Chương : 52
Độc Cô Thịnh gật đầu một cái, ngay sau đó lấy từ trong khay của một người khác ra một sợi tơ thật mỏng, chắp tay với trên lầu: "Độc Cô biết hôm nay các vị phía trước đều có võ công cao cường, cho nên Độc Cô muốn mời các vị võ lâm đồng đạo giúp một tay; giải trừ Ngọc Linh Lung cần chín vị cao thủ võ lâm với các loại võ công khác nhau cùng đồng thời tập hợp nội lực, đến lúc đó xin các vị truyền nội lực vào trên sợi tơ mỏng trong tay Độc Cô!"
"Thành chủ kia còn không mau một chút!"
"Nhanh lên một chút!" Có lúc có vài người rất đáng đánh đòn như vậy!
"Độc Cô đắc tội rồi!" Độc Cô Thịnh vận chuyển nội lực rót vào sợi tơ, sợi tơ kia giống như đang sống di chuyển về bốn phía, tổng cộng chín phương hướng, sợi tơ mở rộng như hình lưới, chỗ trung tâm kia, hoàn toàn có thể để Ngọc Linh Lung!
"Sau đó xin mời các vị cùng nhau truyền nội lực vào......" Độc Cô Thịnh còn muốn nói gì nữa, chợt có một giọng nói chen ngang: "Chờ một chút!"
Người nào lá gan lớn như vậy? Những người nóng lòng muốn lấy được Tàng Bảo Đồ giận dữ, mới vừa muốn mắng to, đột nhiên phát hiện giọng nói này là truyền từ lầu ba tới, nhất thời nghẹn lại, phía trên kia là người bọn họ không thể chọc nổi.
"Xin hỏi cô nương có chuyện gì?" Độc Cô Thịnh tốt tính hỏi.
Lên tiếng không phải là ai khác, chính là Mộ Hoàng Tịch, nàng nắm sợi tơ trong tay đi lòng vòng, trong giọng nói mang theo vẻ lười biếng: "Ta không có hứng thú với vàng bạc châu báu, cho nên, Độc Cô thành chủ muốn ta ra một phần sức lực này, tất nhiên phải cho ta một điều kiện động tâm!"
"Khẩu khí của nhóc con không nhỏ nhỉ, ngươi không động thủ tất có người khác động thủ......" Lão giả kia còn muốn nói điều gì đó, lại bị Độc Cô Thịnh ngăn lại, chú ý tới những người bất mãn dưới đất, Độc Cô Thịnh giải thích: "Vị cô nương này tập chính là võ công cực hàn, cũng là một người duy nhất thỏa mãn yêu cầu, thiếu nàng, hôm nay ai cũng đừng nghĩ sẽ mở ra Ngọc Linh Lung!"
Mộ Hoàng Tịch cười khẽ, thì ra nàng còn có tác dụng như vậy? Ánh mắt liếc về vị trí trống không bên cạnh, nụ cười sâu hơn! Chỉ là ngược lại, nàng tò mò vì sao Độc Cô Thịnh biết nàng tập võ công cực hàn?
Trong đầu lóe lên suy nghĩ, Mộ Hoàng Tịch đột nhiên nhớ tới trận uy áp ở Cửu U lâu hôm đó, hẳn là Độc Cô thành chủ vì thử dò xét công lực của mọi người mà thả ra, xem ra không chỉ có nàng và Ngọc Phi Tình trải qua trận uy áp kia!
Độc Cô Thịnh nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch: "Tại hạ còn có thể nói cho mọi người một tin tức, có thật hay không tại hạ cũng không biết, xem cô nương nghe xong có động tâm hay không!"
"Nghe nói, năm đó Long Viêm đế đạt được vô số bảo vật, nhưng có ba món, cũng là cực phẩm thế giới; kiện thứ nhất là thương Thánh Viêm, chính là một thanh thần binh, đã từng giúp Long Viêm đế chinh chiến thiên hạ, mọi việc đều thuận lợi; kiện thứ hai là Phượng Dực Hỏa Liên, tin đồn bông hoa sen kia sinh trưởng ở trong lửa, ăn một cánh hoa là được tẩy cân phạt tủy (ai có đọc tiên hiệp là biết ha), ăn hai cánh là lấy được năm mươi năm tu vi, mà nghe nói Hỏa Liên Tử (hạt sen) có thể giúp người ta Phượng Hoàng niết bàn, cũng chính là khởi tử hoàn sinh! Kiện thứ ba là Đăng Long Ấn, chính là binh phù để gọi trăm vạn hùng binh của Long Viêm đế, mặc dù đã không còn quân đội, nhưng Long Viêm đế phong tỏa quân hồn của trăm vạn đại quân quân ở bên trong, chỉ cần có Đăng Long Ấn bày bố trận pháp, là có thể có đội quân trăm vạn bất tử bất diệt rồi!"
