Chương : 162
Dịch Cẩn làm như không nhìn ra ánh mắt địch ý của Vương Kì Hạo, bình thản ngồi xuống ghế, hai chân gập thẳng một đường từ bả vai xuống. Vương Kì Hạo ngồi đối diện, chân vắt chéo lên nhau, hai bàn tay đan lại đặt trên đùi, người hơi ngửa ra sau tựa vào thành ghế sô pha.
Một bên quân phục thẳng tắp, uy nghiêm, khí thế bức người. Một bên mặc âu phục đen, lạnh lùng lại vẻ thờ ơ, khí thế cũng bức người chẳng kém. Hai con người này ngồi đối diện với nhau, thật khó để phân cao thấp.
Vương Kì Hạo nhìn tách trà đang nghi ngút khói, ánh mắt lại nhìn lên chạm vào ai kia, môi khẽ nhếch lên một nụ cười trào phúng. Lúc sau mới lạnh giọng, nói:
- Tôi quả thực lúc đó đã quên đi sự tồn tại của anh. Lại không ngờ đến anh lại dám bắt người đi trước mặt tôi.
Dịch Cẩn hờ hững nhìn Vương Kì Hạo, nhìn qua thì là hờ hững, nhưng nhìn kĩ sẽ biết ánh mắt này quả thực sâu xa. Dịch Cẩn vẫn chỉ nhìn không nói gì.
Vương Kì Hạo bật cười một tiếng.
- Anh đừng tưởng bản thân là Đồng Thiên Cẩn thì muốn làm gì thì làm?
Dịch Cẩn lần này mới đáp.
- Trả lại câu nói của cậu, bởi vì tôi là Đồng Thiên Cẩn lên tôi muốn làm gì là việc của tôi. Đặc biệt là liên quan đến em gái mình, càng không cần đến người như cậu quản.
- Cô ấy có biết anh là anh trai không? Nhưng cô ấy biết tôi là chồng của cô ấy. Nếu nói người có quyền quản việc liên quan đến cô ấy nhất, tôi quả thật không dám làm phiền Dịch Cẩn tiên sinh.
Dịch Cẩn nhìn anh lạnh lùng, ánh mắt gay gắt như phát ra tia lửa. Vương Kì Hạo ngang nhiên đón nhận ánh mắt, cũng không quên trả lại cho Dịch Cẩn ánh mắt của mình.
Một lúc lâu sau, Vương Kì Hạo mới lại lên tiếng.
- Cái cách anh quản chính là đưa người đến giết em gái mình?
Dịch Cẩn phóng ánh mắt hình viên đạn đến, Vương Kì Hạo nửa cười nửa không vắt tay lên thành ghế nhìn lại anh.
- Cậu không có quyền phán xét hành động của tôi. Lúc cậu còn chưa biết đến Tiểu Hân, con bé đã nằm trong vòng tay tôi bi ba bi bô gọi anh, còn nhõng nhẽo đòi tôi cõng, cũng là tôi dắt tay em ấy đi những bước đầu tiên. Còn nữa, má của em ấy cũng là tôi hôn trước cậu.
Dịch Cẩn nói mà không ngượng, mặt không đổi sắc, vui vẻ tự hào mà nói. Chỉ nháy mắt mặt Vương Kì Hạo đã tối sầm lại. Trong đầu chỉ vởn quanh câu nói cuối cùng của Dịch Cẩn.
Má của em ấy cũng là tôi hôn trước cậu.
Hôn!?
Trong đầu Vương Kì Hạo liền tưởng tượng ra cảnh vợ mình nằm trong vòng tay người khác, người ta còn vui vẻ thơm lên má cô, cô thì không tránh né gì, ngược lại còn cười tươi vui vẻ không kém.
Môi mỏng mím lại, ánh mắt như lưỡi dao sắc nhọn nhìn chằm chằm về phía Dịch Cẩn. Vương Kì Hạo lúc này thật là một người không còn lý trí, não đã quên mất việc vợ mình lúc đó chỉ có mấy tháng tuổi.
Lúc này cơ mặt Dịch Cẩn mới dãn ra một chút, đáy mắt cũng hiện lên sự vui vẻ. Nhìn đến biểu hiện đen mặt của Vương Kì Hạo, Dịch Cẩn không khỏi mắng chửi một câu.
