Chương : 13
“Áaaa!!!”
Một tiếng thét chói tai vang lên. Lưu Chính Minh vội giật lùi lại 4m, trường kiếm vung lên, ngay lập tức thủ thế trước hạ bộ. Đây đúng là cách làm vô cùng sáng suốt vì chỉ trong tích tắc sau đó, một thanh trường thương bốc lên hoả diễm vừa cắm tại vị trí vừa xong.
“Ây bình tĩnh, có gì từ từ nói.” Lưu Chính Minh lên tiếng, trong lòng đang không ngừng run lên trước nỗi sợ tiệt tôn.
“Ngươi.... ngươi... ngươi vừa làm gì ta?” Càn Minh Nguyệt thanh âm run rẩy cất lên
“Thề với trời đất, ta chưa hề làm gì cả.” Lưu Chính Minh thề thốt: “ Ngươi có thể tự kiểm tra quần áo.”
Nghe vậy, Càn Minh Nguyệt vội vàng tự nhìn lại chính mình, phát hiện còn nguyên đai nguyên kiện xong thì âm thầm thở dài, nhưng bên ngoài vẫn còn giả vờ khóc lóc:
“Người xấu người xấu, ngươi khi dễ ta. Ô ô ô....”
Lưu Chính Minh trán nổi lên mấy đầu hắc tuyến, không phải chỉ bóp một tí thôi sao, khoan hãy nói, cảm xúc vô cùng đầy đặn, ít nhất cũng là D cup. Bây giờ mới 16 tuổi thôi, sau đó nó còn sẽ phát triển, khà khà. Một bên tự khinh bỉ chính mình thế mà nảy lên ý nghĩ xấu xa, bên ngoài vẫn thể hiện một vẻ ‘ quân tử chính là ta’, giải thích:
“Ngươi lúc đó bị thương rồi ngất đi, Đấu khí lại còn không đủ để phục hồi, ta đành phải dùng đan dược tới chữa thương cho ngươi. Còn về việc vừa nãy ngươi thấy, tất cả đều là hiểu lầm, ta đang dùng đấu khí cách vật để vận chuyển dược lực trong ngươi, nếu không thì ngươi đâu có tỉnh lại sớm thế? Dù sao ta cũng xin lỗi.”
“Thật... thật chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Lưu Chính Minh vừa tự cảm thấy mình vô sỉ, một bên lại âm thầm nghi ngờ: cô nàng này sao lại tự nhiên dễ nói chuyện thế.
“Được rồi ta tin ngươi. Ngươi có cái khăn nào không, vừa rồi nước mắt ta ra hơi nhiều.”
“Có, ngay đây.” Lưu Chính Minh rút ra một chiếc khăn mặt, tiến lại gần, trong lòng âm thầm cẩn thận.
Quả nhiên, Lưu Chính Minh vừa mới tiến vào cách đấy 2 m, một thanh trường thương đã ngắm ngay vào người lao tới. Lưu Chính Minh không hề giật mình, niệm một câu chú nhỏ, chỉ thấy thanh trường thương vừa mới cách bụng hắn 10cm đột nhiên dừng lại, và Càn Minh Nguyệt ngã lăn ra đất, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Thấy vậy, Lưu Chính Minh bèn ngồi xổm xuống, trường kiếm giơ lên, nói:
“Đúng là dáng vẻ của ngươi vừa rồi có lẽ đã thành công lừa được ta, nhưng vừa nãy ngươi quên là ta xem ngươi chiến đấu rồi hả? Cái việc diễn kỹ cao thâm tới mức đến cả một loài cẩn thận như Hắc ảnh báo còn lừa được, cộng với sự dứt khoát trong trận chiến như thế, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin rằng ngươi thật sự yếu đuối như vừa nãy giả trang?”
Đáp lại hắn vẫn chỉ là một sự dãy dụa trong đau đớn.
“Không nói được hả, vậy thì ‘Ngừng!’.”
Theo thanh âm phát ra, cả người Càn Minh Nguyệt xụi lơ xuống, nhưng toàn thân vẫn không hề cử động. Cố gắng quay mặt lại đối mặt với thiếu niên kia, cô cát lên thanh âm khàn khàn, ẩn náu vô tận sát cơ:
“Vừa rồi, ngươi đã làm gì ta? “
“Không làm gì cả, chỉ thi triển ‘Thân nô ấn’ lên người ngươi thôi.” Lưu Chính Minh nhún vai.
