Chương : 46
Thấy Tu Trạch vẻ mặt đờ ra, Nhan Thứ càng thêm tức giận. Hắn quả nhiên là chán ghét mình mà. Vì sao mình lại đầu thai thành con giun chứ? Y vẫn nghe người ta nói có nhiều người thấy con giun là ăn uống không vô. Tu Trạch chắc chắn cũng nghĩ đến nguyên hình của mình liền ghê tởm, nên mới có bộ mặt kinh ngạc như vậy.
Đúng là Tu Trạch có chấn kinh một chút, dù sao cũng không phải vì chán ghét. Hắn từ trước đến giờ chưa hề kì thị bất cứ loài nào. Con giun thì đã làm sao. Dù sao ở trong mắt hắn, Nhan Thứ vẫn là người hắn thích là đủ rồi. Nhưng mà vừa mới hồi phục tinh thần lại nghe thấy Nhan Thứ muốn rời Ma giới, không khỏi cả kinh nói:
“Ngươi muốn làm gì? Đã có hài tử của ta rồi còn nói chuyện rời đi. Ta nói cho ngươi biết, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi ta. Ta sẽ không bao giờ trả lại nội đan cho ngươi, cứ coi như ngươi chưa từng có qua cái vật đó đi”.
“Ngươi… ngươi ghét ta như vậy, ta còn ở lại đây làm gì?” – Nhan Thứ bật khóc – “Ta đã nghĩ sao lúc đó biết sự thật ngươi lại có vẻ mặt chẳng quan tâm, thì ra lại nghĩ ta là loài khác.”
Ai, nếu ngươi nói sớm là địa long, ta đã biết là con giun rồi, ngươi lại nói cái gì mà thổ long. Quả thực ở Ma giới có loài tiểu trùng gọi là thổ long này. Ta nào biết ở Nhân giới, thổ long là chỉ con giun chứ. Tu Trạch trong lòng thở dài. Dù sao hắn cũng sẽ không nói ra chuyện đó, sẽ khiến Nhan Thứ càng thêm tức giận. Hắn đành hét lớn với y:
“Không phải! Ta chưa hề nói ta ghét giun. Với lại ta yêu ngươi như vậy, sao lại chán ghét ngươi chứ. Huống chi, ngươi đâu có xấu, ngược lại còn là người đẹp nhất ta từng gặp.”
“Ta biết ngươi chỉ thích sắc đẹp của ta thôi. Nếu ta xấu ngươi nhất định liếc mắt một cái cũng không thèm.” – Nhan Thứ vẫn đang cực kì tức giận.
“Ai, sao lại như vậy chứ. Dù ngươi hình dáng thế nào, ta cũng đều thích ngươi.” – Tu Trạch ăn nói khép nép. Dù sao trước mặt Nhan Thứ, hắn đã cất hết mặt mũi đi rồi. Tiểu gia khỏa này trời không sợ, đất không sợ, thật khiến hắn không có cách đối phó. Nói gì thì nói, trên đời này, làm gì có ai không háo sắc. Đương nhiên dáng vẻ xinh đẹp vẫn là hấp dẫn sự chú ý hơn. Nếu Nhan Thứ không có mỹ mạo vô song, có lẽ chính mình cũng chỉ coi y là một nội thị bình thường. Tuy rằng cuối cùng rồi sẽ yêu y. Nhưng sẽ không giống như lần gặp đầu tiên trong phòng tắm, nhìn dáng vẻ xinh đẹp mà kinh ngạc, hoa mắt mê muội như vậy.
Nhan Thứ thấy hắn không giống như đang nói dối, sắc mặt mới tốt hơn một chút. Nhưng dù sao y vẫn đang giận.
Tu Trạch ôm lấy y, ngồi trên một cái ghế, để y ngồi trên đùi mình, dặn dò: “Đã có con rồi, sau này phải ngoan, đừng có nói những chuyện rời đi nữa.”
“Ta thật sự không có khả năng mang thai đâu.” – Nhan Thứ vẫn không tin nổi, nói – “Nhất định cái tên lang băm kia khám sai rồi.” Nói giỡn sao, không phải chuyện gì khác mà là chuyện sinh con đó. Y là một đại nam nhân không lý nào lại sinh con. Tuy rằng y cũng không phải hoàn toàn là một nam nhân nhưng nếu chuyện này đồn ra ngoài, chẳng phải sẽ là chuyện lạ khiến cả Thiên – Nhân – Ma tam giới khiếp sợ sao?
