Chương 5: Đi học hay chết đói?
Sắc mặt Lâm Hạc đen như đít nồi, hắn nhắc đôi chân dài của mình đi qua, bàn chân không tìm được chỗ trống, hắn đến bên cạnh người Thẩm An, đá đá cái ghế đẩu nhỏ dưới mông cậu, ngữ khí có chút không kiên nhẫn: "Đi ra, không biết giặt thì đừng có giặt, nhìn xem cậu bày ra những gì này."
Thẩm An nhấc người khỏi ghế đẩu, vẻ mặt ủy khuất vô cùng, đứng sang một bên, hai thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi chen chúc trong phòng tắm chật hẹp càng khiến nó trở nên chật chội.
Thẩm An tức giận lùi lại, nhìn Lâm Hạc trầm mặc vớt quần áo từ trong chậu nhựa lớn màu đỏ ra, sau đó đổ nước sủi bọt trong chậu.
Thẩm An ra ngoài ngồi trước bàn học, nhìn mấy cuốn sách Lâm hạc mang về, thuận tay lật lật liền nhìn thấy đầy mặt những dòng ghi chú gọn gàng.
Cậu nghe thấy tiếng Lâm Hạc vò quần áo trong phòng tắm.
Cậu ta thế mà giúp mình giặt quần áo...
Lúc Lâm Hạc đi ra thấy Thẩm An ngồi trước bàn học, trên người mặc quần áo cũ của mình, màu sắc cũ kỹ, lại khiến cổ tay lộ ra ngoài của Thẩm An càng thêm trắng, ngón tay có vẻ như ngâm nước quá lâu biến thành màu hồng.
Quần áo rất rộng, Thẩm An có chút không giữ nổi, quần treo lỏng lẻo bên eo.
Cậu nhìn thấy Lâm Hạc cầm theo quần áo ướt ra ngoài, treo lên giá treo trong sân.
Cậu nâng mi mắt lại chầm chầm hạ xuống.
Đợi đến khi Lâm hạc về lại trong phòng, mới nghe thấy cậu lúng túng nói một tiếng: "Cảm ơn."
Lâm Hạc không đáp lời, Thẩm An có chút khẩn trương: "Lớp trưởng..., cậu có thể lại làm một bát mì như hôm qua không, tôi đói lắm."
Động tác Lâm Hạc dừng lại, quay đầu hỏi: "Cậu không phải cả một ngày cũng chưa ăn gì đi?"
Thẩm An vội vã gật đầu, bụng cũng không ngờ hùa theo kêu lên một tiếng.
Lâm Hạc nói không rõ tâm tình, chỉ cảm thấy không vui, hắn đi đến bếp gaz, cho một bát nước vào nồi, sau đó cho thêm chút mì, cuối cùng đập thêm một quả trứng.
Hắn quay người nhìn Thẩm An đang ngồi trên giường, đôi mắt cậu cũng mở to nhìn hắn.
Hắn cau mày, cuối cùng chỉ hỏi: "Tại sao không đi học?"
Khi Thẩm An bị nhắc đến chuyện này, tựa hồ như đề cập đến một chủ đề mà bản thân cực kỳ không muốn nói đến, cong môi nói: "Vô ích thôi, dù sao bài giảng tôi cũng nghe không hiểu."
"Không đi thì làm sao mà nghe hiểu được."
"Tôi học không giỏi, hơn nữa không có tiền. Cậu thấy đấy, bây giờ tôi ăn một bữa cũng khó khăn..." Nói đến đây, Thẩm An nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Hạc, nói: "Lâm Hạc, cậu còn tiền, có thể cho tôi mượn trước được không, sau này tôi sẽ trả lại cho cậu."
Tìm Lâm Hạc mượn tiền, Thẩm An chính là người đầu tiên.
Nhưng Thẩm An lại cố ý xuất hiện trước mặt Lâm Hạc với dáng vẻ như vậy, cậu trực tiếp giấy rách không thèm giữ lấy lề cũng không thèm quan tâm mặt mũi nữa.
"Sau này? Bao lâu sau này? Cậu có năng lực trả không?" Ngữ khí Lâm Hạc tuy không quá rõ nhưng đủ để Thẩm An cảm thấy cậu ta không vui, "Cậu hôm qua không phải nói chỉ ở nhờ một đêm sao, vậy chút nữa cậu có đi không?"
Sắc mặt Thẩm An biến hóa liên tục, một loại cảm giác túng quẫn lẫn xấu hổ khó tả bao trùm lấy cậu, cậu gian nan mở miệng: "Tôi...tôi ở thêm mấy ngày nữa, tôi không đi học, tôi đi tìm công việc, sau đấy trả cậu tiền." Ít nhất cậu trước tiên phải có tiền ăn, cho dù đi tìm việc cũng phải ăn trước.