“Thân nô ấn?”
“Đúng vậy. Có thể hiểu theo một cách thô thiển nào đó rằng là thi triển thuật này lên một người là ta có thể sở hữu thân thể của người ấy, nhưng tâm trí của người đấy vẫn còn nguyên vẹn.”
“Giống như ta thành khôi lỗi của ngươi?”
“Hơi na ná như thế, khác cái là khi không có mệnh lệnh của ta thì ngươi vẫn có thể sống và suy nghĩ tự do một cách bình thường, với điều kiện tiên quyết là không được làm hại ta và lấy ích lợi của ta làm chủ.”
“Vậy giống như ta thành nô lệ của ngươi?”
“Vẫn hơi khác một tẹo nhưng ngươi hiểu thế là được.”
“Vậy sao, ta hiểu rồi.” Nói xong Càn Minh Nguyệt giơ thương hướng thẳng lên đầu mình, định đâm xuống.
“Dừng” Một thanh âm vang lên, chỉ thấy trường thương nguyên bản còn cách trán chỉ còn một gang tay.
“Ngươi bị điên à, hay là hậu di chứng rồi bị chập mạch? Đang yên đang lành không hảo hảo sống lên cơn tự sát làm gì?”
“Sống như nô lệ như thế thì thà chết còn hơn.” Nói xong một bên khoé mắt Càn Minh Nguyệt rơm rớm nước mắt. Nàng cảm thấy mình thật xui xẻo. Từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh mồ côi mẹ, phải sống nơm nớp trong sợ hãi trước các âm mưu quỷ kế của triều đình, còn phải sống trong sỉ vả trước các kẻ tự xưng là “em cùng cha khác mẹ”. Mãi đến khi nàng nhận chủ được Hoàng Thiên Lô thì cuộc đời đen tối của nàng mới như bắt được từng tia nắng của ánh rạng đông, và dần trở nên sáng chói khi nàng tìm được cơ hội trốn thoát. Nhưng... tất cả đã chấm dứt rồi. Bây giờ nàng đã bị bắt làm nô lệ, mối thù của mẫu thân vẫn chưa được báo, mong ước chu du khắp tứ phương của nàng vẫn chưa được thực hiện. Bây giờ kẻ thân nhất lại chính là tên thiếu niên bên cạnh này, nghĩ đến đó nàng bắt đầu phát run.
Mặc dù không đọc được tâm trí của Càn Minh Nguyệt nhưng Lưu Chính Minh vẫn đoán được vài phần. Khẽ thở dài, hắn lại gần nàng, giơ tay vuốt lên mái tóc lấp lánh ánh bạc của nàng.
Càn Minh Nguyệt giật mình, định phản kháng thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói:
“Nếu như ngươi chết bây giờ thì thù của mẫu thân ngươi ai sẽ báo, còn mong ước chu du khắp cả Đấu Thiên đại lục nữa. Việc bây giờ của ngươi là phải hảo hảo sống tiếp. Chịu nhục thì sao, ai chả có những lúc phải cúi đầu. “Quân tử co được dãn được.” Nhưng ngươi biết sự khác nhau giữa những con người thành công và những con người mãi mãi đứng dưới đáy của xã hội không? Đó chính là họ có được ước mơ, có được tín niệm mà họ sẽ luôn tin tưởng, có con đường họ tự chọn cho chính mình.”
Nghe đến vậy cánh tay nàng tự nhiên đang giơ lên lại hạ xuống. Nhìn thấy cử chỉ đó, Lưu Chính Mình làm như không thấy, bèn nói tiếp:
“Dù cho trong bất kể hoàn cảnh nào, ngươi cũng luôn luôn phải suy nghĩ tích cực lên. Sống mà không có ước mơ thì có khác gì cá ướp muối một dạng. Họ có thể thành công chính là ở lòng quyết tâm của mừng, sự vững tin của mình, chân chính “ Đạo” của mình. Những kẻ không có lòng tin vào đạo của chính mình sẽ chỉ luôn luôn thất bại, họ đã không còn có thể kiên trì vào sơ tâm, đã quên mất việc đấu tranh, chỉ biết than thở và chấp nhận số mệnh của chính mình. Giống hệt ngươi bây giờ.”
