Chương 7
Rõ ràng là là cùng một giới tính, rõ ràng người ta còn “thẳng” như vậy.
Thế thì tại sao eo lại nhỏ như thế?
Anh đo được 64 xen ti mét.
So với trung bình thì nhỏ hơn rất nhiều. Cảm giác chạm vào còn rất thoải mái.
Tu Kiệt không biết mình đi về nhà bằng cách nào. Mơ mơ hồ hồ mà nằm lên giường.
Anh thích cậu.
Thích từ lâu rồi.
Chỉ là người này quá thẳng, cũng quá không để ý đến nam nhân như anh đi.
Ngủ một giấc. Đến lúc tỉnh lại chính là bị tiếng chuông cổng đánh thức.
Tu Kiệt không quen trong nhà có người lạ. Mặc dù Lăng Minh - anh trai của anh có thuê một vài người giúp việc nhưng đều bị anh đuổi đi hết.
Lúc này chuông cổng kêu lên. Anh chỉ có thể lết tấm thân này xuống giường.
......
Hạo Phong đợi khá lâu bên ngoài cổng, thậm chí còn đánh giá được gần hết căn biệt thự này.
Trong lớp có rất nhiều lời đồn về thân thế của lớp trưởng. Nào là nhà có quặng mỏ, nào là con trai chủ tịch. Nhìn khí chất của anh, lại nhìn căn biệt thự xa hoa, hào phóng này. Xem ra lời đồn chắc chắn cũng phải đúng phân nửa.
Đợi một chút, trong căn biệt thự lớn kia cuối cùng cũng có người bước ra.
Lớp trưởng hiếm thấy không mặc đồng phục chỉnh chỉnh tề tề. Chỉ mặc một chiếc quần thun dài và một cái áo thun cổ trong bình thường. Trông lại rất sạch sẽ, giống như mấy vị quý tộc thời xưa. Mái tóc hơi ngả nâu đung đưa trong nắng....cũng thật là đẹp đi.
Tu Kiệt không đeo kính, mắt anh cận không nặng nhưng cũng chưa đủ tốt để nhìn từ trong nhà ra ngoài cổng.
Đến mức bước đến gần rồi mới thoáng sững sờ.
Hạo Phong?
Hạo Phong đứng trước cổng của anh để làm gì?
Thôi chết! Đầu còn chưa chải!
Mặc như vầy nhìn được không?
Tu Kiệt tức khắc muốn vào trong nhà, thay một bộ đồ khác, nhưng mà để người trước cổng thật là kỳ. Anh đưa tay lên chỉnh chỉnh tóc, cố gắng làm sao trông cho mình tự nhiên nhất có thể.
“Sao vậy?”
Vừa mở cổng, anh vừa hỏi cậu.
Giọng rất khàn, cộng thêm đầu tóc hơi rối của anh. Nhìn vào liền biết mới ngủ thức dậy.
Hạo Phong gấp muốn chết, đứng bên ngoài rất là nắng, bây giờ còn là một giờ chiều, nắng thì thôi, còn nóng muốn thiêu người.
Cổng vừa mở, cậu liền kéo Tu Kiệt chạy vào khoảng sân có bóng che, tay quạt quạt cho đỡ nóng.
“Lớp trưởng, trả cậu, tôi giặc sạch rồi đó, cảm ơn nha”
Cậu đưa một cái túi qua, nhìn trong đó là một chiếc quần thể dục.
Tu Kiệt đưa tay nhận lấy.
“Không có gì, ngày mai còn phải tập nữa, cậu nhớ đem”
Lớp trưởng này lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng bình thường rồi?
Hai người như vậy mà đứng trước cửa, cứ sững ra đó.
Hạo Phong thật là hết cách. Vốn định ké một miếng nước, không ngờ đầu của người này lại làm bằng gỗ. Một lời mờ vào nhà cũng không có.
“Vậy tôi về đây” cậu nói
“Cậu vào nhà chơi” anh cũng nói.
Hai người cùng lúc nói.
Tu Kiệt đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Nào là nhà bếp đã dọn chưa? Phòng ốc có lộn xộn không? Rồi tủ lạnh đã có sẵn trái cây nào chưa?
Cảm thấy đáp ứng đủ yêu cầu để mời cậu vào nhà thì anh mới lên tiếng. Nào ngờ Hạo Phong lại muốn về.
Tu Kiệt thất vọng buồn buồn, chỉ là ngoài mặt anh không thể hiện ra.
“Nếu cậu bận thì về trước đi”
Hạo Phong bây giờ muốn xin anh ly nước có được không? Cậu rút lại lời vừa nảy có được không?
Nhưng lời quân tử đã nói ra. Nếu bây giờ mà còn đổi ý định lại thì có cảm giác hơi quê quê.
