Chương : 192
Lông mi đen chớp động, Âu Hân xác định bản thân chỉ có cảm giác đau ở lưng do bị đập mạnh xuống đất, sau đó mới từ từ mở mắt ra. Vừa mở mắt, một cái đầu với mái tóc đen rối xù đang tựa vào ngực cô. Âu Hân hốt hoảng đem người đỡ dậy.
- Hạo....Hạo Hạo....
Giọng nói của Âu Hân run rẩy, tay nâng mặt Vương Kì Hạo lên, trên miệng anh dính máu, mặt cũng dính máu, còn sưng lên nữa. Âu Hân gọi vài tiếng nhưng vẫn không thấy ai đáp lại, trong lòng cô sinh ra cảm giác vô cùng sợ hãi mà trước giờ chưa từng có.
- Ông xã....
Âu Hân bật khóc ôm mặt Vương Kì Hạo, theo bản năng đưa mắt nhìn xung quanh cầu cứu.
Không biết từ lúc nào, xung quanh đã là một mảng im lặng, trên mặt đất chỉ toàn là xác người. Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo cái buốt của rừng rậm, vọng lại những tiếng "hú" của những động vật nhỏ.
Hai mắt đen nhánh ướt nhòe, Âu Hân chợt có cảm giác một bàn tay ấm chạm vào mặt cô. Cô nhìn ra thì thấy Vương Kì Hạo đang mỉm cười nhìn mình, Âu Hân lại òa khóc lớn, thật sự rất giống con nít.
Vương Kì Hạo vẫn cười, đưa bàn tay muốn xoa mặt cô, lại phát hiện tay mình dính đầy máu. Anh vội đưa tay xuống lau vào bộ quân phục màu xanh, sau đó mới đưa lên lau những giọt nước mắt dính trên mặt cô.
- Vợ yêu, không phải đã nói với em rồi sao, em khóc, anh không biết dỗ.
Âu Hân đưa tay đấm vào ngực anh, thấy anh kêu một cái, hốt hoảng muốn nhìn xem anh bị thương chỗ nào. Vương Kì Hạo nhanh tay kìm tay cô lại, kéo cô đứng dậy.
- Anh không sao. Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây. Cánh rừng phía Tây Bắc, trực thăng đang đợi ở đó.
Âu Hân cũng không nghĩ nhiều nữa, cùng Vương Kì Hạo chạy. Tiếng súng phía sau vẫn vang lên, không khí xung quanh lại trở nên ngột ngạt, Âu Hân cảm thấy trống ngực mình đập rất mạnh, còn có cảm giác rất lạ. Chỉ là không đợi Âu Hân kịp nghĩ linh tinh, Vương Kì Hạo đã ôm lấy cô chạy.
Lúc hai người chạy theo rìa vách núi hướng về phía Tây Bắc, chiếc nhẫn trên tay Âu Hân lại rung mạnh.
Âu Hân vừa quay đầu lại nhìn, ngay trong tích tắc ôm lấy eo Vương Kì Hạo đẩy mạnh về một phía, sau đó một tiếng nổ lớn vang lên.
Là lựu đạn.
Âu Hân còn chưa kịp thở phào vì bản thân chưa bị nổ cho tan xác thì có một vấn đề còn nghiêm trọng hơn, cô.... thế nhưng lại cùng Vương Kì Hạo tránh về phía vách núi...
Bàn tay trắng nõn dính đầy bùn đất, còn có nhiều vết xước ứa máu, nhưng vẫn nắm chặt lấy rễ của cây cổ thụ lớn. Không nắm chặt thì chỉ có chết, còn có thể không nắm chặt sao.
Một tay Âu Hân nắm chặt lấy cái rễ cây nhô ra, tay còn lại nắm chặt cổ tay Vương Kì Hạo.
Hai người đã chạy cả một đêm trong rừng, khác với người bình thường, cả hai đều đã từng tập luyện những bài tập khó khăn nên sức khỏe có thể chống trọi được hoàn cảnh khó khăn trong trong một cánh rừng rậm đầy sương. Nhưng lúc này dù có sức lực lớn đến đâu cũng thấy vô cùng khó khăn, chính là khó khăn đến mức chịu không được muốn buông tay.
