Chương : 156
Đợi kiểm tra hết xong, Âu Hân nhịn không được nữa liền hỏi:
- Tôi hôn mê bao lâu rồi? Một tuần? Hãy hai tuần?
- Chính xác là sáu tháng hai mươi tư ngày.
Dịch Cẩn ngồi xuống ghế đáp lại. Âu Hân. Âu Hân nghe xong liền giật khoé miệng.
Sáu tháng hai mươi tư? Nửa năm? Nửa năm rồi? Không phải chỉ là rơi xuống biển thôi sao?
Vẻ mặt Âu Hân biểu thị rõ ràng, hoàn toàn là bị sốc nặng. Tề Phi tiến lên trước nhìn cô nói:
- Không phải chỉ có hơn nửa năm thôi sao? Người ta hôn mê vài năm rồi mới tỉnh cũng không có biểu hiện như cô.
Âu Hân công khai trừng mắt với Tề Phi. Lúc này đây Tề Phi liền sững người, sau đó mặt biến đổi thành kiếp sợ nhìn lại Dịch Cẩn.
Đôi mắt Đồng Âu Hân... giống hệt Dịch Cẩn. Khi trừng mắt lạnh mặt thì biểu cảm liền giống y hệt nhau. Bị Tề Phi nhìn chằm chằm, Dịch Cẩn thản nhiên đón nhận ánh mắt kiếp sợ của cậu.
Một ý nghĩ liền bay thong thả qua trước mắt Tề Phi. Ánh mắt Tề Phi nhìn Dịch Cẩn rồi lại nhìn Âu Hân ngày một gắt gao hơn.
Âu Hân không quan tâm đến sắc mặt Tề Phi thay đổi, cô hoàn toàn đã bị chìm vào câu nói sáu tháng hai mươi tư ngày của Dịch Cẩn.
Cô chỉ trúng một viên đạn vào tay, không phải vị trí hiểm, cũng chỉ có rơi xuống biển, thế mà thần kì đến mức hôn mê hơn nửa năm.
- Đây là đâu? Sao tôi lại ở chỗ này?
Âu Hân nắm chặt tay vào chăn lạnh mặt hỏi. Vẫn là Dịch Cẩn trả lời cô.
- Đây là Anh quốc. Tôi có công việc ở Genoa, tình cờ cứu được cô.
- Chồng tôi đâu? Vương Kì Hạo...
- Ế! Cô hỏi hắn ta làm gì? Hắn ta đã vất bỏ cô rồi, bây giờ đang ôm người đẹp trong tay, ba ngày nữa là cưới rồi. Nghe đâu là thanh mai trúc mã từ nhỏ.
Lần này Tề Phi chen miệng trả lời trước. Dịch Cẩn hờ hững liếc mắt nhìn, không hề có ý muốn phủ định câu nói của Tề Phi. Âu Hân thì chết sững ngồi trên giường.
Thanh mai trúc mã?!
Là Trương Hạ Sảnh?!!?
Không thể nào? Vương Kì Hạo sao có thể vất bỏ cô? Anh....
- Cô không tin sao? Đây tôi đọc cho cô xem, báo mới sáng nay ở Cổ Lạc Thành nhé. E hèm, hôn lễ hoành tráng nhất Cổ Lạc Thành, Đại thiếu soái Vương Kì Hạo cùng với thanh mai trúc mã của mình sẽ kết hôn vào ngày ×× tháng ××năm ××××.
Đó cho cô xem.
Ý nghĩ trong đầu Âu Hân liền bị chiếc điện thoại hiển thị báo mới nhất ngày trong tay Tề Phi đánh gãy. Tay run run cầm nhận chiếc điện thoại đưa tới trước mặt. Bài báo còn có cả ảnh.
Trong ảnh là Vương Kì Hạo mặc quân phục màu xanh xẫm đang ôm lấy eo Trương Hạ Sảnh. Trương Hạ Sảnh mặc váy trắng thanh khiết cười tươi bên cạnh.
Âu Hân nhìn chăm chú tấm ảnh thật lâu, sau đó nhếch môi nở một nụ cười. Tề Phi nghĩ rằng Âu Hân là sốc quá, đau lòng quá nên cười. Chỉ có Dịch Cẩn trầm lặng nhìn ra được ý của nụ cười.
.....
Ngày hôm sau, Âu Hân vẫn chưa thể đi lại bình thường được, chỉ có thể an tĩnh ngồi xe lăn. Giờ này Tề Phi chưa đến, trong phòng ăn chỉ có Cao Lãng và Dịch Cẩn.