Đồ trẻ con!
Một người canh ở bên ngoài đi vào, ánh mắt cảnh giác nhìn Vương Kì Hạo, sau đó mới hướng nhìn Dịch Cẩn. Thấy Dịch Cẩn gật đầu, lúc này mới dám nói.
- Tiên sinh, Tề thiếu đến.
Dịch Cẩn suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý. Vương Kì Hạo liếc nhìn ra cửa, đứng dậy chỉnh lại vạt áo không có nếp nhăn. Dịch Cẩn thờ ơ liếc nhìn anh, Vương Kì Hạo chậm rãi nói.
- Đến đây chỉ muốn nói cảm ơn anh. Cảm ơn Dịch tiên sinh đã cứu vợ tôi, còn tận tình chăm sóc. Cũng cảm ơn luôn chuyện ngày hôm nay. Cũng nhắc nhở Dịch tiên sinh một câu, người nên dọn dẹp sạch một chút, mất công chúng ta lại gặp mặt nhau lần nữa.
Nói xong cũng không lán lại mà đi thẳng ra ngoài. Vừa ra đến ngoài liền gặp xe Tề Phi đi vào. Đôi mắt hổ phách liếc cũng thấy tốn thời gian, trực tiếp coi như không thấy người mà cửa xe bước vào.
Tề Phi vừa xuống xe liền hít trọn mùi khói xe. Mặt đen thành cái đít nồi cháy, tóc mái bay dựng ngược về sau, ánh mắt ngơ ngác nhìn chiếc xe quân dụng xoay một vòng, một đường phi thẳng ra ngoài. Mất khoảng nửa phút lấy lại lý trí, miệng chửi một câu.
Đồ khốn nạn không biết đi xe!!
Vác gương mặt nhăn nhúm đi vào nhà, tay không ngừng vuốt lại mái tóc đỏ rượu mà bản thân đã mất cả tiếng đồng hồ để ngồi làm đẹp, Tề Phi chửi rủa muốn sùi bọt mép. Dịch Cẩn vẫn ngồi im trên sô pha, ánh mắt sâu không thấy đáy, gương mặt lạnh không biểu lộ cảm xúc. Một lúc sau mới nhìn qua quản gia đứng bên cạnh. Lão quản gia già hiểu ý đi đến tủ ướp rượu mang ra một chai rượu vang Syrah và hai ly rượu vang phù hợp.
Tề Phi uống liền lúc hai ly, sau đó mới quay sang nhìn Dịch Cẩn bằng ánh mắt như kính phóng đại, đại loại là muốn nhìn rõ biểu cảm hiện tại của anh. Dịch Cẩn ung dung bình thản uống từng hớp rượu, đối với ánh mắt thăm dò của Tề Phi làm như không thấy.
- Dịch Cẩn. Chúng ta ở cạnh nhau lâu như vậy, việc gì cũng thường xuyên làm cùng nhau, anh lại coi tôi như kẻ thù, chuyện gì cũng đấu diếm.
Dịch Cẩn hờ hững buông ly rượu đã uống cạn đáy xuống.
- Việc gì cũng thường xuyên làm cùng nhau? Tôi có ngủ với cậu chưa? Đã tắm cùng cậu chưa?
Tề Phi sặc rượu.
Dịch Cẩn tiếp tục rót thêm một ly rượu nữa uống. Tề Phi ho sặc sụa hai ba cái, mắt hơi đỏ nhìn chằm chằm Dịch Cẩn. Lòng thầm mắng chửi.
Đồ không biết xấu hổ!!
- DỊCH CẨN!!
Tề Phi nhịn không nổi nữa, đứng bật dậy cao giọng quát lớn.
- Dịch Cẩn, anh thông minh như vậy, anh rõ ràng hiểu tôi muốn nói gì. Cmn, anh còn không mau khai ra, anh và Đồng Âu Hân rốt cuộc là mối quan hệ gì? Tôi nói cho anh biết, tôi biết sự thật rồi nên chỉ hỏi anh để xem độ trung thực của anh thôi, anh không cần phải nói dối tôi làm gì.
