Chương : 187
Âu Hân ngồi khoanh chân im lặng trong căn phòng trống nửa ngày, giống như cô đang ngồi thiền vậy, nửa ngày sau lúc trời đã sẩm tối thì cửa mới một lần nữa mở ra. Âu Hân từ từ mở mắt, vẻ mặt bình tĩnh đứng dậy. Người kia liền dí khẩu súng lạnh ngắt vào eo cô ép cô di chuyển. Âu Hân không quậy phá, ngoan ngoãn đi theo.
Họ liền dẫn Âu Hân đến một căn phòng khác to hơn, ép cô ngồi xuống ghế, xung quanh toàn là gạch vỡ, gỗ vụn, và bụi xi măng. Hai tên kia sau khi ép Âu Hân ngồi xuống ghế liền nhanh chóng di chuyển ra ngoài. Một phút sau Âu Hân liền gặp được người muốn gặp.
Bất quá vẻ mặt Âu Hân có chút thay đổi, chính là một vẻ nhịn cười đến khổ sở. Người con gái đi cà nhắc tiến vào phòng, chơi rất nổi trội, cả người mặc đồ đen. Chính là một bộ dạng này khiến Âu Hân nhịn cười không nổi.
Âu Hân muốn chửi.
CMN, Trương Hạ Sảnh, cô có biết là giới sát thủ mặc đồ đen ngầu như thế nào không? Cô nhìn lại cô đi, cô... thật "ngầu", "ngầu" đến mức Đồng Âu Hân tôi đây cười muốn thủng ruột. Khương Ngọc Dao mà ở đây, sát thủ đích thực mà ở đây nhìn thấy bộ dạng này của cô, tôi đảm bảo họ sẽ mang cô ra phỉ nhổ tám đời. Chỉ sợ Khương Ngọc Dao nhìn quá không vừa mắt khi thấy giới sát thủ bị nhục mặt chị vì bộ dạng mặc đồ đen của cô, cô ta đảm bảo sẽ mang cô ra phanh thây ngay tại chỗ.
Quá mắc cười.
Nhìn đến đôi chân đi cà nhắc kia, rõ ràng là Âu Hân làm chuyện xấu, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng hả hê cùng vui sướng.
Trương Hạ Sảnh hai mắt hình viên đạn nhìn đến Âu Hân đang cắn môi nhịn cười ngồi trên ghế trước mặt mình. Hai hàm răng nghiến chặt lại, khớp hàm như muốn méo hẳn đi nhưng vẫn phải kiềm chế cơn tức giận.
Dù sao người cũng bị cô ta bắt ở đây rồi, có thể từ từ hành hạ, không cần phải giận quá mà giết người ngay tức khắc.
Vương Kì Hạo, anh giỏi thì đến đây mà cứu cô ta? Để tôi chống mắt lên xem, anh đến là muốn nhặt khúc nào của cô ta mang về.
Đồng Âu Hân, cô tài giỏi thì cứ cười tiếp đi, để tôi xem, cô cười được bao lâu.
Trương Hạ Sảnh tôi ngày hôm nay chẳng còn gì để mất, mấy người thì là cái thá gì. Tôi muốn mấy người chết, mấy người phải chết không toàn thây.
Trong lúc Âu Hân và Trương Hạ Sảnh đang im lặng đối diện với nhau ở nơi rừng rậm phủ sương lạnh, bên ngoài kia cũng xảy ra vô số chuyện không ai nghĩ tới.
Vương Kì Hạo đang cho người lùng sục khắp nơi, mọi ngõ ngách của Cổ Lạc Thành cũng không bỏ sót, nhưng thật kì lạ là không có bất kì dấu tích gì. Thật giống như người tự nhiên mà biến mất.
Vương Kì Hạo cau mày chống tay ngồi suy nghĩ. Trương Hạ Sảnh sẽ không tài giỏi tới mức đưa người giấu thành công ở trước mặt anh. Cô ta không có cái bản lĩnh đó.
Vậy là ai giúp cô ta? Ai giúp Trương Hạ Sảnh bắt Âu Hân đi, còn giấu rất tài tình không để lộ dấu vết.