Âu Hân cắn chặt răng, dùng hết sức vào hai bàn tay, một bên nắm chặt rễ cây, một bên nắm chặt tay Vương Kì Hạo. Vách núi này nghiêng khoảng ba mươi độ về chân núi, rơi xuống là chết luôn, không có điểm tựa nào chống đỡ hết.
Tiếng thở ngày một rồn rập, Âu Hân cụp mắt nhìn bàn tay mình đang nắm chặt cổ tay Vương Kì Hạo. Lúc này trời chưa sáng tỏ, nhưng Âu Hân có thể cảm nhận được, bàn tay Vương Kì Hạo dính đầy máu, sắc mặt Vương Kì Hạo gần như trắng bệch.
- Ông.... Ông xã....
Âu Hân hốt hoảng gọi to tên anh, nhưng vẫn không thấy Vương Kì Hạo trả lời lại, lúc này cô đã hiểu, phát súng vừa rồi anh đẩy cô ra đã bắn trúng anh.
Cảm giác sợ hãi lúc này của Âu Hân càng thêm mãnh liệt, hai mắt cô phút chốc đã đỏ hoe. Thậm chí bàn tay đang nắm rễ cây của Âu Hân còn run rẩy không ngừng, đường như sắp buông tay. Âu Hân nức nở một tiếng, cắn chặt răng lại nắm chặt rễ cây và tay Vương Kì Hạo thêm một chút.
- Kì Hạo... hức...Hạo Hạo....A....A.... Ông xã....
Đáp lại Âu Hân vẫn là sự yên lặng, sự yên lặng này giống như lại thêm một nhát dao nữa đâm mạnh vào trái tim đang run rẩy của Âu Hân.
Lần đầu tiên trong đời Âu Hân trải qua cảm giác sợ hãi như thế này.
Năm cô 5 tuổi, cả nhà bị truy sát, cô lúc đó tuổi còn nhỏ, lại luôn được cha mẹ che chở nên không hiểu cảm giác sợ hãi là như thế nào. Những ngày đầu ở Hạ gia, nằm trên chiếc giường một mình, cô chỉ khóc vì thấy nhớ mẹ, không được mẹ ru ngủ nên cô cứ luôn thức trắng đêm. Nhưng lúc đó cô luôn nhớ lời cha nói lúc cha để cô lại Hạ gia, cha nói cô phải mạnh mẽ, ở lại ngôi nhà này một thời gian, sau đó cha cùng mẹ sẽ tới đón cô về, nếu cô không ngoan, ông sẽ không quay lại đón cô nữa.
Từ đó, cô luôn kiên cường không khóc, bị hai chị em Hạ Doanh Doanh bắt nạt cũng không khóc. Lớn nên một chút, bản tính kiên cường sắt đá sớm đã bị những người trong Hạ gia tôi luyện, Âu Hân biết, trước mặt bọn họ, cô nhất định phải tỏ ra yếu kém và nhu nhược, chỉ có như vậy, số lần chị em họ Hạ đụng đến cô mới ít đi.
Lúc trưởng thành, cô gặp lại cha mình, chỉ là không có mẹ, nhưng bản tính cô lúc đó kiên cường lại mạnh mẽ, cô đã không khóc. Cô hàng ngày nghe lời cha theo Joserp huấn luyện, cô lúc đó chỉ muốn có một điều duy nhất, cô nhất định phải giỏi, nhất định phải thật giỏi, phải trả thù cho mẹ.
Sau đó lại được gả làm vợ người ta, lại là vợ của anh chàng Thiếu soái mà theo như cô nghĩ chính là vô sỉ và lạnh lùng đáng sợ. Cô lúc trước chưa từng yêu, chưa được trải qua cảm giác yêu, nên trong chuyện tình cảm cô chỉ có thể dành tặng cho mình hai chữ....ngu ngốc.
Sau này mới biết, hóa ra bản thân cũng giống như bao người khác, cũng biết yêu, còn yêu được một người đàn ông vô cùng tốt. Anh lúc nào cũng nhường nhịn bao dung, dịu dàng lại nhẹ nhàng, chỉ là lúc trước cô không hiểu nên có ác cảm rồi mới nghĩ anh đáng sợ.