Dịch Cẩn không nói gì, tiếp tục uống rượu, vẻ mặt hiện lên rõ ràng, nói: Không thèm trả lời.
Không khí xung quanh lập tức trầm xuống, Tề Phi im lặng đứng thẳng người nhìn Dịch Cẩn. Dịch Cẩn vẫn không có dấu hiệu là sẽ mở miệng nói.
Tề Phi bật cười một tiếng, ngồi lại xuống ghế, tay cầm ly rượu lên một hơi uống cạn.
- Dịch Cẩn, nể tình mối quan hệ của chúng ta suốt những năm qua, tôi đây có lòng tốt nhắc nhở anh. Anh tốt nhất đừng có suy nghĩ muốn phản bội cha tôi, cha tôi là người như thế nào chắc anh là người hiểu rõ hơn ai hết.
Dịch Cẩn cười khẽ một tiếng.
- Tề Phi, cậu cũng không phải là trẻ con như dáng vẻ bề ngoài. Cậu hiểu, mỗi một con người đều có một bí mật chí mạng. Cha cậu cũng vậy, tôi cũng vậy, ngay cả cậu cũng như vậy.
- Cậu thật sự muốn phản lại cha tôi?
Dịch Cẩn lắc lắc ly rượu trong tay, miệng vẫn khẽ nở nụ cười nhạt.
- Tôi đâu có phản lại cha cậu. Cậu cũng đoán được Tiểu Hân là em gái tôi, Vương Kì Hạo có thể điều tra ra được tận tình nguồn gốc, cậu chắc không thể để mình thua cuộc.
Tề Phi nhíu mày. Phải, cậu cũng đã cho người điều tra, nhưng....
- Tôi nghĩ Đồng Âu Hân là chị gái cậu.
Tề Phi bình tĩnh nói. Dịch Cẩn suýt sặc rượu.
- Tôi nghĩ Đồng Âu Hân làm giả tuổi. Cũng đã tra ra được, Jenly Xeno và Đồng Âu Hân là cùng một người, nhưng là... cậu và cô ta là chị em sinh đôi.
Dịch Cẩn lạnh mặt nhìn Tề Phi. Hình như anh đánh giá đầu óc người này quá cao rồi. Cậu ta phải thông minh như thế nào mới dám nghĩ hai người là... chị em sinh đôi.
Một bên quân phục thẳng tắp, uy nghiêm, khí thế bức người. Một bên mặc âu phục đen, lạnh lùng lại vẻ thờ ơ, khí thế cũng bức người chẳng kém. Hai con người này ngồi đối diện với nhau, thật khó để phân cao thấp.
Vương Kì Hạo nhìn tách trà đang nghi ngút khói, ánh mắt lại nhìn lên chạm vào ai kia, môi khẽ nhếch lên một nụ cười trào phúng. Lúc sau mới lạnh giọng, nói:
- Tôi quả thực lúc đó đã quên đi sự tồn tại của anh. Lại không ngờ đến anh lại dám bắt người đi trước mặt tôi.
Dịch Cẩn hờ hững nhìn Vương Kì Hạo, nhìn qua thì là hờ hững, nhưng nhìn kĩ sẽ biết ánh mắt này quả thực sâu xa. Dịch Cẩn vẫn chỉ nhìn không nói gì.
Vương Kì Hạo bật cười một tiếng.
- Anh đừng tưởng bản thân là Đồng Thiên Cẩn thì muốn làm gì thì làm?
Dịch Cẩn lần này mới đáp.
- Trả lại câu nói của cậu, bởi vì tôi là Đồng Thiên Cẩn lên tôi muốn làm gì là việc của tôi. Đặc biệt là liên quan đến em gái mình, càng không cần đến người như cậu quản.
- Cô ấy có biết anh là anh trai không? Nhưng cô ấy biết tôi là chồng của cô ấy. Nếu nói người có quyền quản việc liên quan đến cô ấy nhất, tôi quả thật không dám làm phiền Dịch Cẩn tiên sinh.
Dịch Cẩn nhìn anh lạnh lùng, ánh mắt gay gắt như phát ra tia lửa. Vương Kì Hạo ngang nhiên đón nhận ánh mắt, cũng không quên trả lại cho Dịch Cẩn ánh mắt của mình.
