Chương : 170
Lúc Âu Hân tập thể dục xong đi vào thì Vương Kì Hạo cũng đi từ trên nhà xuống, trên tay anh là một cái khăn lông màu trắng. Anh ngồi xuống ghế sô pha, vẫy tay ra hiệu cô đi tới. Âu Hân biết anh tính làm gì, ngoan ngoãn đi tới ngồi trong lòng anh.
Lúc cô ra ngoài tập thể dục quên mang theo khăn để lau mồ hôi, cái áo phông trắng ướt đẫm dán chặt vào người cô. Vương Kì Hạo cầm khăn lông lau mặt cho cô, tay còn muốn luồn vào trong lớp áo. Âu Hân nhanh mắt giữ tay anh lại.
- Em sẽ đi tắm.
Ý nói rằng, anh mau bỏ tay ra, em sẽ đi tắm nên không cần phải lau người như vậy, lau qua mồ hôi trên mặt là được rồi. Vương Kì Hạo cũng không giữ cô chỉ chạm nhẹ môi mình lên môi cô, hơi nhếch môi cười.
- Anh giúp em tắm.
- Không cần.
Âu Hân trừng mắt từ chối ngay. Ai biết anh là muốn nghiêm túc tắm cho cô hay là muốn lợi dụng làm việc gì khác. Cô xoay người đi lên lầu, đi được vài bước liền dừng lại, xoay người nhìn Vương Kì Hạo.
- Nghe nói anh điều Viên Tiểu Trạch tới quân khu biên giới.
Vương Kì Hạo nghe hiểu ý cô, chậm rãi trả lời.
- Ngày hôm qua cậu ta đã được chuyển về lại thành phố, đang nằm trong bệnh viện chữa trị, vết thương không quá nguy hiểm, nghỉ vài ngày sẽ khỏe.
Âu Hân liền nở nụ cười rạng rỡ với anh. Đúng như cô đoán, Vương Kì Hạo không phải không biết việc của Viên Tiểu Trạch, chỉ là anh là một con người ghi thù quá sâu, chuyện lần trước ở Ý tuy rằng không phải lỗi hoàn toàn do Viên Tiểu Trạch, nhưng tại thời điểm đó, Viên Tiểu Trạch lại là bao cát trút giận duy nhất. Anh điều cậu ta tới đó, người ngoài không biết nhìn vào sẽ nói là anh phạt nặng, nhưng đối với Viên Tiểu Trạch mà nói, đó là hình phạt nhẹ nhất rồi. Vương Kì Hạo điều Viên Tiểu Trạch tới đó mục đích thật sự là muốn huấn luyện thêm cho Viên Tiểu Trạch khả năng chiến đấu.
Viên Tiểu Trạch trước giờ chỉ huấn luyện những bài tập cơ bản ở quân khu thành phố, cũng chưa từng tham gia các hoạt động mang tính đe dọa đến tính mạng nên khả năng thực hành chiến đấu không có. Vương Kì Hạo lệnh cho Viên Tiểu Trạch luôn ở bên bảo vệ Âu Hân, nhưng tính chất thân phận Âu Hân quá đặc thù, vài ba ngày sẽ có người tới "thăm hỏi" một lần, nên khả năng chiến đấu của Viên Tiểu Trạch phải được nâng cao, không thể giậm chân tại chỗ ở những bài tập cơ bản được. Âu Hân nghĩ, đây cũng có thể là lí do thật sự mà Viên quản gia đưa ra yêu cầu đó.
Cũng giống như cha cô, ông muốn cô có thể tự bảo vệ mình nên lúc trước mỗi đêm khi cô tới Sơn Hồng thì ông đều sẽ kêu Joserp đưa ra những bài tập khó để huấn luyện cô. Sau đó lại đồng ý gả cô cho Vương Kì Hạo, mục đích chính cũng là muốn Vương Kì Hạo rèn luyện thêm cho cô.
Kết thúc bữa ăn sáng, Vương Kì Hạo đưa cô về Uyển Cát. Vì ngày hôm qua Vương phu nhân đã tới đây nhưng lại không gặp được cô, nếu hôm nay cô không đến thì thật không phải phép. Cũng đỡ cho cô việc bị cha chồng nhìn không vừa mắt, mới mất tích có vài tháng liền muốn nhanh chóng đổi con dâu.
Vương Kì Hạo nhìn rõ suy nghĩ này của cô, ôm cô trong lòng từ từ giải thích.
