Chương : 180
Chính là về việc lần trước Hạ Doanh Doanh bỗng nhiên nghỉ học cả tháng trời, lại bỏ cuộc thi hoa khôi thanh lịch của học viện. Âu Hân rất hiểu con người của Hạ Doanh Doanh, rất trọng sĩ diện, lại có tham vọng. Lúc trước khi tranh ngôi vị hoa khôi của học viện, cô ta còn dùng đến thủ đoạn bỉ ổi nhất để tranh giải, tiếc là bị cô bắt thóp được, cũng là bí mật lớn mà đến giờ cô vẫn giấu cho cô ta. Âu Hân thiết nghĩ, nếu bí mật này lộ ra, Hạ Doanh Doanh có khi còn thảm hơn cô em gái của mình hiện tại, bởi vì Hạ lão gia có phần thiên vị và kỳ vọng vào cô con gái lớn này hơn. Hạ Doanh Doanh cũng thuộc vào dòng thiên kim tiểu thư xinh đẹp, học thức không đến nỗi nào, chỉ là tính tình kiêu ngạo chanh chua, yêu sĩ diện, Hạ lão gia rất kỳ vọng vào cô con gái này, rất mong có thể gả con gái vào một danh gia vọng tộc nào đó để có thể một bước lên cao.
Chậc chậc, tiếc rằng cơ hội đã từng một lần đến tay, Hạ gia lại không biết giữ, không thể trách ai được.
Nói lại về việc Hạ Doanh Doanh vì sao không đến trường, chính là bị Hạ lão gia đánh cho bầm tím mặt mũi, còn bị Viên Tiểu Trạch ngược cho một trận té cầu thang gãy chân. Lí do vì sao Hạ Doanh Doanh bị Hạ lão gia đánh? Chính là việc bí mật Âu Hân giữ dùm cô ta bị lộ ra.
Ngủ với thầy giáo chỉ để tranh lấy một cái phiếu bầu trở thành hoa khôi học viện, quá nhục mặt đi.
Chính là việc Âu Hân nhờ Vương Kì Hạo cho người theo dõi Hạ Doanh Doanh trong thời gian diễn ra cuộc thi hoa khôi thanh lịch, không ngờ còn chụp được ảnh của cô ta quyến rũ ông thầy giáo già trong phòng.
Vốn dĩ Vương Kì Hạo định đưa lại cho Âu Hân giải quyết, nhưng giữa đường lại gặp phải chuyện nhìn thấy cô vợ nhỏ bị người ta bắt nạt. Vương Kì Hạo đưa lại ảnh cho Viên Tiểu Trạch, ngay tối hôm đó đưa lại cho Hạ lão gia xem. Cũng ngày hôm đó, sau khi Vương Kì Hạo cùng Âu Hân đi về, Viên Tiểu Trạch nói muốn Hạ Doanh Doanh và Hạ Sương Sương lau nhà, Kỉ Ái Hà cắn răng kêu hai đứa con gái bảo bối làm theo. Hạ Doanh Doanh chân yếu tay mềm, trước giờ chưa từng động tay động chân việc nhà, ngón tay luôn được trải chuốc cẩn thận, nay lại phải xách một xô nước đầy từ trên tầng hai xuống, trượt chân té ngã là điều hiển nhiên. Còn chưa kịp chạy tới chỗ cha khóc lóc kêu khổ, lại bị chửi rủa đánh cho bầm tím mặt, bị nhốt xuống hầm củi hai ngày. Kỉ Ái Hà cũng bị vạ lây, bị đánh cho ốm nằm liệt giường cả tuần lễ.
Âu Hân nghe xong chỉ thấy buồn cười. Người xưa đã nói rồi: gieo nhân nào, gặt quả nấy, đúng là không sai tẹo nào.
Âu Hân thầm cảm thán, cô thật đúng là người biết đi tìm niềm vui, đã không ra cửa thì thôi, vừa bước ra cửa liền nghe thấy chuyện cười.
Âu Hân tươi cười nhìn thím Trương, khiến bà lóng ngóng tay chân không biết làm gì. Âu Hân nhẹ nhàng tao nhã, nét cười đúng mực dịu dàng. Giọng nói thanh khiết nghe êm tai.
- Thím Trương, chú Hạ không có nhà?
- Não gia?...! À, não gia không có nhà, đã ra ngoài.
Âu Hân làm như không nhìn thấy nét mặt không tự nhiên của thím Trương, tiếp tục hỏi.
- Dì Kỉ đâu rồi? Lại cùng chị Doanh Doanh và Sương Sương đi mua sắm rồi sao?
