi đã bị giết, tôi nghe được tin ở Ý báo lại, Vương Kì Hạo đã lung tung cả thành phố nên để tìm người, không chỉ riêng thành phố, những thành phố và các nước trong khu vực Địa Trung Hải Vương Kì Hạo đều đang lật tung lên để tìm. Anh thì hay rồi, gan to tới mức đem người giấu dưới mắt cha tôi. Dịch Cẩn, chẳng lẽ anh vì phụ nữ mà làm phản.
Dịch Cẩn lạnh lùng trả lời:
- Tôi không phản bội ngài ấy.
- Anh rõ ràng biết cha tôi muốn giết Đồng Âu Hân. Bây giờ anh lại đưa người đến Anh Quốc giấu dưới mắt cha tôi. Như vậy còn không phải là làm phản. Dịch Cẩn, anh quá không có tiền đồ rồi.
- Như thế nào thì mới là có tiền đồ?
- Phụ nữ chỉ là vui đùa, đừng mang thú vui đó ra làm điểm yếu.
Dịch Cẩn cười một tiếng, là một nụ cười lạnh lùng và kì dị. Tề Phi mặt biến sắc. Nụ cười này là đang hiểu thị Dịch Cẩn đang cực kì tức giận. Mà Dịch Cẩn tức giận lên rồi, Tề Phi nhìn cũng phải tránh xa.
Quả nhiên, Tề Phi chưa kịp chạy đã bị Dịch Cẩn tóm lại, một lực mạnh cả người bay lại về sau đập vào thành sô pha lăn xuống đất.
Người vừa kịp định thần lại liên lăn hai vòng sáng trái tránh nắm đấm.
- Dịch Cẩn! CMN, ANH ĐIÊN CÁI GÌ? Tôi đang nhắc nhở....anh thật...ay da, tôi nói sai chỗ nào. Anh lên cơn điên cái gì?
Tề Phi quần áo xộc xệch nằm bò trên ghế sô pha. Dịch Cẩn thong thả xắn lại ống tay áo thả người ngồi xuống trước mặt. Tề Phi đau đến nhúc nhích một chút cũng thấy khó. Dịch Cẩn không phải người. Đáng người cũng không nhìn xem người là ai, ra tay rất thật, rất tàn bạo.
- Tề Phi! Nhắc nhở cậu, đừng đánh đồng Đồng Âu Hân với những người phụ nữ khác.
Dịch Cẩn nói xong đứng dậy đi lên lầu. Tề Phi nằm trên sô pha chửi rủa vài câu, cuối cùng vì quá đau nên miệng cũng ngậm lại.
Tên Dịch Cẩn chết tiệt!!!
Ngày mới lại bắt đầu, Dịch Cẩn mở cửa phòng đi vào. Nhẹ nhàng kéo rèm cửa màu xám nhạt ra, ánh sáng lập tức ùa vào. Chân bước lại cạnh giường quan sát Cao Lãng kiểm tra cho Âu Hân.
- Thế nào rồi?
- Vẫn như cũ không có tiến triển gì tốt.
Cao Lãng lắc đầu thu đồ nghề của mình lại.
- Tình trạng nếu cứ như này thì sẽ trở thành người thực vật.
Dịch Cẩn cau mày.
- Không phải nói không có nguy hiểm gì sao?
- Cái này rất khó giải thích. Tuy không còn nguy hiểm nhưng nhịp tim của cô ấy lại đập quá yếu. Tình trạng hiện tại nhìn thế nào cũng thấy giống như một người đang ngủ say.
...
Một thang sau...
Lý Nhạc Lăng sải bước chân dài đi lên lầu, cửa phòng vừa mở ra, mũi hít ngay phải một lượng lớn mùi thuốc lá.
- Khụ...khụ.... Vương Kì Hạo.
Mở cửa sổ ra để thông mùi. Bên ngoài trời lúc này đang có tuyết. Gió lạnh ùa vào. Người đàn ông ngồi dưới sàn nhà trên thảm lông cừu cạnh giường vẫn trầm lặng như không nghe thấy gì đưa điếu thuốc lên miệng hút. Hơi khói nhả ra, lượn lờ trong không khí.
Lý Nhạc Lăng giật giật khoé miệng, thật là nhìn không vừa mắt hình ảnh này. Vương Kì Hạo luôn lạnh lùng tỏa sáng cướp hết ánh hào quang của anh ta đâu rồi. Hiện tai trước mặt nhìn kiểu gì cũng thấy người giống một tên ăn mày hơn. Chỉ hơn ăn mày được ở một chỗ, quần áo không rách nát.
Người đàn ông tóc tai rối xù như một cái tổ quạ, râu ria lâu ngày không được chăm sóc mọc lởm chởm, quần áo trên người nhăn nheo xộc xệch. Trên người nồng nặc mùi hôi của thuốc lá.