“Ta mặc kệ có phải thật hay không, chuyện đó từ từ sẽ rõ. Chuyện trước mắt là ta phải làm sao nuôi cho ngươi mập lên một chút.” – Trên khóe miệng Tu Trạch hiện lên một nụ cười không thể che giấu – “Còn nữa, rằm tháng sau sẽ là ngày chúng ta thành thân, ta phải phong ngươi làm hậu.”
“Cái gì?” – Nhan Thứ nhảy dựng lên – “Thành thân? Phong hậu? Ta lúc nào muốn gả cho ngươi? Ta là nam nhân, không cần gả cho ngươi. Nam nhân gả cho nam nhân, thật sự rất khó coi đó.”
“Ở Ma giới đó là chuyện bình thường.” – Tu Trạch không lay chuyển – “Với lại ngươi không gả cho ta thì gả cho ai? Ngay cả con cũng có rồi.”
“Đã nói ta không mang thai mà.”
“Mặc kệ có hay không ngươi cũng phải gả cho ta.” – Tu Trạch vẻ mặt kiên quyết. Chờ con giun này hiểu được chắc phải đợi vài năm. Không bằng cứ lừa hắn trước, chuyện khác nói sau. Huống chi chuyện có con, tuy Nhan Thứ luôn nói không mang thai, nhưng hắn lại tin tưởng lời nói của ngự y.
“Sao ngươi lại bá đạo như vậy chứ! Sư phụ mà biết ta bị gả cho một nam nhân, người nhất định tức giận đem ta trục xuất khỏi sư môn đó.” – Nhan Thứ lúc này mới nghĩ đến sư phụ đã vì y mà lo lắng. Y thật là không có lương tâm mà. Gần đây đã đem sư phụ bỏ mất chân mây nào rồi, ngay cả một chút cũng không nghĩ tới. Y là như vậy, ngay cả sư phụ cũng không thân thiết, sẽ có một ngày y yêu Tu Trạch sao?
“Sư phụ ngươi sẽ không quản nhiều chuyện vậy đâu.” – Tu Trạch hừ nhẹ – “Người của Tiên giới ai cũng giảng chuyện duyên phận, ngươi đến giờ vẫn chưa có nghịch thiên mà.”
Kì thật, Tu Trạch đã sớm nghi chuyện Nhan Thứ ngờ nghệch như vậy mà lại đến Ma giới, nhất định là vì sư phụ của y bất an mà an bài tốt cho y. Dù sao thì mặc kệ trong lòng sư phụ Nhan Thứ nghĩ gì, hắn cũng không muốn biết. Chỉ cần kết quả là Nhan Thứ đến với hắn là được.
Nhan Thứ liếc hắn một cái: “Ta như vậy mà còn không nghịch thiên? Ngươi dùng thủ đoạn bá đạo như vậy mà hóa giải thiên kiếp của ta, còn lấy mất nội đan của ta, Thiên giới sẽ từ bỏ sao?”
Tu Trạch hừ lạnh nói: “Thiên giới quản nổi chuyện Ma giới ta sao?”
“Đúng là Thiên giới không quản nổi ngươi. Nhưng ta là yêu tinh, ta chính là nằm trong vòng quản lý của Thiên giới.”
“Ngươi giờ đã là người của ta, do ta quản. Chỉ cần ngươi không rời khỏi Ma giới, lão Thượng Đế kia muốn chết thì cứ tới Ma giới bắt ngươi. Trừ khi hắn muốn khơi mào chiến tranh.” – Tu Trạch nói vẻ bất cần.
“Ngươi rõ ràng là ép buộc ta, lại muốn phát động chiến tranh. Ngươi thật là bá đạo mà.” – Nhan Thứ trợn mắt.
“Ma giới chúng ta đâu sợ chiến tranh.” – Vẻ mặt Tu Trạch lộ vẻ thách thức.
Nhan Thứ quát: “Nhưng mà ta sợ. Ta sợ bị người khác nói Ma quân vì một nam nhân mà không tiếc phát động chiến tranh hai giới. Ta sẽ bị ngàn người chửi rủa.”
“Vì ngươi, ta chẳng tiếc gì cả.” – Tu Trạch tha thiết nói.