Người đàn ông này, từ rất lâu rồi, cô đã biết, bản thân không bao giờ được để đánh mất. Người đàn ông sẵn sàng chờ đợi cô 13 năm, một lòng chỉ đợi cô, Âu Hân cô cũng đâu phải con ngốc mà để mất người đàn ông tốt như vậy.
Ngay lúc tinh thần Âu Hân sắp tụt xuống số 0, lúc Âu Hân chuẩn bị sẵn sàng cùng Vương Kì Hạo rơi xuống dưới, cùng anh đi tới kiếp sau tiếp tục làm vợ chồng, bên tai lại nghe thấy một tiếng nói rất nhỏ, thật sự rất nhỏ, giống như không có sức vậy.
- Hân Hân....
Hai mắt tròn xoe đẫm nước mắt, Âu Hân ngay lập tức quay đầu xuống nhìn. Đập vào mắt không phải khoảng cách cao phát sợ, là một đôi mắt màu hổ phách mở nhỏ, còn thấy một nụ cười rất ma quái.
Âu Hân lại òa khóc nức nở, bàn tay nắm rễ cây sắp buông lại dùng sức nắm chặt lại.
- Bà xã,.... không được khóc....
Âu Hân lại càng òa khóc to, giống như muốn hét bên tai Vương Kì Hạo để anh tỉnh hẳn vậy.
Vương Kì Hạo khó khăn nở nụ cười, viên đạn ghim trong bụng lại nhói đau, nhưng vẫn cười, chỉ là muốn an ủi người con gái đang khóc, dù thế nào cũng phải cười.
- Hạo...anh.....
Bàn tay Âu Hân đã mỏi rã rời, thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi. Vương Kì Hạo đột nhiên cử động tay, Âu Hân phát hoảng càng nắm chặt cổ tay anh, ánh mắt đen nhánh nhìn anh sợ hãi, lại giống như đang khẩn cầu. Âu Hân lại tiếp tục thấy anh cười, cười rất dịu dàng, giống như bao nụ cười ánh hay cười với cô.
- Hân Hân,....ngoan....nghe lời anh.... thả tay anh ra....
- Hạo....Hạo Hạo....
Giọng nói của Âu Hân run rẩy, tay nâng mặt Vương Kì Hạo lên, trên miệng anh dính máu, mặt cũng dính máu, còn sưng lên nữa. Âu Hân gọi vài tiếng nhưng vẫn không thấy ai đáp lại, trong lòng cô sinh ra cảm giác vô cùng sợ hãi mà trước giờ chưa từng có.
- Ông xã....
Âu Hân bật khóc ôm mặt Vương Kì Hạo, theo bản năng đưa mắt nhìn xung quanh cầu cứu.
Không biết từ lúc nào, xung quanh đã là một mảng im lặng, trên mặt đất chỉ toàn là xác người. Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo cái buốt của rừng rậm, vọng lại những tiếng "hú" của những động vật nhỏ.
Hai mắt đen nhánh ướt nhòe, Âu Hân chợt có cảm giác một bàn tay ấm chạm vào mặt cô. Cô nhìn ra thì thấy Vương Kì Hạo đang mỉm cười nhìn mình, Âu Hân lại òa khóc lớn, thật sự rất giống con nít.
Vương Kì Hạo vẫn cười, đưa bàn tay muốn xoa mặt cô, lại phát hiện tay mình dính đầy máu. Anh vội đưa tay xuống lau vào bộ quân phục màu xanh, sau đó mới đưa lên lau những giọt nước mắt dính trên mặt cô.
- Vợ yêu, không phải đã nói với em rồi sao, em khóc, anh không biết dỗ.
Âu Hân đưa tay đấm vào ngực anh, thấy anh kêu một cái, hốt hoảng muốn nhìn xem anh bị thương chỗ nào. Vương Kì Hạo nhanh tay kìm tay cô lại, kéo cô đứng dậy.
- Anh không sao. Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây. Cánh rừng phía Tây Bắc, trực thăng đang đợi ở đó.