Vương Kì Hạo như nhận ra điều gì đó, cầm điện e thoại nên nhấn số gọi đi. Người bên kia cũng thật nhanh bắt máy.
- Có chuyện gì?
- Phillip đang ở đâu?
Vương Kì Hạo không chần chừ, lạnh giọng hỏi ngay.
Dịch Cẩn nhíu nhíu hàng lông mày, mắt hướng vào trong phòng tiệc, nhàn nhạt nói.
- Đang tiếp rượu cùng Tề Phi. Hôm nay ông ta có một tiệc rượu với các quan chức trong hoàng gia Anh.
Vương Kì Hạo tối sầm mặt.
- Âu Hân mất tích rồi.
Nét mặt Dịch Cẩn phút chốc thay đổi, thật giống như một cơn bão thế kỉ cuồn cuộn mây đen. Khoảng vài phút sau đám mây kia cũng thật sự tản đi không ít.
- Không thể nào là Phillip, tiệc rượu này rất quan trọng với ông ta, ông ta không có thời gian đâu mà tiếp tục đi bắt người.
Phải, Phillip quả thật bận tối mặt không có thời gian đâu mà đi bắt người, nhưng thời gian để gửi một tập tài liệu chứa đựng đầy thông tin quan trọng về văn phòng của Vương Đại soái thì không mất quá nhiều thời gian đi.
Vương Đại soái đang ngồi làm việc thì nhận được một bưu phẩm nặc danh gửi cho mình. Bên ngoài đề một dòng chữ.
Sơ yếu lý lịch của Đồng Âu Hân.
Một hàng chữ thật bắt mắt, thật thu hút sự tò mò của người ta.
Lại nói về Dịch Cẩn, sau khi nghe điện thoại xong liền đi vào sảnh tiệc, mặt lạnh lùng không biểu cảm lách người đi đến bên Tề Phi.
- Tôi phải về Trung Quốc.
Tề Phi uống một ngụm rượu, để thuận tiện nói chuyện liền lùi vài bước đứng sát vào người Dịch Cẩn. Dịch Cẩn "vô lương tâm" đẩy người trong lòng ra, lạnh giọng.
- Đứng xa ra một chút.
Tề Phi ban đầu ngạc nhiên, sau đó như thật sự đã hiểu, gáy nổi ba vạch đen đứng nhích ra. Dịch Cẩn đọc được khẩu hình miệng của Tề Phi.
Cậu ta đang chửi, mẹ nó, thật không có tiết chế.
- Có chuyện gì?
- Tiểu Hân mất tích.
Khoé miệng Tề Phi liền co rút.
- Cô ta cũng thật tài giỏi đi, gây họa khắp nơi, bây giờ liền nhận hậu quả, một ngày cũng không thể sống yên. Được rồi, tôi sẽ lo bên này, anh cứ đi trước đi.
Dịch Cẩn nhìn Tề Phi một lúc, sau đó mới rời đi. Người ngoài có thể không hiểu ánh mắt đó, nhưng Tề Phi lại hiểu rất rõ. Người ta chỉ là muốn ám chỉ, cậu sắp chết rồi, chỉ vậy thôi.
Tề Phi theo bản năng đem chân mình khép lại, mắt không dám nhìn theo bóng người kia nữa.
Dịch Cẩn về lại biệt thự đi lên tầng thượng, một chiếc trực thăng đã khởi động sẵn. Trực thăng cất cánh, đi với vận tốc nhanh bay đến Trung Quốc.
Vương Kì Hạo vừa nghe điện thoại với Dịch Cẩn xong, cấp dưới liền chạy vào báo, có một tờ giấy được nhờ gửi tới tận tay Đại thiếu soái.
Vương Kì Hạo kẹp tờ giấy trong tay, mở ra, một dòng chữ đánh bay đập thẳng vào mắt.
Khu nhà hoang rừng Bắc.
Vương Kì Hạo cầm điện thoại gửi một dòng tin nhắn, xoay người đi nhanh ra ngoài.
....
Âu Hân nhịn cười đối mặt với Trương Hạ Sảnh, cảm thấy thật kì lạ, thanh quản cô ta hỏng rồi sao, sao không thấy nói gì. Mọi lần không phải chỉ cần gặp cô thì đều sẽ láo loạn thành một người điên sao?