Thật ra Vương đại soái không phải là nhìn không vừa mắt đứa con dâu là cô nên muốn nhân cơ hội này đối con dâu khác. Ông cũng rất quý cô, nhưng tình hình lúc đó khá phức tạp, mọi tin tức về cô đều là con số không, dẫn đến suy nghĩ của tất cả mọi người đều là: Vương đại thiếu soái phu nhân đã chết.
Vương đại soái cũng sắp đến tuổi bị "đuổi" về nhà ăn dưỡng tuổi già rồi nên rất muốn có một đứa cháu, lại thấy con trai suốt ngày người không ra người, ma không ra ma nên rất lo lắng. Vì vậy nên muốn sớm cưới về một cô vợ mới cho con trai, một là muốn có cháu bồng, hai là muốn con trai sẽ bớt đau khổ.
Vương đại soái không biết con trai mình đã phải đợi hơn chục năm mới cưới được con gái người ta về nhà, ông đánh giá quá thấp sự đau khổ lúc đó của anh. Suy nghĩ của ông rất đơn giản và có thể cũng là suy nghĩ của một số người. Vương Kì Hạo và Đồng Âu Hân nên duyên vợ chồng là nhờ vào tờ hôn ước đời trước để lại, không có tình cảm, mới chỉ sống được với nhau có vài ba tháng, Vương Kì Hạo lại là người lạnh lùng không tình cảm, có thể trong thời gian ngắn như vậy hai con người này có thể yêu nhau sao.
Thấy biểu hiện suy sụp lúc đó của con trai, người cha như ông cũng chỉ nghĩ anh cảm thấy bản thân chưa đủ bản lĩnh.
Lúc đầu ông có suy nghĩ đến hai vị tiểu thư của Hạ gia vì nghĩ đến hôn ước của đời trước nhưng cuối cùng vẫn chọn Trương Hạ Sảnh. Dù sao hai con người này từ trước tới nay đều được gắn hai chữ thanh mai trúc mã, cái hôn ước từ đời trước kia cũng đã thực hiện rồi, bản thân ông cũng có cảm giác không thích hai vị tiểu thư của Hạ gia nên cuối cùng đã chọn Trương Hạ Sảnh.
Lại nghĩ, tuy con trai mình và Trương Hạ Sảnh từ nhỏ không lớn lên cùng nhau nhưng từ đời trước chơi thân với nhau nên đã coi như là thanh mai trúc mã. So với người mới gặp là Đồng Âu Hân thì con trai ông hẳn sẽ có tình cảm với Trương Hạ Sảnh hơn.
Tính đi tính lại lại không ngờ rằng Vương Kì Hạo lạnh lùng vất cho ông một tập hồ sơ. Sau đó còn lạnh lùng bổ sung thêm một câu.
- Đồng Âu Hân là người con gái con yêu mười hai năm.
Cái con số mười hai năm thật khiến người ta trợn mắt. Đến cả ông và vợ mình trước kia cưới nhau cũng vì lợi ích gia tộc, hoàn toàn không có tình cảm, ông lúc đó còn có người con gái mình yêu hai năm, nhưng về sau vẫn cưới, sống lâu hai người mới dần nảy sinh tình cảm. Lại không ngờ rằng con trai mình còn lợi hại hơn, yêu người ta những mười hai năm, bây giờ cho cưới thanh mai trúc mã liền phản đối kịch liệt.
Sau đó ông mở tập hồ sơ kia ra, tức giận đến mức đầu xì khói trắng. Đứa cháu bảo bối mà ông mong chờ, mới chỉ có chưa tròn một tháng tuổi đã bị người ta giết. Người giết còn là đứa con gái mình định cưới về cho con trai.
Vương đại soái nhịn không nổi cục tức này, muốn ra tay trừng trị ngay thì bị ánh mắt lạnh lùng thâm thúy của con trai cản lại.
Về sau hôn lễ vẫn sẽ tiếp tục diễn ra, nhưng sẽ không có sự góp mặt của nhà trai. Vì nghĩ đến mối thâm giao nhiều đời cho nên Vương đại soái chỉ ra tay nhẹ, làm nhục Trương gia một chút là được rồi. Nhưng lại không biết phía sau còn có một Dịch Cẩn. Cơ bản yêu em gái hơn cả mạng sống. Trực tiếp đứng phía sau khiến cả Trương gia sập đổ.
Vương Kì Hạo từng nhắc Dịch Cẩn thu dọn người sạch sẽ chính là ý muốn nói đến việc này. Vương Kì Hạo có thể mắt nhắm mắt mở không làm gì, nhưng chính phủ thì không như vậy. Trương gia dù sao cũng là gia tộc quan chức, lại bị gắn tội tham nhũng, chết là điều hiển nhiên. Nhưng nếu lộ ra việc này là do người phía sau giật dây dàn dựng, thế cục sẽ thay đổi. Đến lúc đó Vương Kì Hạo không muốn gặp Dịch Cẩn cũng phải gặp.