Một lúc lâu sau, Vương Kì Hạo mới lại lên tiếng.
- Cái cách anh quản chính là đưa người đến giết em gái mình?
Dịch Cẩn phóng ánh mắt hình viên đạn đến, Vương Kì Hạo nửa cười nửa không vắt tay lên thành ghế nhìn lại anh.
- Cậu không có quyền phán xét hành động của tôi. Lúc cậu còn chưa biết đến Tiểu Hân, con bé đã nằm trong vòng tay tôi bi ba bi bô gọi anh, còn nhõng nhẽo đòi tôi cõng, cũng là tôi dắt tay em ấy đi những bước đầu tiên. Còn nữa, má của em ấy cũng là tôi hôn trước cậu.
Dịch Cẩn nói mà không ngượng, mặt không đổi sắc, vui vẻ tự hào mà nói. Chỉ nháy mắt mặt Vương Kì Hạo đã tối sầm lại. Trong đầu chỉ vởn quanh câu nói cuối cùng của Dịch Cẩn.
Má của em ấy cũng là tôi hôn trước cậu.
Hôn!?
Trong đầu Vương Kì Hạo liền tưởng tượng ra cảnh vợ mình nằm trong vòng tay người khác, người ta còn vui vẻ thơm lên má cô, cô thì không tránh né gì, ngược lại còn cười tươi vui vẻ không kém.
Môi mỏng mím lại, ánh mắt như lưỡi dao sắc nhọn nhìn chằm chằm về phía Dịch Cẩn. Vương Kì Hạo lúc này thật là một người không còn lý trí, não đã quên mất việc vợ mình lúc đó chỉ có mấy tháng tuổi.
Lúc này cơ mặt Dịch Cẩn mới dãn ra một chút, đáy mắt cũng hiện lên sự vui vẻ. Nhìn đến biểu hiện đen mặt của Vương Kì Hạo, Dịch Cẩn không khỏi mắng chửi một câu.
Đồ trẻ con!
Một người canh ở bên ngoài đi vào, ánh mắt cảnh giác nhìn Vương Kì Hạo, sau đó mới hướng nhìn Dịch Cẩn. Thấy Dịch Cẩn gật đầu, lúc này mới dám nói.
- Tiên sinh, Tề thiếu đến.
Dịch Cẩn suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý. Vương Kì Hạo liếc nhìn ra cửa, đứng dậy chỉnh lại vạt áo không có nếp nhăn. Dịch Cẩn thờ ơ liếc nhìn anh, Vương Kì Hạo chậm rãi nói.
- Đến đây chỉ muốn nói cảm ơn anh. Cảm ơn Dịch tiên sinh đã cứu vợ tôi, còn tận tình chăm sóc. Cũng cảm ơn luôn chuyện ngày hôm nay. Cũng nhắc nhở Dịch tiên sinh một câu, người nên dọn dẹp sạch một chút, mất công chúng ta lại gặp mặt nhau lần nữa.
Nói xong cũng không lán lại mà đi thẳng ra ngoài. Vừa ra đến ngoài liền gặp xe Tề Phi đi vào. Đôi mắt hổ phách liếc cũng thấy tốn thời gian, trực tiếp coi như không thấy người mà cửa xe bước vào.
Tề Phi vừa xuống xe liền hít trọn mùi khói xe. Mặt đen thành cái đít nồi cháy, tóc mái bay dựng ngược về sau, ánh mắt ngơ ngác nhìn chiếc xe quân dụng xoay một vòng, một đường phi thẳng ra ngoài. Mất khoảng nửa phút lấy lại lý trí, miệng chửi một câu.
Đồ khốn nạn không biết đi xe!!
Vác gương mặt nhăn nhúm đi vào nhà, tay không ngừng vuốt lại mái tóc đỏ rượu mà bản thân đã mất cả tiếng đồng hồ để ngồi làm đẹp, Tề Phi chửi rủa muốn sùi bọt mép. Dịch Cẩn vẫn ngồi im trên sô pha, ánh mắt sâu không thấy đáy, gương mặt lạnh không biểu lộ cảm xúc. Một lúc sau mới nhìn qua quản gia đứng bên cạnh. Lão quản gia già hiểu ý đi đến tủ ướp rượu mang ra một chai rượu vang Syrah và hai ly rượu vang phù hợp.