"Không đi học nữa? Không đi học nữa cậu thì có thể làm gì!" Lâm hạc cười lạnh một tiếng, cầm cái bát hôm qua Thẩm An dùng qua, "Cậu đến cái bát còn rửa không sạch, muốn học lực không có học lực, cậu ra ngoài thì có thể làm gì, có người cần cậu sao?"
Hôm qua là lần đầu tiên Thẩm An trải nghiệm rửa bát vậy mà bị Lâm Hạc quở trách không thương tiếc.
"Nhưng...nhưng có đi học tôi cũng học không nổi, tôi lại không có tiền, tôi không giống cậu có nhiều học bổng, ngay cả tiền ăn cũng không có, tôi đi học thế nào được?" Thẩm An nhắc đến đây cậu cũng đối với tương lai tràn ngập khủng hoảng, cậu cũng không biết bản thân rốt cuộc có thể làm gì, nên làm gì, người cùng trang lứa với cậu đều đi học, cậu nếu như không đi học thì có thể làm gì, chính cậu cũng chẳng rõ.
Lâm Hạc vớt mì vào bát, đặt lên trên bàn học, Thẩm An lập tức đưa tay ra đón, kết quả Lâm Hạc lại thu bát mì lại.
Thẩm An ngơ ngác nhìn hắn.
Lâm Hạc phát hiện nốt ruồi son nơi mí mắt cậu, lại chuyển đến cần cổ trắng nõn lộ ra khỏi cổ áo.
Cậu ta giống như thú cưng được cưng chiều sau đấy bị đuổi khỏi nhà, không phòng bị mà biến thành cún con lang thang đáng thương.
Nếu như hiện tại mình không cho cậu ta ăn cơm, hoặc là đuổi cậu ta đi, sẽ thế nào?
Cậu ta có lẽ sẽ khóc chăng.
Cậu ta lớn lên đẹp như thế, một mình đi lại giữa mấy con hẻm lộn xộn cũ nát liệu có bị người xấu bắt đi không?
Cậu ta không có tiền, không có nơi ở cũng chẳng có ai quan tâm đến.
Nếu như bản thân đuổi cậu ta đi, cậu liệu có tìm được việc không? Tuổi tác nhỏ như thế, ai dám nhận cậu ta? Có thể sẽ bị lừa, bị bắt nạt mất thôi.
Cậu ta không biết biểu tình muốn khóc mà không dám của mình có bao nhiêu khiến người ta muốn bắt nạt.
Lúc những suy nghĩ này thoáng qua trong đầu Lâm Hòa, Thẩm An còn đang nhìn mì bốc khói nghi ngút, nhịn không nổi nói: "Lâm Hạc..." Trong giọng nói có chút lấy lòng.
Xem đi, tiểu thiếu gia kim quý kiêu ngạo đến mức nào, mất đi tầng bảo hộ, một tí năng lực sinh tồn cũng không có, không biết do nội tâm khủng hoảng bất an hay đói đến mức bản năng thắng mặt mũi, mấy tính khí kia đều phải run rẩy thu lại.
Lâm Hạc lần nữa rời ánh mắt về phía nốt ruồi son của Thẩm An, cậu cắn đôi môi xinh đẹp dưới sống mũi thẳng tắp, bất an nhìn mình.
Cậu ta còn đẹp hơn so với hồi nhỏ.
Lâm Hạc đang nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn không phát giác những ý nghĩ này trong hoàn cảnh như vậy có kỳ quái hay không, hắn chỉ cảm thấy cái nốt ruồi nhỏ son trên mí mắt Thẩm An thật chói mắt.
Bên trong suy nghĩ hỗn loạn nhưng biểu hiện trên mặt hắn vẫn một vẻ lãnh đạm, không mang nhiều cảm xúc, "Ngày mai đi học."
"Nhưng..." Vẻ kháng cự hiện lên trong mắt Thẩm An, cậu thực sự không biết làm sao đối mặt với hoàn cảnh trong lớp, tin tức bố cậu bị bắt chiếu đi chiếu lại nhiều lần như vậy, hiện tại có lẽ cả thế giới đều biết rồi.
"Ăn có thể quẹt thẻ của tôi, cậu cũng có thể ở lại đây." Lâm Hạc bình thản nói, hắn đẩy bát mì về phía Thẩm An nhưng tay vẫn chưa buông.
Giống như Thẩm An nếu dám từ chối, hắn sẽ lập tức thu lại.
