Chương : 21
Editor: Dương Gia Uy Vũ
___________
Mấy ngày nay Trạm vương rất vui mừng, bởi vì tất cả tình hình đều diễn biến đúng như Lâm Vãn dự đoán, sau khi hạ táng Thái tử, dưới sự điều trị của thái y, thân thể của kim thượng đã dần dần tốt lên.
Triều thần quả nhiên bắt đầu thượng tấu xin lập Thái tử, Trạm vương là người được chọn nhiều nhất, kim thượng đã có chút động tâm.
Lâm Vãn đang ngồi trên đệm sóng vai cùng Trạm vương, trong điện để trống một khoảng lớn, có một nữ tử đang ngồi trên ghế cao đàn hát.
"Vãn Nhi, sao nàng không có tinh thần gì vậy?" Trạm vương thấy cô không hăng hái lắm, thấp giọng hỏi một câu.
"Khúc hát này nghe buồn quá."
Lâm Vãn vừa dứt lời, Trạm vương đã thay người biểu diễn, dường như quyết tâm muốn chiếm được một nụ cười của mỹ nhân.
Một nhóm nữ tử mặc vũ y bằng sa mỏng màu đỏ đi lên, trên mặt đều che mặt, nhìn có mấy phần phong tình dị vực, vừa lên đã bày ra động tác vũ đạo kịch liệt.
Trong lòng Lâm Vãn ưu sầu, cô cũng không phải nam nhân háo sắc, các cô nương lại ngực lớn mông vểnh cô cũng không thích đâu.
Nếu đổi thành một đám cơ bắp dáng người cường tráng, có lẽ cô có thể vì nam sắc mà giãn mặt ra.
Hệ thống lên tiếng nói: "Vậy cũng chưa chắc, cô thử nhìn người ngoài cùng bên phải kia xem có phải là loại hình cô thích hay không?"
Lâm Vãn ném cho nó một ánh mắt xem thường: "Ta cũng không thích nữ nhân, ta chỉ thích —— "
Lời này của cô còn chưa kịp nói hết với hệ thống thì đã không nói được nữa, bởi vì người vũ công ngoài cùng bên phải kia mặc dù che mặt, nhưng lại lộ ra một đôi mắt đen láy, Lâm Vãn sẽ không nhận lầm.
Cặp mắt kia từng vô số lần nhìn chăm chú cô trong đêm tối, thâm tình, triền miên, hoặc là trêu tức, bất kỳ một ánh mắt nào cô cũng đều cực kỳ quen thuộc.
Nhưng cô lại chưa hề thấy qua đôi mắt đang dùng một loại âm độc đánh giá cô như bây giờ, tựa như một con rắn đang thè lưỡi, có thể nhào về phía con mồi của mình bất cứ lúc nào.
Lâm Vãn oa một tiếng khóc lên với hệ thống: "Hệ thống, chắc ta mù rồi, sao ta lại thấy được đệ đệ ta vậy hả?"
Hệ thống trấn an cô: "Cô không mù, nhưng bây giờ chắc chắn hắn không muốn làm đệ đệ của cô nữa, hắn chỉ muốn làm Bạo Ngược. Bắt lấy cô rồi dùng vô số loại phương pháp hành hạ chết cô."
Lâm Vãn nghiêm túc dò xét lại lần nữa, vũ công kia lẫn trong đám người, ngực lớn mông vểnh, dáng người không mảy may dính dáng gì đến nam nhân, ngoại trừ động tác có chút không cân đối ra, nhìn không có gì khác biệt với vũ công bên cạnh.
Nhưng đôi mắt của vũ công kia từ đầu đến cuối đều không rời khỏi người Lâm Vãn, tất cả những điều này đã nói rõ, Lâm Vãn hoàn toàn chính xác không có nhận lầm.
"Vãn Nhi, nàng thích không?" Trạm vương nhất thời trầm mê, chờ đến khi hồi thần lại, quay đầu chợt nhìn thấy vẻ mặt Lâm Vãn nghiêm túc, không khỏi đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.