Lý Nhạc Lăng nhịn không được mùi thuốc lá nữa đi lại giật điếu thuốc lại. Trong trí nhớ của cậu, Vương Kì Hạo chưa bao giờ hút thuốc như nghiện giống thế này. Vương Kì Hạo mặt không hiểu cảm nhìn điếu thuốc bị giật mất. Chỉ làm một hành động như robot được lập trình, tay với lên giường lấy một điếu thuốc khác, châm lửa, nhả khói.
Giờ Lý Nhạc Lăng mới chú ý đến trên giường. Trên giường có rất nhiều hộp quà được gói cẩn thận, ở giữa là một bó hoa hồng, trên bàn ở gần đó đặt một cái bánh sinh nhật.
Hôm nay là sinh nhật Âu Hân.
Lý Nhạc Lăng không dám nói gì nữa, chỉ im lặng đứng nhìn Vương Kì Hạo hút thuốc.
Cuộc tìm kiếm đã dừng lại sau một tháng. Người sống không tìm thấy... cả cái xác cũng chẳng tìm ra. Người giống như bốc hơi giữa nhân gian vậy. Vương Kì Hạo đã quay về Cổ Lạc Thành được một tuần, ngày nào cũng trong tình trạng như này, uống rượu, hút thuốc không hề để ý đến xung quanh.
Đồng Thái Dĩ biết không tìm thấy con gái, tìm đến Vương Kì Hạo lúc còn ở Ý mắng cho một trận. Anh là Đại thiếu soái thì sao? Không phải đến vợ mình cũng không bảo vệ được sao? Vợ còn không bảo vệ được, làm Thiếu soái thì có ích gì? Có gì hay ho? Có gì đáng tự hào?
Đồng Thái Dĩ biết không thể nào hoàn toàn trách Vương Kì Hạo nhưng nhìn trước nhìn sau cũng chỉ nhìn thấy anh là có thể làm người giúp ông trút giận. Giữa hai người họ trước giờ chưa có cái gọi là một quân nhân một tội phạm nên ở thời điểm lúc đấy, Vương Kì GV Hạo rất ngoan ngoãn là một người con rể nghe ba vợ trút giận.
Không tìm thấy con gái bảo bối, Đồng Thái Dĩ cũng ở tỉnh trạng không khác Vương Kì Hạo là bao. Mặt mày ủ rũ không no gì đến công việc, bệnh nằm giường đến hơn một tuần. Đây là đứa con gái duy nhất của ông, là đứa con còn lại duy nhất mà vợ để lại.
....
Dịch Cẩn đặt chú chuột Hamster lên gối bên cạnh Âu Hân. Chú chuột này có bộ lông trắng, trên cổ có đốm lông vàng, rất ngoan nằm ưỡn bụng bên cạnh gối Âu Hân. Dịch Cẩn nói nhỏ.
- Chúc mừng sinh nhật!!
Người con gái vẫn nhắm mắt nằm im, giống như đang ngủ say vậy, hoàn toàn không bị cái gì bên ngoài ảnh hưởng.
Cửa mở ra, Tề Phi cắn quả táo trong tay đo vào.
- Anh cũng gan thật đấy. Lại giám giấu người dưới mắt cha tôi. Ngoài anh ra đúng là không ai có cái gan đó.
- Ăn thì ra ngoài. Ô nhiễm.
Dịch Cẩn nhẹ nhàng đáp lại. Tề Phi đang vừa cắn vào một miếng táo, chưa kịp nhai, vì lời nói kia mà nuốt ực một cái, suýt hóc trợn mắt.
Ai ngờ, vừa đẩy cửa phòng, người bên ngoài đã xông vào. Cao Lãng bị bất ngờ ngã uỵch một cái xuống đất gây nên một tiếng động mạnh. Dịch Cẩn vẫn sỏ tay túi quần quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông vừa mở cửa đi vào cũng bị Cao Lãng làm cho ngã xuống đè Cao Lãng dưới thân.
Nhìn một màn này, nhìn sao cũng thấy vô cùng mờ ám. Nhưng chỉ có người dưới thân đỏ mặt đỏ tai, người bên trên cựa mình ngồi dậy, "ai ui" một tiếng.
Vừa ngẩng đầu dậy liền thấy Dịch Cẩn, Tề Phi lồm cồm bò dậy, vừa đứng dậy vừa nói.
- Dịch Cẩn! Cái tên không có tiền đồ. Tưởng anh thế nào, hóa ra là tên biến thái, có phụ nữ nhưng lại giấu.
Tề Phi vừa loạng choạng đi đến giường lại vừa nói tiếp.