Càn Minh Nguyệt khẽ lắng nghe, đến câu cuối cùng nàng mới giật mình hốt hoảng. Đúng nha, tại sao nàng lại phải bỏ cuộc? Nàng chỉ cần cố gắng sống tiếp và cố gắng mạnh lên là được. Hơn nữa tư bản nàng cũng có rồi, chính là Hoàng Thiên Lô, nó sẽ cung cấp cho nàng vốn liếng để đấu tranh. Thiên tài? Miệng lưỡi thiên hạ? Tất cả đều không quan trọng. Thứ duy nhất nàng cần quan tâm là chính ước mơ và mong muốn của bản thân, là thám hiểm mọi nơi và báo thù cho mẹ. Đến đấy, tia sáng của hi vọng cũng lại bắt đầu hiện ra trong trái tim của nàng. Tâm cảnh của nàng trực tiếp được khai phóng, giờ đây ánh mắt nàng đã cao hơn rất nhiều, cô công chúa tự tin ngày nào đã trở lại.
1 canh giờ sau,
Càn Minh Nguyệt nhanh chóng mở mắt, chỉ để phát hiện ra nàng đang gối mình lên vai của cậu thiếu niên nọ. Trước đấy hóa ra nàng đã ngồi suy nghĩ tới mức thiếp đi mà không hề biết. Nàng vội vàng kiểm tra chính mình, thấy không có gì rồi ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên nọ. Hắn vẫn đang ngồi đấy, tay cầm xiên thịt xoay đi xoay lại, một bên ướp thêm gia vị. Chính hương thơm quyến rũ đó đã hấp dẫn nàng khỏi giấc ngủ. Nàng hốt hoàng giật mình cách xa hắn hơn 1 m.
Nhìn thấy một bên Càn Minh Nguyệt đã tỉnh, Lưu Chính Minh nhấc xiên thịt lên, dùng Viễn Xạ kiếm xẻ làm 2 khúc, rồi cắt ra một cái bát làm từ gỗ thô sơ đã được tráng qua nước đưa cho nàng kèm một xiên thịt bé, rồi cười nói:
“Ăn đi, phải biết rằng thịt của Hắc ảnh báo nhưng bổ vô cùng đấy, vừa có lợi cho cả tu vi và nhục thân.”
Thấy Càn Minh Nguyệt cẫn còn đang chần chờ, định cự tuyệt nhưng cái bụng nàng đã bán đứng nàng, bắt đầu kêu lớn, khiến cho nàng ngượng chín cả mặt, nhưng cũng không có ý tứ nói gì.
Thấy nàng như vậy, Lưu Chính Minh cười khổ, chắc là hôm qua buổi đêm hắn đã để lại ấn tượng khá đáng sợ trong lòng nàng, hắn bèn nói:
“Ăn đi, yên tâm, chỉ là miếng thịt bình thường thôi. Vả lại ta nếu muốn khống chế ngươi thì cần gì phải hạ dược?”
Nghe thấy vậy nàng cũng cảm thấy có lý. Đúng vậy, hắn nếu muốn nàng làm gì thì chỉ cần ra lệnh thôi, đâu cần phức tạp thế. Nghĩ thoáng, nàng liền hừ một tiếng, rồi giật cái bát gỗ về phía mình, bắt đầu lang thôn hổ yết, đâu còn dáng vẻ của một công chúa đoan trang ngày thường.
Nhìn thấy nàng như vậy, Lưu Chính Minh trong lòng cười trộm. Thật là ngạo kiều mà, bất quá hắn thích. Không biết tại sao, từ khi còn bé, Lưu Chính Minh vẫn luôn cảm thấy rất thoải mái với những người có cá tính riêng, mà họ vẫn bộc lộ tự nhiên với những con người khác. Đây chính là lí do hắn mới hao một phần tâm trí để giải khai tâm trạng của nàng, chứ không hề biến nàng thành một con rối. Nói một cách khác, hắn khá thưởng thức nàng.