Nhan Thứ ngây người. Được một nam nhân yêu nhiều như vậy, vì mình mà liều lĩnh như vậy, cho dù là tảng đá cũng sẽ cảm động. Tuy rằng bản thân luôn mong muốn trở thành nam nhân chân chính. Nhưng sư phụ đã nói y vĩnh viễn cũng không thể trở thành nam nhân chân chính. Đã vậy, vì Tu Trạch, bị coi là nữ nhân cũng không sao. Cho dù là vì hắn sinh con cũng sẽ không phải là chuyện gì quá đáng. Cho dù không hiểu tình là gì, cũng không quan trọng, bởi vì bản thân vẫn luôn khát vọng được yêu thương. Điều đáng tiếc là, mình không hiểu tình yêu, không thể báo đáp tình cảm sâu đậm của Tu Trạch. Mình thật sự không muốn rời bỏ hắn, cũng không nỡ rời bỏ hắn. Mình sợ bị hắn ghét, sợ sẽ có một ngày hắn bỏ rơi mình. Chỉ là mình vẫn không hiểu nổi tình yêu, đây thật sự là chuyện phiền não.
Được rồi, không cần nghĩ nhiều như vậy.” – Tu Trạch vì nghĩ đến chuyện Nhan Thứ sẽ phiền não chuyện hắn vì y mà khơi mào chiến tranh hai giới, vội an ủi: “Thiên giới sẽ không vì một kẻ nho nhỏ như ngươi mà gây chiến đâu. Lão già Thượng Đế kia cũng không có rảnh như vậy đâu”.
“Cái gì? Ý ngươi là ta không quan trọng, không đáng cho Thiên – Ma hai giới gây chiến sao?”
Nhan Thứ giận dỗi. Y vừa mới vì thâm tình của Tu Trạch mà cảm động. Vậy mà hắn đã lại nói ngay những lời như vậy. Tuy là nói sự thật cũng không cần nói toạc ra như vậy chứ.
“Đương nhiên không phải. Ngươi đương nhiên là có giá trị. Không thấy sao, ta đã sớm bị ngươi làm cho thần hồn điên đảo.” – Tu Trạch cười cười nói – “Nhưng dù sao ngươi cũng là con giun duy nhất tu luyện thành người, Thiên giới cũng sẽ không nhẫn tâm mà hủy diệt con giun quý giá như ngươi đi.”
“Tu Trạch…”
Trong tẩm cung truyền ra âm thanh vừa thẹn vừa giận của Nhan Thứ.
Đúng là Tu Trạch có chấn kinh một chút, dù sao cũng không phải vì chán ghét. Hắn từ trước đến giờ chưa hề kì thị bất cứ loài nào. Con giun thì đã làm sao. Dù sao ở trong mắt hắn, Nhan Thứ vẫn là người hắn thích là đủ rồi. Nhưng mà vừa mới hồi phục tinh thần lại nghe thấy Nhan Thứ muốn rời Ma giới, không khỏi cả kinh nói:
“Ngươi muốn làm gì? Đã có hài tử của ta rồi còn nói chuyện rời đi. Ta nói cho ngươi biết, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi ta. Ta sẽ không bao giờ trả lại nội đan cho ngươi, cứ coi như ngươi chưa từng có qua cái vật đó đi”.
“Ngươi… ngươi ghét ta như vậy, ta còn ở lại đây làm gì?” – Nhan Thứ bật khóc – “Ta đã nghĩ sao lúc đó biết sự thật ngươi lại có vẻ mặt chẳng quan tâm, thì ra lại nghĩ ta là loài khác.”
Ai, nếu ngươi nói sớm là địa long, ta đã biết là con giun rồi, ngươi lại nói cái gì mà thổ long. Quả thực ở Ma giới có loài tiểu trùng gọi là thổ long này. Ta nào biết ở Nhân giới, thổ long là chỉ con giun chứ. Tu Trạch trong lòng thở dài. Dù sao hắn cũng sẽ không nói ra chuyện đó, sẽ khiến Nhan Thứ càng thêm tức giận. Hắn đành hét lớn với y:
“Không phải! Ta chưa hề nói ta ghét giun. Với lại ta yêu ngươi như vậy, sao lại chán ghét ngươi chứ. Huống chi, ngươi đâu có xấu, ngược lại còn là người đẹp nhất ta từng gặp.”