Ngay khoảnh khắc Lâm Vãn bị bàn tay y chạm đến, chỉ thấy một vũ công xen lẫn trong đó bỗng nhiên hướng về phía cô cười, mặt mày cong cong, ánh mắt lại lộ ra ý tứ cảnh cáo rét lạnh.
Cô lập tức rút tay ra, gật đầu theo: "Tất nhiên là thích."
"Vãn cô nương rất thích điệu múa này, tất cả đều có thưởng." Trạm vương cũng vui vẻ theo, y vung tay lên, những vũ công kia lập tức nối đuôi nhau ra.
Lâm Trí đi phía sau cùng, trước khi ra ngoài, ra dấu tay với cô, ngay sau đó hai tay giao nhau đặt giữa cổ mình, làm ra một động tác dùng lực.
Lâm Vãn bị dọa đến tè ra quần, lập tức cáo trạng với hệ thống: "Lật xe, vừa rồi có phải ý hắn là muốn bóp chết ta hay không?"
Hệ thống trầm mặc một lát mới nói: "Không phải đâu, hắn nói hắn muốn gặm cổ của cô, có thể trước đó đã ăn nhiều món cổ vịt kho quá."
Lâm Vãn: "..."
"Vãn Nhi, mấy ngày nay bản vương đã sắp đoạt được vị trí Thái tử, chờ sau khi ta tiến cung sẽ cưới nàng làm Thái Tử Phi." Trạm vương vừa nói vừa đưa tay nắm chặt cổ tay của cô, ngón tay thuận theo cánh tay của cô một đường sờ lên trên, trong động tác mang theo vài phần trêu chọc.
Lâm Vãn là người đã cùng Lâm Trí ngủ qua vô số lần, đương nhiên nhắm mắt cũng biết tên Trạm vương này muốn làm cái gì, còn không phải là muốn làm chuyện xấu hổ hay sao.
"Vương gia, đầu ta hơi choáng, muốn đến hậu hoa viên đi dạo. Hiện giờ đang là thời khắc mấu chốt, ngài nên chú ý đến triều đình mới phải, chớ bỏ dở nửa chừng."
Cô vội vàng tìm cớ ra ngoài, vì không cho Trạm vương cùng theo, còn đặc biệt chặn lời của y.
Sau khi Lâm Vãn đi ra đã hỏi thăm hệ thống, biết được vị trí cụ thể của Lâm Trí.
Cô phân tán hết nha hoàn bên người, chỉ nói muốn giải sầu một mình một lát, sau đó đi đến một ngọn núi giả ở hậu viện.
Miệng bỗng nhiên bị người ta che kín, trực tiếp bị kéo vào trong núi giả, trong núi giả có một không gian trống, vừa vặn đủ để hai người trốn ở đó.
Lâm Trí vẫn mặc một thân vũ y màu đỏ kia, vóc người gầy như nữ tử, giờ phút này hắn đứng sau lưng Lâm Vãn, dùng hai khối mềm mại trước ngực không biết là cái gì kề sát lưng cô, đồng thời còn có một thứ cứng rắn đang chọt vào mông Lâm Vãn.
Lâm Vãn chỉ cảm thấy thứ dính sát phía sau mình có mềm có cứng, cảm giác kia quỷ dị vô cùng.
"Tỷ tỷ, ta nhớ nàng chết đi được." Hắn dán sau tai của cô, nhẹ giọng thì thầm nói một câu.
Không biết hắn đã sử dụng thủ đoạn gì, ngay cả giọng nói cũng không khàn khàn như nam tử trước đó, ngược lại trở nên nhỏ bé yếu ớt êm tai, hoàn toàn chính là một diễn viên.
Lúc Lâm Vãn nghe được câu này, quả thật lòng như tro tàn, sao lại nhớ cô chết đi được chứ, phải là nhớ đến muốn cô chết mới đúng.
Đại huynh đệ à, không biết nói chuyện thì mời ngậm miệng, tiểu tỷ tỷ cũng không muốn bị ngươi làm đâu!