- Để tôi xem, phụ nữ ông giấu là ai. Ồ? Hóa ra là Đồng Âu Hân. Anh cũng.... Đồng.... Đồng Âu Hân?!?
Tề Phi mắt tròn xoe nhìn người nằm trên giường.
Không khí ồn ào bỗng chốc tĩnh lặng. Người con gái nằm trên giường vẫn nhắm mắt như người ngủ say không hề bị ảnh hưởng.
Tề Phi ngồi xuống sô pha phòng khách, ngồi được chục giây lại đứng dậy.
- Dịch Cẩn! Anh và Đồng Âu Hân rốt cuộc là quan hệ gì? Nhắc lại lời trước anh từng nhắc tôi, Đồng Âu Hân là vợ Vương Kì Hạo, bây giờ anh lại giấu người, Vương Kì Hạo mà phát hiện ra thì anh xong đời.
Dịch Cẩn liếc mắt, mặt viết rõ: "Cậu nhìn xem tôi sợ không?"
Tề Phi ngồi nghiêm chỉnh lại trên sô pha, mặt nghiêm túc.
- Anh và Đồng Âu Hân là quan hệ gì? Viseppi đã bị giết, tôi nghe được tin ở Ý báo lại, Vương Kì Hạo đã lung tung cả thành phố nên để tìm người, không chỉ riêng thành phố, những thành phố và các nước trong khu vực Địa Trung Hải Vương Kì Hạo đều đang lật tung lên để tìm. Anh thì hay rồi, gan to tới mức đem người giấu dưới mắt cha tôi. Dịch Cẩn, chẳng lẽ anh vì phụ nữ mà làm phản.
Dịch Cẩn lạnh lùng trả lời:
- Tôi không phản bội ngài ấy.
- Anh rõ ràng biết cha tôi muốn giết Đồng Âu Hân. Bây giờ anh lại đưa người đến Anh Quốc giấu dưới mắt cha tôi. Như vậy còn không phải là làm phản. Dịch Cẩn, anh quá không có tiền đồ rồi.
- Như thế nào thì mới là có tiền đồ?
- Phụ nữ chỉ là vui đùa, đừng mang thú vui đó ra làm điểm yếu.
Dịch Cẩn cười một tiếng, là một nụ cười lạnh lùng và kì dị. Tề Phi mặt biến sắc. Nụ cười này là đang hiểu thị Dịch Cẩn đang cực kì tức giận. Mà Dịch Cẩn tức giận lên rồi, Tề Phi nhìn cũng phải tránh xa.
Quả nhiên, Tề Phi chưa kịp chạy đã bị Dịch Cẩn tóm lại, một lực mạnh cả người bay lại về sau đập vào thành sô pha lăn xuống đất.
Người vừa kịp định thần lại liên lăn hai vòng sáng trái tránh nắm đấm.
- Dịch Cẩn! CMN, ANH ĐIÊN CÁI GÌ? Tôi đang nhắc nhở....anh thật...ay da, tôi nói sai chỗ nào. Anh lên cơn điên cái gì?
Tề Phi quần áo xộc xệch nằm bò trên ghế sô pha. Dịch Cẩn thong thả xắn lại ống tay áo thả người ngồi xuống trước mặt. Tề Phi đau đến nhúc nhích một chút cũng thấy khó. Dịch Cẩn không phải người. Đáng người cũng không nhìn xem người là ai, ra tay rất thật, rất tàn bạo.
- Tề Phi! Nhắc nhở cậu, đừng đánh đồng Đồng Âu Hân với những người phụ nữ khác.
Dịch Cẩn nói xong đứng dậy đi lên lầu. Tề Phi nằm trên sô pha chửi rủa vài câu, cuối cùng vì quá đau nên miệng cũng ngậm lại.
Tên Dịch Cẩn chết tiệt!!!
Ngày mới lại bắt đầu, Dịch Cẩn mở cửa phòng đi vào. Nhẹ nhàng kéo rèm cửa màu xám nhạt ra, ánh sáng lập tức ùa vào. Chân bước lại cạnh giường quan sát Cao Lãng kiểm tra cho Âu Hân.
- Thế nào rồi?
- Vẫn như cũ không có tiến triển gì tốt.
Cao Lãng lắc đầu thu đồ nghề của mình lại.
- Tình trạng nếu cứ như này thì sẽ trở thành người thực vật.
Dịch Cẩn cau mày.
- Không phải nói không có nguy hiểm gì sao?
- Cái này rất khó giải thích. Tuy không còn nguy hiểm nhưng nhịp tim của cô ấy lại đập quá yếu. Tình trạng hiện tại nhìn thế nào cũng thấy giống như một người đang ngủ say.
...
Một thang sau...
Lý Nhạc Lăng sải bước chân dài đi lên lầu, cửa phòng vừa mở ra, mũi hít ngay phải một lượng lớn mùi thuốc lá.