Thẩm An mím chặt môi, ánh mắt lộ vẻ tranh đấu, cảm xúc cuồn cuộn một hồi mới lẩm bẩm bằng đầy giọng mũi: "Biết rồi..."
Thẩm An nhấc người khỏi ghế đẩu, vẻ mặt ủy khuất vô cùng, đứng sang một bên, hai thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi chen chúc trong phòng tắm chật hẹp càng khiến nó trở nên chật chội.
Thẩm An tức giận lùi lại, nhìn Lâm Hạc trầm mặc vớt quần áo từ trong chậu nhựa lớn màu đỏ ra, sau đó đổ nước sủi bọt trong chậu.
Thẩm An ra ngoài ngồi trước bàn học, nhìn mấy cuốn sách Lâm hạc mang về, thuận tay lật lật liền nhìn thấy đầy mặt những dòng ghi chú gọn gàng.
Cậu nghe thấy tiếng Lâm Hạc vò quần áo trong phòng tắm.
Cậu ta thế mà giúp mình giặt quần áo...
Lúc Lâm Hạc đi ra thấy Thẩm An ngồi trước bàn học, trên người mặc quần áo cũ của mình, màu sắc cũ kỹ, lại khiến cổ tay lộ ra ngoài của Thẩm An càng thêm trắng, ngón tay có vẻ như ngâm nước quá lâu biến thành màu hồng.
Quần áo rất rộng, Thẩm An có chút không giữ nổi, quần treo lỏng lẻo bên eo.
Cậu nhìn thấy Lâm Hạc cầm theo quần áo ướt ra ngoài, treo lên giá treo trong sân.
Cậu nâng mi mắt lại chầm chầm hạ xuống.
Đợi đến khi Lâm hạc về lại trong phòng, mới nghe thấy cậu lúng túng nói một tiếng: "Cảm ơn."
Lâm Hạc không đáp lời, Thẩm An có chút khẩn trương: "Lớp trưởng..., cậu có thể lại làm một bát mì như hôm qua không, tôi đói lắm."
Động tác Lâm Hạc dừng lại, quay đầu hỏi: "Cậu không phải cả một ngày cũng chưa ăn gì đi?"
Thẩm An vội vã gật đầu, bụng cũng không ngờ hùa theo kêu lên một tiếng.
Lâm Hạc nói không rõ tâm tình, chỉ cảm thấy không vui, hắn đi đến bếp gaz, cho một bát nước vào nồi, sau đó cho thêm chút mì, cuối cùng đập thêm một quả trứng.
Hắn quay người nhìn Thẩm An đang ngồi trên giường, đôi mắt cậu cũng mở to nhìn hắn.
Hắn cau mày, cuối cùng chỉ hỏi: "Tại sao không đi học?"
Khi Thẩm An bị nhắc đến chuyện này, tựa hồ như đề cập đến một chủ đề mà bản thân cực kỳ không muốn nói đến, cong môi nói: "Vô ích thôi, dù sao bài giảng tôi cũng nghe không hiểu."
"Không đi thì làm sao mà nghe hiểu được."
"Tôi học không giỏi, hơn nữa không có tiền. Cậu thấy đấy, bây giờ tôi ăn một bữa cũng khó khăn..." Nói đến đây, Thẩm An nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Hạc, nói: "Lâm Hạc, cậu còn tiền, có thể cho tôi mượn trước được không, sau này tôi sẽ trả lại cho cậu."
Tìm Lâm Hạc mượn tiền, Thẩm An chính là người đầu tiên.
Nhưng Thẩm An lại cố ý xuất hiện trước mặt Lâm Hạc với dáng vẻ như vậy, cậu trực tiếp giấy rách không thèm giữ lấy lề cũng không thèm quan tâm mặt mũi nữa.
"Sau này? Bao lâu sau này? Cậu có năng lực trả không?" Ngữ khí Lâm Hạc tuy không quá rõ nhưng đủ để Thẩm An cảm thấy cậu ta không vui, "Cậu hôm qua không phải nói chỉ ở nhờ một đêm sao, vậy chút nữa cậu có đi không?"
Sắc mặt Thẩm An biến hóa liên tục, một loại cảm giác túng quẫn lẫn xấu hổ khó tả bao trùm lấy cậu, cậu gian nan mở miệng: "Tôi...tôi ở thêm mấy ngày nữa, tôi không đi học, tôi đi tìm công việc, sau đấy trả cậu tiền." Ít nhất cậu trước tiên phải có tiền ăn, cho dù đi tìm việc cũng phải ăn trước.