Ngược lại, đối với những kẻ tự xưng quân tử nhưng mang lòng dạ tiểu nhân, nếu có cơ hội hắn sẽ ngay lập tức xử lý những kẻ này. Việc này cũng bị một phần ảnh hưởng của sự giáo dục của hắn từ khi còn nhỏ của Lưu Minh Kiệt: không cần phải che dấu, giả trang cái gì thánh nhân, luôn là chính mình, không câu nệ tiểu tiết, luôn điềm tĩnh trước mọi tình huống hay như là “đầu gối nam nhi có vàng”, dù thế nào cũng không bao giờ chịu khúm núm trước bất kỳ ai. Ngươi muốn hắn nghe lệnh ngươi, hoàn toàn có thể, nếu ngươi là sếp hắn. Nhưng nếu ngươi muốn hắn khúm núp, khép nép như một con cẩu trước mặt ngươi, nằm mơ cũng không có đâu. Tôn chỉ của hắn luôn là: “ Nếu thiên thuận ta, ta tất thuận thiên. Nếu thiên nghịch ta, ta bất kị thiên. Nhưng nếu thiên phạm ta, ta tất tru thiên.”
Ăn xong, Càn Minh Nguyệt lại nhìn chằm chằm vào Lưu Chính Minh, lộ ra thần sắc phức tạp. Đến bây giờ nàng hoàn toàn có thể xác định, tuy tên trước mặt nàng khá vô liêm sỉ, nhưng hắn luôn luôn ẩn ẩn trong mình một dạng chính nhân quân tử, đây là cái mà rất nhiều đám nguỵ quân tử hoàn toàn không thể kìm nén được. Nàng có lẽ cảm thấy rất kì lạ. Quý hắn ư, tất nhiên là không. Nhưng hận hắn ư, nói thật nàng cũng không rõ ràng cho lắm,dù sao chính hắn là người đã giải khai tâm kết của nàng suốt chục năm qua.
Vài phút trôi qua, bầu không khí vẫn đang rất lúng túng. Để phá vỡ nó, nàng quyết định đặt ra rất nhiều câu hỏi về thiếu niên trước mặt này. Nhưng sự thật lại không được như ý muốn, bất tri bất giác, nàng hỏi:
“Ngươi có bị liệt dương không?”
Lưu Chính Minh: “!!!?”
Một tiếng thét chói tai vang lên. Lưu Chính Minh vội giật lùi lại 4m, trường kiếm vung lên, ngay lập tức thủ thế trước hạ bộ. Đây đúng là cách làm vô cùng sáng suốt vì chỉ trong tích tắc sau đó, một thanh trường thương bốc lên hoả diễm vừa cắm tại vị trí vừa xong.
“Ây bình tĩnh, có gì từ từ nói.” Lưu Chính Minh lên tiếng, trong lòng đang không ngừng run lên trước nỗi sợ tiệt tôn.
“Ngươi.... ngươi... ngươi vừa làm gì ta?” Càn Minh Nguyệt thanh âm run rẩy cất lên
“Thề với trời đất, ta chưa hề làm gì cả.” Lưu Chính Minh thề thốt: “ Ngươi có thể tự kiểm tra quần áo.”
Nghe vậy, Càn Minh Nguyệt vội vàng tự nhìn lại chính mình, phát hiện còn nguyên đai nguyên kiện xong thì âm thầm thở dài, nhưng bên ngoài vẫn còn giả vờ khóc lóc:
“Người xấu người xấu, ngươi khi dễ ta. Ô ô ô....”
Lưu Chính Minh trán nổi lên mấy đầu hắc tuyến, không phải chỉ bóp một tí thôi sao, khoan hãy nói, cảm xúc vô cùng đầy đặn, ít nhất cũng là D cup. Bây giờ mới 16 tuổi thôi, sau đó nó còn sẽ phát triển, khà khà. Một bên tự khinh bỉ chính mình thế mà nảy lên ý nghĩ xấu xa, bên ngoài vẫn thể hiện một vẻ ‘ quân tử chính là ta’, giải thích:
“Ngươi lúc đó bị thương rồi ngất đi, Đấu khí lại còn không đủ để phục hồi, ta đành phải dùng đan dược tới chữa thương cho ngươi. Còn về việc vừa nãy ngươi thấy, tất cả đều là hiểu lầm, ta đang dùng đấu khí cách vật để vận chuyển dược lực trong ngươi, nếu không thì ngươi đâu có tỉnh lại sớm thế? Dù sao ta cũng xin lỗi.”