- Khụ...khụ.... Vương Kì Hạo.
Mở cửa sổ ra để thông mùi. Bên ngoài trời lúc này đang có tuyết. Gió lạnh ùa vào. Người đàn ông ngồi dưới sàn nhà trên thảm lông cừu cạnh giường vẫn trầm lặng như không nghe thấy gì đưa điếu thuốc lên miệng hút. Hơi khói nhả ra, lượn lờ trong không khí.
Lý Nhạc Lăng giật giật khoé miệng, thật là nhìn không vừa mắt hình ảnh này. Vương Kì Hạo luôn lạnh lùng tỏa sáng cướp hết ánh hào quang của anh ta đâu rồi. Hiện tai trước mặt nhìn kiểu gì cũng thấy người giống một tên ăn mày hơn. Chỉ hơn ăn mày được ở một chỗ, quần áo không rách nát.
Người đàn ông tóc tai rối xù như một cái tổ quạ, râu ria lâu ngày không được chăm sóc mọc lởm chởm, quần áo trên người nhăn nheo xộc xệch. Trên người nồng nặc mùi hôi của thuốc lá.
Lý Nhạc Lăng nhịn không được mùi thuốc lá nữa đi lại giật điếu thuốc lại. Trong trí nhớ của cậu, Vương Kì Hạo chưa bao giờ hút thuốc như nghiện giống thế này. Vương Kì Hạo mặt không hiểu cảm nhìn điếu thuốc bị giật mất. Chỉ làm một hành động như robot được lập trình, tay với lên giường lấy một điếu thuốc khác, châm lửa, nhả khói.
Giờ Lý Nhạc Lăng mới chú ý đến trên giường. Trên giường có rất nhiều hộp quà được gói cẩn thận, ở giữa là một bó hoa hồng, trên bàn ở gần đó đặt một cái bánh sinh nhật.
Hôm nay là sinh nhật Âu Hân.
Lý Nhạc Lăng không dám nói gì nữa, chỉ im lặng đứng nhìn Vương Kì Hạo hút thuốc.
Cuộc tìm kiếm đã dừng lại sau một tháng. Người sống không tìm thấy... cả cái xác cũng chẳng tìm ra. Người giống như bốc hơi giữa nhân gian vậy. Vương Kì Hạo đã quay về Cổ Lạc Thành được một tuần, ngày nào cũng trong tình trạng như này, uống rượu, hút thuốc không hề để ý đến xung quanh.
Đồng Thái Dĩ biết không tìm thấy con gái, tìm đến Vương Kì Hạo lúc còn ở Ý mắng cho một trận. Anh là Đại thiếu soái thì sao? Không phải đến vợ mình cũng không bảo vệ được sao? Vợ còn không bảo vệ được, làm Thiếu soái thì có ích gì? Có gì hay ho? Có gì đáng tự hào?
Đồng Thái Dĩ biết không thể nào hoàn toàn trách Vương Kì Hạo nhưng nhìn trước nhìn sau cũng chỉ nhìn thấy anh là có thể làm người giúp ông trút giận. Giữa hai người họ trước giờ chưa có cái gọi là một quân nhân một tội phạm nên ở thời điểm lúc đấy, Vương Kì GV Hạo rất ngoan ngoãn là một người con rể nghe ba vợ trút giận.
Không tìm thấy con gái bảo bối, Đồng Thái Dĩ cũng ở tỉnh trạng không khác Vương Kì Hạo là bao. Mặt mày ủ rũ không no gì đến công việc, bệnh nằm giường đến hơn một tuần. Đây là đứa con gái duy nhất của ông, là đứa con còn lại duy nhất mà vợ để lại.
....
Dịch Cẩn đặt chú chuột Hamster lên gối bên cạnh Âu Hân. Chú chuột này có bộ lông trắng, trên cổ có đốm lông vàng, rất ngoan nằm ưỡn bụng bên cạnh gối Âu Hân. Dịch Cẩn nói nhỏ.
- Chúc mừng sinh nhật!!
Người con gái vẫn nhắm mắt nằm im, giống như đang ngủ say vậy, hoàn toàn không bị cái gì bên ngoài ảnh hưởng.
Cửa mở ra, Tề Phi cắn quả táo trong tay đo vào.
- Anh cũng gan thật đấy. Lại giám giấu người dưới mắt cha tôi. Ngoài anh ra đúng là không ai có cái gan đó.
- Ăn thì ra ngoài. Ô nhiễm.
Dịch Cẩn nhẹ nhàng đáp lại. Tề Phi đang vừa cắn vào một miếng táo, chưa kịp nhai, vì lời nói kia mà nuốt ực một cái, suýt hóc trợn mắt.