Âu Hân làm ra vẻ mặt ngây ngô như không biết chuyện gì, cười tươi hỏi chuyện, giống như đang nói chuyện phiếm. Lần này thím Trương càng lóng ngóng hơn, không biết trả lời ra sao, Âu Hân hạ mắt nhìn hai bàn tay bà đang cuộn chặt vào nhau.
- Thím Trương, thím sao vậy? Thím thấy không khỏe sao? Hãy còn nấu cho thím một bát trà gừng.
Sau đó làm điệu bỏ túi xách xuống, chân hướng nhà bếp đi đến. Thím Trương nào có lá gan dám để cô động tay động chân dưới bếp như hồi trước nữa. Chuyện lần trước bà chỉ chứng kiến thôi cũng sợ run người rồi. Thím Trương vội giữ tay cô lại, sau đó nhìn đến bàn tay chưa rửa sạch dầu mỡ của mình, vội rụt tay lại.
Âu Hân quay lại mỉm cười thân thiện, còn trực tiếp nắm tay bà.
- Thím Trương, thím đâu cần khách sáo. Lúc trước không phải con cũng hay làm việc này rồi sao?
- Lúc trước khác, bây giờ khác. Ngài bây giờ là thiếu soái phu nhân, vẫn là thân phận cao quý.
Âu Hân miệng vẫn cười thân thiện, nhưng trong lòng lại có chút mỉa mai. Quả thật cái chữ "thân phận cao quý" này Âu Hân không dám nhận, ngày xưa không phải cũng hùa theo ức hiếp cô sao, bây giờ nói thay đổi liền thay đổi, còn nhanh hơn lật bánh tráng.
- Con vẫn là Đồng Âu Hân mà thím.
Thím Trương càng ngượng ngùng.
- Tiếc quá. Con định qua chơi với mọi người, lại không ai có nhà.
Đúng lúc đó một cánh cửa trên tầng mở ra, Kỉ Ái Hà sắc mặt tiều tụy đi ra ngoài. Âu Hân làm ra vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn thím Trương muốn thối lui ở bên cạnh, đôi mắt ngây thơ chớp chớp vài cái.
- Không phải họ ra ngoài sao?
Sau đó cô cũng chịu buông ta cho thím Trương, bước vài bước đến giữa phòng khách, nhìn lên trên tầng hai.
- Dì!
Kỉ Ái Hà quay mặt nhìn xuống dưới, thời điểm nhìn thấy gương mặt tươi cười của Âu Hân, mặt càng biến sắc. Âu Hân bước chậm rãi lên lầu, nhìn bề ngoài thì có vẻ là vậy, nhưng thật ra trong lòng cô như đã muốn bay nhanh tới đó, có thể cười nhạo được bao nhiêu liền cười bấy nhiêu.
Âu Hân đến trước mặt Kỉ Ái Hà, làm như quan hệ vô cùng thân thiết nhưng đã lâu rồi không gặp mặt, nụ cười rạng rỡ còn hơn ánh mặt trời.
- Vậy mà vừa rồi con cứ tưởng dì cùng chị Doanh Doanh và Sương Sương đi mua sắm rồi không có nhà. Dì sao vậy? Sao nhìn dì mệt mỏi quá vậy? Có phải ốm rồi không? Con đi pha trà gừng cho dì.
- Không cần.
Kỉ Ái Hà hẩy tay Âu Hân đang đặt trên cánh tay mình ra, gương mặt tiều tụy lộ ra nét chán ghét. Âu Hân hơi xụ mặt, sau đó nhanh chóng lấy lại nụ cười hiền.
- Đã lâu lắm rồi con chưa về thăm mọi người, tiếc là chú Hạ lại không có nhà.
Kỉ Ái Hà vẫn gắt gỏng như cũ.
- Chúng tôi khỏe, không cần cô bận tâm.
Âu Hân vẫn cười đúng mực.
Vâng! Bà khỏe, cả gia đình bà đều khỏe. Khỏe tới mức Âu Hân có thể nhìn thấy rõ nếp nhăn trên gương mặt hay chăm chút của Kỉ Ái Hà, thậm chí nếu giờ cô mang một cây quạt có công suất trung bình ra, chỉ sợ bà ta bị thổi bay cả chục mét.
Kỉ Ái Hà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giọng đã dịu nhẹ đi đôi chút.
- Không còn gì nữa thì cô về đi. Hạ gia của chúng tôi tiếp không nổi người như cô.
Sau đó bà ta xoay người muốn trở lại phòng, lại vừa lúc bên dưới nhà vọng lại tiếng là hét.
- Á! Á! Mẹ ơi! Mẹ ơi cứu con!.... CÚT RA... CÚT RA.
Âu Hân nhanh chóng bắt được chuyện.
- Là tiếng của Sương Sương.
Sau đó cô mặc kệ Kỉ Ái Hà, chạy nhanh xuống lầu, còn đi đến đúng nơi. Tầng hầm để củi.