Độc Cô Thịnh dứt lời, đã có người kích động đến nói không ra lời, ba bảo vật này, dù ai lấy được một trong số đó, vậy tuyệt đối trân quý hơn vàng bạc châu báu trong mộ địa! Có thể tưởng tượng đến lúc đó những võ lâm cao thủ này tuyệt đối sẽ coi tiền tài như cặn bã, sau đó chạy thẳng tới những bảo vật kia!
Mộ Hoàng Tịch cũng muốn Phượng Dực Hỏa Liên, vật cực hỏa này nhưng lại có suy nghĩ khác bọn họ, nếu như có thể hóa giải được hàn độc của nàng, thì tốt! Nghĩ đến đấy, Mộ Hoàng Tịch cười khẽ: "Điều kiện Độc Cô thành chủ ném ra cũng không phải mê người bình thường, đã như vậy, vậy thì bắt đầu thôi!"
Độc Cô Thịnh gật đầu một cái, đặt Ngọc Linh Lung ở trên sợi tơ chính giữa rồi nâng lên, tiếp đó rót từng đợt nội lực vào, sợi tơ kia rất kỳ lạ, sau khi nội lực đi vào lại có thể biến thành những màu khác biệt; một loại nội lực nóng bỏng y như lửa mạnh, không cần suy nghĩ, mọi người đều biết là Võ lâm minh chủ Lãnh Trọng Dương; còn có màu xanh dương màu xanh biếc, thật sự theo như lời của Độc Cô Thịnh theo lời, không mang theo hình thức lặp lại.
Mộ Hoàng Tịch có chút ngoài ý muốn nhìn thấy một sợi tơ có phát sáng nhưng lại không quá sáng, mặc dù người nọ hết sức che giấu, nhưng ánh sáng chợt lóe lên màu vàng óng lại không che giấu được, nội tức màu vàng......
Thu hồi suy nghĩ, Mộ Hoàng Tịch chuyên tâm truyền nội lực, màu sáng khác với những người kia, nội tức của Mộ Hoàng Tịch là Cực Hàn, bắt đầu từ trước mặt nàng, một đường băng dọc theo người đi xuống, người dưới đất lòng thấy phải cả kinh, không ngờ ngưng tụ nội lực thành băng?
Mộ Hoàng Tịch biết đây là do sợi tơ có vấn đề, thật sự không biết Độc Cô Thịnh đi nơi nào tìm được sợi tơ như vậy.
Chín khe vầng sáng hội tụ đến phía trên Ngọc Linh Lung, Ngọc Linh Lung lập tức bị vầng sáng bao gồm, nội lực liên tục không ngừng được rót vào, Ngọc Linh Lung cũng càng ngày càng sáng, cho đến cuối cùng chiếu sáng cả bầu trời.
"Nhìn! Nơi đó!" Không biết là ai kêu lên một tiếng sợ hãi, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đường cong màu vàng, trong bầu trời đêm ở nơi này cực kỳ rõ ràng; đường cong dần dần rơi xuống, giống như một bức tranh từ từ mở rộng, thấy những đường cong quanh co kia, mọi người mới hiểu, nơi này chính là Tàng Bảo Đồ!
Ngừng thở nhìn xong, hình ảnh kia chỉ xuất hiện ngắn ngủi trong một khắc đồng hồ rồi biến mất, nhưng vẫn có người thấy rõ, nhất thời có người kêu to: "Nhìn, bảo tàng này đang ở trong cốc Loan Nguyệt phía sau thành Bán Nguyệt!"
"Đúng vậy! Nhanh, đi tìm bảo tàng!"
Không biết là ai lớn rống lên một tiếng, người giang hồ dưới đất như ong vỡ tổ vọt ra bên ngoài, thế đi rào rạt, ai cũng không ngăn được!
"Đi! Tìm bảo tàng thôi!"
"Ưmh ưmh......"
Chỉ thời gian một khắc đồng hồ, cả nơi này đều rỗng tuếch, ở lại cũng là người của thế lực lớn, bọn họ cũng sẽ không như những người trong giang hồ bình thường kia nóng đầu lên rồi đi chịu chết!