"A Trí, là chàng sao? Sao chàng lại biến thành nữ nhân? Có phải là tại Viên lão đầu vô sỉ kia hay không, ta biết ngay là hắn vẫn luôn dòm ngó thân thể trẻ tuổi của chàng mà, biến chàng thành dáng vẻ bất nam bất nữ như này. Đáng thương cho phu thê chúng ta, vốn là ân ái không nghi ngờ, bây giờ cũng đã thành người lạ, chàng biến thành cái dạng này, sau này chúng ta làm, làm sao sinh con dưỡng cái đây..."
Lâm Vãn lập tức biến thành dáng vẻ khóc sướt mướt tay cầm khăn gấm lau nước mắt, giống như đã chịu ấm ức rất lớn vậy.
Lâm Trí đứng sau lưng cô, thần sắc trên mặt biến ảo khó lường, lúc sáng lúc tối.
Tay của hắn từ đầu đến cuối vẫn ôm thân thể cô. Trên đường hắn tới đây, trong lòng tồn tại vô số sát cơ, trong tay áo hắn cất giấu chủy thủ, chỉ cần dùng lực sẽ lập tức có thể đẩy cô vào chỗ chết.
Thế nhưng bây giờ ngay lúc thật sự ôm Lâm Vãn vào trong ngực, hắn lại không nỡ.
Hệ thống nhìn Lâm Vãn tình ý chân thành chảy nước mắt cá sấu, thật sự có hơi không nhìn nổi, không khỏi chẹp miệng nói: "Tiểu tỷ tỷ, cô đang chơi chiêu gì vậy?"
Lâm Vãn nâng ống tay áo lên lau lau nước mắt: "Chơi trò không nỡ giết ta kia đó, người chân chính yêu ta, nhìn thấy ta thút thít như vậy tuyệt đối sẽ không nỡ giết ta. Nữ nhân chính là muốn lợi dụng mọi thứ có lợi với mình, bất luận là dung mạo hay là nước mắt."
Cô khóc một trận này, sát khí quanh thân Lâm Trí quả nhiên ít đi rất nhiều.
Cô hướng về phía hệ thống đắc ý nói: "Hì hì, mi nhìn đi, quả nhiên có tác dụng."
Lâm Vãn bên này vẫn chưa kịp đắc ý bao nhiêu, bỗng nhiên lại cảm thấy không thích hợp, Lâm Trí đang cởi quần của cô ra.
"A, A Trí, chàng đang làm gì vậy?"
"Ta muốn cùng tỷ tỷ sinh con dưỡng cái, xem ra chỉ có thể dùng con cái để trói buộc tỷ tỷ thôi." Hắn rất nhanh đã lột sạch váy sam của cô, trong núi giả không có ánh nắng, không khí lạnh bao trùm lên người, khiến cô nhịn không được run rẩy.
Lâm Vãn muốn ngăn cản nhưng còn chưa kịp nói, hắn đã nâng vật kia tiến vào.
"Tỷ tỷ, tên Trạm vương kia đã chạm vào chỗ nào của nàng rồi? Ta nhớ đã từng nói với nàng không cho phép nam nhân khác chạm vào nàng rồi, nếu tẩy không sạch thì phải làm sao bây giờ?"
Hắn vẫn dùng loại ngữ điệu nhu tình mật ý kia, nhưng ngẫu nhiên ngay lúc thở dốc mới có thể nghe ra giọng nói vốn có, lúc hắn nói chuyện khí tức phả ngay bên tai, ngẫu nhiên còn trừng phạt cắn vành tai của cô.
Lâm Vãn đã hoàn toàn không thể suy nghĩ, trong núi giả lạnh, nhưng thân thể của cô lại cực nóng, người phía sau đang dán chặt lấy càng giống như muốn mài ra lửa trên người cô vậy.
Hai người dùng tư thế đứng, Lâm Vãn căn bản là không nhịn được, mắt thấy cả người đều bị hắn ôm vào trong ngực, nếu không khẳng định đã sớm nằm trên mặt đất làm một cỗ thi thể.
"Tỷ tỷ biết trong tay áo ta cất giấu cái gì không?" Hắn dường như muốn trêu đùa Lâm Vãn.
Giọng Lâm Vãn đứt quãng nói: "Không biết, nhưng ta biết trong đũng quần chàng đang cất giấu cái gì."
Động tác của Lâm Trí hơi ngừng lại, thấp giọng nói: "Cái gì?"