Tề Phi uống liền lúc hai ly, sau đó mới quay sang nhìn Dịch Cẩn bằng ánh mắt như kính phóng đại, đại loại là muốn nhìn rõ biểu cảm hiện tại của anh. Dịch Cẩn ung dung bình thản uống từng hớp rượu, đối với ánh mắt thăm dò của Tề Phi làm như không thấy.
- Dịch Cẩn. Chúng ta ở cạnh nhau lâu như vậy, việc gì cũng thường xuyên làm cùng nhau, anh lại coi tôi như kẻ thù, chuyện gì cũng đấu diếm.
Dịch Cẩn hờ hững buông ly rượu đã uống cạn đáy xuống.
- Việc gì cũng thường xuyên làm cùng nhau? Tôi có ngủ với cậu chưa? Đã tắm cùng cậu chưa?
Tề Phi sặc rượu.
Dịch Cẩn tiếp tục rót thêm một ly rượu nữa uống. Tề Phi ho sặc sụa hai ba cái, mắt hơi đỏ nhìn chằm chằm Dịch Cẩn. Lòng thầm mắng chửi.
Đồ không biết xấu hổ!!
- DỊCH CẨN!!
Tề Phi nhịn không nổi nữa, đứng bật dậy cao giọng quát lớn.
- Dịch Cẩn, anh thông minh như vậy, anh rõ ràng hiểu tôi muốn nói gì. Cmn, anh còn không mau khai ra, anh và Đồng Âu Hân rốt cuộc là mối quan hệ gì? Tôi nói cho anh biết, tôi biết sự thật rồi nên chỉ hỏi anh để xem độ trung thực của anh thôi, anh không cần phải nói dối tôi làm gì.
Dịch Cẩn không nói gì, tiếp tục uống rượu, vẻ mặt hiện lên rõ ràng, nói: Không thèm trả lời.
Không khí xung quanh lập tức trầm xuống, Tề Phi im lặng đứng thẳng người nhìn Dịch Cẩn. Dịch Cẩn vẫn không có dấu hiệu là sẽ mở miệng nói.
Tề Phi bật cười một tiếng, ngồi lại xuống ghế, tay cầm ly rượu lên một hơi uống cạn.
- Dịch Cẩn, nể tình mối quan hệ của chúng ta suốt những năm qua, tôi đây có lòng tốt nhắc nhở anh. Anh tốt nhất đừng có suy nghĩ muốn phản bội cha tôi, cha tôi là người như thế nào chắc anh là người hiểu rõ hơn ai hết.
Dịch Cẩn cười khẽ một tiếng.
- Tề Phi, cậu cũng không phải là trẻ con như dáng vẻ bề ngoài. Cậu hiểu, mỗi một con người đều có một bí mật chí mạng. Cha cậu cũng vậy, tôi cũng vậy, ngay cả cậu cũng như vậy.
- Cậu thật sự muốn phản lại cha tôi?
Dịch Cẩn lắc lắc ly rượu trong tay, miệng vẫn khẽ nở nụ cười nhạt.
- Tôi đâu có phản lại cha cậu. Cậu cũng đoán được Tiểu Hân là em gái tôi, Vương Kì Hạo có thể điều tra ra được tận tình nguồn gốc, cậu chắc không thể để mình thua cuộc.
Tề Phi nhíu mày. Phải, cậu cũng đã cho người điều tra, nhưng....
- Tôi nghĩ Đồng Âu Hân là chị gái cậu.
Tề Phi bình tĩnh nói. Dịch Cẩn suýt sặc rượu.
- Tôi nghĩ Đồng Âu Hân làm giả tuổi. Cũng đã tra ra được, Jenly Xeno và Đồng Âu Hân là cùng một người, nhưng là... cậu và cô ta là chị em sinh đôi.
Dịch Cẩn lạnh mặt nhìn Tề Phi. Hình như anh đánh giá đầu óc người này quá cao rồi. Cậu ta phải thông minh như thế nào mới dám nghĩ hai người là... chị em sinh đôi.