Mà lúc này đây Độc Cô Thịnh quay đầu nhìn lại, lại hoảng sợ phát hiện: "Không thấy Ngọc Linh Lung!"
"Cái gì?" Đám người ở cả kinh, đáng tiếc lại không có người mở miệng, có lẽ đối với bọn họ mà nói, Ngọc Linh Lung đã là đồ vô dụng, hiện tại không có gì so với ba bảo vật kia có thể thu hút sự chú ý của bọn họ.
Bên trong căn phòng Mộ Hoàng Tịch khẽ nhếch môi, đây có lẽ là một nước cờ cao một chiêu! Mặc dù Độc Cô Thịnh lợi hại, vật mà ông ta và nàng muốn không giống nhau, dù Ngọc Linh Lung đã mất đi giá trị, nhưng nàng cũng phải lấy đi; về phần lấy thế nào, đương nhiên là trong khoảnh khắc kia rồi, mà muốn hành động bí mật vào lúc này, tất nhiên chỉ có Ngọc Phi Tình rồi! Võ công của Ngọc Phi Tình có thể nói là quỷ dị nhất khắp thiên hạ, tuy rằng cũng không phải là vô địch nhất thiên hạ, nhưng trong khoảnh khắc tất cả mọi người tập trung nhìn bầu trời bản lãnh có thể thần không biết quỷ không hay lấy đi Ngọc Linh Lung từ bên người Độc Cô Thịnh vẫn phải có!
Mà trong ba món đồ kia, Mộ Hoàng Tịch biết chỉ có thương Thánh Viêm và Đăng Long Ấn, nàng cố ý hỏi như vậy, chính là vì để lộ ra giá trị lớn hơn, mất đi Ngọc Linh Lung thì cũng không sao cả! Chỉ là nhiều người tìm kiếm Phượng Dực Hỏa liên như thế, dù nàng tìm được cũng khó giữ.diẽn đan lê quý đôn
"Ai cũng không được đi!" Độc Cô Thịnh lo lắng kêu lên, trong giọng nói mang theo nội lực khiến cho mọi người đang chen chúc dừng lại, nhưng ngay sau đó lại xông ra ngoài, hấp dẫn đang ở trước mặt, ai còn quản thành chủ nói gì!
Chỉ là ánh mắt của Mộ Hoàng Tịch quét qua khuôn mặt hơi lo lắng của Độc Cô Thịnh, trong bụng lại thêm một phần suy tính với Ngọc Linh Lung, ba món bảo vật trong mộ địa cũng không làm Độc Cô Thịnh động lòng, vì sao mất Ngọc Linh Lung ông ta lại đại loạn như thế?
"Thành chủ kia còn không mau một chút!"
"Nhanh lên một chút!" Có lúc có vài người rất đáng đánh đòn như vậy!
"Độc Cô đắc tội rồi!" Độc Cô Thịnh vận chuyển nội lực rót vào sợi tơ, sợi tơ kia giống như đang sống di chuyển về bốn phía, tổng cộng chín phương hướng, sợi tơ mở rộng như hình lưới, chỗ trung tâm kia, hoàn toàn có thể để Ngọc Linh Lung!
"Sau đó xin mời các vị cùng nhau truyền nội lực vào......" Độc Cô Thịnh còn muốn nói gì nữa, chợt có một giọng nói chen ngang: "Chờ một chút!"
Người nào lá gan lớn như vậy? Những người nóng lòng muốn lấy được Tàng Bảo Đồ giận dữ, mới vừa muốn mắng to, đột nhiên phát hiện giọng nói này là truyền từ lầu ba tới, nhất thời nghẹn lại, phía trên kia là người bọn họ không thể chọc nổi.
"Xin hỏi cô nương có chuyện gì?" Độc Cô Thịnh tốt tính hỏi.
Lên tiếng không phải là ai khác, chính là Mộ Hoàng Tịch, nàng nắm sợi tơ trong tay đi lòng vòng, trong giọng nói mang theo vẻ lười biếng: "Ta không có hứng thú với vàng bạc châu báu, cho nên, Độc Cô thành chủ muốn ta ra một phần sức lực này, tất nhiên phải cho ta một điều kiện động tâm!"
"Khẩu khí của nhóc con không nhỏ nhỉ, ngươi không động thủ tất có người khác động thủ......" Lão giả kia còn muốn nói điều gì đó, lại bị Độc Cô Thịnh ngăn lại, chú ý tới những người bất mãn dưới đất, Độc Cô Thịnh giải thích: "Vị cô nương này tập chính là võ công cực hàn, cũng là một người duy nhất thỏa mãn yêu cầu, thiếu nàng, hôm nay ai cũng đừng nghĩ sẽ mở ra Ngọc Linh Lung!"