Âu Hân cũng không nghĩ nhiều nữa, cùng Vương Kì Hạo chạy. Tiếng súng phía sau vẫn vang lên, không khí xung quanh lại trở nên ngột ngạt, Âu Hân cảm thấy trống ngực mình đập rất mạnh, còn có cảm giác rất lạ. Chỉ là không đợi Âu Hân kịp nghĩ linh tinh, Vương Kì Hạo đã ôm lấy cô chạy.
Lúc hai người chạy theo rìa vách núi hướng về phía Tây Bắc, chiếc nhẫn trên tay Âu Hân lại rung mạnh.
Âu Hân vừa quay đầu lại nhìn, ngay trong tích tắc ôm lấy eo Vương Kì Hạo đẩy mạnh về một phía, sau đó một tiếng nổ lớn vang lên.
Là lựu đạn.
Âu Hân còn chưa kịp thở phào vì bản thân chưa bị nổ cho tan xác thì có một vấn đề còn nghiêm trọng hơn, cô.... thế nhưng lại cùng Vương Kì Hạo tránh về phía vách núi...
Bàn tay trắng nõn dính đầy bùn đất, còn có nhiều vết xước ứa máu, nhưng vẫn nắm chặt lấy rễ của cây cổ thụ lớn. Không nắm chặt thì chỉ có chết, còn có thể không nắm chặt sao.
Một tay Âu Hân nắm chặt lấy cái rễ cây nhô ra, tay còn lại nắm chặt cổ tay Vương Kì Hạo.
Hai người đã chạy cả một đêm trong rừng, khác với người bình thường, cả hai đều đã từng tập luyện những bài tập khó khăn nên sức khỏe có thể chống trọi được hoàn cảnh khó khăn trong trong một cánh rừng rậm đầy sương. Nhưng lúc này dù có sức lực lớn đến đâu cũng thấy vô cùng khó khăn, chính là khó khăn đến mức chịu không được muốn buông tay.
Âu Hân cắn chặt răng, dùng hết sức vào hai bàn tay, một bên nắm chặt rễ cây, một bên nắm chặt tay Vương Kì Hạo. Vách núi này nghiêng khoảng ba mươi độ về chân núi, rơi xuống là chết luôn, không có điểm tựa nào chống đỡ hết.
Tiếng thở ngày một rồn rập, Âu Hân cụp mắt nhìn bàn tay mình đang nắm chặt cổ tay Vương Kì Hạo. Lúc này trời chưa sáng tỏ, nhưng Âu Hân có thể cảm nhận được, bàn tay Vương Kì Hạo dính đầy máu, sắc mặt Vương Kì Hạo gần như trắng bệch.
- Ông.... Ông xã....
Âu Hân hốt hoảng gọi to tên anh, nhưng vẫn không thấy Vương Kì Hạo trả lời lại, lúc này cô đã hiểu, phát súng vừa rồi anh đẩy cô ra đã bắn trúng anh.
Cảm giác sợ hãi lúc này của Âu Hân càng thêm mãnh liệt, hai mắt cô phút chốc đã đỏ hoe. Thậm chí bàn tay đang nắm rễ cây của Âu Hân còn run rẩy không ngừng, đường như sắp buông tay. Âu Hân nức nở một tiếng, cắn chặt răng lại nắm chặt rễ cây và tay Vương Kì Hạo thêm một chút.
- Kì Hạo... hức...Hạo Hạo....A....A.... Ông xã....
Đáp lại Âu Hân vẫn là sự yên lặng, sự yên lặng này giống như lại thêm một nhát dao nữa đâm mạnh vào trái tim đang run rẩy của Âu Hân.
Lần đầu tiên trong đời Âu Hân trải qua cảm giác sợ hãi như thế này.
Năm cô 5 tuổi, cả nhà bị truy sát, cô lúc đó tuổi còn nhỏ, lại luôn được cha mẹ che chở nên không hiểu cảm giác sợ hãi là như thế nào. Những ngày đầu ở Hạ gia, nằm trên chiếc giường một mình, cô chỉ khóc vì thấy nhớ mẹ, không được mẹ ru ngủ nên cô cứ luôn thức trắng đêm. Nhưng lúc đó cô luôn nhớ lời cha nói lúc cha để cô lại Hạ gia, cha nói cô phải mạnh mẽ, ở lại ngôi nhà này một thời gian, sau đó cha cùng mẹ sẽ tới đón cô về, nếu cô không ngoan, ông sẽ không quay lại đón cô nữa.