"Lựu đạn đó. Đại huynh đệ, chàng có từng —— "
Lâm Vãn muốn nói đại huynh đệ, chàng có từng nghe đến một màn đũng quần giấu lựu đạn* hay chưa, có điều lời này của cô vừa thốt ra lập tức đã nói không nên lời.
* Đũng quần giấu lựu đạn: xuất phát từ bộ phim kháng Nhật "Khí thế hung mãnh". Trong đó có cảnh nhân vật "Ngân muội" đến thăm người yêu là "Đại Bổng" đang bị Hoàng quân (quân Nhật) giam giữ, sau một trận triền miên qua đi, "Đại Bổng" móc ra một quả lựu đạn từ nơi riêng tư của "Ngân muội", hai người hô to "Lại thoải mái lần nữa", sau đó làm lựu đạn nổ rồi hy sinh. Bộ phim này có rất nhiều tình tiết và lời thoại chứa "Ý dâm", nhưng tình tiết "Đũng quần giấu lựu đạn" vẫn khiến dân mạng trợn mắt há hốc mồm, tam quan hủy hết. (Theo Baike)
Lâm Trí hiển nhiên càng thêm trở nên kích động, hắn kề sát sau lưng cô, xúc cảm mềm mại trước ngực kia vẫn còn ở đó.
"Những lời thô tục này của tỷ tỷ đến tột cùng là ai dạy? Là tên Trạm vương kia sao?" Lúc hắn nói lời này, giọng nói đã từ giọng nữ mảnh khảnh khôi phục thanh âm vốn có, thân hình cũng cao to hơn.
Cảm giác áp bách của hắn mạnh hơn, sức lực cũng càng mạnh, Lâm Vãn rất muốn nói một câu, tên thiểu năng Trạm vương kia không có tố chất dạy loại văn học này, đáng tiếc bây giờ chân cô đã nhũn ra không thể nói nên lời.
Ngay lúc tiếng nói của hắn vừa dứt, cánh tay của hắn nhẹ nhàng lay động, môt cây chủy thủ bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Cả người Lâm Vãn đã leo lên hai cánh tay của hắn, cho nên trong tay hắn nhiều thêm một thứ như vậy, cô gần như đã nhìn thấy ngay lập tức.
Đợi sau khi nhìn rõ ràng hoa văn trên cây chủy thủ này, cả người Lâm Vãn đều trở nên kích động dị thường, thân thể cũng run lên.
Cô bắt đầu điên cuồng gọi hệ thống: "Lật Xe, Lật Xe, đây có phải là chủy thủ đã đâm ta lần trước hay không?"
Hệ thống vô cùng bình tĩnh: "Thật có lỗi, giờ khắc này chủy thủ đang đâm cô đã bị mosaic, ta không nhìn thấy."
(Dương: Cái ai biết Xe Xe đang nói đến cái chủy thủ nào không ta („ಡωಡ„))
Lâm Vãn nói: "Đánh rắm, mi đừng thế chứ, ta nói chính là thanh hắn đang cầm trên tay đây này."
Hệ thống nhìn kỹ một lát mới nói: "Ừm, trước đó chia cắt 887 chính là cái này, dùng tốt lại còn sắc bén, giống như thái thịt vậy..."
Lâm Vãn: "..." Tình hữu nghị giữa cô và hệ thống hoàn toàn là bởi vì cô đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân.
Sau khi biết được thanh chủy thủ trong tay Lâm Trí chính là hung khí, cả người Lâm Vãn đều bị hù dọa đến càng thêm hưng phấn.
"Tỷ tỷ quả nhiên hiểu lòng ta nhất, vậy mà trở nên quấn lấy ta như thế. Lúc ta thấy được thanh chủy thủ này đã nghĩ rằng nó đặc biệt thích hợp vẽ mấy nhát lên cái cổ xinh đẹp của tỷ tỷ, khi làm nàng tắt thở, đôi mắt trợn to kia chắc chắn đặc biệt xứng với hoa văn phía trên..."
Lâm Trí bắt đầu nói mấy lời hù dọa cô, Lâm Vãn bị kích thích đến trực tiếp ngất đi.