“Thật... thật chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Lưu Chính Minh vừa tự cảm thấy mình vô sỉ, một bên lại âm thầm nghi ngờ: cô nàng này sao lại tự nhiên dễ nói chuyện thế.
“Được rồi ta tin ngươi. Ngươi có cái khăn nào không, vừa rồi nước mắt ta ra hơi nhiều.”
“Có, ngay đây.” Lưu Chính Minh rút ra một chiếc khăn mặt, tiến lại gần, trong lòng âm thầm cẩn thận.
Quả nhiên, Lưu Chính Minh vừa mới tiến vào cách đấy 2 m, một thanh trường thương đã ngắm ngay vào người lao tới. Lưu Chính Minh không hề giật mình, niệm một câu chú nhỏ, chỉ thấy thanh trường thương vừa mới cách bụng hắn 10cm đột nhiên dừng lại, và Càn Minh Nguyệt ngã lăn ra đất, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Thấy vậy, Lưu Chính Minh bèn ngồi xổm xuống, trường kiếm giơ lên, nói:
“Đúng là dáng vẻ của ngươi vừa rồi có lẽ đã thành công lừa được ta, nhưng vừa nãy ngươi quên là ta xem ngươi chiến đấu rồi hả? Cái việc diễn kỹ cao thâm tới mức đến cả một loài cẩn thận như Hắc ảnh báo còn lừa được, cộng với sự dứt khoát trong trận chiến như thế, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin rằng ngươi thật sự yếu đuối như vừa nãy giả trang?”
Đáp lại hắn vẫn chỉ là một sự dãy dụa trong đau đớn.
“Không nói được hả, vậy thì ‘Ngừng!’.”
Theo thanh âm phát ra, cả người Càn Minh Nguyệt xụi lơ xuống, nhưng toàn thân vẫn không hề cử động. Cố gắng quay mặt lại đối mặt với thiếu niên kia, cô cát lên thanh âm khàn khàn, ẩn náu vô tận sát cơ:
“Vừa rồi, ngươi đã làm gì ta? “
“Không làm gì cả, chỉ thi triển ‘Thân nô ấn’ lên người ngươi thôi.” Lưu Chính Minh nhún vai.
“Thân nô ấn?”
“Đúng vậy. Có thể hiểu theo một cách thô thiển nào đó rằng là thi triển thuật này lên một người là ta có thể sở hữu thân thể của người ấy, nhưng tâm trí của người đấy vẫn còn nguyên vẹn.”
“Giống như ta thành khôi lỗi của ngươi?”
“Hơi na ná như thế, khác cái là khi không có mệnh lệnh của ta thì ngươi vẫn có thể sống và suy nghĩ tự do một cách bình thường, với điều kiện tiên quyết là không được làm hại ta và lấy ích lợi của ta làm chủ.”
“Vậy giống như ta thành nô lệ của ngươi?”
“Vẫn hơi khác một tẹo nhưng ngươi hiểu thế là được.”
“Vậy sao, ta hiểu rồi.” Nói xong Càn Minh Nguyệt giơ thương hướng thẳng lên đầu mình, định đâm xuống.
“Dừng” Một thanh âm vang lên, chỉ thấy trường thương nguyên bản còn cách trán chỉ còn một gang tay.
“Ngươi bị điên à, hay là hậu di chứng rồi bị chập mạch? Đang yên đang lành không hảo hảo sống lên cơn tự sát làm gì?”
“Sống như nô lệ như thế thì thà chết còn hơn.” Nói xong một bên khoé mắt Càn Minh Nguyệt rơm rớm nước mắt. Nàng cảm thấy mình thật xui xẻo. Từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh mồ côi mẹ, phải sống nơm nớp trong sợ hãi trước các âm mưu quỷ kế của triều đình, còn phải sống trong sỉ vả trước các kẻ tự xưng là “em cùng cha khác mẹ”. Mãi đến khi nàng nhận chủ được Hoàng Thiên Lô thì cuộc đời đen tối của nàng mới như bắt được từng tia nắng của ánh rạng đông, và dần trở nên sáng chói khi nàng tìm được cơ hội trốn thoát. Nhưng... tất cả đã chấm dứt rồi. Bây giờ nàng đã bị bắt làm nô lệ, mối thù của mẫu thân vẫn chưa được báo, mong ước chu du khắp tứ phương của nàng vẫn chưa được thực hiện. Bây giờ kẻ thân nhất lại chính là tên thiếu niên bên cạnh này, nghĩ đến đó nàng bắt đầu phát run.