Âu Hân một tay ôm chú chuột Hamster, một tay múc cháo trắng ăn, biểu cảm hơi khó chịu. Cháo này nấu không ngon, vẫn là nhanh chóng trở về nói chị Tiểu Tuyết nấu.
Nhanh chóng trở về?! Tốt hết vẫn là quay về ngay bây giờ.
Cao Lãng tới bệnh viện, Âu Hân liền đến trước mặt Dịch Cẩn. Hai đôi mắt đen nháy nhìn thẳng vào nhau.
....
Tề Phi hốt hoảng từ trên xe nhảy xuống chạy vào biệt thự. Vừa vào trong liền thấy ngay Dịch Cẩn đang uống trà trong phòng khách. Tề Phi hốt hoảng nói:
- Dịch Cẩn, cha tôi đang đến đây.
Hành động uống trà của Dịch Cẩn khựng lại, chưa kịp nói gì thì đã thấy Tề Phi chân trước chân sau phi lên lầu. Vừa chạy vừa nói:
- Đồng Âu Hân đâu? Trước khi cha đến tôi sẽ đưa cô ta ra khỏi đây an toàn.
Dịch Cẩn hoàn toàn không có cơ hội nói một lời. Tề Phi xộc thẳng vào phòng. Trong phòng ngọn ngàng sạch sẽ nhưng không có người. Tề Phi lại chân trước chân sau phi nhanh xuống lầu.
- Đồng Âu Hân đâu? Cha tôi sắp đến rồi, không còn thời gian nữa đâu.
Dịch Cẩn đặt ly trà xuống đứng lên, tay chỉnh lại quần áo, dáng vẻ bình thản không có gì vội. Tề Phi lại vội thành chân không đứng im, mái tóc màu đỏ rượu rối thành tổ quạ trên đầu rồi.
Đang định mở miệng nói, mắt đen của Tề Phi đã nhìn thấy vài bóng người cao lớn từ ngoài đi vào. Dịch Cẩn không nói, quay sang nhìn Tề Phi một cái. Tề Phi đưa mắt nhìn theo, mặt tái mét.
Đồng Âu Hân vẫn còn ở đây.
Tề Phi điều chỉnh trạng thái rất nhanh. Phillip vừa đi vào đã thấy Tề Phi bình thản ngồi trên sô pha uống trà. Nhưng chính cái dáng vẻ bình thản này lại tát vào mặt Tề Phi một cái đau điếng.
Phillip là cha chẳng lẽ lại không hiểu con. Tề Phi chỉ uống rượu thay nước, đối với thứ được gọi là trà, ngay cả cái liếc mắt cậu cũng không dành cho.
Sau khi uống vào một ngụm trà, Tề Phi thật muốn móc cổ họng mà nôn ra. Nhưng thấy người đã đứng trước mặt, chỉ có thể làm điệu tươi cười.
- Cha! Cha đến đây làm gì vậy?
- Chẳng lẽ ở đây các con giấu gì mà ta không thể biết sao?
Giọng nói Phillip nghiêm nghị mà vang lớn. Gương mặt ông là vẻ uy nghiêm, khí chất bức người. Dịch Cẩn đi tới trước mặt cúi đầu chào, rồi mới nói.
- Tề Phi không biết cách ăn nói, cha nuôi không cần để ý. Nơi này là nhà cha mua cho con, cha tới lúc nào cũng đều được.
Phillip nhìn anh một cái, sau đó cười lớn đập tay lên vai anh.
- Vẫn là Dịch Cẩn hiểu chuyện. Con còn phải học hỏi nhiều.
Câu cuối là Phillip quay sang nhìn Tề Phi nói. Tề Phi cười hề hề cho quá, mắt lại không yên phận đảo xung quanh. Lòng cậu đang thầm cầu nguyện Đồng Âu Hân đừng có mạng không cần, đột nhiên xuất hiện ở đây.
Phillip liếc nhìn dáng vẻ Tề Phi, cười nói.
- Còn đang lo gì sao?
Tề Phi giật thót người. Tất giật mình viết rõ trên mặt cậu. Dịch Cẩn liếc mắt, lạnh lùng nhìn. Tề Phi hiểu ánh mắt này của anh, Dịch Cẩn đang chửi "ngu xuẩn". Hẳn nhiên người cao ngạo như Tề Phi sẽ đen mặt.
- Không có gì. Cha bận rộn cả ngày, đột nhiên lại tới đây nên con hơi bất ngờ thôi.
Phillip cười không trả lời. Mắt nhìn lên tầng rồi lại nhìn xung quanh. Dịch Cẩn bình thản nói.