Trương Hạ Sảnh bước từng bước chậm rãi tới trước mặt Âu Hân. Âu Hân hơi cười nhìn lại, bất ngờ nhận một cái tát.
Đôi mắt đen nhánh trong chớp mắt liền lạnh lẽo, một giây sau ngẩng lên liền mang theo ý cười lạnh lùng.
- Cô chỉ biết làm một hành động đó thôi sao?
Âu Hân mỉm cười nhẹ nhàng nói. Trương Hạ Sảnh lại tức tới mức run tay.
Tại sao cô ta đã tát mạnh như vậy rồi mà Đồng Âu Hân vẫn không tỏ ra đau đớn gì.
Trương Hạ Sảnh không cam tâm, đưa tay lên cao thật nhanh giáng xuống thêm một cái tát nữa. Âu Hân cơ hồ còn nhanh hơn cô ta. Tay Trương Hạ Sảnh còn chưa kịp đáp xuống, chân Âu Hân đã đạp mạnh một phát vào bụng cô ta.
Cú đạp cũng thật mạnh đi, trực tiếp đạp Trương Hạ Sảnh ngã ngửa ra sau, tạo thành một cái dáng đẹp nằm ngửa trên đất.
Trương Hạ Sảnh đau đớn, kinh ngạc ngỡ ngàng.
Âu Hân nhếch môi cười, thu chân về. Giọng nhẹ nhàng, lại quan tâm.
- Có sao không? Xin lỗi, tôi hơi dùng sức.
Cô sẽ không nói là vì phát tát đau quá nên trả thù lại đâu.
Trương Hạ Sảnh lồm cồm bò dậy, gương mặt vẫn còn chút khiếp sợ. Lần trước lúc Đồng Âu Hân đá chiếc xe lăn vào cô ta, khiến chân cô ta liền hỏng, bây giờ thành đứa con gái đi cà nhắc, cô ta đã biết Đồng Âu Hân chẳng đơn giản gì như vẻ bề ngoài. Hơn nữa, người kia muốn giết cô ta là một nhân vật không tầm thường. Đồng Âu Hân phải có năng lực như thế nào thì người kia mới muốn mượn tay cô ta giết cô.
Lời tác giả: Nam8 đã "lên sàn" biểu diễn rồi đó. Mọi người có ai nhận ra anh chưa.
Họ liền dẫn Âu Hân đến một căn phòng khác to hơn, ép cô ngồi xuống ghế, xung quanh toàn là gạch vỡ, gỗ vụn, và bụi xi măng. Hai tên kia sau khi ép Âu Hân ngồi xuống ghế liền nhanh chóng di chuyển ra ngoài. Một phút sau Âu Hân liền gặp được người muốn gặp.
Bất quá vẻ mặt Âu Hân có chút thay đổi, chính là một vẻ nhịn cười đến khổ sở. Người con gái đi cà nhắc tiến vào phòng, chơi rất nổi trội, cả người mặc đồ đen. Chính là một bộ dạng này khiến Âu Hân nhịn cười không nổi.
Âu Hân muốn chửi.
CMN, Trương Hạ Sảnh, cô có biết là giới sát thủ mặc đồ đen ngầu như thế nào không? Cô nhìn lại cô đi, cô... thật "ngầu", "ngầu" đến mức Đồng Âu Hân tôi đây cười muốn thủng ruột. Khương Ngọc Dao mà ở đây, sát thủ đích thực mà ở đây nhìn thấy bộ dạng này của cô, tôi đảm bảo họ sẽ mang cô ra phỉ nhổ tám đời. Chỉ sợ Khương Ngọc Dao nhìn quá không vừa mắt khi thấy giới sát thủ bị nhục mặt chị vì bộ dạng mặc đồ đen của cô, cô ta đảm bảo sẽ mang cô ra phanh thây ngay tại chỗ.
Quá mắc cười.
Nhìn đến đôi chân đi cà nhắc kia, rõ ràng là Âu Hân làm chuyện xấu, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng hả hê cùng vui sướng.