___________
Mấy ngày nay Trạm vương rất vui mừng, bởi vì tất cả tình hình đều diễn biến đúng như Lâm Vãn dự đoán, sau khi hạ táng Thái tử, dưới sự điều trị của thái y, thân thể của kim thượng đã dần dần tốt lên.
Triều thần quả nhiên bắt đầu thượng tấu xin lập Thái tử, Trạm vương là người được chọn nhiều nhất, kim thượng đã có chút động tâm.
Lâm Vãn đang ngồi trên đệm sóng vai cùng Trạm vương, trong điện để trống một khoảng lớn, có một nữ tử đang ngồi trên ghế cao đàn hát.
"Vãn Nhi, sao nàng không có tinh thần gì vậy?" Trạm vương thấy cô không hăng hái lắm, thấp giọng hỏi một câu.
"Khúc hát này nghe buồn quá."
Lâm Vãn vừa dứt lời, Trạm vương đã thay người biểu diễn, dường như quyết tâm muốn chiếm được một nụ cười của mỹ nhân.
Một nhóm nữ tử mặc vũ y bằng sa mỏng màu đỏ đi lên, trên mặt đều che mặt, nhìn có mấy phần phong tình dị vực, vừa lên đã bày ra động tác vũ đạo kịch liệt.
Trong lòng Lâm Vãn ưu sầu, cô cũng không phải nam nhân háo sắc, các cô nương lại ngực lớn mông vểnh cô cũng không thích đâu.
Nếu đổi thành một đám cơ bắp dáng người cường tráng, có lẽ cô có thể vì nam sắc mà giãn mặt ra.
Hệ thống lên tiếng nói: "Vậy cũng chưa chắc, cô thử nhìn người ngoài cùng bên phải kia xem có phải là loại hình cô thích hay không?"
Lâm Vãn ném cho nó một ánh mắt xem thường: "Ta cũng không thích nữ nhân, ta chỉ thích —— "
Lời này của cô còn chưa kịp nói hết với hệ thống thì đã không nói được nữa, bởi vì người vũ công ngoài cùng bên phải kia mặc dù che mặt, nhưng lại lộ ra một đôi mắt đen láy, Lâm Vãn sẽ không nhận lầm.
Cặp mắt kia từng vô số lần nhìn chăm chú cô trong đêm tối, thâm tình, triền miên, hoặc là trêu tức, bất kỳ một ánh mắt nào cô cũng đều cực kỳ quen thuộc.
Nhưng cô lại chưa hề thấy qua đôi mắt đang dùng một loại âm độc đánh giá cô như bây giờ, tựa như một con rắn đang thè lưỡi, có thể nhào về phía con mồi của mình bất cứ lúc nào.
Lâm Vãn oa một tiếng khóc lên với hệ thống: "Hệ thống, chắc ta mù rồi, sao ta lại thấy được đệ đệ ta vậy hả?"
Hệ thống trấn an cô: "Cô không mù, nhưng bây giờ chắc chắn hắn không muốn làm đệ đệ của cô nữa, hắn chỉ muốn làm Bạo Ngược. Bắt lấy cô rồi dùng vô số loại phương pháp hành hạ chết cô."
Lâm Vãn nghiêm túc dò xét lại lần nữa, vũ công kia lẫn trong đám người, ngực lớn mông vểnh, dáng người không mảy may dính dáng gì đến nam nhân, ngoại trừ động tác có chút không cân đối ra, nhìn không có gì khác biệt với vũ công bên cạnh.
Nhưng đôi mắt của vũ công kia từ đầu đến cuối đều không rời khỏi người Lâm Vãn, tất cả những điều này đã nói rõ, Lâm Vãn hoàn toàn chính xác không có nhận lầm.
"Vãn Nhi, nàng thích không?" Trạm vương nhất thời trầm mê, chờ đến khi hồi thần lại, quay đầu chợt nhìn thấy vẻ mặt Lâm Vãn nghiêm túc, không khỏi đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.
Ngay khoảnh khắc Lâm Vãn bị bàn tay y chạm đến, chỉ thấy một vũ công xen lẫn trong đó bỗng nhiên hướng về phía cô cười, mặt mày cong cong, ánh mắt lại lộ ra ý tứ cảnh cáo rét lạnh.