Mặc dù không đọc được tâm trí của Càn Minh Nguyệt nhưng Lưu Chính Minh vẫn đoán được vài phần. Khẽ thở dài, hắn lại gần nàng, giơ tay vuốt lên mái tóc lấp lánh ánh bạc của nàng.
Càn Minh Nguyệt giật mình, định phản kháng thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói:
“Nếu như ngươi chết bây giờ thì thù của mẫu thân ngươi ai sẽ báo, còn mong ước chu du khắp cả Đấu Thiên đại lục nữa. Việc bây giờ của ngươi là phải hảo hảo sống tiếp. Chịu nhục thì sao, ai chả có những lúc phải cúi đầu. “Quân tử co được dãn được.” Nhưng ngươi biết sự khác nhau giữa những con người thành công và những con người mãi mãi đứng dưới đáy của xã hội không? Đó chính là họ có được ước mơ, có được tín niệm mà họ sẽ luôn tin tưởng, có con đường họ tự chọn cho chính mình.”
Nghe đến vậy cánh tay nàng tự nhiên đang giơ lên lại hạ xuống. Nhìn thấy cử chỉ đó, Lưu Chính Mình làm như không thấy, bèn nói tiếp:
“Dù cho trong bất kể hoàn cảnh nào, ngươi cũng luôn luôn phải suy nghĩ tích cực lên. Sống mà không có ước mơ thì có khác gì cá ướp muối một dạng. Họ có thể thành công chính là ở lòng quyết tâm của mừng, sự vững tin của mình, chân chính “ Đạo” của mình. Những kẻ không có lòng tin vào đạo của chính mình sẽ chỉ luôn luôn thất bại, họ đã không còn có thể kiên trì vào sơ tâm, đã quên mất việc đấu tranh, chỉ biết than thở và chấp nhận số mệnh của chính mình. Giống hệt ngươi bây giờ.”
Càn Minh Nguyệt khẽ lắng nghe, đến câu cuối cùng nàng mới giật mình hốt hoảng. Đúng nha, tại sao nàng lại phải bỏ cuộc? Nàng chỉ cần cố gắng sống tiếp và cố gắng mạnh lên là được. Hơn nữa tư bản nàng cũng có rồi, chính là Hoàng Thiên Lô, nó sẽ cung cấp cho nàng vốn liếng để đấu tranh. Thiên tài? Miệng lưỡi thiên hạ? Tất cả đều không quan trọng. Thứ duy nhất nàng cần quan tâm là chính ước mơ và mong muốn của bản thân, là thám hiểm mọi nơi và báo thù cho mẹ. Đến đấy, tia sáng của hi vọng cũng lại bắt đầu hiện ra trong trái tim của nàng. Tâm cảnh của nàng trực tiếp được khai phóng, giờ đây ánh mắt nàng đã cao hơn rất nhiều, cô công chúa tự tin ngày nào đã trở lại.
1 canh giờ sau,
Càn Minh Nguyệt nhanh chóng mở mắt, chỉ để phát hiện ra nàng đang gối mình lên vai của cậu thiếu niên nọ. Trước đấy hóa ra nàng đã ngồi suy nghĩ tới mức thiếp đi mà không hề biết. Nàng vội vàng kiểm tra chính mình, thấy không có gì rồi ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên nọ. Hắn vẫn đang ngồi đấy, tay cầm xiên thịt xoay đi xoay lại, một bên ướp thêm gia vị. Chính hương thơm quyến rũ đó đã hấp dẫn nàng khỏi giấc ngủ. Nàng hốt hoàng giật mình cách xa hắn hơn 1 m.
Nhìn thấy một bên Càn Minh Nguyệt đã tỉnh, Lưu Chính Minh nhấc xiên thịt lên, dùng Viễn Xạ kiếm xẻ làm 2 khúc, rồi cắt ra một cái bát làm từ gỗ thô sơ đã được tráng qua nước đưa cho nàng kèm một xiên thịt bé, rồi cười nói:
“Ăn đi, phải biết rằng thịt của Hắc ảnh báo nhưng bổ vô cùng đấy, vừa có lợi cho cả tu vi và nhục thân.”