Trương Hạ Sảnh hai mắt hình viên đạn nhìn đến Âu Hân đang cắn môi nhịn cười ngồi trên ghế trước mặt mình. Hai hàm răng nghiến chặt lại, khớp hàm như muốn méo hẳn đi nhưng vẫn phải kiềm chế cơn tức giận.
Dù sao người cũng bị cô ta bắt ở đây rồi, có thể từ từ hành hạ, không cần phải giận quá mà giết người ngay tức khắc.
Vương Kì Hạo, anh giỏi thì đến đây mà cứu cô ta? Để tôi chống mắt lên xem, anh đến là muốn nhặt khúc nào của cô ta mang về.
Đồng Âu Hân, cô tài giỏi thì cứ cười tiếp đi, để tôi xem, cô cười được bao lâu.
Trương Hạ Sảnh tôi ngày hôm nay chẳng còn gì để mất, mấy người thì là cái thá gì. Tôi muốn mấy người chết, mấy người phải chết không toàn thây.
Trong lúc Âu Hân và Trương Hạ Sảnh đang im lặng đối diện với nhau ở nơi rừng rậm phủ sương lạnh, bên ngoài kia cũng xảy ra vô số chuyện không ai nghĩ tới.
Vương Kì Hạo đang cho người lùng sục khắp nơi, mọi ngõ ngách của Cổ Lạc Thành cũng không bỏ sót, nhưng thật kì lạ là không có bất kì dấu tích gì. Thật giống như người tự nhiên mà biến mất.
Vương Kì Hạo cau mày chống tay ngồi suy nghĩ. Trương Hạ Sảnh sẽ không tài giỏi tới mức đưa người giấu thành công ở trước mặt anh. Cô ta không có cái bản lĩnh đó.
Vậy là ai giúp cô ta? Ai giúp Trương Hạ Sảnh bắt Âu Hân đi, còn giấu rất tài tình không để lộ dấu vết.
Vương Kì Hạo như nhận ra điều gì đó, cầm điện e thoại nên nhấn số gọi đi. Người bên kia cũng thật nhanh bắt máy.
- Có chuyện gì?
- Phillip đang ở đâu?
Vương Kì Hạo không chần chừ, lạnh giọng hỏi ngay.
Dịch Cẩn nhíu nhíu hàng lông mày, mắt hướng vào trong phòng tiệc, nhàn nhạt nói.
- Đang tiếp rượu cùng Tề Phi. Hôm nay ông ta có một tiệc rượu với các quan chức trong hoàng gia Anh.
Vương Kì Hạo tối sầm mặt.
- Âu Hân mất tích rồi.
Nét mặt Dịch Cẩn phút chốc thay đổi, thật giống như một cơn bão thế kỉ cuồn cuộn mây đen. Khoảng vài phút sau đám mây kia cũng thật sự tản đi không ít.
- Không thể nào là Phillip, tiệc rượu này rất quan trọng với ông ta, ông ta không có thời gian đâu mà tiếp tục đi bắt người.
Phải, Phillip quả thật bận tối mặt không có thời gian đâu mà đi bắt người, nhưng thời gian để gửi một tập tài liệu chứa đựng đầy thông tin quan trọng về văn phòng của Vương Đại soái thì không mất quá nhiều thời gian đi.
Vương Đại soái đang ngồi làm việc thì nhận được một bưu phẩm nặc danh gửi cho mình. Bên ngoài đề một dòng chữ.
Sơ yếu lý lịch của Đồng Âu Hân.
Một hàng chữ thật bắt mắt, thật thu hút sự tò mò của người ta.
Lại nói về Dịch Cẩn, sau khi nghe điện thoại xong liền đi vào sảnh tiệc, mặt lạnh lùng không biểu cảm lách người đi đến bên Tề Phi.
- Tôi phải về Trung Quốc.
Tề Phi uống một ngụm rượu, để thuận tiện nói chuyện liền lùi vài bước đứng sát vào người Dịch Cẩn. Dịch Cẩn "vô lương tâm" đẩy người trong lòng ra, lạnh giọng.
- Đứng xa ra một chút.
Tề Phi ban đầu ngạc nhiên, sau đó như thật sự đã hiểu, gáy nổi ba vạch đen đứng nhích ra. Dịch Cẩn đọc được khẩu hình miệng của Tề Phi.