“Vậy tôi về, lớp trưởng tiếp tục ngủ ngon nha”
Hạo Phong tiêu soái rời đi. Không lộ ra một chút sự khát nước nào.
Còn Tu Kiệt thì đứng yên đó, đến khi người ta khuất bóng rồi thì mới dựa tường thụp xuống.
Sao tự nhiên lại ngủ ngon chứ?.....
Tôi không muốn ngủ, chỉ muốn cậu....
......
Tập luyện mặc dù xuýt soát ngày dự thi nhưng tập thể lớp 11a5 vẫn xem như hoàng thành tốt, chỉ chờ đợi ngày mai lên biểu diễn là được.
Mỗi một lớp đều sẽ có tiết mục biểu diễn.
Lớp 12 sẽ không tham gia vì còn phải ôn tập cho kì thi đại học.
Lớp mười thì non trẻ quá nên khối 11 sẽ phụ trách việc biểu diễn các tiết mục. Và đương nhiên sẽ có giải.
Lớp 11a5 có hai tiết mục. Một là nhảy, hai là một tiết mục hát.
Buổi sáng ngày 25 vẫn học bình thường nhưng sẽ được giảm hai tiết cuối cùng. Tiệc sẽ bắt đầu vào lúc 4 giờ chiều đến 8 giờ tối.
3 giờ chiều.
Hạo Phong vui vui vẻ vẻ mua một ly Hồng trà thơm ngọt đem đến trước mặt Thanh Dương.
“Lại nữa hả đại ca” Cậu chàng cười cười nói.
“Tất nhiên rồi, người còn chưa đổ mà, tao nhất định phải cưa được nhỏ” Cậu tự tin nói.
Thanh Dương từ chối cho ý kiến, khoác cổ với Tân Nhiên rời đi.
Hạo Phong phải ở lại để chuẩn bị cho tiết mục buổi chiều. Cậu tất bật chạy ngược từ cổng trường vào lại trong tập thể chất.
Nguyễn Nguyễn đang thắc tóc cho các bạn học nữ ở đó. Một bạn đều có hai cái bướm xinh xinh. Còn được trang điểm rất đẹp
Hạo Phong thấy vậy, bước chân hơi thất chậm lại, cố giảm sự hiện diện của mình xuống.
Nhưng lại chẳng thể qua mặt được mấy cô rồi.
......
Tác giả có lời muốn nói:
“Like cho tác giả đi, tác giả yêu!!!”
Thế thì tại sao eo lại nhỏ như thế?
Anh đo được 64 xen ti mét.
So với trung bình thì nhỏ hơn rất nhiều. Cảm giác chạm vào còn rất thoải mái.
Tu Kiệt không biết mình đi về nhà bằng cách nào. Mơ mơ hồ hồ mà nằm lên giường.
Anh thích cậu.
Thích từ lâu rồi.
Chỉ là người này quá thẳng, cũng quá không để ý đến nam nhân như anh đi.
Ngủ một giấc. Đến lúc tỉnh lại chính là bị tiếng chuông cổng đánh thức.
Tu Kiệt không quen trong nhà có người lạ. Mặc dù Lăng Minh - anh trai của anh có thuê một vài người giúp việc nhưng đều bị anh đuổi đi hết.
Lúc này chuông cổng kêu lên. Anh chỉ có thể lết tấm thân này xuống giường.
......
Hạo Phong đợi khá lâu bên ngoài cổng, thậm chí còn đánh giá được gần hết căn biệt thự này.
Trong lớp có rất nhiều lời đồn về thân thế của lớp trưởng. Nào là nhà có quặng mỏ, nào là con trai chủ tịch. Nhìn khí chất của anh, lại nhìn căn biệt thự xa hoa, hào phóng này. Xem ra lời đồn chắc chắn cũng phải đúng phân nửa.
Đợi một chút, trong căn biệt thự lớn kia cuối cùng cũng có người bước ra.
Lớp trưởng hiếm thấy không mặc đồng phục chỉnh chỉnh tề tề. Chỉ mặc một chiếc quần thun dài và một cái áo thun cổ trong bình thường. Trông lại rất sạch sẽ, giống như mấy vị quý tộc thời xưa. Mái tóc hơi ngả nâu đung đưa trong nắng....cũng thật là đẹp đi.
Tu Kiệt không đeo kính, mắt anh cận không nặng nhưng cũng chưa đủ tốt để nhìn từ trong nhà ra ngoài cổng.
Đến mức bước đến gần rồi mới thoáng sững sờ.
Hạo Phong?
Hạo Phong đứng trước cổng của anh để làm gì?
Thôi chết! Đầu còn chưa chải!
Mặc như vầy nhìn được không?