“Ta biết ngươi chỉ thích sắc đẹp của ta thôi. Nếu ta xấu ngươi nhất định liếc mắt một cái cũng không thèm.” – Nhan Thứ vẫn đang cực kì tức giận.
“Ai, sao lại như vậy chứ. Dù ngươi hình dáng thế nào, ta cũng đều thích ngươi.” – Tu Trạch ăn nói khép nép. Dù sao trước mặt Nhan Thứ, hắn đã cất hết mặt mũi đi rồi. Tiểu gia khỏa này trời không sợ, đất không sợ, thật khiến hắn không có cách đối phó. Nói gì thì nói, trên đời này, làm gì có ai không háo sắc. Đương nhiên dáng vẻ xinh đẹp vẫn là hấp dẫn sự chú ý hơn. Nếu Nhan Thứ không có mỹ mạo vô song, có lẽ chính mình cũng chỉ coi y là một nội thị bình thường. Tuy rằng cuối cùng rồi sẽ yêu y. Nhưng sẽ không giống như lần gặp đầu tiên trong phòng tắm, nhìn dáng vẻ xinh đẹp mà kinh ngạc, hoa mắt mê muội như vậy.
Nhan Thứ thấy hắn không giống như đang nói dối, sắc mặt mới tốt hơn một chút. Nhưng dù sao y vẫn đang giận.
Tu Trạch ôm lấy y, ngồi trên một cái ghế, để y ngồi trên đùi mình, dặn dò: “Đã có con rồi, sau này phải ngoan, đừng có nói những chuyện rời đi nữa.”
“Ta thật sự không có khả năng mang thai đâu.” – Nhan Thứ vẫn không tin nổi, nói – “Nhất định cái tên lang băm kia khám sai rồi.” Nói giỡn sao, không phải chuyện gì khác mà là chuyện sinh con đó. Y là một đại nam nhân không lý nào lại sinh con. Tuy rằng y cũng không phải hoàn toàn là một nam nhân nhưng nếu chuyện này đồn ra ngoài, chẳng phải sẽ là chuyện lạ khiến cả Thiên – Nhân – Ma tam giới khiếp sợ sao?
“Ta mặc kệ có phải thật hay không, chuyện đó từ từ sẽ rõ. Chuyện trước mắt là ta phải làm sao nuôi cho ngươi mập lên một chút.” – Trên khóe miệng Tu Trạch hiện lên một nụ cười không thể che giấu – “Còn nữa, rằm tháng sau sẽ là ngày chúng ta thành thân, ta phải phong ngươi làm hậu.”
“Cái gì?” – Nhan Thứ nhảy dựng lên – “Thành thân? Phong hậu? Ta lúc nào muốn gả cho ngươi? Ta là nam nhân, không cần gả cho ngươi. Nam nhân gả cho nam nhân, thật sự rất khó coi đó.”
“Ở Ma giới đó là chuyện bình thường.” – Tu Trạch không lay chuyển – “Với lại ngươi không gả cho ta thì gả cho ai? Ngay cả con cũng có rồi.”
“Đã nói ta không mang thai mà.”
“Mặc kệ có hay không ngươi cũng phải gả cho ta.” – Tu Trạch vẻ mặt kiên quyết. Chờ con giun này hiểu được chắc phải đợi vài năm. Không bằng cứ lừa hắn trước, chuyện khác nói sau. Huống chi chuyện có con, tuy Nhan Thứ luôn nói không mang thai, nhưng hắn lại tin tưởng lời nói của ngự y.
“Sao ngươi lại bá đạo như vậy chứ! Sư phụ mà biết ta bị gả cho một nam nhân, người nhất định tức giận đem ta trục xuất khỏi sư môn đó.” – Nhan Thứ lúc này mới nghĩ đến sư phụ đã vì y mà lo lắng. Y thật là không có lương tâm mà. Gần đây đã đem sư phụ bỏ mất chân mây nào rồi, ngay cả một chút cũng không nghĩ tới. Y là như vậy, ngay cả sư phụ cũng không thân thiết, sẽ có một ngày y yêu Tu Trạch sao?
“Sư phụ ngươi sẽ không quản nhiều chuyện vậy đâu.” – Tu Trạch hừ nhẹ – “Người của Tiên giới ai cũng giảng chuyện duyên phận, ngươi đến giờ vẫn chưa có nghịch thiên mà.”