Lúc cô ra ngoài tập thể dục quên mang theo khăn để lau mồ hôi, cái áo phông trắng ướt đẫm dán chặt vào người cô. Vương Kì Hạo cầm khăn lông lau mặt cho cô, tay còn muốn luồn vào trong lớp áo. Âu Hân nhanh mắt giữ tay anh lại.
- Em sẽ đi tắm.
Ý nói rằng, anh mau bỏ tay ra, em sẽ đi tắm nên không cần phải lau người như vậy, lau qua mồ hôi trên mặt là được rồi. Vương Kì Hạo cũng không giữ cô chỉ chạm nhẹ môi mình lên môi cô, hơi nhếch môi cười.
- Anh giúp em tắm.
- Không cần.
Âu Hân trừng mắt từ chối ngay. Ai biết anh là muốn nghiêm túc tắm cho cô hay là muốn lợi dụng làm việc gì khác. Cô xoay người đi lên lầu, đi được vài bước liền dừng lại, xoay người nhìn Vương Kì Hạo.
- Nghe nói anh điều Viên Tiểu Trạch tới quân khu biên giới.
Vương Kì Hạo nghe hiểu ý cô, chậm rãi trả lời.
- Ngày hôm qua cậu ta đã được chuyển về lại thành phố, đang nằm trong bệnh viện chữa trị, vết thương không quá nguy hiểm, nghỉ vài ngày sẽ khỏe.
Âu Hân liền nở nụ cười rạng rỡ với anh. Đúng như cô đoán, Vương Kì Hạo không phải không biết việc của Viên Tiểu Trạch, chỉ là anh là một con người ghi thù quá sâu, chuyện lần trước ở Ý tuy rằng không phải lỗi hoàn toàn do Viên Tiểu Trạch, nhưng tại thời điểm đó, Viên Tiểu Trạch lại là bao cát trút giận duy nhất. Anh điều cậu ta tới đó, người ngoài không biết nhìn vào sẽ nói là anh phạt nặng, nhưng đối với Viên Tiểu Trạch mà nói, đó là hình phạt nhẹ nhất rồi. Vương Kì Hạo điều Viên Tiểu Trạch tới đó mục đích thật sự là muốn huấn luyện thêm cho Viên Tiểu Trạch khả năng chiến đấu.
Viên Tiểu Trạch trước giờ chỉ huấn luyện những bài tập cơ bản ở quân khu thành phố, cũng chưa từng tham gia các hoạt động mang tính đe dọa đến tính mạng nên khả năng thực hành chiến đấu không có. Vương Kì Hạo lệnh cho Viên Tiểu Trạch luôn ở bên bảo vệ Âu Hân, nhưng tính chất thân phận Âu Hân quá đặc thù, vài ba ngày sẽ có người tới "thăm hỏi" một lần, nên khả năng chiến đấu của Viên Tiểu Trạch phải được nâng cao, không thể giậm chân tại chỗ ở những bài tập cơ bản được. Âu Hân nghĩ, đây cũng có thể là lí do thật sự mà Viên quản gia đưa ra yêu cầu đó.
Cũng giống như cha cô, ông muốn cô có thể tự bảo vệ mình nên lúc trước mỗi đêm khi cô tới Sơn Hồng thì ông đều sẽ kêu Joserp đưa ra những bài tập khó để huấn luyện cô. Sau đó lại đồng ý gả cô cho Vương Kì Hạo, mục đích chính cũng là muốn Vương Kì Hạo rèn luyện thêm cho cô.
Kết thúc bữa ăn sáng, Vương Kì Hạo đưa cô về Uyển Cát. Vì ngày hôm qua Vương phu nhân đã tới đây nhưng lại không gặp được cô, nếu hôm nay cô không đến thì thật không phải phép. Cũng đỡ cho cô việc bị cha chồng nhìn không vừa mắt, mới mất tích có vài tháng liền muốn nhanh chóng đổi con dâu.
Vương Kì Hạo nhìn rõ suy nghĩ này của cô, ôm cô trong lòng từ từ giải thích.
Thật ra Vương đại soái không phải là nhìn không vừa mắt đứa con dâu là cô nên muốn nhân cơ hội này đối con dâu khác. Ông cũng rất quý cô, nhưng tình hình lúc đó khá phức tạp, mọi tin tức về cô đều là con số không, dẫn đến suy nghĩ của tất cả mọi người đều là: Vương đại thiếu soái phu nhân đã chết.