Cô lập tức rút tay ra, gật đầu theo: "Tất nhiên là thích."
"Vãn cô nương rất thích điệu múa này, tất cả đều có thưởng." Trạm vương cũng vui vẻ theo, y vung tay lên, những vũ công kia lập tức nối đuôi nhau ra.
Lâm Trí đi phía sau cùng, trước khi ra ngoài, ra dấu tay với cô, ngay sau đó hai tay giao nhau đặt giữa cổ mình, làm ra một động tác dùng lực.
Lâm Vãn bị dọa đến tè ra quần, lập tức cáo trạng với hệ thống: "Lật xe, vừa rồi có phải ý hắn là muốn bóp chết ta hay không?"
Hệ thống trầm mặc một lát mới nói: "Không phải đâu, hắn nói hắn muốn gặm cổ của cô, có thể trước đó đã ăn nhiều món cổ vịt kho quá."
Lâm Vãn: "..."
"Vãn Nhi, mấy ngày nay bản vương đã sắp đoạt được vị trí Thái tử, chờ sau khi ta tiến cung sẽ cưới nàng làm Thái Tử Phi." Trạm vương vừa nói vừa đưa tay nắm chặt cổ tay của cô, ngón tay thuận theo cánh tay của cô một đường sờ lên trên, trong động tác mang theo vài phần trêu chọc.
Lâm Vãn là người đã cùng Lâm Trí ngủ qua vô số lần, đương nhiên nhắm mắt cũng biết tên Trạm vương này muốn làm cái gì, còn không phải là muốn làm chuyện xấu hổ hay sao.
"Vương gia, đầu ta hơi choáng, muốn đến hậu hoa viên đi dạo. Hiện giờ đang là thời khắc mấu chốt, ngài nên chú ý đến triều đình mới phải, chớ bỏ dở nửa chừng."
Cô vội vàng tìm cớ ra ngoài, vì không cho Trạm vương cùng theo, còn đặc biệt chặn lời của y.
Sau khi Lâm Vãn đi ra đã hỏi thăm hệ thống, biết được vị trí cụ thể của Lâm Trí.
Cô phân tán hết nha hoàn bên người, chỉ nói muốn giải sầu một mình một lát, sau đó đi đến một ngọn núi giả ở hậu viện.
Miệng bỗng nhiên bị người ta che kín, trực tiếp bị kéo vào trong núi giả, trong núi giả có một không gian trống, vừa vặn đủ để hai người trốn ở đó.
Lâm Trí vẫn mặc một thân vũ y màu đỏ kia, vóc người gầy như nữ tử, giờ phút này hắn đứng sau lưng Lâm Vãn, dùng hai khối mềm mại trước ngực không biết là cái gì kề sát lưng cô, đồng thời còn có một thứ cứng rắn đang chọt vào mông Lâm Vãn.
Lâm Vãn chỉ cảm thấy thứ dính sát phía sau mình có mềm có cứng, cảm giác kia quỷ dị vô cùng.
"Tỷ tỷ, ta nhớ nàng chết đi được." Hắn dán sau tai của cô, nhẹ giọng thì thầm nói một câu.
Không biết hắn đã sử dụng thủ đoạn gì, ngay cả giọng nói cũng không khàn khàn như nam tử trước đó, ngược lại trở nên nhỏ bé yếu ớt êm tai, hoàn toàn chính là một diễn viên.
Lúc Lâm Vãn nghe được câu này, quả thật lòng như tro tàn, sao lại nhớ cô chết đi được chứ, phải là nhớ đến muốn cô chết mới đúng.
Đại huynh đệ à, không biết nói chuyện thì mời ngậm miệng, tiểu tỷ tỷ cũng không muốn bị ngươi làm đâu!