Tu Kiệt tức khắc muốn vào trong nhà, thay một bộ đồ khác, nhưng mà để người trước cổng thật là kỳ. Anh đưa tay lên chỉnh chỉnh tóc, cố gắng làm sao trông cho mình tự nhiên nhất có thể.
“Sao vậy?”
Vừa mở cổng, anh vừa hỏi cậu.
Giọng rất khàn, cộng thêm đầu tóc hơi rối của anh. Nhìn vào liền biết mới ngủ thức dậy.
Hạo Phong gấp muốn chết, đứng bên ngoài rất là nắng, bây giờ còn là một giờ chiều, nắng thì thôi, còn nóng muốn thiêu người.
Cổng vừa mở, cậu liền kéo Tu Kiệt chạy vào khoảng sân có bóng che, tay quạt quạt cho đỡ nóng.
“Lớp trưởng, trả cậu, tôi giặc sạch rồi đó, cảm ơn nha”
Cậu đưa một cái túi qua, nhìn trong đó là một chiếc quần thể dục.
Tu Kiệt đưa tay nhận lấy.
“Không có gì, ngày mai còn phải tập nữa, cậu nhớ đem”
Lớp trưởng này lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng bình thường rồi?
Hai người như vậy mà đứng trước cửa, cứ sững ra đó.
Hạo Phong thật là hết cách. Vốn định ké một miếng nước, không ngờ đầu của người này lại làm bằng gỗ. Một lời mờ vào nhà cũng không có.
“Vậy tôi về đây” cậu nói
“Cậu vào nhà chơi” anh cũng nói.
Hai người cùng lúc nói.
Tu Kiệt đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Nào là nhà bếp đã dọn chưa? Phòng ốc có lộn xộn không? Rồi tủ lạnh đã có sẵn trái cây nào chưa?
Cảm thấy đáp ứng đủ yêu cầu để mời cậu vào nhà thì anh mới lên tiếng. Nào ngờ Hạo Phong lại muốn về.
Tu Kiệt thất vọng buồn buồn, chỉ là ngoài mặt anh không thể hiện ra.
“Nếu cậu bận thì về trước đi”
Hạo Phong bây giờ muốn xin anh ly nước có được không? Cậu rút lại lời vừa nảy có được không?
Nhưng lời quân tử đã nói ra. Nếu bây giờ mà còn đổi ý định lại thì có cảm giác hơi quê quê.
“Vậy tôi về, lớp trưởng tiếp tục ngủ ngon nha”
Hạo Phong tiêu soái rời đi. Không lộ ra một chút sự khát nước nào.
Còn Tu Kiệt thì đứng yên đó, đến khi người ta khuất bóng rồi thì mới dựa tường thụp xuống.
Sao tự nhiên lại ngủ ngon chứ?.....
Tôi không muốn ngủ, chỉ muốn cậu....
......
Tập luyện mặc dù xuýt soát ngày dự thi nhưng tập thể lớp 11a5 vẫn xem như hoàng thành tốt, chỉ chờ đợi ngày mai lên biểu diễn là được.
Mỗi một lớp đều sẽ có tiết mục biểu diễn.
Lớp 12 sẽ không tham gia vì còn phải ôn tập cho kì thi đại học.
Lớp mười thì non trẻ quá nên khối 11 sẽ phụ trách việc biểu diễn các tiết mục. Và đương nhiên sẽ có giải.
Lớp 11a5 có hai tiết mục. Một là nhảy, hai là một tiết mục hát.
Buổi sáng ngày 25 vẫn học bình thường nhưng sẽ được giảm hai tiết cuối cùng. Tiệc sẽ bắt đầu vào lúc 4 giờ chiều đến 8 giờ tối.
3 giờ chiều.
Hạo Phong vui vui vẻ vẻ mua một ly Hồng trà thơm ngọt đem đến trước mặt Thanh Dương.
“Lại nữa hả đại ca” Cậu chàng cười cười nói.
“Tất nhiên rồi, người còn chưa đổ mà, tao nhất định phải cưa được nhỏ” Cậu tự tin nói.
Thanh Dương từ chối cho ý kiến, khoác cổ với Tân Nhiên rời đi.
Hạo Phong phải ở lại để chuẩn bị cho tiết mục buổi chiều. Cậu tất bật chạy ngược từ cổng trường vào lại trong tập thể chất.
Nguyễn Nguyễn đang thắc tóc cho các bạn học nữ ở đó. Một bạn đều có hai cái bướm xinh xinh. Còn được trang điểm rất đẹp
Hạo Phong thấy vậy, bước chân hơi thất chậm lại, cố giảm sự hiện diện của mình xuống.
Nhưng lại chẳng thể qua mặt được mấy cô rồi.
......
Tác giả có lời muốn nói:
“Like cho tác giả đi, tác giả yêu!!!”