Mộ Hoàng Tịch cười khẽ, thì ra nàng còn có tác dụng như vậy? Ánh mắt liếc về vị trí trống không bên cạnh, nụ cười sâu hơn! Chỉ là ngược lại, nàng tò mò vì sao Độc Cô Thịnh biết nàng tập võ công cực hàn?
Trong đầu lóe lên suy nghĩ, Mộ Hoàng Tịch đột nhiên nhớ tới trận uy áp ở Cửu U lâu hôm đó, hẳn là Độc Cô thành chủ vì thử dò xét công lực của mọi người mà thả ra, xem ra không chỉ có nàng và Ngọc Phi Tình trải qua trận uy áp kia!
Độc Cô Thịnh nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch: "Tại hạ còn có thể nói cho mọi người một tin tức, có thật hay không tại hạ cũng không biết, xem cô nương nghe xong có động tâm hay không!"
"Nghe nói, năm đó Long Viêm đế đạt được vô số bảo vật, nhưng có ba món, cũng là cực phẩm thế giới; kiện thứ nhất là thương Thánh Viêm, chính là một thanh thần binh, đã từng giúp Long Viêm đế chinh chiến thiên hạ, mọi việc đều thuận lợi; kiện thứ hai là Phượng Dực Hỏa Liên, tin đồn bông hoa sen kia sinh trưởng ở trong lửa, ăn một cánh hoa là được tẩy cân phạt tủy (ai có đọc tiên hiệp là biết ha), ăn hai cánh là lấy được năm mươi năm tu vi, mà nghe nói Hỏa Liên Tử (hạt sen) có thể giúp người ta Phượng Hoàng niết bàn, cũng chính là khởi tử hoàn sinh! Kiện thứ ba là Đăng Long Ấn, chính là binh phù để gọi trăm vạn hùng binh của Long Viêm đế, mặc dù đã không còn quân đội, nhưng Long Viêm đế phong tỏa quân hồn của trăm vạn đại quân quân ở bên trong, chỉ cần có Đăng Long Ấn bày bố trận pháp, là có thể có đội quân trăm vạn bất tử bất diệt rồi!"
Độc Cô Thịnh dứt lời, đã có người kích động đến nói không ra lời, ba bảo vật này, dù ai lấy được một trong số đó, vậy tuyệt đối trân quý hơn vàng bạc châu báu trong mộ địa! Có thể tưởng tượng đến lúc đó những võ lâm cao thủ này tuyệt đối sẽ coi tiền tài như cặn bã, sau đó chạy thẳng tới những bảo vật kia!
Mộ Hoàng Tịch cũng muốn Phượng Dực Hỏa Liên, vật cực hỏa này nhưng lại có suy nghĩ khác bọn họ, nếu như có thể hóa giải được hàn độc của nàng, thì tốt! Nghĩ đến đấy, Mộ Hoàng Tịch cười khẽ: "Điều kiện Độc Cô thành chủ ném ra cũng không phải mê người bình thường, đã như vậy, vậy thì bắt đầu thôi!"
Độc Cô Thịnh gật đầu một cái, đặt Ngọc Linh Lung ở trên sợi tơ chính giữa rồi nâng lên, tiếp đó rót từng đợt nội lực vào, sợi tơ kia rất kỳ lạ, sau khi nội lực đi vào lại có thể biến thành những màu khác biệt; một loại nội lực nóng bỏng y như lửa mạnh, không cần suy nghĩ, mọi người đều biết là Võ lâm minh chủ Lãnh Trọng Dương; còn có màu xanh dương màu xanh biếc, thật sự theo như lời của Độc Cô Thịnh theo lời, không mang theo hình thức lặp lại.
Mộ Hoàng Tịch có chút ngoài ý muốn nhìn thấy một sợi tơ có phát sáng nhưng lại không quá sáng, mặc dù người nọ hết sức che giấu, nhưng ánh sáng chợt lóe lên màu vàng óng lại không che giấu được, nội tức màu vàng......
Thu hồi suy nghĩ, Mộ Hoàng Tịch chuyên tâm truyền nội lực, màu sáng khác với những người kia, nội tức của Mộ Hoàng Tịch là Cực Hàn, bắt đầu từ trước mặt nàng, một đường băng dọc theo người đi xuống, người dưới đất lòng thấy phải cả kinh, không ngờ ngưng tụ nội lực thành băng?