"A Trí, là chàng sao? Sao chàng lại biến thành nữ nhân? Có phải là tại Viên lão đầu vô sỉ kia hay không, ta biết ngay là hắn vẫn luôn dòm ngó thân thể trẻ tuổi của chàng mà, biến chàng thành dáng vẻ bất nam bất nữ như này. Đáng thương cho phu thê chúng ta, vốn là ân ái không nghi ngờ, bây giờ cũng đã thành người lạ, chàng biến thành cái dạng này, sau này chúng ta làm, làm sao sinh con dưỡng cái đây..."
Lâm Vãn lập tức biến thành dáng vẻ khóc sướt mướt tay cầm khăn gấm lau nước mắt, giống như đã chịu ấm ức rất lớn vậy.
Lâm Trí đứng sau lưng cô, thần sắc trên mặt biến ảo khó lường, lúc sáng lúc tối.
Tay của hắn từ đầu đến cuối vẫn ôm thân thể cô. Trên đường hắn tới đây, trong lòng tồn tại vô số sát cơ, trong tay áo hắn cất giấu chủy thủ, chỉ cần dùng lực sẽ lập tức có thể đẩy cô vào chỗ chết.
Thế nhưng bây giờ ngay lúc thật sự ôm Lâm Vãn vào trong ngực, hắn lại không nỡ.
Hệ thống nhìn Lâm Vãn tình ý chân thành chảy nước mắt cá sấu, thật sự có hơi không nhìn nổi, không khỏi chẹp miệng nói: "Tiểu tỷ tỷ, cô đang chơi chiêu gì vậy?"
Lâm Vãn nâng ống tay áo lên lau lau nước mắt: "Chơi trò không nỡ giết ta kia đó, người chân chính yêu ta, nhìn thấy ta thút thít như vậy tuyệt đối sẽ không nỡ giết ta. Nữ nhân chính là muốn lợi dụng mọi thứ có lợi với mình, bất luận là dung mạo hay là nước mắt."
Cô khóc một trận này, sát khí quanh thân Lâm Trí quả nhiên ít đi rất nhiều.
Cô hướng về phía hệ thống đắc ý nói: "Hì hì, mi nhìn đi, quả nhiên có tác dụng."
Lâm Vãn bên này vẫn chưa kịp đắc ý bao nhiêu, bỗng nhiên lại cảm thấy không thích hợp, Lâm Trí đang cởi quần của cô ra.
"A, A Trí, chàng đang làm gì vậy?"
"Ta muốn cùng tỷ tỷ sinh con dưỡng cái, xem ra chỉ có thể dùng con cái để trói buộc tỷ tỷ thôi." Hắn rất nhanh đã lột sạch váy sam của cô, trong núi giả không có ánh nắng, không khí lạnh bao trùm lên người, khiến cô nhịn không được run rẩy.
Lâm Vãn muốn ngăn cản nhưng còn chưa kịp nói, hắn đã nâng vật kia tiến vào.
"Tỷ tỷ, tên Trạm vương kia đã chạm vào chỗ nào của nàng rồi? Ta nhớ đã từng nói với nàng không cho phép nam nhân khác chạm vào nàng rồi, nếu tẩy không sạch thì phải làm sao bây giờ?"
Hắn vẫn dùng loại ngữ điệu nhu tình mật ý kia, nhưng ngẫu nhiên ngay lúc thở dốc mới có thể nghe ra giọng nói vốn có, lúc hắn nói chuyện khí tức phả ngay bên tai, ngẫu nhiên còn trừng phạt cắn vành tai của cô.
Lâm Vãn đã hoàn toàn không thể suy nghĩ, trong núi giả lạnh, nhưng thân thể của cô lại cực nóng, người phía sau đang dán chặt lấy càng giống như muốn mài ra lửa trên người cô vậy.
Hai người dùng tư thế đứng, Lâm Vãn căn bản là không nhịn được, mắt thấy cả người đều bị hắn ôm vào trong ngực, nếu không khẳng định đã sớm nằm trên mặt đất làm một cỗ thi thể.
"Tỷ tỷ biết trong tay áo ta cất giấu cái gì không?" Hắn dường như muốn trêu đùa Lâm Vãn.
Giọng Lâm Vãn đứt quãng nói: "Không biết, nhưng ta biết trong đũng quần chàng đang cất giấu cái gì."
Động tác của Lâm Trí hơi ngừng lại, thấp giọng nói: "Cái gì?"