Vương đại soái cũng sắp đến tuổi bị "đuổi" về nhà ăn dưỡng tuổi già rồi nên rất muốn có một đứa cháu, lại thấy con trai suốt ngày người không ra người, ma không ra ma nên rất lo lắng. Vì vậy nên muốn sớm cưới về một cô vợ mới cho con trai, một là muốn có cháu bồng, hai là muốn con trai sẽ bớt đau khổ.
Vương đại soái không biết con trai mình đã phải đợi hơn chục năm mới cưới được con gái người ta về nhà, ông đánh giá quá thấp sự đau khổ lúc đó của anh. Suy nghĩ của ông rất đơn giản và có thể cũng là suy nghĩ của một số người. Vương Kì Hạo và Đồng Âu Hân nên duyên vợ chồng là nhờ vào tờ hôn ước đời trước để lại, không có tình cảm, mới chỉ sống được với nhau có vài ba tháng, Vương Kì Hạo lại là người lạnh lùng không tình cảm, có thể trong thời gian ngắn như vậy hai con người này có thể yêu nhau sao.
Thấy biểu hiện suy sụp lúc đó của con trai, người cha như ông cũng chỉ nghĩ anh cảm thấy bản thân chưa đủ bản lĩnh.
Lúc đầu ông có suy nghĩ đến hai vị tiểu thư của Hạ gia vì nghĩ đến hôn ước của đời trước nhưng cuối cùng vẫn chọn Trương Hạ Sảnh. Dù sao hai con người này từ trước tới nay đều được gắn hai chữ thanh mai trúc mã, cái hôn ước từ đời trước kia cũng đã thực hiện rồi, bản thân ông cũng có cảm giác không thích hai vị tiểu thư của Hạ gia nên cuối cùng đã chọn Trương Hạ Sảnh.
Lại nghĩ, tuy con trai mình và Trương Hạ Sảnh từ nhỏ không lớn lên cùng nhau nhưng từ đời trước chơi thân với nhau nên đã coi như là thanh mai trúc mã. So với người mới gặp là Đồng Âu Hân thì con trai ông hẳn sẽ có tình cảm với Trương Hạ Sảnh hơn.
Tính đi tính lại lại không ngờ rằng Vương Kì Hạo lạnh lùng vất cho ông một tập hồ sơ. Sau đó còn lạnh lùng bổ sung thêm một câu.
- Đồng Âu Hân là người con gái con yêu mười hai năm.
Cái con số mười hai năm thật khiến người ta trợn mắt. Đến cả ông và vợ mình trước kia cưới nhau cũng vì lợi ích gia tộc, hoàn toàn không có tình cảm, ông lúc đó còn có người con gái mình yêu hai năm, nhưng về sau vẫn cưới, sống lâu hai người mới dần nảy sinh tình cảm. Lại không ngờ rằng con trai mình còn lợi hại hơn, yêu người ta những mười hai năm, bây giờ cho cưới thanh mai trúc mã liền phản đối kịch liệt.
Sau đó ông mở tập hồ sơ kia ra, tức giận đến mức đầu xì khói trắng. Đứa cháu bảo bối mà ông mong chờ, mới chỉ có chưa tròn một tháng tuổi đã bị người ta giết. Người giết còn là đứa con gái mình định cưới về cho con trai.
Vương đại soái nhịn không nổi cục tức này, muốn ra tay trừng trị ngay thì bị ánh mắt lạnh lùng thâm thúy của con trai cản lại.
Về sau hôn lễ vẫn sẽ tiếp tục diễn ra, nhưng sẽ không có sự góp mặt của nhà trai. Vì nghĩ đến mối thâm giao nhiều đời cho nên Vương đại soái chỉ ra tay nhẹ, làm nhục Trương gia một chút là được rồi. Nhưng lại không biết phía sau còn có một Dịch Cẩn. Cơ bản yêu em gái hơn cả mạng sống. Trực tiếp đứng phía sau khiến cả Trương gia sập đổ.
Vương Kì Hạo từng nhắc Dịch Cẩn thu dọn người sạch sẽ chính là ý muốn nói đến việc này. Vương Kì Hạo có thể mắt nhắm mắt mở không làm gì, nhưng chính phủ thì không như vậy. Trương gia dù sao cũng là gia tộc quan chức, lại bị gắn tội tham nhũng, chết là điều hiển nhiên. Nhưng nếu lộ ra việc này là do người phía sau giật dây dàn dựng, thế cục sẽ thay đổi. Đến lúc đó Vương Kì Hạo không muốn gặp Dịch Cẩn cũng phải gặp.