Mộ Hoàng Tịch biết đây là do sợi tơ có vấn đề, thật sự không biết Độc Cô Thịnh đi nơi nào tìm được sợi tơ như vậy.
Chín khe vầng sáng hội tụ đến phía trên Ngọc Linh Lung, Ngọc Linh Lung lập tức bị vầng sáng bao gồm, nội lực liên tục không ngừng được rót vào, Ngọc Linh Lung cũng càng ngày càng sáng, cho đến cuối cùng chiếu sáng cả bầu trời.
"Nhìn! Nơi đó!" Không biết là ai kêu lên một tiếng sợ hãi, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đường cong màu vàng, trong bầu trời đêm ở nơi này cực kỳ rõ ràng; đường cong dần dần rơi xuống, giống như một bức tranh từ từ mở rộng, thấy những đường cong quanh co kia, mọi người mới hiểu, nơi này chính là Tàng Bảo Đồ!
Ngừng thở nhìn xong, hình ảnh kia chỉ xuất hiện ngắn ngủi trong một khắc đồng hồ rồi biến mất, nhưng vẫn có người thấy rõ, nhất thời có người kêu to: "Nhìn, bảo tàng này đang ở trong cốc Loan Nguyệt phía sau thành Bán Nguyệt!"
"Đúng vậy! Nhanh, đi tìm bảo tàng!"
Không biết là ai lớn rống lên một tiếng, người giang hồ dưới đất như ong vỡ tổ vọt ra bên ngoài, thế đi rào rạt, ai cũng không ngăn được!
"Đi! Tìm bảo tàng thôi!"
"Ưmh ưmh......"
Chỉ thời gian một khắc đồng hồ, cả nơi này đều rỗng tuếch, ở lại cũng là người của thế lực lớn, bọn họ cũng sẽ không như những người trong giang hồ bình thường kia nóng đầu lên rồi đi chịu chết!
Mà lúc này đây Độc Cô Thịnh quay đầu nhìn lại, lại hoảng sợ phát hiện: "Không thấy Ngọc Linh Lung!"
"Cái gì?" Đám người ở cả kinh, đáng tiếc lại không có người mở miệng, có lẽ đối với bọn họ mà nói, Ngọc Linh Lung đã là đồ vô dụng, hiện tại không có gì so với ba bảo vật kia có thể thu hút sự chú ý của bọn họ.
Bên trong căn phòng Mộ Hoàng Tịch khẽ nhếch môi, đây có lẽ là một nước cờ cao một chiêu! Mặc dù Độc Cô Thịnh lợi hại, vật mà ông ta và nàng muốn không giống nhau, dù Ngọc Linh Lung đã mất đi giá trị, nhưng nàng cũng phải lấy đi; về phần lấy thế nào, đương nhiên là trong khoảnh khắc kia rồi, mà muốn hành động bí mật vào lúc này, tất nhiên chỉ có Ngọc Phi Tình rồi! Võ công của Ngọc Phi Tình có thể nói là quỷ dị nhất khắp thiên hạ, tuy rằng cũng không phải là vô địch nhất thiên hạ, nhưng trong khoảnh khắc tất cả mọi người tập trung nhìn bầu trời bản lãnh có thể thần không biết quỷ không hay lấy đi Ngọc Linh Lung từ bên người Độc Cô Thịnh vẫn phải có!
Mà trong ba món đồ kia, Mộ Hoàng Tịch biết chỉ có thương Thánh Viêm và Đăng Long Ấn, nàng cố ý hỏi như vậy, chính là vì để lộ ra giá trị lớn hơn, mất đi Ngọc Linh Lung thì cũng không sao cả! Chỉ là nhiều người tìm kiếm Phượng Dực Hỏa liên như thế, dù nàng tìm được cũng khó giữ.diẽn đan lê quý đôn
"Ai cũng không được đi!" Độc Cô Thịnh lo lắng kêu lên, trong giọng nói mang theo nội lực khiến cho mọi người đang chen chúc dừng lại, nhưng ngay sau đó lại xông ra ngoài, hấp dẫn đang ở trước mặt, ai còn quản thành chủ nói gì!
Chỉ là ánh mắt của Mộ Hoàng Tịch quét qua khuôn mặt hơi lo lắng của Độc Cô Thịnh, trong bụng lại thêm một phần suy tính với Ngọc Linh Lung, ba món bảo vật trong mộ địa cũng không làm Độc Cô Thịnh động lòng, vì sao mất Ngọc Linh Lung ông ta lại đại loạn như thế?