"Lựu đạn đó. Đại huynh đệ, chàng có từng —— "
Lâm Vãn muốn nói đại huynh đệ, chàng có từng nghe đến một màn đũng quần giấu lựu đạn* hay chưa, có điều lời này của cô vừa thốt ra lập tức đã nói không nên lời.
* Đũng quần giấu lựu đạn: xuất phát từ bộ phim kháng Nhật "Khí thế hung mãnh". Trong đó có cảnh nhân vật "Ngân muội" đến thăm người yêu là "Đại Bổng" đang bị Hoàng quân (quân Nhật) giam giữ, sau một trận triền miên qua đi, "Đại Bổng" móc ra một quả lựu đạn từ nơi riêng tư của "Ngân muội", hai người hô to "Lại thoải mái lần nữa", sau đó làm lựu đạn nổ rồi hy sinh. Bộ phim này có rất nhiều tình tiết và lời thoại chứa "Ý dâm", nhưng tình tiết "Đũng quần giấu lựu đạn" vẫn khiến dân mạng trợn mắt há hốc mồm, tam quan hủy hết. (Theo Baike)
Lâm Trí hiển nhiên càng thêm trở nên kích động, hắn kề sát sau lưng cô, xúc cảm mềm mại trước ngực kia vẫn còn ở đó.
"Những lời thô tục này của tỷ tỷ đến tột cùng là ai dạy? Là tên Trạm vương kia sao?" Lúc hắn nói lời này, giọng nói đã từ giọng nữ mảnh khảnh khôi phục thanh âm vốn có, thân hình cũng cao to hơn.
Cảm giác áp bách của hắn mạnh hơn, sức lực cũng càng mạnh, Lâm Vãn rất muốn nói một câu, tên thiểu năng Trạm vương kia không có tố chất dạy loại văn học này, đáng tiếc bây giờ chân cô đã nhũn ra không thể nói nên lời.
Ngay lúc tiếng nói của hắn vừa dứt, cánh tay của hắn nhẹ nhàng lay động, môt cây chủy thủ bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Cả người Lâm Vãn đã leo lên hai cánh tay của hắn, cho nên trong tay hắn nhiều thêm một thứ như vậy, cô gần như đã nhìn thấy ngay lập tức.
Đợi sau khi nhìn rõ ràng hoa văn trên cây chủy thủ này, cả người Lâm Vãn đều trở nên kích động dị thường, thân thể cũng run lên.
Cô bắt đầu điên cuồng gọi hệ thống: "Lật Xe, Lật Xe, đây có phải là chủy thủ đã đâm ta lần trước hay không?"
Hệ thống vô cùng bình tĩnh: "Thật có lỗi, giờ khắc này chủy thủ đang đâm cô đã bị mosaic, ta không nhìn thấy."
(Dương: Cái ai biết Xe Xe đang nói đến cái chủy thủ nào không ta („ಡωಡ„))
Lâm Vãn nói: "Đánh rắm, mi đừng thế chứ, ta nói chính là thanh hắn đang cầm trên tay đây này."
Hệ thống nhìn kỹ một lát mới nói: "Ừm, trước đó chia cắt 887 chính là cái này, dùng tốt lại còn sắc bén, giống như thái thịt vậy..."
Lâm Vãn: "..." Tình hữu nghị giữa cô và hệ thống hoàn toàn là bởi vì cô đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân.
Sau khi biết được thanh chủy thủ trong tay Lâm Trí chính là hung khí, cả người Lâm Vãn đều bị hù dọa đến càng thêm hưng phấn.
"Tỷ tỷ quả nhiên hiểu lòng ta nhất, vậy mà trở nên quấn lấy ta như thế. Lúc ta thấy được thanh chủy thủ này đã nghĩ rằng nó đặc biệt thích hợp vẽ mấy nhát lên cái cổ xinh đẹp của tỷ tỷ, khi làm nàng tắt thở, đôi mắt trợn to kia chắc chắn đặc biệt xứng với hoa văn phía trên..."
Lâm Trí bắt đầu nói mấy lời hù dọa cô, Lâm Vãn bị kích thích đến trực tiếp ngất đi.