"Không đi học nữa? Không đi học nữa cậu thì có thể làm gì!" Lâm hạc cười lạnh một tiếng, cầm cái bát hôm qua Thẩm An dùng qua, "Cậu đến cái bát còn rửa không sạch, muốn học lực không có học lực, cậu ra ngoài thì có thể làm gì, có người cần cậu sao?"
Hôm qua là lần đầu tiên Thẩm An trải nghiệm rửa bát vậy mà bị Lâm Hạc quở trách không thương tiếc.
"Nhưng...nhưng có đi học tôi cũng học không nổi, tôi lại không có tiền, tôi không giống cậu có nhiều học bổng, ngay cả tiền ăn cũng không có, tôi đi học thế nào được?" Thẩm An nhắc đến đây cậu cũng đối với tương lai tràn ngập khủng hoảng, cậu cũng không biết bản thân rốt cuộc có thể làm gì, nên làm gì, người cùng trang lứa với cậu đều đi học, cậu nếu như không đi học thì có thể làm gì, chính cậu cũng chẳng rõ.
Lâm Hạc vớt mì vào bát, đặt lên trên bàn học, Thẩm An lập tức đưa tay ra đón, kết quả Lâm Hạc lại thu bát mì lại.
Thẩm An ngơ ngác nhìn hắn.
Lâm Hạc phát hiện nốt ruồi son nơi mí mắt cậu, lại chuyển đến cần cổ trắng nõn lộ ra khỏi cổ áo.
Cậu ta giống như thú cưng được cưng chiều sau đấy bị đuổi khỏi nhà, không phòng bị mà biến thành cún con lang thang đáng thương.
Nếu như hiện tại mình không cho cậu ta ăn cơm, hoặc là đuổi cậu ta đi, sẽ thế nào?
Cậu ta có lẽ sẽ khóc chăng.
Cậu ta lớn lên đẹp như thế, một mình đi lại giữa mấy con hẻm lộn xộn cũ nát liệu có bị người xấu bắt đi không?
Cậu ta không có tiền, không có nơi ở cũng chẳng có ai quan tâm đến.
Nếu như bản thân đuổi cậu ta đi, cậu liệu có tìm được việc không? Tuổi tác nhỏ như thế, ai dám nhận cậu ta? Có thể sẽ bị lừa, bị bắt nạt mất thôi.
Cậu ta không biết biểu tình muốn khóc mà không dám của mình có bao nhiêu khiến người ta muốn bắt nạt.
Lúc những suy nghĩ này thoáng qua trong đầu Lâm Hòa, Thẩm An còn đang nhìn mì bốc khói nghi ngút, nhịn không nổi nói: "Lâm Hạc..." Trong giọng nói có chút lấy lòng.
Xem đi, tiểu thiếu gia kim quý kiêu ngạo đến mức nào, mất đi tầng bảo hộ, một tí năng lực sinh tồn cũng không có, không biết do nội tâm khủng hoảng bất an hay đói đến mức bản năng thắng mặt mũi, mấy tính khí kia đều phải run rẩy thu lại.
Lâm Hạc lần nữa rời ánh mắt về phía nốt ruồi son của Thẩm An, cậu cắn đôi môi xinh đẹp dưới sống mũi thẳng tắp, bất an nhìn mình.
Cậu ta còn đẹp hơn so với hồi nhỏ.
Lâm Hạc đang nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn không phát giác những ý nghĩ này trong hoàn cảnh như vậy có kỳ quái hay không, hắn chỉ cảm thấy cái nốt ruồi nhỏ son trên mí mắt Thẩm An thật chói mắt.
Bên trong suy nghĩ hỗn loạn nhưng biểu hiện trên mặt hắn vẫn một vẻ lãnh đạm, không mang nhiều cảm xúc, "Ngày mai đi học."
"Nhưng..." Vẻ kháng cự hiện lên trong mắt Thẩm An, cậu thực sự không biết làm sao đối mặt với hoàn cảnh trong lớp, tin tức bố cậu bị bắt chiếu đi chiếu lại nhiều lần như vậy, hiện tại có lẽ cả thế giới đều biết rồi.
"Ăn có thể quẹt thẻ của tôi, cậu cũng có thể ở lại đây." Lâm Hạc bình thản nói, hắn đẩy bát mì về phía Thẩm An nhưng tay vẫn chưa buông.
Giống như Thẩm An nếu dám từ chối, hắn sẽ lập tức thu lại.
Thẩm An mím chặt môi, ánh mắt lộ vẻ tranh đấu, cảm xúc cuồn cuộn một hồi mới lẩm bẩm bằng đầy giọng mũi: "Biết rồi..."