Kì thật, Tu Trạch đã sớm nghi chuyện Nhan Thứ ngờ nghệch như vậy mà lại đến Ma giới, nhất định là vì sư phụ của y bất an mà an bài tốt cho y. Dù sao thì mặc kệ trong lòng sư phụ Nhan Thứ nghĩ gì, hắn cũng không muốn biết. Chỉ cần kết quả là Nhan Thứ đến với hắn là được.
Nhan Thứ liếc hắn một cái: “Ta như vậy mà còn không nghịch thiên? Ngươi dùng thủ đoạn bá đạo như vậy mà hóa giải thiên kiếp của ta, còn lấy mất nội đan của ta, Thiên giới sẽ từ bỏ sao?”
Tu Trạch hừ lạnh nói: “Thiên giới quản nổi chuyện Ma giới ta sao?”
“Đúng là Thiên giới không quản nổi ngươi. Nhưng ta là yêu tinh, ta chính là nằm trong vòng quản lý của Thiên giới.”
“Ngươi giờ đã là người của ta, do ta quản. Chỉ cần ngươi không rời khỏi Ma giới, lão Thượng Đế kia muốn chết thì cứ tới Ma giới bắt ngươi. Trừ khi hắn muốn khơi mào chiến tranh.” – Tu Trạch nói vẻ bất cần.
“Ngươi rõ ràng là ép buộc ta, lại muốn phát động chiến tranh. Ngươi thật là bá đạo mà.” – Nhan Thứ trợn mắt.
“Ma giới chúng ta đâu sợ chiến tranh.” – Vẻ mặt Tu Trạch lộ vẻ thách thức.
Nhan Thứ quát: “Nhưng mà ta sợ. Ta sợ bị người khác nói Ma quân vì một nam nhân mà không tiếc phát động chiến tranh hai giới. Ta sẽ bị ngàn người chửi rủa.”
“Vì ngươi, ta chẳng tiếc gì cả.” – Tu Trạch tha thiết nói.
Nhan Thứ ngây người. Được một nam nhân yêu nhiều như vậy, vì mình mà liều lĩnh như vậy, cho dù là tảng đá cũng sẽ cảm động. Tuy rằng bản thân luôn mong muốn trở thành nam nhân chân chính. Nhưng sư phụ đã nói y vĩnh viễn cũng không thể trở thành nam nhân chân chính. Đã vậy, vì Tu Trạch, bị coi là nữ nhân cũng không sao. Cho dù là vì hắn sinh con cũng sẽ không phải là chuyện gì quá đáng. Cho dù không hiểu tình là gì, cũng không quan trọng, bởi vì bản thân vẫn luôn khát vọng được yêu thương. Điều đáng tiếc là, mình không hiểu tình yêu, không thể báo đáp tình cảm sâu đậm của Tu Trạch. Mình thật sự không muốn rời bỏ hắn, cũng không nỡ rời bỏ hắn. Mình sợ bị hắn ghét, sợ sẽ có một ngày hắn bỏ rơi mình. Chỉ là mình vẫn không hiểu nổi tình yêu, đây thật sự là chuyện phiền não.
Được rồi, không cần nghĩ nhiều như vậy.” – Tu Trạch vì nghĩ đến chuyện Nhan Thứ sẽ phiền não chuyện hắn vì y mà khơi mào chiến tranh hai giới, vội an ủi: “Thiên giới sẽ không vì một kẻ nho nhỏ như ngươi mà gây chiến đâu. Lão già Thượng Đế kia cũng không có rảnh như vậy đâu”.
“Cái gì? Ý ngươi là ta không quan trọng, không đáng cho Thiên – Ma hai giới gây chiến sao?”
Nhan Thứ giận dỗi. Y vừa mới vì thâm tình của Tu Trạch mà cảm động. Vậy mà hắn đã lại nói ngay những lời như vậy. Tuy là nói sự thật cũng không cần nói toạc ra như vậy chứ.
“Đương nhiên không phải. Ngươi đương nhiên là có giá trị. Không thấy sao, ta đã sớm bị ngươi làm cho thần hồn điên đảo.” – Tu Trạch cười cười nói – “Nhưng dù sao ngươi cũng là con giun duy nhất tu luyện thành người, Thiên giới cũng sẽ không nhẫn tâm mà hủy diệt con giun quý giá như ngươi đi.”
“Tu Trạch…”
Trong tẩm cung truyền ra âm thanh vừa thẹn vừa giận của Nhan Thứ.