Âu Hân nhìn đến ổ khóa bên ngoài đã bị khóa chặt lại, bên trong vẫn còn vọng lại tiếng hét của Hạ Sương Sương cùng tiếng tay cô ta đập vào cửa sắt.
Vừa lúc Kỉ Ái Hà chạy đến, Âu Hân lo lắng quay lại hỏi bà.
- Dì, sao Sương Sương lại ở trong phòng củi.
Người bên trong có vẻ như nghe thấy giọng Âu Hân, tiếng đập cửa cùng tiếng là hét dừng lại. Không gian xung quanh phút chốc rơi vào tĩnh lặng.
Chậc chậc, tiếc rằng cơ hội đã từng một lần đến tay, Hạ gia lại không biết giữ, không thể trách ai được.
Nói lại về việc Hạ Doanh Doanh vì sao không đến trường, chính là bị Hạ lão gia đánh cho bầm tím mặt mũi, còn bị Viên Tiểu Trạch ngược cho một trận té cầu thang gãy chân. Lí do vì sao Hạ Doanh Doanh bị Hạ lão gia đánh? Chính là việc bí mật Âu Hân giữ dùm cô ta bị lộ ra.
Ngủ với thầy giáo chỉ để tranh lấy một cái phiếu bầu trở thành hoa khôi học viện, quá nhục mặt đi.
Chính là việc Âu Hân nhờ Vương Kì Hạo cho người theo dõi Hạ Doanh Doanh trong thời gian diễn ra cuộc thi hoa khôi thanh lịch, không ngờ còn chụp được ảnh của cô ta quyến rũ ông thầy giáo già trong phòng.
Vốn dĩ Vương Kì Hạo định đưa lại cho Âu Hân giải quyết, nhưng giữa đường lại gặp phải chuyện nhìn thấy cô vợ nhỏ bị người ta bắt nạt. Vương Kì Hạo đưa lại ảnh cho Viên Tiểu Trạch, ngay tối hôm đó đưa lại cho Hạ lão gia xem. Cũng ngày hôm đó, sau khi Vương Kì Hạo cùng Âu Hân đi về, Viên Tiểu Trạch nói muốn Hạ Doanh Doanh và Hạ Sương Sương lau nhà, Kỉ Ái Hà cắn răng kêu hai đứa con gái bảo bối làm theo. Hạ Doanh Doanh chân yếu tay mềm, trước giờ chưa từng động tay động chân việc nhà, ngón tay luôn được trải chuốc cẩn thận, nay lại phải xách một xô nước đầy từ trên tầng hai xuống, trượt chân té ngã là điều hiển nhiên. Còn chưa kịp chạy tới chỗ cha khóc lóc kêu khổ, lại bị chửi rủa đánh cho bầm tím mặt, bị nhốt xuống hầm củi hai ngày. Kỉ Ái Hà cũng bị vạ lây, bị đánh cho ốm nằm liệt giường cả tuần lễ.
Âu Hân nghe xong chỉ thấy buồn cười. Người xưa đã nói rồi: gieo nhân nào, gặt quả nấy, đúng là không sai tẹo nào.
Âu Hân thầm cảm thán, cô thật đúng là người biết đi tìm niềm vui, đã không ra cửa thì thôi, vừa bước ra cửa liền nghe thấy chuyện cười.
Âu Hân tươi cười nhìn thím Trương, khiến bà lóng ngóng tay chân không biết làm gì. Âu Hân nhẹ nhàng tao nhã, nét cười đúng mực dịu dàng. Giọng nói thanh khiết nghe êm tai.
- Thím Trương, chú Hạ không có nhà?
- Não gia?...! À, não gia không có nhà, đã ra ngoài.
Âu Hân làm như không nhìn thấy nét mặt không tự nhiên của thím Trương, tiếp tục hỏi.
- Dì Kỉ đâu rồi? Lại cùng chị Doanh Doanh và Sương Sương đi mua sắm rồi sao?
Âu Hân làm ra vẻ mặt ngây ngô như không biết chuyện gì, cười tươi hỏi chuyện, giống như đang nói chuyện phiếm. Lần này thím Trương càng lóng ngóng hơn, không biết trả lời ra sao, Âu Hân hạ mắt nhìn hai bàn tay bà đang cuộn chặt vào nhau.
- Thím Trương, thím sao vậy? Thím thấy không khỏe sao? Hãy còn nấu cho thím một bát trà gừng.
Sau đó làm điệu bỏ túi xách xuống, chân hướng nhà bếp đi đến. Thím Trương nào có lá gan dám để cô động tay động chân dưới bếp như hồi trước nữa. Chuyện lần trước bà chỉ chứng kiến thôi cũng sợ run người rồi. Thím Trương vội giữ tay cô lại, sau đó nhìn đến bàn tay chưa rửa sạch dầu mỡ của mình, vội rụt tay lại.