Từ đó, cô luôn kiên cường không khóc, bị hai chị em Hạ Doanh Doanh bắt nạt cũng không khóc. Lớn nên một chút, bản tính kiên cường sắt đá sớm đã bị những người trong Hạ gia tôi luyện, Âu Hân biết, trước mặt bọn họ, cô nhất định phải tỏ ra yếu kém và nhu nhược, chỉ có như vậy, số lần chị em họ Hạ đụng đến cô mới ít đi.
Lúc trưởng thành, cô gặp lại cha mình, chỉ là không có mẹ, nhưng bản tính cô lúc đó kiên cường lại mạnh mẽ, cô đã không khóc. Cô hàng ngày nghe lời cha theo Joserp huấn luyện, cô lúc đó chỉ muốn có một điều duy nhất, cô nhất định phải giỏi, nhất định phải thật giỏi, phải trả thù cho mẹ.
Sau đó lại được gả làm vợ người ta, lại là vợ của anh chàng Thiếu soái mà theo như cô nghĩ chính là vô sỉ và lạnh lùng đáng sợ. Cô lúc trước chưa từng yêu, chưa được trải qua cảm giác yêu, nên trong chuyện tình cảm cô chỉ có thể dành tặng cho mình hai chữ....ngu ngốc.
Sau này mới biết, hóa ra bản thân cũng giống như bao người khác, cũng biết yêu, còn yêu được một người đàn ông vô cùng tốt. Anh lúc nào cũng nhường nhịn bao dung, dịu dàng lại nhẹ nhàng, chỉ là lúc trước cô không hiểu nên có ác cảm rồi mới nghĩ anh đáng sợ.
Người đàn ông này, từ rất lâu rồi, cô đã biết, bản thân không bao giờ được để đánh mất. Người đàn ông sẵn sàng chờ đợi cô 13 năm, một lòng chỉ đợi cô, Âu Hân cô cũng đâu phải con ngốc mà để mất người đàn ông tốt như vậy.
Ngay lúc tinh thần Âu Hân sắp tụt xuống số 0, lúc Âu Hân chuẩn bị sẵn sàng cùng Vương Kì Hạo rơi xuống dưới, cùng anh đi tới kiếp sau tiếp tục làm vợ chồng, bên tai lại nghe thấy một tiếng nói rất nhỏ, thật sự rất nhỏ, giống như không có sức vậy.
- Hân Hân....
Hai mắt tròn xoe đẫm nước mắt, Âu Hân ngay lập tức quay đầu xuống nhìn. Đập vào mắt không phải khoảng cách cao phát sợ, là một đôi mắt màu hổ phách mở nhỏ, còn thấy một nụ cười rất ma quái.
Âu Hân lại òa khóc nức nở, bàn tay nắm rễ cây sắp buông lại dùng sức nắm chặt lại.
- Bà xã,.... không được khóc....
Âu Hân lại càng òa khóc to, giống như muốn hét bên tai Vương Kì Hạo để anh tỉnh hẳn vậy.
Vương Kì Hạo khó khăn nở nụ cười, viên đạn ghim trong bụng lại nhói đau, nhưng vẫn cười, chỉ là muốn an ủi người con gái đang khóc, dù thế nào cũng phải cười.
- Hạo...anh.....
Bàn tay Âu Hân đã mỏi rã rời, thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi. Vương Kì Hạo đột nhiên cử động tay, Âu Hân phát hoảng càng nắm chặt cổ tay anh, ánh mắt đen nhánh nhìn anh sợ hãi, lại giống như đang khẩn cầu. Âu Hân lại tiếp tục thấy anh cười, cười rất dịu dàng, giống như bao nụ cười ánh hay cười với cô.
- Hân Hân,....ngoan....nghe lời anh.... thả tay anh ra....