- Cha nuôi, có cần con dẫn cha đi thăm quan một vòng. Cũng lâu lắm rồi cha không đến đây.
- Haha, không cần, không cần. Chỉ muốn đến thăm con một chút. Nơi này cũng là đích thân ta chọn cho con, có chỗ nào mà còn phải tham quan nữa.
Phillip cười một tiếng, hào sảng mà nói, tùy nhiên vẫn không giấu được ánh mắt cảnh cáo cùng nghiêm nghị.
Sau khi Phillip rời khỏi, tinh thần cảnh báo cấp cao của Tề Phi mới hạ xuống. Cậu nhìn xung quanh, quay đầu hỏi Dịch Cẩn.
- Đồng Âu Hân đã đi đâu rồi?
Dịch Cẩn chỉ trả lời ba chữ nhưng cũng làm Tề Phi trợn đến con mắt sắp rơi ra ngoài.
Cổ Lạc Thành??!
Còn nhóc đó....??
Cao Lãng giúp Âu Hân xuống trực thăng, sắp đó ép buộc cô phải ngồi im trên xe lăn. Âu Hân ghét cái xe lăn này, cô đâu phải kẻ tàn tật gãy chân gì. Nhưng Cao Lãng là bác sĩ, anh nói rất có lí.
Cô mới tỉnh lại đêm hôm qua, sức khỏe vẫn còn rất yếu, vẫn chưa thể đi lại bình thường được lại vừa ngồi trực thăng đường dài nên sức khỏe phải được đảm bảo nhất định.
Cổ Lạc Thành trời đã tối, không khí đầu hè rất mát mẻ, Âu Hân vẫn bị Cao Lãng ép mặc cái áo khoác dày. Nói cô là suýt chết đuối giữa mùa đông lạnh, phổi phải luôn được giữ ấm. Âu Hân chẳng buồn cãi lại,im lặng làm theo. Cao Lãng đưa Âu Hân đến khách sạn đã chuẩn bị trước.
Cậu cũng khổ lắm. Làm bác sĩ đã mệt mỏi, bây giờ lại phải thay Dịch Cẩn hầu hạ chăm sóc bà cô này. Cũng may ngày mai Dịch Cẩn tới, cậu có thể quay về Anh quốc rồi, chỉ phải chăm bà cô này tối nay thôi.
- Tôi hôn mê bao lâu rồi? Một tuần? Hãy hai tuần?
- Chính xác là sáu tháng hai mươi tư ngày.
Dịch Cẩn ngồi xuống ghế đáp lại. Âu Hân. Âu Hân nghe xong liền giật khoé miệng.
Sáu tháng hai mươi tư? Nửa năm? Nửa năm rồi? Không phải chỉ là rơi xuống biển thôi sao?
Vẻ mặt Âu Hân biểu thị rõ ràng, hoàn toàn là bị sốc nặng. Tề Phi tiến lên trước nhìn cô nói:
- Không phải chỉ có hơn nửa năm thôi sao? Người ta hôn mê vài năm rồi mới tỉnh cũng không có biểu hiện như cô.
Âu Hân công khai trừng mắt với Tề Phi. Lúc này đây Tề Phi liền sững người, sau đó mặt biến đổi thành kiếp sợ nhìn lại Dịch Cẩn.
Đôi mắt Đồng Âu Hân... giống hệt Dịch Cẩn. Khi trừng mắt lạnh mặt thì biểu cảm liền giống y hệt nhau. Bị Tề Phi nhìn chằm chằm, Dịch Cẩn thản nhiên đón nhận ánh mắt kiếp sợ của cậu.
Một ý nghĩ liền bay thong thả qua trước mắt Tề Phi. Ánh mắt Tề Phi nhìn Dịch Cẩn rồi lại nhìn Âu Hân ngày một gắt gao hơn.
Âu Hân không quan tâm đến sắc mặt Tề Phi thay đổi, cô hoàn toàn đã bị chìm vào câu nói sáu tháng hai mươi tư ngày của Dịch Cẩn.
Cô chỉ trúng một viên đạn vào tay, không phải vị trí hiểm, cũng chỉ có rơi xuống biển, thế mà thần kì đến mức hôn mê hơn nửa năm.
- Đây là đâu? Sao tôi lại ở chỗ này?
Âu Hân nắm chặt tay vào chăn lạnh mặt hỏi. Vẫn là Dịch Cẩn trả lời cô.
- Đây là Anh quốc. Tôi có công việc ở Genoa, tình cờ cứu được cô.