Âu Hân quay lại mỉm cười thân thiện, còn trực tiếp nắm tay bà.
- Thím Trương, thím đâu cần khách sáo. Lúc trước không phải con cũng hay làm việc này rồi sao?
- Lúc trước khác, bây giờ khác. Ngài bây giờ là thiếu soái phu nhân, vẫn là thân phận cao quý.
Âu Hân miệng vẫn cười thân thiện, nhưng trong lòng lại có chút mỉa mai. Quả thật cái chữ "thân phận cao quý" này Âu Hân không dám nhận, ngày xưa không phải cũng hùa theo ức hiếp cô sao, bây giờ nói thay đổi liền thay đổi, còn nhanh hơn lật bánh tráng.
- Con vẫn là Đồng Âu Hân mà thím.
Thím Trương càng ngượng ngùng.
- Tiếc quá. Con định qua chơi với mọi người, lại không ai có nhà.
Đúng lúc đó một cánh cửa trên tầng mở ra, Kỉ Ái Hà sắc mặt tiều tụy đi ra ngoài. Âu Hân làm ra vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn thím Trương muốn thối lui ở bên cạnh, đôi mắt ngây thơ chớp chớp vài cái.
- Không phải họ ra ngoài sao?
Sau đó cô cũng chịu buông ta cho thím Trương, bước vài bước đến giữa phòng khách, nhìn lên trên tầng hai.
- Dì!
Kỉ Ái Hà quay mặt nhìn xuống dưới, thời điểm nhìn thấy gương mặt tươi cười của Âu Hân, mặt càng biến sắc. Âu Hân bước chậm rãi lên lầu, nhìn bề ngoài thì có vẻ là vậy, nhưng thật ra trong lòng cô như đã muốn bay nhanh tới đó, có thể cười nhạo được bao nhiêu liền cười bấy nhiêu.
Âu Hân đến trước mặt Kỉ Ái Hà, làm như quan hệ vô cùng thân thiết nhưng đã lâu rồi không gặp mặt, nụ cười rạng rỡ còn hơn ánh mặt trời.
- Vậy mà vừa rồi con cứ tưởng dì cùng chị Doanh Doanh và Sương Sương đi mua sắm rồi không có nhà. Dì sao vậy? Sao nhìn dì mệt mỏi quá vậy? Có phải ốm rồi không? Con đi pha trà gừng cho dì.
- Không cần.
Kỉ Ái Hà hẩy tay Âu Hân đang đặt trên cánh tay mình ra, gương mặt tiều tụy lộ ra nét chán ghét. Âu Hân hơi xụ mặt, sau đó nhanh chóng lấy lại nụ cười hiền.
- Đã lâu lắm rồi con chưa về thăm mọi người, tiếc là chú Hạ lại không có nhà.
Kỉ Ái Hà vẫn gắt gỏng như cũ.
- Chúng tôi khỏe, không cần cô bận tâm.
Âu Hân vẫn cười đúng mực.
Vâng! Bà khỏe, cả gia đình bà đều khỏe. Khỏe tới mức Âu Hân có thể nhìn thấy rõ nếp nhăn trên gương mặt hay chăm chút của Kỉ Ái Hà, thậm chí nếu giờ cô mang một cây quạt có công suất trung bình ra, chỉ sợ bà ta bị thổi bay cả chục mét.
Kỉ Ái Hà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giọng đã dịu nhẹ đi đôi chút.
- Không còn gì nữa thì cô về đi. Hạ gia của chúng tôi tiếp không nổi người như cô.
Sau đó bà ta xoay người muốn trở lại phòng, lại vừa lúc bên dưới nhà vọng lại tiếng là hét.
- Á! Á! Mẹ ơi! Mẹ ơi cứu con!.... CÚT RA... CÚT RA.
Âu Hân nhanh chóng bắt được chuyện.
- Là tiếng của Sương Sương.
Sau đó cô mặc kệ Kỉ Ái Hà, chạy nhanh xuống lầu, còn đi đến đúng nơi. Tầng hầm để củi.
Âu Hân nhìn đến ổ khóa bên ngoài đã bị khóa chặt lại, bên trong vẫn còn vọng lại tiếng hét của Hạ Sương Sương cùng tiếng tay cô ta đập vào cửa sắt.
Vừa lúc Kỉ Ái Hà chạy đến, Âu Hân lo lắng quay lại hỏi bà.
- Dì, sao Sương Sương lại ở trong phòng củi.
Người bên trong có vẻ như nghe thấy giọng Âu Hân, tiếng đập cửa cùng tiếng là hét dừng lại. Không gian xung quanh phút chốc rơi vào tĩnh lặng.