Thấy Càn Minh Nguyệt cẫn còn đang chần chờ, định cự tuyệt nhưng cái bụng nàng đã bán đứng nàng, bắt đầu kêu lớn, khiến cho nàng ngượng chín cả mặt, nhưng cũng không có ý tứ nói gì.
Thấy nàng như vậy, Lưu Chính Minh cười khổ, chắc là hôm qua buổi đêm hắn đã để lại ấn tượng khá đáng sợ trong lòng nàng, hắn bèn nói:
“Ăn đi, yên tâm, chỉ là miếng thịt bình thường thôi. Vả lại ta nếu muốn khống chế ngươi thì cần gì phải hạ dược?”
Nghe thấy vậy nàng cũng cảm thấy có lý. Đúng vậy, hắn nếu muốn nàng làm gì thì chỉ cần ra lệnh thôi, đâu cần phức tạp thế. Nghĩ thoáng, nàng liền hừ một tiếng, rồi giật cái bát gỗ về phía mình, bắt đầu lang thôn hổ yết, đâu còn dáng vẻ của một công chúa đoan trang ngày thường.
Nhìn thấy nàng như vậy, Lưu Chính Minh trong lòng cười trộm. Thật là ngạo kiều mà, bất quá hắn thích. Không biết tại sao, từ khi còn bé, Lưu Chính Minh vẫn luôn cảm thấy rất thoải mái với những người có cá tính riêng, mà họ vẫn bộc lộ tự nhiên với những con người khác. Đây chính là lí do hắn mới hao một phần tâm trí để giải khai tâm trạng của nàng, chứ không hề biến nàng thành một con rối. Nói một cách khác, hắn khá thưởng thức nàng.
Ngược lại, đối với những kẻ tự xưng quân tử nhưng mang lòng dạ tiểu nhân, nếu có cơ hội hắn sẽ ngay lập tức xử lý những kẻ này. Việc này cũng bị một phần ảnh hưởng của sự giáo dục của hắn từ khi còn nhỏ của Lưu Minh Kiệt: không cần phải che dấu, giả trang cái gì thánh nhân, luôn là chính mình, không câu nệ tiểu tiết, luôn điềm tĩnh trước mọi tình huống hay như là “đầu gối nam nhi có vàng”, dù thế nào cũng không bao giờ chịu khúm núm trước bất kỳ ai. Ngươi muốn hắn nghe lệnh ngươi, hoàn toàn có thể, nếu ngươi là sếp hắn. Nhưng nếu ngươi muốn hắn khúm núp, khép nép như một con cẩu trước mặt ngươi, nằm mơ cũng không có đâu. Tôn chỉ của hắn luôn là: “ Nếu thiên thuận ta, ta tất thuận thiên. Nếu thiên nghịch ta, ta bất kị thiên. Nhưng nếu thiên phạm ta, ta tất tru thiên.”
Ăn xong, Càn Minh Nguyệt lại nhìn chằm chằm vào Lưu Chính Minh, lộ ra thần sắc phức tạp. Đến bây giờ nàng hoàn toàn có thể xác định, tuy tên trước mặt nàng khá vô liêm sỉ, nhưng hắn luôn luôn ẩn ẩn trong mình một dạng chính nhân quân tử, đây là cái mà rất nhiều đám nguỵ quân tử hoàn toàn không thể kìm nén được. Nàng có lẽ cảm thấy rất kì lạ. Quý hắn ư, tất nhiên là không. Nhưng hận hắn ư, nói thật nàng cũng không rõ ràng cho lắm,dù sao chính hắn là người đã giải khai tâm kết của nàng suốt chục năm qua.
Vài phút trôi qua, bầu không khí vẫn đang rất lúng túng. Để phá vỡ nó, nàng quyết định đặt ra rất nhiều câu hỏi về thiếu niên trước mặt này. Nhưng sự thật lại không được như ý muốn, bất tri bất giác, nàng hỏi:
“Ngươi có bị liệt dương không?”
Lưu Chính Minh: “!!!?”