- Chồng tôi đâu? Vương Kì Hạo...
- Ế! Cô hỏi hắn ta làm gì? Hắn ta đã vất bỏ cô rồi, bây giờ đang ôm người đẹp trong tay, ba ngày nữa là cưới rồi. Nghe đâu là thanh mai trúc mã từ nhỏ.
Lần này Tề Phi chen miệng trả lời trước. Dịch Cẩn hờ hững liếc mắt nhìn, không hề có ý muốn phủ định câu nói của Tề Phi. Âu Hân thì chết sững ngồi trên giường.
Thanh mai trúc mã?!
Là Trương Hạ Sảnh?!!?
Không thể nào? Vương Kì Hạo sao có thể vất bỏ cô? Anh....
- Cô không tin sao? Đây tôi đọc cho cô xem, báo mới sáng nay ở Cổ Lạc Thành nhé. E hèm, hôn lễ hoành tráng nhất Cổ Lạc Thành, Đại thiếu soái Vương Kì Hạo cùng với thanh mai trúc mã của mình sẽ kết hôn vào ngày ×× tháng ××năm ××××.
Đó cho cô xem.
Ý nghĩ trong đầu Âu Hân liền bị chiếc điện thoại hiển thị báo mới nhất ngày trong tay Tề Phi đánh gãy. Tay run run cầm nhận chiếc điện thoại đưa tới trước mặt. Bài báo còn có cả ảnh.
Trong ảnh là Vương Kì Hạo mặc quân phục màu xanh xẫm đang ôm lấy eo Trương Hạ Sảnh. Trương Hạ Sảnh mặc váy trắng thanh khiết cười tươi bên cạnh.
Âu Hân nhìn chăm chú tấm ảnh thật lâu, sau đó nhếch môi nở một nụ cười. Tề Phi nghĩ rằng Âu Hân là sốc quá, đau lòng quá nên cười. Chỉ có Dịch Cẩn trầm lặng nhìn ra được ý của nụ cười.
.....
Ngày hôm sau, Âu Hân vẫn chưa thể đi lại bình thường được, chỉ có thể an tĩnh ngồi xe lăn. Giờ này Tề Phi chưa đến, trong phòng ăn chỉ có Cao Lãng và Dịch Cẩn.
Âu Hân một tay ôm chú chuột Hamster, một tay múc cháo trắng ăn, biểu cảm hơi khó chịu. Cháo này nấu không ngon, vẫn là nhanh chóng trở về nói chị Tiểu Tuyết nấu.
Nhanh chóng trở về?! Tốt hết vẫn là quay về ngay bây giờ.
Cao Lãng tới bệnh viện, Âu Hân liền đến trước mặt Dịch Cẩn. Hai đôi mắt đen nháy nhìn thẳng vào nhau.
....
Tề Phi hốt hoảng từ trên xe nhảy xuống chạy vào biệt thự. Vừa vào trong liền thấy ngay Dịch Cẩn đang uống trà trong phòng khách. Tề Phi hốt hoảng nói:
- Dịch Cẩn, cha tôi đang đến đây.
Hành động uống trà của Dịch Cẩn khựng lại, chưa kịp nói gì thì đã thấy Tề Phi chân trước chân sau phi lên lầu. Vừa chạy vừa nói:
- Đồng Âu Hân đâu? Trước khi cha đến tôi sẽ đưa cô ta ra khỏi đây an toàn.
Dịch Cẩn hoàn toàn không có cơ hội nói một lời. Tề Phi xộc thẳng vào phòng. Trong phòng ngọn ngàng sạch sẽ nhưng không có người. Tề Phi lại chân trước chân sau phi nhanh xuống lầu.
- Đồng Âu Hân đâu? Cha tôi sắp đến rồi, không còn thời gian nữa đâu.
Dịch Cẩn đặt ly trà xuống đứng lên, tay chỉnh lại quần áo, dáng vẻ bình thản không có gì vội. Tề Phi lại vội thành chân không đứng im, mái tóc màu đỏ rượu rối thành tổ quạ trên đầu rồi.
Đang định mở miệng nói, mắt đen của Tề Phi đã nhìn thấy vài bóng người cao lớn từ ngoài đi vào. Dịch Cẩn không nói, quay sang nhìn Tề Phi một cái. Tề Phi đưa mắt nhìn theo, mặt tái mét.
Đồng Âu Hân vẫn còn ở đây.
Tề Phi điều chỉnh trạng thái rất nhanh. Phillip vừa đi vào đã thấy Tề Phi bình thản ngồi trên sô pha uống trà. Nhưng chính cái dáng vẻ bình thản này lại tát vào mặt Tề Phi một cái đau điếng.