Cậu ta đang chửi, mẹ nó, thật không có tiết chế.
- Có chuyện gì?
- Tiểu Hân mất tích.
Khoé miệng Tề Phi liền co rút.
- Cô ta cũng thật tài giỏi đi, gây họa khắp nơi, bây giờ liền nhận hậu quả, một ngày cũng không thể sống yên. Được rồi, tôi sẽ lo bên này, anh cứ đi trước đi.
Dịch Cẩn nhìn Tề Phi một lúc, sau đó mới rời đi. Người ngoài có thể không hiểu ánh mắt đó, nhưng Tề Phi lại hiểu rất rõ. Người ta chỉ là muốn ám chỉ, cậu sắp chết rồi, chỉ vậy thôi.
Tề Phi theo bản năng đem chân mình khép lại, mắt không dám nhìn theo bóng người kia nữa.
Dịch Cẩn về lại biệt thự đi lên tầng thượng, một chiếc trực thăng đã khởi động sẵn. Trực thăng cất cánh, đi với vận tốc nhanh bay đến Trung Quốc.
Vương Kì Hạo vừa nghe điện thoại với Dịch Cẩn xong, cấp dưới liền chạy vào báo, có một tờ giấy được nhờ gửi tới tận tay Đại thiếu soái.
Vương Kì Hạo kẹp tờ giấy trong tay, mở ra, một dòng chữ đánh bay đập thẳng vào mắt.
Khu nhà hoang rừng Bắc.
Vương Kì Hạo cầm điện thoại gửi một dòng tin nhắn, xoay người đi nhanh ra ngoài.
....
Âu Hân nhịn cười đối mặt với Trương Hạ Sảnh, cảm thấy thật kì lạ, thanh quản cô ta hỏng rồi sao, sao không thấy nói gì. Mọi lần không phải chỉ cần gặp cô thì đều sẽ láo loạn thành một người điên sao?
Trương Hạ Sảnh bước từng bước chậm rãi tới trước mặt Âu Hân. Âu Hân hơi cười nhìn lại, bất ngờ nhận một cái tát.
Đôi mắt đen nhánh trong chớp mắt liền lạnh lẽo, một giây sau ngẩng lên liền mang theo ý cười lạnh lùng.
- Cô chỉ biết làm một hành động đó thôi sao?
Âu Hân mỉm cười nhẹ nhàng nói. Trương Hạ Sảnh lại tức tới mức run tay.
Tại sao cô ta đã tát mạnh như vậy rồi mà Đồng Âu Hân vẫn không tỏ ra đau đớn gì.
Trương Hạ Sảnh không cam tâm, đưa tay lên cao thật nhanh giáng xuống thêm một cái tát nữa. Âu Hân cơ hồ còn nhanh hơn cô ta. Tay Trương Hạ Sảnh còn chưa kịp đáp xuống, chân Âu Hân đã đạp mạnh một phát vào bụng cô ta.
Cú đạp cũng thật mạnh đi, trực tiếp đạp Trương Hạ Sảnh ngã ngửa ra sau, tạo thành một cái dáng đẹp nằm ngửa trên đất.
Trương Hạ Sảnh đau đớn, kinh ngạc ngỡ ngàng.
Âu Hân nhếch môi cười, thu chân về. Giọng nhẹ nhàng, lại quan tâm.
- Có sao không? Xin lỗi, tôi hơi dùng sức.
Cô sẽ không nói là vì phát tát đau quá nên trả thù lại đâu.
Trương Hạ Sảnh lồm cồm bò dậy, gương mặt vẫn còn chút khiếp sợ. Lần trước lúc Đồng Âu Hân đá chiếc xe lăn vào cô ta, khiến chân cô ta liền hỏng, bây giờ thành đứa con gái đi cà nhắc, cô ta đã biết Đồng Âu Hân chẳng đơn giản gì như vẻ bề ngoài. Hơn nữa, người kia muốn giết cô ta là một nhân vật không tầm thường. Đồng Âu Hân phải có năng lực như thế nào thì người kia mới muốn mượn tay cô ta giết cô.
Lời tác giả: Nam8 đã "lên sàn" biểu diễn rồi đó. Mọi người có ai nhận ra anh chưa.