Phillip là cha chẳng lẽ lại không hiểu con. Tề Phi chỉ uống rượu thay nước, đối với thứ được gọi là trà, ngay cả cái liếc mắt cậu cũng không dành cho.
Sau khi uống vào một ngụm trà, Tề Phi thật muốn móc cổ họng mà nôn ra. Nhưng thấy người đã đứng trước mặt, chỉ có thể làm điệu tươi cười.
- Cha! Cha đến đây làm gì vậy?
- Chẳng lẽ ở đây các con giấu gì mà ta không thể biết sao?
Giọng nói Phillip nghiêm nghị mà vang lớn. Gương mặt ông là vẻ uy nghiêm, khí chất bức người. Dịch Cẩn đi tới trước mặt cúi đầu chào, rồi mới nói.
- Tề Phi không biết cách ăn nói, cha nuôi không cần để ý. Nơi này là nhà cha mua cho con, cha tới lúc nào cũng đều được.
Phillip nhìn anh một cái, sau đó cười lớn đập tay lên vai anh.
- Vẫn là Dịch Cẩn hiểu chuyện. Con còn phải học hỏi nhiều.
Câu cuối là Phillip quay sang nhìn Tề Phi nói. Tề Phi cười hề hề cho quá, mắt lại không yên phận đảo xung quanh. Lòng cậu đang thầm cầu nguyện Đồng Âu Hân đừng có mạng không cần, đột nhiên xuất hiện ở đây.
Phillip liếc nhìn dáng vẻ Tề Phi, cười nói.
- Còn đang lo gì sao?
Tề Phi giật thót người. Tất giật mình viết rõ trên mặt cậu. Dịch Cẩn liếc mắt, lạnh lùng nhìn. Tề Phi hiểu ánh mắt này của anh, Dịch Cẩn đang chửi "ngu xuẩn". Hẳn nhiên người cao ngạo như Tề Phi sẽ đen mặt.
- Không có gì. Cha bận rộn cả ngày, đột nhiên lại tới đây nên con hơi bất ngờ thôi.
Phillip cười không trả lời. Mắt nhìn lên tầng rồi lại nhìn xung quanh. Dịch Cẩn bình thản nói.
- Cha nuôi, có cần con dẫn cha đi thăm quan một vòng. Cũng lâu lắm rồi cha không đến đây.
- Haha, không cần, không cần. Chỉ muốn đến thăm con một chút. Nơi này cũng là đích thân ta chọn cho con, có chỗ nào mà còn phải tham quan nữa.
Phillip cười một tiếng, hào sảng mà nói, tùy nhiên vẫn không giấu được ánh mắt cảnh cáo cùng nghiêm nghị.
Sau khi Phillip rời khỏi, tinh thần cảnh báo cấp cao của Tề Phi mới hạ xuống. Cậu nhìn xung quanh, quay đầu hỏi Dịch Cẩn.
- Đồng Âu Hân đã đi đâu rồi?
Dịch Cẩn chỉ trả lời ba chữ nhưng cũng làm Tề Phi trợn đến con mắt sắp rơi ra ngoài.
Cổ Lạc Thành??!
Còn nhóc đó....??
Cao Lãng giúp Âu Hân xuống trực thăng, sắp đó ép buộc cô phải ngồi im trên xe lăn. Âu Hân ghét cái xe lăn này, cô đâu phải kẻ tàn tật gãy chân gì. Nhưng Cao Lãng là bác sĩ, anh nói rất có lí.
Cô mới tỉnh lại đêm hôm qua, sức khỏe vẫn còn rất yếu, vẫn chưa thể đi lại bình thường được lại vừa ngồi trực thăng đường dài nên sức khỏe phải được đảm bảo nhất định.
Cổ Lạc Thành trời đã tối, không khí đầu hè rất mát mẻ, Âu Hân vẫn bị Cao Lãng ép mặc cái áo khoác dày. Nói cô là suýt chết đuối giữa mùa đông lạnh, phổi phải luôn được giữ ấm. Âu Hân chẳng buồn cãi lại,im lặng làm theo. Cao Lãng đưa Âu Hân đến khách sạn đã chuẩn bị trước.
Cậu cũng khổ lắm. Làm bác sĩ đã mệt mỏi, bây giờ lại phải thay Dịch Cẩn hầu hạ chăm sóc bà cô này. Cũng may ngày mai Dịch Cẩn tới, cậu có thể quay về Anh quốc rồi, chỉ phải chăm bà cô này tối nay thôi.